Chương 5: Không đành lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Vốn không quen biết." Mạc Hành đạo quân một mực phủ nhận nói.

"Vậy thì vì sao?" Lạc Ly đạo quân hỏi, hắn cảm thấy Mạc Hành sẽ không vô duyên vô cớ đi để ý một thiếu niên xa lạ thông thường.

Mạc Hành nghe vậy, thần sắc bất biến ngữ khí nhàn nhạt nói: "Mới đầu nhìn qua là ngẫu nhiên thôi, thiếu niên kia nhiều lần ho ra máu, thể chất gầy yếu bất kham, bình sinh hiếm thấy. Vì nhất thời lưu ý, liền quan sát kỹ càng vài lần, lại bất ngờ phát hiện thiếu niên này tuy rằng thế chất gầy yếu, lại cũng không như tưởng tượng mà không bỏ cuộc. Hắn chịu đựng uy thế ở Đăng Tiên Thê áp xuống, vượt qua vấn tâm cảnh, minh tâm lộ. Bỏ qua thể chất của hắn không nói, riêng ngộ tính cùng tâm tính bậc này chính là thượng đẳng."

Cho nên, nguyên nhân ngươi nhìn trúng hắn là bởi vì hắn quá phế bỏ, phế đến bình sinh hiếm thấy? Lý do khiến người ưu ái bực này...Lạc Ly khoé miệng giật một cái, nói "Thế nhưng gân cốt của hắn thật sự là quá yếu, có khi Đăng Tiên Thê này hắn cũng đi không xong."

"Đừng quên, tông môn quy củ, người không thể vượt qua Đăng Tiên Thê không thể trúng tuyển tiến vào tông môn, dù cho hắn thông qua vấn tâm cảnh, minh tâm lộ đi nữa." Lạc Ly nhắm thẳng vào vấn đề hạt nhân nói.

Mạc Hành thần sắc bất biến "Ta nói rồi, khởi đầu ta cho rằng hắn thậm chí còn không vượt qua được vấn tâm cảnh, kết luận hắn không chịu nổi uy thế Đăng Tiên Thê áp xuống, trực tiếp mất quyền thi đấu. Thế nhưng, hắn lại làm được, làm cho ta nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Hắn so với trong tưởng tượng của ta làm còn tốt hơn, đi còn xa hơn."

"Vậy thì thế nào?" Lạc Ly nhìn Sở Nhiên trên Khôn Kim Kính, ngữ khí lãnh khốc nói: "Hắn không được đâu, hắn không chịu đựng nổi. Dùng nhãn lực của ngươi, sao lại không phát hiện, tiểu tử này đã là nỏ mạnh hết đà? Hắn thậm chí khí lực để cất bước tiến về phía trước cũng không có!"

Trước Đăng Tiên Thê, Sở Nhiên sắc mặt tái nhợt không có một chút hồng hào, khí tức bất ổn, hắn gian nan hổn hển hướng bậc thang phía trước leo lên. Hai chân hắn đều run rẩy, lảo đa lảo đảo, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Hoàng Thiếu Khanh một bên không kìm lo lắng "Ngươi thật sự được không vậy? Đừng cố chống đỡ, nếu không đi nổi nữa, nói cho ta biết ngay."

"Ta sẽ không cười nhạo ngươi, đừng ngại." Hoàng Thiếu Khanh không quên thêm vào.

Sở Nhiên không để ý đến hắn, giờ khắc này cậu cũng không thừa tinh lực đi để ý đến hắn. Thân thể của cậu quả thật là quá phế bỏ, phế đến mức Đăng Tiên Thê cỏn con này cũng không thể leo lên. Quả thực là chuyện nực cười! Cậu dĩ nhiên...Cậu thế mà bởi vì thể lực không chống đỡ nổi bị một cái Đăng Tiên Thê làm khó! Thực sự uổng phí thiên tư cùng ngộ tính trác việt của cậu! Sở Nhiên cắn răng, cậu chỉ biết, chỉ cần cậu đi xong Đăng Tiên Thê, không quản thân thể gân cốt làm sao, dù cho phế đến hết thuốc chữa, Thượng Thanh Tông cũng sẽ nhận cậu. Nếu như nam nhân kia không lừa cậu, thiên tư của cậu quả thực rất đáng sợ. Ngẫm lại, nam nhân xưa nay cao ngạo kia cũng không cần thiết phải lừa cậu.

Bất quá thiên phú tư chất tốt, đầu tiên cũng phải leo hết Đăng Tiên Thê này, đây là quy củ của tổ sư gia Thượng Thanh Tông. Không bò lên nổi, cái gì cũng không có. Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho những người kia chê cười, đặc biệt là nữ nhân hận không thể giết cậu kia! Sở Nhiên trong lòng cười lạnh, cậu nhìn qua không có tốt tính như vậy, kỳ thực cậu có tâm tư, lại còn đặc biệt mưu mô. Phàm là người không cho cậu dễ chịu, cậu cũng không cho người ta sảng khoái! Sở Nhiên nhiều năm bị thân thể ốm yếu dằn vặt, sớm đã không thể nhẫn nại với bệnh tật trong người, tính cách cũng vặn vẹo đi.

Vô luận cậu nhìn qua hờ hững bình tĩnh thế nào, kỳ thực cậu từ trong xương đều là tối tăm vặn vẹo, có thù tất báo!

Cậu đã sống không được thoải mái, dựa vào cái gì muốn cậu nuốt giận vào bụng? Cậu đã đau đớn đủ rồi, không cần người khác lại mang thêm đau khổ đến cho cậu!

Liền thấy, cậu cứ thế dựa vào suy nghĩ không cam lòng, không phục vận sức, hướng phía trước bước một bước, leo lên một nấc thang.

Một giây sau, lại thấy thân thể cậu run lên một cái, bật ngửa ra sau.

"! ! ! !" Hoàng Thiếu Khanh.

Thẩm Tín Phương lập tức đổi sắc mặt, thân thủ muốn đi dìu cậu.

Sở Nhiên cắn răng, ương ngạnh đem thân thể ổn định, từ chối Thẩm Tín Phương đang duỗi tay lại đây, nói rằng: "Không cần, ta tự mình làm được."

Thẩm Tín Phương nghe vậy, nhíu mày: "Đừng cậy mạnh."

"Đúng vậy! Đúng vậy!" Một bên Hoàng Thiếu Khanh quả thực là không có cách nào nhẫn nại, hắn ngữ điệu vội vàng nói: "Ngươi xem ngươi ngươi đã thành thế này rồi mà chết vẫn sĩ diện? Vừa nãy thật nguy hiểm! Ngươi suýt chút nữa là té xuống rồi!"

"Không cần, ta rất khoẻ." Sở Nhiên thần sắc lạnh nhạt cự tuyệt.

"..." Hoàng Thiếu Khanh.

"..." Thẩm Tín Phương.

Đều là đối với Sở Nhiên cố chấp không làm gì được.

"Tiểu tử này rất bướng bỉnh." Lạc Ly trước Khôn Kim Kính thần sắc thú vị nói, "Ngươi nói đây là tính tình kiêu ngạo, hay là lòng tự trọng quấy phá?"

"Hai cái này khác nhau sao?" Thương Ninh đạo quân âm thanh ôn hoà nói.

"Tự nhiên là có, nếu là cái trước, ta ngược lại có chút thưởng thức hắn. Không phải là người nào đều có thể kiên trì lúc nào cũng ngông nghênh, đặc biệt là trong khốn khó tuyệt cảnh." Lạc Ly nói "Mặc dù có chút cổ hủ, thế nhưng vẫn có thể xem là ngông nghênh kiên cường. Nếu là vế sau, vậy thì lòng tự trọng thật đáng thương!"

"Cũng không phải." Mạc Hành đạo quân ngữ khí nhàn nhạt mở miệng.

"Cái gì?" Lạc Ly quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Mạc Hành.


"Hắn không chấp nhận hai người kia là vì hắn rất thông minh, rất lí trí." Mạc Hành nói rằng, "Đừng quên quy củ tổ sư gia quyết định. Phàm là đệ tử muốn bái vào Thượng Thanh Tông, đều phải dựa vào năng lực của chính mình leo lên trên Đăng Tiên Thê, mới có thể gõ vang đại môn Thượng Thanh Tông."



Trước Đăng Tiên Thê, Hoàng Thiếu Khanh hướng Sở Nhiên rống to, "Ngươi không thể ngoan ngoãn tiếp nhận trợ giúp của chúng ta được sao? Ngươi như vậy, còn muốn khoe mẽ cái gì? Ngươi còn muốn mạng hay không? Mặt mũi so với tính mạng có trọng yếu không?"

"..." Một bên Thẩm Tín Phương nghe thấy câu này có hơi chần chờ, hắn suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy tại một tình huống nào đó mặt mũi so với tính mạng thực sự trọng yếu. Bỏ mạng mà lấy khí tiết mới là đại trượng phu. Bất quá hiện tại câu nói này không thích hợp dùng cho Sở Nhiên. Hắn vẫn là câm miệng vào.

"Ta sẽ không chết." Sở Nhiên nhìn Hoàng Thiếu Khanh đang nổi giận, thần sắc nghiêm túc, từng câu từng chữ rõ ràng nói, "Ta sẽ không chết, ngươi chết rồi, ta cũng sẽ không chết."

"..." Hoàng Thiếu Khanh.

Nhìn Sở Nhiên vẻ mặt nghiêm túc, Hoàng Thiếu Khanh cảm thấy hơi nóng mặt, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, lầm bầm, "Nói cái gì vậy trời, ta mới không chết."

"Không đúng!" Hoàng Thiếu Khanh lập tức xoay đầu lại, chỉ trích nói: "Ngươi vừa nãy toàn hộc máu, hộc đến nhiều máu như vậy! Như vậy còn nói mình sẽ không chết! Kìa, lại hộc máu!"

"Bất quá là thổ huyết mà thôi, ngươi cũng lo chuyện nhỏ nhặt quá đấy" Sở Nhiên ngữ khí xem thường nói, "Chỉ như vậy ngươi liền sợ vỡ mật, nếu ngươi nhìn thấy ta mấy năm trước, chắc là bị hù chết rồi."

"..." Hoàng Thiếu Khanh.

"..." Nguyên anh đạo quân rình coi trước Khôn Kim Kính.

Lạc Ly đạo quân không nhịn được nói rằng, "Các ngươi nói tiểu tử này làm sao sống được đến bây giờ?" Cậu là thổ huyết tới dạng này, thấy làm sao mà giống yêu quái quá đi.

Thương Ninh đạo quân chỉ nhàn nhạt nói ra ba chữ, "Không dễ dàng."

Rất thống khổ đi. Sống sót đối với cậu mà nói hẳn là rất thống khổ đi! Kiên trì sống đến bây giờ, không dễ dàng cho cậu rồi.

Thương Ninh đạo quân nhìn vào thần sắc nhàn nhạt của thiếu niên tuấn mĩ mà tỉnh táo trong gương, vẻ ôn hoà nghìn năm không đổi trên mặt cũng thu đi không ít, thật là một hài tử kiên cường.

Mạc Hành đạo quân thần sắc bình tĩnh, không biết trong lòng y đang suy nghĩ cái gì.

Ngược lại người vẫn luôn an tĩnh ngồi một bên không nói, Tề Tu Ninh giống như một toà băng sơn hình người, mặt mày thanh lãnh, ngữ khí lạnh như băng nói, "Hắn muốn sống, cho nên hắn còn sống."

Lời này vừa ra, nhất thời một trận yên tĩnh.

Nhiều đạo quân trong lòng thổn thức, là hắn, hắn muốn sống, thiếu niên này muốn sống, chính là đơn giản như vậy.

Dù cho đau đớn nhiều hơn nữa, bệnh thể dằn vặt hơn nữa, hắn đều kiên cường nhẫn nại, bởi vì hắn muốn sống.

"Đứa nhỏ này thật là làm người ta đau lòng." Lạc Ly thu lại dáng dấp soi mói lúc nãy, sửa lại ngữ khí nói rằng "Thực sự là không đành lòng làm cho hắn thất vọng mà về, các ngươi nói, chúng ta mở cửa sau cho hắn được không?"

Nhất thời, càng là không ai nói chuyện.

Cuối cùng, vẫn là Tề Tu Ninh ít nói nhất ngữ khí lạnh lùng nói, "Tổ sư gia quy củ không thể làm trái."

Lạc Ly quay đầu nói với y: "Tiểu Tề, ngươi thật lãnh khốc vô tình."

Lãnh khốc vô tình Tề Tu Ninh lạnh lùng liếc y một cái, Lạc Ly lập tức quay đầu, giả như cái gì cũng không nhìn thấy.

"Không nên gọi ta là Tiểu Tề."


Ta cái gì cũng không nghe thấy!



Nghe xong câu nói kia của Sở Nhiên, Hoàng Thiếu Khanh cùng Thẩm Tín Phương yên lặng một hồi.

Hồi lâu sau.

"Ít nhất, ít nhất bây giờ cũng để cho chúng ta giúp ngươi đi!" Hoàng Thiếu Khanh đột nhiên hô lớn, "Ngươi mắc bệnh, ngươi thổ huyết, chúng ta không giúp gì được. Thế nhưng ít nhất bây giờ chúng ta có thể giúp ngươi!"

Sở Nhiên nghe vậy ngẩn ra, sau đó ngữ khí có chút bất đắc dĩ nói: "Tuy rằng không biết tại sao ngươi kiên trì như vậy, nhưng ta rất cảm động."

"..." Hoàng Thiếu Khanh.

Lừa người, một điểm cũng không nhìn ra cảm động chỗ nào!

"Thế nhưng, quy củ Thượng Thanh Tông, là phải dựa vào sức mạnh của chính mình vượt qua Đăng Tiên Thê." Sở Nhiên nói, "Ngươi hiểu ý ta chứ?"

"..." Hoàng Thiếu Khanh.

"Ta không phải kẻ ngu!" Hoàng Thiếu Khanh lớn tiếng nói, "Đương nhiên ta hiểu! Thế nhưng..."

"Thế nhưng liền coi như chúng ta len lén giúp ngươi, cũng không người nào biết đâu!" Hoàng Thiếu Khanh nói rằng.

"..." Sở Nhiên.

"..." Một đám nguyên anh đạo quân rình coi trước Khôn Kim Kính.

Đứa nhỏ này thật khờ!

Sở Nhiên hỏi dò, "Ngươi không thể nào không biết, Thượng Thanh Tông có người chuyên ở trong bóng tối để ý nhất cử nhất động của chúng ta đi?"

"..." Hoàng Thiếu Khanh.

Nguyên lai là thế à!

"Ai, người đó không biết đâu!" Hoàng Thiếu Khanh mạnh miệng nói, chết cũng không thừa nhận, "Ta chẳng qua cảm thấy người đến báo danh nhiều như vậy, người của Thượng Thanh Tông cũng không nhất định nhìn thấy chúng ta."

"..." Một đám nguyên anh đạo quân đang rình coi các ngươi.

Tiểu tử, ngươi tính sai rồi.

Sở Nhiên nghe vậy, tán đồng nói rằng, "Có lý."

"Chính là như vậy!" Thấy Sở Nhiên tán đồng hắn, Hoàng Thiếu Khanh nhất thời cao hứng, "Cho nên, chúng ta len lén trợ giúp ngươi, người của Thượng Thanh Tông cũng không nhất định sẽ biết đến!"

Lạc Ly không nhịn được, nói rằng: "Này thằng nhỏ ngốc này là con nhà ai? Sao có thể ngốc như vậy! Ai dạy dỗ nó!"

Một Thượng Thanh Tông kim đan tu sĩ thật thà nói: "Đây là người Hoàng gia, cháu ruột của Đan Mặc đạo quân. Nghe đâu, đạo pháp khai sáng vị thiếu gia này là Đan Mặc đạo quân tự mình giáo dục."

"..." Lạc Ly.

Lạc Ly một mặt biểu tình chần chờ, nói rằng: "Đan Mặc đâu có ngu như vậy!"

"..." Tu sĩ kim đan.

Ta xem ngươi mới ngốc! Lạc Ly đạo quân, ngươi ở sau lưng chửi bới Đan Mặc đạo quân cùng cháu trai cưng của y, Đan Mặc đạo quân có biết không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro