Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng Đương Tạ Tri cũng vác được hai rương hành lý tiến vào ký túc xá, nơi mà mình phải ở trong một năm nữa. Một chút cô đơn khi lần đầu tiên rời xa nhà và sự mệt mỏi trên một chuyến bay dài đã sớm bị sự hương phấn và vui sướng gột rửa không còn một mống.

Cậu đem hành lý vứt ngay cạnh cửa, đánh giá bố cục xung quanh của ký túc xá dành cho hai người.

Trường học quy định sinh viên đại học năm nhất nếu không phải trường hợp đặc biệt sẽ phải ở lại ký túc xá mà trường cung cấp, nhưng lại rất có nhân tính khi cung cấp nhiều loại phòng ở.

Tạ Tri chọn ký túc xá có phòng khách và nhà bếp dành cho hai người, vui mừng phát hiện phòng khách và nhà bếp nối liền cùng nhau, ngoài ra còn có một cái quầy bar. Giống một miếng xoài vàng tươi sáng lóng lánh vừa được cắt ra, cơ hồ không giấu được ánh sáng nửa trong suốt từ rèm cửa sổ nghiêng mình chảy lên chân ghế cao, mềm mại mà tràn qua bao vây hết thảm trải sàn màu vàng nhạt. Tạ Tri cố không thả balo từ trên vai xuống, trực tiếp vào quầy bar nằm dài trên ghế sopha, cuộn người rồi hít một hơi thật sâu. Từ trong túi cậu lấy điện thoại ra, quay một đoạn video ngắn trong phòng khách, dự định đăng lên mạng để cho người nhà xem ký túc xá của cậu như thế nào.

Quay video xong Tạ Tri thở phào một hơi, kéo xuống bờ vai đã bị balo ép tới đau đớn, nhảy từ sopha xuống chạy nhanh đến mở toang cửa phòng ngủ. So với phòng khách và nhà bếp, phòng ngủ thua kém hơn một ít. Hai cái giường đơn đầu đuôi nối liền kế bên nhau, chỉ dùng một cánh tay đã chạm đến trần nhà. Tủ quần áo thiết kế dạng âm tường, hai cái tủ sách được đặt trong không gian tương đối cùng với giường.

Phòng ngủ diện tích không lớn lắm, làm cho độ hài lòng của Tạ Tri giảm xuống một ít. Thử đem thân thể nằm ngang trên giường, phát hiện giường hơi nhỏ miễn cưỡng nằm được nhưng mà chân cậu sẽ bị lộ ra một khúc. Nhìn lên cửa sổ cậu thấy giường bên đã bày sẵn một cái chăn màu xanh hải quân. Bạn cùng phòng chưa gặp bao giờ còn đến sớm hơn, mặc dù cậu đã tranh thủ đến sớm hơn một tuần. Trên bàn còn rải rác một ít đồ dùng hằng ngày của bạn cùng phòng, chắc là cậu ta chưa kịp dọn dẹp.

Cậu lựa chọn ký túc xá cho hai người, sau đó gửi đi để kiếm bạn cùng phòng, yêu cầu cho biết quốc tịch, sở thích, nếp sống sau đó tuyển người vào phòng. Tuy trường học không thể lấy bao nhiêu đó thông tin để điều tra bạn cùng phòng ở chung với cậu, nhưng hi vọng ít ra có thể tránh xảy ra những mâu thuẫn về văn hóa của hai bên.

Tạ Tri điền yêu cầu tuyển bạn cùng phòng, đi ngược chiều với mọi người là cậu chọn không với bạn cùng phòng thích party, không hi vọng bạn cùng phòng là người mỗi ngày mở party trong ký túc xá. Trước một tháng cậu nhận được thông tin về đối phương, trong hòm thư bao gồm thông tin họ tên và trường học, để tăng hảo cảm vì sắp trở thành bạn cùng phòng hai bên còn trao đổi thông tin để liên hệ với nhau.

Từ trong thư điện tử này chỉ biết đối phương tên Liam Anton ngoài ra không có thêm thông tin cá nhân nào khác, nhận được thư Tạ Tri liền gửi thư đến bạn cùng phòng, đại khái giới thiệu một chút về mình, hi vọng hai bên sẽ trở thành bạn tốt với nhau khi sinh hoạt chung trong ký túc xá.

Cũng rất vui khi nhận được thư hồi âm, tuy khá ngắn nhưng đối phương cũng muốn làm bạn tốt với mình.

Hiển nhiên giờ này Liam không có trong ký túc xá, ở phòng khách lẫn phòng bếp Tạ Tri đều không thấy dấu vết của hắn ta, chỉ phát hiện vết tích của đối phương trong phòng ngủ.

Ở trong phòng đi hai vòng liền, đem hành lý khi nãy tiện tay vứt cạnh cửa đặt vào tường, ở trong balo lấy ra hộ chiếu cùng ví tiền, Tạ Tri ra khỏi phòng đi tìm Cao Dịch Nguyên.

Cậu và Cao Dịch Nguyên quyết định không ở chung phòng với nhau, nhưng lại lựa chọn ở cùng ký túc xá, là bạn thân hai người cự tuyệt ý nghĩ của người lớn ở nhà, cùng lên một chuyến bay đi xuyên đại dương để du học.

Cao Dịch Nguyên ở trên Tạ Tri hai tầng, tìm được đúng phòng cậu liền gõ cửa.

Trong phòng nghe tiếng bước chân ầm ầm, cửa phòng liền bị mở ra.

"Này." Tạ Tri nhìn nam sinh Châu Á đeo kính chào hỏi, còn không chờ hắn nói câu thứ hai, liền nghe Cao Dịch Nguyên cất tiếng từ bên trong phòng.

"Ai vậy?"

"Là tớ." Tạ Tri tăng cao âm lượng trả lời.

" Há, tới liền!" Cao Dịch Nguyên cộc cộc lao ra khỏi phòng ngủ -Tạ Tri nhìn lướt qua phòng của Cao Dịch Nguyên thấy hoàn toàn giống phòng mình, "Lâm Nhạc, đây là bạn thân cùng học chung trường cấp ba với tớ -Tạ Tri"

Cao Dịch Nguyên giới thiệu cậu với nam sinh đeo kính trước, tùy ý nói với Tạ Tri:

" Đây là bạn cùng phòng của tớ -Lâm Nhạc, cậu ấy cũng vừa mới đến."

Tạ Tri cùng Lâm Nhạc trao đổi vài câu, xem như có nhận thức.

Ba người xuất môn cùng nhau, chuyện quan trọng trước mắt là đi làm thẻ ngân hàng và sim điện thoại. Do đang là hè, học sinh chưa đi học nhiều nên ngân hàng cùng mấy nơi buôn bán không đông đúc lắm. Rất nhanh đã là xong, ba người họ liền đi qua siêu thị gần đó mua dụng cụ hằng ngày - hai rương hành lý cũng không chứa đủ dụng cụ sinh hoạt.

Tạ Tri ôm bao lớn bao nhỏ tới ký túc xá thì sắc trời đã mờ nhạt, lười đem đồ vật trong tay thả xuống. Cậu lấy thẻ từ trong túi quần dán lên khóa điện tử, trực tiếp dùng vali mở cửa phòng, nỗ lực đi vào phòng.

Không để ý túi của mình bị kẹt ở cửa, theo quán tính Tạ Tri bị kéo về, trùng hợp đứng ngay cửa phòng.

Mà Tạ Tri không có cúi đầu.

Ánh hoàng hôn rời rạc tiến vào bên trong cửa sổ, trên không trung cắt ra nửa sáng nửa tối bên lề sách, Tạ Tri nghiêng nửa mặt nhìn bóng người cao lớn từ từ tan vào ánh hoàng hôn. Phần được chiếu sáng hiện ra mông lung, nửa người dưới bị bóng tối ảm đạm bao phủ làm cho ánh mắt của Tạ Tri chạm đến đường viền hai má của đối phương.

Tóc vàng tán lại hai bên má, hàm dưới có độ cong phác họa sâu sắc ngũ quan của người nước ngoài, đôi mắt nhạt màu tựa như có tia sáng, chuẩn xác bắt được vị trí Tạ Tri đứng ngay cạnh cửa.

Vai rộng eo hẹp, cánh tay rắn chắc, đường nét trôi chảy được T-shirt màu trắng kéo lên, cuối cùng thu liễm tại xương hông bên trong quần bò.

Nam nhân cao lớn chậm rãi thả cốc thủy tinh trên tay xuống, Tạ Tri không thể tin mình có thể thấy hầu kết đối phương lăn thông qua ánh sáng - giống như mới uống xong ngụm nước.

"Hey."

" Này." Tạ Tri nói cùng lúc với đối phương, " Cậu là Liam sao?"

"Xin chào." đối phương gật đầu " Xie Zhi?"

"Đúng thế..." Tạ Tri nhìn nam nhân bước hai bước vượt qua phòng khách đi đến trước mặt mình, tiện tay xách túi đồ mình đang để trước ngực, đem đến quầy bar.

Tạ Tri theo bản năng đi về phía trước một bước, quên mất là túi quần của mình đang bị kẹt trên tay cầm, lần thứ hai bị quán tính kéo lại. Cậu tựa hồ nghe được tiếng cười không rõ ràng phát ra từ đối phương, trên mặt có chút xấu hổ, vội vàng lấy tay nới lỏng túi ra, cuối cùng mới tiếng vào phòng.

Tạ Tri nói tiếng cảm ơn, dừng lại kế bên Liam. Cậu cao 1m8, tuy nhiên đối phương còn cao hơn cậu nửa cái đầu.

Mà làm cậu bất ngờ hơn là Liam phát âm gần như đúng tên của mình, tuy rằng trọng âm phát ra hơi nặng lưỡi.

"Tôi đang kiểm tra một chút phát âm." Liam trả lời rất ngắn gọn, giống như cách hắn gửi bưu kiện.

Hai người xã giao vài câu, Tạ Tri cũng cạn chủ đề để tán gẫu với vị đẹp trai anh tuấn này, không thể làm gì khác đành nói " Thật mong đợi tháng ngày ở chung ký túc với cậu nha."

Giờ Tạ Tri mới nhìn rõ đôi đồng tử của cậu ta hiện ra ánh sáng màu lam xanh lục, như là xuân đầu mùa phất qua thung lũng gió.

" Ừm." Đôi mắt xanh biếc của Liam nhìn qua Tạ Tri, trông rất yên tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro