Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Tồn Vân đã bị hôn đến mức không còn hơi sức để thở, mắt cậu mờ đi, tay cố gắng nắm lấy tay áo của Tần Phương Luật, những chiếc cúc áo làm cậu cảm thấy hơi đau nhưng không đến mức không chịu nổi.

Bởi vì sự ấm áp trên đôi môi còn rõ ràng hơn.

Tần Phương Luật cũng không khá hơn là bao, anh thở dốc, hơi thở nặng nề.

Anh nhìn Nguyễn Tồn Vân nằm trên giường của mình, cổ áo bị rối tung, quần áo xộc xệch, đôi môi đỏ tươi hơi sưng.

Tần Phương Luật thầm mắng một câu "hỏng rồi", vội vàng kéo ra một khoảng cách để cho không khí lạnh làm dịu mình.

Nguyễn Tồn Vân vẫn chưa hoàn hồn đã nghe thấy Tần Phương Luật nói bên tai cậu: “Xin lỗi, anh hơi quá đáng rồi.”

Chỉ một làn hơi nhẹ cũng đủ làm Nguyễn Tồn Vân nổi da gà.

Cảnh vật bên ngoài cửa sổ trời phản chiếu trong mắt Nguyễn Tồn Vân, cậuvội vàng nói: “Ánh cực quang, cực quang sắp tắt rồi.”

Nói ra câu đó, Nguyễn Tồn Vân mới nhận ra giọng của mình khàn đến mức nào.

Tần Phương Luật đưa cho cậu một cốc nước ấm rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt đi.

“Em có muốn ra ngoài xem cực quang không?” Tần Phương Luật hỏi.

“Muốn!” Nguyễn Tồn Vân đầu còn hơi choáng váng, lúc này chỉ có cực quang mới có thể cứu vớt cậu, cậu cần có một thứ khác để chuyển hướng sự chú ý của mình.

Buổi tối bên ngoài trời lạnh, hai người mặc thật nhiều áo ấm vào.

Trước khi rời khỏi xe, Tần Phương Luật gọi: “Em quên khăn quàng cổ rồi.”

Nguyễn Tồn Vân như bừng tỉnh sau giấc mơ, lùi lại một bước, Tần Phương Luật nhanh chóng quấn khăn cho cậu. Nguyễn Tồn Vân bỗng dưng tỉnh ra, kéo lấy phần cuối của chiếc khăn, ấp úng nói: “Em, em tự làm được.”

“Ừm.” Tần Phương Luật nhìn đôi môi đỏ tươi của Nguyễn Tồn Vân bị chiếc khăn lông làm nổi bật thêm, rồi ho nhẹ một tiếng để che giấu cảm xúc.

Cuối cùng, hai người lúng túng bước ra khỏi xe, khi gió lạnh thổi qua, mọi từ ngữ dường như tan biến bởi cực quang từ chân trời đang trải dài khắp bầu trời.

Cửa sổ trời của xe quá nhỏ, dù cảnh tượng rất hùng vĩ nhưng qua lớp kính vẻ đẹp đó vẫn chưa đủ mãn nhãn.

Giờ đây khi ra ngoài, vẻ đẹp tự nhiên đầy ấn tượng với khí thế mạnh mẽ bao trùm lên họ, đẹp đến mức không thể thốt nên lời.

Cảm xúc dâng trào không ngừng làm Nguyễn Tồn Vân xúc động, cậu cảm nhận được cánh tay của hai người chạm vào nhau, mu bàn tay thi thoảng chạm nhẹ.

Nguyễn Tồn Vân không thể kiểm soát được việc nhớ lại cảnh tượng khiến trái tim cậu hồi hộp trong chiếc xe vừa rồi.

Cảm giác chạm vào, đầu lưỡi ấm áp, đôi môi mềm mại, hơi thở rối loạn.

Chỉ cần nghĩ đến một chút nhịp tim của Nguyễn Tồn Vân lại thay đổi.

Những người khác trong các xe cắm trại cũng dần dần ra ngoài, Nguyễn Tồn Vân nghe thấy những tiếng khen ngợi không ngớt, có người lật đật mang thiết bị chụp ảnh ra ngoài, kêu gọi bạn bè giúp đỡ.

Nguyễn Tồn Vân và Tần Phương Luật cùng lúc không động đậy, vào lúc này, máy ảnh đã không còn quan trọng, thời gian chụp ảnh lại cảm giác như một sự lãng phí.

Bỗng dưng bên cạnh xe một người hét lên với bạn bè của mình: “Nhanh lên, hãy ước điều gì đó! Nữ thần cực quang sẽ giúp chúng ta thực hiện điều ước!”

Tần Phương Luật hỏi Nguyễn Tồn Vân: “Em có muốn ước điều gì không?”

Ước điều gì—Ước điều gì?

Nguyễn Tồn Vân trống rỗng trong đầu, nhìn chằm chằm vào Tần Phương Luật: “Nữ thần cực quang không thể thực hiện điều ước của em.”

“Vậy ai có thể thực hiện?” Tần Phương Luật hỏi với nụ cười.

Nguyễn Tồn Vân chỉ thì thầm một chữ, Tần Phương Luật không nghe rõ.

Tần Phương Luật cúi người xuống, áp tai vào gần Nguyễn Tồn Vân, hỏi: “Em nói gì?”

Nguyễn Tồn Vân thì thầm vào tai Tần Phương Luật: “Anh có thể thực hiện.”

Tần Phương Luật hơi ngạc nhiên, nhẹ nhàng mỉm cười: “Vậy em nói đi, anh đang nghe đây.”

“Em muốn…”

Nguyễn Tồn Vân ngẩng đầu lên, sau đó đột nhiên dừng lại, thanh âm không thể thấp hơn, lẩm bẩm một mình: “Vừa rồi ở trên xe hôn nhanh quá, chưa kịp cảm nhận được gì, ở trong xe, cũng không được trực tiếp.” dưới ánh cực quang..."

  Tần Phương Luật mỉm cười, "Ừm": "Lần này sẽ thong thả hơn?"

  Nụ hôn trong xe mãnh liệt đến mức toàn thân như bị mất điện, không bộ phận nào hoạt động bình thường.

  Giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, cậu tựa hồ chưa có được nếm qua nụ hôn.

  Vừa rồi tất cả đều dựa vào phản ứng bản năng, môi lưỡi vướng víu là do bản năng tự học.

  Hai người chậm rãi đến gần, hơi thở đan xen, Nguyễn Tồn Vân khẩn trương nhắm mắt lại. Cậu nghe thấy Tần Phương Luật cười lớn: “Nhắm mắt lại là không thể nhìn thấy cực quang đâu.”

  Nguyễn Tồn Vân chớp chớp mi, mở mắt ra nhìn thấy Tần Phương Lộ cười đến cong cong lông mày, trong con ngươi đen kịt phản chiếu cực quang màu xanh lam.

Tần Phương Lộ nhẹ nhàng hôn lên môi cậu

  Đó là một nụ hôn vô cùng ngây thơ. Đôi môi chỉ chạm vào nhau vài giây rồi rời đi. Nguyễn Tồn Vân lập tức làm mềm nhũn thắt lưng.

  Lần này cậu cảm nhận rõ ràng khi môi họ chạm vào nhau, có chút mát lạnh và mềm mại. Khoảnh khắc tiếp xúc, cậu cảm thấy nhói đau.

  Trước đó Nguyễn Tồn Vân không biết rằng hôn người mình thích lại là một việc đẹp đến không thể diễn tả được.

  Mọi người thực hiện những điều ước dưới cực quang và cầu nguyện cho tương lai.

  Nhưng họ chỉ ôm và hôn nhau, trân trọng khoảnh khắc này.

Ánh cực quang kéo dài thêm khoảng mười mấy phút nữa mới biến mất, Nguyễn Tồn Vân và Tần Phương Luật trở về xe, mặt đã lạnh cóng nhưng trái tim vẫn còn nóng bỏng.

Chỉ trong khoảng thời gian cực quang hiện diện, không khí giữa hai người đã thay đổi hoàn toàn.

Nguyễn Tồn Vân ngồi nghiêm chỉnh trên giường nhỏ của mình, trong khi Tần Phương Luật đứng bên quầy pha nước ấm. Cả hai đều có nhiều điều muốn nói, nhưng không ai mở lời, chỉ có tiếng va chạm của cốc thủy tinh vang lên.

Tần Phương Luật mang hai cốc nước đến, đưa cho Nguyễn Tồn Vân một cốc. Anh ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Tối nay em muốn ngủ ở đâu?”

Nguyễn Tồn Vân ôm cốc nước ấm, cảm giác dũng cảm vừa rồi dưới ánh cực quang dường như đã biến mất cùng với ánh sáng ấy.

“Em sẽ ngủ ở đây.”

Nói xong, Nguyễn Tồn Vân nhỏ giọng thêm: “Anh vẫn ngủ ở bên kia.”

“Ừm, được rồi.”

Thực ra Tần Phương Luật cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu đêm nay họ ngủ cùng nhau, không ai sẽ có thể ngủ yên và ngày mai không thể lái xe được.

Sau khi dọn dẹp hai cốc nước, Tần Phương Luật đi về phía giường của mình ở hướng ngược lại, trên giường vẫn còn bừa bộn, còn lưu lại dấu vết của hai người.

Anh cố gắng kiềm chế sự hồi hộp trong lòng, sắp xếp gọn gàng rồi nằm xuống, nhắm mắt lại một cách vô ích.

Đột nhiên, Nguyễn Tồn Vân gọi anh: “Tần Phương Luật.”

“Gì vậy?” Tần Phương Luật quay đầu lại, thấy Nguyễn Tồn Vân nằm nghiêng về phía mình, ánh sao chiếu ánh sáng lấp lánh lên cơ thể cậu.

Nguyễn Tồn Vân từ xa gửi đến một câu chúc: “Chúc anh ngủ ngon.”

Tần Phương Luật ngừng lại một chút rồi đáp: “... Chúc em ngủ ngon.”

Trong lòng anh thêm vào:

“Chúc ngủ ngon, bạn trai của anh.”

–-----

Sáng hôm sau, họ tiếp tục tham quan các điểm còn lại trong lịch trình của Iceland.

Thác nước hùng vĩ, khe nứt địa chất, đều là những kỳ quan thiên nhiên vĩ đại và ấn tượng, không khác gì so với vài ngày trước.

Nhìn qua có vẻ không có gì thay đổi, nhưng lại cảm thấy có điều gì đó khác biệt.

Họ vô tình đứng gần nhau hơn, đi cạnh nhau, vai chạm nhẹ, nhưng cả hai đều đồng điệu quay đi, không nhìn nhau.

Khi ánh mắt vô tình gặp nhau, ánh nhìn của họ như sợi đường kéo dài, quấn lấy nhau không rời.

Nhịp tim luôn rối loạn, như một chú chó Husky chạy loạn.

Nguyễn Tồn Vân suốt cả ngày hôm đó cứ như trên mây, tâm trí còn đang lơ lửng — cậu và Tần Phương Luật có phải là đang ở bên nhau không? Họ có đang yêu nhau không?

Tình yêu thực sự có tiêu chuẩn gì, làm thế nào mới gọi là yêu nhau?

Bên cạnh chỉ có Bạch Tường Vi và Tề Sướng, một cặp đôi dị tính để Nguyễn Tồn Vân tham khảo, cậu không biết họ thường làm gì.

Nguyễn Tồn Vân nghĩ một lúc, hình ảnh Bạch Tường Vi ôm hôn Tề Sướng lại hiện lên trong đầu, khiến cậu phải vỗ trán, cảm thấy cặp đôi này không thực sự có giá trị tham khảo.

Rời Iceland, điểm đến tiếp theo của họ là Phần Lan.

Ngồi trong phòng chờ sân bay, Nguyễn Tồn Vân lén lút nhìn Tần Phương Luật bên cạnh. Tần Phương Luật đang cúi đầu xem tạp chí sân bay, nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Tồn Vân liền ngẩng lên nhìn cậu.

Khi hai ánh mắt chạm nhau, họ lập tức quay đi chỗ khác.

Nguyễn Tồn Vân vùi đầu vào tay, tự hỏi, sao sau khi yêu nhau lại trở nên nhút nhát hơn? Đây có phải là chuyện bình thường không?

Ở Phần Lan, không khí văn hóa càng đậm, các ngôi nhà bên đường đều được sơn nhiều màu sắc, cửa sổ tiệm bánh có ánh sáng vàng ấm áp, người dân mặc áo bông dày đi trên phố, mọi thứ đều có sắc màu ấm áp, giống như một thị trấn trong câu chuyện cổ tích.

Tần Phương Luật và Nguyễn Tồn Vân rời khỏi thị trấn bằng xe, nhìn các tòa nhà tinh xảo dần thưa thớt và tiến vào khu rừng vắng.

Họ đã đặt tour xe trượt tuyết với chó Husky vào buổi chiều. Chủ trang trại là một người đàn ông to lớn, tóc xoăn bù xù, mũi đỏ ửng, nhiệt tình chào đón họ bằng tiếng Anh có giọng địa phương.

Trong rừng phủ đầy lớp tuyết dày, mái nhà gỗ cũng được bao phủ bởi một lớp tuyết trắng.

Chủ trang trại mời họ vào nhà uống một ly nước việt quất nóng trước khi lên đường, cười nói rằng khi chó chạy, sẽ rất lạnh.

Vì Phần Lan là quê hương của ông già Noel, hiện tại đúng vào thời điểm sau kỳ nghỉ Giáng sinh, nên trong nhà đầy ắp các đồ trang trí Giáng sinh.

Bên lò sưởi có một cây thông Noel, treo đầy quà tặng và các quả cầu trang trí, kẹo và tất đỏ xanh được treo trên tường gỗ, bên cạnh một ông già Noel nhỏ có một khung ảnh, bên trong là hình ảnh gia đình chủ trang trại, nụ cười tươi tắn.

Chủ trang trại vui vẻ và nhiệt tình, Nguyễn Tồn Vân vốn đã rất phấn khích, nhanh chóng hòa nhập và vui vẻ trò chuyện với ông.

Gia đình họ có nhiều anh chị em, cùng nhau điều hành trang trại này. Những chú Husky ở đây rất được du khách yêu thích, họ thường xuyên sử dụng xe trượt tuyết kéo bởi chó Husky để đi vào rừng hoặc trên hồ băng.

Bên ngoài hàng rào có vài chiếc xe trượt tuyết, chủ trang trại thả ra mười chú Husky, ngay lập tức tạo ra một đám bụi tuyết, những chú chó lông xù chơi đùa vui vẻ trong tuyết.

Nguyễn Tồn Vân cười nói: “Ở nơi chúng tôi, Husky nuôi trong nhà rất ồn ào, đặc điểm lớn nhất là ‘phá nhà’.”

Chủ trang trại cười lớn và đáp: “Đó là vì Husky là chó kéo xe, chúng có nhiều năng lượng không hết, thích chạy nhảy. Nếu không được vận động đủ thì ở nhà đương nhiên sẽ phá phách.”

Một chú Husky ngẩng cổ lên và phát ra tiếng “aooo” như một con sói ngốc nghếch.

Sau khi được sự đồng ý của chủ trang trại, Nguyễn Tồn Vân liền lao đến và cọ đầu của chú Husky, lông của nó có vẻ hơi thô nhưng lại có cảm giác thật lạ lùng dễ chịu.

“Dễ thương quá!” Nguyễn Tồn Vân ngồi trong tuyết và cọ đầu chó, ngẩng đầu gọi với Tần Phương Luật.

Tần Phương Luật cũng ngồi xuống, xoa xoa bàn chân lớn của một chú Husky khác, cười đến mắt híp lại: “Em rất thích động vật nhỏ.”

“Đúng vậy.” Nguyễn Tồn Vân gật đầu, rồi sau một lúc lâu mới thì thầm nói, “Bởi vì không mệt như giao tiếp với con người.”

“Thì ra anh không phải là người duy nhất thấy vậy.” Tần Phương Luật cười và hỏi một câu hóc búa: “Em thích mèo hay chó hơn?”

Nguyễn Tồn Vân lúng túng, phân vân: “Cả hai đều thích… Mỗi loại đều có điểm đáng yêu riêng.”

Nghĩ lại, nhà Tần Phương Luật có ba con mèo, Nguyễn Tồn Vân liền bổ sung ngay: “Nhưng mèo vẫn dễ thương hơn! Rất ngoan và không phá phách!”

Tần Phương Luật nghiêng người lại gần, cười nhẹ nhàng gãi má Nguyễn Tồn Vân một cái: “Ừm, rất ngoan.”

Không biết là đang nói ai ngoan.

Khuôn mặt đỏ ửng của Nguyễn Tồn Vân càng đỏ hơn.

Trước khi lên xe trượt tuyết, chủ trang trại yêu cầu họ phải chuẩn bị đầy đủ để chống gió, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài.

Quả nhiên, sức mạnh của mười chú Husky không thể xem thường, chúng chạy nhanh không tưởng, gió lạnh dữ dội quật vào mặt.

Nguyễn Tồn Vân tưởng rằng đi trượt tuyết là một trải nghiệm lãng mạn, nhưng khi ngồi lên, cậu mới phát hiện ra nó thật sự hồi hộp, đặc biệt là khi vào các khúc cua.

Gió lạnh mạnh mẽ làm mắt khó mở, tuyết mỏng lấm tấm dưới chân chó.

Nguyễn Tồn Vân nhìn những cái mông lông xù chạy ào ạt trước mặt, không khỏi cười rạng rỡ, rút điện thoại ra quay video.

Khi đang chạy, ở khúc cua, một con chó dường như đá phải một con khác, ngay lập tức hai con Husky ngã lăn và bắt đầu đánh nhau.

Chủ trang trại ngay lập tức ra lệnh dừng lại cho đội chó, rồi xuống xe để hòa giải xung đột giữa các chú chó.

“Ha ha ha…” Nguyễn Tồn Vân cười đến mức điện thoại lắc lư, “Sao lại đánh nhau nữa vậy!”

Tần Phương Luật cũng cười, bất chợt nhớ đến người bạn thời trung học của mình, Trình Khai, người có thể gây ầm ĩ chỉ vì một trận game online.

“Nó làm anh nhớ đến một người bạn của anh, cậu ta rất giống Husky.”

Tần Phương Luật đột nhiên nhớ ra rằng Trình Khai và Nguyễn Tồn Vân đã gặp nhau, chỉ có điều thằng ngốc đó tự xưng mình là “Con sói phố Wall”. Tần Phương Luật phải vỗ trán, quyết định tạm thời không tiết lộ danh tính thật của cậu ta.

Nguyễn Tồn Vân phấn khích nói: “Em cũng có một đứa bạn, trông cũng y hệt như Husky.”

“Giống như con chó vừa đá con khác, cậu ấy luôn thích―― kiếm chuyện.”

Nguyễn Tồn Vân ban đầu định nói rằng Từ Phi Phi thích tìm người chơi game ngẫu nhiên, nhưng lại nuốt lại và thay đổi từ ngữ.

Tần Phương Luật không nhịn được cười: “Có phải kiểu người hồi trung học hay gây sự không?”

Nguyễn Tồn Vân lập tức đáp: “Không phải đâu!”

Rồi thêm vào: “Ờ… có lẽ, cũng gần gần vậy…”

Chơi game và gây sự có tính không?

Tần Phương Luật vô tình hỏi: “Em có thể giới thiệu anh cho bạn bè của em không?”

Nguyễn Tồn Vân không trả lời ngay, vẻ mặt có chút do dự.

Tần Phương Luật lập tức hối hận, cảm thấy mình đã hỏi quá sớm.

Mới chỉ vài giờ họ bên nhau, mà anh đã nghĩ đến việc hòa nhập vào nhóm bạn của đối phương, điều này thực sự có chút quá vội vàng.

Hơn nữa, dù sao thì cũng nên để Nguyễn Tồn Vân tự đề nghị, không phải Tần Phương Luật hỏi.

Nguyễn Tồn Vân do dự không phải vì lý do khác, chỉ đơn thuần vì sợ hãi.

Từ Phi Phi, Bạch Tường Vi và Tề Sướng, ba nhân vật đầy vẻ mãnh liệt trong thế giới anime, làm sao để giao tiếp với một doanh nhân chính trực?

Tề Sướng thì là kiểu người trầm lặng, ít nói có thể tạm thời giữ thể diện; Bạch Tường Vi nói nhiều và xử sự khéo léo, bình thường là một mỹ nhân hàng đầu, nhưng khi nổi điên thì không ai có thể kiểm soát nổi.

Còn Từ Phi Phi thì càng không cần nói, chỉ cần ba câu là lộ ngay bản chất, khí chất thần kinh có thể bộc phát ngay lập tức.

Nếu thật sự gặp mặt, hình ảnh đó thật sự quá đẹp để tưởng tượng, nghĩ đến thôi cũng khiến Nguyễn Tồn Vân đau đầu.

Cuối cùng, hai chú Husky cũng được tách ra, chủ trang trại đã giáo huấn chúng một trận, xin lỗi Nguyễn Tồn Vân và Tần Phương Luật, rồi nói: “Xin lỗi về sự cố này, giờ chúng ta tiếp tục xuất phát.”

Khi họ lướt qua khu rừng trong gió tuyết, vấn đề về việc “giới thiệu bạn bè” tự nhiên tan biến trong sự hứng khởi của tốc độ xe trượt tuyết.

Khi rời khỏi trang trại, chủ trang trại nhiệt tình chào đón họ quay lại và từ một cái hộp gỗ, ông tặng họ hai bộ đồ Giáng sinh.

Tần Phương Luật nhận lấy, Nguyễn Tồn Vân không khỏi muốn cười.

Chủ trang trại nói: “Lời chúc đặc biệt vào dịp Giáng sinh! Chúc các bạn vui vẻ.”

Ôm đồ ra khỏi trang trại, trời đã bắt đầu tối.

“Chúng ta đi đến khách sạn thôi.” Tần Phương Luật nói.

Nguyễn Tồn Vân gật đầu.

Khi lập kế hoạch du lịch, Nguyễn Tồn Vân mong đợi nhất chính là đêm ở khách sạn tại Phần Lan――

Ngôi nhà kính bằng băng.

Đó là một ngôi nhà nhỏ độc lập, phòng khách và hiên được làm bằng gỗ, còn toàn bộ phòng ngủ thì được xây bằng kính trong suốt.

Mái vòm hình bán cầu hoàn toàn trong suốt, nằm trên giường cảm giác như không có bất kỳ rào cản nào, có thể nhìn toàn cảnh bầu trời đầy sao, và nếu may mắn, còn có thể thấy cực quang.

Gói du lịch chỉ bao gồm một phòng đôi cho mỗi đêm, ở Iceland vì khách sạn không còn phòng trống, họ phải ngủ trong một suite.

Giờ đây, khi đến Phần Lan và ở nhà kính băng, lễ tân thông báo rằng còn một ngôi nhà trống, hỏi họ có muốn đặt thêm không.

Nguyễn Tồn Vân nhìn về phía Tần Phương Luật: “Có đặt không?”

Tần Phương Luật nhìn lại Nguyễn Tồn Vân: “Em nghĩ sao?”

Đây là một câu hỏi khó.

Nếu họ ngủ cùng một phòng, chắc chắn sẽ nằm trên cùng một giường, và tiếp theo có thể xảy ra một số chuyện mà người lớn đều biết, nhưng Nguyễn Tồn Vân hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý cho điều đó.

Nhưng nếu ngủ riêng phòng, cảm giác như mối quan hệ của họ trở nên xa cách hơn rất nhiều. Mới vừa bắt đầu mà đã phải ngủ riêng, thế này thì còn có ý nghĩa gì nữa?

Cả hai đồng thời nghĩ rằng—

Hơn nữa, thật ra, họ thực sự rất muốn cùng nhau nằm trên một chiếc giường.

Tần Phương Luật khẽ ho: “Hay là không đặt thêm phòng nữa? Một đêm khá đắt, mấy nghìn đấy.”

“Đúng vậy.” Nguyễn Tồn Vân lập tức gật đầu, “Trong gói du lịch không bao gồm, em không định chi thêm một đồng nào.”

Vì vậy, hai người tiết kiệm và cẩn thận đẩy hành lý vào cùng một ngôi nhà nhỏ, cửa phòng kêu “cách” một tiếng và đóng lại, không khí trong phòng ngay lập tức trở nên dày đặc.

Đứng trong phòng ngủ, nhìn lên có thể thấy bầu trời đầy sao thấp lủng lẳng.

Chiếc giường đôi phong cách châu Âu rất lớn, trông mềm mại. Giường được trải bằng ga nhung, chăn dày, hai gối và hai đệm.

Nguyễn Tồn Vân chỉ liếc một cái đã nói: “Em đi tắm trước đây.”

Cầm lấy bộ đồ ngủ, cậu vội vã bước vào phòng tắm.

Một chiếc giường lớn, chỉ có một chăn, cậu và Tần Phương Luật sẽ ngủ cùng một chăn, gối của họ sẽ kề nhau, chỉ cần quay đầu là có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng này, Nguyễn Tồn Vân đã cần tắm để hạ nhiệt.

Khi bước vào phòng tắm, Nguyễn Tồn Vân chợt nhớ đến đống tài liệu khoa học mà Bạch Tường Vi gửi cho mình.

Lòng bàn tay cậu bắt đầu đổ mồ hôi, không biết tối nay họ có thật sự làm chuyện đó không?

Nguyễn Tồn Vân hối hận không thôi, cậu lẽ ra nên nghe lời Bạch Tường Vi, đọc kỹ những thứ đó.

Quả là sách vở chẳng thể thay thế thực tiễn, Nguyễn Tồn Vân vẫn không biết phải làm sao.

Khi ra ngoài, cậu không dám nghĩ đến điều đó, không mang theo bất kỳ đồ dùng gì. Ai mà biết họ lại tiến xa đến vậy?

Tần Phương Luật có mang theo không? Anh có nghĩ đến điều này không?

Nguyễn Tồn Vân đứng một mình trong phòng tắm trống rỗng, tâm trí hỗn loạn.

Nhìn lên mái vòm kính trong suốt, giường lớn phong cách châu Âu và bầu trời đầy sao, Nguyễn Tồn Vân hình dung đủ loại cảnh tượng lãng mạn.

Như vị tướng không gian khoác áo sao đẩy kẻ thù vào giường, như yêu tinh bóng đêm và kỵ sĩ nửa người nửa ngựa ôm hôn bên hồ, hoặc như cậu thiếu gia điền trang bị buộc phải phô bày cơ thể trong ngôi nhà kính...

Hình ảnh vô cùng phong phú và đa dạng.

Nhưng khi nghĩ đến việc chính mình và Tần Phương Luật—

Đầu óc Nguyễn Tồn Vân trống rỗng, cảm thấy như một cơn rùng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro