Chương 1 : Cùng bạn trai về nhà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: TiTi


Khúc Phồn bước xuống xe buýt, đối với cảnh vật ở nơi này có chút mới lạ, trái xem phải ngó, đập vào mắt đều là non xanh nước biếc, phong cảnh nơi đây thật đẹp, chỉ là cảnh vật nơi đây lại không tác động gì tới ngươi bên cạnh.

Bạn trai của Khúc Phồn_ Miêu Cảnh Văn thần sắt có chút nóng nảy, cặp chân mày trên gương mặt anh tuấn gắt gao nhíu chặt, một chút cũng không có bộ dáng thong dong ôn nhã thường ngày.

Khúc Phồn đưa tay lại gần câu lấy ngón tay hắn, hỏi :" Lão công, làm sao vậy ?"
( Ti: Ngọt dữ thần hà :"]] ) .

Miêu Cảnh Vân nắm lại bàn tay cậu, thanh âm ôn nhu:"Không có việc gì, Phồn Phồn, em ngàn vạn lần nhớ rõ chuyện anh nói với em, đừng để bại lộ."

Khúc Phồn có chút không vui: " Sợ em nói ra làm anh mất mặt thì anh không cần mang em trở về a~ "

" Anh không phải có ý này".

Miêu Cảnh Văn đem cậu ôm vào trong lòng, hướng đến môi cậu hôn một cái, ánh mắt chăm chú nhìn cậu :" Mặc kệ em có là bộ dạng gì, anh cũng chưa bao giờ cảm thấy mất mặt, em là trân bảo trân quý nhất trên thế gian này mà anh tìm được."

Khúc Phồn nghe thấy hắn nói vậy, mặt mày mới giãn ra , ôm lấy cổ hắn làm nũng : " Chúng ta thật sự phải ở lại đây tới một tuần liền mới có thể trở về sao ? Cha mẹ anh chắc là sẽ không ngăn cản chúng ta ở bên nhau đi ?"

" Sẽ không, anh viết thư về có đề cập tới chuyện này rồi."

Khúc Phồn yên lòng, lại có chút cảm thán:"Đều là thời đại nào rồi, vì cái gì các anh ở nơi này cư nhiên còn viết thư ? Không có di động sao ? Chắc sẽ không có vụ điện cũng chưa kéo tới đi ?"

Cậu lại nhìn bốn phía, trừ bỏ núi rừng thì vẫn là rừng núi, núi rất cao, nhìn không ra được đường này sẽ kéo dài tới đâu.

"Sẽ không phải chờ người nhà anh sẽ khua xe bò tới đón chúng ta chứ ?" Khoé miệng cậu khẽ gợi lên một chút.

Miêu Cảnh Văn cười có chút miễn cưỡng: " Sẽ không."

Bọn họ đợi trong chốc lát, khi mặt trời sắp xuống núi, liền nhìn thấy một chiếc xe hơi cao cấp màu đen đang chạy tới.

Khúc Phồn có khiếp sợ nhìn chiếc xe cao cấp kia, cho dù ở trong thành thị cũng rất ít khi nhìn thấy vậy mà hiện tại lại xuất hiện ở nơi rừng núi hẻo lành này, thật là kỳ quái cực kỳ.

Chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ, Khúc Phồn còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần thì thấy có người bước xuống từ ghế phụ lái, đối mặt với Miêu Cảnh Văn hành lễ:

" Tam thiếu gia, thật thất lễ khi đã để ngài đợi lâu."

Miêu Cảnh Văn lộ ra nét tươi cười: " Không có việc gì, Trương thúc, đã lâu không gặp."

Người được gọi là Trương thúc cũng cười cười, đem hành lí của bọn hắn bỏ vào cốp xe, lại giúp mở cửa xe, kính cẩn mời bọn họ lên xe. Miêu Cảnh Văn đối với lễ nghi như vậy tựa hồ đã tập thành thói quen, lôi kéo Khúc Phồn ngồi phía sau xe.

Chờ tới khi chiếc xe lại lần nữa khởi động thì Khúc Phồn mới hồi phục lại tinh thần.

Ở phía trước, người kêu Trương thúc kia cư nhiên lại mặc áo dài ???? Đã vậy lại còn đội cái mũ viên ( Ti : chịu thôi mình nghĩ chắc cái mũ có cái cục tròn tròn trên đỉnh giống mấy phim xưa dài tập Trung Quốc ấy ), một chút cũng không giống người thế kỷ 21, mà như là người thời kỳ dân quốc.

Miêu Cảnh Văn tự hồ như nhận thấy được sự nghi hoặc của cậu, đè thấp âm lượng lại :
" Trương thúc là quản gia nhà anh, gia tộc bọn anh có chút cổ hủ, như anh kể với em lúc trước rồi."

Khúc Phồn gật gật đầu, lại có chút khẩn trương :
" Là cái loại dòng tộc địa phương sao ? Quy củ có phải thực nghiêm ?" ( Ti: Mình chém nha, chã biết dịch đúng không nữa :"p )

Miêu Cảnh Văn không trực tiếp trả lời mà chỉ sờ sờ đầu cậu, trong ánh mắt toát ra sủng nịch: "Đừng sợ."

Khúc Phồn nhìn đến trận trượng (Ti: chắc là lo lắng á mình k rõ ý lắm nên để nguyên nha ), tuy rằng không đến mức sợ hãi, nhưng trong lòng nhiều ít có chút thấp thỏm, nhưng bản thân nghĩ chuyến này như đi nghỉ phép giống nhau nên tâm tình lúc nãy cũng không còn, câu cảm thấy chĩnh mình lại muốn đi vào một nơi cực kì xa lạ và có chút thần bí này.

Tuy rằng nhìn đâu cũng là núi với núi , nhưng trung gian vẫn có một con đường thật dễ đi, đường xi măng, một chút cũng không có cảm giác xóc nảy, chỉ là có chút vòng quẹo trái quẹo phải, Khúc Phồn bị vòng này nên có chút khó chịu, nhịn không được dán người vào lòng ngực của Miêu Cảnh Văn, còn cánh tay thì ôm eo của hắn.

Miêu Cảnh Văn gắt gao ôm cậu, sờ gương mặt của cậu : "Liền mau tới rồi, em ngủ một lát đi."

Khúc Phồn cũng không quá buồn ngủ nhưng khi nghe hắn nói vậy không biết vì cái gì mà mí mặt nặng trĩu, thực mau liền chịu đựng không nổi khép lại, sau đó nặng nề ngủ.

Cậu là bị Miêu Cảnh Văn đánh thức, Khúc Phồn xoa xoa đôi mắt, có loại cảm giác còn chưa ngủ đủ , cậu từ trên đùi bạn trai bò dậy, mê mê hoặc hoặc đi theo hắn xuống xe, bị gió thổi lạnh một cái, rốt cuộc tỉnh táo lại.

Trời đã tối rồi, nhưng trước mắt lại một chút cũng không có bóng tối, bởi vì trước mặt có một toà kiến trúc khí thế rộng rãi, cửa treo hai cái đèn lồng đặc biệt lớn , đèn lồng ánh sáng rất cường liệt, đủ để đem này một phương địa phương chiếu đến rành mạch.

Toà kiến trúc giả cổ cao cao chót vót ở trước mặt, mặt trên còn treo một khối bảng hiệu, viết 《 Nhân thiện đường 》 ba chữ, Khúc Phồn thiếu chút nữa cho rằng chính mình xuyên qua. Hành lý của bọn họ đã sớm bị người cầm đi vào, Miêu Cảnh Văn lôi kéo tay Khúc Phồn hướng bên trong mà đi, Khúc Phồn phát hiện hắn lòng bàn tay đều bị nắm chặt , tức khắc có chút nghi hoặc.

Xuyên qua sau đại môn chính là một cái sân, sau đó mới là nhà ở, kia nhà ở cũng rất lớn, phong cách cổ kiến trúc, lại không hoàn toàn giống, nhìn có điểm kỳ quái. Khúc Phồn đi theo bạn trai đi vào, ngẩng đầu nhìn đến phòng khách có đèn chùm thuỷ tinh lớn, nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhà ở nội gia cụ cũng đều là chế tác từ gỗ, trên mặt đất trải thảm nhung rất dày nhưng trên bàn mâm đựng trái cây lại là thủy tinh pha lê, phối hợp lên cũng không có vẻ quái dị. Trong phòng có vài người ngồi, Miêu Cảnh Văn bước chân dừng một chút, lôi kéo Khúc Phồn đi lên, đi đến trước mặt người ngồi ở chính giữa , thanh âm ôn hoà nói: "Đại ca mạnh khỏe, ta đã trở về."

Khúc Phồn trước hết chú ý tới cũng là người kia, chủ yếu quá mức đáng chú ý, từ phía sau lưng xem hắn còn tưởng rằng là một nữ nhân, rốt cuộc để lại một đầu tóc dài mà lớn lên, cơ hồ đã đến chiều dài của eo, chờ tới chính diện rồi mới biết được người nọ là nam nhân, bất quá diện mạo tuấn mỹ, cũng là người mặc một thân áo dài, trên chân còn ăn mặc một đôi giày vải thêu hoa. Người nọ bưng một ly trà đang từ từ uống, chỉ xem tới được hơn phân nửa khuôn mặt, nghe vậy cũng không lập tức ngẩng đầu lên, mà là thong thả ung dung uống một ngụm trà trước rồi mới ngẩng đầu.

Khúc Phồn thấy rõ được hoàn chỉnh bộ dạng của hắn bị chấn động đến nhảy dựng, trái tim cũng mãnh liệt nhảy lên vài cái. Người này lớn lên quá mức tà tứ, một đôi mắt liền phi thường có lực áp bách, làm Khúc Phồn có chút không quá thoải mái mà dời ánh mắt đi.
Người nọ khóe miệng vẽ ra một mạt cười nhạt, thanh âm trầm thấp, "Cảnh Văn, rời nhà bốn năm, cuối cùng cũng đã trở lại?"

Miêu Cảnh Văn mỉm cười nói: "Đại ca nói chi vậy, ta mỗi năm đều muốn trở về, chỉ là việc học nặng nề, không được nhàn rỗi."

Người nọ ánh mắt hướng trên mặt hắn dạo qua một vòng, lại hướng lên mặt Khúc Phồn dạo qua một vòng, mới nói: "Này đó là người ngươi muốn vượt qua cả đời ? Cũng không giới thiệu một chút?"

Miêu Cảnh Văn nói: "Ta cùng Nhị ca chào hỏi trước rồi lại giới thiệu." Hắn nói rồi nhìn bên cạnh, người nam nhân có mang một cặp mắt kính cười cười, "Nhị ca mạnh khỏe, ta đã trở về."

Khúc Phồn hướng trên mặt người nọ nhìn ,người này không có mặc một bộ phục cổ trang mà ăn mặc áo sơ mi trắng bình thường cùng quần tây đen, trên tay còn cầm một quyển sách thật dày.

Người nọ đem sách nhẹ nhàng khép lại, đối với Miêu Cảnh Văn lộ ra một cái tươi cười, "Tam đệ trở về thì tốt, tàu xe mệt nhọc, vất vả."

Miêu Cảnh Văn trước chào hỏi mới cùng Khúc Phồn giới thiệu nói: "Phồn Phồn, đây là đại ca ta_ Miêu Cảnh Vinh, hắn hiện tại là đương gia gia tộc bọn ta , đây là Nhị ca t_Miêu Cảnh Xuân, là một bác sĩ. Đại ca, Nhị ca, đây là bạn trai ta, Khúc Phồn, cùng tuổi với ta, chúng ta là bạn học đại học , thời điểm năm ba thì nhận thức, kết giao đến bây giờ, lần này cố ý dẫn em ấy trở về để đại ca, nhị ca cùng các phụ thân nhìn xem."

Khúc Phồn vội vàng thật cẩn thận vấn an, thế mới biết trong phòng này cả gia đình , chỉ có hai cái người đáng giá này bạn trai giới thiệu, người khác đại khái đều là chút râu ria.

Miêu Cảnh Vinh lại đánh giá một phen Khúc Phồn, nhẹ nhàng cười cười, "Các phụ thân không ở nhà, có chuyện gì đợi lát nữa ngươi hỏi lại ,trước dùng cơm đi đã." Hắn đứng lên hướng nhà ăn mà đi, Khúc Phồn mới phát hiện vóc người của hắn rất cao, ước chừng so bạn trai còn muốn cao nửa cái đầu.

Đồ ăn đều được bày trên bàn, hương vị đều không tồi, Khúc Phồn ngồi xe cả một ngày , đã sớm đói bụng, yên lặng ăn hai chén cơm bự. Miêu gia ba nam nhân ăn đều rất chậm, tư thế ưu nhã, làm cho Khúc Phồn có chút ngượng ngùng, lót bụng một chút sau đó liền thả chậm tốc độ.

Thông qua bọn họ nói chuyện phiếm , Khúc Phồn mới biết được Miêu gia nhiều thế hệ là làm sinh ý về dược, thời đại sau này chậm rãi thay đổi ,thuốc tây cũng bắt đầu có đại lý tiêu thụ, mà nhị ca của Miêu Cảnh Văn là Miêu Cảnh Xuân chính là bác sĩ khoa ngoại, ở nội thành rất có danh tiếng.

Bọn họ lúc bắt đầu nói chuyện vẫn là dùng tiếng phổ thông, chậm rãi liền thay đổi loại ngôn ngữ, cái loại này ngôn ngữ đối với Khúc Phồn nói không khác thiên thư, một chữ đều nghe không rõ. Hắn ăn xong sau liền ngoan ngoãn ngồi ở một bên, lấy ra di động chơi, chờ nhìn đến khi có thể nhập cuộc (Ti: trong bản QT là : "thượng vô tuyến võng ", mình không hiểu cho lắm nên dịch tạm vậy nha), rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

May mắn là không phải tới địa phương đặc biệt quái dị gì.

Cơm nước xong Miêu Cảnh Văn liền mang theo cậu tới phòng ngủ, Khúc Phồn nhìn trong phòng kia rộng lớn ,giường đệm cùng gia cụ hiện đại liền vui cười hướng trên giường mà nhào tới, ở trên giường mềm mại mà lăn một vòng lớn, lại đối với bạn trai vươn tay cánh tay: "Lão công, ôm một cái."

Miêu Cảnh Văn chiều cậu đi qua, ôm lấy cậu lăn một vòng, sờ sờ tóc của cậu "Phồn phồn, dọa đến ngươi sao?"

"Không có, chính là bắt đầu có chút tò mò, tưởng cái gì địa phương thực lạc hậu , kết quả phát hiện nhà ngươi cư nhiên lớn như vậy, ngô, thật thổ hào a." Khúc Phồn ôm cổ hắn, khống chế không được hướng đến môi hắn hôn một cái. Miêu Cảnh Văn híp mắt, nhắm ngay cánh môi cậu mà hôn lên .

Vốn dĩ chỉ là một nụ hộn ngắn lướt qua lại dần dần trở nên lửa nóng, Khúc Phồn chủ động đưa đầu lưỡi cho nam nhân liếm mút, bọn họ sớm đã ở chung, như vậy sự việc này mỗi ngày đều phải làm tốt nhất mấy lần, lại hoàn toàn không cảm thấy phiền chán, chỉ biết càng thích cùng đối phương tiếp xúc. Miêu Cảnh Văn vươn đầu lưỡi đem khoang miệng của cậu mút , lại trao cho nhau nước miếng , cuối cùng cùng đầu lưỡi triền miên, hôn đến khó xa khó tách.

Một cái hôn còn không có kết thúc, ngoài cửa lại có tiếng gõ vang lên, hai người vẫn là hôn xong rồi mới tách ra, Khúc Phồn một thân nước mắt lưng tròng, thoạt nhìn thực mê người mà dương vật của Miêu Cảnh Văn đều cương cứng đỉnh ở giữa háng hắn, cương ngạnh làm Khúc Phồn rất muốn.

Ngoài cửa tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái đều có chút mất hứng, Khúc Phồn đẩy đẩy hắn, "Anh đi mở cửa đi, nhìn xem là ai tìm ."

"Ân." Miêu Cảnh Văn đứng dậy, bởi vì dưới háng có một cái lều trại nhô lên cho nên tư thế đi đường có chút kì lạ, Khúc Phồn nhìn nhịn không được cười ra tiếng , bị bạn trai bất đắc dĩ đưa cho hắn một ánh mắt.

Miêu Cảnh Văn mở cửa phòng ra một khe nhỏ, chỉ lộ ra cái đầu, nhìn đến người đến là người trợ lí đi theo bên người Nhị ca, liền hỏi: "A Viễn? Chuyện gì?"

Người nam nhân kêu là A Viễn dùng ngữ khí kính cẩn :"Tam thiếu gia, nhị thiếu gia tìm ngài ."

Miêu Cảnh Văn gật gật đầu:" Kêu anh ấy chờ ta một chút." Hắn đem cửa đóng lại trước, trên mặt buông nụ cười tươi phai nhạt xuống , "Phồn Phồn, em ngoan ngoãn ở trong phòng, ai kêu em em cũng đừng đi ra ngoài, chờ ta trở lại, biết không?"

Khúc Phồn gật gật đầu, một chút cũng không để ở trong lòng, "Ân, anh nhanh lên trở về."
Miêu Cảnh Văn rời đi , hắn nằm ở trên giường chơi di động trong chốc lát , năm phút đồng hồ trôi qua lại vang lên tiếng đập cửa. Khúc Phồn tính làm lơ, nhưng lại sợ người đến là tìm bạn trai, vẫn là mang dép lê chạy tới mở cửa ra.

Trương thúc lúc chiều đã gặp qua xuất hiện ở ngoài cửa, đối với cậu lộ ra nụ cười hiền lành: "Khúc tiên sinh, đại thiếu gia chúng ta mờ ngài qua gặp."

Khúc Phồn sửng sốt một chút, "Mời ta? Chính là Cảnh Văn còn chưa có trở về"

"Ngài ấy chỉ thỉnh một mình ngài, ước chừng là muốn hỏi một chút chuyện về tình hình trong trường học của tam thiếu gia gần đây."

"Ân, vậy đi thôi." Khúc Phồn không có bất luận nghi ngờ gì mà đi theo Trương thúc đi ra ngoài.

P/s : lần đầu làm truyện vì để thoả mãn đam mê và chưa có nhiều kinh nghiệm lẫn sự cho phép của tác giả , nên mình làm có hơi sơ sài. Có chỗ nào không đúng hoặc sai chính tả mọi người cmt cho mình biết nha :3 Ti cảm ơn ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro