Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Thanh đổ hết đồ trong sọt ra, sắp xếp lại một chút, cắt một nửa thịt ra dùng dần, nửa còn lại cậu treo xuống giếng để tránh bị hỏng. Cá cũng được làm sạch và ướp muối để dự trữ. Vì vừa ăn hai cái bánh bao thịt, nên hiện tại cậu vẫn chưa thấy đói.

Tô Thanh lấy ra thỏi bạc và hai miếng bạc vụn từ trong lòng, còn lại ba mươi sáu đồng. Cậu cầm thỏi bạc lên, dù không rõ giá trị cụ thể là bao nhiêu, nhưng Tô Thanh đoán cái này chắc cũng phải mười lượng, hai thỏi thì tổng cộng hai mươi lượng.

Một lượng bạc tương đương với một ngàn đồng, đủ để mua được một trăm cân gạo hoặc năm mươi cân thịt heo. Xem ra, mình cũng được coi là người có tiền. Số tiền này chắc sẽ đủ dùng trong một thời gian dài. Thêm vào đó, còn có tiền bán mười cân trà nữa, tính toán một chút, hai mắt Tô Thanh sáng lên, tổng cộng được năm mươi lượng bạc.

Nghĩ lại thấy cũng khá tuyệt. Xem ra, việc đến thời cổ đại này cũng không quá khó chấp nhận. Cậu cần kiếm nhiều tiền hơn nữa, để khi về già cũng có cái mà nương tựa.

Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện phải lấy chồng ở tuổi 16, Tô Thanh vẫn hơi rùng mình, không biết lúc đó phải làm thế nào. Nhưng thôi, không cần nghĩ nhiều, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, đến lúc đó rồi tính, Tô Thanh nghĩ một cách thoải mái.

Phải rồi, không biết xây một bức tường bao quanh nhà thì cần bao nhiêu bạc nhỉ? Nhưng dựa vào việc mỗi ngày Phương đại thúc làm công chỉ được có ba mươi lăm đồng thì chắc không tốn nhiều lắm. Cộng thêm chi phí ăn uống, cũng có thể chấp nhận được.

Khi nào hái trà xong xuôi hết rồi, mình sẽ nhờ Phương đại thúc và mọi người giúp xây tường. Lúc đó sẽ trả thêm tiền cho họ.

Không biết khi nào Thạch Đầu và mọi người sẽ trở về. Tô Thanh cắt thịt sẵn, ướp để tối nấu thịt kho tàu, còn các món khác thì rửa sạch và để sẵn. Nhìn trời, cậu ngáp một cái. Thân thể này còn nhỏ, tối qua lại không ngủ được nhiều, đi ngủ chút đã. Không thì tối làm sao có tinh thần rang trà.

-------------------------------------------

Nói đến Phương A Mỗ, hắn đã dẫn theo Thạch Đầu và Tư Nhi lên núi. Cần phải hái thêm dương xỉ và măng về, không thì một thời gian nữa sẽ hết mất. Thấy trên núi có rất nhiều người cũng đang hái không?

Hôm qua có mấy người đã đến hỏi thăm, Phương A Mỗ cũng không giấu diếm, mà nói cho họ biết hết.

Quả nhiên, hôm nay trên sườn núi đã có mấy người đến. Phương A Mỗ nghĩ rằng có lẽ vài ngày nữa, cả thôn đều kéo đến, không chừng các thôn khác cũng sẽ biết tin.

Ai da, thời buổi khó khăn, nhà nào cũng chẳng dễ dàng gì. Mặc dù thôn Đông Đầu là thôn giàu có nhất trong các thôn xung quanh, nhưng đó là vì trong thôn có vài người giàu.

Còn những thôn dân khác chỉ cố kiếm cái ăn cái mặc mà thôi, nếu không thì trên núi này cũng không thiếu rau dại như vậy. Nghĩ đến điều này, Phương A Mỗ vẫn rất biết ơn Tô Thanh, vì cậu ấy là người đầu tiên báo cho nhà hắn biết.

Cũng may, những thứ này trên núi nhiều, và chúng phát triển khá tốt. Chỉ cần tìm kỹ, dù có người vừa mới đi qua trước bạn, bạn đi lại một lượt cũng không về tay không, ít nhiều gì cũng hái được một ít, hàng ngày cũng không phải về tay trắng.

Hơn nữa, ở đây có nhiều sườn núi, các thôn bên cạnh cũng vậy, trên núi đâu đâu cũng có, giống như cắt hẹ vậy, cắt xong lại mọc đợt khác, không lo bị người khác hái hết.

Lúc này, một vài ca nhi thấy Phương A Mỗ thì chạy lại chào hỏi. Trong số đó có hai người chính là những người đã hỏi hắn hôm qua, xem ra họ còn dẫn theo mấy người bạn nữa đến.

"A Vân cũng đến nữa à."

A Vân là tên của Phương A Mỗ, hầu hết các ca nhi trong thôn Đông Đầu đều họ Phương, còn hán tử thì có người thôn này, có người từ thôn khác đến. Người gọi hắn là một trong những người đã hỏi thăm hôm qua, đồng thời cũng là bạn thân kiêm họ hàng của Phương A Mỗ.

Mấy ca nhi khác cũng theo đó mà chào hỏi.

"Đúng vậy, thời buổi khó khăn mà, nhà cũng chẳng còn dư lương thực, lúa mì ngoài đồng thì chưa thu hoạch được. Đúng lúc không có việc gì làm, nhìn thấy rau dại này thì hái thêm một ít mang về, phơi khô để dành sau này ăn. Dù sao cũng có cái để lấp đầy bụng chứ."

"Đúng rồi, đúng rồi, chúng ta thấy Thạch Đầu nhà ngươi hái cái này, chứ mấy năm trước chưa thấy ai đến hái cả, cũng không biết hai thứ này ăn thế nào. A Vân, chúng ta đều là người một thôn, cuộc sống cũng như nhau cả, vậy ngươi có thể chỉ cho bọn ta cách chế biến chúng không?"

Mấy a mỗ lớn tuổi đứng bên cạnh cũng gật đầu lia lịa. Họ nghe nói hai thứ này có thể ăn được, nhưng cách làm cụ thể thì không rõ lắm. Vừa hay gặp Phương A Mỗ, họ tiện miệng hỏi luôn. Dù sao trên núi cũng còn rất nhiều, không lo mình hái rồi người khác không hái được. Mấy năm trước chẳng ai để ý, hóa ra hai thứ này có thể ăn được.

Phương A Mỗ cũng không giấu giếm: "Ta cũng mới biết cách đây mấy hôm thôi, mấy ngày nay nhà cũng bận, nhưng vừa hay bây giờ mọi người đều có mặt, để ta chỉ cho mọi người cách làm."

Phương A Mỗ tiện tay nhổ một cây măng nhỏ to bằng ngón tay út từ trong bụi cỏ, "Cái này gọi là măng, chỉ cần bóc vỏ ngoài ra, đây, như thế này." Hắn vừa nói vừa làm mẫu.

"Phần thịt bên trong có thể đem xào, nấu hoặc phơi khô đều được. Nhưng nếu phơi khô thì trước tiên cũng phải luộc qua. Ngoài ra, có thể muối chua, giống như muối dưa vậy. Còn cái này gọi là dương xỉ, chỉ cần làm sạch lông tơ ở đầu đi, rồi chế biến giống như măng là được. Nhưng Tô ca nhi nói, dương xỉ phơi khô thì ăn ngon hơn, mọi người tự cân nhắc mà làm."

"Ai chà, A Vân, ngươi quả thật thông minh mới nghĩ ra được cách này. Phải biết là bây giờ rau dại trên núi cũng chẳng còn mấy nữa, may mà giờ lại có thêm những thứ này để bù vào, chứ không thì phải nhịn đói mất," một ca nhi lớn tuổi lên tiếng.

"Đúng vậy, A Vân thật là thông minh."

Rồi tất cả đều cười ha hả, đối với họ, tìm được một loại thức ăn mới còn quý hơn bất cứ thứ gì.

Phương A Mỗ nghe vậy thì ngượng ngùng, vội giải thích: "Các ngươi hiểu lầm rồi, đâu phải ta nghĩ ra mà là Tô ca nhi ở nhà bên cạnh, chính hắn nói với ta rằng những thứ này có thể ăn được."

Mọi người vì không biết Tô Thanh là ai nên hỏi thăm một chút, Phương A Mỗ tiện tuyên truyền luôn về Tô Thanh. Sau khi nghe xong, mọi người đều cảm thán. Sau này, câu chuyện lan truyền thành thôn Đông Đầu là nơi đất lành, người tài. Ngươi nhìn mà xem, người đó bị bệnh mới đến thôn Đông Đầu chưa đầy một tháng đã khỏi, lại đặc biệt trở nên thông minh hơn.

Mọi người lại hết lời khen ngợi thôn Đông Đầu một trận, rồi người nào người nấy đều bận rộn làm việc của mình. Có rất nhiều người vẫn đang hái rau, không thể ở mãi một chỗ được.

Thạch Đầu còn tranh thủ giải thích những thứ mà Tô Thanh nói không ăn được, sợ mọi người không hiểu mà mang cả những thứ đó về nhà, đến lúc đó lại trách gia đình mình và Tô ca nhi thì không hay.

Ba người họ cách nhau không xa, tiểu Tư Nhi cũng rất chăm chỉ. Dù còn nhỏ, sức không nhiều, nhưng tìm một chút vẫn được. Cậu bé đang lục lọi kiếm kỹ dưới những bụi tre.

"A Vân, Thạch Đầu, Tư Nhi, các ngươi ở đâu?"

Thạch Đầu đang nấp dưới gốc tre bỗng nghe thấy có người gọi mình. Nghe giọng có vẻ là của nhị cha và mọi người, nó liền nhanh chóng chui ra ngoài.

Khi thấy nhị cha, tam cha và đại ca dưới chân núi, mỗi người đều đeo trên lưng một cái sọt lớn, Thạch Đầu vội vàng chào hỏi.

Mấy người họ đều thấy Thạch Đầu, nhanh chóng leo lên, Phương A Mỗ và Tư Nhi cũng vội vã chạy đến.

"Nhị ca, có chuyện gì vậy, sao mọi người lại về hết thế này, có chuyện gì xảy ra sao? Còn đại ca đâu, có phải hắn...?" Phương A Mỗ không dám nói hết câu, khuôn mặt tái nhợt nhìn mấy người đột nhiên quay về, người run lẩy bẩy sắp ngã.

Bọn họ chẳng phải đã ra ngoài kiếm việc rồi sao, sao lại về vào lúc này, mà đại ca lại không có ở đây, làm sao mà hắn không nghĩ ngợi lung tung được.

Phương Nhị thúc thấy sắc mặt của Phương A Mỗ không tốt, liền vội đỡ hắn rồi giải thích, "Không sao, không sao, ngươi đừng lo, là chuyện tốt. Tô ca nhi chẳng phải đã cùng đại ca đi bán trà sao, trà lâu không những mua mà còn trả giá rất cao. Họ bảo muốn chúng ta giúp thu hoạch trà."

Rồi ông đột nhiên hạ thấp giọng, "Còn nói sẽ trả mười đồng một cân."

"Cái gì, ngươi nói gì, mười đồng, một cân, cao như vậy sao." Phương A Mỗ vừa nghe nói sẽ trả mười đồng một cân, liền kích động la to. Phương nhị thúc vội vàng ngăn lại, sợ bị người khác nghe thấy, đại ca đã dặn mình là tuyệt đối không được để người khác biết.

Không ngờ vừa đúng lúc bị một ca nhi đứng gần đó nghe thấy, liền vội chạy đến. Hắn thấy cả nhà Thạch Đầu trừ lão đại, đều ở đây, không biết đã xảy ra chuyện gì, nên tò mò tiến lại gần. Lại còn nghe loáng thoáng nói gì mà mười đồng, chẳng lẽ còn chuyện gì khác... Thế là hắn hỏi dồn dập, "A Vân, vừa rồi nói gì thế, cái gì mà mười đồng?"

Phương A Mỗ thấy là ca nhi thân thiết với mình, cũng không biết có nên nói hay không, nhưng dù sao hai người cũng hay qua lại, giấu đi cũng không hay, hơn nữa đối phương còn có quan hệ họ hàng với mình.

"Là thế này, nhị ca nói có người thu mua lá trà tươi, trả mười đồng một cân, nhưng họ không cần nhiều lắm. Vì chúng ta thân nhau nên ta mới lén nói cho ngươi biết đấy, ngươi tuyệt đối đừng nói ra ngoài, nếu nhiều người biết, thì họ không mua nữa đâu."

"Trời ạ, ngươi nói thật sao, thực sự là mười ... một cân à?" Người kia nghe xong vừa mừng vừa sợ, rồi cười tít mắt nói, "Yên tâm đi A Vân, ta nhất định sẽ không nói với ai đâu."

Hắn còn cẩn thận quay đầu lại nhìn xung quanh, để chắc chắn rằng không có ai khác cũng nghe lén như mình

Tuy Phương nhị thúc cảm thấy không nên nói cho người khác biết, nhưng ông cũng không ngăn cản. Dù sao mọi người đều cùng một thôn, hơn nữa đối phương lại là bạn tốt của ca nhi nhà mình, nên ông cũng không chấp nhặt.

Mọi người đều nhìn về phía Thạch Đầu, còn Tư Nhi vì quá nhỏ nên bị mọi người tự động bỏ qua. Tô ca nhi đã nói là phải để Thạch Đầu dạy bọn họ cách hái trà nữa.

Thạch Đầu và Tư Nhi đều rất vui mừng, mười đồng một cân quả thật không ít, nếu mỗi ngày bọn họ có thể hái được vài cân, thì sẽ kiếm được mấy chục đồng, nghĩ thôi đã thấy thích rồi, Tô ca nhi đúng là người tốt.

Thạch Đầu và Tư Nhi dạy kĩ cho mọi người cách hái búp trà non, bọn họ đã từng hái rồi nên cũng biết cách.

Sau đó, mỗi người một hướng, đi tìm cây trà, nhanh chóng hái lá trà, hái càng nhiều trà thì kiếm càng nhiều tiền.

Tô Thanh ngủ một giấc tỉnh dậy, mặt trời sắp ngả về phía tây. Sau khi rửa mặt, cậu thấy người nhà Phương gia vẫn chưa về, liền bắt đầu nhóm lửa. Trước tiên là nấu cơm, khi cơm chín, cậu đơm vào một cái vại lớn, đậy nắp lại, đặt bên cạnh bếp lò. Chỉ có một cái nồi thật sự rất bất tiện.

Tiếp đó, cậu cho những miếng thịt đã thái sẵn vào nồi, từng miếng thịt kho tàu bóng bẩy, thơm nức mũi. Tô Thanh gắp một miếng nếm thử, thật ngon, béo mà không ngấy, miếng thịt tan chảy trong miệng, ngon đến mức khó tin. Đây đúng là thịt heo nhà nuôi chính gốc, không phải thịt heo nuôi bằng cám, cũng không phải thịt bơm nước, thịt mua ở chợ hiện đại hoàn toàn không đủ tuổi. Ngon đến nỗi suýt làm cậu cắn phải lưỡi.

Nhìn lên trời, mặt trời đã ngả về phía tây, có lẽ mấy người nhà Phương gia sắp về rồi. Tô Thanh cho thịt vào một cái bát khác, sau đó lấy dương xỉ và măng đã ướp ra, xào mỗi thứ một đĩa, thêm vào bắp cải mua được. Ngoài ra, còn xà lách và cá.

Mùa này rau quả thật ít, nhưng ở thời cổ đại không có nhà kính, chỉ có thể trồng rau theo mùa, đành chịu thôi.

Làm xong mọi việc, Tô Thanh đi đến nhà Phương A Mỗ, thấy cổng lớn vẫn đóng kín, có vẻ họ chưa về. Tô Thanh hơi lo lắng, trời tối thế này rồi liệu họ có thấy đường không? Đáng lẽ cậu phải dặn họ về sớm chứ, trời tối nguy hiểm, lại còn dắt theo cả hai đứa nhỏ Thạch Đầu và Tư Nhi nữa.

Đúng lúc Tô Thanh đang sốt ruột thì người nhà Phương gia đã trở về, thấy mỗi người đều vác cái sọt lớn trên lưng, Tô Thanh vội chạy ra đón.

"Phương A Mỗ, sao bây giờ các ngươi mới về thế? Muộn thêm chút nữa là không thấy được đường nữa rồi."

Nhìn thấy Tô Thanh, Phương A Mỗ cười ha hả nói: "Ôi chao, Tô ca nhi à, bọn ta chẳng phải muốn hái nhiều một chút sao, haha, ngươi xem bọn ta hái được mấy sọt rồi này."

"Tốt quá rồi, mau vào nhà rửa tay đi, rồi qua nhà ta ăn cơm. Ta đã nấu xong hết rồi. À, các ngươi cân thử xem được bao nhiêu, nhà ta không có cân đâu đấy."

"Được thôi, nhà ta vừa khéo có cân. Đúng rồi Tô ca nhi, vị này là Nguyên A Mỗ, hắn là bạn tốt của ta, vừa hay cũng có mặt trên núi, nên cũng hái được một túi, ngươi có thể nhận của hắn được không?"

Tô Thanh thấy ca nhi kia có vẻ hơi lo lắng, gật đầu nói: "Hôm nay thu đến đây thôi, ngươi cũng biết hiện giờ chỉ có mình ta, nhiều quá sợ rang không kịp."

Người nhà Phương gia nghe xong có chút ngượng. Dù sao thì việc Tô Thanh cho cả nhà bọn họ đi hái trà cũng là đang giúp đỡ họ, sao họ có thể không hỏi trước mà tự ý làm như vậy. Nhỡ lần sau người ta không cho hái nữa thì sao. 

Thấy mọi người lúng túng, Tô Thanh vội nói: "Đừng căng thẳng thế, nếu có thu nữa, ta nhất định sẽ báo cho mọi người biết. Nhưng lần sau các ngươi phải về sớm hơn, vì ta còn phải chờ mọi người về mới bắt đầu rang được. Tuy nhiên, ngày mai ta phải hỏi xem trà lâu có muốn mua tiếp không đã."

Phương A Mỗ nghe xong liền gật đầu đồng ý, sau đó hắn lấy cân ra để cân số trà của từng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro