Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Căm giận người cha cặn bã

Chúc lão thái thái ra ngoài tìm con gà mái già không thấy ở trong nhà, không phải bà keo kiệt, mà do Viên gia ở thôn bên cạnh luôn có chuyện gia súc bị lạc, bà không yên tâm, nên mỗi đêm bà đều kiểm tra mấy con gà mái ở trong nhà.

Con gà mái già là báu vật, nó có thể đẻ trứng cho đứa cháu cưng của mình ăn!.

Chúc lão thái thái tìm khắp nhà hồi lâu vẫn không tìm thấy con gà mái, lại không ngờ đụng phải Chúc lão nhị ở trước cửa, Chúc lão nhị có đức hạnh ra sao bà đều biết rõ hết, người này vô cớ xuất hiện trước cửa nhà bà, trên mặt lộ ra nụ cười, nhất định là đang cầu xin bà việc gì đó, bà không thèm để ý đến Chúc lão nhị, vì vậy bà hét lớn lên "Chúng ta phân gia rồi, ngươi tới nhà của ta làm gì? Cút ra ngoài!"

Chúc lão nhị bị hống một tiếng làm cho cả kinh, nụ cười trên mặt gã liền biến mất, nhưng không lâu sau, nụ cười đáng ghét cùng nịnh hót lại hiện lên mặt gã "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

"Ngươi quan tâm làm gì? Đừng rình mò trước cửa nhà ta nữa, ta còn có việc quan trọng phải làm!" nếu không phải sợ con gà mái già của mình không vào được, Chúc lão thái thái ước gì đóng cửa lại, không thèm nhìn cái mồm mép nhọn hoắt của Chúc Lão Nhị nữa.

Giống như Chúc lão thái thái, Chúc lão nhị là người có nội tâm phong phú, nếu không phải vì Hữu Tài nhà gã, gã sẽ không chủ động khiêu khích lão thái thái. Còn tên ngốc Chúc Viêm đó, gã đã kiếm được một số tiền và cuộc sống của gã đang sống tốt hơn, gã không muốn liên quan gì đến tên ngốc đó, càng không cho thằng ngốc đó một xu.

"Mẹ, mẹ không thể vô tình như vậy, dù sao chúng ta cũng là người thân mà."

Chúc lão nhị dựa vào đôi mắt nhỏ đang tỏa sáng rực rỡ của mình, bắt đầu đến gần Chúc lão thái thái từ bên cạnh.

Chúc lão thái thái là ai, làm sao dễ dàng bị lừa được? Bà kiên quyết lùi lại một bước, lườm Chúc lão nhị, hạ giọng nói "Đừng nói nhảm với ta nữa, ngươi không còn là con trai ta từ khi ngươi bỏ rơi vợ con rồi. Ta khuyên ngươi nên nhanh chóng rời khỏi nhà của ta, nếu không ta kêu đại nhi tử vào lão đầu đánh chết ngươi."

Chúc lão nhị không khỏi rùng mình, nhớ lại lúc trước bị Chúc lão thái thái lôi đến từ đường phân gia, có sự giúp sức của hai người đó, một người là anh ruột của mình, một người là cha ruột của mình, nhưng lại nghe theo lệnh của lão thái thái đánh hắn răng rơi đầy đường, sợ là lão thái thái cho uống bùa mê gì đó.

Bởi vì tình thế cấp bách, Chúc lão nhị cũng không nghĩ nhiều, trên mặt tiếp tục nụ cười nịnh nọt, giải thích cho Chúc lão thái thái tại sao lại tới "Mẹ làm gì ta cũng được, mẹ đưa cho ta ngọc bội của Quế Hương để lại, ta hứa sau này sẽ không làm phiền mẹ nữa."

"Ngươi nói cái gì?" Chúc lão thái thái bực bội, bà không hề biết trên đời lại có người trơ trẽn như vậy, sao có thể là con trai của một nữ nhân thông minh như bà? Chúc lão thái thái không cho Chúc lão nhị bất kỳ cơ hội nào, nói một cách chắc chắn: " Ngọc bội của Quế Hương chỉ có một, là ngọc bội nàng để lại cho A Viêm hộ thân, không thể đưa cho ngươi."

"Nhưng ta và Quế Hương là phu thê, đồ của nàng là của ta, sao ta không lấy lại được." ngay khi Chúc lão nhị nhắc đến ba chữ Chu Quế Hương, nụ cười trên mặt gã biến mất, dần dần trở nên chán ghét, ngược lại gã thấy Chúc lão thái thái không cho gã cơ hội, liền nói tiếp "Là như vầy, Hữu Tài nhà ta buổi tối từ trong núi trở về, giống như bị tà khí dọa sợ, Lan Hoa nói ngọc bích có thể xua đuổi tà ma, ta nhớ ra Quế Hương trước đây có ngọc bội, coi như Hữu Tài cũng là con trai của Chu Quế Hương, cháu trai của mẹ, Hữu Tài sắp 13 tuổi rồi, một thời gian nữa sẽ đi học ở trấn trên, nó còn có tiền đồ hơn tên ngốc Chúc Viêm kia, mẹ hà tất chỉ sủng tên ngốc đó?"

Một loạt câu tên ngốc, làm gân xanh trên trán Chúc lão thái thái nổi lên, bà cười lạnh với Chúc lão nhị, từng lời của bà đều vắt ra qua kẽ răng "Cháu trai của ta ngoại trừ Thiết Đản và A Viêm thì không còn ai khác, cái người tên Hữu Tài không liên quan gì đến ta hết. Ngươi biết tại sao ta lại sủng A Viêm không? Quế Hương làm việc cực nhọc ở trấn trên, giúp ta chăm lo cả gia đình, nàng là ân nhân của nhà họ Chúc, cả đời nàng chỉ có một đứa con trai, nếu ta không cưng chiều hắn, ta nên chiều chuộng ai đây? Sủng ái tên thiếu đạo đức Hữu Tài nhà ngươi? Ngươi nghĩ cái gì vậy!".

" Được, được, mẹ sủng hắn, nhưng mẹ đưa cho ta ngọc bội là hai chuyện khác nhau, mẹ đưa cho ta nhanh đi." Chúc lão nhị cũng không để ý Chúc lão thái thái trước đó nói cái gì, tiếp tục thuyết phục "Mẹ vì tên ngốc đó mà phá vỡ quan hệ mẹ con chúng ta sao? Lan Hoa cũng là một tức phụ tốt, nàng vừa đưa Hữu Tài đi khám đại phu, nếu không nàng sẽ cùng ta tới đây, hơn nữa Hữu Tài rất thông minh, mẹ nhất định sẽ thích hắn!"

"Đừng nói nhảm với ta, nhà họ Chúc của chúng ta chỉ nhận Chu Quế Hương là con dâu, ta mặc kệ ngươi là hoa xanh hay hoa đỏ, cút cho ta, ngọc bội là của Quế Hương để lại cho A Viêm, ngươi đã vứt bỏ Quế Hương không còn là phu quân của nàng nữa, ngươi không có lý do gì để lấy đồ của nàng!" Chúc lão thái thái mạnh mẽ nói, cho dù xung quanh có đám đông, bà cũng không sợ có nhiều thôn dân vây xem náo nhiệt " Nếu đã là nam nhân thì không quay về nữa, còn muốn lấy đồ nữa sao? Không biết xấu hổ sao, Chúc lão nhị!".

"Mẹ, lời mẹ nói khó nghe quá." nhìn thấy ngày càng nhiều người xem trò vui, Chúc lão nhị cho dù có da mặt dày, lúc này cũng nhịn không được, gã nghĩ mình không có lỗi, nhưng người ngoài luôn thích nói, Chúc lão nhị hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nói "Ta không xấu hổ, đó là lỗi của Chu Quế Hương, những nữ nhân khác sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh lanh lợi, tại sao lại sinh ra cho ta một kẻ ngốc, nàng và kẻ ngốc kia tồn tại chính là nhục nhã của ta, vì sao Chúc lão nhị ta không thể có đứa con khỏe mạnh ngoan ngoãn!".

"Ngươi! Ngươi là đồ súc sinh!" Chúc lão thái thái tát Chúc lão nhị một cái, nghiến răng nghiến lợi nói "Sinh con như thế nào không phải là quyền quyết định của nữ nhân, ngươi nghĩ mà xem, một nữ nhân sẵn sàng mang thai 10 tháng sinh con cho ngươi, ngươi có mặt mũi nào nói nàng như thế? Ta nhớ khi Quế Hương sắp rời đi, nàng đã khóc và nắm lấy tay ta, nàng nói không muốn chết đi, đầu óc của A Viêm không tốt, nếu không có mẹ sao mà sống được, bây giờ ngươi lại nói như thế về hai người bọn họ?".

"Bà nội!" Chúc Viêm ở trong bếp nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa rõ ràng, đã biết Chúc lão nhị cặn bã đến mức nào, sau đó từ trong bếp đi ra, đúng lúc cắt ngang việc Chúc lão thái thái đánh Chúc lão nhị, hắn đi tới trước mặt Chúc lão thái thái, nhẹ nhàng nói, "Bà ơi, ta có chuyện muốn hỏi ông ấy."

"Vậy ngươi ở đây hỏi đi." vì yêu thương Chúc Viêm, Chúc lão thái thái không từ chối Chúc Viêm, đồng thời hô to mọi người trong nhà "Mấy đứa nhỏ ra đây, cầm lấy một cây búa tốt, nếu tên súc sinh này còn tái phạm nữa, chúng tôi đánh chết gã!"

Sau khi Chúc lão thái thái ra lệnh, tất cả đàn ông và phụ nữ nhà họ Chúc đều ra ngoài, ngay cả Chúc Xuân Nha đang ủy khuất trong phòng, cũng xông ra với một cây gậy lửa, nếu cô không bày tỏ lập trường của mình ngay bây giờ, cô có thể không được ăn cơm nóng trong tương lai.

Trận chiến này không chỉ khiến dân làng đang xem náo nhiệt kinh hãi, mà còn khiến Chúc lão nhị đứng ở một bên kinh hãi, nếu không phải muốn tiết kiệm tiền mua ngọc bội, gã sẽ không ở đây sợ hãi, gã giả vờ bình tĩnh nhìn đám người Chúc Viêm trước mặt, mặc dù thấy Chúc Viêm vẫn giống như trước đây, nhưng ánh mắt và biểu cảm của hắn khác hẳn với nụ cười thường ngày, ánh mắt sắc bén khiến gã sợ hãi lùi lại mấy bước, không xác định hỏi "Ngươi không ngốc?"

"Ta rơi xuống sông liền khôi phục lại, có lẽ là vì mẹ dành cả đời ban phúc khí cho ta, cho nên ta mới có cơ hội khôi phục thần trí." Chúc Viêm có diện mạo giống hắn đời trước, đường nét góc cạnh, đôi mắt sâu và hẹp, lông mày đen rậm, có cảm giác thờ ơ xa cách, sau khi thấy mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ vào Chúc lão nhị, hắn nói: "Vừa rồi ta cũng có nghe những gì ngươi nói với bà nội, bây giờ ta có một vài câu hỏi muốn hỏi ngươi, nếu ngươi trả lời hết và thuyết phục được ta, ta sẽ đưa ngọc bội cho ngươi."

Chúc lão nhị nghe xong hai mắt sáng lên, vui vẻ nói: "Được, ngươi cứ hỏi đi."

"Được, ta hỏi ngươi, ta là con ruột của Chúc lão nhị ngươi? " Chúc Viêm không gợn sóng nhìn vào mắt Chúc lão nhị.

Chúc lão nhị nghĩ đây là lúc cần đến Chúc Viêm, Chúc lão nhị vội vàng gật đầu "Đương nhiên, chúng ta đều họ Chúc, ta là cha ruột của ngươi, Hữu Tài là thân đệ của ngươi, hiện tại hắn cần huynh trưởng ngươi giúp, ngươi giúp được không?."

Đối mặt Chúc lão nhị, Chúc Viêm không hề hoảng sợ, hắn lắc đầu kiên định nói "Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước, sau đó ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi, ngươi đã làm tròn trách nhiệm người cha của mình một ngày chưa?"

"Cái này..." Mặc dù Chúc lão nhị bình thường nói dối rất nhiều, nhưng lúc này để cho gã trước mặt Chúc Viêm mở to hai mắt nói dối, thật sự làm cho gã cảm thấy không thoải mái, gã không dám nhìn vào mắt Chúc Viêm nữa, nghe những lời nghị luận ngày càng lớn của người khác, gã khẽ cắn môi đúng lý hợp tình nói "Lúc trước là ta lo kiếm tiền nuôi gia đình, vì vậy ta mới phớt lờ ngươi, ngươi không thể vì điều này mà trách ta."

Đối mặt với những lời thoái thác vô liêm sỉ của Chúc lão nhị, Chúc Viêm cười lạnh "Còn Chúc Hữu Tài thì sao? Bây giờ ngươi không cần kiếm tiền nuôi gia đình sao? Ngươi vì Chúc Hữu Tài muốn lấy di vật của mẹ để lại cho ta, ngươi nên giải thích như thế nào?"

"Cái này..."

Thời điểm Chúc lão nhị không có lời để nói, Chúc Viêm mỉa mai nói "Vừa rồi ta nghe rõ ràng, ngươi chán ghét mẹ ta vì đã sinh ra kẻ ngốc là ta, ngươi nghĩ chúng ta làm ngươi mất mặt, nếu ngươi chán ghét như vậy, sao còn tới đòi đồ của chúng ta?"

"Cái này khác, bây giờ Hữu Tài cần thứ này, ngươi cứ đưa cho ta!" Chúc lão nhị tính làm lơ vấn đề của Chúc Viêm, tiếp tục dây dưa với Chúc Viêm.

Chúc Viêm cũng phớt lờ lời Chúc lão nhị nói, ra vẻ khổ sở ôm ngực, chậm rãi nói "Chúc Hữu Tài bị dọa thì ngươi làm khó dễ ta. Sau khi ta rơi xuống sông, ngươi có quan tâm ta không? Ngươi thực sự là cha ruột của ta sao?".

Những lời lên án này làm bầu không khí vô cùng sôi động, nhiều nữ nhân đang xem cuộc vui bắt đầu mắng Chúc lão nhị.

" Chúc lão nhị ngươi biết vì sao Chu Quế Hương lại sinh ra Chúc Viêm ngu xuẩn không, là do ngươi làm quá nhiều chuyện thất đức mà ra!"

"Đúng vậy, một nữ nhân liều mạng sinh con cho nam nhân, kết quả ngươi còn oán trách nàng? Ngươi thật không biết xấu hổ!".

"Ta nghe nói Chu Quế Hương chết chưa đầy 100 ngày, Chúc lão nhị đã ở bên Lý quả phụ rồi, khó trách Chúc lão thái thái muốn đoạn thân với Chúc lão nhị, làm vậy là đúng."

" Ta... Ta..." Chúc lão nhị tái mét, bị mọi người chỉ trích mà không nói được gì, trước đây gã ít để ý đến Chúc Viêm, bây giờ nhìn kỹ lại, Chúc Viêm không còn ngu ngốc nữa, cái miệng đặc biệt lợi hại, làm sao mà giống con của Chu Quế Hương sinh ra?

"Ta không thể đưa ngọc bội cho ngươi, chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi, coi như người xa lạ, người duy nhất mà ta muốn phụng dưỡng chính là bà nội, người thân của ta chỉ có người nhà đại bá phụ, Chúc lão nhị không có quan hệ gì với Chúc Viêm ta, đừng mong có đồ vật của ta."

Ngay khi Chúc Viêm nói xong, nhà họ Chúc khiêng đồ đi về phía Chúc lão nhị, tư thế khiến Chúc lão nhị sợ hãi chạy xa khỏi hiện trường không thèm quay đầu lại.

Sau khi Chúc lão nhị rời đi, người xem náo nhiệt cũng lần lượt rời đi, Chúc Viêm thở dài nhẹ nhõm, quay sang muốn nói chuyện với Viên Tiêu, nhưng phát hiện Viên Tiêu đã biến mất từ ​​​​lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro