_Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 5 tháng 12, thành phố Z cuối cùng cũng đón đợt tuyết đầu tiên trong mùa, chính xác hơn là lúc hai rưỡi sáng.

Đêm ấy tôi vẫn bị mất ngủ, may là Trang Thần đã xoay người không ôm chặt tôi nữa, tôi mới có thể lặng lẽ xuống giường, thở phào một hơi.

Tôi ngồi bên mép giường, xuyên qua lớp kính cửa sổ nhìn đêm tối ngoài kia.

Tôi từng rất sợ bóng tối, đây là do trước đây khi còn nhỏ ở gác mái tối quá, mẹ kế lại cấm ông quản gia tới gặp tôi, trong những đêm đằng đẵng cùng bóng tối âm u, thứ duy nhất bầu bạn cùng tôi chỉ có bức hình của ba.

Nhưng rồi tôi không còn sợ bóng tối nữa, có lẽ do đã thành thói quen từ lâu.

Tôi bắt đầu thấy quen từ khi nào nhỉ? Sao chẳng nhớ nổi nữa rồi.

Chờ khi tôi định thần lại, tuyết trắng mịn ngoài cửa sổ đã rơi lơ lửng, nhẹ nhàng bay lượn thỏa thích trong không trung, tựa như muốn dụ tôi tới mở cửa sổ, bước ra ngoài cùng chơi đùa với chúng.

Tôi nhìn bông tuyết ngoài kia một lúc, lại nhìn Trang Thần đang say giấc trên giường, cuối cùng vẫn chọn tránh xa bệ cửa sổ.

Anh thích sủi cảo nhân tôm và ngô lắm, tỉnh dậy nhớ mua một bắp ngô và tôm càng xanh tươi mới được.

Buổi sáng trước khi Trang Thần đi làm, tôi còn cố tình tiễn anh đến cửa, lúc sắp tạm biệt thì nói với anh: "Tối nay em sẽ làm sủi cảo nhân tôm trộn ngô."

Anh rất vui vẻ, ôm tôi vào lòng, nhẹ cọ chóp mũi lên vành tai tôi: "Cảm ơn Ngôn Ý, không ngờ em vẫn nhớ anh nói muốn ăn sủi cảo vào ngày tuyết đầu mùa rơi đấy."

Tôi mỉm cười, giúp anh thắt chiếc khăn quàng chặt lại, dặn anh đi đường nhớ lái xe cẩn thận.

Anh thơm nhẹ má tôi, bảo tôi mau vào nhà đi.

Lạ thật, tôi không vui mà, sao lại cười nhỉ.

Tôi chỉ muốn Trang Thần được ăn sủi cảo nhân tôm ngô thôi.

Lúc ăn trưa, tôi rủ dì Trần đi mua thức ăn cùng mình, lần này dì vẫn từ chối.

Tôi mỉm cười, nói với dì: "Trang Thần rất chú trọng cái nghi thức riêng của anh ấy, cháu muốn tự nấu sủi cảo, tự chọn từng con tôm, muốn tặng anh ấy món ăn tuyệt vời nhất."

Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi làm sủi cảo cho Trang Thần.

Có thể là sang năm, cũng có thể là ngay ngày mai, người bên cạnh anh sẽ đổi thành một Omega khác.

Một Omega sẽ sinh con đẻ cái cho anh.

Vì vậy tôi muốn tặng anh thứ tốt nhất, dù chỉ một việc nhỏ cũng không muốn người khác nhúng tay vào, Trang Thần thích ăn nhân ngô và tôm, tôi nhất định phải tự mình đi mua hết.

Nếu đã chẳng còn cơ hội nữa, vậy thì tôi muốn nấu nhiều hơn cho anh.

Sau cùng dì Trần vẫn đồng ý, dì nói, con thật sự rất yêu Trang Thần.

Đúng vậy, tôi yêu Trang Thần.

Tôi...yêu anh sao?

*

Đi siêu thị xong, tôi bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, từ trộn nhân tới nhào bột, tất cả tôi đều tự tay làm, nhiều lần dì Trần muốn qua giúp đều bị tôi từ chối.

Lần cuối cùng, đây là lần cuối cùng rồi.

Tôi chỉ muốn được tự tay nấu sủi cảo cho Trang Thần, liệu có thể thành công không đây?

Sau này sẽ không còn cơ hội, không có cơ hội nữa rồi.

Chạng vạng, cuối cùng tôi cũng gói xong sủi cảo, còn làm thêm một ít để đông lạnh. Nếu ngày mai Trang Thần muốn đuổi tôi đi, ít nhất trong tủ lạnh vẫn còn đồ để dành cho anh ăn trong một thời gian.

Cứ mấy giây tôi lại ngước nhìn đồng hồ trong phòng khách, sau đó nhìn ra huyền quan.

Sao Trang Thần còn chưa về nhỉ, sủi cảo lạnh đi mất.

Sốt ruột vô ích rồi, Trang Thần còn chưa trở về, lúc sáu giờ, tôi nhận được điện thoại từ anh.

"Ngôn Ý, xin lỗi em, có một số dữ liệu trong tài liệu ngày mai đang gặp vấn đề, tối nay cả nhóm anh phải tăng ca để kiểm tra, em phần sủi cảo cho anh nhé, khi nào về anh làm bữa khuya."

Tôi hít sâu một hơi, hai tay không nhịn được run run, "Tối nay...khoảng mấy giờ anh về?"

"Không biết được, kiểm tra dữ liệu sai xong còn phải thay hồ sơ mới, lượng công việc có hơi lớn, có thể phải mất cả đêm, em không cần đợi anh đâu."

Cúp điện thoại, tôi nói với dì Trần không cần đợi nữa, Trang Thần không về.

Tôi vẫn ăn đồ ăn như trong thực đơn dinh dưỡng, không để dì Trần động vào chỗ sủi cảo kia.

Ăn cơm tối xong, dì Trần đi ngủ sớm, tôi ngồi trong phòng khách nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đã rơi cả ngày, sân mới dọn tuyết lúc chiều giờ đã được phủ dày thành một lớp mới, những cành cây khô như phủ ánh bạc trắng trông thật đẹp.

Tôi chợt có một dự cảm mãnh liệt, đây là lần cuối cùng thật rồi.

Lần cuối ngồi đây nhìn tuyết rơi, lần cuối vừa suy nghĩ vu vơ vừa nhìn lên trần nhà cao không với tới, cũng là lần cuối được chờ anh quay về.

Không được, tôi phải đi tìm Trang Thần, dù có ra sao cũng phải để anh được ăn sủi cảo nhân tôm ngô mình yêu thích trong ngày đầu tuyết rơi.

Tôi lén bật bếp hấp sủi cảo rồi cho vào hộp giữ nhiệt, mặc chiếc áo dài Trang Thần mua cho rồi lặng lẽ ra ngoài.

Tôi chưa từng tới công ty của Trang Thần, cũng không dùng quen app dẫn đường, đành chọn bừa một con đường rộng, đi sai thì vòng lại đi tiếp.

Tuyết dọc đường đi không mỏng cũng chẳng dày, hẳn là mới được dọn dẹp cách đây không lâu. Tuyết trên vỉa hè bị người qua đường dẫm thành bùn, tôi đi đôi giày duy nhất được Trang Thần mua cho, giày đã ướt từ lâu, chân từ đau chuyển thành tê liệt cảm giác, hiện tại cả đôi chân đều bắt đầu đình công.

Tay xách hộp giữ nhiệt của tôi đã mất cảm giác, đại não vẫn ra sức chỉ đạo_tiếp tục đi về phía trước đi, nhất định phải gặp Trang Thần.

Tôi phải gặp Trang Thần.

Không biết đã đi được bao lâu, khi tôi mất sạch khái niệm thời gian, tựa như cả bộ não cũng bị đông cứng lại, app dẫn đường chợt thông báo "Bạn đã đến đến nơi.", cuối cùng tôi cũng có thể nghỉ ngơi một lát.

Tôi hơi muốn cười, nhưng cả mặt đều đau, có cố gắng sao cũng không cử động được khóe miệng.

Rõ ràng chỉ còn cách tòa nhà kia vài bước chân, tôi lại không còn chút sức lực nào để bước đi tiếp.

Trang Thần, lạnh quá, em buồn ngủ rồi.

"Này cậu trai trẻ, có chuyện gì không?" Một nhân viên bảo vệ Beta từ phòng bảo vệ bước tới, nhìn thấy hộp giữ nhiệt trong tay tôi liền hỏi: "Người yêu tăng ca sao? Đưa đồ ăn đêm cho người ta?"

Tôi máy móc gật đầu, nhân viên bảo vệ nhìn tòa nhà rồi nói với tôi: "Buổi tối ở đây cấm ra vào, muốn quẹt thẻ quầy lễ tân cũng nghỉ rồi, tôi không gọi họ mở cửa giúp cậu được, hay cậu gọi người yêu xuống đón đi."

"Vâng, để cháu gọi người yêu." Tôi thất thần nhìn cánh cửa văn phòng đã đóng, yếu ớt lặp lại lời nhân viên bảo vệ.

Nắm chặt chiếc điện thoại, muốn tìm số của Trang Thần, song ngón tay tôi lại không cử động nổi.

Phải làm sao đây, không gọi điện thoại được.

Tôi không gặp được Trang Thần.

Ngồi xổm dưới đất, ôm chặt hộp giữ nhiệt, tôi khóc đến tức cả ngực.

"Ây dà, đừng khóc, cậu cãi nhau với người yêu à? Người yêu cậu tên gì? Tôi tra sổ địa chỉ cho cậu nhé? Này, điện thoại cậu rơi rồi kìa, đây là người yêu cậu sao? Đừng khóc, mau gọi hắn ta tới đây đi, ây dà, tôi ngại nhất là nhìn thấy Omega khóc đấy, tôi giúp cậu đánh tên kia nha, để tôi đánh hắn giúp cậu!"

Chú bảo vệ cứ lải nhải cái gì đấy bên tai tôi, tôi lại không rảnh để ý tới chú.

Tôi chỉ đang nghĩ nếu hôm nay Trang Thần không ăn sủi cảo, tôi sẽ không còn được gặp lại anh nữa.

...

"Ngôn Ý!" một tiếng gọi từ xa truyền đến, đường phố vắng tanh cũng vang vọng theo tiếng gọi ấy.

Giọng nói này giống của Trang Thần nhỉ, nhưng sao anh tới đây được, anh muốn đuổi tôi, anh phải đi cưới Omega khác mà.

Trên thế gian này chẳng còn ai cần tôi nữa, cha không muốn thấy, ba cũng chẳng cần, bây giờ đến cả Trang Thần cũng không cần tôi.

"Ngôn Ý! Sao em lại đến đây? Sao lại đi đôi giày này? Lần trước anh mua găng tay cho em rồi sao em không đeo? Em tới đây làm gì? Muốn tới thì gọi anh, anh sắp xếp tài xế tới đón em."

Có người cầm lấy hộp giữ nhiệt trong tay tôi, quỳ xuống trước mặt ôm lấy tôi.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy mặt Trang Thần, khuôn mặt đã khiến tôi đau lòng, sốt ruột, bồn chồn, nhưng vẫn luôn là một khuôn mặt đẹp trai.

Gương mặt ấy tôi đã trốn trong căn gác tối tăm u ám nhìn theo bao năm, bây giờ lại ở ngay trước mắt mình.

"Em, em tới, muốn mang, mang sủi cảo cho anh, anh đã nói, ngày tuyết đầu mùa rơi, nhất định phải ăn sủi cảo, đây là nhân anh, thích nhất, tôm và ngô, chắc em không nhớ nhầm, em tự mua, nguyên liệu nấu ăn, cũng tự tay nhồi bột, em tự làm hết, anh mau ăn khi còn nóng."

Không biết do khóc lâu hay lạnh quá, tôi nói vài từ lại phải hít một hơi, cả người cũng run rẩy theo.

Trang Thần ngẩn người, vẻ mặt ngây ngốc nhìn tôi, hốc mắt cũng dần đỏ lên.

Tôi thấy mình trong ánh mắt anh, tốt quá rồi, Giang Ngôn Ý đang mỉm cười kìa.

"Ngôn Ý." Trang Thần chợt ôm lấy tôi, bên tai tôi truyền tới tiếng thút thít khó kiềm chế của anh.

"Ngôn Ý, anh chỉ cần em, mỗi em thôi."

"Omega khác không phải em, không ai thay thế em được hết."

"Lái xe từ nhà tới công ty lâu lắm, sao em, sao em lại tới đây làm gì, sao em ngốc vậy..."

"Không ai có thể thay thế được em trong tim anh, Ngôn Ý, anh cần mỗi em thôi."

"Ngôn Ý, anh yêu em..."

Trang Thần mất bình tĩnh, tôi cũng không thở nổi.

Nhưng ôm chặt tôi một chút cũng không sao đâu, tôi lạnh quá, muốn được chút hơi ấm từ anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro