Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trong những điểm đến không thể bỏ qua ở Iceland chính là suối nước nóng Blue Lagoon.

Thú vị là, họ vừa mới tắm suối nước nóng trong nước gần đây, nên lần này không còn cảm thấy hồi hộp như trước.

Tất cả du khách đều phải tắm rửa sạch sẽ trước khi vào suối, và phải mặc đồ bơi.

Lần này Nguyễn Tồn Vân và Tần Phương Luật đều mặc quần bơi, vì các khoáng chất trong suối nước nóng có tác dụng làm đẹp da, nên họ muốn cảm nhận trực tiếp.

Khi ra khỏi khu vực tắm rửa, Nguyễn Tồn Vân liếc nhanh về phía trên cơ thể của Tần Phương Luật rồi vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Dù đã nhìn thấy vài lần rồi, nhưng cảm giác thị giác vẫn quá mạnh mẽ. Nguyễn Tồn Vân càng nhìn thì càng cảm thấy khô cổ, không dám nhìn lâu.

Nước hồ có màu xanh nhạt như sữa, trong mùa đông lạnh giá, làn hơi nước nóng bốc lên trông mơ màng như trong một giấc mơ.

Xung quanh được bao bọc bởi các lớp đá núi lửa màu xám đen, gió Bắc Cực thổi lạnh lẽo, cảm giác như không phải là suối nước nóng mà là một thế giới thần tiên ở một hành tinh khác.

“Chúng ta thật có duyên với suối nước nóng.”

Nguyễn Tồn Vân bước vào hồ, nước hồ hơi sâu, có thể ngập đến vai. Nước suối nóng làm dịu mát toàn thân, xua tan mệt mỏi.

Tần Phương Luật cảm thấy thoải mái đến mức nhắm mắt lại: “Nếu không phải xa thành phố, anh đã muốn mỗi cuối tuần đều tắm suối nước nóng.”

“Em cũng thích, ngâm mình trong nước, chẳng phải làm gì cả, thật là sướng.” Nguyễn Tồn Vân đạp nhẹ dưới đáy hồ, cơ thể khẽ lật và nằm ngửa trên mặt nước.

“Nằm trên mặt nước dễ chịu lắm, anh có muốn thử không!”

Tần Phương Luật vẫy vẫy nước, thành thật nói: “Anh không biết, mỗi lần anh nằm xuống nước thì lại chìm.”

Nguyễn Tồn Vân cười khúc khích, nói chắc chắn là vì anh quá nặng.

Cậu nằm trên mặt nước, nhẹ nhàng nổi lên, rất đắc ý, chế nhạo Tần Phương Luật “tệ quá chừng”.

Sau một lúc đùa giỡn, Tần Phương Luật nằm yên trong nước, cười tủm tỉm hỏi Nguyễn Tồn Vân: “Tối qua em ngủ thế nào?”

Nguyễn Tồn Vân không thèm mở mắt đáp: “Ngủ rất ngon”

Tần Phương Luật bình thản nói: “Anh thì giữa đêm có thức giấc một chút.”

“À.” Nguyễn Tồn Vân mở mắt, giọng có vẻ lo lắng, “Tại sao vậy?”

“Không rõ lắm.” Tần Phương Luật nhún vai, thờ ơ nói, “Chỉ là cảm thấy hơi ngứa mũi, em có cảm giác gì giống vậy không?”

Nguyễn Tồn Vân mất thăng bằng ngay lập tức, nghiêng người trên mặt nước, sờ vào tai mình: “Á, hình như em không có… Em ngủ thẳng đến sáng.”

“Ra vậy.” Tần Phương Luật gật đầu, “Mùa đông ở Iceland chắc chắn không có côn trùng, anh mở mắt ra không thấy gì, không rõ cái gì khiến anh bị ngứa nữa.”

“Đúng là không có côn trùng.” Nguyễn Tồn Vân ho nhẹ, “Có thể là… có thể là…”

“Có thể là lông trên ghế sofa, em thấy ghế sofa có phần tựa lưng khá là xù xì, có thể là cái đó.”

Tần Phương Luật với vẻ mặt hiểu ra: “Có lý.”

“Hay chúng ta đổi chỗ đi.” Nguyễn Tồn Vân chân thành gợi ý, “Em sẽ ngủ trên sofa, sofa nhỏ như vậy anh ngủ không thoải mái.”

“Không sao đâu, sofa cũng khá ổn.” Tần Phương Luật mỉm cười, “Vả lại tối nay chúng ta không ở khách sạn nữa, quên rồi sao?”

“À, đúng rồi.” Nguyễn Tồn Vân chớp chớp mắt.

Đây là kế hoạch mà họ đã bàn bạc từ hôm qua.

Vì đi theo đoàn du lịch địa phương để tham quan các điểm, thời gian bị hạn chế nhiều. Có lúc họ muốn ở lại lâu hơn tại các điểm tham quan cũng không được, phải theo lịch trình sắp xếp sẵn.

Vì vậy, họ quyết định sau khi tắm suối xong, sẽ thuê một chiếc xe camper để tự do sử dụng trong hai ngày còn lại.

Ngoài suối nước nóng tự nhiên, nơi đây còn cung cấp đồ uống và mặt nạ đất sét núi lửa cho du khách.

Xung quanh cabin nhỏ bên hồ, nhiều du khách đang xếp hàng chờ nhân viên đưa đồ uống.

“Em có khát không?” Tần Phương Luật hỏi.

Nước suối nóng khiến người ta cảm thấy khô cổ, Nguyễn Tồn Vân gật đầu.

Hai người di chuyển đến gần cabin, Tần Phương Luật đứng dậy trong nước, dòng nước trong suốt chảy xuống cơ bắp săn chắc.

Người đàn ông Đông Á với thân hình vượt trội, tóc đen mắt đen, khí chất lạnh lùng, nổi bật giữa đám người phương Tây.

Anh nhận hai cốc đồ uống, không để ý đến ánh nhìn từ những du khách xung quanh.

Một cô gái tóc vàng mặc bikini thổi một tiếng huýt sáo, đưa tay nhẹ nhàng ngăn Tần Phương Luật lại, chớp mắt và hỏi thành thạo: “Tối nay có rảnh không, đi uống một ly ở quán bar không?”

Tần Phương Luật đưa cốc đồ uống cho Nguyễn Tồn Vân, liếc nhìn cậu và cười nói: “Đã có hẹn rồi.”

“Ôi, xin lỗi nhé.” Cô gái tóc vàng phóng khoáng chấp nhận thực tế, vẫy tay chào bạn bè và bơi đi.

Nguyễn Tồn Vân dựa lưng vào thành hồ lạnh lẽo, cầm cốc đồ uống, cố ý hỏi: “Anh có hẹn với ai thế?”

Tần Phương Luật nhướng mày: “Còn có thể với ai nữa?”

Hai cốc đồ uống này là đặc sản skyr của Iceland, hơi giống sữa chua nhưng kết cấu mịn hơn nhiều.

Cốc của Nguyễn Tồn Vân có hương caramel, chua ngọt hòa quyện, rất ngon miệng.

Cốc của Tần Phương Luật có vị socola, anh chạm nhẹ cốc của mình vào cốc của Nguyễn Tồn Vân và nói: “Cụng ly.”

Nguyễn Tồn Vân uống một ngụm, thì thầm: “Anh có thể đứng thấp hơn một chút không? Em cảm thấy mọi người đều đang nhìn anh.”

“Nhìn anh cái gì?” Tần Phương Luật cố tình hỏi, tự nhiên lặn người xuống nước, bơi đến bên Nguyễn Tồn Vân và cùng cậu dựa vào mép hồ.

Nguyễn Tồn Vân liếc nhanh về phía anh, lầm bầm: “Có nhiều thứ để nhìn lắm.”

Tần Phương Luật không nhịn được cười.

Anh đã quen với việc được khen ngợi về vóc dáng, thường thì Tần Phương Luật chỉ nghe qua rồi bỏ qua. Anh tập thể dục chủ yếu để giữ sức khỏe, còn việc trông đẹp là một tác dụng phụ.

Nhưng khi những lời này từ miệng Nguyễn Tồn Vân, mọi thứ lại hoàn toàn khác biệt. Trong tai Tần Phương Luật, từng chữ, từng câu đều rất dễ nghe, khiến anh cảm thấy lâng lâng.

“Họ đều nhìn, sao em không nhìn?” Tần Phương Luật mỉm cười.

Nguyễn Tồn Vân suýt nữa cắn vào lưỡi mình: “Em, em không thích xem.”

“Thật sao?” Tần Phương Luật không thương tiếc vạch trần, “Anh thấy mắt em chẳng hề rời khỏi anh.”

Nguyễn Tồn Vân trừng mắt: “Làm gì có!”

Kể từ khi xác nhận tối qua rằng Nguyễn Tồn Vân thực sự hôn mình, tất cả sự nghi ngờ và lo lắng cuối cùng trong lòng Tần Phương Luật đều biến mất.

Anh nhận ra rằng tình cảm của Nguyễn Tồn Vân đối với mình cũng vững chắc như tình cảm của anh dành cho cậu. Nếu không, Nguyễn Tồn Vân đã không làm những điều như vậy.

Với sự chắc chắn này, Tần Phương Luật cảm thấy tự tin hơn nhiều và có ý định trêu đùa Nguyễn Tồn Vân.

“Lần trước tắm suối, em đâu có nói vậy.” Tần Phương Luật cười nhẹ, hơi nâng người để chắn Nguyễn Tồn Vân ở mép suối, xung quanh vắng vẻ, không có nhiều du khách.

Nguyễn Tồn Vân bị Tần Phương Luật chắn ở góc hồ, trước mặt chỉ còn lại cơ thể anh.

Tần Phương Luật hơi đứng lên một chút, mặt nước vừa đủ ngập đến bụng dưới, phần trên của anh vẫn lộ ra trên không khí.

“Bây giờ chỉ có em nhìn thấy thôi, có thể được chưa?” Tần Phương Luật trêu đùa.

“Lần trước em đã nói gì?” Nguyễn Tồn Vân mặt đỏ bừng, cố tình không thừa nhận.

Làm sao Nguyễn Tồn Vân có thể quên được.

Hôm đó sau khi tắm suối, Tần Phương Luật chỉ quấn một chiếc khăn tắm, Nguyễn Tồn Vân lén nhìn cơ bắp của anh bị bắt quả tang. Tần Phương Luật mời cậu sờ thử nhưng bị Nguyễn Tồn Vân cự tuyệt nghiêm khắc. Tần Phương Luật nhẹ nhàng nhắc nhở: “Em nói là sau này còn nhiều cơ hội lắm.”

“Bây giờ cơ hội đã đến, em có muốn không? Cơ hội ngàn năm có một, đừng bỏ lỡ.”

Chẳng ai làm thế, chắn người khác lại rồi yêu cầu họ sờ vào cơ bắp của mình.

Nguyễn Tồn Vân liên tục lùi lại, ánh mắt không biết để đâu, tai đỏ bừng, trông rất đáng yêu.

“Nhát gan như vậy sao?” Tần Phương Luật nói với ý trách yêu “Cảm giác em cũng khá gan dạ đấy chứ?”

Nguyễn Tồn Vân ngẩng cằm phản bác: “Em không nhát gan!”

“Đúng đúng đúng.” Tần Phương Luật cười không thể ngừng, “Anh còn tưởng em không dám sờ vào cơ bắp cơ.”

“Ai nói em không dám!”

Nguyễn Tồn Vân tức giận, dũng cảm quay lại nhìn chằm chằm vào hai khối cơ gần ngay trước mặt.

Đầy đặn, săn chắc, nhìn là thấy sự đàn hồi.

Quá sức hấp dẫn.

Nguyễn Tồn Vân tim đập thình thịch, dưới ánh mắt nhẹ nhàng của Tần Phương Luật, cậu run rẩy đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đó.

Ôi, thật sự rất mềm mại.

Nước suối nóng đến mức làm cậu toát mồ hôi, đầu như muốn bốc khói, cảm giác như mình sắp tan chảy.

Ngón tay vừa chạm đã rụt lại, Tần Phương Luật cố nhịn cười hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?”

Nguyễn Tồn Vân uống một ngụm lớn đồ uống, vung nước lên: “Ừm, ừm, chỉ vậy thôi!”

Tần Phương Luật “tch” một tiếng: “Sao mà không biết tranh thủ lợi dụng thế?”

Nguyễn Tồn Vân cứng miệng: “Em biết làm! Chỉ là vì ở ngoài này, em đang giữ thể diện cho anh thôi.”

“Vậy à, cảm ơn cậu Nguyễn đã tốt bụng.” Tần Phương Luật cười nói.

Anh lặn xuống nước, nước màu xanh sữa che khuất xương quai xanh, phần ngực hoàn toàn bị nước che phủ.

“Bây giờ không ai nhìn thấy được đâu.” Tần Phương Luật muốn trêu đùa thêm, “Cho anh xem biết cách lợi dụng mà em nói là như thế nào đi?”

Nguyễn Tồn Vân không hiểu sao hôm nay Tần Phương Luật lại thẳng thắn và khiêu khích như vậy, làm cậu cảm thấy căng thẳng.

Nguyễn Tồn Vân đương nhiên không dám làm gì quá đáng, ngay cả ngón tay cũng cảm thấy cứng đờ.

“Thấy chưa, rõ ràng là em không biết làm.” Tần Phương Luật nghiêm mặt, “Anh dạy em.”

Dạy cái gì đây?

Nguyễn Tồn Vân còn chưa kịp phản ứng, thì cảm thấy tay mình bị Tần Phương Luật kéo xuống dưới nước.

Sau đó, Tần Phương Luật dẫn tay Nguyễn Tồn Vân từ từ quẹt qua nước suối, đặt lòng bàn tay của cậu lên…

Cơ ngực của anh.

“Anh…” Nguyễn Tồn Vân nhìn Tần Phương Luật với vẻ sửng sốt, nửa ngày không thốt nên lời.

Lòng bàn tay Nguyễn Tồn Vân cảm nhận được rất rõ ràng.

Cảm giác mềm mại như sóng nước, nhịp đập mạnh mẽ của cơ ngực, tất cả đều rõ mồn một, như sóng vỗ đập vào tâm trí Nguyễn Tồn Vân.

Cậu nên nhanh chóng rút tay lại, nhưng lại mất khả năng hành động, chỉ có thể ngây ngốc để tay mình ở đó.

Tay cậu cứ thế đè lên một lúc lâu, Tần Phương Luật nhìn biểu cảm ngẩn ngơ của Nguyễn Tồn Vân không nhịn được cười.

“Quý khách.” Tần Phương Luật nhắc nhở tận tình, “Em có thể xoa bóp đấy.”

Câu này thẳng thắn đến mức khiến Nguyễn Tồn Vân phải cúi đầu, tay rút lại như bị điện giật, thở hổn hển.

Một tràng “À cảm ơn cảm ơn nhưng mà thôi không không không.”

Tần Phương Luật trong lòng cười không dứt, cảm thấy đùa đến đây là đủ nên quyết định dừng lại: “Ừ, từ từ thôi. Anh đảm bảo nó không co lại đâu, sẽ không ảnh hưởng đến trải nghiệm của em.”

Nguyễn Tồn Vân hoàn toàn không biết nói gì, bơi vọt ra xa ba mét, cảm giác như lưng cũng đỏ bừng. Cậu cố tỏ ra cứng rắn: “Còn chưa đủ lớn!”

Chạy đến giữa hồ không dám quay đầu lại, bơi đến nỗi không thể thở nổi.

Tần Phương Luật thong thả theo sau, nghiêm túc gật đầu: “Được, anh sẽ cố gắng hơn, còn em tiếp tục học cách lợi dụng nhé.”

Phong cách Bắc Âu vốn lạnh lùng đơn độc, nhưng một buổi tắm suối im lặng đã làm chân tay mềm nhũn.

Nguyễn Tồn Vân đứng dưới vòi hoa sen lâu hơn, thầm mắng Tần Phương Luật điên rồ.

Mặc áo ấm dày, hai người lại trở thành hai quả bóng, không còn thấy rõ vóc dáng của Tần Phương Luật nữa, Nguyễn Tồn Vân cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Theo kế hoạch mới, họ thuê một chiếc xe camper, Tần Phương Luật ngồi ở ghế lái, Nguyễn Tồn Vân ngồi ở bàn phía sau, lắc lư lái xe theo hướng Golden Circle.

Hậu quả của suối nước nóng quá lớn, tay Nguyễn Tồn Vân cầm cốc cũng hơi run.

Tần Phương Luật quay lại nhìn cậu một cái: “Em nghỉ ngơi một chút ở trên giường đi, đến nơi anh sẽ gọi.”

“Không.” Nguyễn Tồn Vân kiên quyết: “Em không ngủ được.”

Vì không có bằng lái đủ tiêu chuẩn, Nguyễn Tồn Vân không thể lái xe.

Cậu không muốn để Tần Phương Luật chỉ là tài xế của mình, một mình nghỉ ngơi ở phía sau xe không phải là việc cậu có thể làm.

Xe đang phát nhạc nhẹ nhàng, là bài hát bằng tiếng Iceland, mặc dù không hiểu, nhưng mang một cảm giác cô độc và thanh thoát đặc trưng của Bắc Âu, rất hợp với cảnh vật xung quanh là tuyết trắng, làm người ta xúc động.

Đường mùa đông ở Iceland rất phức tạp, gió tuyết thường xuyên xảy ra, người bình thường không dám lái xe.

May mắn thay, Tần Phương Luật có tay lái vững vàng, lái rất ổn, trời cũng khá chiều lòng người, trong xanh không một chút mưa.

Nguyễn Tồn Vân sợ Tần Phương Luật lái xe một mình sẽ mệt mỏi và buồn chán, cảm thấy áy náy, nên quên đi sự ngượng ngùng trong suối, ôm hộp đồ ăn ngồi ở ghế phụ, thi thoảng hỏi Tần Phương Luật: “Anh có muốn ăn bánh bao nhỏ không? Có muốn ăn kẹo dẻo không?”

Tần Phương Luật đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, nhận hết đồ ăn, vừa ăn vừa nhận từ tay Nguyễn Tồn Vân, trên đường được chăm sóc khá chu đáo.

Nguyễn Tồn Vân và Tần Phương Luật cùng nhau lái xe trên một vùng đất trắng xóa và hoang vắng, trò chuyện, ăn uống và nghe nhạc, quả thật không thể không nói là lãng mạn.

Buổi chiều, hai người đã đi xem suối nước nóng phun trào.

Những mạch nước khổng lồ như đôi mắt của trái đất, với hoạt động núi lửa sôi động, cứ cách một thời gian lại phun ra cột nước cao hai mươi ba mươi mét, thật sự rất hùng vĩ và ấn tượng.

Vì đi du lịch tự lái, hai người có thể thoải mái ở lại bên xem nhiều vòng phun nước mà không bị thúc giục.

Tần Phương Luật nheo mắt cười: “Đi du lịch Iceland mà thiếu một nhà thơ thì không ổn. Tôi ngôn từ không đủ, chỉ biết nói đẹp, tốt, chụp ảnh cũng chỉ sao chép, không diễn tả được cảm xúc, chỉ có thơ mới thể hiện được sự kinh ngạc và cô đơn này.”

Nguyễn Tồn Vân gập nắp máy ảnh lại: “Anh không phải biết vẽ sao? Cũng có thể diễn tả được mà.”

Tần Phương Luật nhìn Nguyễn Tồn Vân một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: “Vẽ không ra.”

Khi mặt trời lặn, bầu trời trở nên xanh thẳm, hai người trở về xe nhà, chuẩn bị lái xe đến khu cắm trại, tối sẽ ngủ trong xe.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tồn Vân trải nghiệm chuyến du lịch bằng xe nhà, cảm thấy rất mới mẻ.

Trước đó khi lên kế hoạch, Tần Phương Luật lo lắng Nguyễn Tồn Vân không quen ngủ trong xe nhà, vì không gian nhỏ bé chứa đựng toàn bộ vật dụng sinh hoạt, có thể sẽ cảm thấy chật hẹp. Nhưng không ngờ Nguyễn Tồn Vân ngay lập tức đồng ý, nói rằng mình rất muốn ngủ trong xe nhà.

Nguyễn Tồn Vân luôn thích những không gian nhỏ hẹp hơn, chẳng hạn như giường sát tường hay gác xép thấp, những nơi này mang lại cho cậu cảm giác an toàn.

Thêm vào đó, cảm giác như đang đi du lịch cùng gia đình, thực sự rất mới lạ và có cảm giác tự do như du mục.

Khi đến khu cắm trại, trời vẫn chưa tối hẳn. Hai người ngồi trong xe ăn tối với những món mang theo: bánh mì và phô mai mua tại địa phương, cũng có lẩu tự nấu và cơm từ quê nhà. Kết hợp Đông Tây, thật lạ mà hợp khẩu vị.

Tần Phương Luật đang ăn, đột nhiên kêu lên một tiếng: “Ơ!”

Nguyễn Tồn Vân hỏi có chuyện gì, Tần Phương Luật nói: “Lúc này anh có hẹn gọi điện cho dì giúp việc ở nhà, dì ấy giúp anh cho mèo ăn.”

“Vì đi mười ngày quá lâu, mặc dù nhà có máy cho ăn tự động, nhưng vẫn cần người giúp trông coi thì tốt hơn.” Tần Phương Luật giải thích.

Nguyễn Tồn Vân nghe thấy mèo liền cười: “Cho em xem mèo với!”

Tần Phương Luật kết nối video call, rất nhanh bên kia đã bắt máy.

Camera ở bên dì giúp việc quay về phía phòng khách, ba con mèo đang ôm chậu cơm khô, âm thanh của dì giúp việc từ ngoài khung hình truyền đến, thông báo đã dọn dẹp nhà cửa và cho mèo ăn, chúng ăn uống thế nào.

Nguyễn Tồn Vân cũng lại gần, nhìn thấy ba cái mông mèo tròn lẳn, không khỏi mỉm cười.

Dì giúp việc vẫn đang nói, khi camera quay về phía phòng ngủ của Tần Phương Luật, Nguyễn Tồn Vân thấy cửa phòng đóng kín.

“Anh lúc nào cũng đóng cửa phòng ngủ sao?” Nguyễn Tồn Vân hỏi.

“Ừ.” Tần Phương Luật gật đầu, “Thường thì không cho mèo vào, nếu lông mèo dính lên giường, anh sẽ hắt hơi.”

Mặc dù đây là một lý do, nhưng không phải là lý do chính.

Nguyễn Tồn Vân đồng tình: “Lông mèo quả thật sẽ làm ngứa mũi.”

Tần Phương Luật đột nhiên cười: “Đúng vậy, hôm qua lông trên ghế sa lông rơi vào mũi anh, anh không ngủ được cả đêm.”

Nguyễn Tồn Vân căng người: “Ừm… Ừm, hôm nay không ngủ trên ghế nữa, chắc sẽ tốt hơn.”

“Có lẽ vậy.” Tần Phương Luật nói rất nghiêm túc, “Anh chỉ bị ngứa mũi, các vấn đề khác thì không sao. Mắt cũng không bị dị ứng lông mèo.”

Tần Phương Luật nói như vậy, nếu không phải vì đang nói về mèo, Nguyễn Tồn Vân suýt nữa đã nghĩ mình bị phát hiện.

May mắn là Tần Phương Luật không có vẻ gì bất thường, Nguyễn Tồn Vân thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi gọi điện cho mèo xong, trời đã hoàn toàn tối.

Hai người thay phiên nhau rửa mặt, chuẩn bị hai chiếc giường trong xe.

Trên xe có một giường trên cùng phía trước và một giường lớn ở phía sau.

Nguyễn Tồn Vân quyết đoán chọn chiếc giường nhỏ hơn, lý do là: “Em không cần nhiều chỗ như vậy.”

Tần Phương Luật không cần phải nhường nhịn, vui vẻ chiếm lấy chiếc giường lớn ở phía sau.

Điều tuyệt vời là, cả hai chiếc giường đều có cửa sổ trong suốt trên nóc, nằm trên giường có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.

Một người ngủ ở đầu xe, một người ngủ ở phía sau, giữa hai người có một nửa xe, cũng không ảnh hưởng đến việc trò chuyện.

Nguyễn Tồn Vân ôm chăn nói: “Ngày mai là ngày cuối cùng ở Iceland rồi, cảm thấy tiếc quá.”

Giọng Tần Phương Luật truyền đến: “Không phải nói chúng ta sẽ quay lại lần hai sao? Để xem cực quang, đi vòng quanh đảo, nên không sao đâu, ngày mai chỉ là tạm biệt thôi.”

“Ừ nhỉ.” Nguyễn Tồn Vân nói với giọng vui vẻ, “Chúc ngủ ngon.”

Tần Phương Luật quay đầu, thấy Nguyễn Tồn Vân đang nằm trên giường nhìn mình, ánh sáng từ cửa sổ chiếu xuống, rải trên người anh, khoảnh khắc này thật sự làm trái tim Tần Phương Luật rung động.

Tần Phương Luật siết nhẹ tay mình, khẽ nói: “Chúc ngủ ngon.”

Có lẽ là do sự ưu ái của thần thánh, Tần Phương Luật đột nhiên tỉnh dậy giữa đêm, mặc dù đầu óc còn mơ màng nhưng anh đã thấy ánh cực quang xanh lam và xanh lục ngoài cửa sổ, như tấm lụa bay.

Anh nghĩ mình đang mơ, nửa ngày không nhúc nhích.

Nhưng không khí lạnh lẽo, Tần Phương Luật ngủ ở phía sau xe, Nguyễn Tồn Vân yên tĩnh ngủ ở phía trước, hơi thở sâu.

Tần Phương Luật cuối cùng xác nhận, anh đã thấy cực quang, là thật. Trong lòng anh vui mừng khôn xiết, suýt nữa đã la lên, nhưng cuối cùng kịp dừng lại.

Tần Phương Luật quyết định ngay lập tức để chân trần, lén lút đi đến bên Nguyễn Tồn Vân, gãi nhẹ lòng bàn tay cậu, rồi nhanh chóng trở về giường của mình, tim đập thình thịch.

Anh nhắm mắt, thấy Nguyễn Tồn Vân không yên động đậy một chút, liền lập tức nhắm mắt lại.

Nguyễn Tồn Vân mơ màng mở mắt, xe trong im lặng.

Cậu liếc nhìn điện thoại, đồng hồ báo rung để đi hôn Tần Phương Luật mà cậu cài trước đó chưa kêu, sao cậu lại tỉnh dậy?

Định lăn mình để ngủ tiếp, vừa liếc qua cửa sổ, Nguyễn Tồn Vân lập tức tỉnh táo.

Cực quang! Thật sự là cực quang!

Nguyễn Tồn Vân chỉ còn hai từ “Ôi chao” trong lòng, không kịp mang giày, luống cuống chạy đến bên giường Tần Phương Luật.

“Tần Phương Luật, dậy đi, có cực quang!” Câu này đã ở trên đầu lưỡi, Nguyễn Tồn Vân đột nhiên cắn lưỡi, khó khăn dừng lại.

Tần Phương Luật ngủ rất say, hoàn toàn không bị đánh thức bởi tiếng bước chân của chính mình.

Nguyễn Tồn Vân nghe rõ tiếng tim đập của mình.

Cậu nghĩ, dưới ánh cực quang, làm sao có thể không hôn người này chứ?

Nếu gọi anh ấy dậy ngay bây giờ, có thể họ sẽ không hôn nhau, như vậy chẳng phải là phí phạm ánh cực quang quý giá sao?

Nguyễn Tồn Vân bình tâm lại, âm thầm cầu nguyện, "Tần Phương Luật, hãy để em ích kỷ một lần, hôn xong phần của hôm nay rồi mới gọi anh dậy, hy vọng ánh cực quang sẽ giữ lâu hơn chút."

Nhớ lại lời Tần Phương Luật nói ban ngày, rằng đầu mũi anh nhạy cảm, rõ ràng là không thể hôn ở đây, phải tìm một chỗ khác.

Ánh mắt cậu lướt qua gương mặt đang ngủ say của Tần Phương Luật, dừng lại ở đôi môi… nhưng thôi, cậu vẫn không có đủ can đảm.

Cuối cùng, Nguyễn Tồn Vân chỉ còn cách nhìn vào đôi mắt dày mi của anh.

Đôi mắt này, khi mở ra luôn lạnh lùng, ánh nhìn mạnh mẽ và cứng rắn, nhưng khi nhìn về phía mình lại luôn có thêm chút dịu dàng như cát chảy.

Nguyễn Tồn Vân yêu đôi mắt này, yêu rất nhiều cách nhìn của Tần Phương Luật.

Cậu cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt môi lên khóe mắt của Tần Phương Luật.

Cảnh vật yên tĩnh bỗng chốc bị phá vỡ. Một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ vòng quanh eo cậu, Nguyễn Tồn Vân cảm thấy một sức mạnh giữ chặt mình, chỉ trong chớp mắt, cậu bị kéo vào trong chăn ấm, Tần Phương Luật nghiêng người áp cậu xuống, ánh mắt như chim ưng, lấp lánh ánh sao.

“Á――”

Nguyễn Tồn Vân chưa kịp phản ứng, hét lên bất chợt.

“Em đang làm gì vậy?”

Tần Phương Luật ép cậu xuống mép giường, hơi thở nóng bỏng, tay ấn trên eo cậu.

“Cực, cực quang. Cực quang đến rồi.” Nguyễn Tồn Vân nói năng lộn xộn, trên eo truyền đến từng trận tê dại.

Tần Phương Luật giọng khàn khàn: “Tối hôm kia em hôn trán anh, đêm qua hôn đầu mũi của anh, hôm nay chuẩn bị đến mắt sao?”

Thì ra hành động của mình đã sớm bại lộ, Nguyễn Tồn Vân cả thấy cả người mình như bị người ta nhìn thấu, hơi thở run rẩy giảo biện: “Không, em không……”

“Anh nói em không biết lợi dụng thời cơ để chiếm hời, thật là oan uổng cho em quá.”

Tần Phương Luật khàn giọng, tay lướt từ eo Nguyễn Tồn Vân lên trên, nắm lấy chiếc cổ mềm mại của cậu.

“Nguyễn Tồn Vân, em có kế hoạch gì—— du lịch mười ngày, mỗi ngày hôn trộm anh một cái? Ngày đầu tiên đã bắt đầu hôn anh? Kế hoạch của em là gì?

Hơi thở nóng rực của giống đực phả vào người Nguyễn Tồn Vân, cậu bị bức ép đến không có đường trốn, lông mi và giống nói đều run rẩy.

Chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng: “Mặt……”

“Mặt mũi.”

Tần Phương Luật cười nhẹ một tiếng, “Lá gan cũng rất lớn.”

Khoảng cách quá gần thật sự khiến Nguyễn Tồn Vân chịu không nổi, cậu duỗi tay định đẩy bụng Tần Phương Luật, muốn đẩy anh ra, kết quả anh cứ như cái núi hoàn toàn bất động. Ngược lại còn bị gắt gao bắt được, Tần Phương Luật dùng một tay bắt lấy cổ tay của Nguyễn Tồn Vân khoá lên trên đầu. Giọng của Tần Phương Luật đã khàn đến không chịu được.

“Mười ngày, hôn mười chỗ. Nguyễn Tồn Vân, trước hết để anh dạy em.”

Vừa mới dứt lời, hơi thở nóng bỏng liền hạ xuống, Tần Phương Luật nhéo cằm Nguyễn Tồn Vân, hôn một cái xuống má trái của cậu.

“Ngày đầu tiên.”

Tần Phương Luật tiếp tục nghiêng đầu hôn lên má phải, rũ mắt dếm: “Ngày hôm sau.”

Nhẹ nhàng mà trịnh trọng hôn từng cái trên hai bên gò má của Nguyễn Tồn Vân, tiếp đến là trán, mắt trái, mắt phải, chóp mũi, tai trái, tai phải rồi đến cằm.

Tần Phương Luật hôn rất chậm, mỗi lần hôn xuống  liền đọc một con số, ánh mắt như muốn cắn nuốt toàn bộ cơ thể của Nguyễn Tồn Vân.

Lúc bị hôn đến lỗ tai, Nguyễn Tồn Vân không kiềm chế được rên nhẹ một tiếng, cả người đều run rẩy nói không nên lời, phải mở miệng ra thở mới không đến nỗi thiếu oxy.

Tần Phương Luật cười nhẹ một tiếng: “Nhạy cảm vậy sao.”

Nguyễn Tồn Vân bị kích đến bắp chân đều co rút.

Hôn đến ngày thứ chín, là ở cằm, Nguyễn Tồn Vân hoàn toàn mềm nhũn trong ngực Tần Phương Luật, hai cổ tay không biết đã được anh buông lỏng từ khi nào, ga giường đều bị hai người làm lộn xộn lên.

“Em nói xem, ngày cuối cùng em muốn hôn ở đâu?” Tần Phương Luật nén cười hỏi.

Nguyễn Tồn Vân cả người tê dại, đôi mắt ướt át đến rưng rưng nước mắt.

Tần Phương Luật trầm mặc hồi lâu, chợt hít sâu một hơi, hơi thở hỗn loạn nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng: “Nguyễn Tồn Vân, anh rất thích em.”

Mắt Nguyễn Tồn Vân đột nhiên đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Em cũng vậy.”

Hai người trán kề trán, hai đôi môi chỉ cách mấy centimet, hô hấp nặng nề mà dính sát bên nhau.

Tần Phương Luật nhẹ nhàng ấn môi dưới của Nguyễn Tồn Vân, khó lòng kiềm chế mà vội vàng nói: “Mở miệng.”

Nguyễn Tồn Vân run run mở miệng, giây tiếp theo đã bị ấn dưới gối hôn sâu.

Hô hấp, nhịp tim, ánh sáng đều cùng lúc bị cường thế đoạt đi.

Ngoài cửa sổ cực quang đang không ngừng uốn lượn, ánh sáng lục lam như tơ lụa buông xuống, vừa hùng vĩ vừa xinh đẹp.

Họ đang ở bên nhau hôn môi, cực quang ở sau người rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro