Chap 2: Túc Đường Uy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách xe ngựa ấm áp của Tuyển Mặc Thanh không xa là một chiếc xe ngựa lớn hơn nhưng lại đơn sơ, trong xe chen chúc đầy những nam hài và thiếu niên ngũ quan non nớt phấn điêu ngọc mài, "xinh đẹp" hơn mà cũng sạch sẽ hơn những đứa trẻ đi bộ dưới trời lạnh kia.

Xe ngựa chở hàng thượng phẩm ði qua ðất ðá bị tuyết ngụy trang rung lắc dữ dội. Sâu trong góc xe, một thiếu niên mặc cẩm y bằng lụa tương đối tả tơi cúi thấp ðầu yên lặng đảo mắt nhìn khắp trong xe một lýợt rồi lại nhắm mắt, bị lắc lý, lông mày hắn nhíu lại nhưng rất nhanh ðã giữ ðýợc thãng bằng.

Xung quanh trong xe ngoài mùi thân thể và mùi ẩm mốc nhàn nhạt cũng chỉ là tiếng khóc thút thít, tiếng rên rỉ đau đớn ðã dần trở nên quen thuộc. Thật ồn ào, không có lấy một người nào có tác dụng khai thác thông tin. Thiếu niên muốn tranh thủ nghỉ ngơi một lát nhưng bất chợt nghe được tiếng những kẻ bên ngoài hưng phấn bàn tán.

Bọn họ sắp đến nơi rồi.

Tấm rèm chắn gió bỗng nhiên bị kéo ra, gió rét như mãnh thú xộc tới làm những đứa trẻ bị nhốt trong xe không hẹn mà cùng tắt tiếng khóc run lẩy bẩy xích lại gần nhau. Rèm xe hạ xuống, bên trong nhiều thêm một người. Thiếu niên cẩm y hé mắt nhìn, đó là một đứa trẻ gương mặt bẩn thỉu, y phục mỏng manh nhuốm đầy máu bẩn, trên chân tay còn hằn vết tích ðeo xích. Y co ngýời lại, không ngừng ôm lấy thân thể xoa mạnh nhý muốn xóa sạch dấu vết, hai mắt trợn to sợ hãi, miệng lẩm bẩm ngắt quãng nghe không rõ :" Cầu xin... đừng... đừng chạm vào... a... a..."

Không phải vừa bị tóm, là một nô lệ trong ðoàn. Vậy thì tại sao bỗng nhiên y lại ðýợc thay ðổi vị trí?

Những thiếu niên run ôm nhau trong xe đều cố gắng thu mình lại tránh xa thảm trạng của Hỗ Gia Ngữ. Ngay bên cạnh thiếu niên cẩm y, một người gầy gò cao nhồng kéo kéo tay áo hắn:" Đường Uy, ngươi cảm thấy đứa bé kia vừa rồi đã gặp phải chuyện gì vậy? Trông thảm quá."

Túc Đường Uy lại nhắm mắt, dựa vào thành xe rung lên kẽo kẹt từng đợt, không để ý đến Hỗ Gia Ngữ nữa:" Nếu muốn sống yên ổn thêm vài ngày, đừng chuyện gì cũng tò mò."

"Nhưng... Nhưng y..."

"Lo cho chính mình trýớc đi." - Túc Đường Uy phát ra tiếng cười khinh thường - "Ngươi cho rằng bản thân bây giờ tốt hơn y được bao nhiêu."

Thiếu niên cao gầy tên Tạ Nhất nhìn hắn, không nói nữa. Cậu gần như là nhờ bám lấy khúc gỗ Đường Uy này mới ðýợc lên xe ngựa, không dám nói lại hắn. Vốn dĩ Đường Uy cũng không thích cậu, chỉ là biết được khả nãng phýõng hýớng của cậu tốt lại còn rất có thiên phú ghi nhớ ðịa lý nên mới cho cậu chút giúp đỡ mà thôi. Tạ Nhất không biết Túc Đường Uy có đáng tin hay không, nhưng tâm tư cậu đơn thuần lại thêm cùng ở trong cảnh lưu lạc nên muốn tìm người làm điểm tựa. Cậu biết Túc Đường Uy nói đúng, muốn làm hảo hán cũng cần có khả năng. Nhưng dù sao cũng vẫn còn tâm tính thiếu niên, từ nhỏ được dạy nhân lễ nghĩa hiếu tín, cậu vừa tò mò vừa lo lắng chốc chốc lại nhìn Hỗ Gia Ngữ.

Không biết bao lâu sau, xung quanh càng lúc càng nhộn nhịp tiếng người qua kẻ lại. Tạ Nhất cảm thấy có người xung quanh là có cơ hội thoát khỏi đám buôn nô lệ này, vội tìm Túc Đường Uy chia sẻ hi vọng, ðối phýõng chỉ nhìn cậu một cái không nói gì.

Xe ngựa dừng lại.

"Hý ý ý!"

"Xuống!" - rèm xe ngựa hất lên, gió tuyết ðã sắp ngýng nhýng vẫn vô cùng lạnh. Quản xe hét lớn gõ gõ cây gậy trong tay lên thành xe.

Túc Đường Uy thản nhiên đứng lên theo đám thiếu niên lần lượt bám nhau bước xuống. Tạ Nhất ðýợc nhen nhóm hi vọng nên thả lỏng khiến sự mệt mỏi rõ ràng hõn, đang gật gù thì bị quát tỉnh, vội vã bò ra cửa xe ngựa, được mấy bước lại quay đầu nhìn Hỗ Gia Ngữ. Y tuy còn co quắp nhýng không rên rỉ nữa, nhắm mắt nằm bất động. Cậu xoắn xuýt ngồi xuống đẩy nhẹ thân thể y, vỗ vỗ má thiếu thiếu niên, gọi:

"Này! Này! Nghe thấy ta nói không."

Nam hài mím chặt môi, mắt vẫn không mở, mặt đỏ phừng phừng thở yếu ớt, Tạ Nhất đưa tay sờ trán y... sốt?

"Còn chưa xuống?!"

Tạ Nhất nghe tiếng quát liền giật mình, không nghĩ nhiều khoác tay nam hài lên vai mình đỡ y cùng theo xuống xe ngựa.

Hiện tại đang là giữa đông, tuy ban ngày tuyết đã rơi ít hơn đêm qua nhưng vẫn rất lạnh. Trong xe ngựa không khá khẩm gì nhưng ít ra che chắn phần nào gió tuyết, vừa bước xuống khỏi xe một đám thiếu niên đều không khỏi rùng mình vì rét. Tạ Nhất cũng cọ cọ hai chân vào nhau, nhìn về phía đoàn thiếu niên đã đi bộ xuyên đêm trong thời tiết này thì lại thấy mình còn thật may mắn. Ít nhất bọn họ đây đều là mặt hàng tốt bán được giá, được đối xử tốt hơn một chút.

Bọn họ hiện giờ đang đứng trước một toà kiến trúc ba tầng, lên cao tầm mắt là biển hiệu "Anh Gia Quán", chữ Anh là Anh trong trẻ con, Tạ Nhất nhớ tới mấy ngày trước từng nghe phu xe bên ngoài loáng thoáng nhắc tới cái gì "nổi tiếng", "tiểu nhi quan" "chủ quản nô lệ thành" rồi còn "non nớt được giá", có lẽ chính là nói đem bọn cậu bán vào nơi này.

Đứng đợi hồi lâu, bên má lạnh tái bỗng có cảm giác được vật ấm áp chạm vào làm Tạ Nhất bất ngờ "a" lên nho nhỏ. Cậu nghiêng đầu nhìn, aiz, thì ra là....môi của tiểu nam hài. Lúc này Tạ Nhất mới nhận ra đứa bé đáng thương này tuy gầy nhỏ nhẹ cân thế nhưng cậu đã 4 5 ngày không được ăn uống tử tế, không có sức lực, đỡ người đã hơi cố sức. Đoàn người bọn họ đã đứng đợi để bên ngoài khoảng hai khắc(*) rồi, còn chưa biết sẽ còn kéo dài bao lâu nữa.

(*) một khắc: 15'

Tạ Nhất đảo con ngươi một vòng ngó nghiêng nơi họ đứng, dừng mắt trên Túc Đường Uy, liền len lén gọi y:
"Đường Uy..!"

Túc Đường Uy đánh mắt nhìn cậu, thấy cậu không nhớ lời mình lại đang lo chuyện bao đồng đỡ một người lạ mặt - cũng không có ấn tượng với người hôm trước giữa chừng bị ném vào xe - liền nhíu mày, cũng không bước tới. Tạ Nhất gọi thêm hai tiếng hắn mới mất kiên nhẫn trả lời:" Chuyện gì?"

"Ngươi giúp ta đỡ tiểu tử này một lát, aiya cái lưng của ta, sắp gãy mất tiêu rồi."

"Nếu không đỡ được, vậy thả xuống."

"Sao được chứ! Chân y bị thương lại còn đang sốt... Đây là chuyện mạng người đó!"

"Một mạng người mà thôi, kẻ yếu kém thì chết cũng đáng."

"Ngươi...! Sao ngươi có thể như thế, chúng ta đều là kẻ đen đủi, y lại đáng thương như vậy."

"Tạ Nhất, nếu ngýõi ðã nhận rõ tình trạng của mình bây giờ vậy thì cũng phải hiểu ngýõi chỉ là một "món hàng" giống như y mà thôi. Kẻ không an phận ðều không có kết cục tốt, nếu ngýõi không giữ ðýợc cái tay của mình, vậy thì chúng ta đường ai nấy đi."

Nhiều ngày chung ðụng trên ðýờng Tạ Nhất cũng ðã sắp quen với phong cách nói chuyện của Đường Uy và tính cách hắn, tuy vậy sau khi mím môi im lặng một hồi vẫn ngẩng đầu nói:

"Vậy ta hứa với ngươi, chỉ cần ngươi giúp ta để ý tiểu tử này, sau này cũng không ý kiến khi ta lo cho y, về sau ta sẽ không lo thêm chuyện người khác nữa! ."

Đường Uy nhìn cậu, cýời "hừ" một tiếng - "Rốt cuộc cậu ta là gì của ngýõi mà khiến ngýõi hết lòng hết dạ nhý vậy?" - hắn bước tới, dùng một tay túm cổ áo Hỗ Gia Ngữ, đón lấy cái bánh bao mềm này thay Tạ Nhất, im lặng thể hện câu trả lời.

Đoàn người lục tục gửi ngựa rồi theo cửa sau tiến vào Anh Gia Quán. Quản sự quan quán quả là quản sự quan quán, nam nhân trông rất trẻ tuổi bất chấp tiết trời lạnh giá mùa đông vẫn mặc sa y xuyên thấu, bước chân thong dong tao nhã đi tới, không quan tâm bọn họ đợi bao lâu. Ðã không còn là lần ðầu tiên nên hai bên giao lýu rất nhanh. Lúc kiểm hàng, nam tử quản sự dừng lại trước mặt Đường Uy đang đỡ Hỗ Gia Ngữ hồi lâu, hai bên đối diện, trong mắt Túc Đường Uy không có chút sợ hãi né tránh nào. Nam tử nhìn hắn đến thất thần, cuối cùng nhếch miệng cười, y nghiêng đầu nói với quản nô: "Hàng lần này chất lượng rất tốt, đi, mời đương gia các ngươi vào ghế lô cùng quán chủ của bọn ta uống chén trà bàn giá cả." - nói xong quay đầu dùng quạt nâng tay chỉ mấy cái rồi rời khỏi.

Quản nô ở phía sau vui vẻ vâng dạ hồi lâu, bàn giao cùng người phụ trách xử lí "hàng hoá" của nõi này rồi đi về chỗ xe ngựa lộng lẫy của Tuyển Mặc Thanh. Ngýời của Anh Gia Quán nhìn đám thiếu niên phía sau, hắng giọng:

"Người đâu, lần lýợt đem đám người này chia ra thượng phẩm hạ phẩm dẫn vào phòng tập trung như cũ, một người đi theo ta." - gã dẫn theo đầy tớ và Túc Đường Uy, Hỗ Gia Ngữ cùng một thiếu niên khác đi về hướng ngược lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro