Chương 23.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải nói là ekip chương trình đã chuẩn bị rất kỹ càng, chẳng hạn như lần này chơi snooker Quan Đồng không có chỗ để biểu diễn.

Không biết tiếp theo sẽ thế nào?

Tổ tiết mục trực tiếp đi tới chỗ Bùi Hoài Tễ và đưa thiếp.

Lúc này không chỉ Quan Đồng mà cả Vưu Miên ngồi một bên cũng tỏ ra kinh ngạc.

Phải biết rằng từ lúc bắt đầu quay đến nay đạo diễn Hồng Thịnh luôn tránh để Bùi Hoài Tễ xuất hiện quá nhiều trên màn ảnh, điều này cũng đã được thống nhất từ trước khi Bùi Hoài Tễ tham gia chương trình nhưng bây giờ tổ chương trình lại trực tiếp đi đến chỗ Bùi Hoài Tễ và đưa thiệp cho hắn.

Rõ ràng là muốn Bùi Hoài Tễ có thêm nhiều màn ảnh hơn.

Vưu Miên liếc nhìn Bùi Hoài Tễ, không biết phản ứng của người đàn ông này sẽ như thế nào.

Không ngờ Bùi Hoài Tễ lại bình tĩnh nhận lấy tấm thiệp, vẻ mặt không đổi.

Hoặc là nói cho dù có thay đổi thì cũng không thể hiện ra ngoài.

Bùi Hoài Tễ mở thiệp, thanh tuyến lạnh lẽo: "Các khách mời vui lòng đến địa điểm hẹn hò tiếp theo, địa chỉ như sau..."

Đó là một ngọn núi lùn nằm ở phía nam thành phố Hoa Giang, tầm nhìn thông thoáng và tương đối ít người.

Quan Đồng nghi hoặc hỏi: "Đi lên núi? Trên núi có trò chơi đặc biệt gì sao?"

Mặc dù mọi người đều bối rối nhưng vì địa điểm hẹn hò tiếp theo của chương trình đã xuất hiện nên họ vẫn đứng dậy và bước ra ngoài.

Vân Quan Thanh lười nhác đi cuối, kiệm lời hơn rất nhiều.

Vưu Miên nhận lấy tấm thiệp và nhìn thoáng qua. Nam sinh mỉm cười khi thấy địa chỉ được viết trên đó.

"Có lẽ tôi đã đoán được tổ tiết mục muốn chúng ta làm gì rồi." Vưu Miên nói.

Quan Đồng kinh ngạc ôm mặt, tỏ vẻ vô cùng ngưỡng mộ: "Trời ạ! Sao cái gì cậu cũng biết hết vậy, Vưu Miên? Nói cho tôi biết đi, có phải cậu đã nói gì đó với đạo diễn trước không?"

Quan Đồng nói đùa, đặt tay lên vai Vưu Miên. Khoảng cách gần buộc cậu phải đối mặt với đòn tấn công nhan sắc chí mạng. Chỉ trong nháy mắt, cậu thậm chí còn quên mất lời mình vừa nói.

Bùi Hoài Tễ mở cửa xe, nhìn chằm chằm Vưu Miên: "Vẫn là may mắn à?"

Vưu Miên cười với Quan Đồng nghe vậy hơi giật mình, quay đầu nhìn Bùi Hoài Tễ.

Nam sinh nhướng mày: "Lần này không phải may mắn đâu, mọi người tới rồi sẽ biết."

Bùi Hoài Tễ dường như có chút hài lòng mím môi.

Vưu Miên nhìn vẻ mặt của người đàn ông mà không hiểu sao.

Lần này Vưu Miên có một cơ hội hiếm có. Họ lái xe chưa đầy hai mươi phút đã đến chân núi và dành thêm mười phút nữa để leo lên đỉnh núi.

So với bốn vị khách còn có chút thoải mái thì những người quay phim vác máy quay trên vai trông có vẻ mệt mỏi hơn nhiều.

Bốn người vừa lên đến đỉnh núi liền thấy địa điểm quay phim mà tổ chương trình đã sắp xếp từ trước.

Quan Đồng nhìn địa điểm mới khổng lồ trên đỉnh núi với vẻ vui mừng và phấn khích, thở hổn hển: "Xem ra chính là nơi này!"

Dường như Vưu Miên đã đến đây nhiều lần, y đi thẳng về phía cửa kính mà không tìm kiếm những mũi tên do tổ chương trình để lại.

Vân Quan Thanh vừa ngước mắt lên liền chú ý đến tấm biển treo trước cửa lớn.

【 Câu lạc bộ xe karting* Đỉnh Thịnh 】

*là kiểu xe này nè

Bên dưới tấm biển là chương trình khuyến mãi được viết bằng phông chữ lớn màu đỏ tươi——

【 Ngày mùng 3 mỗi tháng bất kỳ ai cũng có thể tham gia cuộc thi xe karting. Ba người về đích đầu tiên sau khi hoàn thành năm vòng đua có thể nhận được giải thưởng. 】

Bên dưới còn có một dòng chữ lớn hơn——

【 Trò chơi dành riêng cho những người dũng cảm, hãy đến nếu bạn đủ can đảm! 】

·

Vân Quan Thanh ngước mắt nhìn Vưu Miên phía trước, cao giọng hỏi: "Cậu thường tới đây chơi à?"

Vân Quan Thanh cũng có chút không dám tin.

Chơi xe karting? Chơi xe?

Còn đua xe quanh núi nữa, mấy người không có chút tài năng có lẽ cũng không dám tới.

Người này thật sự là Vưu Miên sao? Càng ngày càng hợp khẩu vị của hắn.

Thật là... quá thú vị.

Ánh mắt Bùi Hoài Tễ cũng lướt qua tấm biển, khác hẳn với câu hỏi thẳng thừng của Vân Quan Thanh hắn có vẻ im lặng hơn nhiều, chỉ bình tĩnh đi theo Vưu Miên và Quan Đồng đứng trước quầy như thường lệ.

Vưu Miên nhàn nhạt trả lời câu hỏi của Vân Quan Thanh: "Từng tới đây mấy lần rồi."

Ánh mắt Vân Quan Thanh tối sầm, bây giờ hắn còn lâu mới để giọng điệu này của Vưu Miên lừa gạt.

Nam sinh rõ ràng rất quen thuộc với nơi này, chắc hẳn là khách quen.

Ngay khi bước vào đã cảm thấy nó có vẻ yên tĩnh hơn nhiều so với bình thường.

Ông chủ mập đứng sau quầy vui vẻ hơn hẳn khi thấy Vưu Miên, giơ tay ra tạo thành nắm đấm chạm vào y.

"Cuối tuần không có thi đấu, sao cậu lại tới đây?" Trên đầu ông chủ có hình xăm, tổ tiết mục bảo ông đội mũ lên.

Vưu Miên cười cười, rất quen thuộc nói: "Quay chương trình."

Ông chủ mở to mắt: "Tổ tiết mục mà tôi cho mượn câu lạc bộ là của các cậu à?"

Vưu Miên quay lại vẫy tay với ba người phía sau, giới thiệu: "Đúng vậy, bốn người chúng tôi, có lẽ sẽ có một số người mới chơi lần đầu. Anh Khánh, anh chú ý hơn một chút nhé."

Quan Đồng bước nhanh đến, oa một tiếng. Cậu không ngừng nhìn ngó xung quanh, đường đua khổng lồ phía sau, đồng phục đua xe và mũ bảo hiểm được đặt trong tủ.

"Thật tuyệt!" Quan Đồng khó nén hưng phấn, hỏi: "Vưu Miên, cậu có thường xuyên tới đây chơi không? Còn thi đấu nữa?"

Vưu Miên lập tức phát hiện khi Quan Đồng hỏi câu này ánh mắt của hai người còn lại lập tức dán chặt vào mình.

Để tránh những rắc rối không đáng có, Vưu Miên nói lái sang chuyện khác: "Cậu đã từng chơi xe karting chưa?"

Quan Đồng thành thật lắc đầu.

Nếu chỉ xét về ngoại hình thì với mái tóc hồng và khuyên tai xếp dãy khiến Quan Đồng trông 'rock and roll' và 'nổi loạn' hơn Vưu Miên.

Nhưng Quan Đồng biết mình chỉ là thích trang điểm thôi, thời đi học cậu còn là học sinh ngoan đấy!

"Chưa chơi bao giờ nhưng nghe nói rất nhiều." Quan Đồng nhìn đường đua, " Xe karting nghe có vẻ khá dễ thương đấy, có an toàn không?"

Vưu Miên muốn nói lại thôi vỗ vai Quan Đồng, sau đó quay sang nói với anh Khánh: "Anh lấy cho cậu ấy một chiếc mũ bảo hiểm chống sốc đi ạ."

Anh Khánh xoa xoa cổ tay to lớn của mình, cười "đen tối": "Không thành vấn đề!"

Quan Đồng: "..."

Những nhân viên được chuẩn bị trước cho lần hẹn hò này thấy Vưu Miên quen thuộc với chủ câu lạc bộ như vậy nên không can thiệp vào nữa.

Bốn người đi theo ông chủ vào phòng thay đồ.

Anh Khánh đang tìm mũ bảo hiểm cho Quan Đồng bỗng quay lại hỏi: "Hai cậu thì sao? Đã từng chơi xe karting trước đây chưa?"

Xe karting thực sự không dễ thương như cái tên.

Ngược lại khi bước vào đường đua người chơi phải trang bị cho mình bộ đồ đua và mũ bảo hiểm để bảo vệ bản thân trước tốc độ cực cao.

Bùi Hoài Tễ: "Chưa chạm vào bao giờ."

Anh Khánh lại nhìn Vân Quan Thanh.

Vân Quan Thanh: "Tôi cũng chưa."

Ánh mắt anh Khánh dừng trên người Vân Quan Thanh một lúc rồi xoa xoa đầu mình: "Cậu, cậu có phải là đại minh tinh gì đó..."

Đúng lúc anh Khánh đang muốn gọi tên hắn thì Vân Quan Thanh đã khéo léo bước tới, cười nói: "Là tôi, suỵt."

Người đàn ông tóc dài đặt ngón trỏ lên môi, cười nói: "Tôi bị nhận ra rồi."

Anh Khánh vui vẻ: "Sao tôi có thể không nhận ra cậu được? Gần đây bộ phim cảnh sát cậu đóng mới được ra mắt, tôi còn chưa có thời gian đi xem đâu! Dạo này câu lạc bộ bận quá..."

Vân Quan Thanh đã quen xử lý loại như chuyện này, "Ông chủ có thể hỏi nhân viên mấy vé xem phim, tôi mời ngài xem."

Anh Khánh cười khúc khích, rõ ràng là tâm lý của một fan nhỏ, ông nói cảm ơn nhiều lần, cậu diễn giỏi quá và các loại rắm cầu vồng* linh tinh khác.

*kiểu khen nức nở, khen đến tận trời

May mắn thay anh Khánh cũng là người có hiểu biết, cho dù thần tượng đến chỗ mình cũng không quấy rầy quá nhiều, ông tiến vào chế độ ông chủ chuyên nghiệp và hỏi: "Mỗi đường đua chứa được ba người, ba người nào trước?

Lúc Vưu Miên đang định mở miệng thì Bùi Hoài Tễ đang đứng một bên nói trước: "Ba người bọn họ trước đi."

Anh Khánh ngẩng cổ nhìn Bùi Hoài Tễ, hít một hơi rồi nói: "Được rồi, vừa lúc tôi cũng phải đi tìm một bộ đồ đua hợp với cậu, số đo lớn như vậy không có nhiều đâu."

Vân Quan Thanh cười nhạt, hắn và Quan Đồng xách quần áo đi vào phòng thay đồ.

Ông chủ không nhìn Vưu Miên và đi ra ngoài, xem ra nam sinh đã sớm có một bộ đồ đua riêng ở đây.

Quả nhiên, Bùi Hoài Tễ đứng sang một bên đã thấy Vưu Miên mở tủ khóa mật khẩu dành cho hội viên, trong đó có đầy đủ bộ đồ đua và mũ bảo hiểm.

Bộ đồ đua của Vưu Miên chủ yếu có hai màu màu vàng và đen, màu đen làm chủ đạo và màu vàng là điểm nhấn.

Mũ bảo hiểm cũng vậy.

Bùi Hoài Tễ nhìn chằm chằm Vưu Miên, cuối cùng hỏi khi mà không có máy quay hay bất cứ ai khác: "Trông cậu có vẻ rất quen thuộc, cậu thường xuyên chơi à?"

Vưu Miên thành thật trả lời: "Khi còn học năm nhất và năm hai nếu có thời gian tôi sẽ đến đây. Bây giờ gần như không đến nữa. Tôi khá bất ngờ khi tổ chương trình lại chọn nơi này."

Vưu Miên không hề nói dối, Bùi Hoài Tễ nghe vậy khẽ gật đầu, đột nhiên hỏi: "Cậu đã ngã bao giờ chưa?"

Vưu Miên vén rèm phòng thay đồ bên cạnh, quay người cười với Bùi Hoài Tễ: "Chưa."

"Cái này là may mắn thật."

Bùi Hoài Tễ hơi thả lỏng người, dáng người cao lớn tuấn lãng dù chỉ đứng ở đó cũng đã rất đáng chú ý rồi.

Nhìn khí chất mạnh mẽ cao ngạo của hắn, anh Khánh không khỏi run lên khi bước tới với bộ đồ đua xe.

"Người anh em này, cậu cao quá, đây là bộ duy nhất cậu có thể mặc." Anh Khánh đưa đồ cho Bùi Hoài Tễ với nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt mập mạp, "Mới tinh, chưa có ai mặc đâu."

Bùi Hoài Tễ nhận lấy quần áo, nhẹ gật đầu: "Cảm ơn."

Anh Khánh nhanh chóng xua tay, "Không có gì, không có gì. Cậu có thể chọn bất kỳ phòng thay đồ trống nào."

Những vị khách nổi tiếng trong phòng quan sát không thể nhìn thấy hình ảnh trong phòng thay đồ. Màn hình của họ chỉ dừng lại ở thời điểm mọi người bước vào phòng thay đồ thôi.

Khúc Thiệu lau trán, rít lên để bình tĩnh lại: "Không ngờ người tương phản lớn nhất trong hai trò chơi này lại là Vưu Miên. Tôi thực sự không ngờ người có vẻ ngoài nhu hòa như vậy sẽ chơi mấy trò kích thích như đua xe."

"Hơn nữa chuyên ngành của cậu ấy lại là điêu khắc, vừa nghe đã biết rất an phận rồi."

Sau khi nhìn thấy cảnh này, Quách Túc có hảo cảm hơn nhiều với Vưu Miên.

"Có vẻ như mô tả ban đầu của thầy Trình rất đúng. Vưu Miên quả thực phù hợp với tính cách loại A."

Hý Nhụy nói: "Trong nhà nhỏ người có vẻ ôn hòa nhất là Vưu Miên nhưng trên thực tế nếu quan sát một chút sẽ phát hiện kỳ thực Vưu Miên là người có tâm phòng bị rất mạnh."

"Một khi máy quay không còn hướng về mình nữa Vưu Miên sẽ không nói một lời, giống như ngay từ đầu đã tự quấn mình trong nhiều tầng xiềng xích để có được cảm giác an toàn."

Quách Túc phản đối điều này: "Tôi không nghĩ Vưu Miên là người không có cảm giác an toàn. Ngược lại, mọi cử chỉ và ngữ điệu của cậu ấy đều rất thản nhiên. Vừa rồi đánh bida hay bây giờ là đua xe karting cũng thế, phong thái của cậu ấy chính là không có người nào địch nổi."

Quách Túc gõ gõ cây bút trong tay lên bàn, vô cùng kích động nói: "Tôi nghĩ đêm nay hai vị khách quý bên Hoa linh lan kia... Bùi Hoài Tễ và Vân Quan Thanh sẽ gửi tin nhắn tâm động cho Vưu Miên!"

Cảm xúc khích động quá mức lại mắc kẹt của Quách Túc khiến khách mời trong trong phòng quan sát đều bật cười.

Khúc Thiệu không khỏi nói đùa: "Quách Túc nhìn rất giống một ông bố già, quá thiên vị Vưu Miên rồi."

Quách Túc vừa rồi còn đắm chìm trong hưng phấn vừa nghe lời này đã lập tức gật đầu: "Này, tôi chỉ là thích kiểu người như Vưu Miên thôi, vừa phóng khoáng vừa đẹp trai đúng không?"

Nhiều người có mặt đều gật đầu đồng tình.

Đúng là sức hấp dẫn không gì sánh bằng.

Đôi mắt Hý Nhụy dán chặt vào Vưu Miên trên màn hình, từ đầu cô đã biết cuộc đời nam sinh này sẽ bước sang một trang mới khi tham gia chương trình này.

Khúc Thiệu cười nói: "Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong có cẩm tú(?)."

(?) k hỉu mn ơi, tui lên gg tìm mà k ra, chắc là kiểu bề ngoài đẹp đẽ bên trong lại càng nhiều bất ngờ thu hút người khác hơn à???

——

Bốn vị khách đã thay quần áo xong cùng nhau bước ra khỏi phòng thay đồ, tổ chương trình không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc này dù chỉ một giây.

Quan Đồng mặc bộ đồ đua màu hồng rất hợp với mái tóc của mình. Chiếc khuyên tai cực kỳ phù hợp với trang phục của cậu ấy, khí chất cũng trương dương cực kỳ.

Vân Quan Thanh mặc bộ đồ đua màu đỏ rực. Người đàn ông có mái tóc dài được buộc chặt sau đầu, vài sợi tóc phất qua một bên mặt làm mờ đi vẻ ngoài phi giới tính, kinh diễm vạn phần.

Bùi Hoài Tễ không vào đường đua mà đứng ở bên ngoài chờ đợi.

Người đàn ông cao ngất với chiều cao 1m91 mặc bộ đồ đua màu xanh đen khiến hắn trông càng lạnh lùng hơn, sườn mặt nghiêm nghị lộ ra vẻ kiềm chế dưới ánh mặt trời.

Bộ đồ đua bó sát tôn lên cơ bắp của hắn đến mức hoàn hảo. Đôi chân dài khỏe khoắn, vai rộng eo thon hoàn mỹ như thể giây tiếp theo có thể làm người mẫu trên sàn catwalk.

Mái tóc gọn gàng cùng hơi thở mát lạnh quanh thân tạo nên khí chất nghiêm nghị không thể bỏ qua.

Anh Khánh chạy chậm phía sau ba người vào đường đua.

"Tiểu Miên, cậu có thể tự làm được không? Tôi chuẩn bị xong cho hai người kia rồi sẽ đến chỗ cậu."

Vưu Miên hạ tay đang cầm mũ bảo hiểm xuống, vẫy tay mà không quay đầu lại.

Không thể nhìn ra dáng người mảnh khảnh của nam sinh qua chiếc áo khoác rộng thùng thình thế nên mọi đường cong hoàn hảo đều lộ ra khi khoác lên mình bộ đồ đua bó sát.

Eo Vưu Miên quá nhỏ, chân cũng cực kỳ dài.

Mái tóc nâu hạt dẻ tung bay trong gió, chiếc cổ trắng nõn lộ ra từ cổ áo bộ đồ đua. Sườn mặt lãnh đạm, thoạt nhìn tựa như một mỹ nhân cao lãnh nhưng một khi người nọ quay đầu lại nhìn bạn sẽ khiến tim bạn đập rộn ràng chỉ vì đôi mắt cong cong như vầng trăng non.

Đôi mắt màu hổ phách thấm xanh non cũng rất dịu dàng, ánh mặt trời chiếu lên đỉnh đầu khiến y tỏa sáng rực rỡ.

Vưu Miên quay người đối diện với ống kính, đặt tay lên thái dương và nhấc nó ra xa trông vừa tiêu sái vừa xinh đẹp.

Bùi Hoài Tễ đứng xa xa phía bên ngoài sân vận động bỗng mím môi, yết hầu khẽ lăn.

Vưu Miên đội mũ bảo hiểm và ngồi vào xe, giọng anh Khánh cách đó không xa vang lên: "Tiểu Miên! Cậu chọn gạch(?) bốn hay gạch hai?"

(?) k biết có phải gạch thật k hay trong thuật ngữ đua xe nó lại là 1 từ khác, từ này là mình dùng gg dịch ra ấy mn, bạn nào biết nhiều hơn về môn này thì cmt cho mình biết với nhé

Vưu Miên giơ tay phải đeo găng lên làm động tác hai.

Anh Khánh thắt dây an toàn cho Quan Đồng và rít lên: "Cậu điên thật đấy."

Quan Đồng nghi hoặc hỏi: "Xe của tôi và Vưu Miên không giống nhau sao?"

Sau khi thắt dây an toàn anh Khánh đứng dậy vỗ vai Quan Đồng bảo cậu đội mũ bảo hiểm lên: "Tất nhiên là khác rồi. Gạch bốn là nơi mà mấy người mới như các cậu chơi giải trí."

"Nhưng chỉ cần thay động cơ thành KT100 thì xe ở gạch hai với dung tích 100cc sẽ chẳng khác gì xe đua chuyên nghiệp cả."

Vân Quan Thanh ngồi cách Quan Đồng không xa đương nhiên nghe được lời anh Khánh nói.

Người đàn ông giơ tay buộc tóc, đội mũ bảo hiểm, ánh mắt nhìn chằm chằm Vưu Miên ở làn ngoài phía trước.

Cơ sở vật chất của Câu lạc bộ Đỉnh Thịnh rất đầy đủ, thậm chí đường đua cũng có mấy cái lận.

Chúng uốn lượn theo địa hình ngọn núi bằng phẳng, đường đua cực rộng và có nhiều làn đường được ngăn cách bởi vô số lốp xe màu đen.

Anh Khánh chỉ về phía Vưu Miên: "Đường đó là đường gạch hai, hai cậu bây giờ đang chạy đường gạch bốn chỉ có thể đi dọc theo đường này thôi."

"Không cần lo đụng phải người khác, có lốp xe cản đường rồi."

Mã lực của động cơ gạch bốn bị phanh hạn chế. Anh Khánh sẽ giám sát toàn bộ quá trình nên không cần lo về vấn đề an toàn.

Quan Đồng đơn giản tiếp thu kiến thức mà anh Khánh dạy, vừa gật đầu ý bảo mình hiểu rồi thì phía trước đột nhiên vang lên tiếng động cơ dữ dội, sau tiếng gầm rú chỉ có thể nhìn thấy một chiếc xe karting đen lao về đường đua phía trước.

Quan Đồng đội mũ bảo hiểm, huyết mạch sôi lên trước màn trình diễn cực kỳ tiêu sái của Vưu Miên, cậu nhanh chóng vỗ vai anh Khánh và nói: "Ông chủ ổn chứ? Tôi đã hiểu rồi, giờ có thể bắt đầu được chưa?"

Ngay khi anh Khánh nói đồng ý, Quan Đồng nghe thấy một âm thanh tăng tốc lớn khác phát ra từ bên cạnh.

Vân Quan Thanh khéo kính bảo vệ mắt xuống, đạp ga lao đi.

Anh Khánh không khỏi bật cười khi thấy bầu không khí sôi động này. Anh cúi xuống vỗ lên mũ bảo hiểm của Quan Đồng một cái và nói: "Đi thôi!"

Ba chiếc xe karting thấp đang phóng nhanh quanh đường đua. Rõ ràng đây là một trò chơi giải trí nhưng mọi người không khỏi phấn khích trước âm thanh mã lực gầm rú.

Vưu Miên đạp ga một cách điêu luyện, ngay trước mặt y là một loạt các khúc cua.

Máy bay không người lái của tổ chương trình đang bám sát phía sau xe y để quay phim.

Đôi mắt của nam sinh trong ống kính bị che khuất bởi cặp kính bảo vệ màu xám, bộ đồ đua bao phủ toàn bộ cơ thể mang lại cảm giác bí ẩn.

Vưu Miên cảm thấy adrenaline trong cơ thể đang dâng trào vào lúc này.

Càng đi nhanh trái tim y lại càng bình tĩnh hơn.

Hai tròng mắt lý trí nhìn thấy góc cua đang đến gần trong gang tấc, cơ thể vô thức thực hiện những chuyển động bẻ lái cực độ.

Lốp xe màu đen phát ra tiếng rít tạo thành hai vệt xám trên đường đua.

Bùi Hoài Tễ nhìn chiếc xe karting đang phóng nhanh phía xa, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh dường như không hề lo lắng chút nào.

Vưu Miên đang đối mặt với hàng loạt khúc cua hình chữ S. Khi vượt qua ngã rẽ đầu tiên một cách nhanh chóng, y vẫn không giảm tốc độ mà chọn tiếp tục đạp ga và lao về phía đoạn đường dốc như một mũi tên!

Vân Quan Thanh và Quan Đồng phía sau đã mất dấu Vưu Miên.

Ban đầu Quan Đồng rất muốn đuổi kịp Vưu Miên nhưng khi thực sự bước lên đường đua cậu mới nhận ra rằng chiếc xe karting này hoàn toàn không phải là một món đồ chơi nhỏ dễ thương.

Lực ép mạnh khiến cậu không thể không giảm tốc độ cho đến khi không còn nhìn thấy đuôi xe của Vân Quan Thanh đâu nữa.

Lại là một khúc cua khác!

Vưu Miên vượt qua góc cua cuối cùng sau đó nhanh chóng phi qua đoạn đường dốc, con xe thấp bé bay trên không.

Hầu như trái tim của mọi người đều thắt lại vào lúc này.

Một tiếng vang lớn, Vưu Miên quay nhanh tay lái và phóng thẳng về đích.

Lúc này Vân Quan Thanh vừa vặn đi ngang qua Vưu Miên.

Người sau hai chiếc mũ bảo hiểm liếc nhau một cái rồi tách ra ngay lập tức.

Nếu không có Vưu Miên thì Vân Quan Thanh, người lần đầu tiên tiếp xúc với môn đua xe karting đã làm rất tốt nhưng chỉ cần Vưu Miên còn đạp ga trên đường đua thì ánh mắt của mọi người sẽ chỉ đổ dồn vào y thôi.

Anh Khánh đứng ngoài sân hét lớn: "Tiểu Miên! Đi! Nhanh, nhanh, nhanh!"

Chiếc xe karting màu đen hoàn thành số vòng đã định và vượt qua vạch đích. Tiếng phanh gấp vang lên, chiếc xe dừng lại ở mép đường đua.

Cái bộ môn đua xe này mình chẳng biết chút gì về nó luôn nên edit cũng khó khăn hơn rất nhiều, bạn nào thấy có thuật ngữ nào k đúng thì cứ nói với mình nhé φ(* ̄0 ̄) còn giờ thì mình cút đây, đau lưng quáaaa

4:32 pm

15/06/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro