۞PN1. Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ bảy, tuyết rơi dày đặc

Trong mười ngày rời khỏi hoàng cung đã có mấy trận tuyết rơi, không khí dường như cũng ngưng tụ những vụn băng bé xíu

Xe ngựa lắc lư trên con đường ngập tuyết, đệm hai lớp trên xe cũng chao đảo không ngừng. Người ngồi trong xe nhăn mày lại, trên người khoác chiếc áo choàng đen, khuôn mặt tái nhợt, quầng thâm mắt đặc biệt dễ thấy cùng vết sẹo đã không còn nguyên vẹn, trông thật sự vô cùng đáng thương.

Huyền Dực trộm nhìn một lúc, nếu không phải đêm qua thấy anh ta dùng dao chém sát thủ nhẹ nhàng như bổ dưa, thì cậu đã tin anh ta là kẻ ác rồi.

"Chủ tử" Mấy người bên ngoài nhẹ giọng hỏi: "Tối nay chúng ta có cần đi tìm nhà trọ không?"

Huyền Dực vén màn xe nhìn thoáng qua sắc trời, bầu trời u ám đến mức sắp nhỏ mực, không biết lúc nào sẽ có tuyết rơi, thuận miệng nói: "Vậy cũng được"

"Tiếp tục lên đường" Một giọng nói khàn khàn vang lên, thiếu niên tóc trắng trong xe không biết đã tỉnh dậy từ khi nào: "Gặp ngã rẽ đi bên phải, đừng đi đường chính"

Trong những ngày qua, dựa vào lời nhắc nhở bói toán của thiếu niên tóc trắng này, đoàn người đã đi đường vòng vài lần

Họ thuận lợi tránh được không ít sự truy đuổi của những tên sát thủ, dọc đường cũng thoải mái hơn không ít. Huyền Dực và thủ hạ đều biết rõ sự lợi hại của anh, nghe thế chỉ có thể tiếp tục lên đường.

Nhớ lại ngày đó, thiếu niên tóc trắng ôm xác một cô gái chặn đường đoàn xe, nói muốn cùng cậu làm một giao dịch.

"Tôi sẽ giúp ngài đăng cơ, còn ngài chia cho tôi ít long khí đi. Tôi muốn giết một người." Ban đầu nghe những lời này, Huyền Dực và thủ hạ đều cảm thấy vô cùng vớ vẩn. Thậm chí cậu còn nghĩ đây phải chăng là một âm mưu của đám người trong cung, chỉ cần cậu đồng ý liền lập tức định tội mưu phản để hành quyết

Nhưng mấy lời nói lúc sau của thiếu niên lại khiến cậu dao động

"Mùa đông cách đây ba năm, ngài bị đệ đệ mình đẩy xuống hồ rồi sốt cao, chính là tôi...sư tỷ của tôi đi ngang qua vớt ngài lên"

Ba năm trước, Huyền Dực bị đẩy xuống hồ, ngay cả người hầu thân cận cũng không biết chuyện. Thời điểm bị đẩy xuống, cậu đã nghĩ rằng mình chết chắc rồi, vậy mà hôm sau lại tỉnh dậy trên giường mình, chỉ nhớ rõ trong lúc mê mang dường như có một bàn tay khô ráo sờ lên trán cậu. Nếu không phải nhìn thấy đôi giày mang hôm đó ướt sũng còn chưa khô, cậu sẽ nghĩ đó chỉ là một cơn ác mộng. Về phần là bị người đệ đệ nào đẩy xuống nước thì ngay cả bản thân cậu cũng không biết, dù sao trong cung này người mong cậu chết không phải số ít.

Nghĩ đến đây, Huyền Dực không nhịn được hỏi: "Ngươi và sư tỷ đi ngang qua hoàng cung như thế nào?".
Cậu không khỏi nhấn mạnh hai chữ "đi ngang". Đương kim hoàng thượng, cũng là phụ hoàng của cậu đã phái những thị vệ giỏi nhất ngày đêm túc trực, vây hoàng cung kín như thùng sắt mới có thể an tâm đi ngủ. Nếu lời thiếu niên tóc trắng này truyền đến tai hoàng đế đương thời, chỉ sợ tất cả thị vệ sẽ bị chém đầu.

Thiếu niên tóc trắng trầm mặc nửa ngày, khô khan nói: "Sư tỷ ta cảm thấy có hứng thú với câu chuyện của gia đình ngài, dường như nàng rất thông thạo"

Khá lắm, xem ra đã đi ngang qua nhiều lần. Huyền Dực nghe vậy đã hiểu.

Thiếu niên tóc trắng không muốn nói cho tiểu tử trước mặt biết, sư tỷ của anh đã trèo tường vào hoàng cung hơn mười năm. Xem xong còn chưa đủ, lúc về còn tạo hình, vẽ lại thật đẹp, viết thành một cuốn truyện cho các sư phụ, sư tỷ sư muội trong môn phái đọc.

Ngày đó vốn dĩ Bạch Tư Trần và anh đi trừ tà ở mộ hoang, nửa đường lại hứng thú bừng bừng kéo anh đi vòng qua hoàng cung. Nhìn nàng thuần thục dán bùa ẩn thân cho mình, xem ra vô cùng thành thạo.

Anh thật sự không hiểu tại sao sư tỷ lại thấy hứng thú với những chuyện người phàm, thậm chí còn đam mê mà viết thành truyện dài kỳ.

Kết quả vừa lẻn vào đã thấy hai tên thái giám đẩy tiểu tử này xuống nước.

"Nhân sinh thật thảm" - Bạch Tư Trần vô cùng đau đớn ngồi trên núi giả, lấy bút ra ghi chép: "Đây là đại hoàng tử Huyền Dực, còn đây là hai thái giám" Nàng bấm đốt tay tính toán: "A, người của tam hoàng tử"

Bạch Tư Trần vừa ghi chép vừa liếc nhìn sư đệ đang nhíu mày bên cạnh: "Đệ cũng đừng có xuất hiện, nếu tu sĩ chúng ta nhúng tay vào chuyện triều đình của người phàm sẽ bị trời phạt"

Thiếu niên tóc trắng đáp: "Đệ biết"

Hai tên tóc trắng thấy người trong hồ không còn vùng vẫy nữa, hai bên cũng không có người đi lại liền an tâm rời đi.

Thiếu niên tóc bạc lẳng lặng nhìn sư tỷ vừa rồi còn nhắc anh không được xen vào, giờ lại lặng lẽ đi xuống vớt tiểu hoàng tử mặt không còn chút máu lên.

"Không phải nói mặc kệ sao?"

Bạch Tư Trần thầm thì nói: "Bọn họ đi rồi, không ai thấy ta nhúng tay vào đâu. Thiên đạo trời cao đừng lấy đi vận may của ta."

Anh nhớ đến có một khoảng thời gian sư tỷ đặc biệt xui xẻo, đi đường thì bị lọt hố, đến đâu thu thập bảo vật đều bị người khác nhanh chân đoạt trước, đến uống nước cũng bị nghẹn.

Thì ra là thế.

Hai người lặng lẽ đưa Huyền Dực đang hôn mê về phòng của hắn. Phòng này chẳng giống chỗ ở của hoàng tử chút nào, trong sân cỏ dại mọc um tùm, vừa nhìn đã biết không có người dọn dẹp, mùa đông trong phòng không có than củi đốt, nước trong ấm trên bàn cũng lạnh ngắt. Nhưng may cũng vì không được sủng ái, bị đối xử như một người trong suốt, chỗ ở lại không có người hầu mới giúp họ giảm bớt ít phiền toái.

Bạch Tư Trần nhìn tiểu hoàng tử nằm trên giường, thở dài một hơi: "Trong mệnh cách của hắn đã định sẵn một kiếp này, không biết hắn có vượt qua được không?"

"Con rồng chân chính tại nhân gian bị sa sút tới mức này, vương triều này thực sự mệnh số đã tận." Thiếu niên tóc trắng mới vừa vào hoàng cung đã cảm thấy linh khí nơi đây vẩn đục, ngẫu nhiên nhớ lại lời trong cuốn truyện mà sư tỷ viết, phát ra một tiếng hừ lạnh.

Nhìn tiểu hoàng tử đã được bố trí ổn thỏa, Bạch Tư Trần thuần thục lấy ra bộ đồ cung nữ: "Sư đệ, đệ đợi ở đây, ta đi tìm bằng hữu của ta "

Thiếu niên tóc trắng không nói lên lời: "Ngay cả hoàng cung mà tỷ còn kết giao bằng hữu?" Sư tỷ anh thật biết cách tìm người chơi.

"Sư đệ tốt nhất đừng nói cho sư tôn biết. Tỷ đi đây."

Thiếu niên tóc trắng nhìn sư tỷ quen đường nhảy cửa sổ ra ngoài, trong lòng suy xét lại tâm tình bản thân phải đi theo nàng xuống núi. Hóa ra đến đây là vì cơ hội tụ họp với bằng hữu. Không đi tố cáo với sư tôn, nhưng có thể nói với đại sư huynh a.

Tiểu hoàng tử nằm trên giường bị sốt đến mơ hồ, cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ. Thiếu niên tóc trắng ngẫm nghĩ, vươn tay thử nhiệt độ trên trán, đã có chút nóng. Hình như vì mê luyến cảm giác mát mẻ của lòng bàn tay anh, tiểu hoàng tử không nhịn được trở mình dán lên.

Hắn có thể không sống được qua khỏi đêm nay. Thiếu niên tóc trắng suy nghĩ với vẻ mặt phức tạp. 

Bói một quẻ, sư tỷ anh luyện không được giỏi, nên chỉ có thể tính ra hắn trúng một kiếp nạn này, nhưng anh lại chuyên tu luyện bói toán, hiển nhiên có thể tính ra nhiều hơn.

Sau khi Bạch Tự Trần và bằng hữu trong cung vui vẻ trao đổi thoại bản quay trở về, liền thấy sắc mặt sư đệ nàng ngưng trọng đứng ở trên bậc thềm đá ngoài phòng, cánh cửa phía sau đóng chặt. Nàng muốn vào phòng nhìn tiểu hoàng tử được mình cứu lên, lại bị sư đệ ngăn cản."Sư tỷ, chúng ta phải trở lại sư môn."

Sau đó, buổi tối trong môn phái tiểu sư đệ ngủ bị ngã xuống giường, thành công làm bản thân gãy xương. Từ khi nhóm tu sĩ rèn luyện thân thể, đã lâu không có ai trải nghiệm qua chuyện thái quá có thể ngã gãy xương này, mọi người đều chạy đến vây quanh nhà tre của tiểu sư đệ xem hiện tượng lạ, còn mang theo giò heo cách thủy, giò heo nướng, đùi cừu nướng muối ớt... để an ủi, lấy hình bổ hình giúp tiểu sư đệ. Kết quả chân vừa mới có chuyển biến tốt, tiểu sư đệ lại té ngã gãy tay. Lặp lại như thế trong ba tháng, thể nghiệm hết các loại ngoại thương mới trở lại bình thường.

Thiếu niên tóc trắng sờ vào vị trí mình bị gãy xương, lúc đó anh không ngờ được vì lòng tốt nhất thời mà giúp chính mình có một cơ hội chạy trốn. Người truy sát anh chắc chắn không thể lường được anh đã trà trộn bên cạnh người có long khí, dùng long khí che dấu hành tung của bản thân.

Huyền Dực nhìn thiếu niên tóc trắng bế sư tỷ sau đó không nói lời nào, hình như không muốn nói chuyện. Cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay của thiếu niên bên ngoài áo choàng. Ngón tay với những khớp xương rõ ràng, tái nhợt và lãnh ngạnh như chủ nhân của nó, vài chỗ miệng vết thương đã kết vảy.

Cậu bỗng nhiên nói: "Ngươi có thể đưa tay cho ta xem không?"

Thiếu niên tóc trắng ngạc nhiên, nhưng đây cũng không phải là yêu cầu gì quá phận, làm một người giao dịch đúng mực, anh vươn bàn tay mình ra.

Sau đó, anh nhìn thấy Huyền Dực lấy tay anh đặt lên trán bản thân, giống như ngày đó anh nhịn không được thử nhiệt độ trên trán của tiểu hoàng tử phát sốt. Cảm giác khô mát khiến Huyền Dực không nhịn được chớp mắt một cái, lộ ra nụ cười giảo hoạt, cười đến mức thiếu niên tóc trắng có chút sợ hãi, vội vàng rút tay về.

Huyền Dực cũng không có giận, đem bình nước nóng còn ấm nhét vào trong ngực của thiếu niên, cười hỏi: "Ngươi còn chưa nói cho ta biết tên, ngươi tên là gì?"

Thiếu niên tóc trắng lắc đầu ngón tay có chút tê dại: "... Ta đã không có tên."
Người sẵn lòng gọi cái tên kia của anh đã chết, cũng sẽ không mong gặp lại anh, tự nhiên cái tên đó đã không còn ý nghĩa.

"Thật không tốt lắm khi luôn gọi ngươi là này, ta đặt cho ngươi cái tên." Huyền Dực cũng không hỏi vì sao lại không có tên, cậu muốn cuộc giao dịch này. Tuy rằng đến bây giờ cậu cũng không rõ giao dịch này là cái gì, nhưng mà trực giác nói dường như nó rất đáng giá.

Gió lạnh gào thét bên ngoài xe ngựa cùng thanh âm bánh xe nghiền trên tuyết. Bên trong xe ngựa, anh ôm bình nước nóng trong ngực, còn tiểu hoàng tử được anh cứu ở đối diện cười như nắng ấm đầu xuân."Ừ... Hay là gọi ngươi là Yến Thanh Hà đi, Hải Yến Thanh Hà, thời cơ và tuổi trẻ, là dấu hiệu tốt."

Gãy xương ba tháng xem ra cũng không thiệt, thiếu niên tóc bạc nghĩ cái này ít nhất cũng đổi lấy một cái tên mới."Là thiên hạ thái bình, tiểu vương gia." 

Tóc trắng, à không, Yến Thanh Hà mặt vô biểu tình sửa lại: "Ai dạy ngài học?"

Huyền Dực có hơi ảo não: "Tự học? Không đúng? Trước kia ở trong cung không có ai chịu dạy ta, ta lặng lẽ học." Các hoàng tử trong cung đều được sắp xếp học vỡ lòng, chỉ có cậu, giống như bị bỏ quên.

"Này, tuyết rơi rồi!" Tùy tùng ở bên ngoài xe ngựa nhỏ giọng cảm khái truyền vào trong, Huyền Dực không nhịn được vén rèm lên xem, bầu trời u ám ngột ngạt cả ngày cuối cùng cũng nổi lên tuyết mịn dày đặc.

Huyền Dực nghe Yến Thanh Hà khe khẽ nói sau lưng: "Bọn họ không dạy, về sau ta sẽ dạy ngài, tiểu vương gia."

Cậu quay đầu lại nhìn Yến Thanh Hà nở nụ cười đầu tiên từ khi lên xe ngựa, đem những đường nét lạnh lùng trên mặt làm dịu đi, gió lạnh bên ngoài vẫn gào thét như trước, bóng cây đổ lên màn xe nổi lên những gợn sóng, tuyết tựa hồ rơi càng ngày càng lớn, không có ý muốn tạm dừng. Nhưng giọng nói của Yến Thanh Hà đã lấn át cả gió và tuyết bên ngoài. "Tôi rất thích cái tên mới này."

Mùa đông đã tới, vậy mùa xuân còn bao xa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro