Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn người Hoa Sùng đến Tề Thúc trấn vào đúng khoảng thời gian mặt trời lặn, màu đỏ vàng kim của nắng chiều hoàng hôn tản mác nơi chân trời đỉnh tuyết sơn, bên trên là mênh mông bạt ngàn rừng hoa cải dầu nở rộ sắc vàng, giống như đem sắc thái vận dụng đến tận cùng trên bức tranh sơn dầu thiên nhiên rực rỡ.

Nhưng không ai có tâm tư thưởng thức cảnh hoàng hôn tươi đẹp nơi cao nguyên.

Tin tức phát hiện thi thể trên Tề Thúc trấn truyền ra ngoài, những cánh đồng hoa từng đông đúc người trước kia giờ vắng bóng, lần huyên náo này khiến những nông gia nhạc và nhà hàng du lịch mới náo nhiệt một năm trở lại lần nữa trở về dáng vẻ tiêu điều.

Thi thể trên mặt đất được cảnh sát kéo băng an ninh xung quanh, điều thêm hai con chó cảnh vụ mập mạp đứng đề phòng bên ngoài dây cảnh giác.

Trấn Tề Thúc nằm trong địa phận thành phố Tây Linh.

Thành phố Tây Linh kinh tế tương đối lạc hậu, năng lực của cảnh sát cùng thành phố lớn như Lạc Thành khó mà so sánh, vụ án lần này thi thể người bị hại tử trạng quỷ dị, đội trưởng phụ trách Khắc Dũng bó tay không còn biện pháp, chỉ đành phải hướng Đội Hành Động Đặc Biệt tìm kiếm chi viện.

Xe cảnh sát lắc lư trên con đường xóc nảy, ánh nắng nóng rực ngang ngược chiếu qua cửa kính làm chân mày Hoa Sùng hơi cau lại.

"Phát hiện ra thi thể chính là hai học sinh trường dạy nghề, cô gái bị chấn kinh hoảng sợ, khẩu cung loạn xạ không hoàn chỉnh, giờ còn đang trong bệnh viện."

Khắc Dũng mới chừng 30 tuổi, nhưng lâu dài công tác ở trấn nhỏ trên cao nguyên, áp lực cùng công việc vất vả in dấu rõ ràng trên từng nếp nhăn trên khuôn mặt, thoạt trông như tuổi ngũ tuần: "Chúng tôi đã lặp đi lặp lại hỏi chuyện cậu con trai, xác thực câu trước câu sau của cậu ta không có chỗ nào mâu thuẫn, kết hợp với việc quản chế của trấn trên thì chúng tôi cũng cơ bản tin tưởng đúng là tình cờ phát hiện ra thi thể."

Hoa Sùng cầm máy tính bảng, cẩn thận xem qua những chi tiết về những bức ảnh tử thi do pháp y nghiệm thi gửi đến.

Vụ án này sở dĩ có thể kinh động đến Đội Hành Động Đặc Biệt, hoàn toàn là bởi vì trạng thái kỳ lạ của thi thể.

Người chết là một người phụ nữ, tạm thời không có cách xác định tuổi tác. Mô da và bắp cơ chân bị một vật sắc nhọn cứa vào, thương tích chia ra ở phần mắt cá chân, đầu gối và trên cẳng chân. Khớp xương giữa hai cánh tay cô cũng bị cắt bỏ, mặc dù cột sống cổ chưa gãy lìa, nhưng động mạch chủ, khí quản và cơ bắp thịt cơ bản toàn bộ bị cắt đứt, tương tự như chém đầu.

Tuy nhiên, tất cả những vết cắt rạch ra đều đã được khâu lại, nếu như bỏ qua khuôn mặt gớm ghiếc dữ tợn của cô, chỉ nhìn riêng người thì có lẽ còn có thể cho rằng đây là một tác phẩm mỹ học nghệ thuật tàn nhẫn.

Hung thủ vì sao phải làm như vậy?

Chẳng lẽ ra tay sát hại cùng hành hung là một người, còn phẫu thuật khâu toàn bộ vết thương lại là một người khác?

Hoa Sùng liếc nhìn một tấm hình trong đó, phóng to các chi tiết trên ảnh chụp, quay qua hỏi: "Pháp y có tách mở những vết khâu này ra chưa?"

Ngoài tứ chi, người chết còn có một miệng vết khâu chính giữa bụng và xương chậu. Hung thủ có vẻ đã từng mổ bụng nạn nhân. @afterafterglow

Khắc Dũng tự nhận bản thân là người có nền tảng cơ sở lý luận, mười mấy năm làm cảnh sát chưa từng cùng những nhân vật tinh anh hợp tác qua, Hoa Sùng vừa mở miệng khiến hắn cảm thấy có chút sợ hãi, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi, lúc mở miệng nói chuyện có hơi lắp bắp: "Không, không, điều kiện của chúng tôi nơi này không được tốt, lão Lý không..không dám tùy tiện giải phẫu, sợ mình phá hư manh mối, ảnh hưởng đến việc điều tra của các anh..."

Hoa Sùng chú ý tới đối phương đang khẩn trương, ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài hơi ngừng, đem máy tính bảng đưa trả về sau, khiêm tốn cười một tiếng: "Khắc đội cực khổ rồi. Còn lại hãy cứ yên tâm giao cho chúng tôi."

Khắc Dũng hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Hoa Sùng có chút kinh ngạc.

Hắn chỉ là một cảnh sát nhân dân bình thường đến không thể bình thường hơn. Thành phố Tây Linh bởi vì nghèo túng, dân số một năm suy giảm nghiêm trọng, người trẻ tuổi có chút trình độ thì đều hướng tới thành phố lớn phấn đấu, lưu lại nơi này hầu như là những ông bà lão tuổi xế chiều và một đám trẻ nít, quanh năm suốt tháng cũng không xuất hiện mấy vụ án nghiêm trọng. Vụ án tử phức tạp nhất mà anh ta từng xử lý qua chính là một vụ ngộ độc.

Đối với hình cảnh thành phố lớn mà nói, loại án này quả thực không đáng nhắc tới.

Đối mặt với Đội Hành Động Đặc Biệt, Khắc Dũng khó tránh khỏi tự ti, luôn cảm thấy đối phương xem thường mình, làm việc chung thì sẽ cao cao tại thượng chỉ huy mình phải làm như này thế kia, không chừng xem xong ảnh chụp hiện trường còn trào phúng một câu: "Mấy người nơi này làm cảnh sát kiểu gì vậy? Phá án cũng phá không xong?"

Hoa Sùng lại hướng anh ta nói một câu "Vất vả".

Giống như là uống một ngụm trà nóng, độ ấm thấm vào trong lòng, lan ra khắp phế phủ, tuy rằng nhẹ nhàng bình đạm nhưng chân thật nhất.

Khắc Dũng ngoài ý muốn thấy cảm động.

Vị Hoa đội đường xa tới này so với hắn chỉ nhỏ hơn hai tuổi, có thể tính là đồng niên, vậy mà đã là một trong những người phụ trách chi đội Đội Hành Động Đặc Biệt, có thể thấy năng lực xuất sắc cùng kinh nghiệm phong phú đến nhường nào.

Người tài giỏi như vậy không những không giở giọng xem thường hắn, ngược lại cất lời ôn hòa nhẹ nhàng khiến cho hắn yên lòng.

Một gã đàn ông hán tử da ngăm đen lại thấy chấn động trong ngực, ngay cả mũi cũng có chút cay cay.

Hoa Sùng không có ý tiếp tục hỏi chuyện vụ án, chuyển tầm nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Anh đã thấy quá nhiều những cảnh sát cấp cơ sở giống như Khắc Dũng. Không phải bọn họ thực sự không có tài năng, nhưng hàng năm bảo hộ một vùng để người dân có thể an cư lạc nghiệp, đây chưa chắc không phải là việc không đáng kính trọng.

Những lời vừa rồi nói với Khắc Dũng, không phải để giữ thể diện mà hoàn toàn là lời thật lòng của anh. @afterafterglow

Hai chiếc xe cảnh sát dừng lại bên ngoài dây cảnh giới, chú chó cảnh vụ nghe thấy tiếng lập tức đứng lên, ngoắc đuôi phe phẩy kêu to.

Cửa xe cảnh sát đỗ phía sau dẫn đầu mở ra, một người mặc trang phục bộ đội đặc chủng mang theo một cái hòm điều tra thật nhanh bước qua chui vào vòng cảnh giới, một người đàn ông thấp bé hơn vội vội chạy phía sau hét lên: "Chờ tôi một chút thì anh lỗ vốn hả?"

Khắc Dũng lộ ra biểu tình hơi khiếp sợ.

Trước đó lúc ra đón người ở sân bay hắn đã muốn hỏi, tại sao trong Đội Hành Động Đặc Biệt của mấy người có cả đặc công?

Ngồi ở hàng ghế sau, Liễu Chí Tần im lặng một lúc, cất máy tính bảng Hoa Sùng đưa vào túi, một bên vừa xuống xe vừa nói: "Anh nói đưa Bùi Tình điều đi sang đội Đặc Cảnh, để cho hắn ở cùng Chiêu Phàm mười ngày nửa tháng xem hắn còn có thể giữ cái đam mê cosplay bộ đội đặc chủng đó không?"

"Thôi đi, đội Đặc Cảnh không cần nhân viên nghiệm xác." Hoa Sùng đóng cửa lại, đem bao tay cao su đưa cho Liễu Chí Tần.

Đội Hành Động Đặc Biệt chuyến này đem theo sáu người, Hoa Sùng cùng Liễu Chí Tần tự nhiên không cần phải nói, ngoài ra còn pháp y Bùi Tình, thanh tra dấu vết Hải Tử, nhân viên hiện trường Hứa Tiểu Chu và Nhạc Việt.

Mới vừa rồi đuổi theo Bùi Tình chạy ra ngoài chính là Hải Tử, cả hai là bạn học cấp ba, khi còn đi học thì cạnh tranh với nhau, coi nhau như đối thủ của mình, sau thì một người học pháp y, người kia học khám nghiệm dấu vết. Sau khi tốt nghiệp trời Nam đất Bắc, vốn tưởng rằng từ giờ đến khi chết già cũng không cùng nhau qua lại, không nghĩ tới lại cùng bị điều động đến Đội Hành Động Đặc Biệt, trở thành một đôi đồng nghiệp tương thân tương sát nhìn nhau là ghét.

Chỉ cần đôi oan gia này xuất hiện, chỗ Hoa Sùng ở tổ Hình Trinh 1 liền náo loạn gà bay chó sủa. Pháp y cùng thanh tra khám nghiệm dấu vết vốn phải là tổ hợp kỹ thuật viên hợp tác chặt chẽ, Bùi Tình cùng Hải Tử thì ngược lại, cả ngày nóng lòng tìm rắc rối cho nhau, coi đối phương ăn mệt làm vui.

Liễu Chí Tần thậm chí muốn đem bọn họ trả về nơi 'sản xuất' , ít nhất là gửi trả một người về.

Thẩm Tầm lại cam đoan, nói cho Hoa đội đều là thành viên tốt nhất, Bùi Tình cùng Hải Tử mặc dù hay tị nạnh lẫn nhau nhưng nghiệp vụ vững vàng, đáng tin cậy.

Lần này trước khi xuất phát, Liễu Chí Tần còn cùng Hoa Sùng nói, cảm thấy đợt này cùng đi ra ngoài không phải hai kỹ thuật viên mà là hai con khỉ xách ra từ đoàn xiếc thú.

Nhân viên khám nghiệm của trấn Tề Thúc không dám tùy tiện di chuyển thi thể, bởi vậy người bị hại vẫn còn duy trì tư thế lúc ban đêm bị phát hiện.

Ngôi nhà gạch tuy khắp nơi lọt gió nhưng rốt cuộc đây vẫn là một khu vực tương đối kín, người đừng nói đi thẳng vào, chỉ cần bước đến trước cửa là có thể ngửi thấy mùi tử thi nồng nặc.

Hiện trường bị hư hại không quá nghiêm trọng, người báo án Lưu Sênh cùng Lý Tuyền không đến quá gần thi thể, lúc trước cảnh sát địa phương khám nghiệm điều tra cũng hết sức chú ý cẩn thận.

Nhưng ngay cả như vậy, dấu vết hữu hiệu có thể trích xuất cũng không nhiều.

Không cần Hải Tử nói, Hoa Sùng cũng đã phát hiện, đất cát trong căn nhà có rất nhiều vết quét lộn xộn, những vết quét có hình vòng cung, điều này cho thấy rất rõ rằng sau khi gây án hung thủ đã cố ý loại bỏ dấu vết. Có thể thấy khả năng lưu lại dấu chân của hung thủ ở trong phòng rất thấp.

Còn bên ngoài phòng.

Hoa Sùng xoay người, đồng tử chiếu rọi ánh hoàng hôn.

Đuôi mắt anh nhẹ rũ xuống, hơi sụp mí, loại mắt này thường không phố biến ở nam giới. Đôi mắt hơi rũ nhẹ ở phụ nữ thường khiến người ta cảm thấy điềm đạm đáng yêu, còn đôi mắt hơi cụp xuống của đàn ông thì chẳng có ý tứ gì.

Nhưng ánh mắt anh sáng ngời, trong mắt có tia anh khí, nhìn từ góc độ nào đó làm anh có vẻ dịu dàng, nhưng lại không mang vẻ nữ tính.

Đàn ông càng cường đại thì người càng ôn nhu —— những lời này thể hiện qu ánh mắt Hoa Sùng một cách rõ ràng.

Anh hít một hơi, nhìn xuống dưới chân.

Ba ngày trước, Tề Thúc trấn đổ mưa, nước mưa là trợ thủ đắc lực nhất của nghi phạm, đủ để xóa hết những dấu vết quan trọng.

"Một phần nhỏ trên da tay nạn nhân đã rơi ra, có hình dạng giống như một chiếc găng tay, trước mắt vẫn không có cách cởi xuống toàn bộ. Sự chênh lệch nhiệt độ ở trấn Tề Thúc rất lớn, nhiệt độ ban ngày gần nhất là từ 28 đến 30℃, ban đêm đã hạ xuống còn 6 đến 10℃." Bùi Tình sau khi tiến hành bước đầu kiểm tra sơ bộ thi thể, sau khi thấy người bị hại, trong nháy mắt anh ta liền trầm tĩnh lại, vẻ mặt dị thường chuyên chú: "Từ nhiệt độ cùng độ ẩm có thể phán đoán, thời gian xảy ra vụ án là khoảng từ 10 ngày trở lên."

"Mười ngày," Liễu Chí Tần nói: "10 ngày trước vẫn chưa đến kỳ hoa trổ bông của hoa cải dầu trấn Tề Thúc. Thân phận kẻ này chẳng nhẽ không phải du khách? Khắc đội, hiện trong trấn có trường hợp mất tích nào không?"

Khắc Dũng lắc đầu, "Trấn Tề Thúc chỉ lớn có vậy, chúng tôi đã tìm kiếm loại trừ vòng thứ nhất rồi, người này không phải người của trấn chúng tôi."

Hoa Sùng nhìn quanh bốn phía.

Theo lời Khắc Dũng, kề cận cánh đồng hoa cải dầu có rất nhiều căn nhà gạch giống thế này, do các nông hộ quanh đây tự mình xây, dùng để tiện nghỉ ngơi giữa buổi và cất giữ dụng cụ gần đó.

Nhà gạch mặc dù không đẹp mắt nhưng đặt ở vùng tuyết sơn cùng cánh đồng hoa cải dầu lại có vẻ hài hòa, bình dị, mang hơi hướng phong cách cổ điển, vậy nên thỉnh thoảng cũng có du khách tò mò đến tìm hiểu, thậm chí còn ở bên trong nghỉ ngơi một chút.

Nguời bị hại không phải người địa phương, là do cô ấy chủ động hay bị ai đó dẫn dụ vào nhà gạch?

Nạn nhân hoàn toàn không mảnh vải che thân, cũng không tìm thấy bất kỳ đồ đạc nào thuộc về phụ nữ trong căn nhà. Hiển nhiên có người sau khi cô chết đã lấy đi tất cả vật phẩm cá nhân.

Người này có thể là hung thủ, cũng có thể là một người nào khác.

Nếu không tìm thấy đồ đạc cá nhân thì danh tính nạn nhân không dễ xác định, chỉ có thể quay lại đối chiếu DNA so sánh và dấu vân tay.

Liễu Chí Tần đi tới một góc tường, ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chọc nhẹ vào một mảnh đất bùn: "Hải Tử."

Hải Tử quay đầu lại: "Ừ?"

"Cậu nhìn một chút đây là gì vậy?" Liễu Chí Tần đem cục đất sét cầm gần hơn: "Trông như bọc cái gì bên trong."

Phần đất bùn phụ cận người bị hại ướt đẫm máu, bóp lên vang lên tiếng sột soạt, nhưng khối đất trên tay Liễu Chí Tần khác với những mẫu đất khác, như thể trộn lẫn với bộ phận cơ thể người.

.

Hải Tử nhìn qua trông còn rất trẻ, trông như một đứa trẻ nít gầy gò, trên thực tế tuổi tác cũng đã gần ba mươi.

Anh ta quan sát chốc lát, phủ nhận suy đoán của Liễu Chí Tần: "Không phải là mô da hay bộ phận gì, nó trông giống mấy mảnh vụn hơn."

"Mảnh vụn?"

"Liễu ca, ánh mắt cậu bén thật, cái này có lẽ chính là mẩu vụn rơi ra từ vết giày của hung thủ. Tôi sẽ mang về làm kiểm nghiệm, không chừng đây sẽ là manh mối lớn."

Liễu Chí Tần ừm một tiếng, chuyển hướng sang Bùi Tình cùng Hoa Sùng.

"Đánh giá từ vết máu bắn tung tóe xung qua, nơi này không nghi ngờ chính là hiện trường đầu tiên." Bùi Tình ấn nhẹ từng chút trên cánh tay người bị hại, quan sát quanh vùng bị khâu: "Hung thủ thực sự quá tàn nhẫn."

Hoa Sùng nói: "Những vết cắt này được gây ra khi người bị hại còn sống?"

Các vết thương trên thi thể được chia làm thương tích khi còn sống và những vết thương gây ra sau khi chết, và cơ sở cơ bản để phán đoán là sự hiện diện có hay không của các phản ứng sống.*

Hoa Sùng tuy rằng không phải bác sĩ pháp y nhưng cũng đã thấy quá nhiều các thi thể khác nhau, có thể phân biệt được hai loại tính chất bất đồng của thương tích cơ thể người.

"Kỳ quái" Hắn nâng chân người bị hại lên, nhìn chằm chằm một lúc rồi nói: "Có phản ứng sống, nhưng dường như không có dấu vết giãy dụa."

"Không thể. Khi bắp thịt bị cắt ra như vậy phản ứng bản năng của con người chính là vùng vẫy." Bùi Tình nói xong lập tức nghĩ đến một khả năng:"Trừ phi cô ấy không cách nào nhúc nhích! Không phải loại bị trói buộc, mà là hoàn toàn không có tri giác!"

Hoa Sùng nhướng mày: "Bị chích thuốc mê?"

Bùi Tình lập tức đem thi thể lật ngược lại, thuần thục đè lên xương sống.

Thi thể đang trong quá trình thối rữa, giờ lật ngược lại, mùi hôi thối từ xác chết càng thêm nồng nặc.

Nhưng các thành viên đã sớm thành thói quen, ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái.

Người bị hại rất gầy, đến mức không cần đem người xoay thành hình cung cũng có thể thấy rõ hình dáng cột sống.

"Quả nhiên!" Bùi Tình giữ một miếng da phần dưới lưng: "Hoa đội, chỗ này có một lỗ kim đường kính lớn. Để phẫu thuật gây mê bên dưới thắt lưng thì vị trí tiêm thuốc tê chính là ở đây."

"Kẻ sát nhân đã tiêm thuốc mê cho nạn nhân, và sau khi thuốc có hiệu lực, hắn đã tiến hành cắt chân cô ấy..." Hoa Sùng dời mắt lên trên, chú ý đến những vết thương ở hai cánh tay và bụng.

So với chân, xung quanh những vết thương này có dấu hiệu giãy dụa rõ ràng hơn, diện tích vết thương cũng lớn hơn, nói rõ lúc ấy người bị hại còn tỉnh táo và phải chịu đựng nỗi đau cắt cụt tứ chi trước khi chết.

"Mục đích hung thủ khi làm vậy là gì?" Hoa Sùng nói: "Nhìn từ góc độ thủ pháp gây án, hung thủ rất căm thù nạn nhân. Nhưng nếu đã vậy, việc tiêm thuốc tê hoàn toàn không cần thiết."

"Hơn nữa," Liễu Chí Tần bước tới: "việc khâu lại thi thể cũng là thừa thãi."

Hoa Sùng: "Khâu lại vết thuuonwg còn có thể hiểu được là một nghi lễ không thể thiếu của hung thủ, nhưng anh không hiểu tại sao chỉ gây tê nửa người dưới nhưng không chích thuốc tê nửa thân trên. Phải rồi, Bùi Tình, bây giờ tôi có hai suy đoán —— kẻ sát hại nạn nhân và kẻ đã khâu lại các vết thương là cùng một người, hoặc là hai kẻ khác nhau. Cậu có thể phán đoán sơ bộ về gã ta sau khi xét qua tình trạng vết khâu không?"

"Phản ứng sống ở vết khâu phần bụng là yếu nhất." Bùi Tình chỉ vào vết thương guống như con rết: "Đây là nơi cuối cùng được vá lại, người bị hại lúc ấy đã tử vong, hoặc cũng đang cận kệ cái chết. Tôi cảm thấy nếu xét trên khoảng thời gian thì hẳn là cùng một người, bởi vì nếu như khâu lại không phải vì mục đích khác thì chính là vì để thỏa mãn sở thích hung ác của kẻ sát nhân."

Liễu Chí Tần liền nói: "Em cũng nghiêng về giả thiết là cùng một người. GIả sử như có tồn tại kẻ thứ hai thì càng có nhiều chỗ không có logic."

Hoa Sùng chỉ gật đầu, không đưa ra kết luận ngay lập tức.

"Tôi phải mang thi thể về để khám nghiệm." Bùi Tình hướng Hải Tử hét: "Bạn học, qua đây giúp cái nào."

Hải Từ hừ một cái trợn trắng mắt: "Tôi kêu cậu đợi thì cậu không đợi, giờ có việc thì nhớ đến tôi? Nói cho cậu biết —— không-có-cửa!"

Liễu Chí Tần đã quen với vở kịch ganh đua giữa hai con khỉ: "Để tôi."

Bùi Tinh ngăn cậu: "Liễu ca, anh không thể nuông chiều cậu ta được! Để cho cậu ta chuyển, cậu ta phải làm!"

Liễu Chí Tần dừng lại một chút, dở khóc dở cười: "Tôi...nuông chiều Hải Tử?"

Không.

Không đến mức đó chứ.

Cái từ "chiều chuộng" này mang sắc thái tình cảm quá nồng đậm, nếu phải nói cậu nuông chiều ai, vậy dĩ nhiên cũng là chiều một vị khác.

Hoa Sùng tháo găng tay, quay đầu vừa vặn bắt gặp tầm mắt Liễu Chí Tần.

Hoa đội cẩn trọng hiển nhiên không tham dự cuộc cãi vã vừa rồi, nghiền ngẫm từng chữ một thì trong mấy chuyện mập mờ ám chỉ kiểu này cũng chẳng có chút thiên phú nào, căn bản không chú ý tới chữ "chiều" trước đó.

Đối diện với ánh mắt ấm áp mang chút thâm ý của Liễu Chí Tần, Hoa Sùng hơi sửng sốt: "Ừ?"

Liễu Chí Tần cười lắc đầu: "Không sao"

Nhìn anh một chút thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro