۞PN2. Đông chí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ mười, Đông chí, nên ăn sủi cảo.

Trên con đường không bằng phẳng, trục bánh xe của guồng nước phát ra tiếng vang trầm.

Đoàn xe lại đi về phía Bắc.

Số người có thể gặp được ngày càng thưa thớt, nhìn bầu trời âm u cùng cảnh tượng gió tuyết sắp ập tới, nhóm người trong đoàn xe Huyền Dực tìm một cái trạm dịch gần nhất, trình ra văn kiện để ở lại.

Bây giờ Lý thị vệ đứng trong gió lạnh trước trạm dịch nhỏ lung lay sắp đổ, lại nhìn theo tiểu vương gia với một thân khí phách sạch sẽ sáng sủa được người bên cạnh dìu xuống xe, oán thầm trong lòng, đương kim hoàng thượng thật nhẫn tâm, mới vào đông liền vội vã đem con trai trưởng đuổi ra hoàng thành. Nếu như hắn có một đứa con như vậy, thật sự là hận không thể để ở nhà cung phụng... Thật bất kính thật bất kính, hắn chỉ là một thị vệ nho nhỏ cần gì phải quan tâm đến chuyện của hoàng gia.

Sau đó, hắn nhìn thấy thiếu niên tóc trắng cũng vén tấm màn xe ngựa đi theo sau, hiện tại tất cả mọi người đều theo tiểu vương gia gọi cậu là "Yến tiên sinh".

Ngay lúc Lý thị vệ không nhịn được đánh giá vị Yến tiên sinh kia, thì ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên tóc trắng ấy lườm về phía hắn, trong lòng hắn không nhịn được mà run lên, cúi đầu nhìn mũi chân không dám ngẩng lên nữa.

Vị Yến tiên sinh này xinh đẹp giống như tiên nhân trên trời, nhưng tiếc là quá hung.

Người đến Quan Phong hoang vắng, không có tiền tu sửa, cũng không có cách nào cung cấp đồ ăn ngon, cho dù trước đó đã đút lót tiền, nhiều lắm cũng chỉ được chia thêm một phần thịt khô do chính trạm dịch nướng.

Nhóm thị vệ và tùy tùng chạy trong gió tuyết, vốn cho rằng đã có thể được ăn một bữa ngon, trong lòng tích lũy oán hận mà phải kiềm nén không biểu hiện ra ngoài.

"Nếu không phải yêu phi càn quấy tàn ác kia, thì đại hoàng tử đang sống tốt ở hoàng thành, cần gì phải chạy về phía tây bắc vào mùa đông."

"Suỵt - Ngươi không muốn sống nữa à!"

"Đều bị đày đi biên cương ta còn có cái gì không dám nói."

"Ai, đây chính là chỉ thị của bệ hạ. Nói cho dễ nghe là đi đến đất phong, ai mà chẳng biết hoàng tử Huyền Dực bị trục xuất khỏi cuộc cạnh tranh ngôi vị hoàng đế."

"Đương kim thánh thượng anh minh một đời, trăm triệu lần không thể tưởng lại rơi vào cửa ải mỹ nhân."

Những tin đồn được mọi người truyền từ nơi này sang nơi khác, nhìn thì có vẻ là nhằm vào Sư quý phi, nhưng thật ra là nói đến tình hình khó khăn của Huyền Dực. Lộc công công, tiểu thái giám bên người của Huyền Dực bĩu môi, sớm đã quen với những lời này, dùng ngân châm kiểm tra từng món ăn trước mặt có độc không rồi mới gắp thức ăn cho Huyền Dực.

Trước kia ở trong cung, lời càng khó nghe hơn đã nghe qua không biết bao nhiêu lần.

Huống chi hiện tại, triều đình và hậu cung, ai mà chẳng biết đại hoàng tử Huyền Dực vì bị hoàng quý phi chán ghét, bị hoàng đế qua loa phong cái vương gia, rồi đóng gói đưa đến đất phong Tây Bắc.

Việc này nghe có vẻ thái quá nhưng lại hợp lý, dù sao Trương hậu bị phế, giam ở lãnh cung, Huyền Dực vẫn là con trai duy nhất của nàng. Mà Sư quý phi được sủng ái nhất hậu cung, có một trai một gái. Nếu không phải vì cần giữ hình tượng anh minh trước mặt các cựu thần trụ cột trong triều, thì Tuyên Đế có thể đã đem ngôi vị hoàng hậu nâng đến trên tay của Sư quý phi.

Khi thời cơ đến gần, chỉ cần Huyền Dực chết đi, cơ hội để đứa con kia của ả đoạt được ngôi vị Đông Cung càng cao.

Thậm chí có lời đồn nói, vụ việc hoàng hậu bị phế còn có bút tích của Sư quý phi.

Yến Thanh Hà nhìn đồ ăn trước mặt mà soi mói, cuối cùng không có chạm đũa vào, nhàm chán đánh giá vị tiểu vương gia trước mặt, trong thấy hắn nhíu mày nghe nghị luận dưới lầu, bộ dáng muốn nói gì nhưng lại kìm nén, thuận tiện nói: "Không thích nghe thì ngươi khiến cho bọn họ câm miệng, mặc dù ngươi là đứa con bị hoàng đế ghét bỏ, không đến nỗi điểm này cũng không làm được."

Lời này nói ra thật sự là không dễ nghe, nhưng mà đối với Lộc công công đã sớm trải qua đoạn thời gian sống chung với cách nói chuyện của vị Yến tiên sinh này, không tập không được, tuy đánh không lại nhưng có thể mắng, nhưng người vừa quét một cái nhìn lại đây, khiến cho Lộc công công nhớ đến bộ dáng của anh vừa nhấc nhẹ tay đã bẻ gãy cổ sát thủ, chân run lên.

Huyền Dực nói: "Bọn họ muốn nói gì thì cũng không ngăn được. Huống chi, theo ta cùng đi Tây Bắc, quả thật là ủy khuất cho bọn họ." Cậu ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Hà chưa một lần đụng đến đồ ăn trước mặt, nói: "Tiên sinh tạm thời nhịn một chút, để ta cho bọn họ ra sau núi chuẩn bị món ăn dân dã."

Đúng lúc đó, gã sai vặt đang bưng cơm lên nghe vậy vội dừng lại: "Quý nhân, không được, bây giờ trời sắp tối, ngàn vạn lần không thể ra khỏi cửa."

"Tại sao? Là vì trong núi có thú dữ lui tới?" Lộc công công vội truy hỏi.

"Ôi chao... đúng, cũng đúng đi." Gã sai vặt nuốt nước miếng: "Ở đây chúng tôi có một quy củ, khi mặt trời xuống núi sẽ đóng cửa thật chặt, nếu các quý nhân có nghe được tiếng động bên ngoài, cũng ngàn vạn lần không được ra ngoài xem. Ngài biết đó, vùng dã ngoại hoang vu bên này của chúng tôi không được an toàn.

Thấy gã không muốn nói, Huyền Dực cũng không truy vấn nhiều, nhìn Yến Thanh Hà dường như không có hứng thú với những lời trong miệng, liền cho gã sai vặt này lui xuống, bỏ lại Lộc công công nghẹn khuất đứng ở một bên, giống như là nghe được non nửa một cái thoại bản, tác giả lại ngừng.

Lộc công công hạ quyết tâm đêm nay không ngủ, nhất định phải nghe một chút tiếng động bên ngoài.

Quả nhiên, sắc trời còn chưa hoàn toàn chuyển tối, quan trạm dịch và gã sai vặt đã vội vàng đóng chặt mọi cửa nẻo, hơn nữa ngàn căn vạn dặn với mọi người phải đóng kín cửa. Chẳng qua hôm nay là Tết, trong mắt những người khác loại hành vi này của bọn họ cũng đúng là bình thường, dù sao vừa vào tối nhiệt độ nơi này hạ xuống rất nhanh, quan trọng cửa sổ còn có thể giữ ấm.

Từ khi Yến Thanh Hà gia nhập vào đội ngũ, vẫn cùng Huyền Dực ở chung một chỗ, không còn biện pháp nào khác, anh cần phải bảo hộ tiểu vương gia. Mà tiểu vương gia này cũng làm người lo lắng, dọc đường đi bị ám sát hết lần này đến lần khác, có giả dạng làm cường đạo thổ phỉ, lão nhân làm gốm, còn có trực tiếp tấn công không cần hóa trang.

Đương nhiên, đêm nay Yến Thanh Hà cũng phải ở cùng một gian phòng với tiểu vương gia này.

Yến Thanh Hà đợi trong phòng một lúc không thấy tiểu hoàng tử quay lại, đang chuẩn bị bấm ngón tay tính một chút xem đứa nhỏ đi dạo ở nơi nào thì nhìn thấy Huyền Dực và Lộc công công bưng ba cái bát trở về.

Huyền Dực đặt một bát sủi cảo vào trước mặt Yến Thanh Hà, Yến Thanh Hà nhướn mi, hình dạng sủi cảo trong bát này vô cùng phức tạp không bình thường, có nhân bánh rò rỉ chỉ còn một tầng da, có quấn nhưng không giống nếp nhăn mà giống bánh trôi, một bát này không bằng gọi là *sợi bún nước lèo càng thích hợp hơn.

*Đại khái ý của Yến là chê á.

Huyền Dực cũng biết là bát sủi cảo này không được như bình thường, lỗ tai có chút đỏ lên: "Mùa đông phải ăn sủi cảo, ta thấy tiên sinh không có ăn cơm chiều, tạm chịu chút..."

"Ngươi tự làm? Hoàng tử của các ngươi cư nhiên còn muốn học cái này?" Yến Thanh Hà do dự có muốn tìm đôi đũa hay không, cảm thấy gần đây chính mình đã hết sức tận tâm, không đến mức khiến tiểu vương gia quay về độc chết anh như thế này.

Huyền Dực bưng bát sủi cảo của mình, dường như cũng cố lấy dũng khí thử độc cho mình: "Ân... Nàng nói dù sao cũng phải học chút bản lĩnh cho bản thân, không thể để cho chính mình chết đói.

"Xem ra đồ đệ này của nàng thật sự là học được không ra gì?" Yến Thanh Hà cảm thấy chén đông tây này thật sự là cay mắt, đang chuẩn bị khước từ, bỗng nhiên ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng khua chiêng gỗ trống bài nhạc hỉ.

Nương theo gió lạnh của buổi tối mùa đông luồn qua khe hở cửa số, tiếng côn trùng và lo âu, tiếng nhạc hỉ này đích xác là đến thật bất chợt lại quỷ dị.

Trong lòng Lộc công công chấn động: tới đây tới đây!

Hắn đến cửa ngõ, nghe cẩn thận, từ xa đến gần đều nghe tiếng nhạc hỉ, cho dù gã sai vặt kia đã cảnh cáo, nhưng vẫn làm cho lòng hắn tò mò ngứa ngáy, lại không dám mở cửa sổ ra tìm tòi đến cùng, không khỏi đem ánh mắt hướng về phía Yến tiên sinh vạn năng.

Yến Thanh Hà nhìn thấy vẻ mặt tiểu thái giám này nhìn mình đầy mong đợi. Mặc dù tiểu hoàng tử đang ngồi bên cạnh tựa hồ không quan tâm đến nguy hiểm, chuẩn bị ăn sủi cảo lại dừng lại, ngay cả thân mình cũng nhích lại gần cửa số.

Bộ dáng này làm cho Yến Thanh Hà nhớ đến sư phụ, sư đệ, sư muội từng học ở học đường, cậu kéo kéo khóe miệng: "Tò mò liền xem."

Lộc công công nhận được phê chuẩn, vội vàng mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Song cửa vừa mở ra, gió lạnh bên ngoài tức tốc tràn vào, mặt tiểu thái giám dính đầy bông tuyết, lấy lại bình tĩnh, mới nhìn thấy xa xa có ánh đèn dầu trong gió tuyết. Đợi đến gần, mới nhìn rõ có một đám người khua chiêng gỗ trống, khiêng đỉnh đầu kiệu hoa hướng về bên này.

Tiểu thái giám không nhịn được nói: "Gia đình này thật kì quái, sao lại gả con gái vào nửa đêm..." Nói được một nửa, hắn cảm thấy giọng nói của mình dần dần yếu đi.

Huyền Dực không khỏi tò mò liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy đội kiệu hoa chậm rãi đến gần, chỉ là bên ngoài tuyết rơi dày đặc, cư nhiên ngọn đèn bọn họ đang cầm trên tay vẫn không bị lay động, giống như không bị ảnh hưởng bởi gió tuyết, nhưng mà động tác của người nâng kiệu lại có chút cứng ngắc, giống một bộ phận trục bị gỉ sét.

Huyền Dực cảm thấy không ổn, không chịu được lùi về sau một bước, nhưng đã muộn.

Chỉ thấy những người khua chiêng gỗ trống và nâng kiệu đồng thời ngẩng đầu, dường như biết rằng có người đang đứng trước cửa sổ nhìn trộm họ.

Sắc mặt bọn họ trắng bệch khác thường, ánh mắt tăm tối nhìn chằm chằm bên này, vẽ bừa hai đường đỏ song song, môi đỏ tươi chậm rãi nứt ra một cái độ cong mà người bình thường khó có thể làm được. Rõ ràng bọn họ không phải người sống, mà chỉ là một đám người giấy!

Huyền Dực mới giật mình cả kinh hít một ngụm khí trước hình ảnh quỷ dị này, vội vàng muốn lôi kéo tiểu thái giám về sau, lại thấy Lộc công công không hề nhúc nhích.

Chỉ thấy cơ thể tiểu thái giám cứng ngắc nằm úp sấp trên khung cửa sổ, đầu lại lấy một loại cách thức khó tin xoay 180 độ, Huyền Dực nhìn mặt tiểu thái giám, chẳng biết khi nào cũng bị phủ kín một tầng sắc thái thê lương, đôi mắt trong trẻo thường ngày biến thành hai cái động sâu, hai má

sinh ra hai cái ửng hồng như vẽ chu sa, môi đỏ tươi hé ra nụ cười: "... Vương... Vương gia."

Huyền Dực thế mới biết, lúc con người hoảng sợ tột cùng có thể không kêu lên được, một âm thanh không thể nghe thấy phát ra từ cổ họng cậu, chân như bị đổ chì đến cả chạy trốn bình thường cũng không xong, trừng mắt nhìn gương mặt quỷ dị nhanh chóng lại gần, trong đầu trống rỗng.

"Biến ngay." Giọng nói không có tình cảm của Yến Thanh Hà vang lên sau lưng cậu, trong phút chốc bầu không khi ngưng trệ lại bắt đầu lưu thông, chỉ thấy Yến Thanh Hà giơ ngón trỏ điểm vào giữa chân mày Lộc công công, ngón tay trơn bóng như ngọc khác hẳn lúc mới gặp che kín vết thương.

Nhất thời đầu óc của Huyền Dực chỉ còn có: "Bạch ngọc cao mang ra từ trong cung có hiệu quả thật tốt."

Bị Yến Thanh Hà điểm trụ chân mày, tiểu thái giám phát ra một tiếng rít, trực tiếp té ngã trên đất, bất động.

Huyền Dực còn chưa kịp thở gấp, chợt nghe cửa phòng bị gõ, giọng nói quen thuộc ngoài cửa vang lên: "Vương gia, ngài có chuyện gì không?" Âm thanh này rất quen thuộc với Huyền Dực, là Lý thị vệ trong đoàn xe.

Huyền Dực còn chưa kịp phản ứng lại, liền nhìn thấy Yến Thanh Hà ném ra ba lá bùa dán lên cửa, cánh cửa sắp mở ra lại đóng chặt lại.

"Người" ngoài cửa thấy bên trong thật lâu không đáp lại, càng sốt ruột gõ cửa: "Vương gia, vương gia ngài trả lời ta, có việc gì không?" Nhưng mà âm thanh dần dần trở nên sắc nhọn, đã không giống như thanh âm của một người sống: "Vương gia, ngài mở cửa ra... Mở cửa, mở cửa! Mở cửa!!" Cửa gỗ có dán lá bùa, cánh cửa như biến thành sắt, không có dấu hiệu di chuyển.

Bây giờ, Huyền Dực có ngốc cũng biết rằng ngoài cửa chỉ sợ không phải là thứ gì tốt.

Yến Thanh Hà thấy tiểu vương gia ngây ngẩn nhìn mình chăm chú, nếu không phải môi cậu hơi run run, thực nhìn không ra tới đã bị dọa chết khiếp, nhịn không được trêu chọc:

"Bên ngoài chắc là đến đón ngươi đi thành hôn, ngươi bị vị tân nương kia để ý rồi."

Tiểu vương gia theo bản năng đáp lại một câu: "Ta còn chưa kịp cập quan."

Yến Thanh Hà thiếu chút nữa là cười to ra tiếng.

Huyền Dực nhìn thấy trong mắt Yến Thanh Hà chứa đựng ý cười, giống như chiếc mặt nạ lạnh lùng một đường mang theo của vị Yến tiên sinh này nứt ra một cái rãnh nhỏ, nhìn trộm được một chút bộ mặt thật của Yến Thanh Hà.

Nhìn bộ dáng Huyền Dực dựa sát vào mình để tìm cảm giác an toàn, Yến Thanh Hà vò vò đầu hắn: "Yên tâm, chúng nó không vào được." Anh đưa cho Huyền Dực một lá bùa hộ mệnh: "Ta ra ngoài xử lý một chút."

Sau đó Huyền Dực đi một vòng liền có thể nằm thì không ngồi, có thể ngồi thì không đứng. Có tiếng gõ ồn ào bên ngoài. Khi mất tiếng, Huyền Dực nếm ra một chút hương vị lo sợ từ nhịp điệu hỗn loạn của nhạc hỉ, sau đó tiếng động đột ngột dừng lại.

Bách Phương Đình nằm lấy lá bùa mà Yến Thanh Hà đưa, nghe thấy không biết là cái gì ở bên ngoài kiên trì gõ cửa, cứng ngắc ngồi cả một đêm. Lúc này cậu mới sâu sắc cảm nhận được cái gọi là nâng ở trong tay sợ vỡ, ngậm ở trong miệng sợ tan. Cậu mở lá bùa ra nhìn, chỉ sợ mình xiết chặt làm hỏng, cầm nhẹ sợ rơi, không dám chạm vào hình vẽ chu sa trên lá bùa, chỉ dám cầm ở một góc.

Thật lâu sau, có một tiếng hét lớn ngoài cửa. Huyền Dực cũng có thể nghe thấy tiếng kêu giống như đã kêu quá lâu, có chút khàn khàn.

Nguyên lai quỷ cũng vì hét lớn mà cổ họng đau.

Khi ngoài trời sáng dần lên, cái thứ bên ngoài hô cả một đêm, cũng tắt tiếng.

Cửa gỗ chỉ vang một tiếng, Yến Thanh Hà liền xuất hiện với toàn thân sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái cầm một cái khăn hỉ màu đỏ, nếp nhăn trên y phục cũng không nhiều hơn.

Nhìn thấy tiểu vương gia ngồi trên ghế ngoan ngoãn cầm lá bùa, khóe miệng lặng lẽ hơi cong lên

Huyền Dực nhìn thấy miếng khăn hỉ trên tay, nơi giao nhau giữa màu đỏ tươi và đỏ thẫm, cậu thật sự không muốn truy đến cùng màu đỏ thẫm đó là gì, sau cùng chỉ sờ chén nói: "Sủi cảo đã lạnh."

Yến Thanh Hà nghe vậy quay đầu đi ra ngoài, một lúc sau dẫn theo gã sai vặt run lẩy bẩy trở lại, chỉ vào chén sủi cảo: "Hâm nóng lại một chút."

Gã sai vặt nhìn theo tay của Yến Thanh Hà, thấy cái khăn hỉ, thiếu chút nữa thật sự bị dọa khóc. Bất quá trong lòng gã, nhìn nét mặt Yến thanh Hà không chút đổi sắc mà cầm khăn hỉ càng đáng sợ hơn, mặt như đưa đám đi hâm nóng sợi bún nước lèo.

Hai người vừa ăn sủi cảo, vừa từ trong miệng của quan trạm dịch biết được nơi này trước đây không quá hoang vắng như vậy. Cách đây không xa có một thôn họ Trần, người dân trong thôn thường xuyên đi ngang qua nơi này. Sau đó con trai của trưởng thôn bị bệnh đột ngột qua đời. Trưởng thôn nghe theo một vị đạo sĩ đi ngang qua nói, con ông ta chết linh hồn bị bơ vơ, cần người bồi táng, nếu không gia đình không yên. Trưởng làng để mắt đến cô gái lớn lên cùng con trai ông ta. Đưa cho gia đình kia một chút tiền để cho cô gái này bồi con trai ông tổ chức minh hôn.

Người nhà kia vốn nghèo nàn, con lại nhiều, bán một đứa đi minh hôn, còn có thể kiếm một chút tiền, ít đi một miệng ăn, thật sự là mua bán có lời.

"Cái gì kêu là ít đi một miệng ăn?"

Bỗng nhiên Huyền Dực ngắt lời của gã sai vặt, vẻ mặt nghi hoặc: "Cho dù là minh hôn thì cũng hoàn toàn là gả đến làm vợ hay sao? Như vậy không phải cả đời đều làm quả phụ?"

Gã sai vặt khẩn trương siết chặt ngón tay: "Quý nhân có điều không biết, minh hôn của Trần gia thôn bên kia... Trước kia đều là hai người chết ghép với nhau." Dường như gã cực kỳ sợ, nghẹn lời nói: "Đều là người chết, mới có thể đi cùng nhau a."

Quan trạm dịch thấy cậu còn chưa hiểu, lập tức tiếp lời: "Tiểu cô nương kia bị bán đi lấy tiền, bọn họ còn không mặc áo cưới cho cô ấy, đã chuốt thuốc, đội khăn đỏ, trực tiếp đóng đinh cô ấy vào trong quan tài."

Lúc này Huyền Dực mới nghe hiểu được: "Trực tiếp chôn người sống trong quan tài?!"

Qua trạm dịch thở dài: "Đúng vậy, ngày đó bọn họ khiêng quan tài thổi nhạc hỉ đi ngang qua trước trạm dịch của chúng tôi, tôi còn nghe được có tiếng người trong quan tài. Trong thôn có một bé trai bị đánh gãy một chân vì ngăn cản bọn họ. Quý nhân các ngài còn chưa từng tới nơi hoang vu hẻo lánh này, ở đây cũng không có nha môn, mạng người được đo đếm bằng tiền, giống như người nhà bé gái kia còn cảm thấy chính mình buôn bán có lời."

Huyền Dực nghe sởn tóc gáy, mưu tính trong cung đều là trong bông có kim, ngoằn ngoèo vặn vẹo, lần đầu tiên hắn đối mặt với cách thức thô bạo lại nguyên thủy như vậy, giống như đem thịt người đặt lên trên giá trị đo lường.

Quan trạm dịch tiếp tục nói, về sau lại không biết như thế nào, ngày mười này mỗi tháng, vừa đến buổi tối lúc nào cũng nghe được tiếng khua chiêng gõ trống bài nhạc hi, ngày hôm sau người trong thôn Trần gia sẽ chết một người. Dần dần tất cả mọi người đều sợ, đều nói là tiểu cô nương bị chôn sống biến thành lệ quỷ trở lại báo thù. Rất nhiều người trong thôn sợ hãi thà rằng bỏ xứ cũng muốn thoát khỏi Trần gia thôn, nhưng mà không bao lâu lại phát hiện họ đã trở lại một cách khó hiểu. Cuối cùng, Trần gia thôn chết hết không còn thừa một ai, trở thành một thôn hoang vắng.

Đội ngũ quỷ đó, vẫn như trước hàng tháng vẫn đi ngang trạm dịch, giống như lặp lại cách thức nàng bị đóng đinh trong quan tài năm đó.

Quan trạm dịch cẩn thận nhìn thoáng qua cái khăn hỉ mà Yến Thanh Hà đặt ở một bên: "Hiện tại xem ra, có phải hay không đã đem cái quý cô nương đó..."

Yến Thanh Hà gật đầu: "Về sau người có thể yên tâm."

Biểu tình của quan trạm dịch nhất thời thả lỏng xuống: "Cao nhân! Thật sự là gặp được cao nhân rồi!"

Gã tựa như trút được đám mây đen đè lên đầu minh bấy lâu nay: "Hừ! Ngài nói cái nữ quỷ kia, trả thù xong một nhà trưởng thôn rồi thì thôi, hà cớ gì mà phải đem tất cả đều hại đây, xem ra khi còn sống nhất định là đã rút mất cái tâm nhãn! Làm hại ta mấy năm này ở trong đây thật sự treo cả tim gan lên."

Gã giống một người nghẹn đã lâu.

Đem tất cả bát quái năm đó thao thao bất tuyệt nói cho hai vị quý nhân nghe: "Nghe nói sở dĩ thôn trưởng lựa chọn cái cô nương kia, chủ yếu là bộ dạng của cô nương ấy thật sự đẹp mắt, nếu không thì sẽ không có tên tiểu tử đi cản đám người kia mà bị đánh gãy một chân a! Đại nhân ngài nói phải không."

"Thật là kỳ quái" Huyền Dực thản nhiên nói: "Rõ ràng là do trưởng thôn của Trần gia thôn lợi dụng quyền thế chọn một cô gái vô tội, dùng mạng của nàng để thỏa mãn suy đoán đối với người chết, vì sao cuối cùng lại đem nguyên nhân đổ lên một cô gái vì được sinh ra tốt."

Quan trạm dịch bị cậu nói, đang muốn nói lại, bỗng nhớ tới tiểu hài tử trước mắt là quyền quý mình không thể trêu vào, vội vàng cười: "Đúng, đúng! Chính là cả nhà trưởng thôn làm ra việc không bằng cầm thú! Liên lụy cả thôn bị chôn cùng nhau."

Nói xong, gã sai vặt nói muốn chuẩn bị điểm tâm cho mọi người rồi lui đi.

Yến Thanh Hà ăn xong sủi cảo trong bát, sủi cảo của tiểu vương gia làm tuy không đẹp mắt, nhưng mùi vị xác thực ngoài ý muốn cũng không tệ lắm, lặng lẽ chuẩn bị vươn tay lấy bát kia của tiểu thái giám ăn luôn, ngẩng đầu nhìn thấy Huyền Dực ngưng trọng chọc sủi cảo trong bát của mình, nhân tiện nói: "Tay nghề của ngươi không tồi, xem ra không cô phụ Sư quý phi dốc lòng dạy dỗ."

Bỗng nhiên yên lặng.

Nghe được ba chữ Sư quý phi, Huyền Dực đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn người trước mặt, Yến Thanh Hà ăn sủi cảo trong bát của tiểu thái giám mà không thèm quan tâm ánh mắt chết chóc trên đầu. Bàn tay Huyền Dực đang nắm chặt lại thả lỏng, cuối cùng chỉ đành yên lặng đem sủi cảo còn thừa ăn cho hết. Về phần chờ Lộc công công vất vả tỉnh lại, chỉ có thể đối mặt với ba cái bát trống trơn.

Đoàn người lại thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường, còn có không ít thị vệ thảo luận, tối hôm qua ngủ mơ cái gì, buổi sáng thức dậy thấy cổ họng đau rát, bàn tay cũng sưng lên, thấy một số giấc mơ kỳ quái.

Trước khi đi, Yến Thanh Hà còn đem khăn hỉ nhét vào trong tay gã sai vặt, nhìn gã nước mắt lưng tròng run rẩy bắt đầu cầm khăn hỉ dính máu, trái tim nhảy lên một giây.

Huyền Dực vén màn xe ngựa, nhìn thấy dáng dấp nhỏ bé đang cầm khăn hỉ khập khiễng bước vào trong.

Lúc trước cũng không chú ý, hóa ra chân gã bị tật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro