Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Tô Thanh trở về, A Mỗ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy tới, "Trời ạ, Tô ca nhi của ta ơi, ngươi vừa mới khỏi bệnh, sao lại chạy ra ngoài rồi? Trên lưng ngươi là cái gì thế này? Thạch Đầu, còn không mau ra đây phụ." A Mỗ không chút khách khí ra lệnh cho con trai mình.

Vừa dứt lời, một cậu bé khoảng tám, chín tuổi liền chạy tới, đưa tay định cầm lấy cái túi trên lưng Tô Thanh. Thấy đối phương chỉ là một đứa trẻ, Tô Thanh đương nhiên không đồng ý. Hai người bắt đầu giằng co, một bên muốn giúp, một bên không cho giúp.

Nhưng mà, cõng theo một túi đồ lớn, lại đi thêm một quãng đường dài, Tô Thanh đã sớm kiệt sức. Cậu đành phải nhượng bộ, cuối cùng cái túi vẫn bị cậu bé tên Thạch Đầu mang đi.

Thấy đối phương dễ dàng xách chiếc túi lên, Tô Thanh không khỏi cảm thấy tủi thân. Hiện tại, bản thân ngay cả một đứa trẻ cũng không bằng.

Tuy nhiên, Phương A Mỗ là người lớn, sao có thể sai bảo một đứa nhỏ làm việc chứ? Lẽ nào đứa nhỏ này không phải con ruột? Tô Thanh có một cái nhìn khác về A Mỗ. May mà Phương A Mỗ không đọc được suy nghĩ của Tô Thanh, nếu không chắc chắn sẽ không thể nhịn được cười.

Thạch Đầu hoàn toàn không tức giận khi bị A Mỗ sai bảo, vì nó là một hán tử. Dù hiện tại tuổi còn nhỏ nhưng không thay đổi được sự thật rằng nó là một nam nhân. Vì vậy, việc giúp đỡ ca nhi yếu đuối hơn mình làm nó rất vui. Hơn nữa, người này lớn lên còn đẹp như vậy, so với những ca nhi trong thôn đều đẹp hơn nhiều.

Cúi đầu xách theo túi, bên trong có gì mà nặng thế này. Thạch Đầu lén nhìn vào trong túi, thấy có vẻ quen quen, rồi nó lại ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Tô Thanh.

Dù rất muốn biết trong túi đựng gì, Thạch Đầu cũng không hỏi, chỉ xách túi đến trước cửa nhà Tô Thanh, rồi đặt xuống đất. Cửa lớn đã khóa nên không vào được.

Tô Thanh nhanh chóng mở cửa, Thạch Đầu cũng xách theo túi vào trong.

Tô Thanh nắm một góc túi, đổ dương xỉ và măng non ra. A Mỗ nhìn đống đồ trên đất, vẻ mặt đầy nghi hoặc giống như Thạch Đầu. Đây chẳng phải là những thứ có đầy trên núi sao, chẳng lẽ, "Tô ca nhi, ngươi mang mấy thứ này về làm gì?"

Thạch Đầu bên cạnh cũng dựng tai lên, nó cũng rất muốn biết vị ca ca xinh đẹp mang những thứ này về làm gì, nó chưa từng thấy ai làm vậy bao giờ.

Tô Thanh không trả lời trực tiếp, chỉ cười tủm tỉm nói, "A Mỗ, giữa trưa cho ngươi đồ, ăn có ngon không?"

"Ăn ngon ạ." A Mỗ còn chưa kịp lên tiếng, Thạch Đầu đã nhanh nhảu trả lời. Sau đó, nhận ra cả Tô Thanh và A Mỗ đều đang nhìn mình, nó lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng gãi cái đầu như tổ chim của mình, rồi ngây ngô cười hai tiếng.

Phương A Mỗ bất lực nhìn đứa con trai ngốc đang cười hề hề nhà mình, rồi đưa tay ra, không mạnh không nhẹ, vỗ vào gáy nó một cái.

Hắn quay sang Tô Thanh nói, "Đây là con trai thứ hai của nhà ta, tên là Thạch Đầu, năm nay mười tuổi."

Thấy Tô Thanh đang lựa đồ trên đất, hắn cũng nhanh chóng chạy đến giúp, nhặt ra một ít lá cây và cỏ dại.

"Nói thật, hai món đó trước giờ chúng ta chưa từng ăn qua, nhưng hương vị không tồi. Ta còn để lại một ít, định chờ tối khi bọn hán tử trở về sẽ cùng nhau nếm thử. Chẳng lẽ mấy thứ trên đất này chính là hai món mà chúng ta sẽ ăn lúc trưa sao?"

Tô Thanh gật đầu nói, "Đúng vậy, chính là những thứ này."

"Mấy thứ này chúng ta trước giờ chưa từng ăn, hóa ra là có thể ăn được à. A Mỗ, con biết sau núi có rất nhiều, chờ lát nữa con cũng đi hái một ít về, tối nay chúng ta cũng xào ăn." Thạch Đầu nghe xong, tỏ ra rất vui mừng, hận không thể ngay lập tức lên núi.

Tô Thanh cũng định đi thêm một lần nữa, nghe Thạch Đầu nói xong liền tiếp lời, "Còn chờ gì nữa, chúng ta đi thôi. Lên núi rồi, ta sẽ chỉ cho ngươi biết cái nào có thể ăn, cái nào thì không."

Thạch Đầu đang muốn đi, vừa đúng lúc có bạn đồng hành. Tô Thanh cầm túi, muốn nhanh chóng lên đường, đi sớm về sớm, nếu không chờ đến tối sẽ rất phiền phức.

Ba người bước ra cửa, thấy Thạch Đầu tay không định lên núi, Tô Thanh vội vàng gọi lại, "Thạch Đầu, ngươi về nhà lấy cái gì đựng đi, rổ hay sọt gì cũng được. Nếu không, thì làm sao mà mang về?"

"À, được rồi. A mỗ, người giúp con tìm một cái túi nhé, nhanh lên." Thạch Đầu thấy Tô Thanh có túi, cũng muốn nhờ Phương A Mỗ chuẩn bị cho mình một cái.

Tô Thanh: "···"

"Được, được, ta đi tìm cho ngươi ngay." Phương A Mỗ cũng rất vui, hiện tại trong nhà không còn nhiều đồ ăn, có thể hái được chút rau dại mang về cũng tốt.

Hai nhà ở gần nhau, đi vài bước là tới. Nhà Phương A Mỗ có sân, nên Tô Thanh không vào, mà đứng cùng Thạch Đầu ở giao lộ. Chỉ chốc lát sau, Phương A Mỗ cầm túi ra, nếu không phải trong nhà còn việc, hắn cũng muốn đi cùng.

Cùng Thạch Đầu đi lên sườn núi, Tô Thanh chỉ cho nó biết loại nào có thể ăn, loại nào không thể ăn. Sau đó, hai người tách ra, mỗi người tìm một chỗ bắt đầu hái.

Vì không ai hái trước đó, mà cây cối lại đang vào mùa sinh trưởng, chỉ trong chốc lát, Tô Thanh đã lấp đầy túi của mình. Nhìn Thạch Đầu cách đó không xa, túi lớn hơn nhiều so với cậu, nhưng cũng đã đầy. Thạch Đầu ở phía đối diện nhìn Tô Thanh rồi mỉm cười.

Trước đây, việc tìm rau dại không dễ dàng như vậy, đặc biệt là vào thời kỳ giáp hạt, mọi người đều ra ngoài đào rau dại để đỡ đói. Sáng nay, hai người bạn tốt của nó cũng đi đào rau dại, đến giờ vẫn chưa về, chắc hẳn rất khó tìm.

Nhà nó hôm nay vừa vặn có việc nên nó không đi, bây giờ đúng là được hưởng lợi.

Rau dại ở gần đây đã bị đào hết, muốn ăn chỉ còn cách đi xa hơn. Một ngày có thể đào được một rổ đã là tốt lắm rồi.

Nên khi Thạch Đầu biết hai loại rau này có thể ăn được, nó không thể kiềm chế được sự phấn khích. Cả ngọn núi đều đầy ắp chúng, thậm chí trên các ngọn núi khác cũng có. Ngay cả khi cả thôn cùng đến hái, cũng có thể hái được trong một thời gian dài.

"Được rồi, nếu đã đầy, chúng ta nên trở về thôi. Về nhà còn phải thu dọn một chút nữa." Tô Thanh đeo túi lên lưng.

Nhìn Thạch Đầu mang theo túi lớn như vậy, Tô Thanh có chút lo lắng, "Ngươi có thể mang nổi túi to như vậy không?"

Thạch Đầu gật gật đầu, tỏ vẻ có thể. Tô Thanh bảo nó đeo thử túi lên vai xem, nếu mang không nổi thì ném bớt ra. Nhưng Thạch Đầu không chịu, nhanh chóng buộc lại một cách cẩn thận.

Thấy nó thật sự có thể mang nổi, Tô Thanh cũng không để ý nữa, nhanh chóng chạy xuống núi.

Thạch Đầu chạy theo sát phía sau Tô Thanh. May mà đường không xa, xuống núi và rẽ một khúc là tới nơi. Đặt đồ xuống, Tô Thanh cảm thấy vai hơi đau, liền xoa xoa.

Nhìn thấy Thạch Đầu mang túi rõ ràng lớn hơn mình nhiều mà vẫn không có vẻ gì là khó chịu, Tô Thanh chỉ đành tự động viên bản thân, "Không đau, không đau, không thể để một thằng nhóc mười tuổi làm mình thua kém được."

Phương A Mỗ vẫn đứng ở cửa chờ, thấy hai người trở về, liền đi ra đón.

"A mỗ, người mau đến xem, ta hái đầy một túi rồi. Trên núi còn rất nhiều, ta muốn đi nói cho Đại Tráng và Tiểu Tráng, để bọn họ cũng lên núi hái." Thạch Đầu rất hưng phấn.

"Được, lát nữa ngươi đi nói cho bọn họ. Bây giờ trước hết để Tô ca nhi chỉ cho chúng ta cách làm đã."Phương A Mỗ thấy con trai mình vui vẻ như vậy, cũng bị lây cảm xúc, cười tủm tỉm trả lời.

Ba người đổ hết đồ trong túi ra, tạo thành một đống lớn. Tuy nhiên, túi của Thạch Đầu thì lộn xộn, lớn nhỏ, già non đều có, khiến Tô Thanh lại thấy đau đầu.

"Phương A Mỗ, còn có Thạch Đầu, lại đây ta nói cho hai ngươi. Cái này gọi là măng non, phải lột bỏ lớp vỏ bên ngoài." Nói xong, Tô Thanh làm mẫu cho họ xem.

"Cái này gọi là dương xỉ, chỉ cần lột bỏ phần lông ở đầu là được. Nhưng loại quá già thì không nên hái, cứng nhai không nổi. Lần sau thấy thì không cần hái về."

Mặt Thạch Đầu đỏ bừng, "Ta, nhất thời không chú ý, chỉ muốn hái nhiều một chút."

"Haha, trên núi còn rất nhiều, mỗi ngày đều sẽ mọc ra. Chỉ cần chúng ta tranh thủ trong thời gian này hái nhiều một chút là được."

Tô Thanh cũng không chê cười Thạch Đầu.

"Khi hai ngươi mang về nhà, hãy cho chúng vào nước trụng sơ qua, không cần quá lâu. Sau đó, có thể làm rau trộn hoặc xào ăn, giống như lần trước ta đã nấu."

Tô Thanh suy nghĩ một chút, lại nói tiếp:"Nhưng ở đây nhiều như vậy, một lần chắc chắn ăn không hết. Dư lại thì đem phơi khô, khi nào không có đồ ăn có thể lấy ra xào. Giống như những loại rau khô khác, trước khi xào cần ngâm cho mềm. Cũng có thể muối chua, nếu có ớt thì làm chua cay sẽ càng ngon."

"Ớt là cái gì?" Phương A Mỗ vừa nghiêm túc lắng nghe vừa chọn lựa, liền nghe Thạch Đầu chen vào hỏi một câu.

"À, ớt sao, là một loại quả đỏ, đầu nhọn, ăn vào cay xè, có thể dùng để nấu ăn. Chẳng lẽ ở đây không có sao?"

Tô Thanh rất lo lắng, ớt là gia vị không thể thiếu khi nấu ăn. Ngàn vạn lần phải có, nếu không thì quá là tiếc, rất nhiều món ngon đều cần có nó.

"A mỗ, tô ca nhi nói có phải là quả đèn đèn không? Ở Bình Sơn Ao có rất nhiều, ta cùng đám bạn trong thôn thường hái chơi, thế nhưng đồ vật đó rất là nguy hiểm, chơi xong tay sẽ bị nóng rát. Có lần ta còn bị ném trúng mắt, suýt nữa thì hạt rơi vào mắt ." Thạch Đầu nói mà vẫn còn sợ hãi.

"Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói. Đã bảo đồ vật đó không thể chơi, không thể chơi, ngươi lại không nghe. Lần đó nếu thật sự hạt rơi vào mắt, xem ngươi về sau sống sao."

Phương A Mỗ nghe xong lời của con trai, rất kích động. Cũng phải thôi, nếu Thạch Đầu còn nhỏ như vậy mà bị hỏng mắt, thì coi như hủy hoại cả một đời. Một người bình thường sống ở thôn nhỏ như thế này đã khó khăn, huống hồ là một người mù. Không nhìn thấy gì thì sao mà làm việc được. Như vậy thì còn có ngày tháng tốt đẹp nào nữa đâu.

Thạch Đầu nghe xong có chút ngượng ngùng "Tô ca nhi, đồ vật đó thực sự rất cay, ta còn liếm thử rồi, đầu lưỡi rất khó chịu. Nhưng hiện tại hình như chưa có quả đỏ. Không biết có phải là ớt ngươi nói hay không."

Tô Thanh nghe xong rất hưng phấn, "Thật vậy chăng? Nhưng hôm nay hơi muộn rồi, ngày mai ngươi có thể dẫn ta đi xem được không?"

"Đương nhiên có thể, nơi đó cũng rất gần, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi." Ba người vừa nói chuyện vừa làm việc, đặt dương xỉ qua một bên, còn măng non thì lột sạch rồi để riêng.

Rất nhanh, mọi thứ đều được rửa sạch sẽ. Phương A Mỗ vốn định để lại đồ cho Tô Thanh, nhưng bị cậu từ chối. Những thứ này đều là do Thạch Đầu hái, sao cậu có thể lấy. Vì thế, Phương A Mỗ cùng Thạch Đầu mang theo thành quả của mình vui vẻ về nhà.

Ở đây không có thùng rác, nên rác được Tô Thanh quét ra ngoài cửa. Ngày mai, để cho ánh mặt trời làm khô, rồi mang đi đốt. Làm xong cậu mang dương xỉ cùng măng non rửa sạch một chút, nhóm lửa và cho vào nước sôi trụng qua. Vì trời đã tối và không có chỗ nào để phơi, không biết đồ để qua đêm có bị hỏng không, Tô Thanh quyết định đặt chúng vào một cái bình gốm lớn, thêm một ít muối, rồi tìm một viên đá sạch để đè lên trên, ướp một chút. Để như vậy trong hai ngày là có thể ăn.

Chuẩn bị xong xuôi, Tô Thanh hâm nóng đồ ăn còn dư lại từ buổi trưa, sau đó rửa sạch nồi. Cậu đun sôi một nồi nước lớn, trong nhà chỉ có một cái nồi, không còn dụng cụ nào khác, hiện tại không có biện pháp, nên cậu đành phải chấp nhận.

Tìm được một cái bồn lớn trong phòng, đóng cửa lại. Dù không có sữa tắm hay dầu gội, nhưng Tô Thanh vẫn cẩn thận gội đầu và tắm rửa. Thấy trong nồi còn nhiều nước, cậu lại ngâm thêm một chút nữa.

Thực sự không biết những người khác dùng gì để tắm, ngày mai cậu phải đi hỏi Phương A Mỗ. Còn có, ngày nào đó cần phải tranh thủ lên trấn xem thử. Cậu sờ sờ bả vai, cảm thấy đau, nhìn kỹ thì thấy sưng lên, còn có một chỗ bị rách da.

Da thịt nguyên thân vốn non mịn, chắc cũng là con nhà có tiền. Phương A Mỗ nói cậu có chứng ly hồn, liệu có phải ám chỉ thân thể này vốn là một kẻ ngốc không?

Nghĩ đến đây, Tô Thanh thở dài. Có lẽ vì là một kẻ ngốc, rồi cậu sờ vào chỗ địa phương nhạy cảm khiến cậu đau khổ một đời kia, đây cũng có thể là nguyên nhân, khiến thân thể này bị ném vào một thôn nhỏ như vậy. Cuối cùng chết thế nào cũng không rõ ràng, còn bị cậu chiếm lấy cơ thể. Có lẽ làm một kẻ ngốc còn sướng hơn, như vậy ít ra sẽ không phải chịu nhiều đau khổ. Nhưng mà, nhìn vào cơ thể trắng nõn, mịn màng. Hơn nữa, nhìn căn phòng này cùng với hai thỏi bạc, cũng không giống như một người bị đối xử tệ bạc. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Có lẽ trong nhà có chuyện gì không hay, nên mới phải giấu cậu ở cái thôn nhỏ này. Tô Thanh không thể hiểu nổi.

Nhưng nghĩ lại kiếp trước, ngoài mẹ ra, những người cậu gọi là người thân, đều coi cậu như một con quái vật, căn bản không muốn nhìn thấy cậu. Ông bà nội, chú bác, cô dì, còn cả ông bà ngoại, thậm chí cả ba cậu cũng đối xử với cậu như kẻ thù.

Khi cậu bị người khác ức hiếp, dù bọn họ có thấy cũng sẽ tránh đi. Có lẽ họ ước gì cậu sớm chết đi. Để cái vết nhơ khiến họ không dám ngẩng đầu sẽ sớm biến mất, đó mới là điều họ mong muốn nhất.

Nhớ không rõ là lúc cậu ba hay bốn tuổi, khi bị mấy đứa trẻ khác lột quần và cười nhạo. Lúc đó, ba cậu tình cờ đi ngang qua, cậu khóc gọi "ba, ba ba", nhưng người đàn ông đó chỉ nhìn liếc nhìn nửa dưới không còn quần của cậu, rồi quay đầu bỏ đi.

Từ đó về sau, cậu không còn gọi "ba" nữa. Sau này, khi dần lớn lên, cậu cũng không trách bọn họ. Cậu cho rằng bản thân mình sinh ra vốn dĩ đã là một sai lầm.

Nếu không phải vì cậu, ba mẹ đã không ly hôn, mẹ sẽ không vất vả như vậy, cũng sẽ không chết trong đau đớn. Ông bà nội cũng không phải chịu xấu hổ trong thôn, ông bà ngoại cũng sẽ không vì mẹ mà khổ sở.

"Ô..ô ô..ô". Tất cả đều là tại cậu.

Tô Thanh cảm thấy mũi cay xè, cổ họng như bị nghẹn lại. Nước mắt tuôn rơi như chuỗi hạt đứt, không thể ngăn lại được. Cậu thấy quá khó để chấp nhận điều này.

Khóc một lúc lâu, nước bắt đầu lạnh, Tô Thanh không muốn làm mình bị cảm. Ở nơi lạc hậu như thế này, bệnh tật là điều mà chỉ kẻ giàu mới có thể đối phó. Cậu vội đứng dậy lau khô nước trên người, thay bộ quần áo sạch sẽ. Bầu trời cũng đã hoàn toàn tối đen.

Nước để ngày mai rồi đổ đi, hôm nay cậu thật sự rất mệt. Nằm trong chăn ấm, Tô Thanh nhanh chóng thiếp đi. Đêm đầu tiên cậu ở cổ đại, không một giấc mộng, chỉ là ngủ thật say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro