C.146: Từng quen.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa họ có mối quan hệ thân thiết nhất, làm những chuyện thầm kín nhất, cùng đi về một hướng, cùng giúp đỡ lẫn nhau, nhưng họ lại đang đi trên hai con đường khác nhau.

_____________

Về việc đối phó với hệ thống, giám thị A đã có kế hoạch.

Chuyện này Tần Cứu biết. Anh vẫn luôn nghĩ thế nào A cũng sẽ kéo bản thân anh vào cái kế hoạch ấy, song lại chẳng phải.

Trong một khoảng thời gian rất dài, giám thị A im như hến, chẳng hề hó hé một câu nào về kế hoạch của hắn. Cứ như đối với hắn mà nói thì chỉ cần biết Tần Cứu là bạn đồng hành của mình, cả hai sẽ không bao giờ đứng về phía đối lập, như vậy là đã đủ rồi.

Giữa họ có mối quan hệ thân thiết nhất, làm những chuyện thầm kín nhất, cùng đi về một hướng, cùng giúp đỡ lẫn nhau, nhưng họ lại đang đi trên hai con đường khác nhau.

Đây là bản chất của loài sói đơn độc, việc này Tần Cứu hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

Anh cho rằng bản thân mình đã là một nhân tài kiệt xuất trong số đó rồi, không ngờ lại có người còn nghiêm trọng hơn cả anh.

Giám thị A không chỉ đơn độc mà còn ẩn giấu thêm một vấn đề khác nữa...

Lúc trước, Tần Cứu chẳng biết đấy là thứ gì, cho đến tận khi anh biết được ngọn nguồn chân chính về mối liên quan giữa Du Hoặc và hệ thống.

Khi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp đã bị hệ thống mượn dùng ấy, bỗng nhiên anh đã hiểu ra, đó là một thứ quán tính được hình thành theo từng ấy thời gian, là một sự tự cô lập đặc biệt.

Người khác sống ẩn mình, cô lập để bảo vệ bản thân khỏi thế giới bên ngoài, giám thị A lại không giống như thế, hắn tự cô lập để bảo vệ thế giới bên ngoài khỏi bản thân mình.

Hắn luôn vẽ ra một vùng nguy hiểm cách biệt với thế giới xung quanh, bản thân mình sẽ ngồi ngay vị trí trung tâm vùng nguy hiểm, sau đó mạnh mẽ đẩy hết mọi người ra khỏi chiếc vòng ấy.

Giống như việc hắn luôn có ý muốn khuyên nhủ Tần Cứu, bảo anh hãy cố gắng thi cho thật tốt có thể ra khỏi hệ thống, đừng quay trở về nữa.

Vì chuyện này mà giám thị A cố ý nói rất nhiều lời lạnh nhạt, Tần Cứu cũng đáp lại vô vàn lời giễu cợt.

Thậm chí vào những lúc thân mật, anh sẽ dùng mọi cách hòng để đối phương nói ra.

Anh nhìn bờ vai, chiếc gáy và khuôn ngực ửng đỏ của người kia, vầng trán ấn chặt lên mu bàn tay, cau mày không nói nên lời.. Anh thầm mắng bản thân mình đúng là tên khốn nạn!

Có đôi khi, giữa tiếng thở dốc nặng nề, giám thị A sẽ lại hé mở đôi hàng mi, bực bội nhìn anh.

Nếu không phải thân thể đang quấn lấy nhau, Tần Cứu hoài nghi rằng giây tiếp theo hắn có thể sẽ "hừ" lạnh một tiếng. Nhưng đáng tiếc, hiệu quả trong tình huống này lúc nào cũng giảm đi đáng kể.

Vì thế hắn thường nhìn Tần Cứu trong chốc lát, sau đó sẽ cất giọng khàn khàn mà bảo: "Giờ thì anh chẳng khác bọn nằm vùng là bao đâu."

"Vậy lần nằm vùng này tôi có thể thành công không nhỉ, cậu tổng giám thị?" Tần Cứu luôn dùng giọng điệu trêu đùa mà nói.

Sau đó hắn sẽ nói: "Không thể."

Cả hai cứ chối tới chối lui như vậy một khoảng thời gian. Thật ra thì cũng không lâu cho lắm, nhưng ở trong ấn tượng của Tần Cứu cứ như thể nó đã trôi qua rất là lâu rồi vậy. Bây giờ nhớ lại, sở dĩ sinh ra ảo giác như thế là bởi vì cơ hội ở riêng của cả hai đều quá ít ỏi.

Anh cứ hết lần này đến lần khác kiểm tra lại.

Khi những con số cứ dần dà tăng thêm. Vào một khoảnh khắc bất chợt nào đó, Tần Cứu cảm thấy mình có thể rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của giám thị A. Ấy là sự miễn cưỡng và chút mềm lòng, nhưng chỉ trong một khắc sau, hắn sẽ lạnh lùng và cứng rắn trở lại.

Nhưng mà cuối cùng Tần Cứu vẫn thành công.

Lần nói rõ ngọn nguồn kia, giám thị Z Sở Nguyệt cũng có ở đấy.

Đa số khi cô nói, thì hai người sẽ ngồi nghe. Mà đến khi A mở miệng bổ sung thì cô luôn tò mò nhìn về phía Tần Cứu, đánh giá từ trên xuống dưới vô số lần, thậm chí còn có phần hơi nhiệt tình quá mức nữa.

Vài ngày sau đó, cô nói với Tần Cứu rằng hôm đấy đánh giá anh như vậy thì có hơi bất lịch sự, chỉ do cô quá tò mò mà thôi. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày A dẫn theo một người nào đó đến, sau đó nói toàn bộ ngọn nguồn cho người ấy biết.

Sở Nguyệt nói, đối với cô và hắn đây chính là vùng cấm lớn nhất.

Hai vị tổng giám thị đã lên kế hoạch rất lâu, đấy là kế hoạch tốt nhất trong hoàn cảnh lúc bấy giờ... Những người liên quan là những người đơn giản nhất, phạm vi thương vong cũng có thể được kiểm soát ở mức tối thiểu.

"Thật ra kế hoạch này có đề cập đến một thứ, chính là quyền hạn chủ kiểm soát."

Sở Nguyệt khi ấy giải thích: "Quyền hạn chủ kiểm soát có nghĩa là quyền khống chế toàn bộ hệ thống, mọi người thường nói tôi và A đã có quyền hạn tối cao rồi, đấy cũng là do các giám thị khác nói mà thôi. Thực chất quyền hạn cao nhất chính là quyền hạn 'chủ kiểm soát' cơ.

Nói trắng ra là nếu nắm được cái quyền hạn này trong tay thì có thể khống chế cả hệ thống. Thế thì chẳng phải là muốn làm gì thì làm sao?"

"Vậy cái quyền hạn này đang nằm trong tay ai?" Tần Cứu nói: "Chưa kể đến bản thân hệ thống, hẵng là phải có phương án dự phòng khác."

"Giỏi."

Sở Nguyệt bật ngón cái với anh.

"Dưới tình huống bình thường thì quyền hạn chủ kiểm soát này tất nhiên là do hệ thống tự kiểm soát rồi, đây là chuyện không thể nghi ngờ được.

Nhưng miễn là ý định ban đầu của nhà thiết kế không quá cực đoan thì nhất định sẽ có phương án khẩn cấp. Khi ấy chúng tôi có cân nhắc việc này rồi, vì thế nên có đi kiểm tra thử vài lần."

"Hai người tìm được bao nhiêu cái phương án khẩn cấp?" Tần Cứu hỏi.

"Hai."

A nói: "Một cái là trạng thái khẩn cấp, một cái là trạng thái đóng băng. Hai cái này có trình tự trước sau."

Nếu 70% trung tâm kiểm soát chính của hệ thống lâm vào trạng thái tê liệt, nó sẽ chuyển sang trạng thái khẩn cấp.

Ở trạng thái này, hệ thống sẽ bật mode tự phục hồi ở mức cao nhất, sau đó quyền hạn chủ kiểm soát sẽ được chuyển sang cho "bộ phận kiểm soát khẩn cấp".

Nếu "bộ phận kiểm soát khẩn cấp" không thể ngăn chặn được sự suy yếu ấy, trung tâm kiểm soát chính của hệ thống vẫn tiếp tục gặp sự cố, cuối cùng dẫn đến tình trạng tê liệt hoàn toàn, thì hệ thống sẽ bước vào trạng thái đóng băng và quyền hạn 'chủ kiểm soát' sẽ được chuyển giao cho tổng giám thị.

Nó cũng giống như hình thức tự động không được, sẽ chuyển sang bán tự động, bán tự động không được sẽ chuyển sang thủ công.

Sở Nguyệt nói: "Tổng giám thị hiện nay là tôi và A, cho nên việc có liên quan đến các nhân viên khác là rất ít. Chỉ cần bọn tôi không làm hỏng việc là được."

Tần Cứu hỏi: "Vậy bộ phận kiểm soát khẩn cấp trước khi chuyển giao cho hai người là thứ gì?"

"Cái này thì bọn tôi cũng không rõ lắm, chưa xuất hiện bao giờ."

Sở Nguyệt nói: "Theo quy tắc thì bộ phận này gọi tắt là nhóm S, tôi nghĩ nó như kiểu là một tiểu đội tạm thời vậy. Nhưng người trong tiểu đội này từ đâu ra mới được? Hai bọn tôi có thảo luận với nhau một vài lần rồi, cảm thấy tiểu đội này cũng là do hệ thống biến đổi thành, giống như một chương trình khẩn cấp tạm thời vậy."

Tần Cứu suy nghĩ, cảm thấy cũng hợp lý.

Dựa theo hướng suy nghĩ này thì quyền hạn của nhóm S còn cao hơn cả A và Z. Nhưng cả hai là người đứng đầu trong tất cả các giám thị, địa vị cao hơn họ thì có lẽ cũng chỉ còn duy nhất hệ thống.

"Thế nên kế hoạch của bọn tôi rất đơn giản. Đó là cứ đợi đến một thời điểm thích hợp nào đó, nhân cơ hội làm tê liệt toàn bộ trung tâm điều khiển chính trong thời gian ngắn nhất có thể, nắm quyền hạn 'chủ kiểm soát' vào tay. Tiếp đến phát mệnh lệnh thả mọi người ra ngoài và đóng hệ thống vĩnh viễn."

Tần Cứu hỏi: "Khi nào mới được xem là thời điểm thích hợp?"

Giám thị A nói: "Khi mức độ chi tiết của hệ thống giảm xuống.."

Sở Nguyệt cười nói: "Nói đến mức độ chi tiết thì anh chính là người có công đấy."

Tần Cứu nhướng mày hỏi: "Là sao?"

Sở Nguyệt chỉ vào giám thị A nói: "Tôi với cậu ấy phải chịu giới hạn khá nhiều, bởi vì bọn tôi phải đảm bảo rằng cả hai gần như là thống nhất với hệ thống, để nó không lấy lại quyền hạn chủ kiểm soát ở trạng thái đóng băng. Muốn như thế, bọn tôi phải hành động có chừng mực, không được gây khó chịu cho hệ thống.

Thế nên bọn tôi dù muốn làm điều gì đó thì cũng không được quá đáng nên tiến độ tổng thể sẽ khá chậm."

"Nhưng anh thì khác. Khoảng thời gian anh vào hệ thống, anh có biết anh doạ nó đến nỗi nó phải thay bao nhiêu bản vá rồi không?"

Vẻ mặt Sở Nguyệt vui sướng khi có người gặp hoạ: "À chắc là anh không biết đâu. Chờ ngày nào đó đi đến trung tâm kiểm soát chính đi, tra ghi chép là thấy ngay, mà nói chung là nhìn nó tôi vui hẵng ra.

Các bản vá vừa gấp vừa nhiều, khó trách được logic đổi hướng, BUG cũng vì thế mà xuất hiện nhiều hơn, cả ngoài lẫn trong, điều này đã làm giảm đi mức độ chi tiết của hệ thống. Trung tâm chính có một thứ gọi là bộ máy tự kiểm đạt, mức độ chi tiết thấp hơn 70% hệ thống sẽ tự điều chỉnh. Chúng tôi định để nó hạ xuống 75% vì như thế thì độ tạo phản thành công sẽ khá là cao, còn kế hoạch B----- "

Cái kế hoạch này một khi đã xảy ra vấn đề thì mức độ thương vong sẽ rất cao. Nếu phạm vi thương vong rộng một chút, hậu quả sẽ chẳng dám tưởng tượng nổi. Bọn họ không thể kéo theo nhiều người vào mạo hiểm như thế được, cho nên tốt nhất là phải có plan B.

Giám thị A nói: "Tôi đang suy nghĩ cách để tạo ra một chương trình sửa chữa, có thể sẽ cần thêm một khoảng thời gian nữa."

"Vậy trong khoảng thời gian đó, tôi sẽ giúp hai người hạ mức độ chi tiết của hệ thống xuống." Tần Cứu nói. Nhưng kế hoạch này được nửa đường thì bị làm xáo trộn.

Giám thị A đột nhiên nhận được hẵng một dòng cảnh cáo đỏ lét của hệ thống, bảo hắn và thí sinh Tần Cứu có quan hệ thân thiết.

Với Tần Cứu thì số lần kiểm tra lại đã đạt mức tối đa, trực tiếp bị 'mời' ra khỏi hệ thống.

Kết quả này cũng không ngoài dự đoán của Tần Cứu. Trước đó, anh đã lặng lẽ đến gặp giám thị Z - Sở Nguyệt, yêu cầu cô giúp đỡ anh. Nếu anh bị đá khỏi hệ thống, hãy để trống một vị trí giám thị.

Anh nhất định sẽ quay trở lại. Trong khoảnh khắc bị trục xuất ra khỏi hệ thống ấy, Tần Cứu bỗng nhiên nhớ đến một chuyện...

Chờ đến ngày hệ thống sụp đổ, đến ngày họ có thể trở về cuộc sống bình thường. Anh muốn tìm một bác sĩ thích hợp để kiểm tra đôi mắt của giám thị A.

Không phải là để nghiên cứu cái gì, chỉ là muốn một kết quả.

Như thế thì từ nay về sau, tổng giám thị của anh sẽ có thể trải qua một cuộc sống thoải mái tự tại, không còn rũ ánh mắt ấy xuống thêm bất kỳ một lần nào nữa.

***

Sau khi anh ra khỏi hệ thống, đã là cuối hạ đầu thu.

Mấy ngày đầu, có lẽ anh vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê, tỉnh lại đã thấy mình đang ở bệnh viện. Đó là một bệnh viện liên kết với quân đội, cách bài trí của căn phòng luôn có màu trắng tinh xen lẫn màu xanh lá cây của quân đội.

Anh cứ nhìn chằm chằm vào sự kết hợp giữa trắng và xanh ấy, nhìn đến ngây ngốc cả một hồi lâu. Nhìn đến tận khi có một y tá lại hỏi: "Anh đang nhìn gì đấy?"

Anh híp mắt trầm mặc trong chốc lát, nói: "Không có gì."

Chỉ là nhìn hai màu sắc ấy kết hợp lại với nhau, không biết vì sao lại hấp dẫn ánh mắt của anh đến lạ thường.

Trong lúc đang ngơ ngẩn anh có hỏi y tá một câu: "Chuyên gia khoa mắt ở chỗ này của các cô...."

Bất thình lình, lời nói chợt khựng lại, bởi vì anh chỉ vừa nói được một nửa lại chẳng nghĩ được mình đang tính hỏi cái gì?

***

Những gì xảy ra trong khoảng thời gian đó thực sự mờ nhạt hơn bao giờ hết. Sau đó có một lần Tần Cứu còn hoài nghi liệu mình đang ở hiện thực hay vẫn còn quanh quẩn ở một góc nào đó của hệ thống?

Anh cũng chẳng ở đó được bao lâu.

Sáng sớm hôm nọ, anh lại bị kéo vào hệ thống thêm lần nữa, trên danh nghĩa là giám thị.

Anh nghe nói trong số các đồng liêu của mình, A và Z có quyền hạn tối cao, được xưng là tổng giám thị. Những người khác thì dựa vào thực lực để xếp hạng, mấy con chữ cái đều đã được sử dụng sạch sẽ.

Cho nên đến phiên các giám thị mới như họ thì phải sử dụng theo cách ghép các chữ cái lại với nhau, tên khác của anh là Gin.

Trưa hôm đó, các giám thị cả mới lẫn cũ đều được triệu tập đến mở cuộc họp. Ở hành lang trước phòng họp, anh gặp được giám thị A mà các đồng liêu thường hay nhắc đến.

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi cùng quần dài quân đội màu xanh lá, đang đứng cạnh giám thị Z trò chuyện. Phần lớn đều là Z nói, hắn rất ít mở miệng, thỉnh thoảng chỉ gật đầu.

Lúc nghe người ta nói chuyện thì hắn luôn rũ đôi mắt xuống.

Ánh nắng đầu thu xuyên qua tấm kính, hắt ánh sáng lên gương mặt của hắn.

Rõ là đôi mắt kia đang vùi trong không gian khuất bóng, nhưng Tần Cứu lại thoáng cảm thấy, dường như mình đã từng gặp qua chúng dưới một vầng sáng chiếu rọi.

Giám thị A dừng lại cách đó vài bước, giương mắt nhìn sang đây.

Bỗng nhiên Tần Cứu ma xui quỷ khiến mà hỏi: "Có phải tôi từng gặp qua cậu rồi không?"

Giám thị A không nói gì.

Điều kỳ lạ là trông hắn rất bình tĩnh, nhưng lại có một ảo giác không biết từ đâu loé lên. Như thể rằng... Hắn đang thật sự rất buồn.

Qua vài giây, giám thị A thu ánh mắt, nói: "Chưa từng."

________

Còn gì đau hơn khi người mà mình đã gửi trọn con tim, trao hết tình yêu.. Lại quên đi tất cả, quên luôn chính mình.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro