Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Cục Quản lý Siêu nhiên tổng cộng có năm ngành.

Bộ Hậu Cần được xem như một ngành khá phức tạp bởi nó bao gồm các thành viên bình thường không có giá trị linh cảm đến người có giá trị linh cảm cấp A.

Dù sao thì ngành này cũng không yêu cậu điều tra viên có cấp bậc cao, đối với các điều tra viên được tuyển dụng cũng không có quá nhiều yêu cầu.

Mà mỗi một ngành thì có những quy định và yêu cầu khác nhau, thân là điều tra viên của Bộ Điều Tra như Trình Lý cũng không nắm rõ bình thường những nhân viên công vụ khác có nhiệm vụ gì.

Lần trước cô gái đi cùng hắn đến trường học của Giản Tà tìm kiếm dấu vết yêu vật cũng chỉ là một nhân viên công vụ bình thường mà thôi, nhưng người lúc này đang đến đây là một kẻ khá phiền toái.

Một kẻ bị Bộ Điều Tra khai trừ nhưng do lý do đặc biệt nên chuyển qua Bộ Hậu Cần.

"Đó là một kẻ khốn nạn may mắn." Trình Lý nói chắc như đinh đóng cột.

Dứt lời, người luôn ôn hòa như Trình Lý hiếm khi lộ ra biểu cảm chán ghét, ngữ khí có chút tức giận và căm phẫn.

"May mắn" lại đi kèm với "Khốn nạn", nghĩ thế nào cũng không thấy hợp nhau, hoàn toàn có thể nhìn ra Trình Lý vô cùng khinh thường kẻ đó.

"Hắn là điều tra viên cấp C, vốn dĩ không có tư cách sử dụng đạo cụ cấp B, nhưng đạo cụ kia lại vô cùng đặc thù."

Giản Tà:" Sau đó?"

Trình Lý nói khẽ với cậu: " Bình thường điều tra viên luôn hợp tác với nhau, một nhóm hai người.Kẻ này vì muốn sống sót đã cướp lấy đạo cụ cấp B của đồng đội, khiến đối phương tử vong--"

Từ chỗ quẹo trên cầu thang của cửa hàng KFC bất ngờ truyền đến giọng nói xa lại của một người đàn ông, nghe có phần lạnh lùng:"....Nhìn xem đã xảy ra chuyện gì thế này? Mới đến liền nghe thấy anh nói xấu sau lưng tôi, xem ra anh vẫn không có lịch sự như cũ."

Nói chuyện là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, hắn đi trên cầu thang, tỉ mỉ sửa sang lại khuỷu cùng cổ tay áo mình.

Hắn ta mặc một bộ vest theo kiểu mẫu người giỏi giang, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái, không biết có phải do hơi thở kiêu căng ngạo mạn trên người hắn ta hay không.

Tuy rằng mồm đang nói dỗi Trình Lý nhưng tầm mắt hắn ta lại hoàn toàn tập trung trên người Giản Tà.

Hắn đánh giá cậu, mặt mày mang theo phần lạnh lùng cùng châm chọc.

"Anh vừa rồi nghe lén cuộc nói chuyện của bọn tôi sao?" Trình Lý nhăn mày đến độ có thể kẹp chết muỗi, đặc biệt người trước mặt này còn làm lơ hắn:" Đương sự....chính là đứa nhóc Cảnh Thần đâu? Không phải nên ở cùng một chỗ với anh sao?"

Phải biết rằng trong cuốn sách Luật có đề cập đến một quy định không thể bỏ qua.

Một khi con người bị đưa vào lĩnh vực săn mồi, nếu như may mắn chạy thoát thì từ nay về sau cũng sẽ bị các yêu vật khác xem như đối tượng mà săn giết.

Bộ Hậu Cần nếu muốn hoàn thành báo cáo thì việc dò hỏi đương sự là điều tất yếu, cho nên Trình Lý mới có thể đem Cảnh Thần lưu lại khu biệt thự, nhưng không nghĩ tới hắn ta một mình đi đến đây, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng đứa trẻ đó.

Nhưng hiện tại kẻ này đang làm gì vậy? Nói chuyện với đương sự xong thì mặt hắn ta tiếp tục ở đó một mình, điên rồi à?

Hắn cho rằng tên kia sẽ đưa Cảnh Thần tới đây.

Thanh niên tựa hồ biết Trình Lý suy nghĩ cái gì, lại chỉ phát ra một tiếng hừ khinh thường.

"Báo động giả cũng được coi là hành vi trái pháp luật." Hắn ta nhìn Giản Tà rồi lạnh lùng nói, rồi quay mặt nhìn Trình Lý: "Còn anh, muốn dùng cách này để tranh thủ sự chú ý sao?"

Mắt Giản Tà híp lại, giương mắt nhìn hắn ta.

Trình Lý ở bên cạnh cậu hiển nhiên là bị lời hắn ta nói làm cho tức giận, chửi tục một tiếng mới tức giận nói: "Lời anh nói là có ý gì? Cái gì gọi là báo động giả?"

Kẻ này thong thả bước đến, không thèm nhìn hai người bọn họ, lấy ra cái gì đó trong cặp để lên bàn.

" Tự mình xem đi."

Vẻ ngoài của nó rất quen thuộc, Giản Tà nhanh chóng nhớ lại mình đã gặp nó lúc nào.

Người phụ nữ lúc trước đến trường học có mang theo thiết bị kiểm tra trên hành lang rồi sau đó dùng vẻ mặt không thể tin tưởng được lao vào văn phòng, thiết bị nhỏ nhìn cứ như thiết bị quét mã vạch ở siêu thị có thể kiểm tra năng lượng yêu vật lưu lại trong không khí.

Trình Lý cầm lấy nó, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, nhưng khi nhìn thấy số liệu bên trên, vẻ mặt hắn ta nhanh chóng cứng lại, rồi lại để lộ biểu cảm không thể tin vào mắt mình.

"0....?"

Thật buồn cười, lúc nãy khi hắn ta ở hiện trường, vẫn có thể cảm giác được sức mạnh đáng sợ đến cùng cực mà Lĩnh vực chính diện gây ra, nhưng lúc này Thiết bị tinh vi nhất Cục lại nói với hắn ta, những năng lượng đó có giá trị là 0?

Phải biết rằng cho dù là yêu vật cấp D yếu nhất, thiết bị này vẫn có thể đo đến chi tiết từng chữ số còn sót lại.

Nhớ tới điều gì đó, Trình Lý theo bản năng mà nhìn về phía Giản Tà đang đi vào cõi thần tiên kia, tức khắc mặt hắn lộ vẻ hoảng sợ.

Nếu hắn nhớ không lầm, ban đầu bọn họ nhìn chỉ số của yêu vật cấp B lần trước cũng như thế, một chút năng lượng dao động cũng không xót lại tý nào, quả thực giống như bị lau đi dấu vết từ gốc, không thể để lại trên thiết bị đo lường một chút nào.

Nhưng lần trước là do tồn tại không thể diễn tả được....

Chẳng lẽ sự kiện lần này cũng xuất hiện sao? Nhưng tại sao hắn không chứng kiến được sự hiện diện...?

Chờ một chút.

Trình Lý giật mình, trong đầu hiện lên một suy nghĩ tưởng chừng như là ảo giác, đám sương đen âm u đó hình như đã thực sự xuất hiện sau lưng Giản Tà.

Hắn không thể ngăn lại sự sợ hãi của bản thân mà rùng mình, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, trong lòng cũng rất ngạc nhiên.

Trình Lý biết loại cấp bậc này tồn tại, nếu muốn che lấp dấu vết hơi thở của mình là điều vô cùng đơn giản, mà hình ảnh đó nếu không phải là ảo giác vậy có nghĩa là......

Vị kia đang khiêu khích hắn ta.

Hoặc là, vị kia ngạo mạn mà tuyên bố sự chiếm hữu với Giản Tà.

Hô hấp Trình Lý trở nên dồn dập, đầu óc lộn xộn, không tự chủ được mà nhìn đến sắc mặt lãnh đạm của Giản Tà.

Ở trên người cậu, tựa hồ có rất nhiều bí mật.

Một thiếu niên mới vừa bước chân vào một thế giới khác vậy mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi khiến hắn ta cảm thấy vô cùng kiêng kỵ.

Không hề biết rằng vẻ mặt kiêng kỵ này của hắn ta trong mắt thanh niên kia như đang thể rằng hắn ta đã bị chọc trúng tử huyệt, không nhịn được cười lạnh, vẻ mặt khinh thường.

Mà cậu ngồi đối diện Trình Lý, cũng thoáng nhìn thấy được trị số giá trị 0 này.

Cậu không khỏi: "....."

Mình ăn uống thật tốt, giải quyết thật sạch sẽ.

Bất quá yêu vật chẳng lẽ kỳ thật là một nguồn năng lượng hội tụ thành thực thể sao? Yêu vật lần trước bị cậu ăn, trực tiếp biến mất, mà hôm nay cậu cũng đã cố ý khắc chế mới có thể lưu lại thực thể của yêu vật cấp A+ kia, một bé gấu bông nhỏ nhắn cao hai mươi centimet.

"Thiết bị đo lường cũng có thể xảy ra vấn đề." Trình Lý miễn cưỡng phục hồi lại tinh thần, ngừng thở ngẩng đầu nói: " Anh biết thiết bị trước sau cũng chỉ là thiết bị, đúng không?"

Giống như lần trước vậy, việc thiết bị kiểm tra đo lường có vấn đề, nhưng điều tra viên cấp A đi cùng hắn trước đó lại cảm nhận được một hơi thở khủng khiếp.

Cũng không biết câu này chọc vào điểm nào của hắn ta, vẻ mặt của thanh niên vặn vẹo, trong đôi mắt lóe lên một chút ghen tị.

"Ha hả, tôi là điều tra viên có giá trị linh cảm kém hơn điều tra viên có giá trị linh cảm cấp B, nhưng chuyện tôi kiểm tra được tuyệt đối không thành vấn đề."

Trình Lý tức đến cười ra tiếng: "Đừng tưởng rằng.....đừng quá tự tin.!"

"Không, tôi chỉ là vô cùng may mắn mà thôi, tôi sẽ đem chuyện này báo lên Cục, Trình Lý, anh tạm thời chờ bị cách chức đi." Thanh niên trào phúng cười nhạo, lại từ trên cao nhìn xuống mà liếc qua Giản Tà: "Còn cậu, trẻ vị thành niên? Vẫn là về nhà mà chăm chỉ đọc sách đi."

Hắn ta hiển nhiên cực kỳ căm ghét điều tra viên có giá trị linh cảm cao, Giản Tà là bị giận chó đánh mèo, làm vẻ ta đây vô cùng kiêu ngạo.

Hơn nữa xem ra kẻ này là bộ dạng tập mãi thành quen, hiển nhiên cũng không phải lần đầu tiên ỷ vào việc là người Bộ Hậu Cần mà đi xúc phạm những điều tra viên khác.

Không biết vì cái gì, Trình Lý tuy rằng đã tức giận đến phát run nhưng lại không có cách nào đối phó với hắn ta, để cậu phải nhận sự sỉ nhục này.

Giản Tà vô cảm mà đảo mắt quanh thân kẻ kia, như là thợ săn đang đánh giá con mồi.

Dù trẻ vị thành niên trong miệng hắn không nói câu nào, ánh mắt cũng không có gì dao động, lại khiến cho thanh niên kia có cảm giác âm u, cả người rùng mình.

Biểu cảm đắc ý của hắn ta cứng lại, bước chân chuẩn bị rời đi không chịu khống chế mà dừng bước.

"Có muốn so may mắn một chút hay không?"

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của hắn ta, Giản Tà vừa nhìn hắn ta vừa cười, nói chậm rãi: "Hình như tôi thấy trong cặp tài liệu của anh có một bộ bài poker, không bằng dùng nó?"

***Bài poker:

___________________________________

Hết chương 18.

___________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro