Chương 1. Xuyên không vào trong sách??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thanh Sơn không nên như vậy a, nhân vật chính của chúng ta bị tra tấn thành như thế này, cậu vẫn còn tra tấn nữa sao! Từ đầu đến cuối, tôi đều không vui chút nào! Tôi tưởng rằng họ sẽ có một kết thúc tốt đẹp, nhưng ai mà ngờ được đó vẫn là một cái kết buồn. Tác giả cậu có còn là con người không vậy????

Kiều Thanh Sơn lướt qua hết các bình luận và nhìn thấy bình luận này, cậu mỉm cười nhẹ, thầm nghĩ: Hắn đáng phải bị như vậy. Cậu vung tay gõ phím đáp lại : "âyya, số mệnh của hắn vốn phải như thế rồi, làm sao hắn có thể thay đổi vận mệnh của mình chứ?"

Cậu không quan tâm đến những câu trả lời gay gắt sau đó. Đi ra phòng khách rót ly nước, bật TV lên rồi chậm rãi uống. Cầm chiếc điều khiển tivi bấm đổi hết kênh này đến kênh khác, nhưng không có ý định xem.  

Thật ra nhân vật chính trong sách cũng không làm chuyện gì sai, nhưng cậu chỉ là muốn tra tấn hắn đến chết, tra tấn hắn đến chục lần trăm lần. 

Buổi tối, Kiều Thanh Sơn ngủ ở trong chăn.

Cậu bị đánh thức bởi những âm thanh ồn ào xung quanh, vừa mở mắt ra, liền thấy mọi người đang vây quanh giường. Có người nhìn thấy Kiều Thanh Sơn mở mắt, ra hiệu cho người bên cạnh, còn mấy người khác liền ríu rít kêu lên: "Anh Thanh Sơn,  cuối cùng anh cũng tỉnh rồi."

Cậu cảm thấy đau đầu khủng khiếp, nghe bọn họ làm ồn đến thức giấc, Cậu liền tức giận với bọn họ.  Cậu muốn biết tại sao mới ngủ có một lát mà lại có nhiều người như vậy trong phòng, đầu vẫn đau như búa bổ. Nhưng khi nghe đến cái tên Úc Thiên Phàm, cậu có chút sững người. Làm sao mà cậu có thể không nhớ tên nhân vật chính trong cuốn sách của mình? Nhưng có lẽ không phải như vậy, chỉ là cùng tên, Kiều Thanh Sơn không nghĩ tới mình sẽ gặp chuyện quái dị trong chính cuốn sách mình đã viết. Thầm nghĩ mà ngao ngán. 

Lúc này Kiều Thanh Sơn mới chú ý tới. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng, nơi này là bệnh viện, làm sao có thể?

Trước mặt Kiều Thanh Sơn là người với mái tóc uốn xù , cũng chính là người lên tiếng, mà bên cạnh người mái tóc xù là người tóc màu vàng, còn có một người khác đang ngồi cạnh giường, với mái tóc màu xanh lá cây. 

Trong sách Úc Thiên Phàm đã gặp bốn người thích bắt nạt hắn ở trường trung học, ba người trong số họ, được Kiều Thanh Sơn mô tả giống hệt ba người này. Những cái tên có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng ba người này. Được thôi, Kiều Thanh Sơn không thể không thừa nhận, cậu có thể thực sự đã xuyên không vào trong cuốn sách. Và trở thành người đặc biệt thích ngồi trên cao, nhìn và cười cợt ba người bọn họ bắt nạt Úc Thiên Phàm.

Cố chủ nhìn thấy Úc Thiên Phàm bị đánh, liền thốt ra mấy câu làm vài người ái ngại liếc nhìn Úc Thiên Phàm, sau đó vui vẻ uống Coca. Thấy Úc Thiên Phàm im lặng, liền hét lên: "Đánh mạnh hơn nữa, mấy người còn chưa ăn cơm sao? Đại ca, anh xem tên biến thái này không sủa nữa đi?"

Sau đó Úc Thiên Phàm phản kháng, nhân cơ hội nhặt một hòn đá ven đường ném về phía cố chủ, viên đá đập vào đầu. Giây tiếp theo, cậu đã ở trên giường bệnh.

Đột nhiên, đầu Kiều Thanh Sơn lại cảm thấy đau nhức, vô số ký ức kỳ lạ xẹt qua trong tâm trí. Cố chủ lúc hắn còn nhỏ mẹ của hắn đã qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, từ đó đến nay, cha hắn đối với hắn rất tốt, có thể nói là vô cùng nuông chiều yêu thương hắn. Bởi vậy, tính cách của hắn buông thả tùy ý, có hậu thuẫn ủng hộ, cái gì cũng không quan tâm. Ngay cả khi không may có người bị đánh chết, hậu quả vẫn có người lo liệu.

Việc bắt nạt Úc Thiên Phàm chỉ là một trò vui tiêu khiển khi đi học lúc nhàm chán. Nếu phải có một lý do để bắt nạt người khác thì đó là không có lý do gì cả.

Kiều Thanh Sơn lắc lắc đầu, chết tiệt,  súc sinh này. Xung quanh vẫn là ba người đang nói chuyện, một người trong số đó là tóc xanh nói: “Bọn em còn đang nghĩ cách chặn Úc Thiên Phàm vào nhà vệ sinh để đánh hắn, anh Thanh Sơn, anh tỉnh rồi, anh tự mình đánh hắn đi thế mới đã.”

Nghe đến đây, Kiểu Thanh Sơn đã ngẩn ngơ một lúc. Tuy rằng cậu không thích nhân vật chính trong tiểu thuyết của mình, nhưng cũng không nghĩ tới rằng mình viết ra được cái hành vi ngu xuẩn của cố chủ, cậu nói: "Chuyện này tạm gác sang một bên, cậu không phải là muốn nhìn thấy tôi đau đầu sao?"

"Anh Thanh Sơn, chuyện này không thể làm được. Hay là để em tìm người xử hắn, quay video bắt hắn xin lỗi anh ?"  tóc xanh cười nói, hai người còn lại gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, hắn nhất định phải bị đánh!"

Kiều Thanh Sơn nhìn bọn họ: “Các cậu không hiểu ý của tôi sao? Haizz, tôi cần phải nghỉ ngơi, chuyện này tôi sẽ giải quyết sau, các cậu về trước đi."

Tóc dập xù sờ mũi nói: "Anh Thanh Sơn, đây không phải bọn em muốn giúp anh báo thù sao?" nói xong rồi lại nói tiếp: "Vậy tụi em rời đi trước, anh tự chăm sóc bản thân cho tốt. Mai tụi em lại tới thăm anh." rồi sau đó kéo đầu tóc vàng rời đi, đầu tóc xanh cũng đi theo bọn họ.

Cuối cùng cũng yên lặng rồi, cậu nhắm mắt lại suy nghĩ, trước đây vì để tránh phiền phức, liền không đặt tên cho nhiều người. Cố chủ trong sách của cậu là người đứng đầu. Sau khi cậu xuyên không vào trong sách, theo trí nhớ biết được tên của cậu vẫn là Kiều Thanh Sơn. Nó thực sự giống như việc bạn tự đào hố cho chính mình nhảy vào.

Kiều Thanh Sơn nhớ lại cốt truyện trong sách.

……

Úc Thiên Phàm sinh ra trong một gia đình giàu có. Nhưng hắn là kết quả của cuộc hôn nhân gia đình, mẹ không yêu và cha cũng không ưu ái. Trước khi lấy chồng, mẹ hắn không hề biết ông ta là kẻ thích bạo hành gia đình, mỗi lần uống rượu, ông ấy lại túm tóc của mẹ rồi đánh đập, hắn chạy tới kéo cha để van xin ông ấy không đánh mẹ nữa. Cha lúc ấy sẽ chỉ thờ ơ nhìn hắn và đá hắn đi. Sau đó, mẹ sẽ nắm lấy cánh tay của hắn, véo cho đến khi bầm tím, trong đôi mắt tràn đầy vẻ căm ghét, mắng: “Nếu không có mày, tao đã ly hôn với cha mày từ lâu, tại sao tao lại sinh mày ra!”

Một ngày nọ, mẹ hắn đã nhảy từ một tòa nhà cao tầng xuống và không tỉnh dậy. Lúc đầu người cha tỏ ra rất buồn bã, nhưng chỉ sau vài tuần, ông ta đã cưới một người vợ khác và chung sống hòa thuận với cô ấy. Lần này ông ta không dám đánh vợ nữa vì người vợ lần này này quyền lực hơn ông ta. Khi không thể trút được những cơn tức giận, ông ta quay sang nhìn hắn.

Úc Thiên Phàm, sinh ra trong một gia đình như vậy, tự ti nhút nhát. Sau này hắn gặp một người đàn ông mà hắn nghĩ rất yêu anh. Người đàn ông thú nhận tình yêu của mình với hắn và hắn đã đồng ý. Người đàn ông hỏi vay tiền, hắn ta đồng ý cho. Khi bị người đàn ông kia lừa dối, hắn sẽ tha thứ, vì nếu không còn người đàn ông đó thì hắn sẽ không còn ai yêu mình nữa. Hắn thật ngu xuẩn.

Sau này, người đàn ông này chiếm hữu hắn, yêu hắn và không thể sống thiếu hắn. Người nọ lấy tiền ngày càng nhiều và dùng số tiền đó để đi uống rượu. Nhưng Úc Thiên Phàm tin rằng người đàn ông đó vẫn có chút tình cảm với mình nên hắn mới ôm lấy chút hy vọng để tình yêu này tồn tại.

Nhưng một ngày nọ, mối quan hệ của họ bị bại lộ, người đàn ông giải thích trên diễn đàn của trường rằng anh ta bị Úc Thiên Phàm bắt ép, nói rằng anh ta sẽ không thể ở lại trường này trừ khi họ ở cùng nhau. Với một số hình ảnh trò chuyện. Úc Thiên Phàm không giải thích, chỉ ngơ ngác ngồi trên ghế.

Sau đó, Úc Thiên Phàm trải qua bạo lực học đường và bạo lực mạng. Vào ngày thi đại học, có người nói với cha hắn rằng hắn thích người đồng tính, ngày hôm đó ông ta suýt đánh chết hắn và đưa hắn đến bệnh viện, sau đó lại nói rằng bệnh viện có thể trị được bệnh đồng tính. Sau khi ra ngoài, hắn trở nên lầm lì và hung bạo. Nếu ai đó chạm vào cơ thể hoặc va vào thì hắn sẽ đánh họ. Mọi người hay gọi đùa hắn là: Kẻ tâm thần.

Chỉ có kẻ tâm thần mới thích người cùng giới, đánh người tùy tiện, mới thích ép buộc người khác. Sau đó, hắn bỏ học và gia nhập xã hội, làm công việc mệt mỏi nhất và kiếm được ít tiền nhất, cứ sống như vậy suốt mười năm. Hắn mở một công ty với số tiền lớn còn sót lại nhờ tiết kiệm và làm việc cả ngày lẫn đêm. Khi công ty phải khai trương, hắn bị tai nạn ô tô và nằm liệt giường. Cha hắn tái hôn và sinh ra một đứa con trai, là em trai trên danh nghĩa của Úc Thiên Phàm. Nói rằng sẽ phụ giúp anh trai làm việc ở công ty nhưng sau lưng lại đưa anh ấy đến một bệnh viện nơi không có một bóng người.

……

Úc Thiên Phàm có sai không? Kiều Thanh Sơn nghĩ, thật ra Úc Thiên Phàm sống đã là sai lầm.

Ngoài cửa sổ trời rất tối, nhưng cậu không thích bệnh viện. Vì vậy, đêm đó Kiều Thanh Sơn rời đi, đợi taxi ở cổng bệnh viện rồi bắt taxi trở lại khu dân cư nơi cố chủ sinh sống. Trong khu học chánh có một căn nhà do cha cố chủ mua cho , cách trường học chỉ khoảng năm sáu phút đi bộ.

Về đến nhà, cậu thấy đói nên mở tủ lạnh xem có đồ ăn không nhưng nó trống rỗng. Kiều Thanh Sơn suy nghĩ một chút, hình như cố chủ chủ yếu là đi ra ngoài ăn cơm với những người không chính thống đó, hoặc gọi đồ mang về.

Điện thoại di động trong túi reo lên, Kiều Thanh Sơn nhấc lên thì thấy chính là cha của cố chủ. Anh hỏi với giọng điệu của cố chủ.

"Hey, Chào cha."

"Thanh Sơn à, nghe nói con bị thương, con không sao chứ? Bây giờ con thế nào rồi? Cha bận việc bên ngoài không thể đi xa được, cha có lỗi với con." Sau đó, một tin nhắn xuất hiện, có một lượng lớn tiền vào thẻ ngân hàng của cậu.

Cậu nhớ rõ cố chủ mỗi lần nhận được tin nhắn từ cha mình đều nói những lời ngọt ngào, sau đó nói với người ở đầu dây bên kia: “Cảm ơn cha, con không sao cả, con vẫn rất tốt, cha đừng lo lắng."

Sau khi cúp điện thoại. Ngồi trên sofa hồi lâu, Kiều Thanh Sơn rất hâm mộ tình cha con của cố chủ, nhưng cậu biết nó không thuộc về mình.

Khi thấy thông tin WeChat ngày càng nhiều, bấm vào thì thấy đó là một nhóm, hẳn là nhóm do cố chủ và ba người không chính thống kia lập ra. Những người trong nhóm đang mắng mỏ Úc Thiên Phàm, và bọn họ ném đá nói xấu đủ thứ về Úc Thiên Phàm.

Kiều Thanh Sơn lướt lại các tin nhắn phía trên, liền biết những sự việc mà bọn họ làm với Úc Thiên Phàm. Có người nói kể về việc Úc Thiên Phàm bị nhốt trong một căn phòng nhỏ của tòa nhà tồi tàn ở trường học và sau đó bị đánh đập. Có người khác thì nói họ đã trực tiếp dùng nước thải đổ lên đầu Úc Thiên Phàm, ..v.v.

Trong cuốn sách gốc, cậu thực sự có mô tả Úc Thiên Phàm bị bốn người chặn lại trong một căn phòng nhỏ ở một tòa nhà tồi tàn, và bị đánh rất mạnh đến nỗi cơ thể bầm tím. Cố chủ cuối cùng rời đi, từ bên ngoài khóa cửa lại, căn phòng nhỏ không có cửa sổ, chỉ có một cửa ra vào. Cậu nhớ tới cuối cùng Úc Thiên Phàm gõ cửa không biết bao nhiêu lần, nhưng không có người đáp lại. Lần đó Kiều Thanh Sơn muốn kết thúc cuốn tiểu thuyết bằng cách này, nhưng cuối cùng anh không sẵn lòng và viết lại. Úc Thiên Phàm thuê một người thợ khoét một lỗ lớn trên cánh cửa gỗ, mất cả đêm mới mở được cửa. Cố chủ bước ra, nhưng trên tay lại đầy máu, để lại bóng tâm lý không thể xóa nhòa của Úc Thiên Phàm cho đến hiện tại.

Nghĩ tới đây, Kiều Thanh Sơn trong lòng không biết nên diễn đạt thế nào, lúc đó viết ra, cậu chỉ muốn làm người trên giấy. Nhưng sau khi vào sách, cậu lại sợ nhìn thấy Úc Thiên Phàm. Kỳ thực cậu vẫn rất vui mừng vì đã rời khỏi thế giới ban đầu, thế giới này khá tốt, nếu như không có Úc Thiên Phàm có lẽ sẽ tốt hơn.

Kiều Thanh Sơn nhìn lên những ngôi sao bên ngoài cửa sổ khoé miệng nhấc lên một nụ cười nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro