Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân viên lễ tân kiểm tra sổ ghi chép.

Giản Tà gõ ngón tay lên bàn, hai mắt không chớp mà nhìn người phụ nữ, tỏ ra vô cùng kiên nhẫn.

"......."

Một lát sau cô lễ tân ngẩng đầu lên, hoang mang mà nhìn Giản Tà:" Thật xin lỗi, tôi không tìm được lịch của cậu, cậu xác định là hôm nay sao?"

"Tại sao lại như vậy?"

Nghe vậy Giản Tà lộ ra biểu cảm mê mang, đủ để cho bất cứ ý chí sắt đá nào cũng phải mềm lòng.

Sau đó, cậu mang theo tia nôn nóng mà nói:" Em thật sự có hẹn trước mà, chị có thể gọi điện liên hệ cho bác sĩ Lý được không? Sẽ không lãng phí nhiều thời gian đâu , chỉ cần nói mấy câu đơn giản thôi, để ngài ấy biết em đã đến rồi."

Thái độ thiếu niên thành khẩn, gò má trắng nõn đọng vài giọt mồ hôi, đôi mắt trong suốt nhìn chăm chăm vào người lễ tân.

"Tại buổi chiều em còn có lớp học bổ túc, nếu bỏ qua hôm nay, cũng không biết lúc nào mới lại đến làm kiểm tra được nữa."

[ Tên nhóc lừa đảo.]

Bên tai cậu truyền đến thanh âm lười nhác thích thú.

Giản Tà làm bộ không nghe thấy những lời này của hắn, cũng không phải chỉ có hắn biết giả bộ không nghe thấy.

Huống chi đối phương cũng sẽ không tổn thương cậu.

Chiều nay trước khi ra khỏi cửa, cậu ước chừng đã làm xong hai để toán mới đem ký ức ái muội tối hôm qua xóa bỏ.....Đồng thời đống bài tập toán cũng ít đi, mới làm đại não chết lặng của cậu thanh tỉnh không ít, sửa sang lại những chuyện đã xảy ra, đoán ra được một đáp án chuẩn xác hơn.

Mà cái phỏng đoán này so với lý do "vị nào đó đang theo đuổi mình" càng đáng tin cậy hơn nhiều.

Nếu không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, dẫn đến cậu cùng vị kia trói cùng một thân thể, như vậy rất có thể nếu thân thể cậu chết đi hắn cũng không thể lo cho thân mình.

Cho nên chỉ khi cậu gặp nguy hiểm hắn mới xuất hiện.

Nói ngắn gọn, bọn họ hiện tại có quan hệ chiến hữu đồng sinh cộng tử.

Nói cách khác, điều này thể hiện mối quan hệ của bọn họ đơn giản chỉ vì lợi ích, nghĩ như vậy thì thoải mái hơn nhiều.

Cậu lựa chọn làm lơ chiến hữu cách mạng đã tặng cho mình lễ vật vô cùng sang quý, hay việc chúc bọn họ kỷ niệm một năm, kia tuyệt đối là thủ thuật mê hoặc che mắt cậu.

"Chị ơi, có thể không? Xin chị đấy."

Quả nhiên, trước đôi mắt trân thành nhìn chăm chú của Giản Tà, vị chị gái lễ tân kia tức khắc chịu không nổi, đôi tay run rẩy mà cầm lấy điện thoại trên bàn:"Không, không thành vấn đề."

Nhận thấy những lời này truyền đạt ra đủ loại cảm xúc, Giản Tà cười nhẹ an ủi nàng.

Không giống như Giản Tà gọi điện mà không có người nhấc máy, nhân viên lễ tân sử dụng điện thoại nội bộ, nhanh chóng liên hệ được.

"Bác sĩ Lý? Bây giờ anh đang bận à, có một học sinh..."

"Để em nói cho." Giản Tà khách khí nói: "Em cảm ơn."

Một lát sau, cậu nhận điện thoại từ trong tay đối phương, đặt bên tai, dựa sát người vào bàn tiếp tân, mặt không đổi sắc nói: "Bác sĩ Lý, là tôi."

Vừa nghe thấy giọng nói của cậu, đối diện trở nên im lặng đến đáng ngờ: "........"

Vài giây sau, chỉ nghe lạch cạch một tiếng, tựa hồ như có thứ gì đó bị rơi, theo sau là một tiếng hét chói tai của bác sĩ Lý đầu dây bên kia truyền đến.

"Tôi bận lắm, đừng đến tìm tôi."

Ngay sau đó, phía đối diện lập tức cúp điện thoại.

Giản Tà ngoảnh mặt làm ngơ trước âm thanh tút tút vang trong điện thoại, đưa trả điện thoại: "Ngài ấy nói đang rảnh, cháu có thể vào nói chuyện."

"A, a được rồi."

Vị chị gái lễ tân sửng sốt, vị thiếu niên cao trung vừa rồi còn ôn hòa dễ gần đột nhiên lại đem ý cười thu liễm, lập tức tạo cho người khác một loại khí chất lạnh lùng, giống như là ngoài việc gật đầu đồng ý, đối phương không chấp nhận bất cứ sự phản đối nào khác.

Cô không nhớ mình đã nói gì, nhưng đợi đến khi cô giật mình tỉnh lại, thì Giản tà đã đi xa, chỉ còn lại cái bóng mà thôi.

Người nhân viên lễ tân ngây ngẩn thả điện thoại xuống, muốn tiếp tục hành động bị Giản Tà cắt ngang lúc nãy, đến tận vài phút sau cô mới kêu lên "A" một tiếng, hậu tri hậu giác mà ý thức được việc cô hình như đã quên hỏi nội dung của cuộc điện thoại vừa rồi, mà để cho cậu học sinh cao trung kia đi vào luôn.

Bình thường cô không như vậy, dù đối phương khiến cô cảm thấy có hảo cảm, nhưng không đến mức cả nội dung cuộc điện thoại cũng không hỏi đã để người ta đi vào.

Cho nên...

Thật kỳ quái.

Vừa rồi, cô vì sao lại không cảm thấy nghi ngờ chứ?

*

Giản Tà muốn chạy tới văn phòng quen thuộc.

Trước khi gõ cửa, cậu nheo mắt nhìn tấm bảng treo trên cửa phòng, bên trên viết mấy chữ in hoa trang nghiêm, là bài giới thiệu về lý lịch của bác sĩ.

Lý Tư Thành (21)

Viện trưởng Viện kỹ thuật thần kinh tập đoàn A.

Bác sĩ danh dự của Trung tâm tâm lý.

Phó chủ nhiệm khoa thần kinh bệnh viện đứng thứ nhì tại thành phố A.

Chuyên điều trị các chứng bệnh hiếm gặp, có mười năm kinh nghiệm điều trị về các chứng bệnh thần kinh và tâm lý.

Mà ngay bên bài giới thiệu là tấm hình một thanh niên mặc áo blouse trắng, tóc hắn màu nâu mềm mại xõa tung, cùng với chiếc răng nanh nhỏ lộ ra bên ngoài, dù bề ngoài trông như một người thành đạt có học thức nhưng lại bởi khuôn mặt có phần trẻ tuổi mà trông tổng thể chẳng ra gì.

Giản Tà lạnh mặt:"....."

Hắn lâm vào trầm mặc, lạnh nhạt nhìn cảnh vật xung quanh.

Vì sao sự kiện có một lỗ hổng lớn như vậy mà trong suốt một năm qua cậu cứ như là thiểu năng, không hề chú ý đến điều này.

Nhìn tuổi tác trên bảng giới thiệu, nếu bác sĩ Lý thật sự hành nghề mấy chục năm, thì hắn ta lên mười tuổi đã phải bắt đầu làm việc, thật là một sinh vật khốn khổ.

Vì thế, bàn tay vốn định lễ phép mà gõ cửa đã trực tiếp buông xuống sửa thành vặn nắm cửa, mở ra, quyết đoán đi vào.

Thời điểm Giản Tà đến vừa khéo, đúng lúc nhìn thấy Bác sĩ Lý của chúng ta đang mở cửa sổ có ý định chạy trốn.

Đối phương còn bước một chân ra ngoài cửa sổ, cùng với biển quảng cáo treo đối diện phòng khám phấp phới trong gió, khi cánh cửa mở ra trong nháy mắt cả người hắn đều cứng ngắc.

Bác sĩ Lý:"....."

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Giản Tà, Bác sĩ Lý chậm rãi rút chân về, vẻ mặt đưa đám nói:"Ta có thể giải thích, nhưng làm ơn.....nhất định không được ăn ta"

Hắn trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Giản Tà:"........"

Dưới tình huống này, cậu lựa chọn không nhắc một chữ nào đến chuyện kẹo vitamin, chỉ im lặng, chờ Bác sĩ Lý tự mình nói ra đáp án.

Cậu cảm thấy Bác sĩ Lý vẫn còn có chuyện đang che dấu cậu.

Khi một người đang trong trạng thái kích động, tạo ra một chút sức ép là có thể nhận được rất nhiều thông tin.

Không kể đến vị nào đó đang tồn tại bên trong cơ thể cậu ra, thì Giản Tà hoàn toàn không vô hại như mọi người vẫn nhìn thấy, vẻ ngoài yếu đuối mẫn cảm không phải là tính cách của cậu. Cậu tự tạo cho mình mấy lớp lá chắn, tầng ngoài cùng dùng sự lạnh lùng để tự bảo vệ bản thân, tầng thứ hai sẽ khiến người ta hiểu lầm rằng cậu rất thân thiện dễ gần.

Mà bản chất thật sự, sâu nhất trong người cậu là như thể nào, khả năng ngay cả Giản Tà cũng không quá minh bạch.

"Nói trọng điểm." Cậu lời ít mà ý nhiều.

"......."

Không khí yên tĩnh vài giây, chỉ thấy mặt bác sĩ Lý vặn vẹo một chút, nửa ngày sau mới xấu hổ mà ấp úng nói:"....Cái kia, ta không phải con người."

Yêu vật cấp A+.

Có lý trí, có thể ngụy trang, sẽ đùa giỡn con người, đủ để có thể khiến cho bất kỳ nhân viên điều tra nào đổ mồ hôi lạnh, giờ phút này vẻ mặt hắn lại vô cùng sợ hãi mà nhìn Giản Tà, như thể nhân loại trước mặt hắn ta so với với con yêu vật là hắn còn ác độc hơn, trong giây phút có thể điên lên mà giết chết nó.

Bất quá nhìn từ hướng khác có thể hiểu... Chính xác ai đụng vào là chết kẻ đó!

Nội tâm bác sĩ Lý yên lặng mà rơi lệ.

Nửa năm trước, Lý Dữ Thành không phải là bác sĩ Lý.

Lúc ấy, nó còn là một yêu vật cấp A+ cô cùng tôn nghiêm, một ngày nào đó đi trên đường, một nam sinh trung học đang nói chuyện điện thoại thu hút sự chú ý của nó, không phải bị bề ngoài xinh đẹp của đối phương, mà là hương vị độc nhất vô nhị tỏa ra trên người cậu thu hút nó.

Rất thơm.

Bước chân của Lý Tự Thành dừng lại, xoay người nhìn chăm chú bóng dáng đối phương, dạ dày đói khát ngay lập tức kêu lên, miệng nhễu nước.

Thịt Điều tra viên thơm hơn so với người bình thường, đây là chuyện mà con yêu vật nào cũng công nhận.

Con người trước mắt này đã không còn thuộc phạm vi ăn ngon hay không ngon nữa, mà là sự hấp dẫn chưa từng có, thiếu chút nữa nó ngay trên đường phóng ra lĩnh vực săn bắt.

Là một con yêu vật cấp A+, với bọn nó thì máu thịt đã chỉ còn lại là những thứ râu ria.

So với điều này, chúng nó càng thích đùa giỡn con người hơn, thấy nhân loại sợ hãi, chờ đợi những mặt trái của cảm xúc để làm thức ăn, cho nên nó mới bỏ công ra để cố tình nghe nội dung cuộc điện thoại, từ đó biết được Giản Tà đang nói chuyện với một bác sĩ tâm lý mà Khu phố miễn phí giới thiệu.

Như vậy nó đã đưa ra một quyết định làm nó hối hận nhất cuộc đời này.

Nó đi thay thế nhân loại kia vội vàng trở thành bác sĩ tâm lý của Giản Tà, cũng chính vì vậy mà đã để lại bóng ma tâm lý cả đời cho nó.

Hiện tại nó không xứng gọi là Lý Dữ Thành, nó chỉ xứng được kêu bác sĩ Lý.

Nghe xong lời tự kể, Giản Tà:"....."

Cậu tổng kết lại:"Tức là bởi vì cái gì đó bên trong thân thể của ta sẽ ăn ngươi, ngươi cũng chỉ là bị vị này bắt ép mà thôi."

[ Cá lớn nuốt cá bé mà thôi.] Hắn lười biếng nói, thái độ vẫn mười phần cuồng vọng như cũ: [ Bắt ép? Cũng chẳng cần.]

" Mới không phải như vậy!"

Không nghĩ đến Giản Tà vừa nói xong, Bác sĩ Lý đang suy sụp ở đằng kia bỗng trở nên kích động, khóc lên: "Để vị này ăn luôn tôi đi còn tốt hơn. Ai mà ngờ được đi đến cửa, là để trở thành đồ ăn cho con người chứ!"

"......."

Là nó nhìn nhầm, nó nhận, nhưng nhân loại trước mắt này mới là ma quỷ.

Cậu ta còn thích chơi trò chơi câu cá.

Nó chưa bao giờ nghĩ đến Giản Tà lấy cảm xúc sợ hãi làm đồ ăn như nó, hơn nữa đối tượng còn chính là yêu vật chúng nó.

Thân là yêu vật cấp A+, Lý Dữ Thành chưa bao giờ đem chính mình đặt vào hai chữ 'Đồ ăn'.

Cho đến khi nó gặp được Giản Tà.

Loại người ăn những cảm xúc sợ hãi như vậy... Đây có còn là con người bình thường không thế? Nó đã tự hỏi vô số lần.

Cho dù hiện tại biết nó là yêu vật cấp A+, nhưng cậu vẫn bình tĩnh như cũ, không có bất kỳ một chút sợ hãi nào.

Mỗi khi đến khám và chữa bệnh, cũng có nghĩa nó bị đặt trong một không gian toàn là hơi thở đáng sợ quanh quẩn.

Cấp bậc cường đại nghiền áp nó, ra lệnh cho nó mọi lúc phải ở trong trạng thái e dè và sợ hãi, cũng bởi vậy, nó giống như một chiếc máy bị vị kia tùy tâm sở dục mang tới sản xuất sợ hãi cho nhân loại đối diện ăn.

Mà hơi thở nguy hiểm như vậy, trong lần đầu tiên gặp mặt Lý Tư Thành, Giản Tà đã không cố tình che dấu.

Mà nó dám dùng chính tính mạng của mình để bảo đảm, mỗi lần họ khám bệnh và chữa bệnh vị kia tôn quý mà ở bên cạnh, đều mang tâm thái hứng thú dạt dào mà đánh giá nó, áp chế bất cứ tâm tư ngo ngoe rục rịch nào của nó.

Ngay cả lọ vitamin kia cũng đều là do vị kia phân phó nó làm, bởi vì Giản Tà không thích ăn trái cây, khả năng sẽ bị thiếu dinh dưỡng.

Cự tuyệt? Nó dám cự tuyệt sao?

Nghe thấy những lời oán hận bằng máu và nước mắt chất chứa đã lâu mà nó lên án, Giản Tà đứng đó, thân thể run lên một chút.

Sau đó, đáy mắt cậu nổi lên tia hoang mang.

" Có ý tứ gì?....Ta ăn cảm xúc của yêu vật?"

__________________________________

Hết chương 10.

__________________________________

Trời ơi, wattpad bị lỗi, hơn một ngày không vô được nên tôi mới chậm trễ như này đây, tôi khổ quá mà😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro