Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Viên Tiêu ngủ ở đâu?

Không biết đã bao lâu, cũng đến giờ ăn cơm, lúc đầu Chúc lão thái thái muốn Chúc Viêm vào phòng ăn cơm, nhưng Chúc Viêm không chịu, Chúc Viêm không muốn mọi người nuông chiều, vì vậy hắn cùng Viên Tiêu đi vào nhà chính cùng ăn cơm với mọi người.

Khi Chúc Viêm và Viên Tiêu vào nhà, mọi người đang ngồi ở bàn ăn chờ Chúc lão thái thái phân phát thức ăn, thời điểm gia đình đầy đủ nhất là khi ăn cơm, Chúc Viêm cũng bắt đầu tìm kiếm cha ruột của nguyên chủ trong đám người, nhưng vẫn không tìm được, cuối cùng không nhịn được hỏi "Bà nội, cha ta đâu?".

Bàn tay Chúc lão thái thái đang xới cơm cho mọi người bỗng khựng lại, nếu Bạch Trân không tinh mắt và nhanh tay đỡ lấy nắm cơm sắp rơi xuống đất bằng bát, thì có lẽ những hạt cơm trắng như tuyết đã rơi xuống đất.

"A Viêm, nhắc đến ngươi cha làm gì, ngươi có quyền coi gã như người đã chết."

Bởi vì lời nói của Chúc Viêm, bầu không khí trong gia đình một lần nữa rơi vào im lặng, có một quy tắc bất thành văn trong nhà họ Chúc, nếu Chúc lão thái thái tức giận, không ai được phép nghĩ đến việc ăn cơm.

Chúc Viêm tinh mắt nhận thấy anh chị họ đều bất động như mèo, ngay cả ông nội và bác cũng không nói chuyện nữa, Chúc Viêm mới biết mình đã nói một câu gây sát thương lớn.

"Bà nội, nếu bà không thích nghe ta thì không hỏi, ta đói rồi, chúng ta ăn cơm đi!" Chúc Viêm biết nếu không hy sinh bản thân để thể hiện sự đáng yêu, mọi người có thể không ăn được cơm trắng nóng hổi, ​hắn còn rất nhiều điều không hiểu, ngay từ đầu không thể đắc tội người thân, về phần cha ruột của hắn, hắn chắc chắn sẽ có cơ hội biết trong tương lai.

Chúc lão thái thái nghe Chúc Viêm gọi bà nội, sắc mặt lạnh lùng cuối cùng cũng có dấu hiệu hồi phục, cháu trai mình vừa mới khỏi bệnh nặng cũng là chuyện tốt, tuyệt đối không thể vì đứa con thứ hai làm mất đi hứng thú, quay người lại hiền từ nói với Chúc Viêm "Chúng ta ăn cơm đi, hôm nay có cơm trắng, ăn no mới có sức làm việc!".

Theo mệnh lệnh của Chúc lão thái thái, người nhà họ Chúc bắt đầu ăn cơm, chuyện không vui vừa rồi bỏ qua một bên, hiện tại mọi người vẫn rất vui vẻ, bởi vì cuối cùng tất cả đều được ăn cơm trắng.

Nhà nông không bằng gia đình giàu có ở trấn trên, bữa nào cũng có cơm trắng thịt ngon, cả năm làm lụng vất vả mới kiếm được chút tiền, có người còn luyến tiếc ăn cơm, nhà họ Chúc mỗi người được một bát cơm xem như là hiếm thấy, cơm được ăn kèm với dưa muối chua, dương xỉ và cây cát cánh.

Trong một lúc, cả nhà chính chỉ có tiếng bát đũa va vào nhau, không giống như những người khác, Chúc Viêm chìm đắm trong suy nghĩ khi nhìn vào bát trứng chưng trước mặt. Hắn biết tình hình tài chính của gia đình, thông qua ký ức của nguyên chủ, hắn biết nguyên chủ sẽ ăn một quả trứng cho mỗi bữa ăn, vì vậy mọi người đã sớm miễn dịch đối với bát trứng chưng có thêm dầu vừng trước mặt Chúc Viêm.

Nhưng điều này không có nghĩa là Chúc Viêm miễn dịch được, Chúc Viêm rơi vào trầm tư, nguyên chủ trước đây là một kẻ ngốc, anh ta có thể ăn một mình nhưng hắn không thể, đồng thời là một người đàn ông trưởng thành không thể làm như vậy được.

Khi Chúc lão thái thái hỏi Chúc Viêm món trứng chưng có ngon không, hắn cầm chiếc thìa trong tay và múc một thìa trứng chưng vào trong bát của Chúc lão thái thái, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn múc một thìa cho Tiêu Viên và những người khác.

"Viêm đệ, đây là cho tỷ ăn sao?" Chúc Xuân Nha nhìn Chúc Viêm với đôi mắt sáng ngời, cô nhìn món trứng chưng mịn màng và mềm mại trong bát của mình, nuốt nước bọt. Trước đây cô chỉ có thể nhìn Chúc Viêm ăn, nhưng bây giờ có trứng chưng ở trong bát của cô, cô có chút kích động không biết nên ăn như thế nào.

Bạch Trân liếc nhìn cô con gái háu ăn của mình, vội vàng gọi tên Chúc Xuân Nha " Xuân Nha, trứng chưng là cho Viêm đệ của ngươi ăn, đừng thèm nữa."

"Nhưng Viêm đệ đã bỏ nó vào trong bát của ta rồi, ta mặc kệ." Chúc Xuân Nha trợn tròn mắt, khi Bạch Trân muốn ngăn cô lại, cô múc một ngụm ăn hết trứng chưng trong bát, sau khi ăn xong, vẫn không quên thở dài một tiếng, "Oa, trứng chưng ngon quá!"

" Xuân Nha, ngươi không hiểu chuyện từ khi nào vậy!" Bạch Trân biết cô con gái có năng lực và ngoại hình tốt, nhưng khuyết điểm duy nhất là tham ăn, vấn đề này không phải là vấn đề lớn đối với một gia đình giàu có, nhưng đối với một người nông dân đang đào đất thì khó nói lắm, thử hỏi hán tử nhà nghèo nào sẵn sàng nuôi một nữ nhân tham ăn?

"Được rồi Bạch Trân, nó cũng ăn hết rồi, ngươi mắng nó làm chi? A Viêm cũng tốt bụng, hắn đã múc vào chén thì cứ ăn thôi, đem trả lại sao mà coi được!" một câu của Chúc lão thái thái khiến Bạch trân không nói nữa, nhìn thấy mọi người cùng nhau ăn cơm, bà cũng cắn một miếng trứng chưng trong bát, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn Chúc Viêm đang ăn dưa cải muối "A Viêm đã lớn rồi, nhưng ngươi không cần làm vậy nữa, những gì bà nội cho ngươi đều là của ngươi, ngươi không cần lo lắng mọi người nghĩ gì, không ai dám nói về ngươi trong gia đình này đâu."

Chúc Viêm nghe vậy, buông chiếc đũa trong tay xuống, ngồi thẳng người, bình tĩnh từ chối "Bà nội, bà là người thân của ta, nếu bà đối xử tốt với ta, ta đương nhiên sẽ đối xử tốt với bà."

Chúc lão thái thái nghe Chúc Viêm nói vậy liền gật đầu, giờ phút này chỉ cần chớp mắt là nước mắt tuôn rơi, bà cũng không chớp, chỉ cười lấy tay lau nước mắt, gắp cho Chúc Viêm một ít thức ăn "Được, được, ngươi thật sự là cháu ngoan của bà nội, bà nội không uổng công thương ngươi. Từ nay về sau, bà nội sẽ chờ ngươi hiếu kính".

******

Sau bữa cơm trời đã tối, mọi người bắt đầu dọn bàn, Chúc lão thái thái vì lo cho sức khỏe của Chúc Viêm nên không giữ Chúc Viêm lại, để hắn cùng Viên Tiêu trở về phòng nghỉ ngơi.

Ở nông thôn cổ đại, trời tối cũng không có việc gì làm, Chúc Viêm tắm rửa xong rồi vào nhà, nhìn Viên Tiêu đốt nến, lẳng lặng ngồi trên mép giường đất.

Viên Tiêu ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp đôi mắt cực kỳ sáng của Chúc Viêm dưới ánh nến, cậu tạm dừng công việc trong tay, nhìn Chúc Viêm vẫn ngồi nghiêm chỉnh, nghi hoặc nhỏ giọng dò hỏi "A Viêm? Ngươi muốn nghỉ ngơi sao? Ta dọn giường cho ngươi."

"A, không cần, ta tự làm, ngươi không cần giúp ta."

"Ừm, ngươi làm trước đi, mệt thì gọi ta." xét thấy Chúc Viêm không còn ngốc nữa, Viên Tiêu cũng không khăng khăng giúp, cậu quay người bắt đầu dọn giường của mình.

"Chuyện nhỏ này ta có thể làm được, ngươi yên tâm." Chúc Viêm nói xong liền chủ động tháo giày, bắt đầu trải lại chăn trên giường, Chúc Viêm phát hiện ra rằng chiếc chăn trông có vẻ lớn, nhưng thực ra hắn đang nằm một mình, bởi vì chiếc giường là dành cho một người.

Viên Tiêu ngủ ở đâu?

Chúc Viêm nghi vấn trong lòng, ngẩng đầu lần nữa thì có đáp án, thì ra dưới cửa sổ có một chiếc giường đơn rất hẹp, Chúc Viêm mới đầu không chú ý, hiện tại nhìn bóng lưng Viên Tiêu dọn giường mới chú ý đến.

Chúc Viêm nhìn Viên Tiêu dọn giường, sau đó nằm xuống dưới mí mắt hắn, quay lưng về phía hắn, cũng không biết cậu có ngủ hay không, nghe nói bọn họ là phu phu nhưng bọn họ chưa bao giờ ngủ chung giường, thông qua ký ức của nguyên chủ, hắn cũng biết nguyên chủ không thích người khác gần gũi, nhất là buổi tối đi ngủ, chính là vì lý do này khiến Viên Tiêu ngủ ở chỗ khác.

Bởi vì ngày hôm nay quá kinh khủng, Chúc Viêm cũng nằm xuống giường và không nói nữa, hắn nhớ lại một loạt trải nghiệm kỳ diệu xảy ra ngày hôm đó, hắn cảm thấy tất cả những điều này đều là giấc mơ, sẽ thật tuyệt nếu như hắn thức dậy là đang ở trong ký túc xá.

Không biết qua bao lâu, đêm đã khuya, người đều yên tĩnh, Chúc Viêm chỉ có thể nghe được tiếng kêu của côn trùng, hắn vẫn chưa ngủ, hắn vừa trở mình, liền nghe thấy Viên Tiêu bên cửa sổ, giường gỗ cũng phát ra mấy tiếng "Kẽo kẹt" "Kẽo kẹt".

Chúc Viêm cũng không nằm yên được nữa, nói nhỏ với Viên Tiêu "Viên Tiêu, ngươi vẫn chưa ngủ sao?".

Chúc Viêm nói xong, bầu không khí ngưng đọng một lúc, một lúc lâu sau, Viên Tiêu mới nói "Còn chưa, A Viêm, ngươi không thoải mái ở chỗ nào sao?"

Âm thanh của Viên Tiêu vốn trong trẻo mềm mại, nhưng hiện tại bởi vì cậu cố ý hạ thấp giọng, nghe có chút ôn nhu, Chúc Viêm mê mang nghe "Ta không khó chịu, ta chỉ muốn cùng ngươi nói chuyện."

"Ừm, vậy ngươi muốn nói gì với ta?" Viên Tiêu nằm ở trên giường gỗ chớp chớp mắt nhìn trần nhà, yên lặng chờ Chúc Viêm đáp lại.

Chúc Viêm sửng sốt một lúc, sau đó hắn nói với Chúc Viêm những gì hắn lo lắng "Có phải cha ta đã làm điều gì sai trái không? Tại sao bà nội không cho phép ta nhắc đến ông ấy? Ta không thể nhớ bất cứ điều gì về ông ấy, ta hơi tò mò."

"Ông ấy đã làm rất nhiều điều xấu, nhưng một số trong đó cũng là do đại bá mẫu kể lại, nếu ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi biết " Viên Tiêu nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, sau đó nhắc nhở Chúc Viêm "Chuyện này ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng ngươi không thể để cho bà nội biết, nếu không bà nội nhất định sẽ trách tội ta."

"Ngươi nói xong ta sẽ ghi nhớ trong lòng, sẽ không nói cho người khác biết." Chúc Viêm lập ra hứa hẹn, sau đó bắt đầu nghe Viên Tiêu nói về cha ruột của nguyên chủ, con thứ của Chúc gia.

Hóa ra, cha ruột của nguyên chủ là Chúc lão nhị kết hôn với mẹ ruột của nguyên chủ là Chu Quế Hương không phải vì thành tâm, mà coi trọng sự chăm chỉ và ý chí kiếm tiền của Chu Quế Hương. Sau vài năm, ông ta dần nhận ra Chúc Viêm là một kẻ ngốc nên đã bỏ mặc Chu Quế Hương, để Chu Quế Hương và Chúc Viêm chưa đủ tuổi ở nhà, suốt ngày uống rượu thâu đêm.

Chu Quế Hương cũng đến tìm Chúc lão nhị vì đứa trẻ, nhưng Chúc lão nhị đã đuổi họ về. Có một lần trời mưa to về đêm, Chu Quế Hương ở bên ngoài chờ Chúc lão nhị khoảng 2 canh giờ, cả người ướt sũng, kể từ đó cơ thể của Chu Quế Hương ngày một sa sút, cuối cùng lặng lẽ qua đời khi Chúc Viêm vẫn còn là một đứa trẻ vị thành niên.

Chúc lão thái thái rất nóng tính, vì chuyện này đã đánh Chúc lão nhị rất nhiều, có điều Chúc lão nhị là lợn chết không sợ nước sôi. Khi Chu Quế Hương mất chưa đến 100 ngày, thì cưới Lý quả phụ ở đầu thôn vào Chúc gia, Chúc lão thái thái là người như thế nào? Bà tuyệt đối không thể nuôi đôi cẩu nam nữ đó, mặc kệ người khác ngăn cản, bà mang theo Chúc lão nhị và Lý quả phụ đến từ đường gia tộc, cùng Chúc lão nhị chặt đứt thân tình, phân gia trước mặt mọi người.

Sau khi Chúc Viêm nghe thấy điều này, hắn nắm chặt tay, Chúc lão nhị là một tên cặn bã, chính vì tên cặn bã này suốt ngày ngày ăn chơi đàng điếm, coi thường nguyên chủ, điều này khiến nguyên chủ không có một chút hình bóng nào của Chúc lão nhị trong ký ức.

Chúc Viêm bình tĩnh lại một chút, trầm giọng nói: "Ta không biết sẽ tốt hơn."

"Cho nên bà nội mới không muốn ngươi biết." Viên Tiêu hồi lâu không gặp nghe thấy câu trả lời của Chúc Viêm, cậu lặng lẽ xoay người, hướng về phía giường sưởi của Chúc Viêm, nhờ vào ánh trăng nhìn Chúc Viêm, mới nhận ra rằng Chúc Viêm đang suy nghĩ gì đó, cậu dừng một chút, nghi hoặc hỏi "Ngươi tức giận sao?".

"Không, ta đang suy nghĩ về một số thứ."

"Không còn chuyện gì khác, ta đi ngủ."

Chúc Viêm ngáp một cái, cuối cùng mắt mở không nổi. Hắn cũng đi theo Viên Tiêu "Ta cũng đi ngủ."

Thật lâu sau, Viên Tiêu lại mở mắt ra, nhìn Chúc Viêm đã ngủ say, đôi mắt cậu mờ mịt, khi Chúc Viêm là một kẻ ngốc, hắn không dễ kết thân, nhưng bây giờ hắn không phải kẻ ngốc, hắn thậm chí còn khó nắm bắt hơn.

Viên Tiêu nhìn tấm lưng Chúc Viêm được quấn trong chăn, rồi suy nghĩ một lúc lâu, sau đó thở dài, mặc kệ thế nào, miễn là cậu chăm sóc Chúc Viêm như lời hứa trước kia với mẹ Chúc Viêm, còn về những chuyện khác, cậu không nghĩ quá nhiều về nó.

Viên Tiêu nhắm mắt lại, trong mắt cậu hiện ra tất cả tai họa của ngày hôm đó, tiếng khóc của cậu, sự tàn nhẫn của cha mẹ và sự cứu rỗi của mẹ Chúc Viêm, khiến cậu nhắm mắt lại, lại mở ra lần nữa, các loại hận ý đều hiện lên trong đôi mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro