Chương 4: Nhiều suy đoán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đăng Tiên Thê có tổng cộng 10001 nấc thang, tiên thê đúc từ bạch ngọc, dài dằng dặc mà cao vót.

Xưa nay tiên đạo mênh mông, vạn dặm con đường thành tiên đều bắt nguồn từ lúc này.

Không nhắc đến trên Đăng Tiên Thê có bày ra khảo nghiệm tâm tính, bản thân tiên thê này đã là một đạo thử thách. Mười ngàn linh một nấc thang, không thể dùng phép thuật thi hành, chỉ có thể từng bước từng bước leo lên. Đây là thử thách thể lực cùng khả năng chịu đựng, trí lực cùng kiên trì cũng có bổ trợ trọng yếu. Thể lực cùng khả năng chịu đựng thì càng không cần phải nói, phàm là hai điều kia quá kém, nửa đường liền mệt gục xuống, vậy thì làm sao bò lên trên đỉnh?

Thượng Thanh Tông là đại phái Đạo môn chính thống, chiêu mộ đệ tử cực kì nghiêm khắc, đến tuổi tác cũng có quy định. Mỗi bốn năm một lần chiêu mộ đệ tử, thiếu niên được thu đều là từ bảy tuổi đến mười lăm tuổi. Tuổi quá nhỏ, tông môn là tu đạo, không phải nuôi trẻ con. Lớp quá tuổi thì đã bỏ lỡ thời cơ khai sáng tu đạo tốt nhất, trẻ nhỏ nội tâm thuần khiết, mới là lứa tuổi tốt nhất để khai sáng.

Mà lớp thiếu niên này, thể lực cùng khả năng chịu đựng tự nhiên không thể nào so sánh được với người trưởng thành, muốn leo lên tiên thê, khó tránh khỏi vất vả. Lúc này ưu thế của con cháu tu chân thế gia rốt cuộc cũng có chỗ dùng. Chỉ cần là con cháu xuất thân từ tu chân thế gia, thuở nhỏ ở trong gia tộc đều đã được trưởng bối khai sáng tu đạo, đợi lớn một chút liền đưa tới tông môn. Tuy nói chẳng qua là đạo pháp khai sáng, tu vi cao lắm là luyện khí hạ tầng, thế nhưng cường thân kiện thể so với người phàm tốt hơn rất nhiều. Đây chính là ưu thế của con cháu thế gia, so với người bình thường, họ có rất nhiều thứ.

Thẩm Tín Phương cùng Hoàng Thiếu Khanh chính là sinh ra ở thế gia, hơn nữa còn là cái loại nội môn thế gia tư chất thượng giai nữa kia. Đi qua vấn tâm lộ, chẳng qua chỉ là leo lên một cái tiên thê, đối với bọn họ dễ như ăn cháo, một điểm khó khăn cũng không có. Trên thực tế, cơ hồ con cháu thế gia đều là như vậy. Tại sao lại nói cơ hồ? Đây không phải là vì còn một người kéo con cháu thế gia xuống trình độ bình quân gọi là Sở Nhiên sao?

Hoàng Thiếu Khanh mặt như gặp quỷ nhìn Sở Nhiên sắc mặt tái nhợt, bước chân phù phiếm, thân hình kia đều mơ hồ bất ổn, thì ra còn có người kém như vậy !

"Ngươi...có khoẻ không?" Hoàng Thiếu Khanh một mặt xoắn xuýt hỏi, sau khi hỏi xong, lập tức trở mặt, nghiêm túc thanh minh nói: "Ta không phải quan tâm ngươi, ta chỉ là chưa từng thấy qua người nào yếu như vậy."

Sở Nhiên sắc mặt trắng bệch như quỷ, ngẩng đầu nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: "Làm phiền ngươi quan tâm, ta không sao."

"Ta mới không có quan tâm ngươi!" Hoàng Thiếu Khanh lập tức xù lông, cường điệu nói: "Ta chỉ là nhìn ngươi giống như chuẩn bị chết tới nơi, vạn nhất ngươi chết thật, vậy xúi quẩy ta rồi! Tiểu gia đời này còn chưa thấy qua người chết đây! Lỡ như doạ ta sợ, ngươi bồi thường nổi sao?"

Sở Nhiên sâu kín liếc hắn một cái, sau đó lấy ra khăn tay, khụ một chút, hộc máu.

"! ! ! !" Hoàng Thiếu Khanh.

Một bộ kinh sợ, "Ngươi...Ngươi hộc máu!"

Hoàng Thiếu Khanh nhất thời oa oa kêu to, "Ngươi đừng chết! Ta không phải có ý nguyền rủa ngươi chết!"

So với kẻ bị kinh sợ đến thất hồn lạc phách Hoàng Thiếu Khanh, Sở Nhiên biểu tình vô cùng bình tĩnh, cậu tỉnh táo đem khăn tay nhiễm đỏ máu tươi thu vào, đầu ngón tay nổi lên một ngọn lửa lam sẫm, đem đốt đi. Sau đó ngữ khí nhàn nhạt, nói: "Đừng lo lắng, không chết được."

"..." Hoàng Thiếu Khanh.

Tại sao hắn cảm thấy sự tồn tại của người này so với chuyện cậu thổ huyết còn đáng sợ hơn! Có người nào sắc mặt tái nhợt phun một ngụm máu to, nhìn kiểu gì cũng là bệnh đến giai đoạn cuối rồi, không còn sống được lâu nữa, vậy mà còn bày ra bộ dạng không để ý, nói với hắn không chết được?

Hoàng Thiếu Khanh nói: "Người tuyệt đối đừng chết! Ngươi mà chết, ta sẽ áy náy cả đời! Tuyệt đối không phải ta nguyền rủa ngươi chết, ngươi sau khi chết đừng đem trách nhiệm đổ cho ta!"

Sở Nhiên nghe vậy, ánh mắt cổ quái liếc hắn một cái, với đầu óc thế kia người này làm sao mà lớn lên được hay vậy? Mạch não rõ ràng khác hẳn người thường. Sở Nhiên nhàn nhạt nói, "Yên tâm, ngươi còn không đáng."

Hoàng Thiếu Khanh ngây ra một lúc không hiểu cậu nói câu này là có ý gì, chờ hắn hiểu được, lập tức liền giơ chân, "Ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi khốn nạn! Ngươi xem thường ta!"

"Không phải xem thường ngươi" Sở Nhiên sửa lại, "Ta chỉ là khinh bỉ ngươi."

"Dễ dàng áy náy như vậy, sau này ngươi sẽ sống rất gian nan." Sở Nhiên nói.

"Mắc mớ gì đến ngươi!" Hoàng Thiếu Khanh giận dữ phản bác.

"Ừ thì không liên quan đến ta." Sở Nhiên không để ý nói.

"..." Hoàng Thiếu Khanh rất nhanh bị cậu chọc cho tức chết.

Hoàng Thiếu Khanh không chiếm được lợi lộc gì từ Sở Nhiên, liền quay đầu chỉ trích Thẩm Tín Phương vẫn luôn an tĩnh một bên, "Hắn không phải bằng hữu ngươi sao? Ngươi làm sao lại không quan tâm đến hắn chút nào? Hắn vừa hộc máu!"

Thẩm Tín Phương đột nhiên bị điểm tên thần sắc có chút lúng túng, hắn sờ sờ mũi, nói rằng: "Sở Nhiên nói cậu ấy không có chuyện gì."

Hoàng Thiếu Khanh biểu tình càng thêm khinh bỉ, "Hắn nói hắn không có chuyện gì, ngươi liền không lo lắng? Hắn vừa hộc máu kia kìa!"

"Hộc máu!" Như là việc trọng yếu cần phải cường điệu thêm hai lần, Hoàng Thiếu Khanh lặp lại.

"..." Thẩm Tín Phương.

Thẩm Tín Phương chẳng biết sao biểu tình có chút vi diệu nhìn cậu, ánh mắt đồng tình vỗ vỗ vai Hoàng Thiếu Khanh, nói rằng: "Nếu như là vì cái này, ngươi tốt nhất vẫn nghe lời Sở Nhiên nói đi, phải bình tĩnh nha. Bằng không tiếp theo ngươi chịu không nổi đâu."

Hoàng Thiếu Khanh một mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết hắn đang nói cái gì.

Rất nhanh hắn liền biết ý tứ trong lời Thẩm Tín Phương.

Sở Nhiên lại hộc máu!

Hộc máu!

Máu!

Rồi!

Nửa canh giờ ngắn ngủi kết tiếp, Sở Nhiên liền ói ra máu mười mấy lần!

Hoàng Thiếu Khanh cả khuôn mặt đều chết lặng.

Từ lúc bắt đầu đã sợ hãi tốt độ, cho đến bây giờ dần dần tê dại.

Thẩm Tín Phương một mặt thương hại nhìn Hoàng Thiếu Khanh, thật giống như gặp đả kích quá lớn khiến cả người đều choáng váng.

Hoàng Thiếu Khanh ánh mắt muốn nói nhưng thôi nhìn Sở Nhiên lại thổ huyết lần nữa, không nhịn được hỏi: "Ngươi bình thường đều như vậy sao?"

"Cái gì?" Sở Nhiên có chút suy yếu, nhưng vẫn là ngữ khí không để tâm đáp lời.

"Thổ huyết như vậy, phun ra nhiều máu như vậy." Hoàng Thiếu Khanh hỏi.

Hoàng Thiếu Khanh này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người phun nhiều máu tới thế, cũng là lần đầu tiên biết đến trong cơ thể dĩ nhiên có nhiều máu để phun như thế.

"Cũng không phải." Sở Nhiên nghĩ một chút, nói rằng, "Ta bình thường không thổ huyết nhiều vậy đâu, đại khái là vì tiêu hao quá nhiều thể lực cùng tinh lực, cơ thể không chịu nổi, vậy nên mới thổ huyết nhiều chút."

"..." Hoàng Thiếu Khanh.

Dĩ nhiên còn có thể như vậy! Quả thực cũng bị sợ vãi rồi đây này.

Bất quá...

"Ngươi thật là quá phế! Không phải chỉ là bò lên mấy bậc thang thôi sao, thế mà ngươi còn không chịu nổi mà hộc máu!" Hoàng Thiếu Khanh mặt như gặp quỷ nhìn cậu, "Ngươi đúng là phế toàn tập! Trong nhà ngươi không cho thỉnh đại phu hay sao?"

"Mời, còn không chỉ mời một người." Sở Nhiên vẫn là mạn bất kinh tâm nói, "Bọn họ đều khuyên ta từ bỏ trị liệu."

"..." Hoàng Thiếu Khanh.

Thân thể của ngươi rốt cuộc là phế tới trình độ nào rồi!

Nghĩ như Hoàng Thiếu Khanh không phải chỉ có một người, quá nửa Thượng Thanh Tông nguyên anh đạo quân đang nhìn trộm đám người kia, giờ khắc này cũng nghĩ như vậy.

"Tiểu tử này thân thể cũng quá yếu đi! Thế mà một đường thổ huyết mười ba lần! Ta đếm đếm, nửa canh giờ vừa nãy, hắn thổ huyết mười ba lần lận đó! A kìa! Hắn lại hộc máu!" Lạc Ly bộ mặt như gặp quỷ nói rằng, "Hắn làm sao mà có nhiều máu mà phun vậy chứ?"

"Ngươi nên hỏi làm sao hắn ói ra nhiều máu như vậy mà vẫn chưa chết." Thương Ninh đạo quân ôn hoà tuấn tú, cũng bị Sở Nhiên ốm yếu đến hiếm thấy như vậy hấp dẫn lại đây, nói: "Vậy cũng xem là một loại cường đại rồi."

"Ngươi chắc chắn chứ?" Lạc Ly ngữ khí nghi ngờ nói, "Tiểu tử này sắc mặt trắng bệch không chút huyết khí, thân hình bất ổn, bước chân phù phiếm, hiển nhiên là thể lực không chống đỡ nổi, chỉ cậy mạnh mà thôi. Hắn thiên tư tâm tính rất tốt, nhưng tấm thân thể này chỉ có thể là đồ bỏ."

"Không nhất định." Mạc Hành lãnh khốc trầm mắc mở miệng nói, "Hắn có thể kiên trì đến bây giờ, đã đủ chứng minh thực lực của hắn. Trên thực tế, vừa bắt đầu ta đã cho rằng hắn không chống đỡ nổi tới vấn tâm lộ."

Mạc Hành vừa mở miệng, ánh mắt mọi người liền tụ hội trên người y.

Lạc Ly ngữ khí nghi ngờ nói, "Ngươi luôn luôn để ý đến hắn?"

"Lẽ nào, ngươi biết hắn hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro