✨ Chương 13 ✨

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌿 Editor: Du Văn (  TequilaBlanco )

- Yêu cầu không REUP/CHUYỂN VER dưới mọi hình thức.

- Truyện được edit theo ý của mình hiểu, không đảm bảo đúng 100%, đôi chỗ sẽ khó hiểu.

- Chưa Beta

-----------------------------------------------------

Người trong lòng ngực sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu khác thường, hô hấp run rẩy khiến người ta cảm nhận được sự yếu ớt cần được bảo vệ.

Du Diễn tăng thêm lực giữ ở bên hông, một tay khác nhẹ nhàng vuốt lưng Giản Kim Triệu "Giản lão sư? Anh có ổn không?"

"......"

Giản Kim Triệu mất vài giây mới lấy lại tinh thần, miễn cưỡng đứng vững "Ừ"

Du Diễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt yếu ớt của Giản Kim Triệu không rời "Giản lão sư, anh có phải không khỏe không? Tôi thấy anh từ lúc đối diễn đã không ổn rồi"

Người khác có thể không nhận ra, nhưng Du Diễn đã nhìn thấy rõ ràng từ lúc diễn chung với Giản Kim Triệu.

Sắc mặt đối phương rất kém, mồ hôi lạnh trên trán và run rẩy là thật!

Dù kỹ năng diễn xuất của Giản Kim Triệu có lợi hại đến đâu, cũng không thể trong vài phút ngắn ngủi tạo ra tình trạng cơ thể thật như thế này.

Giản Kim Triệu thả lỏng hai tay bên sườn, nhẹ nắm chặt một chút rồi xoay người đối mặt với bồn rửa tay, tránh đi ánh mắt quá mức quan tâm của Du Diễn "Chỉ là hơi chóng mặt, có lẽ hôm qua không ngủ đủ"

Trong tình huống này, việc cố gắng nói "không sao" cũng không cần thiết.

Du Diễn giữa mày nhíu chặt "Cần đi bệnh viện không?"

Giản Kim Triệu dùng nước lạnh rửa tay, cố gắng kiềm chế nhịp tim đang đập nhanh không ngừng "Không cần, tôi về khách sạn nghỉ ngơi là được, lát nữa gọi điện thoại bảo trợ lý đến đón tôi sau"

Từ sau khi sống lại, Giản Kim Triệu có một sự phòng bị tâm lý không rõ, những việc có thể tự làm được thì anh tuyệt đối không nhờ ai khác.

Hôm nay thử vai, chính là anh một mình lái xe đến.

Chỉ là Giản Kim Triệu hiện tại đang chóng mặt và buồn nôn, thật sự không thể tập trung để lái xe về.

Du Diễn từ vài câu nói của anh nhận ra tình huống, tiến lên một bước "Giản lão sư, tôi có thể lái xe, để tôi đưa anh về khách sạn?"

"Không cần, tôi......"

"Hiện tại tôi không yên tâm về trạng thái của anh"

Du Diễn thẳng thắn ngắt lời, nhìn Giản Kim Triệu qua gương "Chờ trợ lý anh đến đón thì phải mất bao lâu?"

Anh dừng lại một chút, đưa ra lý do chân thành thuyết phục "Giản lão sư, thử vai đã kết thúc, tôi đưa anh về ngay bây giờ, anh cũng có thể nghỉ ngơi sớm hơn, không phải sao?"

"......"

Giản Kim Triệu chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu dưới ánh mắt tha thiết của Du Diễn.

Đối phương nói không sai, giờ anh thực sự cảm thấy mệt mỏi chưa từng có, chỉ muốn sớm về khách sạn nghỉ ngơi.

Du Diễn nhớ tới Văn Triều Thanh ở đại sảnh phòng thử vai và các nhân công tác khác, chủ động nhận trách nhiệm "Anh chờ tôi một chút, tôi đi báo với đạo diễn cùng mọi người một tiếng"

"Yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ về tình trạng sức khỏe của anh"

Có lẽ ánh mắt Du Diễn giờ phút này quá đáng tin cậy hoặc có lẽ là do cơn đau ở huyệt thái dương không thể chịu đựng nổi, Giản Kim Triệu không suy nghĩ thêm.

"Được, tôi sẽ chờ trong xe, tầng trệt, vị trí A3"

"Được, tôi sẽ rất nhanh trở lại"

...

"Cạch!"

Cửa xe đóng sầm một tiếng dứt khoát.

Giản Kim Triệu nhìn Du Diễn ngồi vào ghế lái muộn màng thở dài, vừa rồi anh không thoải mái nên đã đồng ý quá vội vàng.

Dù sao anh với Du Diễn không chỉ là quan hệ tiền bối và hậu bối, mà còn là ông chủ của công ty và nghệ sĩ trực thuộc, nếu không may bị paparazzi hoặc người qua đường chụp được, không biết sẽ gặp phiền phức gì.

Du Diễn nghe thấy anh thở dài, quay sang nhìn "Giản lão sư?"

Giản Kim Triệu hỏi "Cậu thật sự biết lái xe chứ?"

Du Diễn tự tin nhướng mày "Đương nhiên, tôi đã học lái xe từ khi đủ 18 tuổi, tất cả bài thi đều qua dễ dàng, tuyệt đối là tài xế già"

Giản Kim Triệu bất đắc dĩ dặn dò "Tài xế già, cậu lái chậm một chút, an toàn là trên hết"

Du Diễn khẽ cười, đột nhiên tiến lại gần.

Giản Kim Triệu theo bản năng mà căng thẳng, giây lát liền thấy Du Diễn vươn tay kéo dây an toàn "Giản lão sư, thắt dây an toàn vào, tôi đảm bảo sẽ đưa anh về khách sạn an toàn"

Nói xong, Du Diễn một lần nữa liền giữ khoảng cách, không có một chút ý gì quá phận.

Xe khởi động, Du Diễn vững vàng lái ra khỏi bãi đỗ xe ngầm.

Trong khi chờ đèn đỏ, Du Diễn nhìn như tùy ý mà đặt câu hỏi "Anh muốn nghe nhạc không? Có thể sẽ thoải mái hơn"

Giản Kim Triệu không từ chối.

Du Diễn bấm mở nhạc trên xe, không chút để ý mà điều chỉnh kênh, rất nhanh, một đoạn nhạc violin du dương vang lên.

Giai điệu quen thuộc vang lên, ánh mắt Giản Kim Triệu hơi mơ màng.

Sau đó nghe thấy Du Diễn nói trước "Giản lão sư, là《 Hoa duyên 》"

Giản Kim Triệu không ngờ Du Diễn nhận ra ngay, khóe miệng khẽ cong "Ừ"

Đây là bản nhạc trong bộ phim điện ảnh đầu tiên mà anh đóng khi mới ra mắt《 Hoa nguyệt 》chỉ xuất hiện một lần trong phim.

Nam chính trong phim là một nghệ sĩ hát rong, yêu thích chơi violin hơn nữa còn thể hiện tài năng xuất chúng.

Ở giây phút cuối cùng của cuộc đời, nam chính diễn tấu khúc này trên đường đầy hoa nhài ở lối đi.

Rất nhiều fan điện ảnh biết rằng Giản Kim Triệu chơi violin từ nhỏ và chơi rất giỏi, nhưng ít người biết.......

Bản demo gốc của khúc này thực ra là do Giản Kim Triệu ngẫu hứng sáng tác cho vai diễn, chẳng qua cuối cùng được giao cho nhạc sĩ chuyên nghiệp hoàn thiện.

Trong quá trình quảng bá phim sau đó, anh không đề cập đến việc này để tự nhận công.

Giản Kim Triệu rất ít khi sáng tác âm nhạc nhưng anh rất thích khúc này, lúc này khi nghe lại, đầu ngón tay không tự giác di chuyển theo nhịp điệu.

"......"

Du Diễn nhận ra động tác nhỏ của Giản Kim Triệu, khóe môi hơi cong, lặng lẽ tăng âm lượng một chút.

Âm nhạc quen thuộc vang lên trong xe.

Giản Kim Triệu dần dần thả lỏng, nghiêng đầu nhìn sang sườn mặt của Du Diễn, suy nghĩ dần trôi xa.

Cạch....cạch....cạch....

Tiếng bước chân mang theo tiết tấu càng ngày càng gần, như tiếng trống nặng nề đánh vào lòng Giản Kim Triệu.

Anh mở mắt, thấy mình đứng trong màn sương trắng xóa, dù nỗ lực thế nào cũng không nhìn thấy cảnh vật xa xa.

"Ai?"

"Này Triệu, cậu thế nào lại không nhận ra chúng tôi?"

Giọng nói quen thuộc mà lạnh nhạt vang lên, bóng dáng Đàm Dã dần xuất hiện ra trong màn sương mù, theo sau là Cát Vân Thăng và Lang Kỳ Hoa.

Ba người đứng trước mặt anh, thần sắc lạnh như băng, trong mắt thậm chí còn ẩn chứa châm chọc.

"......"

Giản Kim Triệu chợt nhận ra tình cảnh của mình, sự tức giận vì bị phản bội và nỗi uất ức vì bị vu oan ngưng tụ trong lòng như một đám khói mù, anh muốn lao lên cùng ba người kia cá chết lưới rách!

....loảng xoảng!

Giản Kim Triệu nghe thấy tiếng xiềng xích, cúi đầu nhìn thấy mình đang mặc tù phục, tay chân bị xích sắt trói buộc không thể nhúc nhích, dù giãy giụa thế nào cũng vô ích.

"Thả tôi ra!"

"Mau thả tôi ra!"

Mặt đất đột nhiên nứt ra một khe vực sâu, vô số làn sương đen quấn quanh Giản Kim Triệu, ánh sáng xung quanh dần mất đi, áp bức đến mức khiến người ta không thở nổi.

"Không, không phải tôi!"

Giản Kim Triệu dùng hết sức lực giơ tay cầu cứu bên ngoài nhưng trong lòng lại tuyệt vọng nhận ra......

Sẽ không ai cứu anh, anh nhất định sẽ rơi vào vực sâu này, vạn kiếp bất phục!

Khi ý niệm tuyệt vọng thoáng qua, một bóng người xuyên qua màn đen, kéo anh lại.

Lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, rõ ràng và chân thực.

"Anh tốt như vậy, ai cũng đừng nghĩ kéo anh xuống địa ngục!"

" Những kẻ tổn thương anh, phản bội anh, uy hiếp anh... dù cho có thay đổi thế nào, tôi sẽ không tha thứ cho họ!"

"Đừng sợ, tôi ở đây! Không sao đâu!"

"......"

Những lời nói trùng lặp vang lên bên tai, Giản Kim Triệu không biết thật giả, nhưng anh chặt chẽ nắm lấy cứu cánh duy nhất này, dùng hết sức mở mắt.

"Giản Kim Triệu! Tỉnh dậy!"

"A!"

Giản Kim Triệu đột nhiên mở mắt, ánh mắt mất phương hướng nhưng nhanh chóng nhận ra khuôn mặt của Du Diễn.

"Giản lão sư"

Du Diễn nhẹ nhàng thở phào, lại gần hơn "Có phải mơ ác mộng không? Anh có sao không?"

"......"

Có lẽ do khoảng cách gần, Giản Kim Triệu nhạy bén ngửi thấy mùi hương bạc hà nhạt trên người đối phương, thực thư giãn và tỉnh táo.

Anh thấy mình ngồi trên ghế xe, ngoài cửa sổ là bãi đỗ xe, tay anh và Du Diễn đang nắm chặt.

Giản Kim Triệu khẽ sững sờ, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Du Diễn nhận ra ánh mắt anh, lập tức buông tay ra xin lỗi "Xin lỗi"

Vừa rồi Du Diễn thấy Giản Kim Triệu trong giấc ngủ sợ hãi nói mớ, tay không ngừng bắt vào trong không khí nên mới định nắm lấy tay anh để trấn an rồi đánh thức anh.

Giản Kim Triệu tháo dây an toàn, chậm rãi điều chỉnh lại ghế ngồi "Đến khách sạn rồi à? Tôi đã ngủ bao lâu?"

Du Diễn thành thật trả lời "Ừ, đã hơn một giờ"

Anh thấy Giản Kim Triệu ngủ rất say nên không nỡ quấy rầy, nhưng sau đó nhận ra đối phương đang gặp ác mộng, nên mới buộc phải đánh thức anh.

Giản Kim Triệu kiềm chế đầu óc choáng váng sau cơn ác mộng, thấp giọng hỏi "Không còn sớm nữa, cậu định về nhà thế nào?"

Du Diễn nghiêng người nhìn anh, không trực tiếp trả lời "Tôi hơi đói, có thể ăn bữa tối ở chỗ anh rồi hãy về được không?"

"......"

Giản Kim Triệu nhìn thoáng qua đồng hồ xe, đã gần 7 giờ.

Không đợi anh quyết định, Du Diễn đã nhanh chóng nói thêm "Giản lão sư, tôi rất dễ nuôi, mì gói cũng được mà"

Âm cuối rất nhẹ nhàng, làm người nghe cảm thấy có chút nũng nịu.

"Tôi vẫn luôn chờ anh tỉnh dậy, giờ thì đói đến mức đi không nổi nữa rồi, rốt cuộc thì tôi vẫn còn trẻ, còn đang lớn mà, cơ thể cần dinh dưỡng"

Giản Kim Triệu nghe câu cuối, không nhịn được cười khẽ, tâm trạng vốn căng thẳng cũng tốt hơn nhiều.

"Được thôi, nhưng tôi không giỏi nấu ăn, chúng ta đi nhà hàng của khách sạn ăn chút gì đó?"

Dù sao đối phương đã lái xe đưa về đây rồi, thì bữa tối cũng không phải vấn đề lớn.

Du Diễn nhận được câu trả lời, cười đến thỏa mãn "Được, tôi nghe theo anh"

...

Vì đã qua giờ cao điểm ăn tối, nhà hàng của khách sạn cũng không quá đông khách.

Giản Kim Triệu nhìn từ xa về bảng hiệu trên tòa nhà cao tầng, rồi quay lại nhìn Du Diễn đang cắt thịt đối diện "Không phải cậu nói đói bụng sao, sao vẫn chưa ăn miếng nào?"

Du Diễn cười ranh mãnh "Ăn chậm một chút để có thể ở lại với Giản lão sư lâu hơn?"

"Mau ăn đi"

Giản Kim Triệu bất đắc dĩ nói, nhưng cũng không thúc giục thêm.

Du Diễn cắt thịt nạc rồi đặt gọn gàng lên đĩa, nhân cơ hội mở lời "Giản lão sư, anh thấy biểu hiện thử vai hôm nay của tôi thế nào?"

Giản Kim Triệu dừng lại một giây, hiểu sai ý "Biểu hiện thử vai của cậu phải để đạo diễn đánh giá, Du Diễn, tôi không thể cho cậu đi cửa sau được đâu"

Du Diễn cười cười, thản nhiên đáp "So với việc nhờ Giản lão sư mở cửa sau và cung cấp tài nguyên, thật ra tôi tự tin hơn vào việc dựa vào thực lực của mình để đứng vững trong ngành này"

Giản Kim Triệu không thấy một chút giả dối nào trong mắt Du Diễn, nhẹ nhàng nhắc nhở "Có tự tin là tốt, nhưng đừng quá kiêu ngạo"

----------- Hết Chương 13 -----------

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện 🥰

Chỗ nào không hợp lý hoặc có góp ý các bạn có thể comment và mình sẽ chỉnh sửa lại nhé !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro