Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Thanh rùng mình, cảm thấy hơi lạnh, nhíu mày. Khi mở mắt ra phát hiện mình đang quỳ rạp trên mặt đất. Thậm chí trong miệng anh còn dính chút bùn đất.

Chưa kịp định thần, Tô Thanh vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, phun ra mấy ngụm bùn. Sau đó, anh giơ tay lên, dùng tay áo lau miệng. Anh định vỗ người cho đỡ bụi, nhưng không ngờ trong tay đang nắm chặt một vật gì đó.

Mở ra nhìn, ôi chao! Chói mù mắt, đây đích thị là một thỏi *nguyên bảo bằng bạc y như trong mấy bộ phim trên TV vậy. Cầm lên thật nặng tay. Mắt quét xuống đất còn thấy một thỏi nữa, anh vội vàng nhặt lên rồi nắm chặt trong tay.
*Nguyên bảo: tiền cổ

Nâng niu chạm nhẹ thỏi bạc, còn cầm lấy cọ nhẹ lên trên quần áo, xác nhận đúng là tiền thật. Đây phải gọi là " miếng bánh từ trên trời rơi xuống"nhầm rồi không phải, phải là "tiền từ trên trời rơi xuống" không chỉ một mà là hai, ha ha ha......, ông đây phát tài rồi.

Tuy không biết thỏi bạc này giá trị bao nhiêu tiền, nhưng anh vẫn vô cùng vui sướng, đồng thời cũng có chút nghi ngờ. Thỏi bạc này trước chỉ từng thấy trên TV, anh cũng chưa thật sự nhìn bao giờ đâu ! Nghĩ đến đây, anh tò mò bèn cho thỏi bạc vào miệng cắn thử, cứng đấy, nhưng vẫn để lại một dấu răng nhỏ trên bề mặt. Chắc là hàng thật rồi. Có nên tìm chỗ để giấu đi không nhỉ?

Tô Thanh nhanh chóng đánh giá xung quanh, trong phòng có chút tối, không biết hiện tại là mấy giờ, nhưng vẫn đủ sáng để nhìn rõ mọi thứ. Góc trong cùng căn phòng kê một chiếc giường cổ có vẻ đã qua nhiều năm tháng. Ba mặt xung quanh đều có vách ngăn, mặt trên được chạm khắc ít hoa, chim muông, cá cùng rồng trông rất sống động. Các phần khác đều được sơn màu đỏ, nhìn qua trông vẫn còn mới.

Khi còn nhỏ, anh đã từng thấy một chiếc giường như thế này ở nhà bà ngoại, nghe nói đó là của hồi môn của bà. Hơn nữa, loại giường này thường chỉ những người lớn tuổi mới sử dụng. Bây giờ, ai còn dùng kiểu giường này nữa, cũng không biết đây là phòng của ai.

Tô Thanh không dám di chuyển lung tung, sợ chủ nhà sẽ trở về bất cứ lúc nào. Anh chỉ đứng yên tại chỗ quan sát căn phòng, nắm chặt thỏi bạc trong tay, phân vân không biết nên trả lại cho chủ nhà hay không.

Căn phòng này khá trống trải, chỉ thấy trên khung giường được phủ một tấm màn vải bố, được cố định bằng hai móc kim loại hai bên, móc này không biết có phải làm từ bạc không. Trên giường, mọi thứ hiện rõ trong mắt, chăn trải giường tuy không mới nhưng vẫn sạch sẽ. Bên cạnh giường còn có một chiếc chăn bông dày cộm được gấp lộn xộn.

Tô Thanh cảm thấy hơi khát nước. Nhìn thấy trên bàn cạnh cửa sổ có một ấm trà cùng chén trà. Anh tiến đến, cầm ấm trà lên lắc nhẹ, bên trong còn nước, anh liền rót một ly, uống một ngụm, nước trà thật lạnh.

Tô Thanh thuận tay kéo một chiếc ghế, từ từ ngồi xuống. Anh nhìn đồng bạc trong tay, rồi lại nhìn quanh căn phòng. Bên trái giường là một chiếc tủ, bên cạnh là một *hòm xiểng cùng cái giá, bên trên đặt hai chiếc rương gỗ lớn đã tróc sơn.
*hòm xiểng: hòm đựng quần áo, đồ đạc.

Bên phải giường là một cái bàn nhỏ, trên bàn có một mặt gương đồng và một chiếc lược, mọi thứ còn khá mới, chắc hẳn đây là bàn trang điểm. Nhưng Tô Thanh thế nào lại cảm thấy mọi thứ ở đây rất kỳ lạ, đồ đạc trong phòng đều lạc quẻ so với hiện đại, cảm giác nói không nên lời, giống như lạc vào một thời không khác vậy.

Tô Thanh cảm thấy đầu óc có chút loạn, không hiểu tình hình lúc này.

Tô Thanh lơ mơ nghĩ:" Chẳng lẽ mình nhảy sông không chết, mà được người nào cứu? Nếu vậy, mình đáng lẽ phải ở bệnh viện chứ, nơi này trông chả giống bệnh viện chút nào, mà trông giống phòng của ai đó, hơn nữa là một người có sở thích dùng đồ cũ".

Tô Thanh mơ hồ nhớ lại mình lúc nãy hình như nằm trên mặt đất, ở trong phòng rối rắm nửa ngày mà không thấy ai đến. Tô Thanh nhét thỏi bạc vào trong quần áo, kệ đi trước đút túi đã.

Lúc này, anh mới phát hiện ra mình đang mặc một bộ trang phục khác, không phải là quần áo ban đầu mà là y phục cổ trang. Hơn nữa, vóc dáng rõ ràng không đúng, vừa rồi anh cũng không chú ý đến nhưng giờ anh mới nhận ra tay của mình trông cũng khác, vừa nhỏ vừa trắng.

Tô Thanh hoảng hốt chạy đến trước bàn trang điểm, cầm lấy gương đồng trên bàn. Hình ảnh trong gương có phần méo mó nhưng vẫn đủ để nhận ra được. Người trong gương không phải Tô Thanh, đó là một gương mặt khác hoàn toàn với hình ảnh trong trí nhớ của anh.

Tô Thanh năm nay đã 32 tuổi, tuy rằng thân thể có chút dị dạng, vóc dáng không cao, chỉ 170 cm, nhưng dù sao anh cũng là một người trưởng thành. Hoàn toàn không giống người trong gương, đó là một đứa trẻ mũm mĩm, nhiều nhất chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi.

( vì lúc này Tô Thanh đã nhận ra mình xuyên vào một đứa trẻ, nên mình xin được đổi xưng ngôi từ "anh" sang "cậu" cho hay nhé)

Tô Thanh hoảng sợ, tay run lên khiến chiếc gương đồng rơi xuống đất, phát ra một tiếng "bang", doạ cậu giật mình. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu nhớ rất rõ ràng mình đã nhảy xuống sông và chết đuối, làm thế nào lại có thể biến thành một người khác?

Chẳng lẽ đây là "mượn xác hoàn hồn" như trong mấy bộ phim chiếu trên TV sao.

Nghĩ đến đây, Tô Thanh vừa vui mừng vừa sợ hãi. Vui vì cậu không còn phải chịu đựng những ánh mắt soi mói của người khác, nhưng sợ hãi rằng nếu bị người khác phát hiện, cậu có thể bị thiêu chết.

Cũng không biết cha mẹ của đứa trẻ này là người như thế nào. Tô Thanh không có chút ký ức nào về thân thể này. Hy vọng vận may tốt, có thể gặp được một cặp cha mẹ yêu thương cậu.

Ở kiếp trước, ngoài mẹ ra, những người thân khác đều căm ghét cậu đến mức muốn cậu chết hoặc căn bản họ coi như cậu không hề tồn tại.

Nhớ lại những gì mẹ từng kể, khi cậu mới sinh ra, ông bà nội vừa nghe bà đỡ nói mẹ cậu sinh ra đứa bé có hai bộ phận sinh dục, liền không nói hai lời mà sai bố cậu ném cậu xuống khe núi sau thôn.

May mắn thay nhờ mẹ cậu, Giang Trà Hoa, người vừa mới sinh cạn đã cứu cậu trở về. Đó là đứa con mà bà đã mang thai suốt mười tháng, hơn nữa nó là một sinh mệnh nhỏ bé đang sống sờ sờ. Làm sao bà có thể nhẫn tâm bỏ mặc nó ở trong rừng núi hoang vắng cho thú dữ ăn thịt.

Vì thế, bà nội ở nhà nổi giận đùng đùng, mắng Giang Trà Hoa không biết xấu hổ, khẳng định bà đã làm điều gì trái đạo đức, nên giờ mới gặp báo ứng.

Bà ta còn nói rằng nhà họ Tô không thể có đứa quái vật này, muốn ở lại thì nhanh chóng ném đứa trẻ đi, sinh lại một đứa khác, còn không thì cút khỏi nhà họ Tô.

Vừa mới sinh con, Giang Trà Hoa cắn răng chịu đựng, dập đầu vái lạy cầu xin nhưng vẫn không thể lay động được gia đình đó, đặc biệt là bà nội của Tô Thanh. Bà ta ở một bên châm ngòi, khiến cho ba Tô Thanh càng thêm ghét mẹ con Giang Trà Hoa. Hắn cho rằng chính Giang Trà Hoa mới là nguyên nhân khiến Tô Thanh sinh ra như một "con quái vật".

Lại còn cảm thấy Giang Trà Hoa không để hắn vào mắt. Nếu không hắn đã ném đứa bé đi rồi thì Giang Trà Hoa nhặt về làm gì. Việc đó đã khiến hắn cảm thấy quyền uy của mình bị coi thường, càng kiên quyết đứng về phía mẹ hắn, không thể chịu đựng sự sỉ nhục mà đứa bé mang lại cho hắn.

Cuối cùng, Giang Trà Hoa không còn cách nào khác, đành phải bế theo đứa bé trở về nhà mẹ đẻ. Hai người anh trai của bà tất nhiên đều không muốn tiếp nhận họ. Dưới sự xúi giục của chị dâu, họ càng khẳng định con gái đã gả chồng như nước đổ đi, huống hồ lại còn mang theo gánh nặng là Tô Thanh.

Giang Trà Hoa bế theo Tô Thanh, đứa trẻ chưa đầy tháng, quỳ gối trước cửa nhà mẹ đẻ khóc lóc thảm thiết. Cuối cùng, bà ngoại cũng không đành lòng, dù sao cũng là đứa con gái mình một tay nuôi lớn. Tuy bà cũng không thích Tô Thanh, nhưng vẫn cho họ ở nhờ trong chuồng bò bỏ trống của nhà mình, để cho hai mẹ con họ có chỗ nương thân.

Trong thôn vẫn còn một mảnh đất của Giang Trà Hoa, bà ngoại của Tô Thanh quyết định phân cho họ. Giang Trà Hoa cũng là một người phụ nữ có thể làm việc, vì con trai, bà cắn răng chịu đựng ánh mắt khác thường từ mọi người, mang theo tiểu Tô Thanh liều mạng làm việc, chỉ hy vọng có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Ban đầu, bà giúp người khác hái lá trà, sau đó lại giúp người khác hái lá dâu nuôi tằm. Khi Tô Thanh biết đi, bà liền giúp người ta làm ruộng. Chỉ cần có thể kiếm tiền, bà đều sẵn lòng làm.

Thôn dân thấy một người phụ nữ nuôi con một mình cũng không dễ dàng, rủ lòng thương, thỉnh thoảng giúp đỡ một chút, để cho mẹ con họ có thể đỡ đần phần nào.

Tô Thanh cũng rất cố gắng, từ nhỏ đã biết giúp mẹ làm việc, học hành cũng rất giỏi, từ tiểu học đến trung học luôn là người dẫn đầu. Tuy vậy, cậu lại rất tự ti, không hòa đồng với người khác, luôn ở một mình khiến cả bạn bè và thầy cô đều không mấy thiện cảm với cậu.

Cậu chỉ biết cắn răng chịu đựng nghiêm túc học hành chăm chỉ. Sau khi thi đại học, điểm số tuy rất cao, nhưng vì lý do thân thể, không có trường nào muốn nhận cậu. Vì vậy, cậu đã trượt đại học.

Không thể vào đại học đồng nghĩa với việc không thể thay đổi vận mệnh của mình. Mẹ của Tô Thanh cũng vì thế mà chịu đả kích lớn. Do lao động quanh năm suốt tháng, sức khỏe của bà sớm đã suy kiệt. Cuối cùng, bà mắc bệnh nặng và không thể qua khỏi, không lâu sau đó bà đã qua đời.

Sau khi Giang Trà Hoa mất, hai người cậu đến nói với Tô Thanh rằng họ muốn lấy lại căn nhà mà cậu đang ở, không thể cho Tô Thanh ở lại, yêu cầu cậu nhanh chóng dọn đi. Không còn cách nào, Tô Thanh đành phải vào thành phố làm công.

Cậu chỉ có bằng cấp trung học phổ thông, lại không quen ai giới thiệu việc làm. Cậu tìm được công việc tại một xưởng sản xuất giày da. Mặc dù lương không cao, cậu vẫn làm việc rất chăm chỉ và chịu khó. Nhờ ngoại hình khá bắt mắt, nên đồng nghiệp và cấp trên đều rất thích cậu.

Cậu chưa bao giờ tiêu xài lãng phí, luôn tiết kiệm tiền lương để dành dụm.

Thực ra, cậu có một nguyện vọng lớn, đó là làm việc chăm chỉ, tích góp tiền, sau đó đi bệnh viện để làm phẫu thuật.

Đây cũng là mong đợi từ lâu của Giang Trà Hoa đối với Tô Thanh, hy vọng một ngày nào đó cậu có thể trở thành một người bình thường, không phải chịu đựng sự kỳ thị của người khác.

Vì thân thể dị dạng, từ nhỏ Tô Thanh đã bị người khác bắt nạt và xem thường. Mỗi lần như vậy, Giang Trà Hoa đều nói với cậu rằng phải kiên cường, không được bỏ cuộc, chờ đến khi tương lai thật thành công, có tiền làm phẫu thuật thì mọi thứ sẽ tốt hơn.

Tô Thanh luôn tâm niệm lời mẹ dặn, lấy đó làm động lực để cổ vũ bản thân.

Lúc ấy, Giang Trà Hoa bị bệnh nhưng không muốn đi bệnh viện, hy vọng tiền tiết kiệm được dùng để làm phẫu thuật cho Tô Thanh. Trước khi chết bà còn để lại cho Tô Thanh một vạn, chỉ mong cậu sớm có thể phẫu thuật. Bà đã qua đời chỉ hai ngày sau đó.

Tô Thanh lúc ấy vô cùng đau lòng, nếu không phải vì cậu, Giang Trà Hoa cũng sẽ không mệt mỏi đến mức qua đời khi còn trẻ như vậy.

Từ khi bắt đầu đi làm ở tuổi 18, cho đến khi 32 tuổi, cậu đã dành dụm được một khoản tiền lớn. Tô Thanh thật vất vả đấu tranh, cuối cùng cậu lấy hết can đảm để đi đến bệnh viện.

Bác sĩ tiến hành kiểm tra cho cậu, sau đó tiếc nuối thông báo rằng cả hai bộ phận cơ quan của cậu đều là dị dạng. Dù có phẫu thuật, việc phục hồi và chăm sóc sau này cũng sẽ tốn một khoản tiền khổng lồ. Bác sĩ khuyên Tô Thanh tốt nhất vẫn nên giữ nguyên hiện trạng, bởi dù sao cậu cũng đã sống hơn ba mươi năm như vậy.

Sau khi nghe xong, Tô Thanh thực sự bị đả kích. Cậu cảm thấy thế giới như đang trêu đùa mình, nỗ lực nhiều năm như vậy, lại nghĩ đến những khuất nhục đã chịu từ nhỏ đến lớn, cảm thấy sự tồn tại của mình thật vô vị. Khi đi qua sông, nhìn thấy dòng nước cuồn cuộn, cậu liền nghĩ đến việc kết thúc mọi thứ và không chút do dự nhảy xuống sông.

Không ngờ khi tỉnh lại, cậu đã trở thành một người khác, hơn nữa rõ ràng biến thành một đứa trẻ. Nhìn hình ảnh trong gương đồng, trắng trẻo, mũm mĩm, mặt mày như tranh vẽ. Đặc biệt là nốt ruồi đỏ trên trán, xinh đẹp vô cùng.

Tay Tô Thanh run rẩy "Đây không phải là mình, đây là ai? Đứa trẻ này có thân phận như nào?"cậu đặt gương đồng xuống, bàn tay run rẩy đưa đến phía sau quần, sờ vào chỗ khó nói kia. Thân thể mềm nhũn, nước mắt tuôn rơi "Tại sao? Tại sao lại như vậy? Vì sao cái thân thể này vẫn luôn đi theo mình"

Chẳng lẽ ông trời trừng phạt cậu vẫn chưa đủ sao? Dù đã thay đổi thời không, thay đổi thân thể, nhưng vẫn không thể đổi thay kết cục ư?

Khuôn mặt vốn hồng hào bỗng trở nên xanh xao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro