Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tô ca nhi, Tô ca nhi, ..."
Trong chăn, Tô Thanh mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, nhưng cậu chỉ lật người lại. Thân thể này có lẽ trước nay chưa từng làm việc nặng, nên giờ cậu cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, toàn thân đều đau nhức, hiện tại không thể nào dậy nổi.

"Bạch bạch bạch..." Tiếng đập cửa vang lên, xen lẫn tiếng gọi Tô ca nhi, cuối cùng cũng đánh thức Tô Thanh khỏi giấc ngủ. Mơ màng mở mắt ra, cậu nhìn thấy mình đang nằm trên chiếc giường khắc hoa cỏ, chim cá cổ điển, khiến cậu cảm thấy hoảng hốt.

"Tô ca nhi, mau dậy đi, là ta, Thạch Đầu đây, ta dẫn ngươi đi xem quả đèn đèn." Sau đó lại là một trận tiếng đập cửa bạch bạch.

Tô Thanh lấy lại tinh thần, đúng rồi, cậu đã trọng sinh. Đây là một thế giới khác, nơi không ai nhận ra cậu, sẽ không có người ở sau lưng mắng cậu là quái vật, cũng không còn những ánh mắt kỳ quái đổ dồn vào cậu nữa.

Thật lòng mà nói, nội tâm Tô Thanh tràn ngập niềm vui.

Tuy rằng trong mấy năm làm công bên ngoài không ai biết bí mật của cậu, nhưng mỗi ngày Tô Thanh đều sống trong lo lắng và đề phòng, cậu sợ cùng người khác tiếp xúc, sợ bí mật của mình bị phát hiện, sợ bị người ta khinh thường.

Điều này cũng khiến cho một người đã hơn ba mươi tuổi như cậu, đến một người bạn để trò chuyện cũng không có, thật sự rất bi ai. Vì vậy, giờ đây cậu khao khát cùng người khác giao lưu, rất muốn có bạn bè.

"Ai, Thạch Đầu, ta ra ngay đây, ngươi đợi một lát." Không còn mải mê suy nghĩ, cậu nhanh chóng mặc quần áo, mang giày thêu hoa, rồi gấp chăn gọn gàng. Sau đó, cậu mở cửa, nhìn ra ngoài thấy trời đã không còn sớm, Tô Thanh đỏ mặt, không hiểu sao mình lại ngủ quên.

"Thạch Đầu, chào buổi sáng! Ngươi đã ăn sáng chưa? Ngươi đợi ta chút nhé, ta đi rửa mặt trước đã."

Nói xong, mặt cậu đỏ bừng, bước nhanh về hướng nhà bếp. Thấy nước từ tối hôm qua tắm xong vẫn còn đặt ở đó, Tô Thanh càng ngượng ngùng hơn.

Nghĩ lại, tốt nhất là đổ nước tắm đi trước, nếu không để đây rất vướng víu. Thạch Đầu đi theo phía sau, thấy Tô Thanh cố gắng nâng bồn tắm lên nhưng mãi không thể nhấc nổi, liền nhanh chóng chạy qua giúp một tay.

Cả hai cùng nhau bê bồn tắm ra ngoài, đổ nước bên trong đi. Tô Thanh kéo một xô nước từ giếng lên, rửa sạch bồn tắm rồi để sang một bên.

Nhớ ra mình còn chưa ăn sáng, Tô Thanh cảm thấy ngại khi để Thạch Đầu chờ đợi lâu, hơn nữa giờ nấu nướng cũng khá phiền phức. Vì vậy, cậu lấy bốn quả trứng gà cho vào nồi, chuẩn bị luộc ăn. Tô Thanh muốn đánh lửa, nhưng không đủ sức, Thạch Đầu đứng đó xem, đành ra giúp cậu châm lửa.

Khi rửa mặt, Tô Thanh không tìm được kem đánh răng hay bàn chải, cảm thấy buồn rầu. Cậu không biết người khác đánh răng như thế nào, bèn hỏi Thạch Đầu, "Thạch Đầu, buổi sáng ngươi dùng gì để đánh răng?"

Ngồi ở bếp, Thạch Đầu đang thêm củi vào lửa, nghe xong ngạc nhiên, "Đánh răng á?"

Sau đó, Thạch Đầu nhìn Tô Thanh, chỉ chỉ vào hàm răng của mình, "À, cho bột đánh răng lên khăn để rửa đó."

"Bột đánh răng, chẳng lẽ là cái này?" Tô Thanh chỉ vào một hộp gỗ nhỏ ở cạnh chậu rửa mặt, mở nắp ra, bên trong đầy loại bột màu trắng.

Thạch Đầu lại gần nhìn, nói:"Đúng rồi, cái này chính là bột đánh răng. Nhưng mà cái này của nhà ngươi thật thơm, chắc hẳn là rất quý. Nhà chúng ta không dùng loại này, chỉ dùng loại bình thường là bột muối để đánh răng."

Rốt cuộc Thạch Đầu vẫn là một đứa trẻ, không che giấu nổi cảm xúc, thấy nhà người khác có đồ tốt, mặt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ. Sau đó, nó cúi đầu, có chút mất mát, ngồi trở lại bếp và tiếp tục nhóm lửa.

Tô Thanh thấy Thạch Đầu buồn bã, nghĩ có lẽ nhà Thạch Đầu khá khó khăn, liền vội an ủi:"Nào, đừng buồn nha. Chờ Thạch Đầu lớn lên, có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, hãy mua hai hộp quý nhất. Để một hộp dùng, hộp kia thì ném đi."

Tô Thanh cũng không biết phải an ủi Thạch Đầu như thế nào, vì thế...

Thạch Đầu chớp chớp mắt, (⊙o⊙)? "Sao lại muốn ném đi một hộp? Tiếc lắm! Ta sẽ không làm vậy đâu." Nói xong, nó còn nhấp nhấp miệng, tỏ vẻ mình sẽ không làm chuyện ngốc nghếch như vậy.

Tô Thanh: "(⊙_⊙)?"

Tô Thanh cảm thấy buồn bực. Vất vả lắm cậu mới nghĩ ra một trò đùa hài hước, mà Thạch Đầu lại không hiểu... khiến Tô Thanh chỉ biết *囧.
* 囧 là một biểu tượng cảm xúc trong tiếng Trung, thường dùng để diễn tả sự bối rối hoặc xấu hổ

Thấy trứng gà trong nồi đã chín. Để Thạch Đầu dập tắt củi còn cháy trong bếp. Tô Thanh vớt trứng ra, thả vào nước lạnh một chút cho nguội. Rồi cậu đưa cho Thạch Đầu hai quả để ăn.

Thạch Đầu nhìn trứng gà, từ chối nói:"Tô ca nhi, ta đã ăn sáng rồi. Trứng gà này ngươi giữ lại ăn đi." Nói xong, Thạch Đầu quay đi, làm bộ không quan tâm, nhưng Tô Thanh rõ ràng thấy nó trộm nuốt nước miếng.

Tô Thanh nhìn thấy thế thì rất đau lòng. Nhớ lại kiếp trước, khi còn nhỏ, nhà cậu cũng rất nghèo, mẹ không có tiền mua cho cậu đồ ăn ngon, cậu vẫn vui vẻ vì cậu là một đứa trẻ dễ nuôi mà. Nhưng mỗi khi nhìn thấy những đứa trẻ khác khoe đồ ăn, cậu cũng đứng ở một góc và trộm nuốt nước miếng.

"Này, Thạch Đầu, mau cầm lấy, ta còn nhiều lắm, chúng ta vừa đi vừa ăn." Không cho Thạch Đầu từ chối, Tô Thanh nhét trứng vào tay nó, cầm lấy túi vải bố rồi khoá cửa lại. Tô Thanh kệ Thạch Đầu, bước ra ngoài trước.

Thạch Đầu thấy Tô Thanh đã đi, liền nhanh chóng ôm trứng gà vào trong lòng rồi chạy theo sau.

Đối với Tô Thanh, trứng gà không phải là thứ hiếm lạ. Ở hiện đại, trứng gà có thể dễ dàng mua được, và giá cũng không đắt. Chỉ cần muốn, cậu có thể mua một đống lớn ngay lập tức.

Thịt cá thì không dám mua, nhưng trứng gà vẫn có thể mua được.

Nhưng đối với Thạch Đầu, ở cái thôn nhỏ trên núi này, trứng gà là thứ quý giá có thể bán để đổi lấy tiền. Nó đã lâu rồi không được ăn trứng gà. Hơn nữa, trong thôn Đông Đầu, trừ mấy nhà phú hộ, chẳng nhà ai dám nấu liền một lúc bốn quả trứng gà để ăn.

Đối với việc Tô ca nhi cho nó hai quả trứng gà, từ tận đáy lòng Thạch Đầu, cảm nhận được rằng Tô ca nhi là một người tốt.

Tô Thanh ăn hết hai quả trứng gà, không biết có phải vì thật sự đói hay vì đây là trứng gà ta. Tô Thanh cảm thấy trứng gà này thật ngon, ngay cả phần lòng đỏ mà ngày thường cậu không thích cũng không thấy khó ăn. Cậu quyết định sẽ mua nhiều trứng gà hơn nếu có cơ hội.

Tô Thanh quay đầu lại nhìn Thạch Đầu, không thấy nó ăn, cậu chỉ nghĩ rằng nó đã ăn xong nhanh như vậy. Rốt cuộc, cũng chỉ là một đứa trẻ, ngoài miệng nói không thích nhưng thực ra rất muốn ăn, Tô Thanh không để ý thêm nữa.

Nhà Tô Thanh vốn dĩ ở thôn bên cạnh. Thạch Đầu nói với cậu rằng Bình Sơn Ao cách nơi hái dương xỉ hôm qua không xa, quẹo qua một khúc cong là đến.

Nơi này có nhiều đồi núi, nhưng đều không cao lắm. Các ngọn đồi nối tiếp nhau, độ dốc khá thoải. Ngoài những ngôi nhà đã có sẵn ở chân núi, nhiều gia đình đã khai hoang một hoặc hai mảnh đất ở các sườn núi thấp để trồng cải dầu, cao lương và ngô. Mặc dù thu hoạch không được tốt như ngoài đồng ruộng.

Nhưng cũng là có một chút trợ cấp. Trên đường đi, Tô Thanh gặp một số người dân trong thôn. Mặc dù họ không quen biết cậu, nhưng Thạch Đầu rất nhiệt tình chào hỏi, còn giới thiệu Tô Thanh. Tô Thanh theo sau cũng làm quen, nhờ đó cậu cũng đã nhận biết được vài người.

Nhờ Thạch Đầu giới thiệu, mọi người đều biết Tô Thanh là thiếu gia đang sống trong nhà của con trai thôn trưởng, giờ đang đi chơi cùng Thạch Đầu.

Mọi người đều rất bận rộn, chào hỏi xong ai cũng tiếp tục công việc của mình, không nán lại lâu.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến Bình Sơn Ao. Thạch Đầu nói ở đây có loại quả gọi là quả đèn đèn. Vì vậy, khi Tô Thanh nhìn thấy trước mắt một khu vực lớn rậm rạp đầy ớt, cậu rất phấn khích.

Với thời tiết này, ớt chỉ vừa mới ra hoa, vì không ai chăm sóc, nên chúng phát triển không tốt, trông không được đẹp. Nhìn thôi cũng biết không có chất dinh dưỡng. Nhưng mà cây ớt nào cũng ra hoa, hoa còn rất nhiều. Nghĩ đến cảnh mỗi bông hoa đều biến thành một quả ớt, khoé miệng Tô Thanh kéo lên, cậu không nhịn được mà cười.

Nghĩ lại xung quanh phòng Tô Thanh không có gì cả, dù không có sân nhưng có thể dựng một hàng rào tre phía trước. Đến lúc đó, có thể trồng một ít rau củ để tự cung tự cấp, khi nào muốn ăn liền có. Dù sao chỉ có một mình cậu nên ăn cũng không nhiều, không cần phải đi mua.

Nhưng mà, Tô Thanh không biết những khu đất trống trước và sau phòng có phải là của nhà mình không, nên dự định sẽ về hỏi Phương A Mỗ sau. Cậu nhanh chóng nhổ một đống cây ớt non, chuẩn bị mang về trồng.

Dù không biết tại sao Tô Thanh lại nhổ những cây non đó, nhưng Thạch Đầu cũng bắt chước làm theo. Khi Tô Thanh nhìn đến, đã thấy nó nhổ được một đống lớn.

Tô Thanh có phần dở khóc dở cười, vội vàng ngăn nó lại. Thấy nhiều cây non bị Thạch Đầu nhổ đứt rễ, cậu cảm thấy hơi tiếc. Nhưng nghĩ lại, ở đây có rất nhiều ớt, biết đâu một ngày nào đó cũng sẽ bị người khác nhổ mất, nên Tô Thanh không nói gì thêm. Cậu chỉ không để Thạch Đầu tiếp tục nhổ nữa.

Sau khi nhổ ớt xong, Tô Thanh nhìn quanh khe núi. Có lẽ vì nơi này có quá nhiều ớt nên không ai đến khai hoang, do đó, xung quanh không có mảnh đất nào được trồng trọt.

Trên núi này chỉ có một số bụi cây nhỏ, ở trên đỉnh núi mới thấy vài cây thông. Từ chân núi đến giữa sườn núi, chỉ toàn những bụi cây thấp.

Tô Thanh nhìn đi nhìn lại một vài lần, trong mắt có chút nghi ngờ. Cậu từ từ trèo lên cao, khi thấy rõ những bụi cây, cậu chắc chắn, chúng chính là cây trà, bây giờ vừa đúng là thời điểm thích hợp để thu hoạch.

Cậu rất quen thuộc với cây trà, vì trước khi đi làm công ở kiếp trước, năm nào cậu cũng đều lên núi hái lá trà. Giang Trà Hoa mỗi năm đều thu lá trà, ban ngày hái để đến tối rang.

Tô Thanh luôn ở bên cạnh hỗ trợ bà. Khi còn nhỏ, cậu phụ nhóm lửa, lớn hơn một chút thì phụ rang trà. Hồi đó, mọi việc đều là làm thủ công. Sau này, cậu nghe nói đã có máy móc để rang trà. Nhưng lúc đó, Giang Trà Hoa đã qua đời, Tô Thanh cũng đã ra ngoài làm công.

Mỗi năm, chỉ có dịp viếng mộ mẹ, cậu mới trở về. Ngoài ra cậu không bao giờ quay lại nơi đó. Cậu sợ ánh mắt khác thường của người khác và cũng sợ có thêm người biết bí mật của mình.

"Thạch Đầu, ngươi lại đây một chút."

"Ngươi có biết loại cây này không?"

Thạch Đầu nhìn qua một chút, "Biết chứ, mọi người đều chặt cây này để làm củi đốt, vì lá cây nhiều quá, nên không ai muốn chặt. Sao vậy?"

"Ở đây không ai hái lá trà, không uống trà sao?"

"Uống trà à? Nhà ta không uống trà, chỉ uống nước thôi. Nếu có tiền, thì mua chút đường, khi có khách đến thì uống nước đường, vị ngọt lắm", Thạch Đầu nói một cách thích thú, còn thè lưỡi ra liếm môi, như thể đang thưởng thức vị ngọt của nước đường.

"Vậy ở trên *trấn thì sao? Trên trấn có *trà lâu không? Mấy người có tiền cũng không uống trà sao?"
*trấn: thị trấn
*trà lâu: quán trà

Thạch Đầu nghe xong thì có chút buồn bã, "Ta cũng không rõ lắm, cha mỗi lần đi trấn đều không dẫn ta theo, chỉ mang đại ca đi thôi. Nhưng A Mỗ nói, đợi thêm hai năm nữa, ta lớn hơn, sẽ cho ta cùng cha và đại ca đi lên trấn tìm việc làm."

Tô Thanh nghe xong thì hơi hoang mang, sao đang cha rồi lại chuyển sang A Mỗ? Chẳng lẽ mình nhìn nhầm rồi sao? Phương A Mỗ là phụ nữ? Tô Thanh có chút rối rắm, không thể nào mắt mình lại kém đến vậy. Tuy rằng Phương A Mỗ có chút đặc biệt, nhưng rõ ràng là một nam nhân, mình không thể nhìn nhầm được.

Nghĩ lại việc này cũng không tiện hỏi, Tô Thanh liền chuyển sang chuyện khác, "Vậy cha ngươi buổi tối có trở về không?"

"Đương nhiên là phải về rồi, cha ta mỗi tối đều trở về, sáng sớm hôm sau lại đi lên trấn."

"À, vậy thì tốt, chúng ta về trước đi. Ta còn có việc muốn hỏi A Mỗ", Tô Thanh nói rồi thuận tay hái một nắm lá trà, nghĩ rằng nếu có thể, thì lá trà này sẽ là một cách để làm giàu.

Tuy nhiên, hiện tại cậu còn nhỏ, một số việc vẫn cần có người lớn đứng ra mới được. Tô Thanh cũng không biết cha của Thạch Đầu là người như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro