Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rạng sáng, những quán cà phê ở phụ cận đã đều đóng cửa, chỉ có KFC bán hàng 24 giờ là đèn đuốc vẫn còn sáng trưng.

Có thể là bởi vì quá muộn, cho nên trong tiệm không có một bóng người, kể cả người phục vụ cũng không có, không biết có phải là đã chui vào phòng chứa đồ ngủ bù hay không nữa.

Vị trí cạnh cửa sổ trên tầng hai, có hai người ngồi với nhau mặt đối mặt.

Sắc mặt Trình Lý mang sự ngưng trọng mà xưa nay chưa từng có, sau đó, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Giản Tà mà biểu tình trên mặt hắn dần dần không chịu đựng được, muốn hỏng mất.

"Nó đã chết?"

Giản Tà gật gật đầu.

Vì động tác này của cậu mà thế giới quan của Trình Lý như sụp đổ trong phút chốc.

Tuy rằng nhìn thấy lĩnh vực vồ mồi đột nhiên biến mất, Trình Lý đã có dự cảm về việc con yêu vật đã tử vong, nhưng nghe học sinh cao trung trước mắt thừa nhận việc này vẫn khiến tinh thần hắn không bình tĩnh được, hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không.

.....Có lẽ là do giá trị linh cảm của hắn thấp, nếu không vừa nãy sẽ không chỉ nhìn thấy màn sương đen khổng lồ vừa mới lướt qua sau lưng Giản Tà thôi đâu.

Tăng ca quả nhiên làm cho con người ta già đi.

Đặc biệt là lại còn tăng ca mà không có tiền lương, càng làm cho người ta cảm thấy cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, bị chịu đả kích.

Dù sao thì đây không phải là nhiệm vụ do "Mắt" quan sát rồi đánh giá để đi đến kết luận, đương nhiên là sẽ không có cái gọi là tiền lương.

Trình Lý có thể từ trên giường bò dậy, giãy giụa đuổi tới hiện trường hoàn toàn là vì lo lắng cho hậu bối Giản Tà này, dù sao đối phương cũng không giống như đang nói dối.

Chẳng qua dù nghĩ thế, trên đường lái xe đến đây, trong thâm tâm hắn ta vẫn chắc chắn đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Có một hiệu ứng tâm lý rất đơn giản.

Sau khi một người nào đó biết được xe ô tô màu xanh lam rất hiếm thấy trên đường, sau đó một đoạn thời gian anh ta sẽ bất ngờ nhận ra xung quanh có rất nhiều thứ màu xanh lam.

Đây là hiện tượng não bộ của con người tiến hành tìm tòi từ trong tiềm thức, liên hệ màu sắc với sự vật.

Trường hợp của Giản Tà cũng tương tự như vậy.

Dù sao thì cậu hai ngày trước mới biết đến sự tồn tại của Cục Quản lý Siêu nhiên, vậy thì chuyện gì cậu cũng có thể suy nghĩ đến phương diện này.

Ngoài ra, ai cũng biết "Mắt" là dụng cụ đo đạc chính xác nhất có Trị số Linh cảm cấp S, được tạo ra bởi đám người thông minh quá đáng của Bộ Khí dụng, chưa con người nào có thể đạt đến cấp độ này, nó được đặt trong đại sảnh Cục, từ lúc bắt đầu đi vào hoạt động cho đến nay chưa từng xuất hiện chuyện tính toán sai lầm.

Nếu Giản Tà nói thật thì chẳng lẽ so với "Mắt" giá trị linh cảm của câu với yêu vật còn cao hơn sao?

Sao có thể, đừng nói chuyện cười như vậy.

Dựa theo điều đó mà nói, cấp bậc của Giản Tà sẽ vượt qua cực hạn là cấp A+ của Điều tra viên con người, trước mặt cậu, "Mắt" chỉ có thể là sản phẩm kém mà thôi.

Có lẽ đám người tự đánh giá mình rất cao của Bộ Khí dụng sẽ ôm đùi cậu khóc lóc, xin cậu gia nhập?

........

Sau đó, hắn ta được chứng kiến hiện trường điều tra viên chưa trải qua huấn luyện đã xử lý yêu vật.

Sức mạnh khủng khiếp lọt ra từ lĩnh vực đã đóng cửa, dường như hơi thở âm u của yêu vật đã chết đang lao đến đập mạnh vào thân thể hắn ta như triều cường, khiến hắn ta nhanh chóng đờ đẫn, bước chân chôn tại chỗ, hai chân nặng nề, mồ hôi lạnh tỏa ra như tắm.

Thân là điều tra viên cấp B, tuyệt đối không thể đem hơi thở này nhầm lẫn với cái gì, nếu không hắn quả thực không xứng với việc mình đã ở Cục Quản lý ba năm vất vả cần cù công tác.

Kia tuyệt đối không phải cấp bậc mà hắn có thể chống lại.

Nếu đổi lại là Trình Lý ở trong lĩnh vực săn mồi này mà nói, rất có thể đã bị yêu vật ăn mắt tăm rồi.

Bởi vì giả thiết " Điều tra viên chỉ có thể thông qua đạo cụ để giết chết yêu vật" trong sách thuyết minh trò chơi là không thể sửa đổi.

Mà thân là điều tra viên cấp B , Trình Lý chỉ có thể sử dụng đạo cụ cấp B là cao nhất, nếu hắn tùy tiện sử dụng đạo cụ cấp A rất có khả năng khi yêu vật chết cũng là lúc hắn bị phản phệ lý trí, nếu may mắn còn sống thì tâm lý cung phải chịu thương tổn.

Điều này có nghĩa là, cho dù hắn ta đánh đổi tính mạng của mình, sẵn sàng để cuộc đời về sau sống tàn tật, mượn dùng Thiết bị cũng chỉ có thể miễn cưỡng có tư cách vượt cấp khiêu chiến yêu vật cấp A.

Hiện thực luôn tàn khốc, dù sao hiện thực không đẹp như truyện cổ tích.

Nhưng vào buổi tối ngày hôm nay, quy tắc cố định được ghi lại trong quyển sổ đó đã bị đánh vỡ.

Người đánh vỡ quy tắc này, là người đang ngồi trước mặt hắn ta - một học sinh trung học hắn ta mới tiếp xúc mấy ngày trước, hắn ta không biết mình nên biểu lộ cảm xúc như thế nào mới đúng.

[ Anh ta đang sợ em.] Vị nào đó hừ cười: [ Thật thú vị.]

Nghe thấy thế Giản Tà ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong ánh mắt người đối diện có sự dao động, nhưng mà cũng không cường điệu như vị này nói.

Trình Lý thật sự sợ hãi, nhưng không phải là sợ hãi cậu, mà là có sự sợ hãi như rất nhiều người trước những điều không rõ ràng.

Cậu bất động thanh sắc nói:" Có lẽ chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi."

"...."

" Cầu xin.....cậu trước hết đừng nói gì cả, để tôi bình tĩnh một chút đã."

Dưới cái nhìn chăm chú của cậu, Trình Lý chống khuỷu tay lên bàn, đôi tay bưng kín đầu, khóe miệng không nhịn được mà run rẩy.

Ngoài ý muốn? Ha ha.

Trước ngày hôm nay, hắn ta luôn cho rằng yêu vật cấp B - nguyên nhân mà bọn họ gặp mặt lần đầu tiên - là do một nguồn sức mạnh thần bí giết, còn Giản Tà thì chỉ may mắn một chút, từ trong tay yêu vật cấp B rồi sau đó là cấp A nhặt về một cái mạng mà thôi, nhưng hiện tại xem ra mọi chuyện không hẳn là như vậy.

Xác thật là ngoài ý muốn, bọn yêu vật bởi vì gan phải Giản Tà nên đi đời ngoài ý muốn mà thôi.

Hắn ngẩng đầu, không nhịn được mà liếc mắt nhìn Giản Tà một cái.

Giản Tà ngồi trước mặt hắn ta đang mặc một bộ quần áo thể thao, trên người không dính một chút tro bụi nào, trên mặt là biểu cảm vô cùng vô hại, nếu không phải tận mắt hắn nhìn thấy bộ dáng đối phương vô cảm đi ra từ đống đổ nát, hắn ta sẽ đầu hàng trước ánh mắt vô tội này.

"Con này có cấp bậc gì?"

Một lát sau, tâm tình Trình Lý cuối cùng cũng bình tĩnh hơn, giọng nói như còn lơ mơ: "Yêu vật tối hôm qua, có cấp bậc gì?"

"Tôi không biết." Giản Tà ngừng lại, nói: "Tôi không rõ tiêu chuẩn phân chia cấp bậc của các anh."

Kỳ thật cậu biết.

Tư liệu Trình Lý gửi cho cậu, dù cậu chỉ đọc qua một lần, nhưng trí nhớ của Giản Tà rất tốt, nếu không thì không thể vừa làm thêm mấy công việc bên ngoài mà vẫn có thể giữ vững thành tích dẫn đầu ở trường học, tốc độ ghi nhớ của cậu rất nhanh.

Chỉ là vì để ý tới cảm xúc của Trình Lý cậu mới không nói ra nó có thể là cấp A+ mà thôi.

Dẫu nó có cấp bậc gì đi nữa, năng lực phản kháng nó cũng nhanh chóng mất đi trở thành đồ ăn, ăn vào miệng cũng bình thường, hương vị chỉ hơn bánh bao nguội một chút thôi.

Cấp bậc gì đó, có quan trọng như vậy sao? Cách tính toán này hiển nhiên không hề có hiệu lực với cậu.

Thế nào cũng không nguy hiểm như vị Tà Thần bên trong thân thể cậu được, điểm này, yêu vật cấp A+ bác sĩ Lý là người có quyền lên tiếng nhất.

Nghĩ đến đây, Giản Tà có chút thất thần, thân thể cậu xác thật so với trước kia có sức lực hơn nhiều.

Nhưng thì ra hương vị mỗi yêu vật là không giống nhau, về sau nếu cậu muốn khôi phục thì phải ăn bọn nó, không khác gì mở blind box cả....

***"Hộp mù" hay "blind box" là một hộp quà chứa một món đồ, thông tin hoặc dịch vụ bí ẩn. Người mua sẽ không biết mình nhận được gì. Những thứ bên trong hộp có thể rẻ hoặc đắt hơn số tiền mà họ đã bỏ ra để mua.

"...Có lẽ là cấp A, dù sao cậu cũng đã giết qua một lần." Trình Lý nhíu mày, lẩm bẩm: "Chẳng qua chút nữa có thể trò chuyện thêm với người bị hại..."

Lại nói tiếp, tình thần tên nhóc kia thật sự không sao chứ?

Trước khi hắn ta và Giản Tà rời đi, đương sự có tỉnh lại một lát.

Hắn ta đã ngơ ra khi nhìn thấy căn nhà bị nổ tung, khi nhìn thấy cái nhìn chăm chú của Trình Lý, điều đầu tiên hắn làm là hốt hoảng xua tay nói:" Không sao đâu, mấy ngàn vạn mà thôi.", sau đó đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn về Giản Tà phía trước đang đứng cách đó không xa, đột nhiên nước mắt tuôn ra như suối, khóc lớn ra tiếng.

Trình Lý tức khắc liền bị khiếp sợ.

Đứa nhỏ này...mắt được làm từ vòi phun nước đúng không?

Tận đến khi hắn ta cho rằng tên nhóc này bị thương, đang muốn đến gần kiểm tra kỹ hơn, lại nghe được âm thanh nức nở: "Bạn, bạn học Giản Tà, tôi biết cậu vẫn luôn không chú ý đến bạn bè trong lớp....Thực xin lỗi, tôi tên là Cảnh Thần, cầu xin cậu đừng chán ghét tôi. Ngày mai vẫn cùng nhau đến thăm giáo viên Tiếng Anh, được không?"

Trọng điểm không phải là sai rồi sao?

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Trình Lý, Giản Tà yên lặng xoay người: "....."

Cho nên không biết vị kia đem ký ức của gia hỏa này bóp méo đến mức độ nào, thật sự sẽ không để lộ bí mật đâu đúng chứ? Dù sao thì cậu vẫn cảm thấy rất kỳ quái đó, có được không vậy?

[ Chậc.]

.....

Đồng thời nghĩ tới tất cả sự việc đã xảy ra vừa rồi, hai người tức khắc: "..."

Nửa ngày sau, Trình Lý ho khan một tiếng.

"Tôi sẽ báo lại cho "Mắt", Bộ Hậu Cần đã phái người đến hiện trường giải quyết hậu quả, đang trên đường rồi."

Hắn xóa tan biểu tình xấu hổ trên mặt, phá lệ mà trở nên nghiêm túc, hiển nhiên đã trở về trạng thái công tác.

Trình Lý cúi đầu xem tin tức, nhưng mà chờ khi hắn ngẩng đầu lần nữa, thì lại dùng ánh mắt khác thường mà nhìn Giản Tà.

"...Giản Tà, đồng ý với tôi một chuyện." Ngữ khí hắn ẩn nhẫn nói: "Người chút nữa đến đây, bất kể hắn có nói gì đi nữa cậu cũng không được có xung đột với hắn."

Lời tác giả tâm sự:

Trí nhớ thêm vào: Giản Tà chán ghét cậu (bí mật)

________________________________

Hết chương 17.

________________________________

Haizzzzz, dạo này không có máy tính, hôm qua còn mất mạng, nên không dịch truyện nhanh được, bất ổn quá, thôi đến đâu thì đến.

________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro