Chương 2: Bị phát hiện người song tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hello mn lại là Ti đâyyy :]]

Khúc Phồn có chút lo lắng, đi theo đi tới đi lui liền không rõ ràng lắm phương hướng , độ sáng của ánh đèn nơi này nhìn thực cổ xưa, bóng tối nơi đây liền nhìn thực sâu thẳm, phối hợp với đó là cảm lạnh lạnh của gió nhẹ, làm cậu có chút sợ hãi, cảm thấy chính mình đi tới cái địa phương khó lường này giống nhau.

Cậu trong lòng có điểm thấp thỏm, lại đi trái phải gần năm phút đồng hồ thì Trương thúc nói :"Tới rồi" ,'ới làm hắn nhẹ nhàng thở ra.

Nơi bọn họ đến chính là trước một toà nhà cao lớn, cũng là thiết kế giả cổ,Khúc Phồn có chút tò mò, nhịn không được hỏi: "Trương thúc, vì cái gì các ngươi nơi này phòng ở đều làm cho cũ kỹ như vậy ạ?"

Trương thúc sửng sốt một chút, nhẹ nhàng cười nói: "Tam thiếu gia không có nói cho ngài nguyên nhân sao?"

"Hắn không có nói a." Nếu Miêu Cảnh Văn nói thì hắn liền không cần phải dò hỏi.

Trương thúc cười cười, ước chừng là nhìn ra được cậu đang sợ hãi, thanh âm ôn nhu liền nói :"Ngài đừng sợ, chúng ta nơi này là khu du lịch nổi danh , kỳ thật không có gì đặc biệt, chính là kiến trúc làm cho cổ hương cổ sắc, cho nên rất nhiều người tới du ngoạn."

"A? Ta như thế nào không có nghe nói qua." Khúc Phồn lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt tươi cười rõ ràng lên:"Nguyên lai là bởi vì như vậy, cho nên Trương thúc ngươi xuyên mặc như vậy cũng là vì phù hợp kiến trúc nơi này phải không?"

"Đúng vậy, không có gì đặc biệt." Trương thúc dẫn hắn đến trước một gian nhà ở, gõ gõ cửa, nghe được bên trong truyền đến một tiếng "Tiến vào" ,liền đẩy cửa ra nhưng chính mình lại không đi vào, chỉ nói: "Khúc tiên sinh, ngài vào đi thôi, đại thiếu gia ở bên trong chờ ngài."

"Nga" Khúc Phồn có chút nghi hoặc mà đi vào, bên trong bài trí cùng tưởng tượng của cậu có chút cổ kính giống nhau , đồ vật nhìn đều phi thường đáng giá, trên tường cũng treo rất nhiều tranh chữ. Khúc Phồn đối với những thứ này đều thưởng thức không tới, chỉ nghe được bên trong có tiếng nước, nghi hoặc đi qua, chờ vòng qua một tấm bình phong thật lớn liền nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, phản xạ chính là di chuyển cơ thể, bưng kín đôi mắt.

Sau bình phong trước mặt cư nhiên là một cái hồ nước, bên trong hồ còn có một cái nam nhân khoả thân !

Khúc Phồn nghĩ đến chính mình nhìn hình ảnh đấy trái tim liền nhịn không được mà "Bang bang" nhảy lợi hại, thực mau lại phục hồi tinh thần lại, người kia không phải Miêu Cảnh Vinh sao? Hơn nữa hắn tựa hồ cũng không có gì ý định trốn tránh.

Khúc Phồn sắc mặt đỏ lên, lại có chút mất tự nhiên xoay người sang chỗ khác, không dám đối diện với Miêu Cảnh Vinh, chỉ dám nhìn một đầu tóc dài bị nước làm ướt của hắn mà nuốt nuốt nước miếng, có chút khẩn trương hỏi: "Đại ca ,ngài tìm ta?"

"Ừm." Miêu Cảnh Vinh tiếp tục không coi như không có người mà tắm, Khúc Phồn lúc này mới chú ý tới trong căn phòng này còn có một người nữa, đang đứng ở hồ nước bên kia, trên tay còn cầm khăn tắm cùng áo ngủ giống nhau.
Người nọ lớn lên cũng không cao, mặt mày thanh tú, xem tuổi không quá hai mươi tuổi ,nhưng là vẻ mặt mặt vô biểu tình.

Miêu Cảnh Vinh hướng trên mặt cậu nhìn vài lần, trong giọng nói mang theo một chút lười biếng cảm giác, "Ngươi cùng Cảnh Văn là bạn học?"
"Vâng, nhưng là ta so với hắn tiểu hơn hai giới, cũng bất đồng hệ."
(Ti : mình hông biết dịch sao lun á 😭 chắc là nhỏ hơn 2 tuổi và không học cùng ngành á)

"Nga, vậy không coi là cái gì bạn học, nghe Cảnh Văn giới thiệu, còn tưởng rằng các ngươi là cùng năm đấy, các ngươi nếu bất đồng giới, lại bất đồng hệ, như thế nào nhận thức?"

Khúc Phồn quẫn một chút, cảm thấy có loại cảm giác như gặp gia trưởng, nhưng cổ đại người ta nói trưởng huynh như cha, Với khi thế của Miêu Cảnh Vinh này, xác thật rất giống trưởng bối của Miêu Cảnh Văn.

Cậu vội vàng nói: "Chúng ta là hội đón người mới cùng nhận thức, ta nhập học thời điểm chính là cảnh văn giúp ta khuân vác hành lý, lại giúp ta tìm ký túc xá, còn giúp ta xử lý sự tình các loại, làm xong sau đó chúng ta để lại cho nhau phương thức liên hệ, ta mời hắn ăn cơm, sau đó chậm rãi liền quen thuộc."

Miêu Cảnh Vinh nghe hắn nói xong, yên tĩnh trong chốc lát, mới gợi khóe miệng lên:"Như thế nào cảm giác ngươi đối hắn tiếp cận là có âm mưu trước?"

Khúc Phồn sắc mặt đỏ một chú: "Học trưởng nhìn rất soái, lại ôn nhu như vậy, ta xác thật là đối hắn nhất kiến chung tình, chủ động phát động thế công."

"À...." Miêu Cảnh Vinh lộ ra một bộ dáng bừng tỉnh ngộ, "Ta nói mà, hắn trước đó đối nam nhân cũng không có cái ý tứ tốt gì, như thế nào đột nhiên mang theo một người nam nhân trở về. Nói thực ra, ta sau khi nhận được thư của hắn, còn cảm thấy hắn là cố ý tìm lấy cớ đùn đẩy hôn sự, cho nên liền đi tra xét một chút."

Hắn đột nhiên từ trong ao đứng lên, thân hình cao lớn hơn phân nửa lộ ra khỏi mặt nước, bao gồm địa phương bí ẩn dưới háng kia. Khúc Phồn bất ngờ đem bộ dạng hắn nhìn cái lộ rõ, ngực rộng lớn , tuyến eo nhỏ hẹp, chân thon dài, còn có nơi đó dưới háng trắng nõn trơn bóng, một cọng lông tóc cũng không có, chỉ là căn nam tính kia cho dù không phải ở trạng thái cương cứng, thoạt nhìn cũng phi thường thô to.

Khúc phồn không được tự nhiên quay đầu đi, cơ hồ không chú ý tới lời hắn vừa mới nói.

Miêu Cảnh Vinh ba bước liền lên bờ, nam nhân bên cạnh kia bước nhanh qua đưa cho hắn khăn tắm, nam nhân cao lớn đem khăn tắm hướng trước mặt Khúc Phồn :"Ngươi giúp ta lau khô."

"A?" Khúc Phồn cho rằng chính mình nghe nhầm, trên thế giới như thế nào sẽ có chuyện như vậy? Bọn họ vừa mới gặp mặt một lần mà thôi, khiến cho hắn làm hành động thân mật sao? Hơn nữa chính mình vẫn là bạn trai của đệ đệ hắn mà, sao lại có thể như vậy?

Nhưng ánh mắt nam nhân quá mức có tính áp bách, Khúc Phồn tại ánh mắt nhìn chăm chú của hắn không thể không đem khăn tắm nhận lấy, thò lại gần, bắt đầu từ phần lưng mà chà lau bọt nước cho hắn.

Nam nhân này da thịt đặc biệt trắng, so với hắn màu da còn muốn trắng hớn, tại nơi ánh đèn chiếu rọi xuống trắng đến có chút loá mắt. Bọt nước từ trên da thịt tinh tế chảy xuống, biến mất ở song khâu gian ( chắc là trong khắn á), thoạt nhìn phi thường gợi cảm.

Ngón tay Khúc Phồn đều có chút run, giúp hắn chà lau sạch sẽ phần bọt nước ở lưng, lại đem khăn tắm bao bọc lấy phần tóc dài kia lại hảo hảo hút một chút nước làm ướt tóc ra, phần eo dưới bộ vị hắn là cậu không dám đụng vào, liền quay mặt đi lung tung một chút.

"Còn có phía trước."Nam nhân thanh âm mang theo một chút tính chất thanh lãnh đặc biệt, trầm thấp lại thập phần có uy thế, Khúc Phồn không dám cự tuyệt, vòng đến phía trước của hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngực hắn, đỏ mặt mà lau khô mặt trên bọt nước cho hắn.

Làn da này thật sự thực trắng, hơn nữa đầu ti (>.<) ở trước ngực có màu sắc thật xinh đẹp, giống màu hoa anh đào phấn giống, bụng nhỏ cư nhiên lại có cơ bụng sáu khối phi thường rõ ràng, xuống chút nữa Khúc Phồn không dám nhìn, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Ca ca thấy sao?"

Miêu Cảnh Vinh chưa nói có thể hay không thể, chỉ từ trong tay nam nhân bên cạnh kia đem áo tắm dài nhận lấy, thong dong mặc vào.

Khúc Phồn thở dài nhẹ nhõm một hơi, kia khẩu khí còn không có hoàn toàn lạc giọng, liền cảm giác nam nhân đi rồi lại trở về, đầu ngón tay thon dài nắm lấy cằm hắn, đem đầu của hắn hơi hơi nâng lên tới.

Khúc Phồn ánh mắt trực tiếp tiến một đôi con ngươi sâu thẳm, hàm chứa một chút sắc bén quang mang, dọa hắn giật mình. Nam nhân gương mặt đột nhiên lại để sát vào một chút,   ngũ quan quá mức diễm lệ làm cho trái tim cậu nhảy lên có chút quá nhanh, liền hô hấp đều có chút hoảng loạn.

"Cảnh Văn không nên là thích nam nhân mới đúng." Hắn đột nhiên lộ ra một cái cười nhạt: "Nhưng ngươi lại xác xác thật thật là nam nhân, Khúc tiên sinh, có để ý không để ta kiểm tra một chút?"

"Cái.... cái gì?" Khúc Phồn hạ nhảy dựng, còn chưa có hồi phục lại tinh thần, eo đột nhiên bị nam nhân trước mặt ôm lấy, giây tiếp theo, phía sau lưng bị đẩy một chút, cả người cậu liền lọt vào trong ao.

Dòng nước ấm áp làm ướt toàn thân của cậu, Khúc Phồn đột nhiên bị rớt nước, bị sặc cực kỳ khó chịu, một hồi lâu mới bò dậy, có chút tức giận nhìn nam nhân cao cao tại thượng trước mặt: "Ngươi ngươi làm cái gì vậy?"

Miêu Cảnh Vinh nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt một chút độ ấm cũng không có, "Đem quần áo lột bỏ, ta liềm cho ngươi đi lên."

Chuông cảnh báo trong lòng Khúc vang lớn, đột nhiên nhớ tới lời khuyên của bạn trai ,tức khắc hối hận không ngừng, tròng mắt cậu vừa chuyển, thanh âm liền mềm xuống dưới, "Đại ca, đều là nam nhân, không có gì đẹp, Cảnh Văn còn đang đợi ta, ta đi về trước."

Cậu từ ao bên kia gian nan bò đi lên, còn chưa đi hai bước, phía trước ,nam nhân trước kia không lên tiếng liền xuất hiện nhanh như tia chớp trước mặt cậu , lại đi qua phia sau cậu,  giá ở cậu hai điều cánh tay. (Ti: chắc kiểu quặp 2 cánh tay lại phía sau á )

Khúc Phồn hoảng sợ, nỗ lực giãy giụa, nhưng hắn quằn quại, phía sau lưng nam nhân trên cổ tay cũng tăng thêm lực đạo, cậu đau đến sắc mặt trắng bệch, không thể không khuất phục.
Miêu Cảnh Vinh từng bước một tiến tới gần cậu, khóe miệng ngậm một ý cười lạnh, tựa hồ đang cười cậu không biết lượng sức, đi đến trước mặt cậu sau đó ngón tay trắng ấy sờ lên từng nút áo sơmi của cậu.

Khúc Phồn bình thường cũng không thường xuyên mặc áo sơ mi, hôm nay mặc là vì làm cho chính mình có vẻ chính thức một chút, mới cùng bạn trai đi mua, bọn họ mua vẫn là cùng cái thẻ bài cùng cái kiểu dáng, chỉ là mã số không giống nhau, tuy rằng đều là màu trắng, nhưng chính bọn họ biết, bọn họ mặc chính là tình nhân.

Giờ phút này kia kiện áo sơ mi nút thắt từng viên một bị cởi bỏ, trong lòng Khúc Phồn vội vàng, nước mắt đều mau rơi xuống: "Không cần, không cần cởi."

Nhưng mặc cho cậu có kêu to như thế nào, nút thắt vẫn là từng bước từng bước bị cởi bỏ, Miêu Cảnh Vinh làm giống như ghét bỏ ,đem quần áo cậu hướng qua bên cạnh kéo ra, nhìn đến bên trong có miếng vải bọc ngực màu trắng, đôi mắt hắn hơi hơi nhíu lại, sờ soạng đem cái bọc vải dệt kia cởi bỏ.
Bọc ngực rơi xuống trên mặt đất, nặng lực che ngực của  Khúc phồn đều không có, chỉ có thể vô lực nhìn bí mật của chính mình bị bại lộ ra.

Nguyên bản là bộ ngực bình thường, giờ phút này nhảy ra một đôi thỏ trắng, tuy rằng không tính là đặc biệt to, nhưng cũng tuyệt đối không phải nam nhân bình thường là lớn lên như vậy.

"Thật đúng là ngoài ý muốn đây." Đôi mắt Miêu Cảnh Vinh nheo một chút, ánh mắt lại một chút cũng không có bộ dáng ngoài ý muốn, hắn nhìn phần quần ướt dán lên chân của Khúc Phồn có một chút ghét bỏ không có xuống tay mà là đối với nam nhân phía sau Khúc Phồn ra lệnh, "Đem hắn toàn thân lột sạch sẽ."

"Không không không cần" Khúc Phồn hoảng loạn lắc đầu, nam nhân kiềm chế sau cậu thả lỏng, cậu vội vội vàng vàng ra quay mặt chạy, nhưng không chạy vài bước đã bị nam nhân bắt được mắt cá chân, nam nhân động tác so Miêu Cảnh Vinh muốn lưu loát nhiều, bất quá ngắn ngủi nửa phút, đã đem cậu toàn thân trên dưới lột cái sạch sẽ, liền cái vớ cũng không cho cậu lưu lại.

Khúc Phồn phức tạp khó tin tưởng trừng lớn mắt, toàn thân trần trụi căn bản không có biện pháp chạy trốn, chỉ có thể vô thố ngã trên mặt đất, nhìn nam nhân cao lớn từng bước một tới gần.

Đôi chân trắng nõn thon dài bị cưỡng thế tách ra, cậu dùng hết sức che dấu địa phương đều sắp bị bại lộ ra, nam nhân sau khi đem cậu lột sạch liền tự giác lui qua một bên.

Nơi địa phương bí mật này, cho dù là bạn trai cậu cũng là cùng cậu ở chung thời gian một năm rưỡi mới có thể nhìn đến, mà Miêu Cảnh Vinh  trước mắt này lại ở gặp mặt ngắn ngủi sau ba cái giờ liền đem hắn hoàn toàn nhìn thấu.

Côn thịt thanh tú so với nam nhân bình thường muốn ngắn nhỏ một ít, màu sắc phấn phấn nộn nộn sạch sẽ, vốn dĩ nên là dài qua trứng dái nhưng lại nứt ra rồi một cái khe hở,một âm đạo nữ nhân, bị âm mao rậm rạp bao bọc xung quanh địa phương, hai mảnh đỏ môi thịt tươi e thẹn mở ra, hình dạng có chút dài rộng, hiển nhiên ở vài ngày gần đây đã bị hảo hảo đùa bỡn quá, âm hạch cũng có chút sưng, phía dưới khe thịt màu sắt đỏ tươi ,huyệt khẩu chỗ có chứa một chút nước dâm mĩ, chính ở vào trạng thái  gắt gao khép kín, xuống chút nữa một chút, chính là thịt cúc xinh đẹp, nếp nhăn gấp, nhan sắc mỹ diễm.

Khúc Phồn cảm thấy thẹn nước mắt đều chảy ra, sắc mặt đỏ bừng, "Không muốn không muốn nhìn"

Miêu Cảnh Vinh buông tay đang kiềm chế cậu ra, đối với nam nhân cách đó không xa nói: "Tìm kiện sạch sẽ quần áo tới đưa hắn mặc vào, lại đem hắn trước đưa tới nhà kề nhìn."

Hắn đối với Khúc Phồn cười cười, "Ngươi ngoan ngoãn đợi ngủ một giấc, chờ ta cùng Tam đệ nói thỏa, lại tới thả ngươi ra ."

Khúc Phồn tự nhiên không chịu, suy nghĩ giãy giụa chạy thoát, Miêu Cảnh Vinh đột nhiên lại nắm cằm cậu, Khúc Phồn trong lúc vô tình cùng hắn đối mắt, tức khắc cảm thấy ánh mắt hắn thâm thúy u ám, nhìn giống có vô số vòng tròn không thấy đong đưa ở bên trong, làm cậu có chút đầu váng mắt hoa, cậu tức khắc yên tĩnh lại, thực mau mỏi mệt khép mắt lại.

P/s : sao chương sau càng ngày càng dài hơn chương trước nhợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro