Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Viên Tiêu, ngươi nhìn ta làm gì?

Chúc lão thái thái hắng giọng một cái "Các ngươi đều biết, hôm nay ta và Bạch Trân sẽ dẫn các nữ nhân trong thôn lên trấn trên bán vải, 3 nam nhân trong nhà thì bán đậu hũ như cũ, như vậy trong nhà còn lại Xuân Nha, A Viêm và Viên Tiêu, hôm nay trời vẫn nắng, ruộng đậu nành chắc thiếu nước rồi, Xuân Nha và Viên Tiêu đi tưới ruộng đi."

"Cái gì?" Vốn dĩ Xuân Nha đang đắm chìm trong đồ ăn ngon, bị Chúc lão thái thái đột nhiên an bài, suýt chút nữa làm rớt cái bát trong tay, đôi mắt hạnh của cô liên tục cầu cứu mẹ mình, không quên nói thêm "Bà nội, bà không cần ta giúp bán vải sao?".

"Không cần, bình thường ngươi chỉ đi xem náo nhiệt, hôm nay ngươi ở nhà làm việc đi!" Chúc lão thái thái không vui, Chúc Xuân Nha đang mong được đến trấn trên mỗi ngày, đơn giản là cô chỉ muốn làm ít việc nhà, trước đây bà chỉ nhắm mắt làm ngơ, nhưng bây giờ người ít việc nhiều, không phải lúc Chúc Xuân Nha hồ nháo.

Chúc Xuân Nha nhớ lại cảnh cô bị Chúc lão thái thái ra lệnh cưỡng chế không được ăn cơm trước đó, cô không dám nói gì, chỉ có thể trông mong nhìn mẹ, cúi đầu uống canh.

Không khí hiện trường lại trở nên yên tĩnh, trong nhà họ Chúc rất ít người dám thách thức uy quyền của Chúc lão thái thái trên bàn ăn, trừ phi người đó không muốn ăn nữa. Chúc Viêm ăn cơm no, nhìn mọi người, rồi nhìn thoáng qua Viên Tiêu đang uống canh, hắn ho khan một tiếng đánh vỡ yên tĩnh.

"Bà nội, ta và Viên Tiêu cùng đi, làm ruộng vốn là công việc của nam nhân, nhà khóa cửa rồi nên không sao, để Xuân Nha tỷ theo các ngươi lên trấn trên đi." Chúc Viêm không phải vì Chúc Xuân Nha, mà hắn không muốn trông nhà nữa, mấy ngày nay hắn dưỡng thương muốn mốc meo rồi, hắn cùng Viên Tiêu đi chăm sóc ruộng đậu, thuận tiện thử công cụ bổ trợ của mình.

"A Viêm, không cần đâu, cứ để Xuân Nha đi làm." Bạch Trân cảm kích Chúc Viêm, chỉ có Chúc Viêm dám nói vào thời điểm này, bà liếc nhìn nam nhân nhà mình đang giả câm.

Chúc lão thái thái nói thêm lời của Bạch Trân, từ chối Chúc Viêm "A Viêm, thân thể của ngươi chỉ mới khỏe, hôm nay mặt trời nắng gắt, nếu lại tổn thương nguyên khí, bà nội giống như bị lột tầng da vậy. Lần trước mới xảy ra chuyện, ta không muốn ngươi lại gặp chuyện nữa."

Chúc Viêm hiểu ý nghĩa trong lời nói của Chúc lão thái thái, lần trước nguyên chủ cùng Viên Tiêu đi làm ruộng, nhưng lại trượt chân rơi xuống sông, xem ra chuyện này đối với Chúc lão thái thái có ảnh hưởng rất lớn, nhưng hắn không thể vì người trong nhà lo lắng mà không làm việc, hắn trấn tĩnh lại, cố gắng thuyết phục Chúc lão thái thái "Bà nội, ta hứa sẽ không như lần trước, ta không còn ngốc nữa, ta có thể làm việc, chỉ cần cho cho ta một cơ hội. Về phần Xuân Nha tỷ, bà tìm cho tỷ ấy công việc khác là được".

"Đúng vậy, bà nội, trong thời gian này ta ở nhà chăm sóc A Viêm, làm việc cũng ít, hôm nay cho A Viêm cùng ta làm ruộng đi, ta chắc chắn không để A Viêm xảy ra chuyện nữa." Viên Tiêu nhận ra Chúc Viêm thực sự muốn ra ngoài, cùng Chúc Viêm năn nỉ.

" Ngươi ở nhà chăm sóc A Viêm hay đi làm đều hữu dụng." Chúc lão thái thái buông lỏng một chút, bà nhớ lại những lời lão nhân nhà mình nói đêm qua, Chúc Viêm hiện tại khỏi bệnh rồi, không ngốc nữa, sớm muộn gì thành gia lập nghiệp, bà không thể cứ nuông chiều trói buộc hắn, nam nhi chí tại tứ phương, bà không thể vì tình thương mà hủy hoại sự trưởng thành của Chúc Viêm, bà trầm mặc hồi lâu, thở dài thỏa hiệp nói: "Được rồi, hai ngươi đi đi, nhớ kỹ không làm quá sức."

"Bà nội yên tâm, ta mạnh mẽ lắm." Chúc Viêm nhe răng cười với Chúc lão thái thái.

Chúc lão thái thái đúng là cháu khống, thấy Chúc Viêm cười, cuối cùng trên khuôn mặt âm trầm của bà cũng lộ ra nụ cười, mọi người thấy vậy mới yên lòng, tiếp tục ăn cơm.

******

Sau khi ăn sáng xong, Chúc Viêm tiễn Chúc lão thái thá và những người khác trong nhà, khóa cửa rồi cùng Viên Tiêu đến ruộng đậu. Ruộng nhà họ Chúc và ruộng của những người nông dân khác đều ở dưới chân núi Nam Sơn, mỗi nhà ở thôn Kim Sa đều phải đi bộ một quãng đường nhất định mới có thể làm ruộng.

Trên đường đi Chúc Viêm nhìn hoa cỏ xung quanh, sinh trưởng không khả quan, không chỉ vậy, hoa màu trên ruộng ven đường cũng sa sút, Chúc Viêm có chút khó hiểu "Đất đai của thôn chúng ta hình như không có nhiều dinh dưỡng."

"Gì? A Viêm ngươi nói gì?" Viên Tiêu tập trung đi đường nên không nghe rõ lời của Chúc Viêm nói.

Ngay lúc Viên Tiêu dò hỏi, Chúc Viêm liền sửa lại lời vừa rồi "Ý ta là, cây con trong ruộng của chúng ta không phát triển mạnh, là do đất sao?".

"À, là thế này. Mấy năm trước có thiên tai, mưa lớn cuốn trôi đất đai nhà cửa trong thôn, sau đó trồng gì cũng thu hoạch không tốt." Viên Tiêu nói về tình hình trước đó "Cho dù chúng ta có bón bao nhiêu phân vào đất, trồng trọt gì cũng không tốt. Lí chính và các tộc lão cùng nhau làm việc trong một thời gian dài, yêu cầu mọi người trồng những loại cây có thể chống chịu tốt."

Trờinóng, gió thổi hừng hực, Chúc Viêm lau mồ hôi trên mặt, nhìn xung quanh, nhớ đếnnước suối của mình, từ khi uống nước suối, cơ thể cảm thấy khỏe hơn, người uốngđược thì cây trồng cũng uống được, đồng thời hắn cũng nghĩ đến vườn rau mình tướilúc nửa đêm, không có bất kỳ phản ứng phụ nào, vậy thì đậu nành cũng có thể thửxem sao?

Chúc Viêm tính toán mọi cách, cũng may có Viên Tiêu làm bạn, hắn không có làm quá mức, Chúc Viêm nhìn những cây đậu con yếu ớt đung đưa trong gió trên ruộng của mình, khao khát thể hiện tài năng của hắn mạnh mẽ hơn, nhưng bây giờ có Viên Tiêu ở bên cạnh, hắn vội vàng sử dụng có thể khiến Viên Tiêu sợ hãi, dù sao Viên Tiêu cũng là một thanh niên trẻ nhút nhát, hắn nên quan tâm nhiều hơn.

"A Viêm, ta đi làm cỏ, ngươi đứng ở chỗ này đi." Viên Tiêu mang đôi giày rơm do chính mình đan, xắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay mịn màng mềm mại. Sau đó, cậu đội chiếc mũ rơm quen thuộc để che nắng, khi bước vào ruộng đậu nành, cậu không khỏi dừng lại một lần nữa, quay lại lo lắng nhìn A Viêm, "A Viêm, ruộng nhà ta gần bờ sông, ngươi đừng ra bờ sông nữa."

"Ta làm việc chung với ngươi, vậy ngươi không cần phải lo lắng cho ta nữa." Chúc Viêm nhìn khuôn mặt trẻ con có tính ông cụ của Viên Tiêu, ngữ khí cũng dịu dàng hơn rất nhiều, hắn cầm cuốc lên, không để ý đến Viên Tiêu ngăn cản, một mình nhảy xuống ruộng, không ngờ lại bị Viên Tiêu nắm lấy tay áo của hắn.

"Chờ đã, ta làm giày rơm cho ngươi, giày vải đi xuống ruộng khó giặt sạch lắm." Viên Tiêu nói xong liền quay người đi, đến gốc cây cổ thụ đối diện chặt vài nhánh, ngồi dưới gốc cây đan giày rơm cho Chúc Viêm.

Chúc Viêm đứng bên cạnh ngây ngốc nhìn Viên Tiêu, mỗi khi cẩn thận quan sát Viên Tiêu, sẽ phát hiện Viên Tiêu hình như so với trước còn đẹp hơn, nếu là thời hiện đại có lẽ sẽ được rất nhiều cô gái theo đuổi, nhưng bây giờ chàng trai trẻ này phu lang nuôi từ nhỏ của mình! Chúc Viêm lại bắt đầu suy nghĩ miên man, lúc này Viên Tiêu cũng đan xong giày rơm đưa cho Chúc Viêm "A Viêm, thời gian có chút eo hẹp, ta đan không đẹp lắm, ngươi mang tạm đi, lát nữa về nhà ta sẽ đan thêm cho ngươi mấy đôi, cho ngươi mang đi làm ruộng". 

"Không không không, cái này đẹp rồi." Chúc Viêm vuốt ve giày rơm trong tay, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười, nếu không phải hắn vội vàng xuống ruộng, nhất định sẽ luyến tiếc đi đôi giày rơm tinh xảo như vậy.

Chúc Viêm đi giày rơm đội mũ rơm, cùng Viên Tiêu xuống ruộng làm cỏ, ruộng của Chúc gia rất lớn, gần tới chiều hắn và Viên Tiêu mới dọn sạch cỏ.

"Ai, cuối cùng cũng xong rồi. Mọi người đều nói đất đai của chúng ta không tốt, không dọn dẹp thì cỏ dại mỗi ngày một cao." Viên Tiêu làm ruộng hồi lâu, duỗi thẳng người, giơ hai tay lên trên đầu, tiếng rên rỉ nhỏ như tiếng mèo.

Chúc Viêm nhìn dáng vẻ của Viên Tiêu cười cười, duỗi eo giống như Viên Tiêu, hắn thân cao thể tráng, bây giờ hắn đang làm động tác giống như Viên Tiêu, cũng không thể hiện bộ dáng ngây thơ của Viên Tiêu, nhưng thay vào đó lại có cảm giác là tên ngốc to lớn đáng yêu, làm Viên Tiêu mím môi không nói nên lời.

Chúc Viêm đương nhiên không biết Viên Tiêu đang cười cái gì, hắn chỉ trả lời Viên Tiêu "Bà nội để chúng ta chăm sóc ruộng là đúng, ngươi xem ruộng của chúng ta không màu mỡ, để cho cỏ dại mọc lên, làm sao có chỗ cho đậu nành sống?".

"Đúng vậy! Bà nội cũng nói như vậy." Viên Tiêu đồng ý, sau đó nhịn không được nhìn về phía Chúc Viêm, kể từ khi Chúc Viêm hết ngu ngốc, cả người hắn đã thay đổi, không chỉ đẹp trai hơn trước mà còn thông minh hơn.

Đột nhiên không có việc gì làm, Chúc Viêm quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Viên Tiêu, hắn theo bản năng sờ cằm, nhớ lại lời mình vừa nói, sợ bại lộ điều gì, nhưng hắn hồi tưởng hồi lâu, cũng không cảm thấy mình nói sai cái gì, không khỏi nhìn Viên Tiêu "Viên Tiêu, ngươi nhìn ta làm gì?"

"A, không có việc gì, ta chỉ cảm thấy A Viêm đẹp hơn lúc trước." Viên Tiêu híp mắt cười ngây ngô, khiến người ta không thể nghi ngờ lời cậu nói lúc này, Chúc Viêm gật đầu tiếp tục chơi với cây con, cậu chủ động nói "A Viêm, bây giờ chắc đã đến chiều rồi, chúng ta ăn chút lương khô lót dạ đi!"

Viên Tiêu nói xong, Chúc Viêm đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời đang lặn "Cũng đúng, hai chúng ta cũng gần xong việc rồi, việc duy nhất cần làm là tưới nước cho cây con, hai ta ăn cơm trước đi!".

Nói là ăn cơm chính là cầm hai cái bánh bột ngô ăn đỡ đói, cũng may Chúc Viêm không kén ăn, hắn ăn bánh bột ngô trong tay, nhưng Viên Tiêu đang nhai bánh bột ngô có phần trầm tư.

"Viên Tiêu, ngươi sao vậy?"

"Không có việc gì, ta chỉ cảm thấy lương khô chúng ta không có hương vị gì."

Chúc Viêm cảm thấy đây là một cơ hội, một cơ hội để mình thử nghiệm, hắn đảo mắt một cái, nói "Ta cũng nghĩ như vậy, nếu có trái cây ăn thì tốt biết mấy."

Viên Tiêu người hằng năm ăn nhờ ở đậu, được chỉ điểm bởi Chúc Viêm lập tức nói "Hay là ta đi hái chút dâu tằm cho ngươi ăn, bây giờ dâu tằm trong núi ăn ngon lắm."

"Vậy ngươi đi đi, ta ở đây chờ ngươi." Chúc Viêm rất cao hứng khi Viên Tiêu hợp tác, Viên Tiêu lại bắt đầu do dự, hắn liên tục trấn an " Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không làm việc gì."

Với sự bảo đảm của Chúc Viêm, Viên Tiêu nhanh chóng chạy đến khu rừng, Chúc Viêm nắm bắt cơ hội, vội vàng thử công cụ bổ trợ của mình.

Tuy rằng Chúc gia có rất nhiều đất đai, nhưng cũng không chịu nổi nước suối có thể điều chỉnh phạm vi và liều lượng của Chúc Viêm, toàn bộ đồng ruộng hắn đã tưới xong, hắn còn lấy thùng nước để kế bên, một lúc sau Viên Tiêu mới quay lại hỏi.

Ở đây, Viên Tiêu cũng đang chạy đua với thời gian, hái vài quả dâu tằm và quả nhót, bước nhanh xuống đất, nói thật cậu vẫn không yên tâm về Chúc Viêm, cho dù Chúc Viêm không còn ngu ngốc nữa, cậu vẫn không buông xuống được, cậu cho rằng mình làm vậy là vì biết ơn mẹ của Chúc Viêm, Chu Quế Hương, nhưng cậu không biết mọi thứ đang lặng lẽ thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro