Chương 79 + 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 79:

"Leng keng~"

Chiếc chuông gió thủy tinh lộng lẫy vô cùng tinh xảo từ trên trần nhà rủ xuống, đung đa đung đưa như làn váy nhẹ bay trong gió. Ống thủy tinh trong suốt xếp thành từng tầng từng tầng, dưới ánh đèn chiếu rọi, rực rỡ lung linh tựa mộng ảo.

Nếu thứ này không xuất hiện tại văn phòng tổng giám đốc mà được treo trong một không gian thư giãn nào đó, tin chắc ai nấy đều sẽ dành ra chút thời gian để thưởng thức.

Nhưng tiếc thay, chiếc chuông gió rườm rà lóng lánh lung linh hột xoàn này cứ thích xuất hiện trong văn phòng sếp tổng cơ.

Trong tiếng chuông gió trong trẻo, nhóm quản lý cấp cao tới báo cáo công việc với tổng giám đốc, ngay cả nữ giám đốc suốt ngày bận đồ đen thui lui chả có gì thú vị, cuộc sống nhàm chán hôn nhân thất bại, được mệnh danh là mụ già độc ác với sở thích hành hạ chúng nhân viên lên bờ xuống ruộng, cũng từ góc độ mà sếp tổng không để ý, trộm nhìn về phía chiếc chuông gió kia.

Dưới chiếc chuông gió hoa lệ, trợ lý Bạch Dao Quang chìm trong ánh sáng mộng ảo, khuôn mặt điên đảo chúng sinh nghiêng một góc 45 độ, chân dài duỗi thẳng, lưng tựa lên chiếc đàn dương cầm màu nâu gụ, tay có tay không đung đưa ống chuông thủy tinh.

Rõ ràng chỉ là một động tác tùy ý, thế nhưng tục ngữ có câu, sắc không mê người người tự mê, tựa như thứ mà ngón tay thon dài hoàn mỹ kia đùa nghịch không phải chuông gió, mà là cảm xúc của hết thảy người xem.

Từ khi bị nhân viên công ty gán cho cái mác 'mỹ nhân tâm cơ', trong mắt mọi người, nhất cử nhất động của trợ lý Bạch Dao Quang đều có thâm ý, đều cần được phân tích tỉ mỉ mà học tập!

Ví dụ như việc treo chuông gió trong phòng làm việc của sếp ngày hôm nay.

Chuông gió nha~

Xin hãy lắng nghe tình yêu và nỗi nhớ anh dành cho em~

Từ ánh mắt đầu tiên trông thấy chiếc chuông gió thủy tinh, người nào người nấy đều tự soạn cho mình một câu chuyện lâm li bi đát phù hợp với hoàn cảnh, xong rồi lần lượt quỳ lạy trước mặt trợ lý Bạch Dao Quang, dám thả thính công khai với sếp, thiệt trâu bò!

Vì thế...

Mặc dù giám đốc Trì của chúng ta hết sức chăm chú, nghiêm túc xử lý công việc, nhưng trong mắt đám nhân viên bị chuông gió tình yêu và trợ lý Bạch Dao Quang làm mù mắt, cũng phủ thêm một tầng ái muội lâm li. Quần chúng không nhịn được mà thử mường tượng ra khung cảnh trước khi bọn họ bước vào căn phòng này, phải chăng trợ lý Bạch đang ngồi trước cây đàn, dưới ánh sáng lung linh lóng lánh của chiếc chuông thủy tinh, độc tấu cho sếp nghe, hoặc là cả hai cùng hợp tấu một khúc nhạc tình ái...

Thôi nào, mấy người nghĩ nhiều quá rồi đấy!

Sự thật đã chứng minh, tưởng tượng và thực tế luôn rất khác biệt.

Bọn họ chỉ nhớ trợ lý Bạch Dao Quang là tay thả thính lọc lõi, mà quên mất ổng đã lên đồng mở phủ từ lâu~

Có biết chuông gió có tác dụng chắn sát không?

Mấy ngày trước, trong lúc Dao Quang bệ hạ rãnh rỗi ôm ipad lướt web, khi nhìn thấy chuông gió bỗng nảy ra ý tưởng – hôm bữa có người bày phong thủy cục hòng ám hại tự chủ, tuy nguy hiểm đã bị pi sà bóp chết từ trong trứng, thế nhưng để phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn, treo một cái chuông gió làm trận đồ bảo vệ cũng được đấy chứ~

Còn vì sao treo mỗi cái chuông gió thôi mà cũng phải bày vẽ thành tầng tầng lớp lớp chuông thủy tinh đồ sộ lóng la lóng lánh hoa hoa lệ lệ vừa nhìn đã thấy xa xỉ như thế này...

Theo Dao Quang bệ hạ thì: ... Đồ tặng cho tự chủ tất nhiên phải là thứ tốt nhất! Mèo có quỹ đen là phải phóng khoáng như rứa!

Tiếp sau đó, pi sà bị tự chủ tịch thu quỹ đen~

Lý do là lên mạng mua đồ linh ta linh tinh.

Thế cho nên, trợ lý Bạch Dao Quang ngẩng đầu ưu thương đùa nghịch với chuông gió, chơi trò chơi tình ái thả thính sếp tổng chỉ là suy nghĩ của mọi người, chứ thực ra con mèo nào đó vừa làm hỏng máy tính nhưng không có tiền mua mới, đang tiếc thương cho cái quỹ đen mới bị tịch thu của mình~

Dao Quang bệ hạ chán ngán nghịch chuông gió, rõ là đẹp, lại còn hay, sao có thể coi là linh tinh? Aizz, tự chủ đúng là bị mình chiều hư mà! ╮(╯▽╰)╭

Tiếng chuông lay động rót vào tai nhóm nhân viên tựa như tiếng ca mê hồn. Chẹp, ai bảo sự tồn tại của trợ lý Bạch Dao Quang mạnh mẽ quá làm chi, bọn họ muốn tập trung cũng tập trung không nổi.

Biết làm sao được, sau khi bộ phim điện ảnh "Tìm về may mắn" mà Quý Thung diễn chính được công chiếu, gây nên một cơn sốt không hề nhỏ, theo đó, độ hot của diễn viên khách mời Bạch Dao Quang cũng tăng vùn vụt!

Ngay từ khi xuất hiện với hình tượng soái ca thần kinh rung rinh giẫm phải đinh, khăng khăng coi mình là thiên sứ, pi sà đã kiến khán giả chết mê chết mệt, ai ngờ mái tóc bạch kim rực rỡ khi hóa thân thành thiên sứ ở phân cảnh cuối phim mới thực sự khiến người xem ngả mũ tán thán, hú hét rung rạp. Tiếng la hét ấy, người ngoài nghe còn tưởng trong này đang chơi trò chơi mạo hiểm, chứ chả phải đang xem phim hài đâu~

Hết phim, số người ngây ngất trong hào quang thần thánh của thiên sứ mèo đã không thể đếm xuể.

Không ít người hâm mộ kích động đánh giá, khoảnh khắc Dao Quang bệ hạ trở thành thiên sứ, quay người nhìn về phía màn ảnh ở cuối phim, đôi mắt màu kim lục không thuộc về nhân gian ấy, xuyên thấu qua màn hình nhìn thẳng vào người xem, trong ánh mắt ấy không hề tồn tại xíu xiu cảm xúc mà một người bình thường nên có, giống như thần linh cõi trên nhìn xuống con chiên của mình, khiến người xem hoảng hồn, chỉ muốn quỳ xuống vái lạy ngay lập tức!

Cũng may Quý Thung đã phá vỡ hình tượng nam phụ si tình của mình bước lên con đường ngốc nghếch hài hước không lối về khiến khán giả cảm thấy hết sức mới mẻ, thú vị, không thì rất có khả năng rơi vào tình huống may áo cưới cho người khác, bị khách mời Bạch Dao Quang chiếm hết spotlight.

Trong phim, Quý Thung vào vai một nam hộ lý íu đúi, xăng pha nhớt nhưng hết sức lương thiện, luôn giúp đỡ mọi người. Sau bao tình huống dở khóc dở cười cuối cùng vẫn bị thiên sứ không hiểu luân lí giết chết. Tuy có hơi õng à õng ẹo một tẹo, nhưng ảnh vẫn rất kiên định với tình yêu cuộc sống, với các em gái xinh đẹp ở thế gian, vậy là nhất quyết từ chối phần thưởng trên thiên đàng. Vì thế trong lễ truy điệu có sự tham gia của người nhà và bệnh nhân từng được nhân vật chính giúp đỡ cùng anh em bạn bè thân hữu gần xa đến chia buồn và tiễn đưa ảnh về nơi vĩnh hằng, đã xảy ra một màn xác chết sống dậy gà bay chó sủa hết sức hài hước...

Cho dù kết thúc vẫn là happy ending theo lối mòn, nhưng khán giả xem phim để giải trí, như vậy đã là quá đủ để người xem thỏa mãn. Bộ phim được yêu thích ngoài mong đợi, kéo theo đó là độ hot của những nhân vật đáng chú ý nhất trong phim là Quý Thung và trợ lý Bạch Dao Quang cũng tăng lên nhanh chóng.

Dạo gần đây Quý Thung không ngừng được các đài truyền hình gửi lời mời, độ phủ sóng lan rộng, người hâm mộ có thể thường xuyên trông thấy thần tượng qua màn ảnh nhỏ. Thế nhưng dân tay ngang như trợ lý Bạch Dao Quang thì chỉ có nhân viên công ty của sếp Trì Hử là có thể chiêm ngưỡng người thật ngoài đời mà thôi. Và cũng chính lý do đó khiến số lượng nghỉ phép trong hai ngày nay giảm mạnh, gần như bằng không. Chẹp, có thể trộm ngắm trợ lý Bạch thêm vài lần, ai mà chẳng thích í hí hí~

Một bộ phim do sếp tổng nhà mình đầu tư, có em trai của sếp đóng chính, quan trọng nhất là đối tượng bắn hint với sếp, khụ, vớ va vớ vẩn, người ta iu nhau từ đời nảo đời nào rồi ấy chứ, tiếp tục, có người iu Bạch Dao Quang của sếp làm cameo. Sau khi phim được công chiếu, công ty bao trọn rạp làm phúc lợi cho nhân viên, mọi người tất nhiên là nhiệt liệt hưởng ứng.

Di chứng sau khi xem phim hết sức rõ rệt, bây giờ ai nấy thấy trợ lý Bạch Dao Quang một cái là đầu gối tự động nhũn. Một bộ phận khác thì vô cùng hiếu kỳ, họ đã chú ý đến hint giữa sếp và trợ lý Bạch từ sớm, xem xong phim tấm lòng fangirl lại càng ngứa ngáy, cặp mắt kim lục hút hồn ấy, mỗi khi nhìn sếp tổng, cứ phải gọi là... á hí hí hí~~~

#

Chờ khi mọi người ra ngoài hết, trước khi Dao Quang bệ hạ chơi chán chuông gió rồi chuyển mục tiêu sang chính mình, giám đốc Trì đứng lên đi qua chỗ người nọ, chủ động hôn lên đôi môi kia.

Được tự chủ chủ động yêu thương, Dao Quang bệ hạ cảm thấy thật ủi an, sung sướng quay lại đè tự chủ lên đàn dương cầm, trao cho nhau một nụ hôn thật sâu. Mãi đến khi trợ lý Bạch Xuyên gõ cửa đi vào hai người mới tách ra.

Cho dù không nhìn thấy mở đầu và kết thúc, nhưng với kinh nghiệm bao lâu nay, trợ lý Bạch Xuyên cũng có thể đoán được quá trình một cách dễ dàng: ...Vô duyên vô cớ bị thồn bánh vào mồm, nỗi khổ này có ai thấu! T^T

"Tổng giám đốc, trước sảnh có một người tự xưng là Từ Quy Lai muốn gặp sếp."

Trì Hử đưa tay chạm vào ống chuông thủy tinh, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Mời cậu ta lên đây."

Nhận được chỉ thị, Bạch Xuyên quyết định tự mình xuống dẫn người lên. Đối với người thanh niên chả biết có phải cầm tinh con chuột hay không mà ngay cả Úc nhị thiếu và Thích nhị thiếu liên thủ với nhau cũng không tóm được, anh cảm thấy vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Ừm, anh sẽ dẫn cậu ta đi lối riêng để tránh bị người khác nhìn thấy, lát nữa có thẩm vấn hay giao cho Úc nhị thiếu xử lý, thậm chí là giết người diệt khẩu hủy thi diệt tích cũng tiện giải quyết hơn...

Thế nhưng vừa mới đẩy cửa ra, Bạch Xuyên đương suy nghĩ độc ác, thấy một màn trước mắt cũng phải rợn tóc gáy.

Tiếp tân ngoài sảnh đã dẫn người đến cửa, thấy Bạch Xuyên thì cười mà rằng: "Sếp bảo em đưa anh này lên đây, bây giờ giao cho trợ lý Bạch phụ trách nhé."

Bạch Xuyên: ...Cô gái à tỉnh lại đi em! Em bị mộng du hay bị trúng tà hay là thôi miên đấy! Sếp bảo em đưa người lên lúc nào hả hả hả!

Trong phòng, Trì Hử và Dao Quang cũng đã phát hiện tình huống bên ngoài, "Bạch Xuyên, người đến rồi thì mời vào đây."

Càng khiến Bạch Xuyên không chấp nhận được là, sau khi anh lui người mở cửa cho chàng trai trẻ vào phòng, cậu ta lập tức trưng ra cái mặt hai mươi có lẻ y như sinh viên của mình, mỉm cười thật tươi nói với sếp tổng nhà anh rằng: "Tôi nên gọi cậu là em họ nhỉ?"

Đến mèo nhà mình biến thành người Trì Hử cũng có thể thoải mái chấp nhận, thì một câu nói cỏn con của chàng trai trước mặt nào có thể khiến anh biến sắc, anh chỉ hỏi lại một câu: "Cậu là con trai lớn của Úc Liên?"

Giờ đổi lại là Từ Quy Lai ngạc nhiên, "Ồh, sao em họ chẳng kinh ngạc chút nào vậy?"

Có lẽ thân phận đã bị vạch trần, một tiếng em họ thốt ra nghe thật mỉa mai.

Ngay sau đó người thanh niên nhìn về phía Dao Quang, tầm mắt dừng lại trên người hắn một giây rồi nhanh chóng quay về phía Trì Hử, cười như không cười mà nói: "Xem ra em họ đúng là ngọa hổ tàng long. Mà kể cũng đúng, người sinh ra đã mang mệnh đại phú đại quý, sao có thể đem ra so sánh với số mệnh như rơm như rạ của chúng tôi."

"Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã vô cùng tò mò." Giọng nói của Từ Quy Lai bỗng nhỏ nhẹ lạ thường, trong mắt như có sương đen tràn ra, nhìn chằm chằm vào Trì Hử, "Rằng có cách nào khiến một người vốn phải chết sớm, lại có thể an ổn sống đến tận bây giờ?"

Chương 80:

Ban đầu, bởi vì vô tình nghe được tin tức về huyết ngọc nên Từ Quy Lai mới đến tỉnh X.

Tiếc rằng bị chậm một bước, viên Linh Chi Như Ý đã bị ông cụ Âu Dương nẫng tay trên. Gã chỉ đành lấy lui làm tiến, nghĩ biện pháo từ chỗ con dao găm huyết ngọc bị đưa về đồn cảnh sát khám nghiệm.

Mà lý do chủ yếu khiến gã hướng về nhà họ Trì, cũng là vì khối phỉ thúy của ông cụ Trì.

Thứ đó nằm trong tay người bình thường thì chỉ như một vật trang trí bắt mắt lạ kỳ, nhưng đối với người trong lĩnh vực phong thủy huyền học thì khác, nó được coi là vật quý vật hiếm chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, rất phù hợp với yêu cầu của gã.

Cũng từ mưu đồ chiếm lấy khối phỉ thúy kia mà gã phát hiện ra một việc càng đáng mừng hơn. Xét về mặt huyết thống thì Trì đại thiếu hẳn có thể coi là em họ của gã, viên hổ phách trên cổ cậu ta hóa ra lại là tiên dược trong truyền thuyết!

Khoảnh khắc nhìn thấy khối hổ phách, Từ Quy Lai cảm thấy gã đã biết được nguyên nhân vì sao một người vốn nên chết sớm lại có thể yên ổn sống đến tận bây giờ. Thuốc tiên cơ mà, khiến người chết sống lại cũng có gì lạ kỳ. Còn gã, cũng bởi tình thế bắt buộc mà thôi.

Tuy nhiên, chỉ khi thực sự xuống tay với Trì gia, Từ Quy Lai mới nhận ra cái nhà này đúng là một khối xương khó gặm, từ phỉ thúy đến hổ phách, chẳng có chuyện gì thuận lợi.

Kế hoạch lợi dụng Lâm Mỹ Trân và Trì Thạc Thành không mấy hiệu quả, trái lại tổn thất mất một con cờ, còn khiến đối phương cảnh giác. Sau đó gã chuyển hướng tấn công sang chỗ Úc Liên và Tề Bân Úc, xui hai người đi đòi hổ phách. Kết quả ư, chậc, gã đã đánh giá quá cao vị trí của mẹ con ác độc nhưng ngu dốt này tại nhà họ Úc rồi.

Kế hoạch nhằm vào Trì gia không có tiến triển, đã thế còn khiến Trì Hử hoài nghi thân phận của mình.

Ngay sau đó là tra xét của Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh.

Vốn định giữ lại hai người này, chỉ cần châm ngòi thổi gió khiến bọn họ lưỡng bại câu thương hoặc giết chết một trong hai là xong, nhưng nếu hai vị thiếu gia này có đầu óc hơn dự tính, đồng ý buông bỏ thành kiến mà hợp tác cùng nhau, điều tra ra Từ Quy Lai, thì để tránh phiền toái không cần thiết, gã không ngại tiễn hai người xuống suối vàng.

Lần thứ nhất, bọn họ gặp may mắn thoát được. Không sao, làm thêm lần nữa.

Vụ va chạm với chiếc xe tải ở ngoài trấn Ly Thủy đúng là do gã sắp xếp, mục tiêu ban đầu vốn là Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh. Tuy nhiên bọn họ trùng hợp gặp được Trì Hử, khó có được cơ hội này, Từ Quy Lai đổi mục tiêu sang Trì Hử. Chờ cho Trì đại thiếu bị đâm xuống vực, gã có thể nhân lúc rối loạn giật lấy hổ phách.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính, gã rốt cục cũng được mục sở thị thế nào gọi là may mắn đến phi khoa học!

Lần thứ hai gặp lại Trì Hử, Từ Quy Lai vẫn cảm thấy thế giới này thật không công bằng.

Rõ ràng phải chết sớm, không biết Trì gia với Úc gia phí mất bao nhiêu tâm huyết mới có thể giữ lại cái mạng của cậu ta, ngay cả tiên dược mà gã nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, cũng bị coi là đồ trang sức đeo trên cổ.

Cùng chảy dòng máu nhà họ Úc, vậy tại sao không có ai quan tâm đến người cha đáng thương của gã, cả đứa em gái chết yểu của gã nữa!

Bọn họ vô tội biết bao nhiêu, chỉ là lên thủ đô tìm vợ tìm mẹ thôi mà. Nhưng chờ đợi ba cha con không phải là khung cảnh đoàn viên. Bọn họ bị đuổi tận giết tuyệt, bởi Úc Liên coi 3 cha con họ là vết nhơ trong đời.

Từ Quy Lai suốt đời sẽ không quên nỗi tuyệt vọng khi bị người đẩy xuống dòng nước lũ chảy xiết.

Người cha bị đánh què một chân, vết thương chất chồng chỉ có thể miễn cưỡng giữ lấy gã chìm nổi trong dòng nước, còn đứa em gái bé nhỏ của gã, đến tận bây giờ cũng chưa tìm được xác...

Có lẽ giống như lời những người đó nói, mạng bọn họ rẻ rúng, muốn chết cũng chết không được. Cha con gã được một người hảo tâm vớt lên bờ, nhà cũ không dám về, người cha tàn phế đưa đứa con thơ dại trốn đông trốn tây như lũ chuột cống, sống kiếp ăn xin qua ngày.

Cuối cùng, cha gã cũng bỏ gã mà đi.

...

Trong nháy mắt, sương đen đã bao phủ toàn bộ con ngươi của Từ Quy Lai, gã nhìn chằm chằm vào Trì Hử, hành động này khiến khuôn mặt trẻ trung sáng láng của gã trông thật kỳ dị, giọng nói lạnh lẽo khiến người ta hoảng hồn tiếp tục vang lên: "Chúng ta hình như mới chỉ gặp có một lần, tôi cảm thấy mình đã che dấu rất tốt, vì sao cậu lại nghi ngờ tôi?"

Trì Hử nghịch nghịch chuỗi hạt bồ đề khảm viên xá lợi tượng phật bằng đá trên cổ tay, không hề chịu ảnh hưởng, trầm mặc. Cũng không thể trả lời là bởi vì mèo Dao Quang trong lòng tôi rất thính tai, lại hết sức hiếu kỳ, đã thế còn nghe hiểu tiếng người nên đã hóng hớt được bảy tám phần nội dung cuộc đối thoại giữa anh và Lý Tế. Cuộc trò chuyện lạ lùng như thế, ai cũng sẽ để ý.

Ánh mắt lại trở nên trong suốt, tiếng nói mang theo âm điệu kỳ lạ cũng bình thường trở lại, tựa như trò đùa dai bị vạch trần, Từ Quy Lai ngại ngùng cười cười, "Thật sự khiến người ta phải ngạc nhiên đó, rất ít người không bị ảnh hưởng như em họ."

Từ Quy Lai mau chóng áp chế hận thù dấy lên từ trong hồi ức, tựa vào sofa đánh giá xung quanh một lúc, nửa thật nửa giả mà khen: "Em họ số tốt thật đấy, căn phòng này chỗ nào cũng toát ra sự sang quý và thoải mái, mang đến cảm giác hơn người."

Nếu đã bị tra ra, vậy gã cũng chẳng cần trốn ở chỗ tối nữa. Lần này Từ Quy Lai trực tiếp tìm tới cửa, gọi là thăm hỏi, chứ thực chất là thử độ nông sâu của đối phương.

Mà kết quả, không thể không thừa nhận, khiến gã vô cùng kiêng kị.

Trì Hử chỉ là một người bình thường, lại chẳng hề bị ảnh hưởng.

Chứ đừng nói là tay trợ lý họ Bạch đến gã cũng không thể nhìn thấu đương ngồi bên cạnh Trì Hử.

#

Sau khi Từ Quy Lai rời đi, Trì Hử lấy điện thoại gọi cho bác cả Úc Tái Chu, Bạch Xuyên đứng ngoài trông cửa cũng nghe được phần nào câu chuyện, nghe rồi không khỏi thương cảm thay ông cụ Úc.

Tuy rằng nội dung cuộc điện thoại có vẻ huyền huyễn, nhưng anh vẫn bắt được trọng điểm, con gái nhà người ta đều là cái áo bông tri kỉ, thế quái nào cô cả Úc Liên nhà họ Úc được sinh ra cứ như là để đòi nợ toàn gia vậy.

Hại cậu không thể thực hiện mấy phương án trói gô đem đi xử lý, chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Quy Lai thoải mái đến rồi lại đi, tạm thời không thể động vào gã!

Từ Quy Lai bắt bí được một điểm rất đúng, Trì Hử có thể không quan tâm đến sự sống chết của mẹ con Úc Liên, nhưng ông ngoại cùng các cậu các mợ yêu thương anh từ bé đến giờ thì anh không thể không để ý.

Bùa ngọc ngăn chặn nghiệp chướng và oan trái trên người Tề Bân Úc lấy từ chỗ Từ Quy Lai, giờ cũng coi như là bùa hộ mệnh của chính bản thân gã. Bởi một khi gã có mệnh hệ gì, bùa chú sẽ mất tác dụng, và quả bom Tề Bân Úc sẽ phát nổ. Mà quả bom ấy và mẹ của mình đang cố sống cố chết ở nhà họ Úc, đuổi thế nào cũng không đi.

Hai mẹ con Úc Liên, Tề Bân Úc bị Trì Hử kêu người tống cổ về nhà họ Tề ở thủ đô, nhưng dù sao bọn họ cũng chẳng phải tội phạm, sở trường lại là nháo khóc om sòm làm ầm làm ĩ, dẫu có cho người giám sát cũng chẳng cầm chân bọn họ được bao lâu. Về nhà mẹ đẻ chẳng nhẽ lại đuổi thẳng cổ?

Hỏi rõ tình hình của hai mẹ con Úc Liên, Trì Hử cúp điện thoại rồi gọi ngay cho Úc Hạo.

Ông ngoại anh luôn hướng tới tư tưởng vì nước hi sinh, vì dân phục vụ, đi theo chủ nghĩa Mácxít, trước giờ trên dưới nhà họ Úc đều không dính líu đến lĩnh vực phong thủy thuộc chủ nghĩa duy tâm. Bảo Tề Bân Úc như quả bom hẹn giờ, có giải thích mọi người cũng không hiểu.

Cũng may Úc Hạo đã có hiểu biết nhất định về phong thủy học, lại từng được Trì Hử kể cho nghe tình hình của hai mẹ con Úc Liên và Tề Bân Úc, giờ hai mẹ con nhà này định chơi xấu, ăn vạ ở nhà họ Úc à, không có cửa đâu nhé! Hắn sẽ về nhà ngay lập tức, tống khứ hai cục nợ này về Tề gia!

#

Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm Trì Hử đến thủy tạ tìm mèo cưng, pi sà đang nghịch cái máy tính bảng mới mua.

"Dao Quang bệ hạ, lại cướp từ chỗ ông nội hả?"

"Meo meo~"

Trì Hử giương mắt nhìn về phía ông nội rõ ràng đang cho thiên nga ăn, thế nào mà qua ngôn ngữ loài mèo lại trở thành một con sen khóc lóc ỉ ôi đòi hiến thức ăn cho chim, buồn cười cong môi, nhéo cái tai mèo.

Từ ngày thoát khỏi bàn tay của Úc nhị thiếu và Thích nhị thiếu, chim thiên nga vừa chửi đê mama vừa đi thẳng tới ao sen, hiện giờ nó đang được nuôi thả tại đây.

Trong ao có rất nhiều tôm tép làm lương thực, cụ Trì thi thoảng lại qua đây cho nó ăn, hàng xóm duy nhất là bác rùa phong thủy tính tình ôn hòa cả ngày lặn ngụp dưới nước, giờ cuộc sống của thiên nga vô cùng dễ chịu.

Ngoại trừ cái con vẹt tên Bằng Bằng ngoa ngoắt thi thoảng lại sà xuống đánh nhau với nó.

"Quác! Đồ quái dị! Đồ quái dị cút đi!"

Phát hiện ông cụ lại cho con chim trắng kia ăn, Bằng Bằng dỗi rồi!

Đúng vậy, nó đã nói tiếng người trở lại, ngay sau khi Dao Quang bệ hạ cao quý lãnh diễm nhận lấy máy tính bảng ông cụ Trì dâng lên =))))

Ông cụ cũng chẳng còn cách nào khác. Mấy ngày trước đưa vẹt Bằng Bằng đến nhà ông bạn cho nó gặp đồng loại của mình, làm buổi tư vấn tâm lý. Ai ngờ chỉ số thông minh của Bằng Bằng trên cơ bản đã đứng đầu chúng chim, không những tật xấu sủa gâu gâu không khỏi, trái lại còn tẩy não vẹt nhà người ta cũng sủa gâu gâu theo nó. Hai con vẹt đua nhau sủa banh nóc nhà~

Cuối cùng, cả ông cụ Trì và vẹt Bằng Bằng đều bị người ta vời ra ngoài, cũng chả thèm khách sáo một câu hẹn gặp lại ╮(╯▽╰)╭

Ông cụ hoàn toàn bó tay với con vẹt tự cao tự đại này, aizz, thôi thì cởi chuông cần tìm người buộc chuông, à nhầm, mèo buộc chuông. Lúc này cụ Trì đành phải mua cho con mèo không một xu dính túi cái máy tính bảng mới.

Ăn sáng xong, Trì Hử mang theo mèo Dao Quang đi thủ đô vài ngày.

Cụ Trì có chút không nỡ nhưng vẫn chia rượu mật rắn, rượu linh quả ngâm mật ong ngọc vào mấy cái vò nhỏ, đưa cho thằng cháu đích tôn mang đi biếu ông thông gia.

Một người một mèo đã có kinh nghiệm hai lần đi chơi ngắn ngày, lần này quyết định tiếp tục tự thân vận động.

Mèo Dao Quang nhảy lên ghế phó lái, mở ipad, đưa cho tự chủ xem bản đồ mỹ thực mà mình vừa vạch ra.

Trì đại thiếu: ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro