Tập 77: Thái sư Tô Quốc Cẩn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nè, sao ngươi cứ sờ chỗ đó hoài vậy, chúng ta đang ở ngoài đấy! Ngoài kia còn nắng chang chang, là giữa trưa ban ngày ban mặt nên ngươi tiết chế giùm ta đi!"

Nặc Thanh bất lực gỡ cái tay đang thò vào trong quần lót của cậu lần thứ n, khó chịu mà gắt lên với cái kẻ cầm đầu thiên hạ kia, lại không chịu được mà nhỏ giọng nức nở một tiếng như mèo con vì tiểu Nặc Thanh phía dưới đã bị bàn tay còn lại của y thò vào nắn bóp.

Yến Hàn rũ mi mắt không đáp một lời. 

Khuôn mặt đẹp đẽ bất phân giới tính vương chút lạnh nhạt của y nhìn qua cứ tưởng một vị thần cấm dục tại thương trên cao. Ai mà có ngờ vị thần "lạnh nhạt cấm dục" này phía dưới lại dùng tay cưỡng ép sờ vật nhỏ màu hồng nhạt trong quần của phu nhân nhà y, một tay khác thì kéo áo bào của Nặc Thanh ra, nhẹ nhàng mà gẩy gẩy hạt đậu hồng nhạt mũm mĩm trên lồng ngực trắng nõn.

Nặc Thanh không ngăn được bàn tay cường thế đầy sức mạnh của y, chỉ có thể buông tay đầu hàng, cuối cùng được y hầu hạ đến khóc nức nở, cuộn lại ngón chân nho nhỏ ưỡn người ra phía sau mà đạt cao trào.

Nhìn chất trắng đục cực kì lỏng đang chảy xuống trên tay Yến Hàn, Nặc Thanh hai mắt đẫm lệ cực kì tức tối mà nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng vì vừa đạt cao trào, giọng nơi còn vương chút nhục dục và run rẩy, nghe qua chẳng thấy hung ác đâu còn tưởng là cậu đang làm nũng với y:

"Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì hả?!"

Yến Hàn rũ mắt nhìn cậu, lại nhẹ nhàng dùng đôi môi mát lạnh ma sát lên cánh môi dưới của cậu. Giọng y rầu rĩ không vui:

"Cho ta đút vào được không em?"

"Đút vào cái cớt ấy!!!"

"Một lần thôi được không? Ta sẽ cho dừng xe để vào trong khách quán, sẽ không làm trên xe ngựa mà được không em?" - y thơm nhẹ lên bầu má hơi phúng của cậu, khiến Nặc Thanh không thể không rụt cổ lại vì nhột. Nhưng cậu vẫn kiên quyết từ chối:

"Không được!"

Yến Hàn rũ mi mắt xuống che đi cặp đồng tử màu tím yêu dị, hai hàng lông mi run run như cánh quạt toát lên vẻ yếu ớt mà buồn bã. Nặc Thanh nhìn vậy thì rất xót....có chết liền. Cậu không bao giờ bị cái vẻ yếu ớt đau khổ này của y lừa lần nữa đâu!

Móe nó lần trước cũng y chang, xong chỉ vì một phút lỡ lầm mềm lòng mà cậu nằm trên nệm đúng 2 ngày. Cái giá cho sự lỡ lầm thật quá thảm thiết, lệ nóng doanh tròng lòng người khóc thét.

Cả một chặng đường từ Việt Ngân tới kinh đô dài 7 ngày, hai ngày bị y đè ra abxy, hai ngày nữa cậu phải nằm dưỡng eo và mông, tóm lại mất một nửa thời gian là cậu nằm trên giường rồi!!

Mà y đúng là đáng ghét, không được ăn thịt thì cứ bắt ép cậu, bắt cậu bắn ra không biết bao nhiêu lần. Giờ nhìn dịch thể màu trắng đục kia đi!! Lỏng có khác gì nước không hả!!!

"Ngươi không biết một giọt "trung tình" bằng 10 giọt máu hay sao mà ác với ta quá vậy hả?!!"

Nặc Thanh hung ác đẩy y ra, lại với lấy cái khăn bên cạnh lau sạch sẽ rồi mặc y phục lại, cậu đứng khom người trong xe ngựa, cáu gắt mà nói:

"Ta quyết định sẽ phạt ngươi Yến Yến à. Nếu ngươi không thể chịu nổi việc cách xa ta trong hai ngày tiếp theo, ta sẽ không bao giờ cho ngươi chạm vào ta nữa! Nghe rõ chưa?! Bây giờ thì cút đi làm việc của ngươi đi, ta vào cung của ngươi trước, Yến Yến à...."

Nhìn vẻ mặt muốn rơi nước mắt của y, Nặc Thanh lập tức lấy tay áo che mắt kiên quyết không nhìn.

Cái nhan sắc hại nước hại dân này nhìn nhiều hại thận, tuyệt đối không thể nhìn!

Để bản thân không bị mềm lòng, Nặc Thanh quyết định nói nhanh:

"Vậy đi, ta sẽ vào cung, có kim bài chẳng ai dám làm gì ta đâu. Còn bây giờ, cố lên nha Yến Yến, hai ngày thôi mà..." , cậu chạm lên lồng y như, khẽ vuốt ve rồi cười khúc khích: "Hai ngày thôi, sẽ sớm kết thúc thôi Yến Yến à. Ta tin ngươi có thể làm được nha~"

Nói rồi cậu nhanh chân vén rèm xe ngựa sau đó dùng dị năng mới tập tành học được bay đi mất.

Toàn bộ quá trình lưu loát không động tác thừa, đúng là...sảng khoái quá đi!

Và sau đó chính là màn hạ cánh trong cung gây kinh động và náo loạn lúc trước. Nặc Thanh nhún vai, tỏ vẻ mình rất vô tội có được không?

Ai biết được tiểu cô nương tên Trúc Ly kia vừa nhìn thấy đôi giày thêu long phượng do Vương quản gia chuẩn bị cho cậu đã nhận ra cậu là ai chứ. Mà hóa ra Vương quản gia cũng đã báo trước về kinh cho một số thân tín của Yến Hàn biết về cậu. 

Hèn gì tiểu cô nương đó sau khi dùng cái chiêu vạn kiếm quy tông kia chỉa vào mặt cậu, lúc nhận ra cậu là ai đã sợ hãi mà quỳ xuống thỉnh tội với cậu ngay khi vừa đưa cậu vào trong Dưỡng Thanh cung.

Nặc Thanh phải khát khô cả cổ để nói cho tiểu cô nương đó biết mình không có ý trách tội, dù sao tất cả cũng là hiểu nhầm.

Haiz, mệt tâm mệt cả thân. 

Nặc Thanh nằm trong Dưỡng Thanh cung cực kì xa hoa lười biếng mà ngáp một cái. Cậu ở đây gần hai ngày rồi, được Trúc Ly cung phụng như tổ tông, hết ăn rồi ngủ chắc cũng bù được mấy vạn giọt máu bị làm hao hụt từ cái vụ Yến Hàn ép "trung tình" của cậu ra một cách vô tội vạ.

Còn một khắc nữa, tầm 15 phút là hết lệnh cấm vận tạm thời của Yến Hàn.

Giữa trưa hè nóng nực, Trúc Ly vô cùng săn sóc mà đặt bên cạnh nhuyễn tháp ba chậu băng to đùng làm mát, trên cái bàn nhỏ kế đó còn có một khay đựng bằng vàng để đủ các loại trái cây tươi ngon mọng nước.

Yến Việt quốc lãnh thổ trải dài khắp cả một châu lục, tuy vậy, khí hậu chủ yếu vẫn là nhiệt đới gió mùa do nằm tập trung trên khoảng từ chí tuyến bắc tới chí tuyến nam, hạ nóng đông mát, hiếm khi thấy tuyết. Nhưng được cái do khí hậu này mà mùa nào cũng có trái cây, loại nào cũng khiến Nặc Thanh thân là một tín đồ trái cây mê mẩn.

"Thân là một khách nhân đến từ bên ngoài mà lại vào trong tẩm cung của hoàng đế ở thì ra cái thể thống gì! Trúc Ly Thượng Cung đâu? Sao nàng ta lại có thể vượt quyền an bài người lạ vào trong tẩm cung của bệ hạ chứ?"

Tiếng ồn bên ngoài cắt đứt hứng thú ăn trái cây của Nặc Thanh ngay tắp lự.

Cậu một tay cầm quả nho đã bóc vỏ một nửa, bỏ vào miệng thì không muốn ăn nữa mà vứt đi thì tiếc. Cuối cùng Nặc Thanh liếc sang Charybdis đang phồng bụng nằm ngay bên cạnh, nhìn cậu bằng ánh mắt lấp lánh, thế là sau bảy ngày bắt ăn kiêng Charybdis cũng có thể ăn một miếng đồ có vị ngọt.

Charybdis ngậm quả nho xanh nhai rồn rột, lệ nóng tuôn rơi trên con mắt to nhưu hạt đậu của nó. Huhu, dạo này mama toàn cho nó ăn lá cây, lá cây và lá cây, nó sắp biến thành con cá màu xanh lá cây luôn rồi QAQ.

Trong niềm hạnh phúc được ăn nho của Charybdis, tiếng ồn dần tới gần hơn, sau đó chính là một đoàn người theo gót một nam tử mặc áo bào trắng thêu chim hạc bước vào.

Bọn họ khí thế mạnh mẽ phô trương, như thể xuất trận là muốn ép cậu một cái đầu vậy.

Nhưng Nặc Thanh là ai? Ngày xưa lúc mới tới thế giới này có thể là cậu còn sợ đủ các thứ, sợ bị ăn thịt, sợ bị bán làm nô lệ, sợ bị vứt bỏ.

Nhưng hiện tại cậu biết nam nhân cầm đầu thiên hạ kia là người của cậu rồi thì cậu không phải sợ ai tại Yến Việt quốc nữa đâu nhé. Thêm cả, cậu cũng có rất nhiều đứa bé đáng yêu đồng hành cùng cậu, cậu còn sợ bị bỏ rơi nữa ư?

Yến Hàn sẽ bỏ rơi cậu hả? Nhớ vẻ mặt khủng hoảng, nước mắt cá sấu chực chờ rơi của ai đó khi nghe cậu bảo không được đến gần cậu, không được chạm vào cậu hai ngày kia, Nặc Thanh nghi ngờ sâu sắc về việc này.

Tóm lại, Nặc Thanh liếc mắt nhìn năm tử áo bào trắng vẻ mặt thánh khiết kia. Cậu tinh tường bắt được ngay một tia khinh thường và chán ghét trong mắt hắn, lập tức đáp trả lại ngay:

"Nhà ngươi là cái thá gì mà dám lên mặt khinh thường ta?" Thiếu niên nheo mắt, đôi mắt vốn bẩm sinh luôn chứa ý cười như có như không giờ đây lạnh như băng nhìn kẻ đối diện.

"Láo xược, dù ngươi có là khách của bệ hạ cũng không được phép hạ nhục Thái sư đương triều! Chỉ tội đó đã đủ để bệ hạ chém đầu ngươi!"

Nặc Thanh vươn tay, một dòng nước lập tức nhô ra từ chậu băng gần đó tát thẳng vào mặt hạn quan vừa lên tiếng:

"Ta hỏi ngươi ư?"

Cậu ghét nhất chính là những người ra vẻ đạo mạo, nội tâm mục rữa mà còn dám lên mặt khinh thường cậu.

Nếu giỏi hơn, mạnh hơn, thông minh hơn cậu và tâm hồn ngay thẳng chính trực. Được, người đó có quyền khinh thường cậu.

Nhưng những kẻ có mây đỏ của nhân quả và tội nghiệt quấn quanh dày đặc như kia lấy tư cách gì để khinh thường cậu?

Không để kẻ mặc áo bào trắng kia đáp lời, cậu đã tùy ý mà nằm trên nhuyễn tháp, ném xuống một quả nho đỏ tươi ướp lạnh, thái độ tùy ý như nhìn một kẻ dưới trướng:

"Do ngươi là Thái sư đương triều? Quyền khuynh triều dã?"

Trong sự im lặng đến tĩnh mịch xung quanh, vẻ mặt của các quan lại và người hầu đứng hai bên như đang ngầm đồng ý với quyền lực mạnh mẽ của Thái sư, Nặc Thanh ăn một quả nho xanh vừa giòn vừa ngọt, chẳng tỏ vẻ gì trước sự im lặng đó.

Thiếu niên từ từ ngồi dậy từ trên nhuyễn tháp, áo lụa xa xỉ trượt từ dần từ đầu vai cậu xuống để lộ áo trong trắng tinh. Cậu không thấy như vậy có gì không ổn, đôi mắt xanh lam lướt một vòng, nuốt xong thịt nho, cười khẩy nói:

"Ngươi là Thái sư đương triều, quyền khuynh triều dã. Vậy thì sao?" Thái độ hết sức khinh thường và tùy ý.

Thái sư Tô Quốc Cẩn bấy giờ không mặn không nhạt đối đầu với cậu:

"Ngươi đang vô lễ với phép tắc của hoàng triều ư? Ngươi nên nhớ, Thái sư là chức vị cao quý được chính tiên đế từng đời sắc phong, nhằm đưa ra người tài giỏi nhất phò tá hoàng đế đương nhiệm. Ngươi đang coi thường di chiếu của tiên đế ư?"

"Vậy thì hành động hiện tại của ngươi là đang chống lại hoàng đế đương triều đầy Thái sư thân mến à." Nặc Thanh bật cười trước câu nói đó, nhẹ giọng đáp lại như đang trò chuyện cùng một người bạn lâu không gặp. Nếu mặc kệ ánh mắt trào phúng của cậu thì có lẽ là ta sẽ tưởng cậu và Thái sư thân nhau lắm.

"Ngươi có ý gì?" - Thái sư một thân không nhiễm bụi trần lặng lẽ nhíu mày, yếu ớt hỏi. Cái dáng vẻ đó lại khiến Nặc Thanh bất ngờ, chu choa, giống Yến Yến của cậu năm phần tư thái đấy.

Nhưng còn non và xanh lắm. Chưa đtạ tới đẳng cấp khiến người nhìn muốn gục ngã trước vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành giống Yến Hàn đâu. 

Thế nhưng những người xung quanh lại không nghĩ vậy. Họ cho rằng cái vị khách không mời mà tới này thật là càn quấy và vô phép tắc! Lại dám hỗn láo với Thái sư như vậy!

Thái sư và hoàng đế bệ hạ ngày xưa là đồng học với nhau, họ coi nhau như tri kỉ, vô cùng tin tưởng nhau. Có tin còn nói rằng nếu không phải Thái sư vì phục mệnh nước mà không thể không cắt đứt duyên trần thì có khi đã thành một đôi thần tiên quyến lữ với hoàng đế bệ hạ rồi!

Đám người trong cung kia không biết bị cái kẻ mới xuất hiện này cho ăn bùa mê thuốc lú gì mà dám nói rằng cậu ta là mẫu nghi thiên hạ tương lai. Để bệ hạ hồi cung, chắc chắn phải dâng tấu chương cho bệ hạ xử phạt hết cả đám người dám xàm ngôn đó!

Thấy Nặc Thanh chẳng thèm trả lời câu hỏi của mình, Thái sư bực bội nhăn lông mày, nhưng vì hình tượng mà không thể tùy tiện phát hỏa, chỉ có thể lặp lại:

"Ý ngươi là gì khi nói hành động hiện tại của ta là đang chống lại Thương Hàn chứ?"

Nặc Thanh nhìn hắn, chậm rãi thở dài môt hơi. Thương Hàn cơ đấy. Thân mật ghê nhỉ? Cậu công nhận là mình có hơi chua rồi đấy, người của cậu lại có người khác dám dùng tên húy để gọi cơ đấy.

Yến Hàn tên húy chính là Yến Thương Hàn. Tên tự mới là Yến Hàn. Cậu biết nhưng do gọi thuận miệng là Yến Yến nên cũng lười sửa. Bây giờ nghe người khác dám gọi tên húy của y trước mặt cậu, cậu lại thấy chua lè. 

Nặc Thanh chua chua nhìn đồng hồ tây dương treo trên tường, theo kim giây chạy đến vòng cuối cùng, cậu mới thả nhẹ một câu: 

"Ta thật sự rất lười trả lời. Thôi, thấy ngươi gọi Thương Hàn có vẻ thân thiết đến vậy, thôi thì ngươi tự đi tìm Thương Hàn gì đó mà đối chất. Y...đứng phía sau kìa."

Hết hai ngày cấm vận.

Tô Quốc Cẩn lẫn những quan lại xung quanh nghe vậy thì biến sắc. 

Thực tế là do không có Vọng Thương đế trong cung, bọn họ mới cả gan vào một trong bảy nội cung của đế vương.

Thực tế, ngoại trừ Trúc Ly Thượng Cung có thể cử người vào dọn dẹp định kì khi đế vương không có trong kinh thành thì tất cả những người khác không có lệnh là không được bước vào.

Bây giờ đế vương đột ngột trở về không báo trước, bọn họ biết giải thích ra sao về sự xuất hiện của bọn họ ở đây bây giờ?

Tô Quốc Cẩn nuốt nước miếng, ánh mắt liếc qua thiếu niên lười biếng nằm trên nhuyễn tháp, trong mắt đột nhiên lóe lên tinh quang.

Có thể dùng kẻ này để thế mạng thay. 

Người khác không hiểu chứ hắn hiểu bảy tòa cấm cung này có vị trí quan trọng tới nào trong lòng Vọng Thương đế, nếu không cho một lời giải thích hợp lí, khéo hắn sẽ phải chịu thiệt tại đây.

Đương lúc hắn đang định đổ lỗi lên cho Trúc Ly dám dẫn một người lạ vào Dưỡng Thanh cung, khiến hắn phải vì đại nghĩa xông vào đây để bắt người đuổi đi thì một cảnh tượng không thể tin nổi đã diễn ra.

Vọng Thương đế vẻ mặt phờ phạc mệt mỏi tiến lên phía trước, quan lại đều sợ hãi vội thối lui chừa lối cho bậc đế vương đi qua. Lúc bọn họ tưởng y sẽ giết chết thiếu niên đnag lười biếng nằm không ra cái thể thống gì kia thì bậc cửu ngũ chí tôn chậm rãi ngồi lên nhuyễn tháp, sau đó...ôm thiếu niên kia vào ngực.

Nặc Thanh nội tâm chua lè vẫn chưa hết chua, hơi vùng vẫy ra khỏi tay y không thành, cuối cùng quay mặt vào trong mặc kệ y, chừa cho y mỗi cái ót trắng ngần.

Yến Hàn nhẹ nhàng hôn lên cái ót nhỏ xinh của cậu, biết tâm trạng cậu không tốt dù không biết lí do tại sao, y vẫn nhẹ giọng dỗ dành.

Dù sao, y dỗ bé con nhà y nhiều cũng quen đường quen nẻo, biết caauja nư mềm không ăn cứng, thế là dịu giọng nói:

"Em giận ta sao? Dù giận ta thì vẫn phải chăm sóc tốt bản thân chứ. Em nhìn chân lạnh hết rồi, dù trời đang là hè nhưng vẫn phải mang tất chân vào. Ngoan, để im ta mang cho em, là lụa giao tiêu nên không nóng đâu, đừng khó chịu nữa nhé."

Vương quản gia đã thay trang phục công công vừa đi vào cùng đế vương đang đứng bên cạnh, thấy thế thì nhanh tay nâng cái tráp lên, bên trên có một đôi tất lụa giao tiêu trắng nằm gọn gàng.

Vương quản gia nhìn vẻ mặt không thể tin nổi thậm chí là hoảng sợ của đám quan lại xung quanh, âm thầm lắc đầu.

Chọc vào vị tiểu tổ tông đến cả hoàng đế cũng không nỡ nặng lời một câu này, các người chuẩn bị cởi mũ chuồn trên đầu ra được rồi, rặt một lũ quan văn cổ hủ ngu xuẩn chẳng được tích sự gì. 

Nặc Thanh được Yến Hàn dỗ cho hết chua, cuối cùng hơi mệt mà rúc vào lồng ngục vững chãi mát mát của y, thiu thiu ngủ mất.

Phu nhân đã ngủ, đến giờ xử tội.

___________________

Fam: riết rồi thấy hoàng đế simp vợ một cách cuồng nhiệt luôn á. Rời bé Thanh có hai ngày mà hao mòn cả người, tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro