Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: A Viêm, ngươi thật thông minh!

Trong thời gian Chúc Viêm dưỡng thương, hắn và Viên Tiêu đã nói rất nhiều về triều đại hiện tại, Viên Tiêu cũng trả lời cặn kẽ các câu hỏi của Chúc Viêm mà không hề tỏ ra chán nản, bởi vì Chúc Viêm trước đây là kẻ ngốc, mỗi khi cậu có thời gian đều cùng hắn nói chuyện ở trong phòng, điều này đã giúp Chúc Viêm rất nhiều.

Từ đây, Chúc Viêm cũng phát hiện ra triều đại mà hắn xuyên qua là một triều đại không tồn tại trong lịch sử, nơi đây coi trọng ngành nông tang*, họ sống theo quy chế tự cung tự cấp và có cuộc sống thanh bình quanh năm.

Nông tang*: Nghề làm ruộng và nghề nuôi tằm.

Nhưng thôn của Chúc Viêm có vị trí địa lý không tốt, mấy năm nay lũ lụt nhiều nên nước và đất dùng để canh tác ít hơn so với các thôn khác, thu hoạch lương thực cũng dần sa sút, cho nên càng ngày nhiều người nghèo, dù sao đây cũng là thôn nghèo.

Vì Chúc gia có nhiều người nên nhiều miệng ăn hơn, nên ngoài việc trồng đậu dưới chân núi Nam Sơn, đàn ông còn xay đậu làm đậu hủ, phụ nữ dệt vải nhuộm vải để phụ giúp gia đình.

Ngoài việc biết điều kiện sống hiện tại, Chúc Viêm còn biết ở đây được chia thành ca nhi và hán tử, ca nhi thấp hơn một chút, có nốt ruồi đỏ giữa trán chứng tỏ khả năng sinh sản của họ. So với một nam nhân bình thường, ca nhi trông thanh tú hơn và có làn da trắng hơn, nhưng sức lực của ca nhi kém hơn.

Sau khi nghe giải thích, Chúc Viêm hiểu tại sao mọi người chấp nhận nam nam ở chung dễ dàng như vậy, hắn nhìn Viên Tiêu đang sửa lại chiếc giường gỗ trước mắt, trong lòng nói thầm, người này dễ dàng vung rìu và chẻ đôi khúc gỗ thực sự là ca nhi sao? Ngoài vẻ ngoài trắng nõn và ăn nói nhẹ nhàng, người này rất khác ca nhi khác.

"A Viêm, ngươi khát nước sao?" Viên Tiêu dưới ánh mặt trời thiêu đốt sửa lại giường gỗ, từ tối hôm qua cậu phát hiện giường gỗ mỗi khi nghiên người sẽ phát ra tiếng động lớn, trước đây cậu không có chú ý tới, vì vấn đề này, cậu chỉ có thể nhanh chóng sửa lại giường gỗ, nếu không sẽ quấy rầy giấc ngủ của Chúc Viêm.

Vì phải làm việc vào thời tiết nóng bức, khuôn mặt trắng trẻo của Viên Tiêu đã ửng hồng, những giọt mồ hôi trên trán làm ướt cái áo vải thô của cậu.

Chúc Viêm nhìn Viên Tiêu như vậy, cả người cũng nóng bừng, đứng dậy mặc kệ trời nắng gắt, đến bên Viên Tiêu, đưa cho Viên Tiêu một chiếc khăn khô để lau mồ hôi, hắn cũng ngồi xổm xuống giống Viên Tiêu, giúp Viên Tiêu thu dọn giường gỗ.

Bây giờ bà nội Chúc dẫn các nữ quyến trong nhà đi làm ruộng, ông nội dẫn đại bá và đường ca ra ngoài bán đậu hủ, giờ chỉ còn lại Chúc Viêm đang dưỡng bệnh và Viên Tiêu đang chăm sóc người bệnh bị bỏ lại trong nhà, người càng ít, Chúc Viêm càng thoải mái, hắn đến gần quan sát chiếc giường gỗ của Viên Tiêu, lúc này mới giật mình kinh ngạc, kết cấu của chiếc giường gỗ này thực sự quá đơn giản, bốn cái chân gỗ mảnh khảnh, nếu là người khác mà ngủ trên đó, rất có thể không đến một đêm sẽ bị nghiền thành mảnh vụn.

"Cái giường này là ngươi tự làm?" Chúc Viêm vẫn không khỏi phun tào về chiếc giường gỗ cũ nát trước mặt.

Không ngờ Viên Tiêu lại lắc đầu "Không phải ta làm, khi ta còn nhỏ đến nhà của ngươi, ngươi ghét ta, không cho ta ngủ với ngươi, bà nội và mẹ thì nhìn không được, cho nên mới làm cho ta một cái giường ván, bây giờ ta lớn rồi, cái giường tựa hồ không chống đỡ nổi, ta liền tính thêm một cái chân giường."

"Thêm một cái chân giường?" Chúc Viêm trong lòng nhướng mày, nghĩ đến cái giường cũ kỹ có thêm chân giường, thở dài lắc đầu, nhịn hồi lâu, giả vờ như không có ý tứ nói "Chân giường vẫn quá nhỏ, nếu dày hơn thì tốt hơn."

"Dày hơn?" Viên Tiêu cụp mắt suy nghĩ về những lời của Chúc Viêm, hàng mi đen dày trông nghịch ngợm hơn dưới ánh mặt trời, cậu nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn cảm thấy có chút không hiểu, đồng thời cảm thấy có chút ngu ngốc, Chúc Viêm đã từng là một kẻ ngốc, tại sao còn tin lời Chúc Viêm.

Viên Tiêu bối rối lắc đầu, định tiếp tục làm công việc trong tay, nhưng trong lúc vô ý, cậu liếc nhìn Chúc Viêm bên cạnh, hắn cầm lấy một giỏ rau trống rỗng, dùng vài cây liễu mảnh khảnh chống đỡ giỏ rau, cậu phát hiện giỏ rau không ổn định, sau đó cậu thấy Chúc Viêm lấy bốn cọc gỗ dày hơn để đỡ giỏ rau, giỏ rau không còn xiêu vẹo như trước mà đứng vững cực kỳ trước mặt Viên Tiêu, lúc này Viên Tiêu mới chợt hiểu ra, cậu cười rạng rỡ nhìn Chúc Viêm, lộ vẻ vui mừng "A Viêm, ngươi thật thông minh."

""Nào có, nào có, do ngươi thông minh thôi." " Chúc Viêm bị nụ cười rạng rỡ của Viên Tiêu làm cho có chút bối rối, hắn xoay người bắt đầu giúp Viên Tiêu tìm một tấm gỗ dày hơn để làm chân giường, hắn nhìn ánh mặt trời, nhớ lại Viên Tiêu tươi cười vừa rồi, hắn đột nhiên cảm thấy mặt trời trên đỉnh đầu tựa hồ không còn nóng nữa.

Với nỗ lực chung của Chúc Viêm và Viên Tiêu, giường gỗ cuối cùng đã được sửa xong, so với những chiếc chân giường gầy guộc đến đáng thương trước đây, bốn chiếc chân gỗ giờ đây càng dày hơn. Không chỉ vậy, Chúc Viêm còn giúp Viên Tiêu cải thiện kích thước của chiếc giường để Viên Tiêu có thể ngủ thoải mái hơn.

"Ngươi nằm thử xem." Chúc Viêm giúp Viên Tiêu đặt chiếc giường gỗ vào phòng, thúc giục Viên Tiêu vẫn đang lau giường bằng giẻ lau, nằm trên đó thử một lần.

Ai ngờ Viên Tiêu lại cười, lần này trên mặt tươi cười là nụ cười thỏa mãn, khóe miệng hơi cong lên, ngữ khí nhẹ nhàng "Bây giờ không được, nhìn rất chắc chắn, ta phải quét sân trước đi, quét sân xong thì làm cơm chiều, bây giờ bà nội và những người khác sắp về rồi."

"Để ta giúp ngươi quét sân." Chúc Viêm không muốn nghỉ ngơi, hắn đi theo Viên Tiêu, cũng tìm một cây chổi tre, đi theo Viên Tiêu quét rác.

Viên Tiêu phát hiện Chúc Viêm không chỉ trở nên thông minh hơn mà còn thân thiện với mình hơn trước, cậu không phải là người không biết hồi đáp "A Viêm, vừa rồi ngươi giúp ta làm một cái giường gỗ, hiện tại ngươi lại bắt đầu làm việc, chỉ sợ xương cốt của ngươi chống đỡ không nổi."

"Ta không mệt, hai ngày nay nghỉ đủ rồi, quét rác nhẹ nhàng với ta lắm." để chứng minh bản thân, Chúc Viêm vẫy chổi tre trong tay vài lần dưới ánh mắt của Viên Tiêu, sau đó cười toe toét với Viên Tiêu.

Viên Tiêu dường như tin lời Chúc Viêm, cậu gật đầu và nói với Chúc Viêm"A Viêm, ngươi cứ ở đây quét sân, ta vào bếp nấu cơm, nếu ngươi mệt mỏi thì để cây chổi xuống đất, ta sẽ tiếp tục quét khi quay lại."

" Yên tâm, ta nhất định sẽ quét sạch." Chúc Viêm nhìn Viên Tiêu quay người ba lần, hắn mĩm cười trấn an, không còn thấy bóng dáng Viên Tiêu nữa, liền bắt đầu cầm chổi tre quét sân.

Chổi tre là dụng cụ phải có của người nông dân địa phương khi quét sân, chổi làm bằng cành tre, hơi lỏng lẻo nên không dùng để quét nhà, mà dùng để quét vụn gỗ và lá cây.

Mặc dù thôn nghèo, nhà cũng nghèo, nhưng sân Chúc gia cũng không nhỏ, sương phòng, nhà chính và kho chứa đồ rộng rãi sáng sủa. Chúc Viêm nghe Viên Tiêu từng nói, tổ tiên Chúc gia là địa chủ nhưng giàu không quá ba đời, Chu gia bắt đầu sa sút từ đời ông nội Chúc Viêm, hơn nữa cha của nguyên chủ suốt ngày tiêu xài vô độ, làm cạn kiệt tài sản của gia đình, đây là lý do tại sao Chúc lão thái thái nhất quyết muốn phân gia với Chúc lão nhị.

Chúc Viêm quét sân xong, mồ hôi nhễ nhại, đem chổi tre cất vào nhà kho, định đi lấy nước giếng rửa mặt.

Lúc này Viên Tiêu từ phòng bếp đi ra, thấy Chúc Viêm muốn dùng nước lạnh rửa mặt, vội vàng tiến lên ngăn cản, đoạt lấy chậu rửa mặt trong tay Chúc Viêm "Ta đi đun nước nóng cho ngươi rửa mặt, ngươi đổ mồ hôi, dùng nước lạnh rửa mặt sẽ nhiễm phong hàn."

"Hả?" Chúc Viêm còn chưa kịp phản ứng, hắn nhìn Viên Tiêu đi xuống bếp đun nước cho mình.

Sau khi rửa mặt xong, Chúc Viêm dùng nước nóng lau người, vừa ra khỏi phòng liền nghe thấy tiếng nấu nướng trong bếp, hắn tiến lại gần phòng bếp nhìn Viên Tiêu trông có vẻ bận rộn, hắn định giúp thì cửa nhà bị mở ra.

"Bà nội!" Chúc Viêm nhìn thấy Chúc lão thái thái liền gọi, từ góc độ của hắn mà nói, Chúc lão thái thái đối với nguyên chủ là thật tâm, hiện tại hắn đang sống vì nguyên chủ, hắn đương nhiên muốn vì nguyên chủ hiếu kính nên vui vẻ trước mặt Chúc lão thái thái.

"Ai!" Chúc lão thái thái nghe cháu trai mình "Bà nội" một tiếng, thân thể vốn đã mệt mỏi bỗng nhiên khỏe mạnh trở lại, đặt nông cụ trên người xuống, bước tới chỗ Chúc Viêm nhìn tới nhìn lui "Hôm nay ngươi không khỏe sao?"

"Không, Viên Tiêu chăm sóc ta rất tốt."

"Vậy thì tốt, Viên Tiêu làm việc thì ta yên tâm." cùng Chu Viêm nói xong, Chúc lão thái thái đi ra sau nhà lấy nước rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm chiều.

Sau khi mọi người dọn dẹp vệ sinh cá nhân xong, Viên Tiêu và Bạch Trân cùng dọn đồ ăn lên bàn. Do điều kiện sống hiện tại, Chúc gia thường nấu những món giống nhà nông bình thường, hương vị của cháo ngô và bánh bột ngô không ngon bằng cơm trắng, nhưng lại chống đói nhất.

Thêm một ít dưa cải chua ngâm dầu ớt và một nồi bí đỏ hầm đậu que, ăn vào cũng rất ngon, Chúc lão thái thái và mọi người đều có một ngày bận rộn, ăn uống rất ra sức.

Nhưng đường tỷ của Chúc Viêm, Chúc Xuân Nha, lại có vẻ mặt ủ rũ, dùng đũa trên tay mân mê miếng bột ngô trong bát, cau mày với vẻ mặt đầy tâm sự.

" Xuân Nha, ngươi làm sao vậy!" Bạch Trân đặt bát đũa trong tay xuống, không ngừng nháy mắt, ý bảo Chúc Xuân Nha mau ăn cơm.

Tuy nhiên, Chúc Xuân Nha hoàn toàn không hiểu dụng ý của mẹ, cô bĩu môi đặt chiếc đũa trong tay xuống, nhìn đồ ăn trước mặt rồi khẽ nói "Ta nghe Chúc Hữu Tài nói tối nay nhà hắn lại ăn thịt hầm, tại sao chúng ta không có!".

" Con nha đầu chết tiệt này, sao đột nhiên nhắc đến nhà nhị thúc làm gì, không ăn thì cút khỏi bàn." Chúc lão đại luôn im lặng nhìn lén khuôn mặt mẹ ngày càng đen hơn, vội vàng tức giận mắng Chúc Xuân Nha, nếu ông ta không thu thập Chúc Xuân Nha ngay lúc này, thì ông ta sẽ là người bị thu thập.

Chúc Xuân Nha vừa nghe cha mắng, hai mắt lập tức đỏ lên, mím môi muốn tiếp tục biện hộ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đen lại của Chúc lão thái thái, cô lập tức ngừng nói, lúc này nếu cô nói nhiều nữa, chỉ sợ tối nay ăn cơm không được.

Bên cạnh, Bạch Trân nhìn khuôn mặt đen như than của mẹ chồng, làm động tác muốn chuyển chủ đề, nhưng không ngờ đã quá muộn.

Chỉ nghe thấy Chúc lão thái thái đập đôi đũa xuống bàn "bang" một cái, khiến Chúc lão nhân kinh ngạc cúi đầu không nói gì, bà nhìn Chúc Xuân Nha phía bên kia rồi nói "Không có việc gì thì nhắc tên khốn đó, nếu ngươi không muốn ăn thì đi ra ngoài, đừng nói những lời vô nghĩa ở đây, làm phiền tâm tình ăn cơm của cháu trai ta."

"Ta... ta không có nói là không ăn cơm, bà nội." Đối mặt với vẻ ngưng trọng của Chúc lão thái thái, Chúc Xuân Nha vẫn còn rụt rè, Chúc lão thái thái còn chưa kịp mở miệng đã vội vàng nuốt hết thức ăn trong đó bát của cô, sau đó cô lặng lẽ rời đi.

" Bà nội, bà đừng nóng giận, Xuân Nha đường tỷ, nàng..."

Chúc lão thái thái cắt ngang lời Chúc Viêm, dùng đũa gắp đồ ăn cho Chúc Viêm "Được rồi, A Viêm, ngươi không cần nói thay nàng, nàng nói sai rồi, lần này mà bỏ qua, lần sau không chừng nói thêm chuyện khác."

Hết thảy là đến điểm này, Chúc Viêm bây giờ cũng không nói được gì, đành phải bắt chước Viên Tiêu cúi đầu ăn cơm, đồng thời hắn cũng biết Chúc lão thái thái vì sao lại tức giận như vậy, đơn giản là do Chúc lão nhị thôi.

Sau bữa tối, Chúc Viêm và Viên Tiêu đang rửa bát trong bếp, Chúc lão nhân dẫn Chúc lão đại và cháu trai Chúc Thiết Đản đi tưới ruộng, vào mùa hè, trời không có mưa nên chỉ có thể dựa vào nước giếng ở nhà để tưới vườn rau, trong khi Bạch Trân đang thuyết giáo Chúc Xuân Nha ở trong phòng.

Buổi tối ở nông gia vốn yên bình được một lúc thì Chúc lão thái thái hét một tiếng ở cửa, phá vỡ tĩnh lặng.

Cháo ngô

Bánh bột ngô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro