Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Hồ ly tinh?

Chúc Viêm nhớ rõ Viên Tiêu vẫn còn ở bên cạnh hắn khi hắn đi ra, tại sao cậu lại biến mất trong nháy mắt?

"Hay là nó đi làm chuyện khác?" đang đoán mò tung tích của Viên Tiêu, Chúc lão thái thái đột nhiên nhớ mình còn chuyện quan trọng phải làm, tiếc nuối vỗ đùi: " Đều do tên Chúc lão nhị đó, làm hại chuyện đại sự của ta!"

"Mẹ, mẹ muốn làm đại sự gì, ta giúp mẹ." Bạch Trân bước lên hỏi Chúc lão thái thái, bà thấy sắc trời càng ngày càng tối, lo lắng Chúc lão thái thái làm việc một mình.

Chúc lão thái thái xua tay, nhìn Chúc Viêm cũng tò mò, sau đó giải thích "Chiều nay ta phát hiện thiếu một con gà mái già, nó là con xấu xí và đen nhất nhà, con gà mái già tuy xấu nhưng đẻ trứng rất to, e rằng nó bị hồ ly tinh trên núi bắt về nhét kẽ răng rồi."

" Hồ ly tinh?" Chúc Viêm không nghĩ tới thời đại này có hồ ly tinh? Liệu có biến thành thần thánh như phim truyền hình hắn từng xem?

Chúc lão thái thái và Bạch Trân đều biết Chúc Viêm trước đây khờ dại, hoàn toàn không nhớ rõ nhiều chuyện trong thôn, cho nên liền chủ động giải thích "Viên gia thôn bên cạnh chúng ta từ mấy năm nay, có một số hộ trong thôn mất gà mất vịt, ta sợ chuyện này đến nhà ta nên ta luôn kiểm tra cẩn thận, nghe mọi người nói Viên gia thôn bị hồ ly tinh coi trọng, vì vậy liên tiếp xảy ra chuyện này, không bắt được thủ phạm."

"Chuyện này..." Chúc Viêm muốn nói rõ ý kiến, liền nhìn bà nội đi ra ngoài, như thể không ngồi yên được, đành phải im lặng đi ra ngoài theo.

Chúc lão thái thái cùng Bạch Trân cầm đèn lồng đi ra ngoài tìm gà mái, Chúc Viêm đi tìm Viên Tiêu, để thích nghi với cuộc sống hiện tại, hắn xem Viên Tiêu như là bạn thân của mình, bạn thân không thấy đâu làm sao hắn ngồi yên được.

Chúc Viêm mang theo đèn lồng đi ra khỏi nhà, sau khi xuyên qua, hắn thường cùng Viên Tiêu ra ngoài thư giãn, vì vậy hắn vẫn rất quen thuộc với đoạn đường này.

Gió đêm mùa hạ cuối cùng cũng không còn oi bức như gió ban ngày nữa, gió đêm quyện với mùi cỏ xanh khiến người ta híp mắt muốn nằm trên cỏ ngủ một giấc, nếu không phải Chúc Viêm đang lo lắng tìm Viên Tiêu, hắn chắc chắn sẽ ở lại đây nghỉ ngơi một lát.

Ánh trăng chiếu rọi con đường quê, chiếu sáng con đường nhỏ hẹp tối tăm, Chúc Viêm vừa đi, liền phát hiện phía trước mơ hồ có một bóng người, tựa hồ đang ôm thứ gì đó trong lòng.

Dưới ánh trăng, Chúc Viêm cũng nhìn thấy người đang tiến lại gần mình chính là Viên Tiêu, hắn vẫy tay với Viên Tiêu và hét lên " Viên Tiêu, trời tối rồi, cùng ta về nhà đi!"

Viên Tiêu rất ngạc nhiên khi gặp Chúc Viêm trong con ngõ hẹp này, nhìn chiếc đèn lồng trong tay Chúc Viêm, cậu biết Chúc Viêm đang đợi cậu ở đây, bước chân của Viên Tiêu đột nhiên dừng lại, cậu không thể diễn tả tâm trạng hiện tại của mình, cậu rất thoải mái và hạnh phúc. Hóa ra đây là cảm giác được người khác chờ đợi, nụ cười ngọt ngào nở trên khuôn mặt căng thẳng của cậu, sau đó cậu chạy lon ton về phía Chúc Viêm "A Viêm, ngươi đợi ở đây bao lâu rồi, ngươi có bị muỗi đốt không?"

"Ta không có bị cắn, ta vừa mới tới đây thì nhìn thấy ngươi, ta ở chỗ khác tìm ngươi, ngươi có chuyện gấp sao?" Chúc Viêm giúp Viên Tiêu đuổi muỗi xung quanh, sau đó lại gần một chút nhìn Viên Tiêu, hắn phát hiện Viên Tiêu đang ôm một con gà mái già màu đen trong tay, hắn đoán con gà mái này là của Chúc lão thái thái kể trước đó, chính là anh hùng đẻ trứng của nhà hắn.

Lúc này Viên Tiêu có tâm trạng rất tốt, cậu cho Chúc Viêm xem con gà mái trong tay, một bên giải thích cho Chúc Viêm, một bên cùng Chúc Viêm đi về nhà "Lúc ngươi và bà nội đang mắng Chúc lão nhị, ta thấy con gà mái của chúng ta đang chạy trốn giữa đám đông, ta sợ con gà này đi lạc, bà nội sẽ tức giận, ta không nói với ngươi liền chạy theo."

"Thì ra là vậy, ta còn tưởng ngươi gặp đại sự nào đó, không từ biệt rời đi." Nghe Viên Tiêu giải thích xong, Chúc Viêm cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn vầng trăng sáng treo trên bầu trời đêm, tâm tình thoải mái.

Viên Tiêu ở bên cạnh không lên tiếng, trầm tư một lát rồi nói tiếp "Ta sẽ không rời đi mà không từ biệt, ta là người giữ lời hứa."

"Hứa hẹn cái gì? " Chúc Viêm bị lời nói không đầu không đuôi của Viên Tiêu thu hút sự chú ý, hắn quay đầu liền gặp Viên Tiêu đang ngẩng đầu nhìn hắn.

Dưới ánh trăng, cả người Viên Tiêu như tỏa sáng, khuôn mặt thường ngày trắng nõn mịn màng, trên nền bóng trăng, thoáng chốc toát ra vài tia thanh cao, hắn còn muốn hỏi thêm, nhưng khi nhìn thấy vết máu loang lổ trên người Viên Tiêu, hắn lập tức đem nghi vấn đặt phía sau, hạ giọng cuống quít dò hỏi "Sao trên người ngươi có máu? Ngươi bị thương sao?"

"A!" Viên Tiêu nghe vậy theo bản năng kiểm tra thân thể, phát hiện cổ tay áo và ngực đều có vết máu, cậu thầm than vì sao ánh mắt Chúc Viêm tốt như vậy, nhìn kỹ chính mình như vậy, rơi vào đường cùng cậu đặt cái sọt trên lưng xuống cho Chúc Viêm xem "Ta đuổi theo gà mái nhà ta, đuổi đến núi thì tình cờ gặp được hai con con gà rừng đang cắn nhau, đây là thịt, sao mà bỏ được, ta vặt sạch lông trên núi rồi, ha ha!" Viên Tiêu trên môi nở nụ cười, âm cuối nói chuyện cũng cao hơn.

Sau khi Viên Tiêu thú nhận như vậy, Chúc Viêm phát hiện ra chiếc giỏ đan bằng cành liễu phía sau Viên Tiêu, mọi hộ trong thôn đều có thể dùng cành liễu hay mây để làm đồ vật, đồng thời, Chúc Viêm cảm thấy thời gian trùng khớp, vì vậy hắn không còn hoài nghi Viên Tiêu nữa, nhìn vào nụ cười tinh nghịch của Viên Tiêu, tay hắn ngứa ngáy, hắn thực sự muốn xoa đầu cậu.

Nhưng vì thể diện, Chúc Viêm vẫn kiềm chế lại, hắn nhắc nhở Viên Tiêu "Chúng ta mau trở về đi, nếu không bà nội lại lo lắng."

"Ừm!" Viên Tiêu để Chúc Viêm lấy cái sọt trên vai, cậu ôm con gà mái già, vui vẻ cùng Chúc Viêm đi về nhà.

Quả nhiên Chúc Viêm vẫn biết rất rõ Chúc lão thái thái, trước khi hắn cùng Viên Tiêu tiến vào đại viện Chúc gia, liền nghe thấy Chúc lão thái thái trong sân thở dài một hơi "Mau đi thu dọn đồ đạc đi, cùng ta đi tìm A Viêm và Viên Tiêu, các ngươi nói xem ta hôm nay xảy ra chuyện gì, đầu tiên là mất một con gà mái già, hiện tại mất đi cháu trai và phu lang của nó, ai da! "

"Mẹ yên tâm, vừa rồi A Viêm nói đi tìm Viên Tiêu, có lẽ hiện tại hắn đang trên đường trở về." Bạch Trân cầm đèn lồng, định cùng nam nhân nhà mình đi ra ngoài tìm kiếm Chúc Viêm.

Đúng lúc Chúc lão thái thái ở bên cạnh nói "Hồ yêu ở thế giới này đều đã thành tinh, nếu chúng nó xuất hiện mê hoặc A Viêm, không muốn Viên Tiêu thì làm sao đây?"

"Bà nội, ta và Viên Tiêu đã về." Chúc Viêm thật sự không đành lòng tiếp tục nghe, đây rốt cuộc là chuyện gì, trên đời này làm sao có nhiều hồ ly tinh như vậy, hắn và Viên Tiêu liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau đi vào trong sân, trước khi Chúc lão thái thái hỏi, hắn vội vàng giải thích " Vừa rồi ta đi tìm Viên Tiêu, tìm được liền cùng nhau trở về."

"Ai da, ngươi bảo ta ra ngoài đi dạo, lại không biết ngươi đi xa như vậy, ngươi làm bà nội sợ chết!" có lẽ Chúc lão thái thái quá mức lo lắng Chúc Viêm, vỗ vai Chu Viêm, quay đầu nhìn Viên Tiêu, ngữ khí bất đắc dĩ nói "Còn ngươi, ngươi đi đâu vậy?"

" Bà nội, bà nhìn xem!" Viên Tiêu ném con gà mái đen tuyền trong tay xuống đất.

Khi Chúc lão thái thái nhìn thấy con gà mái già đang chạy vòng quanh trên đất tìm thức ăn, cuối cùng nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt căng thẳng của bà, sau đó bà phá lên cười sảng khoái "May mà ngươi tìm được, nếu không ta sẽ tức giận thật, ngươi đừng nhìn con gà mái già xấu xí, nó đẻ trứng nhiều hơn mấy con gà mái già khác."

" Bà nội, Viên Tiêu biết suy nghĩ của bà nên mới đi ra ngoài tìm." Chúc Viêm vội vàng lấy lòng giúp Viên Tiêu, còn không quên cho Chúc lão thái thái xem cái sọt sau lưng "Không chỉ như vậy, cậu ấy còn bắt được gà rừng."

Viên Tiêu cảm động Chúc Viêm nói thay cậu rất nhiều chuyện, cậu không quên nói thêm "Lúc ta ở trước cửa, ta thấy con gà mái già nhà ta lẻn đi, mọi người đang bận chuyện khác, ta liền chạy theo bắt nó, bắt đến sau núi ta vừa vặn bắt được hai gà rừng đang đánh nhau."

Chúc lão thái thái nhận cái sọt từ trong tay Chúc Viêm, nhìn hai con gà rừng đã xử lý sạch sẽ, nụ cười trên mặt càng lộ rõ "Vẫn Viên Tiêu là lợi hại, mỗi lần trong nhà có thịt ăn, đều do nó tìm về, bây giờ trời nóng quá không để thịt qua đêm được, lát nữa ta và đại bá mẫu ngươi xuống bếp xử lý gà, ướp thịt ngon, nấu canh xương gà, sáng mai cho mọi người uống canh gà, vừa vặn cho A Viêm bồi bổ thân thể."

Sau khi Chúc lão thái thái thu xếp ổn thỏa mọi việc, Chúc Viêm và Viên Tiêu cùng nhau về phòng, dưới ánh nến trong phòng, hắn mới nhìn thấy rõ vết máu trên người Viên Tiêu, hắn nhìn Viên Tiêu nhanh chóng cởi áo ngoài nhuốm đầy máu, tim đập loạn xạ, nói không ra nguyên nhân, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì, nhìn Viên Tiêu cất áo ngoài vào một góc " Nếu ta không biết ngươi giết gà, ta còn tưởng ngươi đã giết người rồi."

"A, Ta làm sao mà giết người? Kỳ thật lúc giết gà ta sợ chết khiếp, nếu không thể mang hết ba con gà sống về, ta cũng không trực tiếp giết gà." Viên Tiêu hoảng sợ ngừng thu dọn xiêm y, bộ dáng vẫn còn bị sốc.

Thấy vậy, Chúc Viêm đoán Viên Tiêu bị dọa sợ những gì hắn nói, vì vậy hắn vội vàng xua tay để chuyển chủ đề "Ta chỉ nói vậy thôi, ngươi nhát gan quá, ta đi rửa mặt."

Chúc Viêm nhớ lại biểu tình của Viên Tiêu dưới ánh nến vừa rồi, đôi mắt tròn xoe của cậu hiện lên vẻ kinh ngạc, giống như một con thỏ trắng nhỏ đang lúng túng gặp phải kẻ thù mạnh, nhìn thế nào cũng có chút đáng yêu, Chúc Viêm càng nghĩ càng vui vẻ, mím môi rời khỏi phòng, không chú ý tới khuôn mặt rộ nụ cười yêu dã của Chúc Viêm trong phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro