Chương 7.2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu sư đệ lúng túng, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn nháy mắt đỏ bừng lên tới tận mang tai. Cậu muốn dời mắt đi chỗ khác nhưng đôi mắt cậu bị cảnh nhị sư huynh ngồi xổm đái bậy hút hồn đi mất.

"Nhị...nhị sư huynh" Cậu gọi anh, chân bước lên một bước dự định tiến tới thì bị anh quát ngược lại

"Ngươi đứng yên ở đấy, cấm lại đây nghe chưa"

Bị hù cho nín đái, lòng cũng không còn tâm trạng muốn đái nữa, giờ có đái cũng đái không ra. Anh nín nhịn sự ngượng ngùng vờ như trấn tĩnh đứng lên kéo quần.

Bầu không khí xấu hổ im lặng chỉ nghe mỗi tiếng loạt xoạt của lá cây quanh anh cùng với động tác kéo quần thô ráp. Không chịu được sự ngượng nghịu anh bèn bắt chuyện hỏi: "Ngươi là ai? Đến đây làm gì?"

"Ta là sư đệ mới nhập môn, tên ta là Trần Thư. Đến đây để ra mắt nhị sư huynh"

Bảo Bảo nghĩ bụng, quả nhiên là thụ chính rồi!

Vừa nãy nhìn qua đúng là mỹ nhân xinh đẹp, môi hồng, da trắng, thân thể kiều nhược, khác xa với một đại nam nhân là anh. Nếu cậu ta là con gái ắt hẳn anh đã gia nhập hội chó săn của cậu ta nhưng thật đáng tiếc rằng cậu ta là con trai, hơn hết cậu ta còn là đoạn tụ sau này bị vạn người thèm khát đè dưới thân làm loạn.

Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến anh sởn gai ốc, không kiềm được sự ghét bỏ mà nhích ra xa một chút.

Sự chán ghét còn hiện rõ trên gương mặt của anh, anh chề môi, vẫy tay nói: "Thôi ta biết rồi, ngươi mau lui đi"

"Nhưng mà đại sư huynh ra lệnh đệ tới chỗ huynh luyện kiếm"

Lại là tên khốn đại sư huynh đấy, hừ.

Ở trong tông môn hiện tại ngoài sư tôn và các sư thúc, sư bá khác ra thì hắn là người có quyền hạn cao nhất trong các đệ tử. Dù anh là nhị sư huynh bất quá cũng chỉ có mỗi tam sư đệ là nghe lời mà không coi thường anh mà thôi.

Máu làm việc cho tư bản ăn sâu vào tâm trí anh, bị người có chức có quyền ra lệnh anh bắt buộc phải chấp hành theo. Bảo Bảo chán nản, từng bước chân nặng trĩu bước qua vũng nước đái trên đất ra khỏi lùm cây đi về hướng phía sân tập. Giọng anh đầy uể ỏai nói: "Mang kiếm theo ta"

Phía sau lưng là giọng nói trong trẻo của thiếu niên cùng tiếng bước chân: 
"Vâng ạ"

Phía sau điện anh là một bãi đất trống, cỏ trên đất và cây xung quanh đều bị nhổ trụi lủi tạo ra một khu đất hình tròn. Ở gần bãi tập còn có một cái cây to lớn hùng dũng, bên dưói là bàn đá, được cây làm bóng râm che nắng.

Từ đầu buổi đến giờ sau tình huống kia anh vẫn chưa nhìn vào mắt cậu một lần. Anh cầm kiếm mình lên, ngay lập tức vào tư thế. Một chân anh để phía trước hơi cong gối, một chân đưa về sau, tay anh cầm chặt chuôi kiếm dùng lực vung về trước. Khi anh vung kiếm từ trên xuống, gió cũng rít gào theo bên tai. Thực hiện xong động tác anh liền buông kiếm vội vàng quay về bàn đá ngồi, anh không thèm nhìn cậu mà chỉ bâng quơ nói: "Đến luyện động tác này 50 cái trước đi"

Tiểu sư đệ ôm kiếm bước ra giữa sân, ánh nắng chíu rọi vào nước da trắng nõn càng làm cậu trở nên sáng bừng lên. Cậu nhớ theo động tác của nhị sư huynh mà bắt chước nhưng vì là lần đầu tiên nên còn sai sót từ dáng đứng đến cách cầm kiếm.

Chính tiểu sư đệ cũng tự thấy mình đứng sai tư thế nên quay đầu lại nhìn cái con người to khỏe đang ngồi uống trà hưởng mát ở đằng sau. Cậu giương đôi mắt trong veo đáng thương nhìn anh: "Nhị sư huynh ơi, đệ như này đúng tư thế chưa ạ?"

Bảo Bảo đang thong dong uống trà nhìn trời nhìn đất bị gọi tên rất bất mãn. Nhìn tiểu sư đệ nhỏ nhắn cầm kiếm cũng không xong càng thêm phần khó chịu.

Nhờ thuốc của tam sư đệ mà cổ họng anh đã khỏe hẳn, anh to giọng nói: "Đưa chân sau ra thêm, tay cầm kiếm đặt ở chuôi kiếm"

Nói xong anh lại xoay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn cậu thêm một giây.

Bảo Bảo khó chịu bao nhiêu, tiểu sư đệ càng khó chịu gấp bội khi nhị sư huynh không để ý đến cậu. Rõ ràng là anh lẳng lơ tự banh lồn ra đái bậy ở ngoài cố tình cho cậu nhìn thấy thế mà bây giờ lại dở chứng làm như là do cậu nhìn trộm anh, đã vậy còn mặt nặng mày nhẹ với cậu.

Tiểu sư đệ trong lòng oán hận không thôi nhưng bề ngoài vẫn vờ ngoan ngoãn tự sửa chữa lại tư thế rồi bắt đầu vung kiếm. Cậu vung kiếm không hề dùng lực tí nào, chỉ đơn giản là đưa lên đưa xuống như tập dưỡng sinh.

Bảo Bảo lúc đầu còn lo nhìn cây cỏ bất giác bị thụ chính thu hút ánh mắt khiến anh không khỏi xuýt xoa không hổ danh hào quang của vai chính thụ vạn nhân mê.

Vung kiếm dăm ba cái cậu lại nhìn về anh ủy khuất nói: "Nhị sư huynh ơi, sao đệ vung kiếm không được như huynh ạ?"

Anh khoanh tay khẽ hừ nhẹ coi thường: "Cậu vung với sức lực như vậy hỏi sao không được"

"Vậy sư huynh có thể tới đây giúp đệ được không ạ? Sư huynh có thể cầm tay đệ dạy học như cầm bút dạy không? Như vậy đệ sẽ tiếp thu nhanh hơn"

Bảo Bảo nghe thấy cũng có lý, hồi anh còn nhỏ mới vào tông môn cũng được sư tôn tự tay cầm bút chỉ dạy.

Anh đặt chén trà đang uống dở dang xuống xách kiếm đi tới.

Anh đứng ở sau lưng tiểu sư đệ, cậu thấp anh nhiều, giờ đây cổ cậu cách ngực anh chỉ một khoảng. Bàn tay anh từ đằng sau vươn ra bao phủ hai bàn tay đang cầm kiếm của cậu, hướng dẫn cách cậu dùng lực vào kiếm: "Đầu tiên cậu phải đặt tay ở đây..." Anh đẩy tay cậu xích lên một chút, tiếp tục nói: "Sau đó sử dụng lực vừa phải rồi vung kiếm như vậy. Hiểu chưa?"

Do duỗi người về trước nên ngực anh có hơi ưỡn lên, áp cả cặp vú căng tròn vào lưng và cổ trắng nõn của tiểu sư đệ. Cậu cảm nhận được sự mềm mại trên lưng liền biết là cặp vú của nhị sư huynh.

Tiếp xúc với khoảng cách gần còn có thể ngửi được mùi dâm đãng từ cơ thể nhị sư huynh phát ra, nghĩ đến cái lồn dâm dật đái bậy chưa kịp chùi lau của nhị sư huynh sẽ khai mùi lên đến mũi của cậu làm cậu nứng cặc thôi rồi.

Bên tai là giọng nói không cao không thấp của nhị sư huynh khiến cậu liên tưởng đến khi anh bị cậu đụ banh lồn sẽ khóc than rên rỉ dưới thân. Lại nhớ đến tiếng nước đái xì xì nghe được khi cậu vừa đến đây bỗng cậu lại thấy khô cổ họng. Thật muốn nhìn nhị sư huynh bị cậu đụ đến đái ra mất.

Con cặc trong quần cậu đã cương cứng muốn chui ra quần chào hỏi lồn khai ngấy.

Ỷ bản thân nhỏ con đáng thương nên cậu tựa hẳn vào cặp vú của nhị sư huynh. Cổ cậu như muốn lún sâu vào khe vú để được bao quanh bởi cặp vú thơm mềm này. Cậu ngước mặt lên chỉ thấy cái cằm sắc bén của nhị sư huynh, cậu nói: "Nhị sư huynh có mệt không? Để đệ rót trà cho nhị sư huynh uống giải khát nhé"

Anh cúi xuống nhìn cậu, gương mặt cả hai gần trong phút chốc, hơi thở giao hòa. Anh không nhận ra sự kỳ lạ cau mày nói: "Hừ, cậu lo tập trung luyện kiếm cho xong đi"

"Nhưng mà đệ mệt quá"

Bảo Bảo nhìn kỹ thấy mặt mài cậu đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở nặng nhọc. Tiểu sư đệ buông kiếm xoay người tựa vào anh, vòng tay đặt lên eo vòng ra sau siết chặt lấy. Cậu áp cả khuôn mặt vào cặp vú tươi ngon, sóng mũi cạ cạ vào khe vú, cả người cậu thoát lực mềm yếu tựa hẳn hoi lên cơ thể anh.

"Nhị sư huynh, đệ choáng quá. Chúng ta nghỉ ngơi một chút được không sư huynh?"

Có thể là bị say nắng rồi.

Dù có khinh thường người ta yếu ớt nhưng khi thực sự xảy ra chuyện anh liền mềm lòng vội vàng dìu dắt tiểu sư đệ lại bóng râm ngồi.

Khó khăn là ở đây chỉ có một ghế nên anh nhường cho tiểu sư đệ ngồi còn anh đứng một bên giữ sợ cậu nghiêng ngả té.

Tiểu sư đệ liễu yếu đào tơ tựa đầu vào anh, ngồi được một lúc bỗng cậu nắm lấy cổ tay anh yếu ớt nói: "Hay nhị sư huynh ngồi đi, đệ như vậy thật không phải phép"

Ấn tượng xấu của thụ chính trong lòng anh giảm đi một bậc, trong giây phút ngắn ngủi cảm thấy tiểu sư đệ thật ra cũng tốt bụng và biết phép tắc dù cậu là đoạn tụ.

Anh xua tay, điệu bộ gay gắt cũng trở nên nhẹ nhàng hơn đôi chút nói: "Không cần, đệ cứ ngồi ghế đi, ta đứng ở đây là được"

Tiểu sư đệ đứng lên, thân thể mỏng manh lung lay như sắp đổ. Cậu vẫn cố chấp lôi kéo anh ngồi xuống: "Nhị sư huynh ngồi đi.... Nếu không thì ta có thể làm như vậy"

Sức lực tiểu sư đệ đột ngột trở nên mạnh hơn, một tay kéo anh ngồi phịch xuống ghế, chưa dừng lại ở đó, tiểu sư đệ bất ngờ ngồi lên một bên đùi anh, cặp chân của cậu đặt vào giữa hai chân anh. Một lần nữa tựa người vào cơ thể của anh, áp mặt vào vú, hít thở mùi dâm của vú lớn.

"Như vậy không phải là được rồi sao nhị sư huynh? Hửm? Đệ và sư huynh đều được ngồi, cũng không cần sợ đệ ngã"

Đúng thật là hai người đều có thể ngồi rồi, Bảo Bảo gật đầu ậm ừ bất quá trong lòng vẫn thấy lạ.

Mùi dâm của đĩ dâm nhị sư huynh cứ như thuốc phiện, càng hít càng nghiện, nói không chừng hít lâu lại tạo ra bệnh, cụ thể là làm đàn ông nứng cặc. Như vậy phải chăng cái lồn khai ngấy bên dưới là thuốc chữa bách bệnh, móc lồn nhị sư huynh đến chảy nước dâm, húp nước lồn dâm nhiều chút, đụ vào lồn đĩ trăm cái khiến lồn sưng phù là bệnh nào cũng chữa khỏi.

Hừ, nhị sư huynh không lẽ là bảo vật vô giá mà không biết ư? Cậu phải giữ đĩ dâm cho riêng cậu để chữa bệnh mới được. Trước hết phải để nhị sư huynh tự nguyện làm vợ đĩ của cậu.

------------
*Nhị sư huynh đang có ấn tượng không tốt với tiểu sư đệ nên xưng hô xuyên suốt chương là [cậu, cậu ta,...] khác với tam sư đệ được nhị sư huynh quý mến nên được ưu ái gọi là [sư đệ, đệ ấy,...]

Đăng chương mới cho mấy keo đọc trước rồi mốt tui beta từ từ lại. Cám mơn mấy keo đã đọc, ủng hộ tui nhoaaa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro