Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Ai cũng yêu thương thiếu niên thiểu năng

Khi Chúc Viêm bước ra khỏi ký túc xá, trời lại bắt đầu mưa phùn ở bên ngoài, vào mùa này trời muốn mưa lúc nào thì mưa, Chúc Viêm cầm cây dù kéo vali đến bến xe buýt.

Lần này hắn đến bến xe buýt đi đến một nơi khác để thực tập với các bạn cùng trường, khi Chúc Viêm rời đi vẫn không quên nhìn lại trường đại học nơi hắn đã sống 4 năm qua, ánh mắt có chút không nỡ.

Bến xe buýt cách trường học không xa, khi Chúc Viêm đến nơi thì các sinh viên khác cũng đã có mặt, trong mùa tốt nghiệp có rất nhiều sinh viên, Chúc Viêm đợi xếp hàng rất lâu mới được lên xe.

"Chúc Viêm!" người mới gọi tên Chúc Viêm là bạn cùng lớp Vương Khang Liên, từ hồi cao trung đã kết bạn với Chúc Viêm, "Khỏi tìm nữa, hai chúng ta ngồi cạnh nhau nè."

Chúc Viêm nhìn kỹ số ghế bên cạnh Vương Khang Liên, sau khi trùng khớp với số ghế của mình, hắn mới yên tâm cất vali rồi ngồi xuống, "Cậu tới sớm vậy."

"Tại người nhà cứ thúc giục tôi mãi..." Vương Khang Liên nói được một nửa thì nhớ ra Chúc Viêm là cô nhi từ nhỏ, lớn lên trong cô nhi viện, lập tức dừng chủ đề này lại.

Chúc Viêm không quan tâm, nhưng sau khi xe buýt khởi hành, hắn tiếp tục cười nói với Vương Khang Liên "Tôi cũng sợ cậu sẽ đến muộn".

Vương Khang Liên "ừm" một tiếng, môi anh ta mở ra rồi lại khép lại. Cuối cùng, anh ta do dự một lúc lâu rồi tìm chủ đề khác để nói chuyện, anh lấy một túi trái cây từ trong ba lô ra "Ăn trái cây đi, không biết sinh viên nông nghiệp chúng ta đi thực tập ở đâu nữa. "

"Tôi nghĩ là một cơ sở nông nghiệp nào đó" Chúc Viêm nhìn ra ngoài cửa sổ, trời càng lúc càng tối, khi hắn nhìn kỹ thì thấy có một tia chớp xẹt ngang qua, Chúc Viêm mơ hồ cảm thấy cơn mưa này nhất định là một trận mưa lớn.

Vương Khang Liên nghe xong thì cười sang sảng, không để ý tới sắc trời ngoài cửa sổ. Anh ta nhìn phía trước thì bắt gặp ánh mắt của Ban Hoa nhìn về Chúc Viêm đang ngắm cảnh, anh ta không thể kìm chế được, đưa tay chọc vào vai Chúc Viêm, thấy Chúc Viêm hồi thần lại liền nghiêng người nói nhỏ " Cậu thực sự không thích Ban Hoa hả? Cô ta nhìn cậu như thể tôi nhìn thấy thịt ba chỉ trong bếp vậy, cậu cứ thờ ơ vậy sao?".

Chúc Viêm nở một nụ cười ấm áp mà xa cách, dùng tay mở lon hồng trà mua trước đó, lắng nghe tiếng mưa rơi ở bên ngoài xe, hắn cảm thấy hơi bối rối, mưa hơi lớn, hắn cau mày, nhẹ nhàng giải thích: "Tôi không thích kiểu như vậy. "

"Vậy gu của cậu là gì?" Vương Khang Liên liền hỏi tiếp sau khi Chúc Viêm vừa nói xong, "Không lẽ cậu cong hả?" Cậu đã thu hút rất nhiều bạn học nữ từ cao trung đến đại học, các bạn nữ cùng lớp có đủ loại, sao không có người nào lọt vào mắt xanh của cậu vậy?".

"Cong?" Chúc Viêm nhạy bén bắt được từ mấu chốt, hắn thật sự chưa từng nghĩ đến xu hướng tính dục của mình, chỉ biết mình không có hứng thú với con gái lắm, về phần con trai thì chưa từng thử qua, không thì một ngày nào đó thử vậy?

Như thể khám phá ra được lục địa mới.

Với những suy nghĩ như vậy trong đầu, Chúc Viêm lắc đầu với Vương Khang Liên bên cạnh, phát hiện nước mưa đã làm mờ cửa sổ và xe của họ đang chạy đến Giang Kiều.

Cùng lúc đó, Chúc Viêm nghe thấy tiếng hét của tài xế, còn chưa kịp định hình thì phát hiện chiếc xe đang quay điên cuồng theo hình xoắn ốc 360 độ, rơi xuống con sông lớn.

Sau khi xe rơi xuống nước, có người đã dùng búa thoát hiểm đập cửa sổ để mọi người thoát ra ngoài.

Chúc Viêm liều mạng bơi ngược dòng sông lạnh giá hướng lên mặt nước, nhưng phát hiện Vương Khang Liên đang bơi bên cạnh mình không ngừng chìm xuống dưới đáy sông.

Lúc này Chúc Viêm sững sờ, hắn biết nếu bây giờ kéo Vương Khang Liên trở lại, hắn sẽ tốn nhiều sức lực hơn, nhưng hắn nhớ mình đã bước ra khỏi cô nhi viện vào năm học cao trung, không có nhà để trở về, cũng là mẹ Vương Khang Liên nhận hắn về, nếu như lúc này hắn nhắm mắt làm ngơ, Vương Khang Liên có thể sẽ chết, sau này đối mặt với người nhà Vương Khang Liên như thế nào?

Không chút do dự, Chúc Viêm quay người bơi về hướng Vương Khang Liên đang chìm xuống, vượt qua sức cản của nước Chúc Viêm nắm lấy cánh tay của Vương Khang Liên, cố gắng hết sức kéo Vương Khang Liên lên.

Kể từ khi cầu sông bị gãy, các đội cứu hộ đã gấp rút tiến hành giải cứu dưới nước, với chiều cao và sức lực của mình, Chúc Viêm đã kéo Vương Khang Liên được một lúc. Khi giao Vương Khang Liên vào tay đội cứu hộ, hắn giống như giữ một khối sắt nặng ngàn cân chìm xuống, hắn chỉ biết hiện tại hắn không còn sức lực nữa, toàn thân giống như bị nước sông lạnh lẽo trói buộc không thể động đậy, khoảng cách với đội cứu hộ ngày càng xa.

Cả người Chúc Viêm không còn sức lực, trong lòng không ngừng chửi thề, không thể uống hết lon hồng trà mà kết giao với bạn trai cũng không được, cứ như vậy mà chết đi? Tôi không cam lòng!

Nước sông lạnh lẽo dần dần làm tê liệt giác quan và suy nghĩ của Chúc Viêm, sau khi lênh đênh được một lúc, hắn cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng trở lại, hắn thấy được tia nắng xuyên qua mặt nước, cơn mưa cứ tạnh nhanh như vậy?

Không chỉ có như vậy, Chúc Viêm tựa hồ còn nhìn thấy đôi tay trắng nõn, đội cứu hộ đáng khen, hắn như thế này cũng không bỏ cuộc, chờ tỉnh lại hắn nhất định sẽ đưa cờ thưởng.

Chúc Viêm càng lúc càng gần đôi bàn tay đó, cuối cùng hắn không kịp nghĩ ngợi đã nắm lấy, rồi bị đôi bàn tay mạnh mẽ và vô cùng ấm áp đó kéo vào bờ.

"A Viêm? A Viêm?

Vừa mới lên bờ, Chúc Viêm đã bị phân tâm bởi những tiếng kêu mềm mại đó, hắn mặc kệ ánh mặt trời chói lọi, nheo mắt để xem khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng, hắn không khỏi ngẫm nghĩ, sao thiếu niên trong đội cứu hộ lại đẹp trai như vậy?

"A Viêm? A Viêm? Tỉnh lại đi!"

Chúc Viêm mở nửa mắt, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của người trước mặt, muốn bảo cậu ta đừng lắc nữa, đầu hắn gần như choáng váng vì lắc nhưng hắn chưa kịp nói gì, đầu óc choáng váng trực tiếp ngất đi.

*******

Chúc Viêm không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, khắp người đau nhức nhắc nhở hắn rằng mình chưa chết, hắn muốn mở mắt và cử động tay chân nhưng hắn không có sức lực để làm, hắn chỉ có thể nghe thấy cuộc trò chuyện xung quanh hắn.

"Lần này ta không mất nhiều thời gian đi lên chùa xin bùa. Tại sao ta đi một lát thì đứa cháu lớn của ta lại nằm trên giường không thể nhúc nhích?"

"Bà nội, là do lỗi của ta, ta và A Viêm đi làm ruộng giống như thường lệ, khi ta làm xong việc thì A Viêm đã biến mất, lúc ta tìm thấy thì A Viêm đã rơi xuống sông rồi."

"Mẹ đừng trách Viên Tiêu nữa, Viên Tiêu ở nhà chúng ta chăm sóc A Viêm 10 năm rồi, lúc nó 8 tuổi đã đến nhà chúng ta ở, nó là người như thế nào chúng ta đều biết, mẹ xem y phục ướt sũng trên người nó còn chưa thay, nó ở chỗ này canh giữ A Viêm, nó không thể cố ý làm cho A Viêm của chúng ta chịu khổ."

Giọng già nua từ bên cạnh lại thở dài "Ai, ta không trách nó, hiện tại có trách ai cũng vô dụng, thôi A Viêm, ngươi đi thay quần áo rồi chăm sóc phu quân của ngươi đi."

Chúc Viêm nghe một loạt cuộc đối thoại, mặc dù hắn không thể di chuyển, cũng không thể ngừng sững sờ, hắn lớn lên trong cô nhi viện vì vậy không thể có bà, hơn nữa hắn là phu quân của người khác?

Danh xưng phu quân đã không tồn tại ở thời đại của hắn sống, danh xưng này vốn chỉ tồn tại ở thời cổ đại, nếu như hắn nghe không lầm thì chủ nhân của thanh âm vừa rồi hẳn là một nam nhân, mà hắn lại trở thành phu quân của một nam nhân? Nơi này chính xác là nơi nào? Tại sao hắn lại có thêm nhiều người thân như vậy? Không lẽ là xuyên qua?

Chúc Viêm bị suy đoán của mình làm cho giật mình, cùng lúc đó, cơ thể đã lâu không thể cử động của hắn bắt đầu có thêm sức lực, hắn cử động ngón tay.

Hắn nghe thấy tiếng người phụ nữ trung niên bên cạnh kêu lên: "Mẹ ơi, A Viêm động ngón tay rồi!"

"Cái gì? Cháu ngoan của bà, ta kêu nhà lão đại đi tìm Mã đại phu mà vẫn chưa về tới, gấp chết ta mà."

"Mẹ yên tâm, lão đại không dám làm việc riêng, hắn lo cho A Viêm còn nhiều hơn ta nữa."

"Ta biết chứ, nếu hắn dám không lo cháu ngoan của ta, ta đánh chết hắn."

Có lẽ cuộc trò chuyện bên tai Chúc Viêm quá tàn nhẫn, khiến Chúc Viêm sợ hãi. Sau khi tỉnh dậy hắn cũng mở mắt ra như ý muốn, nhưng khi hắn mở mắt ra lần nữa, hắn nhìn thấy hai khuôn mặt với nụ cười như hoa cúc trước mặt, đầu óc lại bắt đầu thấy choáng váng.

"Đại tôn tử, cháu có muốn ăn bánh đường không? Bà nội sẽ mang cho cháu.", người phụ nữ lớn tuổi ân cần hỏi Chúc Viêm.

Người phụ nữ trung niên nước mắt lưng tròng lấy khăn lau nước mắt, ngăn lão phu nhân lại, "Mẹ, A Viêm vừa mới tỉnh lại không ăn bánh đường được, ta đi rót cho hắn một bát nước, ta vừa mới đun sôi nó." Người phụ nữ trung niên nói xong quay người rót cho Chúc Viêm một bát nước nóng, bà ta sợ Chúc Viêm sẽ bị bỏng nên cẩn thận dùng miệng thổi thổi, sau khi nước không còn nóng, sốt sắng bưng nó đến trước mặt Chúc Viêm ân cần nói: "A Viêm uống nước đi, còn nhớ cách đại bá mẫu dạy ngươi uống nước không?"

Chúc Viêm nhìn hai người phụ nữ trước mặt coi hắn như một đứa trẻ thiểu năng, không khỏi hít sâu một hơi. Rốt cuộc là hắn đang ở đâu? Qua quần áo của hai người phụ nữ này, rõ ràng là ở cổ đại, hơn nữa hắn cũng đã nhìn hoàn cảnh xung quanh, hoàn toàn không có camera hay người khác, khả năng duy nhất là hắn đã xuyên qua.

Hơn nữa, Chúc Viêm phát hiện ra cơ thể hiện tại của mình đã không phải cơ thể trước đây nữa, hắn đã đánh nhau với người khác ở trường cao trung, bị miểng chai rượu cắm thẳng vào cánh tay, vết sẹo đến đại học còn chưa mờ, hiện tại hắn nhìn cánh tay phải nhẵn nhụi của mình, không khỏi cụp mắt xuống trầm tư.

Khác với Chúc Viêm, đại bá mẫu đang cẩn thận bưng bát nước, khóe miệng mấp máy vài cái, trong nháy mắt nước mắt giàn giụa, quay người ủy khuất với lão phu nhân: "Mẹ, lúc đầu A Viêm chỉ là tên ngốc, hiện tại biến thành người câm rồi, ta làm sao bây giờ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro