Chương 3: Tiên nhân đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sở Nhiên người này thật là quá mức gây chú ý. Xinh đẹp như vậy, dù đều là ai sẽ đều muốn nhìn nhiều một chút. Hoàng Thiếu Khanh vừa quay đầu lại, ánh mắt trước tiên dừng ở một thân hồng y cùng khí chất mát lạnh của thiếu niên, cứ như nước với lửa vậy. Không, hẳn là hàn đàm lãnh thủy mới đúng.

Hoàng Thiếu Khanh liếc mắt nhìn Sở Nhiên một cái, hơi run, sau đó dời ánh mắt. Trong lòng âm thầm lẩm bẩm, mẹ ơi. Đỏ rực như vậy, chẳng khác gì tân nương, người này đầu óc có bệnh phải không! Sau đó ngẩng đầu hất cằm, thần sắc cao ngạo, làm bộ tại thượng nhìn xuống nói với Thẩm Tín Phương: "Ngươi mới vừa nói cái gì?"

Thầm Tín Phương ngẩn ra, không hiểu kiểu gì: "Ta vừa mới nói rất nhiều, ngươi hỏi câu nào?"

Hoàng Thiếu Khanh nghe vậy giận dữ: "Tiểu tử ngươi lúc nãy trào phúng ta! Có can đảm thì xưng tên ra!"

"..." Thẩm Tín Phương.

Thẩm Tín Phương nghe vậy, càng cảm thấy không hiểu nổi. Người này là ai vậy? Đầu óc vấn đề? Ai trào phúng hắn?

Sở Nhiên nhìn thiếu niên này một cái, ngược lại liền hiểu được chuyện gì đang diễn ra, đơn giản là người này bị Thẩm Tín Phương đụng trúng chỗ đau ấy mà. Tâm tư nôn nóng bức thiết muốn lên đỉnh làm người ta rơi vào tâm ma, tại đây không ít thiếu niên tham dự tổng tuyển cử của Thượng Thanh Môn đã bị quấn vào. Lỗ mãng thế này, nên nói thật không hổ là người trẻ tuổi sao? Hay là nên nói có chút ngốc?

Sở Nhiên không có hứng thú nhìn hai người dây dưa, vì vậy tiếp tục nhấc chân tiến về phía trước. Mà Thẩm Tín Phương ngay cả thiếu niên đột nhiên xuất hiện này là ai cũng không biết, thấy Sở Nhiên nhấc chân đi, hắn cũng đi theo.

Lưu lại Hoàng Thiếu Khanh một mình đứng đó, hắn thấy hai người này không nhìn hắn đã trực tiếp bỏ đi, nhất thời giận dữ, nói: "Thật là giảo hoạt! Cư nhiên dùng loại âm mưu này cản trở bước chân của ta! Ta tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi được toại nguyện!"

"..." Thẩm Tín Phương.

"..." Sở Nhiên.

Lần này ngay cả Sở Nhiên cũng không khỏi chịu được mà nghĩ rằng, tiểu tử này chắc là chập mạch? Mạch suy nghĩ của người bình thường đều thế này à?

Hoàng Thiếu Khanh cho là mình nói không sai, thế nhưng lại bước chậm lại, cùng song hành với bọn Sở Nhiên, Thẩm Tín Phương. Cứ vậy không nhanh không chậm đi bên cạnh hai người này, không hề thấy một chút bức thiết cùng nôn nóng nào của lúc nãy. Được vậy, tâm tình cũng bình tĩnh lại, ngược lại có thời gian rảnh rỗi nhìn chung quanh, đánh giá tông môn tu chân nổi danh khắp thiên hạ Thượng Thanh Tông.

Xưa kia trong giới tu hành lưu truyền một câu chuyện, Thượng Thanh Tông chính là bắt nguồn từ đây. Nghe đồn, khai sơn tổ sư Thượng Thanh Tông là Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn đệ tử, trước khi phi thăng đã dời đến linh sơn, mở ra đạo trường, khai sáng Thượng Thanh Tông, truyền xuống đạo thống. Giảng đạo ba trăm năm, người có duyên đều có thể nghe. Ba trăm năm sau, thu bảy người đồ đệ, kế thừa đạo thống của ngài. Đây cũng là lí do Thượng Thanh Tông sau đó có bảy đại tổ sư gia, cũng chính là bảy người đầu tiên nhận chức thủ tọa của bảy ngọn núi có lịch sử lâu đời ở Thượng Thanh Tông.

Ban ngày khói trắng lượn lờ, xa xa mơ hồ có thể thấy được núi non ẩn hiện. Xanh thẳm, thần bí, trùng trùng điệp điệp.

Hoàng Thiếu Khanh nhìn điều này, không nhịn được nói rằng: "Các ngươi nói xem chúng ta sẽ được phân đến tòa chủ phong nào đây? Ta muốn đi Tử Trúc Phong."

"Tử Trúc Phong?" Thẩm Tín Phương quay đầu lại, ngữ khí hơi kinh ngạc nói.

"Đúng vậy!" Hoàng Thiếu Khanh một mặt ước mơ nói, "Ta là vì Mạc Hành đạo quân mà đến! Mạc Hành đạo quân từng có một trận chiến ở bắc hải, ta có may mắn được chiêm ngưỡng phong thái chiến đấu của người, quả nhiên là thiên tư ngọc cốt, pháp thuật mạnh mẽ. Nếu như có thể được ngài thu làm đệ tử, vậy thì thật là...Thật là hết sảy!"

Thẩm Tín Phương nghe vậy thần sắc suy tư, Tử Trúc Phong thủ tọa Mạc Hành đạo quân, quả thật là nhân vật không tầm thường. Cậu có chút hiểu suy nghĩ của Hoàng Thiếu Khanh, đại nhân vật như vậy, quả thật là khiến người ta ước mơ sùng bái!

"Thì ra ngươi mơ mộng hão huyền như vậy? Chẳng trách rơi vào tâm ma lãng phí thời gian." Sở Nhiên ngữ khí thản nhiên nói.

Hoàng Thiếu Khanh nghe vậy, thần sắc tức giận, quay đầu nhìn Sở Nhiên: "Ngươi nói cái gì!"

"Ta nói, ước mơ mà ngươi theo đuổi thật không có tiền đồ." Sở Nhiên sắc mặt bất biết, lãnh liệt nói: "Chỉ vì muốn một người thừa nhận ngươi? Đây chính là lí do ngươi tu đạo? Mơ ước của ngươi đó hả? Thật sự không có tiền đồ."

"Tâm lớn bao nhiêu, thế giới liền lớn bấy nhiêu. Tầm mắt rộng bao nhiêu quyết định ngươi có thể đi được bao xa. Vậy mà ngươi, đôi mắt chỉ thấy được một người, đuổi theo bước chân của một người, thứ ngươi có khả năng lấy được, bất quá vĩnh viễn chỉ là cái nhìn của người kia, chỉ đến thế mà thôi." Sở Nhiên tiếp tục, "Hơn nữa căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, ngươi như vậy, nhất định cả đời chỉ có thể làm vạn niên lão nhị. Mạc Hành đạo quân kia vĩnh viễn trên ngươi một bậc, ngươi nhất định không có cách nào vượt qua y."

Hoàng Thiếu Khanh nghe mà mặt đỏ lên, nói: "Ta...Ta không có nghĩ phải vượt qua ngài!"

Sở Nhiên bước chân dừng lại, quay đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Ngươi so với tưởng tượng của ta càng thêm không có tiền đồ!"

"..." Hoàng Thiếu Khanh.

"Nhưng đó là nguyên anh đạo quân!" Hoàng Thiếu Khanh lớn tiếng nói, "Đó là nguyên anh đạo quân đó!"

"Ta biết, ngươi không cần lớn tiếng nhắc nhở ta như vậy." Sở Nhiên đáp. "Nguyên anh đạo quân thì thế nào? Lẽ nào ngươi không có lòng tin sau này tu vi của mình sẽ đạt đến nguyên anh? Vậy bây giờ về nhà vẫn còn kịp!"

"Dĩ nhiên không phải!" Hoàng Thiếu Khanh lớn tiếng phản bác, "Thế nhưng, đó là Mạc Hành đạo quân..."

Sở Nhiên thở dài một hơi "Thực sự là...Không có tiền đồ! Người phàm ngu xuẩn!"

"Ta không phải người phàm." Hoàng Thiếu Khanh cãi lại.

Sở Nhiên khinh bỉ nhìn hắn, nói rằng: "Nếu như là ta, không quản người kia là nguyên anh đạo quân, hay là Mạc Hành đạo quân, hoặc bất kì người nào khác. Ta không xem thường bọn họ, nhưng đương nhiên cũng không quá lưu ý. Bởi vì ta biết, sớm muộn có một ngày ta vượt qua bọn họ. Bất luận người nào cũng vậy, một ngày nào đó, ta sẽ vượt qua họ, chẳng có gì đáng sợ."

Hoàng Thiếu Khanh nghe mà há to miệng, kinh ngạc tột độ.

"Khó tiếp thu như vậy sao? Câu nói này?" Sở Nhiên nhìn hắn, "Chúng ta đều là người tu đạo! Đi ngược thiên mệnh để tìm lấy chút hi vọng sống, mỗi lần thăng cấp đều phải độ lôi kiếp nghịch thiên mà tồn tại! Nếu như ngươi chút can đảm này cũng không có, ngươi còn tu đạo cái gì? Kẻ địch lớn nhất của tu đạo không phải là chính mình sao? Những người khác, sớm muộn đều là bại tướng dưới tay mà thôi. Ha, nhìn bộ dạng này của ngươi cũng quá không có tiền đồ rồi!"

Không thể không nói, Sở Nhiên người này cũng thật là tự tin đến ngông cuồng rồi!

"Ngươi cũng thật là...ngông cuồng!" Hoàng Thiếu Khanh lẩm bẩm.

Ngày hôm đó, Hoàng Thiếu Khanh bị người này nói như vậy mà hứng chịu đả kích...Hắn tựa hồ có điểm thật không có tiền đồ?


Nhưng là, Mạc Hành đạo quân...Hắn cho tới nay vẫn sùng bái người này!



"Có nghe thấy không? Mạc Hành, tiểu tử này nói muốn vượt qua ngươi!" Tại nơi cao nhất của Đăng Tiên Thê có một hồ nước cực lớn, một đạo nhân trẻ tuổi tuấn mỹ ngồi trên ghế, cười xấu xa mà nói với nam tử mặt lạnh bên cạnh.

Mạc Hành toàn thân hắc y ngồi thật nghiêm chỉnh, con ngươi màu đen thâm thúy nhìn pháp bảo Khôn Kim Kính trước mặt, trên kính hiển hiện chính là đám người Sở Nhiên, nhất cử nhất động của họ đều trình rõ trước mắt những đạo nhân Thượng Thanh Tông này.

"Không vấn đề gì, ta hoan nghênh hắn đến." Mạc Hành ngữ khí lạnh lùng không hề mang theo một chút tâm tình.

"Tiểu quỷ bây giờ cũng thật là hung hăng!" Đạo nhân tuấn mỹ nói "Tuy chí hướng rộng lớn là chuyện tốt, nhưng phách lối ngông cuồng như vậy, không đem tiền bối đặt vào trong mắt, thật là khiến người ta khó chịu! Cho bọn họ nếm chút mùi đau khổ được không?"

"..." Những tu sĩ khác của Thượng Thanh Tông.

Có tu sĩ ngữ khí căng thẳng nói: "Như vậy...không tốt lắm đâu? Lạc Ly đạo quân."

"Có cái gì không tốt!" Lạc Ly nhíu mày, "Lẽ nào ngươi không cảm thấy đám tiểu quỷ thích ăn đòn này bất kính với nguyên anh đạo quân sao?"

"Dĩ nhiên...Dĩ nhiên không phải, chỉ là...Như vậy không hợp quy củ đi?"

Âm thanh càng nói càng nhỏ, tu sĩ quay đầu, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía đạo nhân trẻ tuổi mặc lam bào vẫn ngồi một bên không nói chuyện, đó là chủ trì tổng tuyển cử của môn phái lần này, Thương Ninh đạo quân.

Chỉ thấy Thương Ninh đạo quân treo trên mặt nụ cười thanh thiền: "Hàng năm tổng tuyển cử của môn phái đều là như thế này, cái cũ không còn ý nghĩa, đổi mới một chút cũng không tồi."

"..." Thượng Thanh Tông tu sĩ.

"Thương Ninh đã nói như vậy..." Được ủng hộ, Lạc Ly càng đắc ý, quay đầu nhìn về phía Mạc Hành một bên mặt lạnh không nói.

"Ta không có ý kiến." Mạc Hành đạo quân ngữ khí lạnh lùng nói.

"Như vậy..." Lạc Ly dời tầm mắt, nhìn về phía người ngồi ở phía trước nhất từ đầu đến cuối đều không nói một lời. Bạch y tóc đen, cả người khí tức băng lãnh, gương mặt tuấn mỹ vô song không tỳ vết nhưng không có một tia biểu tình, như băng như tuyết, chính là Tề Tu Ninh. "Tề đạo quân thì sao?"

Một trận vắng lặng.

"Ta không có vấn đề" Tề Tu Ninh thốt ra câu đầu tiên kể từ lúc hắn tới nơi này.

"Đã không có ý kiến gì, thế thì cứ làm như vậy đi!" Lạc Ly.

"..." Những tu sĩ khác nghe vậy, nhất thời lệ rơi đầy mặt. Thật là tùy ý! Quá không có nhân tính!

Vậy mới nói, đám đại thần này rốt cuộc là tại sao hôm nay lại tới! Mà mỗi lần tới là tới cả đám!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro