Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Bạch thực sự cảm thấy uất ức vô cùng, tại sao cậu luôn gặp những chuyện xui xẻo thế này chứ?

Bình thường cậu rất ít khi mang theo tiền bạc, hằng ngày chỉ việc đi học và làm nên chẳng mấy lúc dùng đến, phần lớn thu nhập cậu kiếm được đều chi trả thuốc men cho mẹ hoặc vật dụng cần thiết trong nhà. Hôm nào tới trường thì thủ chút ít để đáp ứng ba gã hay bắt nạt cậu mà thôi.

"Đừng mà... hức... tôi thật không có tiền..."

"Mày vẫn mạnh miệng nhỉ? Cứ đợi bọn tao lột đồ mày là biết."

Đột nhiên những cú đấm như búa rìu nện xuống người Doãn Bạch biến mất, xung quanh chợt yên lặng chốc lát rồi một gã hét toáng lên:

"Aaaaaaa.... quỷ... quỷ aaa..."

Tiếp đó vài tiếng thét tương tự cũng liên tục phát ra, đám hèn mọn kia giây trước còn hùng hổ dọa nạt giây sau đã sợ hãi quay lưng bỏ chạy bạt mạng. Doãn Bạch run rẩy ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn khắp hẻm nhỏ nhưng chẳng có gì cả, chỉ thấy hai con mèo hoang đang vờn nhau gần đấy.

Cậu lấy tay lau đi nước mắt và đất cát dính trên mặt, chỉnh trang lại áo quần, bình ổn tâm trạng xong thì vịn tường chậm rãi rời khỏi. Được vài bước, xuất hiện trong tầm nhìn của cậu là đôi giày da màu đen bóng loáng, cặp chân thon dài cùng chiếc quần tây thẳng thớm.

Bây giờ toàn thân cậu rất đau nhức, thật sự không thể chịu bất kỳ tác động vật lý nào nữa. Doãn Bạch nhịn chẳng nổi liền lui về sau, không biết người này ở đây có ý đồ gì, giống mấy gã kia tính trấn lột cậu sao?

Dường như Thượng Đế khá ưu ái tên đàn ông đứng trước mắt cậu, ban phát cho hắn một gương mặt hoàn mỹ, đường nét rõ ràng chẳng chút dư thừa. Nhan sắc thậm chí hơn cả những minh tinh trên màn ảnh mà Doãn Bạch thường xem.

Chân mày hắn dày mỏng vừa phải, sắc bén tựa lưỡi kiếm của kỵ sĩ với nhiệm vụ là bảo vệ đôi bảo thạch xám tro xinh đẹp giấu dưới lớp quạt dày. Khi lướt đến mắt hắn, Doãn Bạch không tự chủ lập tức đã bị nó hút vào, nhưng lại cảm thấy như cái hố đen tối tăm lạnh lẽo không sự sống, kẻ khác sẽ chẳng thể thông qua nó để đoán được hắn đang nghĩ gì. Sống mũi hắn cao thẳng, bờ môi mỏng khẽ nhếch.

Quả thật không cách nào chê! Chỉ duy nhất có làn da hắn, nó trắng bệch, là kiểu bệnh trạng lâu năm không tiếp xúc ánh mặt trời. Thoạt nhìn khá quỷ dị.

Hắn rất tự nhiên đỡ lấy eo Doãn Bạch, bộ dạng lo lắng kiểm tra người cậu từ trên xuống dưới, ân cần hỏi:

"Cậu không sao chứ? Tôi bên kia đường trông thấy cậu bị đánh, chưa kịp giúp cậu can ngăn thì đám thanh niên kia đã chạy đi rồi."

"A... tôi không sao. Cảm ơn anh."

Nhận được sự quan tâm đột ngột như vậy, Doãn Bạch vui lắm, cũng vô cùng cảm kích. Nhưng hiện tại cậu chẳng còn tâm trạng để trò chuyện với hắn, chỉ một lòng muốn trở về nhà. Vừa mới nhấc nửa bước chân, hắn liền kéo Doãn Bạch lại rồi vượt lên chắn ở phía trước, mỉm cười đưa ra cái hộp gỗ nhỏ, nửa đùa nửa thật nói.

"Nhìn cậu là biết đối tượng hay bị bắt nạt. Tôi đây muốn cho cậu thứ tốt, bên trong có ba mảnh giấy, khi cậu ghi trên đó tên những kẻ cậu ghét, kết cục của kẻ ấy chắc chắn là cái chết. Nghe hơi khó tin, nhưng cậu có thể thử."

Chỗ hắn đứng ngược sáng nên Doãn Bạch dù thế nào cũng không thấy rõ nét mặt hắn, chỉ thấy mỗi khuôn miệng đang nhẹ nhàng nhếch lên, trông đáng sợ chẳng khác gì sứ giả địa ngục.

"Tôi không cần đâu."

"Cậu không tin sao? Vậy để tôi làm giúp cậu nhé?" Hắn đề nghị.

"Không... Quả thật tôi rất muốn trả thù, tuy nhiên không tới mức lấy luôn tính mạng bọn họ. Cảm ơn ý tốt của anh, tôi phải về." Doãn Bạch cố gắng kiềm chế sự run rẩy truyền ra từ nội tâm, bình tĩnh trả lời hắn.

Người đàn ông này mang đến cho cậu cảm giác giống hệt tên biến thái kia. Ban đầu chính cậu nghĩ rằng là như thế, nhưng cuối cùng lại tự mình bác bỏ do cả hai có chất giọng khác nhau. Đừng trách Doãn Bạch ngộ nhận, bất kỳ ai khi bị một kẻ lạ mặt theo dõi đều không tránh khỏi việc suy đoán lung tung.

Đứng tại chỗ nhìn dáng vẻ bước đi khập khiễng của Doãn Bạch, ánh mắt hắn trầm xuống hiện lên nét không vui. Mân mê chiếc hộp gỗ trên tay rồi tiện đà bóp nát nó, hắn lắc đầu mỉm cười, giả vờ thở dài:

"Không dụ được em rồi, tôi đành áp dụng biện pháp mạnh hơn vậy." Dứt lời, hắn cư nhiên biến mất.

Ngay tại đêm hôm ấy, đám côn đồ chặn đánh Doãn Bạch toàn bộ chết dưới gầm xe tải, tử trạng thê thảm vô cùng, máu chảy thành sông. Từ camera trích xuất cho thấy là bản thân bọn họ xông ra ngoài, vì thế cảnh sát chỉ có thể kết luận tự tử.

Mấy ngày sau, cuộc sống vẫn tuần tự trôi qua như thường. Ngoại trừ việc người đàn ông anh tuấn đó hay xuất hiện trong giấc mộng của Doãn Bạch. Hắn luôn nhìn cậu chòng chọc, khoé miệng nhếch cao trông vừa quỷ dị vừa điên loạn. Hình ảnh này khiến Doãn Bạch không khỏi sợ hãi, nó cứ bám vào đầu cậu làm cậu không ngừng nghĩ về nó.

Đêm đến, khi Doãn Bạch đang vùi đầu trước đống sách vở thì đột nhiên đèn phòng phụt tắt, không gian tối đen như mực chỉ le lói chút ánh sáng từ cửa sổ hắt vào.

Một sinh vật quái lạ với tứ chi dính trên trần nhà, đầu xoay ngược, hai con mắt lòi ra tưởng chừng sắp rớt khỏi hốc mắt nhìn cậu chằm chằm. Da thịt nó loang lổ không lành lặn, thậm chí vài nơi còn thấy cả xương, khắp người nó là chi chít giòi bọ đang bò say mê ăn từng mảng thịt thối, máu đen nhớp nháp nhiễu xuống sàn nhà bốc lên mùi hôi tanh kinh tởm.

Sắc mặt Doãn Bạch trắng bệch, ngồi chết trân tại chỗ. Cậu vô cùng hoảng sợ, rất muốn chạy trốn nhưng cơ thể lại không nghe lời, cố sức lắm cũng chỉ có thể run rẩy nhích từng chút về phía cửa. Ngay khi nghĩ rằng sắp thoát, nó đột nhiên nhảy vài bước, nhào đến đè cả người cậu dưới sàn.

Doãn Bạch lúc này không nhịn được nữa, hoảng sợ hét lên. Cậu vùng vẫy điên cuồng nhưng chẳng tác dụng gì. Nó hé cái miệng như chậu máu lớn với hàm răng sắc nhọn, phát ra tiếng kêu "khè... khè..." tựa hồ rất thích chí.

"Buông ra, tránh ra, thả tôi ra..." Doãn Bạch sợ hãi, vừa la vừa nói một cách loạn xạ.

Vào khoảnh khắc nó cúi xuống muốn cắn cậu, Doãn Bạch theo bản năng nhắm mắt, thầm nghĩ đời mình vậy là xong.

Thế mà, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Không gian xung quanh im ắng, trên người cũng chẳng cảm thấy đau. Đèn phòng lúc này lại hoạt động bình thường, ánh sáng bao phủ khắp nơi làm Doãn Bạch bắt đầu bình tĩnh hơn. Nó biến mất rồi, đột ngột như cái cách mà nó xuất hiện. Vũng máu đen đáng nhẽ phải nằm đó cũng biến mất theo.

Hết thảy tưởng chừng là ảo giác. Nhưng cơn đau âm ỉ hai bên bả vai đã nhắc nhở Doãn Bạch rằng mọi thứ đều thực sự diễn ra. Trái tim trong lồng ngực đến giờ vẫn còn đập inh ỏi, cảm giác hoảng sợ không sao xua đi được.

Doãn Bạch loạng choạng chạy vào phòng mẹ, trông thấy bà ngủ yên ổn thì mới có thể thở phào.

Vậy ra nó chỉ nhắm tới một mình cậu. Cũng không rõ cậu đã làm gì mà lại dính phải thứ không sạch sẽ như thế. Dạo gần đây nhiều chuyện kỳ lạ cứ liên tục ập đến khiến cho cuộc sống vốn bình thường của Doãn Bạch bị đảo lộn hết cả lên. Hiện tại cậu cảm thấy rất bất lực, ngày ngày sống trong lo sợ nhưng chẳng biết phải làm sao.

Đêm nay cậu không dám ngủ, bài vở cũng đành bỏ qua, chỉ có thể ngồi một góc co người lại mà thôi.

Mấy ngày sau đó, tần suất Doãn Bạch gặp những con quỷ đó ngày càng nhiều, nhưng dường như chúng nó không định làm hại cậu. Dù là vậy thì Doãn Bạch vẫn rất mệt mỏi, tinh thần cậu lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng cực độ, luôn đề cao cảnh giác và dễ hoảng sợ.

Cậu sẽ phát điên mất thôi!

29/01/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro