Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy tiếng sau, Diệp Minh Chiêu về tới Diệp gia.

Chiếc Maybach màu đen vừa dừng lại, Diệp Minh Hi mới đi công tác từ nước ngoài trở về đã như tên lửa bắn vọt ra. Anh gấp gáp mở cửa xe, nắm lấy cánh tay Diệp Minh Chiêu: "Em về rồi. Anh mới vừa nghe mẹ nói, em muốn rời khỏi Diệp gia, vì sao?"

Diệp Minh Hi nói tới đây, nửa người chui vào trong xe, thấp giọng thần thần bí bí nói: "Có phải tiểu tử Diệp Minh Dật kia nhân lúc không có anh nói cái gì với em đúng không? Mặc kệ nó nói cái gì, em đừng để bụng. Diệp Minh Dật là em trai anh, em cũng là em trai anh. Em không cần để ý mấy lời nói của nó mà cố tình cách xa nhà ta, em làm vậy ba mẹ sẽ buồn lắm."

Diệp Minh Chiêu mỉm cười, ánh mắt lướt qua bả vai Diệp Minh Hi nhìn ra sau anh, nhìn về phía Sở Hành Dật đang lẳng lặng đứng ở cửa.

Diệp Minh Chiêu không biết Sở Hành Dật có nghe thấy lời của Diệp Minh Hi không, nhưng y đoán chắc hắn cũng lường trước được rồi.

Dù sao cũng là người đã trọng sinh một lần.

Trong cuộc đời có rất nhiều quỹ đạo, sẽ vì những lựa chọn khác nhau mà thay đổi, nhưng có nhiều chuyện, dù chuyện gì xảy ra cũng vẫn không thay đổi. Những chuyện như vậy, chúng ta gọi là định mệnh.

Chú ý thấy tầm mắt của Diệp Minh Chiêu, Sở Hành Dật đi về phía trước. Bầu trời không biết từ khi nào bắt đầu mưa, mưa phùn như tơ, tí tách tí tách.

Nam nhân cao 1m9 đi dưới trời mưa từng bước tới gần, giống như dã thú vô tình xâm nhập vào thế giới. Mọi người sẽ chú ý tới bộ lông hoa lệ của hắn, chú ý tới thân thể cường tráng của hắn, chú ý tới nanh vuốt sắc bén của hắn, trong lúc vô thức thưởng thức hắn, lại bị hơi thở của dã thú khiến trái tim đập gia tốc, sởn tóc gáy, bắt đầu sợ hãi bị hắn xâm nhập, sẽ thương tổn đến chính mình.

Chỉ có thợ săn đang lẩn trốn ở chỗ tối, sẽ bình tĩnh lên đạn, nhắm họng sóng đen ngòm vào dã thú. Kiên nhẫn chờ đợi dã thú giơ nanh vuốt tấn công, bóp cò súng.

Sau đó, dã thú sẽ ngã dưới chân thợ săn, thợ săn sẽ trở thành anh hùng cứu vớt loài người.

Hoặc là, thợ săn sẽ ngã dưới nanh vuốt dã thú, dã thú tận hưởng một bữa tiệc linh đình với những thi hài ở khắp nơi, máu tươi đầm đìa.

Đại khái chính là định mệnh giữa thợ săn và dã thú.

"Hôm nay ở buổi thử vai tôi gặp được em trai nuôi Sở Thanh Dật của anh. Cậu ấy nói với tôi cả nhà họ đều rất nhớ anh. Lo anh sống ở Diệp gia không tốt. Vì thế tôi đề nghị, sau khi kết thúc buổi thử vai sẽ đưa em ấy tới đây gặp anh. Nhưng không ngờ cậu ta nhân lúc tôi đang thử vai chạy mất rồi." Diệp Minh Chiêu chủ động mở miệng, có chút tiếc hận mà nói: "Cậu ta cỏ vẻ không nhớ anh như cậu ta nói lắm nhỉ."

Diệp Minh Chiêu chớp đôi mắt đen nhánh, cười hì hì nhìn Sở Hành Dật trầm mặc không nói gì: "Anh sống ở Sở gia 18 năm, Sở gia đối xử với anh tốt chứ?"

Diệp Minh Chiêu vừa hỏi câu này, khuôn mặt luôn lạnh lùng của Sở Hành Dật khẽ dao động. Hắn cắn môi dưới, xương quai hàm vì động tác này của hắn càng trở lên sắc xảo. Đồng tử màu hổ phách dưới trời mưa cũng trở lên tăm tối, như một hồ nước đọng sâu hun hút.

Điện thoại "Tinh!" một tiếng, Diệp Minh Chiêu nhìn thoáng qua tin nhắn luật sư Lưu gửi đến, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn: "Vợ chồng Sở Kiến Quốc xuống máy bay rồi, luật sư Lưu sẽ đưa họ tới cục Công An tỉnh Tân Hải. Anh muốn đi xem một chút không?"

Sở Hành Dật còn chưa mở miệng, Diệp Minh Hi đã oang oang nói: "Đương nhiên phải đi! Nếu hai người kia thật sự có quan hệ gì đó với bọn bắt cóc năm xưa......"

Đôi mắt thanh triệt của Diệp Minh Hi bỗng trở lên hung ác: "Anh nhất định sẽ không tha cho bọn họ!"

*

"Tân Hải đây sao? Không hổ là thành phố lớn! Đường đi to quá, nhà lầu cũng cao quá!"

Chiếc Mersedes màu đen lao vút trên đường, vợ chồng Sở Kiến Quốc ghé vào cửa xe, nghẹn họng trân trối nhìn khung cảnh thành phố trôi nhanh hai bên đường.

Các toà cao ốc nối tiếp san sát, ánh đèn lộng lẫy chiếu sáng con đường đêm. Vũng nước trên đường phác hoạ ảnh ngược của cả thành phố một cách huy hoàng, đô thị náo nhiệt phồn hoa làm người đến hoa cả mắt.

"Ai do, tiểu tử Hành Dật này quả là có phúc! Tôi nghe nói nhà Diệp là nhà giàu nhất cái thành phố Tân Hải này, Hành Dật là tam thiếu gia nhà Diệp, sau này nhất định cũng có rất nhiều tiền phải không?"

"Không uổng phí 18 năm chúng ta ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn tiểu tử Hành Dật. Đứa nhỏ này vẫn biết cảm ơn, vừa về nhà đã biết bảo ba mẹ ruột đền đáp ơn nuôi dưỡng của nhà ta."

"Bên này nhìn phồn hoa quá, có phải sắp tiến vào trung tâm thành phố không? Căn nhà Diệp gia muốn tặng chúng ta ở chỗ nào vậy? Thật sự trị giá tới 3000 vạn sao?"

Triệu Mỹ Quyên vui sướng móc điện thoại ra, mở máy: "Tôi phải quay cái video đăng lên vòng bạn bè, để cho đám chị em tỷ muội kia xem ——"

Còn chưa dứt lời, trong xe đột nhiên vang lên tiếng chuông đinh tai nhức óc.

Triệu Mỹ Quyên nhận cuộc gọi, thậm chí còn mở loa ngoài: "Alo? Thanh Dật đó hả, con đoán xem ba mẹ đang ở đâu nào?"

Trong giọng nói của Triệu Mỹ Quyên không kìm nén được sự hưng phấn: "Con chắc chắn đoán không được, ba và mẹ tới Tân Hải rồi! Diệp gia phái người mời chúng ta tới đây. Bọn họ nói muốn sang tên căn nhà ở trung tâm thành phố tới 3000 vạn cho chúng ta, báo đáp ơn nuôi dưỡng anh trai con của nhà ta ——"

"Diệp gia đã biết chuyện của chú hai rồi." Ở bên kia điện thoại, Sở Thanh Dật nóng nảy đánh gãy lời Sở Kiến Quốc: "Con gọi cho hai người mấy chục cuộc, sao không ai nghe máy?"

Triệu Mỹ Quyên sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp, lẩm bẩm: "Ban nãy ở trên máy bay, luật sư Lưu nói ở trên máy bay phải tắt nguồn điện thoại."

"Hai người đến nhà Diệp rồi?" Sở Thanh Dật sống lưng chợt lạnh, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.

Sở Kiến Quốc cảm thấy không thích hợp, đoạt lấy điện thoại hỏi: "Con vừa nói gì? Diệp gia biết chuyện gì của chú hai?"

Sở Thanh Dật hít sâu một hơi, miễn cưỡng trấn định xuống: "Buổi chiều con đi thử vai gặp Diệp Minh Chiêu của nhà Diệp, bọn con trò chuyện mấy câu...... Anh ta hoài nghi bọn bắt cóc năm đó có quan hệ với nhà ta!"

Nghe câu nói này, đầu Sở Kiến Quốc "ong" một cái, trong lòng lạnh một nửa.

Ông ta theo bản năng nắm lấy chốt cửa xe, chỉ nghe "cạch" một tiếng, tài xế đang chăm chú lái xe bấm chốt khoá cửa, luật sư Lưu ngồi ghế phụ lái cười tủm tỉm quay đầu nhìn họ: "Hai vị không cần lo lắng. Cái này chỉ là tam thiếu gia phỏng đoán vậy...... A, không đúng, phải là thiếu gia Diệp Minh Chiêu nghĩ vậy. Cậu ấy nói tôi nên đưa hai vị đến đồn Công An làm xét nghiện DNA trước. Nếu chỉ là hiểu lầm, thiếu gia Minh Chiêu sẽ tới tạ lỗi với hai người."

"Nhưng mà hiện tại xem ra," Luật sư Lưu đang nói bỗng dừng lại, ý vị thâm trường nhìn Sở Kiến Quốc đang nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, vẫn còn mở loa ngoài: "Suy đoán của thiếu gia Minh Chiêu cũng không hẳn là sai nhỉ."

Chiếc Mercedes màu đen lao nhanh trong màn đêm. Cơn mưa rào ngoài cửa sổ đã lắng xuống, gió ấm thổi nhẹ, Sở Kiến Quốc và Triệu Mỹ Quyên trong xe lại như ngồi trong hầm băng, để mặc chiếc xe đưa họ đi đến vực sâu vô tận.

*

"Các người không thể làm như vậy với chúng tôi! Tôi là cha nuôi của Sở Hành Dật, nếu là không có tôi, cái tên chết bầm kia đã sớm chết ở xó xỉnh nào rồi."

"Đó là con trai của Diệp gia! Là tam thiếu gia nhà Diệp! Sở gia bọn tôi nuôi hắn 18 năm, bọn họ hồi báo chúng tôi như vậy sao?"

"Một đám lừa đảo! Sói mắt trắng! Còn nói cái gì mà muốn đưa cho chúng tôi nhà lớn, thật ra muốn lừa chúng tôi ngồi tù!"

Sáu người nhà Diệp đuổi tới đồn Công An, vừa vào đã thấy vợ chồng Sở Kiến Quốc đang gây náo loạn ở bên trong.

Sở Kiến Quốc và Triệu Mỹ Quyên liếc mắt một cái đã thấy Sở Hành Dật cao hơn mọi người một cái đầu trong đám người.

"Cái thằng sói mắt trắng này!" Triệu Mỹ Quyên phi thân lao đến, hai mắt đỏ ngầu, bà ta như điên như dại xông tới, bấu thật chặt hai cánh tay Sở Hành Dật, móng tay dài đâm vào làn da màu đồng của hắn, vết máu theo khe hở kẽ tay bà ta tí tách rơi xuống nền gạch: "Tao cùng ba mày nuôi mày 18 năm! Mày nhận cha mẹ ruột rồi liền không muốn nhận cha mẹ nuôi này đúng không? Mày là thằng súc sinh, mày không sợ ông trời có mắt, giáng một tia sét đánh chết mày luôn sao!"

"Thằng chó chết! Sớm biết có ngày hôm nay, tao nên để mặc mày trên núi, tận mắt nhìn mày bị sói ăn thịt." Sở Kiến Quốc trừng đôi mắt đầy tơ máu, nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Hành Dật: "Bây giờ mày tìm được cha mẹ ruột rồi, cánh cứng rồi, ghét bỏ hai vợ chồng già không quyền không thế chúng tao, làm mày mất mặt đúng không? Cho nên mày kết phường với cha mẹ ruột mày, bôi nhọ bọn tao có quan hệ với bọn buôn người, Diệp gia các người làm như vậy, không sợ bị trời đánh sao?"

"Mọi người mau tới xem a! Diệp gia ỷ mình có tiền, khi dễ người nghèo chúng tôi! Chúng tôi tốt xấu gì nuôi con người ta 18 năm. Bọn họ nhận con rồi, không báo đáp ơn nuôi dưỡng của chúng tôi thì thôi, thế mà còn lấy oán trả ơn, bôi nhọ thanh danh nhà chúng tôi......"

Luật sư Lưu đi tới, đưa giấy báo cáo giám định cho chủ tịch Diệp.

Chủ tịch Diệp nhìn thoáng qua kết quả, cười lạnh nói: "Tên buôn người bắt cóc năm đó là em trai ruột của ông, chứng cứ xác thực, ông còn dám nói chúng tôi oan uổng ông?"

Tiếng khóc của Triệu Mỹ Quyên đột nhiên im bặt, Sở Kiến Quốc căm tức nhìn chủ tịch Diệp: "Sở Kiến Nghiệp rời nhà hơn hai mươi năm, anh em bọn tôi đã lâu không gặp nhau. Ai biết nó ở đâu làm gì? Không phải các người tuỳ tiện nói gì là nấy!"

"Kể cả Sở Kiến Nghiệp thật sự là tên buôn người, nó phạm tội các người tìm nó! Tìm vợ chồng chúng tôi làm gì? Chưa từng nghe nói phạm nhân phạm tội, người nhà còn bị liên lụy vào!"

Sở Kiến Quốc khí thế kiêu ngạo, chỉ thẳng mũi chủ tịch Diệp chửi ầm lên: "Ông đừng có mà ở đây doạ người! Chúng tôi sống ngay thẳng, cái gì cũng không sợ!"

"Phạm nhân phạm tội, người nhà đương nhiên không phạm tội liên đới. Nhưng nếu người nhà biết rõ phạm nhân phạm tội, vẫn cung cấp nơi ở, che giấu tang vật, vậy phạm vào tội chứa chấp." Diệp Minh Chiêu duỗi tay rút báo cáo giám định trong tay chủ tịch Diệp: "Tuy rằng Diệp Minh Chiêu không phải tang vật, nhưng hắn là người bị hại bị bắt cóc năm đó. Sở gia các người nói là đã nuôi dưỡng hắn 18 năm, không bằng nói là cất giấu chứng cứ 18 năm. Tình tiết này nói nghiêm trọng, cũng không nghiêm trọng. Tình tiết không nghiêm trọng thì, sẽ phải lãnh án tù 3 năm có thời hạn; tình tiết nghiêm trọng mà nói, vậy thì phải trên 3 năm hoặc dưới 10 năm có thời hạn ~"

"Càng đừng nói trong thời gian chứa chấp chứng cứ các người còn ngược đãi trẻ em. Hắn vừa tốt nghiệp cấp hai, chưa đủ 18 tuổi đã phải ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, đây cũng trái pháp luật."

Diệp Minh Chiêu nói tới đây, hơi dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Triệu Mỹ Quyên vẫn còn đang cấu xé cánh tay Sở Hành Dật, giọng điệu thản nhiên: "A ~ hiện tại còn thêm một tội cố ý gây thương tích nha......"

Nghe Diệp Minh Chiêu nói như vậy, Triệu Mỹ Quyên như bị điện giật nhanh chóng buông tay ra.

"Luật sư Lưu," Diệp Minh Chiêu nghiêng đầu nhìn về phía luật sư Lưu vẫn luôn chờ chỉ thị, tò mò hỏi: "Nếu Diệp gia kiên quyết không hoà giải, bọn họ ít nhất phải ngồi tù bao nhiêu năm?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro