Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vưu Miên nói xong liền im lặng quay đầu đi, theo suy nghĩ của y, những người như Bùi Hoài Tễ sẽ chọn cách im lặng vòng qua chủ đề này.

Suy cho cùng ở thành phố Hoa Giang, những lời đồn đại tương tự về mấy gia đình hào môn luôn là vô tận, khó hiểu và phức tạp đến mức khiến người nghe phải há hốc mồm.

Và Bùi Hoài Tễ luôn là người không muốn dính líu đến mấy thứ này.

Nhưng điều y không ngờ tới là Bùi Hoài Tễ vẫn tiếp tục nhìn y chằm chằm, sau đó hắn nhạy bén nắm được điểm mấu chốt, không ngừng hỏi: "Hai năm trước? Tại sao lại là hai năm trước?"

Vưu Miên cau mày và mím môi im lặng.

Y vốn tưởng rằng lòng mình đã không nhấc nổi chút gợn sóng nào nữa nhưng đứng trước câu hỏi này cõi lòng y vẫn bị khuấy động.

Tại sao lại là hai năm trước?

——Bởi vì hai năm trước là lễ thành niên của Bạch Lâm, bởi vì hai năm trước là ngày Bạch Lâm trở về Vưu gia.

Bạch Lâm sinh non, từ khi sinh ra đã phải chịu nhiều tai họa lớn nhỏ, cảm lạnh phát sốt là chuyện thường tình, tuổi còn nhỏ sức đề kháng và khả năng miễn dịch cực kỳ thấp.

Tình cờ lúc đó là thời điểm bận rộn và nguy hiểm nhất khi sản nghiệp "Tú Minh" của Vưu gia sắp được đưa ra thị trường.

"Tú Minh" trước đây là một xưởng may nhỏ do Vưu Tế Viễn và một số anh em cùng mở, sau này, mục tiêu kinh doanh của Vưu Tế Viễn khác với mục tiêu của ba đối tác còn lại.

Chuyện gì đã xảy ra ở giữa thì không ai rõ nhưng cuối cùng Vưu Tế Viễn đã độc lập đứng ra và thành lập "Tú Minh" hiện tại.

Chỉ là sau sự việc kia Vưu Tế Viễn suốt ngày lo lắng hãi hùng, sau khi bàn bạc với Bạch Bội Lan, hai người quyết định gửi con trai ruột Bạch Lâm ra nước ngoài, sau đó nhận nuôi Vưu Miên từ trại trẻ mồ côi khi y chỉ mới 5 tuổi.

Từ đó trở đi, Vưu Miên sống trong cái vòng này với tư cách là con trai duy nhất của Vưu gia. Cho đến khi Vưu Tế Viễn và Bạch Bội Lan nghĩ rằng "nguy hiểm" đã kết thúc và gióng trống khua chiêng đón con trai ruột của mình trở về vào năm Bạch Lâm mười tám tuổi - lễ trưởng thành của cậu ta.

Thấy Vưu Miên không trả lời, Bùi Hoài Tễ thử hỏi lại: "Vậy bây giờ cậu là ai?"

Giọng điệu của người đàn ông bình tĩnh và lý trí, khí chất mạnh mẽ của anh ta không hề yếu thế chút nào ngay cả khi đang ngồi trên xe.

Người này làm sao vậy?

Vưu Miên cau mày, nhưng trước khi y kịp nói gì Bùi Hoài Tễ đã tự tìm ra đáp án.

Y chỉ thấy người đàn ông đẹp trai ngồi bên cạnh mình hơi hé môi mỏng, đôi mắt sắc bén hơi ngưng lại, nói: "Ồ, tôi suýt quên mất, cậu là Vưu Miên."

Vưu Miên: "..."

Nụ cười ôn hòa ấm áp trên môi Vưu Miên dần dần nguội đi, như thể cuối cùng y cũng đã lột đi lớp mặt nạ giả tạo kia.

"Bùi tổng, anh đang đùa tôi à?" Vưu Miên đặt hai tay lên vô lăng trước mặt, nghiêng đầu trầm giọng hỏi.

Họ chỉ vừa lái xe ra khỏi nhà nhỏ không lâu, một chiếc xe công vụ màu đen của tổ chương trình đã chạy theo sau họ.

Vưu Miên còn có thể nghe được tiếng nhân viên thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, xòe tay như kèn và hét to: "Nhóm khách mời ở phòng quan sát bảo rằng màn hình camera trong xe của nhóm cậu không sáng! Vưu Miên! Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Một lúc sau, chiếc xe phía sau cũng dừng lại bên đường.

Nhân viên cầm chiếc GoPro mới chạy ra khỏi xe, duỗi ngón tay gõ vào cửa sổ ghế lái.

Vưu Miên từ từ hạ cửa kính xuống, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu ánh hoàng hôn trên bờ biển, vô cùng trìu mến.

Vưu Miên sửa lại vẻ mặt lạnh lùng khi nãy, mỉm cười ôn hòa nói: "Xin lỗi, Bùi tổng bấm loạn nên mới vô tình tắt đi GoPro, khiến anh gặp rắc rối rồi."

Khi các nhân viên biết được người gây ra việc này là Bùi Hoài Tễ, họ không khỏi khâm phục khả năng liệu sự như thần của đạo diễn Hồng Thịnh.

Trước khi các nhân viên vào xe, Hồng Thịnh đã kéo tai nghe xuống và đưa ra những chỉ dẫn đặc biệt cho họ.

"Cái tên Bùi Hoài Tễ đó nhất định sẽ phạm sai lầm, cậu cầm máy mới đuổi theo hắn, hắn không phải người không nói lý, cậu nói hắn sẽ nghe."

Khi đó nhân viên tự hỏi rằng Bùi tổng là người sẽ nói lý sao?

Cho dù Bùi tổng có nói lý thì anh ta cũng không có can đảm để sai bảo Bùi tổng.

Nhưng điều anh không ngờ là anh đã chuẩn bị tinh thần trước khi chạy ra khỏi xe, nghĩ ra rất nhiều lý do để thuyết phục thì Vưu Miên đã giải quyết chỉ bằng một câu.

Nhân viên lau mồ hôi trên trán, xua tay: "Không sao đâu, các cậu vừa mới ra ngoài, tư liệu sống cũng không có nhiều."

Vưu Miên gật đầu, quay người giơ tay bật chiếc GoPro mà Bùi Hoài Tễ vừa tắt đi.

Màn hình ngay lập tức sáng lên với một chấm đỏ.

Nhân viên mỉm cười nói: "Được rồi, không có vấn đề gì."

Trước khi rời đi, nam nhân viên quay lại nhỏ giọng đề nghị với Vưu Miên: "Lúc xuống xe và đi siêu thị mua hàng cậu phải mang theo chiếc GoPro này. Tốt nhất là đừng để Bùi tổng tắt nó nữa."

Vưu Miên cong mắt gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn các anh đã vất vả."

Các nhân viên thấy thế, tai họ lập tức đỏ bừng, cười cười: "Không vất vả đâu."

Cửa sổ xe được nâng lên, Bùi Hoài Tễ nhìn vào gương chiếu hậu, chiếc xe của tổ chương trình đang quay đầu lái về hướng nhà nhỏ, hỏi: "Vừa rồi cậu không muốn cười với tôi là là vì tôi đã làm cậu tức giận à?"

Vưu Miên lặng lẽ giơ tay chuyển số rồi nhấn ga.

"Nếu Bùi tổng thực sự cảm thấy nhàm chán khi không có ai nói chuyện thì anh có thể giúp tôi xem bản đồ."

Khách mời trong phòng quan sát vừa nhìn thấy màn hình sáng lên, chưa kịp vui vẻ đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Vưu Miên và Bùi Hoài Tễ.

Điều gì đã xảy ra khi màn hình đen ngòm vừa rồi?

Tại sao... bầu không khí giữa hai người này lại kém như vậy.

Bùi Hoài Tễ cầm lấy bản đồ Vưu Miên để sang một bên rồi nhìn lướt qua, không chút gánh nặng thừa nhận: "Tôi không giỏi xác định phương hướng và địa điểm, có lẽ cậu không nên giao nhiệm vụ này cho tôi."

"Không đâu." Vưu Miên lái xe đi đúng lộ trình mà không cần xem bản đồ, cũng không quên nói: "Điều sai trái đầu tiên tôi làm trong chương trình này là chung một nhóm với anh."

Bùi Hoài Tễ nhướng mày, không bình luận gì về những điều Vưu Miên nói, chỉ mở bản đồ ra xem sau đó lại nhìn lên lộ trình trước mặt.

"Rõ ràng cậu đã nhớ rõ con đường này từ lâu rồi." Bùi Hoài Tễ chỉ ra.

Vưu Miên nắm vô lăng mỉm cười nhưng ý cười lại không lan tới đáy mắt, "Kỹ năng quan sát của anh thực sự rất tốt, vậy thì hẳn Bùi tổng cũng có thể nhìn ra hiện tại tôi không muốn nói chuyện với anh."

Bùi Hoài Tễ gấp gọn gàng các góc, cất tập bản đồ trong tay đi.

Người đàn ông giơ tay ấn vào sống mũi cao của mình, dáng vẻ độc đoán vẫn lấn át khi hắn ngửa cổ nhắm mắt lại.

"Hiện tại tôi đã có thể khẳng định vừa rồi tôi đã chọc giận cậu." Bùi Hoài Tễ khoanh tay đặt lên đầu gối, vẻ mặt kiên định, đôi mắt sắc bén dường như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng người.

"Tôi vốn không giỏi nắm bắt chừng mực. Chuyện vừa rồi xin lỗi cậu, nếu cậu vẫn sẵn sàng chấp nhận nó."

Bùi Hoài Tễ nói rất chân thành, tuy giọng điệu vẫn sắc bén và lý trí đến mức không có chút tình người nào nhưng ít nhất cũng đủ để Vưu Miên biết hắn không cố ý.

Nếu là người khác hỏi về quá khứ của Vưu Miên và Bạch Lâm, Vưu Miên sẽ chọn cách loại bỏ hoàn toàn người đó khỏi danh sách những người có thể hòa hợp với mình.

"Được rồi." Cho dù là đang chịu thua thì Vưu Miên cũng sẽ không thể hiện quá rõ ràng, y nói: "Quả thực tôi đã thuộc lòng tấm bản đồ đó từ lâu rồi."

Nhờ năng lực quan sát và phán đoán quỷ quái của mình mà Bùi Hoài Tễ rất tự tin trong việc đầu tư vào thị trường chứng khoán, người đàn ông ngay lập tức nhận được tín hiệu Vưu Miên sẵn sàng chấp nhận lời xin lỗi của mình.

Bùi Hoài Tễ bắt chước giọng điệu vừa rồi của Vưu Miên: "Trí nhớ của cậu thật tốt."

Vưu Miên: "..."

Màn hình nhỏ GoPro được lấy ra khỏi xe có hơi rung lên sau đó bóng lưng cao gầy của Vưu Miên hiện ra.

Bùi Hoài Tễ đi theo Vưu Miên làm nhiếp ảnh gia, xét từ vẻ mặt bình tĩnh như cũ của người đàn ông thì hắn ta thích nghi rất tốt với vai trò mới này.

Vưu Miên đẩy xe siêu thị thẳng tới quầy bán rau củ.

"Yến Đình Hiên viết gì trên tờ giấy nhớ mà anh cầm?" Vưu Miên hỏi mà không quay đầu lại.

Bùi Hoài Tễ bình tĩnh nói: "Kinh phí tổ tiết mục đưa ra chỉ có 500, những gì cậu ta viết không tham khảo được."

Vẻ ngoài điển trai lạnh lùng cùng thân hình cao ráo cường tráng như người mẫu catwalk của Bùi Hoài Tễ thường xuyên khiến những người khác trong siêu thị phải ngoái đầu nhìn lại.

Trước ngực thắt cà vạt màu đỏ sậm được giấu sau hàng khuy của tây trang, khoác áo gió dài màu đen, người đàn ông đi giày da nhẹ nhàng nâng cằm bước đi trên nền gạch trắng như đang bước trên sàn diễn chữ T*.

*thường mấy chỗ trình diễn thời trang sẽ có sàn chữ T để người mẫu đi đó

Cùng lúc đó, chiếc máy ảnh hắn cầm trên tay vẫn đang nhắm vào Vưu Miên trước mặt và quay chụp.

Một số người qua đường nhìn về phía camera, sau khi nhìn thấy Vưu Miên trong lòng có chút cân nhắc, họ cất điện thoại di động và rời đi với vẻ mặt tiếc nuối.

Cũng có một số người qua đường thấy vẻ mặt lạnh lùng của Bùi Hoài Tễ thì không dám tới gần, chỉ đứng xa xa thỉnh thoảng ngước lên nhìn qua một cái rồi thôi.

Vưu Miên buông tay cầm xe đẩy, nghiêng người chọn đồ trên quầy rau.

Bùi Hoài Tễ dừng lại và đứng đó, nghiêm túc cầm chiếc GoPro trong tay.

Ban đầu Bùi Hoài Tễ khôn ngoan chọn cách im lặng cho đến khi hắn thấy Vưu Miên lấy đồ ăn ngày càng nhanh, thậm chí còn ném nó vào xe đẩy phía sau mà không thèm nhìn.

Bùi Hoài Tễ đút hai tay vào túi, trầm giọng nói: "Vưu Miên, tôi không nghĩ các khách mời trong nhà nhỏ đều là người ăn chay."

Bùi Hoài Tễ đang nhắc nhở Vưu Miên rằng lượng rau y lấy đã vượt quá giới hạn.

Vưu Miên lại bỏ một túi súp lơ khác vào xe, khi y ngước mắt lên mái tóc xoăn khẽ đung đưa, đôi mắt dịu dàng và sáng trong.

"Thật sao? Vậy chúng ta chỉ có thể để Bùi tiên sinh ở lại đây chờ tôi thanh toán sau đó trở về xin thêm tiền ở chỗ tổ tiết mục."

Bùi Hoài Tễ hiếm khi nghẹn giọng nhưng một tia vui sướng mà trước kia chưa bao giờ có được đột nhiên dâng lên trong lòng hắn.

So với vừa rồi trong xe Vưu Miên tức giận nhưng không chịu lộ ra ngoài, hắn cảm thấy thái độ thoải mái vô tư của Vưu Miên lúc này càng dễ chịu hơn.

Vưu Miên tiếp tục dùng cách sấm rền gió cuốn này để mua các mặt hàng khác ở khu vực đông lạnh.

Sau khi Bùi Hoài Tễ nhắc nhở một lần hắn cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì hắn chú ý tới vẻ mặt bình tĩnh của Vưu Miên, dù có chuyện gì xảy ra Vưu Miên cũng sẽ không bỏ hắn lại trong siêu thị đâu.

Hồng Thịnh đang ngồi trong phòng quay ngoài nhà nhỏ đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh không thể giải thích được chạy dọc sống lưng.

Nhân viên thấy vậy bối rối: "Cửa sổ cũng không mở mà."

Hồng Thịnh sờ gáy, khóe miệng nhếch lên: "Có lẽ có hơi cảm mạo."

——

Cuối cùng, hai người của nhóm mua đồ đã đứng trước tủ rượu.

Bùi Hoài Tễ nhìn Vưu Miên thuần thục cầm những chai rượu vang đỏ lên và chọn lựa, ánh mắt hơi trầm xuống.

Bùi Hoài Tễ không uống rượu hay hút thuốc và hắn cũng không thích mùi nước hoa, vì vậy người phụ nữ duy nhất trong số ba trợ lý của hắn không bao giờ sử dụng nước hoa ở nơi làm việc.

Đây là một phần lý do tại sao Bùi Hoài Tễ lại chọn chung nhóm với Vưu Miên khi họ còn ở trong nhà nhỏ.

Vì trên người Vưu Miên không có mùi hóa học nào khác ngoài mùi nắng và gió biển.

Sinh hoạt của Bùi Hoài Tễ giống như một chương trình đã được tính toán hoàn hảo, tất cả những góc cạnh không cần thiết đều bị loại bỏ chỉ để lại những phẩm chất được coi là hoàn hảo, xuất sắc và là tấm gương thành công trong xã hội theo nghĩa rộng.

Cách cư xử lạnh lùng và kiệm lời của hắn cũng được cấp dưới trong các công ty con khen ngợi là một thủ lĩnh thiết huyết*.

*cứng rắn, tàn nhẫn

Bùi Hoài Tễ luôn yêu cầu bản thân tuân theo những quy tắc nghiêm ngặt, không có góc cạnh và chỉ tiến về phía trước với mục tiêu luôn ngồi trên đỉnh kim tự tháp.

Dưới chân hắn là thành lũy được đúc kết từ vô số máu, nước mắt và sự nỗ lực.

Quá khứ như vậy, bây giờ vẫn thế và tương lai cũng sẽ không khác gì.

Vì vậy khi Vưu Miên vui vẻ chọn được ba chai rượu vang đỏ trong tủ rượu, Bùi Hoài Tễ dù không quá tán thành cũng chỉ cau mày thờ ơ nhìn qua như vô số lần trước đây hắn đã làm.

Vưu Miên không hề biết gì về hoạt động tâm lý của Bùi Hoài Tễ, y đẩy xe đến quầy tính tiền sau khi mua hàng xong.

Nhân viên thu ngân quét từng mã một.

Bùi Hoài Tễ cau mày nhìn chằm chằm vào hàng hóa đi qua quầy thu ngân, người giàu số 1 thành phố Hoa Giang trông như đang lo lắng về việc vượt quá số tiền đang có.

Còn Vưu Miên, người đã làm tất cả những điều này lại tỏ ra nhàn nhã và bình tĩnh nhận lấy lời khen ngợi ngượng ngùng của nhân viên thu ngân.

"Anh ơi, màu tóc của anh thật đẹp mắt. Anh chọn thế nào vậy?" nhân viên thu ngân hỏi.

Đôi mắt Bùi Hoài Tễ dán chặt vào quầy thanh toán và hắn không còn nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Vưu Miên và cô gái kia nữa.

Nhân viên thu ngân vừa quét xong món hàng cuối cùng liền thấy Vưu Miên lấy một hộp kẹo cứng hương bạc hà khác từ kệ bên cạnh.

Bùi Hoài Tễ: "..."

"498..." Nhân viên thu ngân vừa nói xong đã nhìn thấy động tác của Vưu Miên, cô nhanh chóng quét hộp kẹo bạc hà vào máy tính, cười nói: "Thưa ngài, 500 tệ."

Đồng tử Bùi Hoài Tễ co lại.

Vưu Miên dùng ngón tay bấm mở hộp kẹo cứng, mùi bạc hà tỏa ra.

Vưu Miên nhướng mày mỉm cười, trông giống như một thiếu niên tuấn tú đầy tinh thần phấn chấn, sau đó còn khá khoa trương hỏi: "Căng thẳng một đường rồi, ăn không?"

1:19 pm

25/02/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro