Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Có người chồng xinh đẹp tuấn mỹ

"Ngươi khóc làm cái gì, nín đi, để ta xem." bây giờ lão thái thái hiển nhiên cũng không quen với Chúc Viêm như vậy, bà thận trọng ngồi ở mép ghế, quan sát nhất cử nhất động của Chúc Viêm.

Trong khoảng thời gian bà lão quan sát Chúc Viêm, đầu Chúc Viêm bắt đầu đau liên hồi, đồng thời một loạt ký ức không thuộc về hắn hiện ra, khiến Chúc Viêm đành phải tiếp nhận mảnh vỡ ký ức của nguyên chủ.

Bà lão đang ngồi trước mặt hắn chính là bà nội của nguyên chủ, khuyết điểm duy nhất của người khôn khéo chính là quá chiều chuộng đứa cháu trai ngốc nghếch trong nhà, phàm là nhà có đồ ăn ngon đều đưa hết đứa cháu ngớ ngẩn.

Người phụ nữ trung niên lén lau nước mắt kia chính là bác gái của nguyên chủ, bà lớn lên cùng mẹ nguyên chủ là Chu Quế Hương, cũng vì mối quan hệ này mà bà rất yêu thương nguyên chủ.

Thân thể mà Chúc Viêm đang ở vào thời điểm này cũng được gọi là Chúc Viêm, ngoại hình và chiều cao rất giống với Chúc Viêm, điểm khác biệt duy nhất là người này từ khi sinh ra đã là một kẻ ngốc, may mắn thay người này có người nhà không chê hắn ta.

Bởi vì nguyên chủ là một kẻ ngốc, hắn có rất nhiều ký ức mơ hồ và phiến diện, hắn cẩn thận tìm kiếm tư liệu trong não về cha ruột của nguyên chủ, nhưng không có kết quả, cuối cùng làm cho đầu óc đau thêm.

Chúc lão thái thái thấy Chúc Viêm nằm trên giường sưởi thường xuyên cau mày, bà bước lên phía trước lo lắng hỏi "A Viêm, ngươi đau đầu sao? Đau không nói được hả? Bà nội sẽ không ép ngươi nói chuyện nữa, đợi thêm một chút đi, đại bá ngươi đi tìm đại phu rồi, một lát sẽ không đau nữa."

Chúc Viêm từ nhỏ chưa từng trải qua tình thân gia đình, sửng sốt một lúc vì lời nói vừa rồi của Chúc lão thái thái, trái tim phảng phất như bị nhét thứ gì đó, sau khi nhận ra, hắn gật đầu với Chúc lão thái thái với đôi mắt đỏ hoe.

Chúc lão thái thái nhận được câu trả lời liền nở nụ cười hiền hậu, đồng thời không quên nói với cô con dâu cả Bạch Chân ở phía sau: "Ngươi đi nấu bát cháo trắng cho A Viêm đi, nhớ đừng trộn các loại ngũ cốc khác, nhất định phải là gạo trắng, tiểu tử này không quen ăn ngũ cốc thô."

"Dạ!" Bạch Chân nghe vậy lập tức đi vào phòng bếp nấu cháo.

Sau khi Bạch Chân rời đi, cửa phòng của Chúc Viêm lại được mở ra, lần này chính cậu thiếu niên đã kéo Chúc Viêm từ dưới nước lên bờ.

Bởi vì Chúc Viêm đang nằm nghiêng nên hắn nhìn rất kỹ người trước mặt, chàng trai trẻ trước mặt dường như khoảng 17, 18 tuổi, tuy là mặc vải thô nhưng được trời sinh khuôn mặt xinh đẹp, trắng trẻo, cằm nhọn, mũi thẳng, lông mày rậm có khí chất anh hùng, đôi mắt đen láy ẩn sâu trong hốc mắt, hơn nữa bởi vì có nốt ruồi son giữa trán càng tăng thêm vẻ kiều diễm cho cả người.

Đây là lần đầu tiên Chúc Viêm nhìn thấy một người như vậy, vì vậy hắn không thể không nhìn thêm vài lần, đồng thời tìm kiếm thông tin về người trước mặt mình trong trí nhớ.

Không mất nhiều thời gian để Chúc Viêm biết rằng chàng trai trẻ trước mặt mình tên là Viên Tiêu, là người mà mẹ nguyên chủ sắp xếp làm phu lang nuôi từ nhỏ cho nguyên chủ, đồng thời phụ trách sinh hoạt trong cuộc sống thường ngày của nguyên chủ.

Chu Viêm mơ hồ cảm thấy ở đây không có bài xích nam nam kết hôn, bằng không sao có thể đồng ý để hai nam nhân ở cùng nhau?

"Bà nội, ta đun một nồi nước nóng khác cho A Viêm rồi, có cần ta pha nước đường cho hắn không?" Viên Tiêu cảm thấy không thoải mái khi bị Chúc Viêm nhìn chằm chằm, nhưng cậu không biết phải làm sao, không còn cách nào khác ngoài việc phớt lờ ánh mắt thăm dò đó rồi đi đến chỗ Chúc lão thái thái để chờ chỉ thị.

Chúc lão thái thái bảo Viên Tiêu đặt ấm nước lên bàn, thấy Chúc Viêm cứ nhìn Viên Tiêu mãi, bà cũng phát hiện ra sự lúng túng của Viên Tiêu, vội vàng giúp Viên Tiêu giải vây, "A Viêm, ngươi quên rồi sao? đó là phu lang của ngươi, ngươi không quen biết nó?".

Sau những gì Chúc lão thái thái nói, Chúc Viêm đã tỉnh táo lại, đang suy nghĩ nên trả lời Chúc lão thái thái như thế nào thì đầu lại đau nhói khiến Chúc Viêm ngất xỉu.

"A Viêm? A Viêm?" Chúc lão thái thái lay người Chúc Viêm, bà lại không kìm được nước mắt.

Viên Tiêu do dự nhìn Chúc Viêm đang hôn mê bất tỉnh, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ và khó hiểu, không phải trước đây A Viêm ghét cậu nhất sao? Sao có thể nhìn cậu lâu như vậy?

******

Trong lúc hôn mê, Chúc Viêm tựa hồ lâm vào cảnh mơ mơ màng màng, mặc dù mê mang, nhưng hắn có thể nhận ra chuyện phát sinh trước mắt, hắn là người ngoài cuộc nhìn nguyên chủ rơi xuống bờ sông, hắn muốn bước tới giúp đỡ lại phát hiện mình là người trong suốt không làm được gì, bực bội nhìn linh hồn nguyên chủ bay lên khỏi mặt nước cho đến khi tan thành mây khói.

Lúc đó Chúc Viêm mới biết rằng nguyên chủ đã chết sau khi rơi xuống sông, và hắn vô tình nhập vào cơ thể của nguyên chủ, để có thể cứu sống hắn và có cơ hội sống một cuộc sống mới.

Khi Chúc Viêm tỉnh lại lần nữa, trong phòng còn có rất nhiều người, hắn nhận ra ông nội, bác trai và anh chị họ trong số đó, còn có một ông già râu tóc bạc phơ, hắn không phân biệt được danh tính của người kia, khi hắn đang suy nghĩ xa hơn, nhất thời cổ họng khô ngứa, nhịn không được ho khan một tiếng.

Tiếng ho không dứt này giống như hồi chuông cảnh tỉnh cho nhà họ Chúc, gọi tất cả những người đang chìm trong suy nghĩ trở về thực tại, đặc biệt là Chúc lão thái thái đang bưng bát nước đi đến bên cạnh Chúc Viêm, vừa định đút thìa nước cho Chúc Viêm, trong miệng không quên dịu dàng dụ dỗ: "A Viêm, mau há miệng ra, để bà nội cho ngươi uống nước."

Chúc Viêm Cho dù có thích nghi đến đâu, hắn vẫn không thể quen với việc bà nội họ Chúc coi hắn như một đứa trẻ thiểu năng, hắn không thể nhịn được rồi nói "Bà nội không cần đút đâu, ta tự uống được".

Theo lời này của Chúc Viêm, Chúc lão thái thái liền sửng sốt, nhưng đại bá mẫu Bạch Trân lại cười ha ha, suýt nữa cao giọng kêu lên "A Viêm có thể nói một câu dài như vậy sao?"

"Có vẻ như đại sư mà ta thỉnh đã không nói dối, sau kiếp nạn này, A Viêm thực sự có được một cuộc sống mới." Chúc gia lão nhân, người đã lâu không nói chuyện, ông nhìn Chúc Viêm rồi đi chậm rãi đến chỗ lão thái thái của mình, dùng tay vỗ nhẹ vào vai lão thái thái để bà hồi thần lại.

Chúc lão thái thái bị cái vỗ đánh thức, không tự chủ được nhéo mu bàn tay, phát hiện thực sự rất đau, vui mừng khôn xiết quay đầu nhìn ông lão kế bên "Mã đại phu, ngươi xem A Viêm của ta bây giờ thế nào rồi?"

"Mạch tượng của hắn hơi yếu, có lẽ là bị nước lạnh kích thích và có triệu chứng phong hàn, ta sẽ kê cho hắn thuốc trị phong hàn, các ngươi đến y quán ở trấn trên hốt thuốc là được. Nếu không có thuốc ở trấn trên, ngươi có thể đến y quán Nhân Nghĩa ở Lâm trấn để lấy thuốc, thảo dược ở đó rất rẻ." Ông lão được gọi là Mã đại phu vuốt ve bộ râu bạc phơ của lão, nhìn Chu Viêm với ánh mắt đã không còn đờ đẫn như trước, cười chúc mừng Chúc lão thái thái "Tiểu tử này hiện tại có thể nói chuyện, hơn nữa thông minh hơn trước rất nhiều, hắn đúng là giống với lời của đại sư, vượt qua kiếp nạn này là một cuộc sống mới."

"Cuộc sống mới?"

"Nghĩa là tên ngốc nhà ngươi đã vượt qua kiếp nạn, không còn nữa ngu dại nữa. Bây giờ, hãy nhìn hắn ta đi, ai có thể nói hắn là một kẻ ngốc?" Mã đại phu nói xong liền thu dọn đồ đạc, thu phí khám bệnh, không quên dặn dò người nhà họ Chúc rằng " Đừng lo cười ngây ngô, cũng nên đề phòng phong hàn, hiện tại sắp vào thời tiết nóng, đừng để hắn vướng vào bệnh tật khác."

"Được rồi! Đa tạ Mã đại phu!" Chúc lão đại đứng dậy rồi đi tiễn Mã đại phu.

Chúc lão thái thái ngồi ở bên cạnh nhìn Chu Viêm lúc này đang uống nước, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nói với Bạch Trân "Thời còn trẻ ta không có tin vào những lời xem bói đó, bây giờ ta nhìn thấy A Viêm như thế này, ta tin điều đó!".

"Mẹ, ta cũng tin tưởng, ta cảm thấy A Viêm so với trước kia thông minh hơn nhiều, ít nhất hắn có thể tự mình uống nước, sau này hắn sẽ tốt hơn." Bạch Trân đi đến trước mặt Chúc Viêm, nhẹ nhàng hỏi "A Viêm, còn nơi nào khó chịu không?".

Chúc Viêm lắc đầu rồi đặt bát nước trong tay lên bàn, nghĩ rằng mình không cần phải giả vờ câm điếc nữa, vì vậy hắn cẩn thận trả lời: "Bây giờ ngoại trừ đau họng ra thì không có khó chịu gì khác, đại bá mẫu không cần lo lắng."

"Được, được" Bạch Trân cười đến híp mắt, quay về phía Chúc lão thái thái cười cười, cầm ấm trà chuẩn bị rời đi.

Khi Chúc lão thái thái thấy Bạch Trân chuẩn bị rời đi, bà gọi cô ấy lại " Bạch Trân à, A Viêm của chúng ta hiện đã khỏi bệnh, hôm nay chúng ta ăn cái gì đó ngon ngon và giúp A Viêm ăn mừng nhé."

Ngày thường Chúc lão thái thái là người keo kiệt nhất, bà dốc lòng nhất cũng là tiểu tử ngốc Chúc Viêm này, Bạch Trân vội vàng đáp lại từ bên cạnh: " Mẹ, ý của mẹ là làm sao?"

"Vừa rồi không phải ta kêu ngươi nấu cháo cho A Viêm sao? Ngươi nấu cho hắn một bát trứng chưng, ngươi nấu cho chúng ta một nồi cơm trắng. Nhớ kỹ không được trộn lẫn cái gì, nhà chúng ta đã lâu không ăn cơm trắng, hôm nay chúng ta tận dụng niềm vui này để ăn món gì ngon hơn!" Chúc lão thái thái chính là đương gia ở trong nhà, các loại đồ vật như gạo, mỳ, đường, dầu, muối, ... bà đều cho vào một cái kho thậm chí còn khóa kín lại, mọi người trong nhà ăn gì đều phải được bà đồng ý, giờ bà đang đắm chìm trong niềm vui cháu trai đã khỏi bệnh, bà đem chìa khóa toàn quyền giao cho Bạch Trân.

"Ta đã biết!" Bạch Trân nhận chìa khóa từ Chúc lão thái thái rồi rời đi với cái ấm.

Bạch Trân rời đi không lâu, Chúc lão thái thái đi ra ngoài, lúc rời đi còn không quên nói với Viên Tiêu, " Viên Tiêu, ta đi xuống bếp giúp đại bá mẫu ngươi nấu cơm, ngươi ở đây trông chừng phu quân của mình, nếu hắn cảm thấy không thoải mái phải gọi ta liền, biết chưa?"

"Dạ, bà nội cứ yên tâm." Viên Tiêu nhìn thoáng qua Chúc Viêm đang nhắm mắt dưỡng thần, thanh thúy đáp ứng, nhìn Chúc lão thái thái rời đi.

Chúc Viêm đột nhiên đến một thế giới xa lạ như vậy, còn nhiều chuyên hắn vẫn chưa rõ ràng, cũng may là có lời đại sư đã xem lúc trước, giúp hắn giải vây trong lúc hôn mê, hắn không biết làm thế nào để giải thích bản thân mình đột nhiên không ngu ngốc.

"A Viêm, ngươi muốn uống nước sao?" Thấy Chúc Viêm hồi lâu không nói chuyện, Viên Tiêu chủ động bắt chuyện với hắn, cậu vừa nhìn liền biết Chúc Viêm chưa ngủ, tròng mắt của hắn cứ lăn dưới mí mắt hoài.

Chúc Viêm bởi vì giọng nói trong trẻo của Viên Tiêu mà mở mắt ra, hắn bắt gặp đôi mắt dường như đơn thuần của Viên Tiêu, khàn giọng nói: "Ta không khát, ta chỉ hơi đau đầu."

"Vậy ngươi ngủ một lát đi, ta sẽ trông chừng ngươi." Viên Tiêu dùng chăn đắp lên Chu Viêm, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, nhìn Chúc Viêm không chớp mắt, Chúc Viêm đột nhiên tỉnh táo lại, cậu cũng có chút khó xử, không biết ở chung với Chu Viêm như thế nào, nhưng nghĩ tới lời hứa trước kia, liền không nghĩ nữa.

Chúc Viêm nhắm mắt không ngủ được, thật ra hắn rất muốn nói với Viên Tiêu rằng đừng nhìn chằm chằm vào người khác như vậy, cho dù nhắm mắt lại, hắn vẫn có thể cảm nhận được Viên Tiêu như đang nhìn chằm chằm vào một tù nhân. Hắn muốn nói, nhưng hắn không biết nói như thế nào, cả người rơi vào tình trạng xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro