Chương 41 - 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Thế gian với nỗi lòng nặng nề

Báo cho Mộ Chi Minh chuyện phải tức khắc hồi kinh, Cố Hách Viêm về tới lều lớn chủ soái, sau đó ánh mắt cả ngày ảm đạm, mất hồn mất vía.

Sáng sớm hôm sau, Từ Tri Vi cầu kiến, Cố Hách Viêm cho người vào doanh trướng.

Từ Tri Vi vào quân doanh liền mở miệng nói: "Tướng quân, Mộ đại......"

Cố Hách Viêm nhẹ giọng đánh gãy lời hắn nói: "Không cần phải nói, ta biết."

Hắn biết Mộ Chi Minh ngày hôm qua đột nhiên rời quân doanh, không lưu lại lời nào. "Tướng quân ngươi biết?"

Từ Tri Vi sửng sốt.

"Ân." Cố Hách Viêm gật gật đầu.

Từ Tri Vi sốt ruột: "Vậy tướng quân ngươi mau đi qua đi!"

Cố Hách Viêm nghi hoặc: "Đi qua? Đi đâu?"

Từ Tri Vi nghĩ thầm ngươi biết cái đầu ngươi: "Xe ngựa Mộ đại nhân ngừng chờ ở cửa quân doanh! Tướng quân ngươi không đi tiễn hắn sao?"

Cố Hách Viêm bỗng dưng đứng lên, sửng sốt sau một lúc lâu mới nói: "Hắn còn chưa đi?"

Từ Tri Vi vội nói: "Còn chưa có đi!"

Cố Hách Viêm hoang mang rối loạn mà đi ra ngoài hai bước, bỗng nhiên bước chân dừng lại, chần chờ nói: "Ta.... Ta không đi, ngươi thay ta đi tiễn hắn đi."

Tuy rằng không biết vì sao Mộ Chi Minh không giống kiếp trước tức giận đến nỗi cùng ngày liền rời đi, nhưng những lời nói kia của mình vào ngày hôm qua hẳn là đã chọc hắn tức giận.

Không nói như vậy, Cố Hách Viêm không biết còn có lý do thoái thác gì mới có thể bắt Mộ Chi Minh lên đường trở về ngay tức khắc, biên cương ngày đông giá rét tiết trời lạnh giá, càng ngày càng lạnh, bệnh Mộ Chi Minh nhất định là ngày càng nặng thêm.

Từ Tri Vi hoảng sợ: "Tướng quân ngươi vì sao không tự mình đi tiễn Mộ đại nhân?"

Cố Hách Viêm nói: "Ngày hôm qua xảy ra một chút mâu thuẫn, hắn là lúc này hắn không muốn gặp ta."

Từ tòng quân sư cảm thấy mình thật là sầu muốn chết, nếu không ngại Cố Hách Viêm tốt xấu gì cũng là chủ soái tướng quân của mình, bằng không Từ Tri Vi đã đem lời trong lòng rống lên: Mau chóng lấy khí thế khi ngươi ở trên sa trường tay chém giết địch không chớp mắt một cái ra! Hùng dũng oai vệ mà đi tiễn cho lão tử! Tính cách biệt nữu của ngươi sẽ không lấy được vợ ngươi có biết hay không, đi mau!!!

Từ tòng quân sự nghiêm mặt nói: "Tướng quân, ngươi có thể suy nghĩ lại, có nhiều việc, nhất thời không làm, hối hận cả đời!"

Mà lúc này, bên chòi mộc canh gác của quân doanh, Mộ Chi Minh đã lẳng lặng đứng đợi ở bên xe ngựa một lúc lâu.

Mới vừa rồi Hạ Hầu Hổ cùng Từ Tri Vi tới tiễn, sau khi Mộ Chi Minh nói cảm tạ  thử hỏi: "Vì sao không thấy Cố tướng quân? Buổi sáng hắn có quân vụ quấn thân, không tiện đến sao?"

Hạ Hầu Hổ nói: "Cố tiểu tướng quân vẫn luôn rất bận,...."

Từ Tri Vi cao giọng đánh gãy: "Không! Hắn không bận!!!"

Kêu ngươi dụng tâm cảm thụ! Toàn mẹ hắn cảm thụ được chó trong bụng!!

Từ Tri Vi nói: "Mộ đại nhân chờ ở đây, phỏng chừng là Cố tướng quân nhớ lầm canh giờ, ta đi xem một chút." Dứt lời túm lấy Hạ Hầu Hổ vội vàng rời đi.

Mộ Chi Minh vì thế đứng chờ ở bên xe ngựa không nói một lời, trông mòn con mắt. Văn Hạc Âm ở một bên nhìn không được nữa: "Cái gì mà nhớ lầm canh giờ, tướng quân kia rõ ràng là không muốn tới, thiếu gia chúng ta đừng đợi nữa, khẳng định đợi không được, trở lại kinh thành đi."

Mộ Chi Minh trầm ngâm một lát, đột nhiên cất bước đi đến quân doanh.

"Ai ai ai! Ngươi đi đâu đó?" Văn Hạc Âm vội vàng đuổi kịp.

Mộ Chi Minh nói: "Tung ngã bất vãng, tử ninh bất lai*?"

(nôm na là mặc dù ta không đến, ngươi cũng không đến sao?)

Văn Hạc Âm không hiểu ra làm sao: "Cái gì, ý tứ có gì?"

Mộ Chi Minh nói: "Ta đi tìm hắn, gặp mặt nói lời cáo biệt."

Văn Hạc Âm hô to: "Đầu óc ngươi hỏng rồi!!"

Mộ Chi Minh cười vang trả lời: "Ngươi coi như đầu óc ta hỏng rồi đi! "

Hắn vừa dứt lời, ở xa truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, Mộ Chi Minh quay đầu lại nhìn, ánh mắt cố định ở một chỗ.

Cũng như khi gặp nhau ở bên ngoài tường thành phía Bắc, gió lướt nhẹ qua ống tay áo bạch y trắng hơn tuyết thiếu niên tướng quân ở xa xa mà ghìm ngựa dừng lại, động tác xuống ngựa lưu loát soái khí.

Lần này Mộ Chi Minh không đợi tại chỗ, mà y sải bước đi nhanh về phía hắn.

Hồ* nhạn bay về phía nam, gió bắc cuốn gãy bạch thảo trên mặt đất, hai người đứng mặt đối mặt với nhau, mắt Mộ Chi Minh như ngôi sao khẽ xoay chuyển, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, chắp tay hành lễ: "Cố tướng quân, ngươi đã đến rồi."

(Thời xưa chỉ các dân tộc phía bắc và phía tây TQ)

Cố Hách Viêm nhìn hắn, ánh mắt phút chốc không di chuyển: "Ân."

Mộ Chi Minh bỏ qua thương cảm mà thở dài nói: "Năm đó ngoại ô ta tiễn ngươi, mà nay biên cương ngươi tiễn ta, sơn nhất trình thủy nhất trình, tụ tán chung có khi."

Cố Hách Viêm: "Lần này hồi kinh, trên đường đi cẩn thận một chút."

Mộ Chi Minh: "Hảo, Cố tướng quân ở bên ngoài biên cương này, cũng nên tự chiếu cố tốt mình, không biết tướng quân có chuyện muốn ta tiện thể mang theo hồi kinh hay không?"

Cố Hách Viêm: "Thay ta thăm hỏi sức khỏe Lương dì và mọi người."

Mộ Chi Minh: "Tướng quân yên tâm, ta nhất định sẽ chuyển lời."

Nói xong, hai người nhìn nhau không nói gì một lát, Cố Hách Viêm nói: "Ngươi.... Đi đi."

Ba từ, nói rất nhẹ nhàng, giống như là lo lắng quấy nhiễu cái gì đó, có lẽ đó là thế gian nhộn nhịp và nỗi lòng nặng trĩu.

Mộ Chi Minh lại lần nữa hành lễ bái biệt rời đi, hắn quay lại xe ngựa, Văn Hạc Âm nhịn không được nói: "Ngươi đợi non nửa canh giờ gió thổi, chỉ vì nói hai ba câu như vậy sao?"

"Ân, rất giá trị." Mộ Chi Minh cong mắt cười nói.

Văn Hạc Âm hoảng sợ: "Trở về thật sự nên mời Khuông đại phu trị bệnh cho ngươi"

Mộ Chi Minh không nói tiếp chỉ cười nhạt, xe ngựa đã đi, một đường về nam, ở trên đại mạc nghiền qua cát vàng, lưu lại mấy đạo vết bánh xe thật sâu, có người dõi mắt trông về phía xa, đến khi vết bánh xe bị gió cát bao trùm cũng chưa xoay người rời đi.


Chương 42 Cái bụng này không biết cố gắng a

Nửa tháng sau, Mộ Chi Minh trở lại kinh thành, mẫu thân Cung thị cùng Thải Vi biết được tin tức hắn hồi kinh, sáng sớm liền chờ ở trước cửa phủ.

Mộ Chi Minh bái kiến cha mẹ, nói việc nhìn thấy nghe thấy ở biên cương với bọn họ, định sáng mai vào cung yết kiến Thánh Thượng, quay trở về đông sương phòng nghỉ ngơi. Thải Vi bận trước bận sau, một khắc cũng không dám chậm trễ, Mộ Chi Minh cùng nàng về nội phòng, một gã sai vặt nhỏ tuổi bưng thau đồng đựng đầy nước ấm vội vàng đến, do đi sốt ruột, văng ra một ít, Thải Vi thấy, mày nhăn lại: "Tay chân không nhanh nhẹn như vậy?"

Gã sai vặt kia kinh hoảng thất thố, liên tục xin lỗi.

"Không có việc gì, ngươi đi xuống đi." Thải Vi xua xua tay, dọn dẹp sạch sẽ mặt đất, lấy lụa bố sạch sẽ tẩm nước ấm sau đó vắt khô, lau rửa gương mặt hai tay dính đầy gió bụi của Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh nghi hoặc nói: "Ta bất quá rời đi mới có nửa năm, trong phủ sao có nhiều gương mặt mới như vậy?"

Thải Vi cười nói: "Thiếu gia người có điều không biết, Thất hoàng tử trước đó vài ngày phong vương, phủ đệ nằm ở bên cạnh hoàng thành, phu nhân lo lắng hắn xuất cung người hầu hạ bên cạnh không thoải mái, chọn trong phủ mười mấy gã sai vặt nha hoàn lanh lợi thông minh qua đó, cho nên chỗ chúng ta liền ít người, hôm qua lão quản gia dẫn không ít người mới tới."

"Thì ra là thế." Mộ Chi Minh gật gật đầu, trầm tư suy nghĩ sau đó nhẹ giọng hỏi: "Vậy.... Ngũ hoàng tử có phải cũng phong vương hay không?"

Thải Vi gật đầu đáp: "Đúng vậy."

"Ngày đó thật là càng ngày càng gần...." Mộ Chi Minh lo lắng xung soái, nhỏ giọng nỉ non.

"Ngày gì a?". Thải Vi khó hiểu.

"Không có gì." Mộ Chi Minh ngẩng đầu lên.

"Thiếu gia sớm chút nghỉ ngơi đi, ngươi nhìn ngươi, vốn dĩ đã gầy, hiện giờ đi biên cương một chuyến lại gầy thêm một vòng, ai, đừng nói phu nhân đau lòng, ta thấy, ta cũng thương....." Thải Vi thở dài..

"Không khoa trương như vậy đi." Mộ Chi Minh cười nói, "Yên tâm đi, về nhà mấy ngày liền dưỡng trở lại."

Thải Vi giúp hắn chà lau qua mặt cùng tay, lại giúp hắn cởi xuống phát quan: "Ta ngày mai liền đi dặn dò nữ đầu bếp, kêu nàng làm đồ ăn ngươi thích ăn nhiều một chút! "

Kinh thành vào đông tuy tuyết cũng lạnh thấu xương, nhưng Mộ gia phủ lại vì đoàn viên nơi chốn ái ý hoà thuận vui vẻ, ngay cả hai tôn sư tử bằng đá ở trước cửa kia cũng có người cho phủ thêm áo khoác đỏ thẫm.

Hôm sau, Mộ Chi Minh tiến cung yết kiến Thánh Thượng, bẩm báo mọi việc tra xét được ở biên cương, Thánh Thượng nghe xong tức giận, mệnh mười hai sát sử tức tốc đi biên cương tra xét chuyện tự tiện thu thuế, thanh trừng tham quan ô lại.

Mà Mộ Chi Minh vì lập công lớn, ban thưởng tơ lụa vàng bạc, nhậm chức Lễ Bộ thị lang.

Rời khỏi Tuyên Đức điện, Mộ Chi Minh đi Phượng Nghi Cung yết kiến Quý Phi nương nương.

Phượng Nghi Cung trước sau như một bụi hoa lộng lẫy, cho dù là vào đông giá lạnh khắc nghiệt, xa xa là có thể nhìn thấy cây mai lạnh lẽo như quỳnh chi trong sân, ấm hương làm say lòng người, Quý Phi nương nương vẫn ung dung trang nhã như xưa, minh diễm động lòng người, nghe nói Mộ Chi Minh tới, xách váy chạy chậm đến trước cửa điện đón hắn, dường như năm tháng có trôi qua bao lâu cũng không ảnh hưởng đến sự linh động của nàng:" Tiểu Ly Chu, ngươi đã trở lại! "

"Quý Phi nương nương, lâu rồi không gặp" Mộ Chi Minh chắp tay muốn hành lễ, bị Quý Phi nương nương túm một phen vào trong cung điện: "Tiểu Ly Chu, nửa năm không gặp với ta còn mới lạ sao? Hành lễ cái gì nha, mau vào đi~"

Quý Phi nương nương lôi kéo Mộ Chi Minh đến trước đệm mềm chỉ vàng thêu mẫu đơn trong điện, ấn hắn ngồi xuống, lại mệnh cung nhân lấy trái cây ăn cùng hắn: "Mấy ngày này ta đều buồn muốn chết, ngươi nói chuyện ở biên cương với ta, chỗ đó chơi vui không? "

"Chơi vui, nhưng thật sự rất lạnh." Mộ Chi Minh thả lỏng, không hề lễ nghĩa từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, hai tay nâng lên, "Nương nương, đây là ta mang về từ trấn nhỏ ở biên cương, không biết người có thích hay không."

"Mau đem tới ta xem xem." Quý Phi nương nương cong mắt cười nói.

Cung nhân chờ bên cạnh. Tiến lên nhận hộp gỗ nhỏ từ trong tay Mộ Chi Minh, đưa cho Quý Phi nương nương, nàng cười tiếp nhận, mở ra nhìn.

Trong hộp gỗ có ba con búp bê nhỏ bằng tượng đất, người mặc phục sức dị vực phương bắc, thủ công không tính là tinh xảo, nhưng thắng ở cái thú vị, liếc mắt một cái tựa hồ có thể thấy phong cảnh bao la rộng lớn ở bên ngoài kia.

Quý Phi nương nương vui sướng mà cầm tượng đất kia, yêu thích không buông tay: "Ai nha! Thật đáng yêu! Quả nhiên vẫn là tiểu Ly Chu hiểu ta! "

Mộ Chi Minh nói: "Khi còn nhỏ nghe phụ thân nói, nói ngài khi niên thiếu yêu thích ngao du thiên hạ một mình, thu thập các vật dị vực kỳ lạ, làm cho mũi của tổ phụ xiêu vẹo vì tức giận."

Quý Phi nương nương che miệng cười nói: "Đúng vậy, bọn họ đều nói ta là nữ hài, làm sao có thể chạy loạn khắp nơi, còn ra thể thống gì, nhưng ta mới mặc kệ bọn họ nói cái gì, ta chính là muốn đi đâu liền đi đó, khi đó Mộ Thanh Uyển chính là...." bỗng nhiên, thanh âm nàng nhỏ xuống, tựa như nghĩ đến chuyện gì, suy nghĩ mơ hồ, lời nói nói ra yếu đến cơ hồ gần như không thể nghe thấy được,"........Chính là vô câu vô thúc*......."


*Vô câu vô thúc hình dung sự tự do, không ràng buộc

Mộ Chi Minh nhẹ giọng gọi nàng: "Nương nương?"

"A." Quý Phi nương nương phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng cười:" Không có việc gì, nghĩ tới những ngày trước kia một chút! Tiểu Ly Chu, mau nói cho ta nghe một chút ngươi nhìn thấy gì nghe thấy gì, Bạch thành ở phía bắc nơi đó ta còn chưa có đi qua đâu!"

Ngày ấy, bức tường cung màu son khóa thật sâu hàn mai*, tuyết trắng xóa tan vỡ trong đình, trong Phượng Nghi Cung, Mộ Chi Minh thuật lại sinh động như thật phong thổ đại mạc bên ngoài kia cho Mộ Thanh Uyển.

*Hàn mai

Cho đến khi Mộ Chi Minh hành lễ rời đi, Quý Phi nương nương vẫn chưa đã thèm, lưu luyến không rời mà lôi kéo tay hắn kêu hắn lần sau lại vào trong cung gặp mình, Mộ Chi Minh đáp ứng liền ba tiếng, Quý Phi nương nương mới cho hắn rời đi.

Mộ Chi Minh rời Phượng Nghi Cung, ở khúc quẹo hành lang đụng phải Khuông đại phu, Khuông đại phu ước chừng là già cả mắt mờ, thấy Mộ Chi Minh liền kêu: "Quý Phi nương nương?"

Mộ Chi Minh vội vàng kéo hắn, quay lại chào với Khuông đại phu, cười vang nói: "Khuông đại phu ta biết ta với Quý Phi nương nương có bộ dạng tương tự, nhưng cũng không tới nỗi mở mắt có thể nhận sai đi? "

"Ai ô ô, thật là người già hồ đồ, hồ đồ." Khuông đại phu cẩn thận nhìn, vỗ trán liên thanh ảo não, mặt già đều đỏ lên, "Là Ly Chu à, ngươi từ biên cương đã về rồi?"

"Đúng vậy." Mộ Chi Minh hướng Khuông đại phu chắp tay thi lễ, "Ngài tại sao đột nhiên tới Phượng Nghi Cung? Chẳng lẽ..... Quý Phi nương nương thân thể không khoẻ, nhưng ta vừa mới yết kiến, nàng nhìn rất có tinh thần."

Khuông đại phu chần chờ một lát, giữ chặt tay Mộ Chi Minh, đè thấp thanh âm: "Ly Chu à, ngươi từ nhỏ đã thân cận với Quý Phi nương nương, không phải người ngoài, ta liền nói cho ngươi, là Thánh Thượng mệnh ta tới bắt mạch cho Quý Phi nương nương."

"Ân?" Mộ Chi Minh nghi hoặc, "Vì sao?"

"Ai nha....bụng Nương nương, không biết cố gắng." Khuông đại phu bất đắc dĩ nói, "Nhiều năm như vậy rồi, không có động tĩnh."

Mộ Chi Minh hơi hơi giật mình.

Nghĩ đến xác thật cổ quái, Quý Phi nương nương vào cung nhiều năm như vậy, Thánh Thượng đối với nàng toàn tâm toàn ý ân sủng không giảm nửa phần, nhưng hai người ngoại trừ Phó Tế An, thế nhưng lại không mang thai.

"Bởi vì việc này, Hoàng Thượng đã nổi nóng mấy năm, ai, không nhiều lời cùng ngươi." Khuông đại phu xua xua tay, "Ta phải đi Phượng Nghi Cung."

Hai người bái biệt, Mộ Chi Minh tiếp tục bước ra ngoài cung, hắn cũng không biết vận khí của mình hôm nay ra sao, chưa đi được hai bước không ngờ lại gặp được một người.

Lần này gặp phải, là Phó Nghệ.


Chương 43 Chung quy trốn không được sự lụi tàn của hoa

Phó Nghệ trong tay xách theo một cái hộp đồ ăn bằng gỗ đỏ khảm hồng mai lá vàng, án mắt hai người chạm nhau, từng người sửng sốt, sau Phó Nghệ cười cười: "Ly Chu, ngươi từ biên cương đã trở về?"

Mộ Chi Minh tâm tình phức tạp, bưng dáng vẻ chắp tay thi hành lễ: "Bái kiến Túc Vương điện hạ."

Sáu cái chữ này thế nhưng làm đồng tử Phó Nghệ đột nhiên co rút, nhưng hắn là người có tâm tư cực kỳ trầm ổn, cho dù nội tâm sớm đã nổi lên sóng to gió lớn, lời nói ngữ điệu động tác không lộ nửa phần.

Hắn áp xuống ngạc nhiên trong lòng, cười nói: "Mới vừa rồi là đi Phượng Nghi Cung gặp Quý Phi nương nương sao?"

Mộ Chi Minh còn chưa phát hiện manh mối, đứng dậy: "Đúng"

Phó Nghệ nhìn Mộ Chi Minh, mặt mày hắn tinh tế đoan trang, hắn cảm thụ được ngôn ngữ lạnh nhạt, chậm rãi nói: "Ly Chu, ta nghĩ giữa chúng ta, có lẽ có chút hiểu lầm."

"Hiểu lầm?" Mộ Chi Minh cười lạnh, "Túc Vương điện hạ là muốn nói cử chỉ vô lễ lúc trước gọi thẳng tên Quý Phi nương nương, là ta hiểu lầm ngài cái gì sao?"

Phó Nghệ đột nhiên tiến lên một bước đè lại bả vai Mộ Chi Minh, sức lực lớn, Mộ Chi Minh cảm thấy đau, mày nhịn không được nhăn lại, Phó Nghệ nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn cười nhạt nói: "Sự kiện kia, ta sẽ không giải thích, nhưng ta muốn cho ngươi biết, ta thật sự rất hoài niệm những ngày thân mật khăng khít khi chúng ta còn nhỏ, mà nay ta đã phong vương, ở ngoài hoàng cung, trong phủ chuẩn bị điểm tâm với trà xanh ngươi yêu thích, đợi ngươi đến bất cứ lúc, Ly Chu, kiếp này hai ta, nhất định phải hảo hảo có một cuộc trò chuyện dài."

Dứt lời, Phó Nghệ không chờ Mộ Chi Minh phản ứng, buông bờ vai của hắn ra, nói câu cáo từ, đi nhanh lướt qua hắn rời đi.

Phó Nghệ đi đến tiền điện Phượng Nghi Cung, liếc mắt một cái nhìn thấy hàn mai nở đến cực kỳ diễm lệ ở đình viện, thoáng như máu chói mắt trên bậc thang trắng như ngọc của Đông cung năm ấy, Phó Nghệ tiến lên, ngắt một cành mai, cầm ở trong tay thưởng thức, tự nhủ cười nói: "Ta tuy đã phong vương, nhưng hôm qua mới có danh hiệu hơn nữa còn chưa chiêu cáo, Ly Chu ngươi thật sự là bởi vì tin tức linh thông mới gọi ta là Túc Vương sao? A, thú vị thú vị."

Khi nói chuyện, Phó Nghệ vừa quay đầu, thấy Khuông đại phu từ trong cung điện đi ra, hắn không tiến lên chào hỏi, đám người đi rồi, mới đi vào cung điện.

Cung nhân bẩm báo, dẫn Phó Nghệ vào điện, Quý Phi nương nương nằm ở trên giường La Hán khắc hoa mẫu đơn thấy Phó Nghệ đi tới, giơ tượng đất trong tay lên khoe ra: "Nghệ nhi ngươi xem, Ly Chu cho ta"

Phó Nghệ đem cành hoa mai trong tay đưa cho cung nhân, dặn dò lấy nước cho vào bình hoa dưỡng một thời gian, hành lễ sau đó đặt hộp đồ ăn ở trên bàn lùn trước giường La Hán: "Người nếu thích tượng đất, ta sai người đi biên cương mang trở về một rương. "

Quý Phi nương nương cười nói: "Ngươi biết rõ ta thích không phải tượng đất, mà là tâm ý của tiểu Ly Chu, đây là cái gì?"

"Bánh in hạt mè." Phó Nghệ mở cái hộp đồ ăn.

"A! Đây là ở ngoài thành hoàng cung, ta từ nhỏ đến lớn đều ăn điểm tâm bánh in hạt mè của gia đình này!" Quý Phi nương nương liếc mắt một cái nhận ra, vui vẻ ra mặt, "Thật là không uổng công thương hai ngươi ai ai cũng đều biết tâm tư ta như thế nào, đúng rồi, Tiểu Nhạn, thay ta lấy đồ tốt sáng nay thu được ở trong nội điện ra."

Thị nữ Tiểu Nhạn ứng thanh, đứng dậy đi vào nội điện, ôm cái hộp gỗ dài bằng nửa chiều dài cánh tay ra giao cho Phó Nghệ.

Phó Nghệ biết rõ hộp gỗ là cái gì, vẫn giả dạng làm bộ dáng nghi hoặc hỏi: "Đây là vật gì"

Quý Phi nương nương cho lui cung nhân: "Vàng bạc châu báu, ta thấy Hoàng Thượng chuẩn bị lễ vật phong vương, ngươi kém Tế An quá nhiều, ta tiếp viện cho ngươi nhiều chút. "

Phó Nghệ nói: "Nương nương thật ra cũng không cần như thế, sớm đã thành thói quen của ta, Tế An từ nhỏ thông minh lanh lợi, được Hoàng Thượng sủng ái, Hoàng Thượng ban thưởng cho hắn nhiều, như là lẽ thường tình làm người."

Quý Phi nương nương thở dài: "May mắn Nghệ nhi ngươi hiểu chuyện, nhận lấy đi, đây là tâm ý của ta ngươi nếu không nhận, ta sẽ tức giận!"

Phó Nghệ cười cười: "Cảm tạ nương nương, ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh."

Quý Phi nương nương cong mắt, duỗi tay vặn mở hộp đồ ăn bánh in hạt mè cho vào trong miệng, chỉ cảm thấy thơm ngọt mềm mại, cực kỳ ngon miệng, nàng hơi hơi nghiêng đầu, bỗng nhiên ánh mắt dừng ở trên cành mai hồng mới vừa rồi Phó Nghệ bẻ kia, trong lòng cảm khái.

Đã là hoa mai cô độc, dù cho dùng nước trong với sứ men xanh dưỡng, chung quy cũng không trốn được lúc lụi tàn.

Chương 44 Kính nhau một ly ước mong hy vọng

Đang là lúc khói liễu phủ đầy hoàng đô, Lễ Bộ lựa chọn ngày lành tháng tốt, chiêu cáo thiên hạ: Ngũ hoàng tử phong vương, ban hào Túc, Thất hoàng tử phong vương, ban hào Hiền.

Bảy ngày sau, Hiền vương Phó Tế An mở tiệc tại phủ Vương gia, đủ các quan lại tới cửa.

Mộ Chi Minh cùng phụ thân đi chúc mừng, xe ngựa còn chưa đi đến trước phủ Vương gia, ở xa xa đã không thể tiến về phía trước một tấc, chỉ thấy giăng lồng đèn đỏ thẫm kết hoa đầy đường, khách đến đầy nhà, tân khách như mây.

Vă Hạc Am đi theo Mộ Chi Minh Văn líu lưỡi: "Khí thế thật lớn."

Mộ Chi Minh nói: "Thế nhân đều biết Hiền vương điện hạ từ nhỏ được Hoàng Thượng sủng ái, khách quý chật nhà chẳng có gì là lạ."

Tuy ngoài phủ Vương gia ngựa xe kín cửa, nhưng bên trong phủ ngay ngắn trật tự, xe ngựa Yến quốc công vừa đến cửa phủ đệ, lập tức có gã sai vặt tiến lên thỉnh Mộ Bác Nhân cùng Mộ Chi Minh vào phủ, mà Văn Hạc Âm thân là thị vệ chỉ có thể chờ ở sân phụ, không thể cùng đến chính sảnh.

Đi qua hành lang lịch sự tao nhã quanh co, chỉ thấy cây mọc xanh um, phi các lưu đan*, kỳ hoa dị thạch, cuối cùng Mộ Bác Nhân cùng Mộ Chi Minh gặp Phó Tế An ở tầng hai gác mái trong quý phủ.

*(Phi các lưu đan mô tả vẻ đẹp tinh tế của một tòa nhà)

Tiểu vương gia sớm đã không phải là tiểu oa nhi bị Mộ Chi Minh túm lỗ tai còn kêu la một hồi ta có thể ngủ một chút nữa hay không, hiện giờ hắn tràn đầy khí phách, hương long não thâm nhập vào từng sợi mỏng của la sam*, thế nhân đều gọi là con trai của trời.

*(Là kiểu áo ngoài, ống tay rộng hoặc hẹp, cổ áo chéo hoặc là thẳng, dài đến đầu gối)

"Yến Quốc Công! Ngài đã tới!" Nhìn thấy phụ tử Mộ gia, tiểu Vương gia tức khắc vui vẻ ra mặt.

"Hiền vương điện hạ." Mộ Bác Nhân hành lễ, hàn huyên rồi thành tâm chúc mừng.

Phó Tế An lễ nghĩa chu đáo, câu nào cũng đáp lại, rồi sau đó gọi nô bộc dẫn Mộ Bác Nhân ngồi xuống bàn chủ trong yến hội, dặn dò không thể chậm trễ.

Mộ Bác Nhân vừa đi, Mộ Chi Minh cùng Phó Tế An không hề câu nệ lễ tiết, tiểu Vương gia vui sướng tiến lên một chút ôm Mộ Chi Minh: "Mộ ca ca, lâu rồi không gặp! Ngươi thế nhưng nguyện ý trở về từ biên cương."

"Ngươi hiện tại chính là Hiền vương điện hạ rồi, lại kêu ta là Mộ ca ca, không thích hợp đi?" Mộ Chi Minh giả vờ đứng đắn.

"Được được được, vậy kêu ngươi Lễ Bộ thị lang đại nhân, như vậy được rồi chứ?" Phó Tế An ngữ khí trêu chọc.

Dứt lời, hai người nhìn nhau cười to.

Lời nói đùa qua lại, Mộ Chi Minh nhớ ra mục đích trước nhất đi chuyến này, nhắc nhở Phó Tế An đề phòng tiểu nhân. Kiếp trước, Phó Tế An được phong Hiền vương về sau Hoàng Thượng vì giúp hắn nổi danh, mệnh hắn xuống xử lý chuyện nạn úng ở Quỳnh Châu.

Phó Tế An lĩnh mệnh đích thân đi Quỳnh Châu, vì để không phụ lòng bá tánh chịu thương chịu khó, tận tâm tẫn trách, ai ngờ khi hồi kinh phục mệnh lại bị người bày ra một vở kịch có người hối lộ thủ hạ của hắn bóp méo sổ sách thu chi, bị Lại Bộ tra ra, nếu không phải Hoàng Thượng tín nhiệm Phó Tế An, phái người đi Quỳnh Châu cẩn thận tra xét, tội danh tham ô kia đã có thể rơi xuống đầu hắn.

Mộ Chi Minh nói: "Ta có lời muốn nói với ngươi, có thể bỏ chút chút nhàn rỗi cho ta không?"

Phó Tế An nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, biết là không phải chuyện nhỏ không quan trọng, lập tức thỉnh Mộ Chi Minh vào trong phòng trà yên tĩnh, cho lui nguồ hầu.

Hai người ngồi ngây ngắn mặt đối mặt với nhau, Mộ Chi Minh mở miệng, hỏi thẳng không cố kỵ: "Hoàng Thượng có phải phái ngươi đi Quỳnh Châu cứu tế  hay không?"

Phó Tế An kinh ngạc cười nói: "Mộ ca ca ngươi làm sao mà biết được? Sáng nay phụ hoàng mới nói việc này với ta, hết thảy đều còn chưa định đâu!"

"Hoàng Thượng coi trọng ngươi như thế, nhất định sẽ phái ngươi đi cứu tế, mà từ xưa đến nay, cứu tế dưỡng ô lại, cho nên tiền tài sổ sách thu chi, ngươi cần phải tự mình xem qua! Còn nữa, trong triều nhân tâm phức tạp, dòng chảy ngầm chuyển động dần hiện ra, ngươi phải cảnh giác cao độ, chú ý tiểu nhân bên người có mưu đồ gây rối." Mộ Chi Minh tận tình khuyên bảo.

"Đa tạ lời khuyên của Mộ ca ca, ta sẽ ghi nhớ trong lòng, sổ sách ta nhất định sẽ cẩn thận thẩm tra, không cho người khác lợi dụng cơ hội sơ hở." Phó Tế An cười nói, "Bất quá thật là lạ kỳ, thiên hạ còn có việc vừa khéo như vậy sao? Lời Mộ ca ca nói, giống nhau như được đúc ra với lời hôm nay có người nói với ta."

Mộ Chi Minh hơi giật mình: "Ai?"

Phó Tế An cười nói: "Ngũ hoàng huynh, hắn cũng nhắc nhở ta đi cứu tế chú ý việc tiền bạc ghi chép sổ sách, còn nói tri nhân tri diện bất tri tâm, cần lưu đủ tâm nhãn, đề phòng quan viên đi theo."

Mộ Chi Minh nháy mắt kinh ngạc, một ý niệm ở trong lòng hiện lên, vì quá mức đáng sợ làm máu cả người hắn đọng lại, như gai nhọn sau lưng (chỉ sự bồn chồn lo lắng tột độ).

Chẳng lẽ.. Phó Nghệ thật sự cũng trọng sinh?

"Mộ ca ca ngươi làm sao vậy?" Phó Tế An thấy sắc mặt hắn đột nhiên trắng bệch, hoang mang hỏi "Xảy ra chuyện gì?"

"..... Không có việc gì." Mộ Chi Minh hít sâu, cưỡng chế hoảng sợ trong lòng, thần sắc phức tạp mà nhìn về phía Phó Tế An, suy nghĩ cặn kẽ mở miệng, "Tế An, ngươi từ nhỏ đã được Hoàng Thượng ân sủng, lại có Quý Phi nương nương khuynh tâm kiệt lực che chở, nội tâm đơn thuần không rành thế sự, nhưng lòng người phức tạp, chuyện mưu kế quyền thế biết bao lừa gạt quỷ quyệt, ngươi nhất định phải lưu ý nhiều, tâm không thể không phòng bị người !"

Phó Tế An thở dài: "Mộ ca ca ngươi nói những lời này, kỳ thật ta đều sáng tỏ"

Nhớ tới chuyện phủ cũ đầy bụi kia, ánh mắt hắn tối xuống, hai tay bên cạnh người nắm chặt thành quyền: "Năm ấy ta sáu tuổi mồng một tết trời đông giá rét, ta sớm đã chứng kiến qua nhân tâm hiểm ác, một màn kia ta vĩnh viễn sẽ không quên."

Mộ Chi Minh nhẹ giọng: "Ngươi lúc sáu tuổi mồng một tết trời đông giá rét.., ngươi nói, chẳng lẽ là chuyện rơi xuống nước?"

"Đúng vậy!" Phó Tế An ngẩng đầu lên, "Đúng là việc Ngũ hoàng huynh rơi vào Thấm Tâm hồ! "

Sự việc năm ấy, Mộ Chi Minh cũng chỉ nghe thoáng qua, nghe nói đầu xuân mồng một tết Hoàng Thượng tổ chức yến tiệc trong ngự uyển, khi đó hoàng tử công chúa đều còn nhỏ, ở bên Thấm Tâm hồ vui cười chơi đùa, ai ngờ Ngũ hoàng tử Phó Nghệ ngoài ý muốn rơi xuống nước, là Quý Phi nương nương không quan tâm mà nhảy vào trong hồ lạnh như băng cứu hắn lên.

Sau đó Phó Nghệ bệnh nặng một hồi, sốt cao không hết, Ngô tiệp dư tìm thầy thuốc hỏi thuốc đều bị đối đãi lạnh nhạt, Quý Phi nương nương tiếp mẫu tử bọn họ tới Phượng Nghi Cung, cẩn thận chăm sóc, mới đưa Phó Nghệ từ quỷ môn quan trở lại.

Nói xong, Phó Tế An căm giận đập bàn: "Ta khi đó đều nhìn thấy! Ngũ hoàng huynh căn bản vốn không phải ngoài ý muốn rơi xuống nước, là Thái Tử Phó Khải đẩy hắn xuống nước! "

Một lời làm thiên địa chấn động rung chuyển, xé rách huynh nhường đệ kính giả nhân giả nghĩa, mở ra nhân tâm hiểm ác máu chảy đầm đìa.

"Hơn nữa ngày ấy, thị vệ rõ ràng đều ở đó, thấy người rơi xuống nước thế nhưng chỉ ở bên hồ hô to gọi nhỏ căn bản không đi cứu viện, nếu không phải mẫu phi ta biết bơi, ngũ hoàng huynh sợ là đã sớm...." Phó Tế An lắc đầu nhăn trán, "Ta còn biết, ngày đó Phó Khải nguyên bản là muốn đẩy ta xuống nước! Bất quá là hắn thất thủ đẩy sai người thôi! "

"Sau đó, phụ hoàng rõ ràng phát hiện manh mối, lại không muốn miệt mài theo đuổi, ta bởi vậy cũng đem việc này chôn sâu ở trong lòng, không đề cập tới nữa." Phó Tế An gằn từng chữ một, nói cực kỳ trầm ổn, "Bọn họ cho rằng ta cái gì cũng đều không hiểu, nhưng kỳ thật ta, cái gì cũng đều hiểu."

Mộ Chi Minh nhìn Phó Tế An, lúc này mới nhận ra rằng là hắn xem nhẹ Hiền vương điện hạ. Hoàng Thượng sủng ái đối với Phó Tế An mà nói, trước nay đều không chỉ là chuyện may mắn, mà còn là đạo đạo vòng sắt cùng áp lực, từ xa xưa đế vương vô tình, thâm cung bí sử, ngoài sáng âm thầm, bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm hắn cùng Quý Phi nương nương, nếu không có tâm như gương sáng vạn sự cẩn thận, ngọn lửa ghen ghét có thể đốt bọn họ đến không thừa tro cốt!

Nói đến tận đây, lại không dám miệt mài theo đuổi, hai người lấy trà thay rượu, kính nhau một ly, ước nguyện hy vọng.

Chương 45 Khẩn cầu hồi kinh dưỡng thương

Hạ yến phủ Vương gia vô cùng náo nhiệt đến trước giờ giới nghiêm ban đêm mới giải tán, sân phụ, Văn Hạc Âm đang ngồi ở dưới mái hiên hành lang ngáp dài, có gã sai vặt đi đến, dẫn hắn đi hậu viện chờ xe ngựa Yến quốc công.

Văn Hạc Âm vừa thấy lại phải đợi, chán đến chết mà dựa vào bên xe ngựa, từ trong lòng ngực lấy ra một cái bao giấy dầu, mở ra lấy bánh hoa quế bên trong ăn, nhưng vào lúc này, tiếng nuốt nước miếng thèm ăn truyền đến, Văn Hạc Âm theo tiếng động nhìn lên, thấy một người nhỏ gầy đứng bên một chiếc xe ngựa, thiếu niên người mặc bố y thô cứng, hắn đang nhìn chằm chằm điểm tâm trong tay Văn Hạc Âm, tựa hồ đói đến không được.

Bị phát giác, thiếu niên vội vàng thu hồi ánh mắt, co bả vai nhìn chằm chằm mặt đất.

Văn Hạc Âm thoải mái hào phóng đi qua, đưa bánh hoa quế trong tay cho hắn: "Muốn ăn sao? Vậy, cho ngươi."

"A, a,...." Thiếu niên kinh ngạc, sợ tới mức lui một bước.

"Ăn đi." Văn Hạc Âm vui vẻ đưa điểm tâm trong tay, "Không cần khách khí."

"Thật, thật sự có thể ăn sao?" Thiếu niên nuốt nước miếng.

"Có thể a." Văn Hạc Âm nhét điểm tâm vào trong tay thiếu niên, thiếu niên cảm kích liên tục nói cảm ơn, cầm điểm tâm ăn ngấu nghiến, hắn giơ tay, trên tay mảnh khảnh lộ ra một mảnh vết bầm cùng vết sẹo

"Ân?" Văn Hạc Âm nhìn thấy, nghi hoặc hỏi, "Vết thương trên tay ngươi là làm sao vậy?"

"A."

Thiếu niên nuốt điểm tâm, túm lại ống tay áo, quẫn bách mà nói, "Là, Là ta phạm sai lầm, thiếu gia nhà ta đánh "

"Thiếu gia nhà ngươi làm sao có thể đánh ngươi?!" Văn Hạc Âm kinh ngạc.

Nào biết thiếu niên so với hắn càng kinh ngạc hơn: "Chúng ta là nô bộc, là kẻ hèn hạ, chủ nhân dùng không hài lòng, tự nhiên muốn đánh hai ba cái để xả xả giận."

Văn Hạc Âm lẩm bẩm: "Nói cái gì vậy a"

Thiếu niên yếu ớt nói: "Không phải đều là cái dạng này sao, khế ước bán thân ở trong tay người khác, chúng ta liền không được tự do, chỉ là một con chó bên người chủ tử, bọn họ nhìn chúng ta, đều là đánh tâm nhãn xem thường, đều cảm thấy chúng ta chỉ là tiện nô mà thôi. "

Văn Hạc Âm: "......"

Đang nói chuyện, thiếu niên bỗng nhiên mặt lộ vẻ kinh hoảng mà đẩy hắn: "Ngươi đi nhanh đi, thiếu gia nhà ta quay lại rồi"

Văn Hạc Âm chỉ đành trở lại bên xe ngựa Yến quốc, hai tay hắn khoanh lại, nhìn chỗ kia, thấy một người ung dung hoa quý, ước chừng mười chín tuổi bộ dáng công tử ăn chơi trác táng đi đến bên thiếu niên rũ mi cúi đầu, thiếu niên vội nửa ngồi xổm xuống, công tử kia dẫm lên đầu gối thiếu niên kia lên xe ngựa, sau đó xe ngựa lảo đảo lắc lư đi ra ngoài phủ đệ.

Khóe mắt Văn Hạc Âm thấy cái gì đó, tiến lên vài bước, trên mặt đất nhặt lên một cái túi tiền có hoa văn bằng gấm chính là vừa mới từ trên người công tử kia rơi xuống.

Hắn không do dự, chạy chậm tiến lên cản xe ngựa, làm ngựa phu hoảng sợ, lớn tiếng quát: "Làm cái gì vậy? Không muốn sống nữa à?"

"Chủ tử các ngươi rớt túi tiền." Văn Hạc Âm không kiêu ngạo không siểm nịnh mà lớn tiếng nói.

Nghe vậy, rèm cửa sổ nhỏ xe ngựa bị xốc lên, lộ ra non nửa khuôn mặt chủ tử: "Lại đây."

Văn Hạc Âm đứng yên không nhúc nhích, nô bộc bên cạnh vội vàng kêu: "Nghe thấy không ? Thiếu gia nhà chúng ta kêu ngươi đi qua!"

"Nga." Văn Hạc Âm đi đến bên xe ngựa, đưa túi tiền qua, "Túi tiền, ngươi rớt."

Công tử kia không tiếp, đánh giá Văn Hạc Âm, ngạo mạn hỏi: "Ngươi là nô bộc nhà ai."

Văn Hạc Âm nói: "Yến Quốc Công thế tử."

Ánh mắt công tử kia khẽ nhúc nhích, thần sắc lập tức liền thay đổi, rốt cuộc vinh quang của Yến Quốc Công, cũng không phải muốn làm quen là có thể làm quen được, nếu có thể mượn cơ hội tốt này, quen biết với Yến Quốc Công thế tử Mộ Chi Minh, chẳng phải là chuyện tốt trên trời sao?

Công tử kia tâm lập mưu một ít, duỗi tay lấy túi tiền được trả lại, mở ra từ bên trong lấy ra một thỏi vàng đưa cho Văn Hạc Âm: "Thưởng ngươi, nếu chủ tử ngươi hỏi vàng này từ đâu ra, ngươi liền nói là Nguyên gia chi tử, Nguyên Báo Đức thưởng, chủ tử ngươi nhất định biết cữu cữu ta là người đứng đầu Bệ Ngạn Tư, hắn chính là thân tín của Hoàng Thượng, thiên tử bên người đại hồng nhân!"

Văn Hạc Âm nội tâm không hề dao động: "Nga"

"Nhớ rõ nói với chủ tử ngươi, ta thưởng ngươi vàng." Nguyên Báo Đức cường điệu xong, buông rèm, xe ngựa một lần nữa đi ra ngoài phủ đệ.

Văn Hạc Âm cất vàng, quay đầu liền đem việc Nguyên Báo Đức nói vứt ra sau đầu, ngược lại là chuyện thiếu niên nói một từ "Tiện nô" còn ở bên tai.

Hắn rầu rĩ không vui mà trở lại bên xe ngựa, phát hiện Mộ Chi Minh đứng ở kia nhìn xung quanh, vừa thấy Văn Hạc Âm tới, Mộ Chi Minh cười nói: "Đã chạy đi đâu?"

"Có đồ ăn." Văn Hạc Âm nói.

"Tới." Mộ Chi Minh túm Văn Hạc Âm lên xe ngựa, cười hì hì từ trong tay áo lấy ra hai vật dùng khăn lụa sạch sẽ bọc lại, hắn mở ra một cái trong đó đưa tới trước mặt Văn Hạc Âm "Ngươi xem, ta mang cho ngươi cái thứ tốt gì."

Văn Hạc Âm tập trung nhìn vào: "Đây là..... Cua Tô?"

Nghe đồn phải dùng cua cà ra* trong hồ Dương Trừng vào mùa thu tháng mười hầm gạch cua chế biến mới thành, đây chính là điểm tâm tiến cống cung đình cho Hoàng Thượng, món ăn trân quý không thấy ở dân gian.

*Cua cà ra là một loài cua nước ngọt thuộc hệ cua đồng có nguồn gốc từ tỉnh  Phúc Kiến,TQ.

"Đúng." Mộ Chi Minh tùy tiện cười nói, "Ta từ trong yến hội trộm hai khối ra, một khối cho ngươi, một khối cho Thải Vi tỷ."

Văn Hạc Âm nhìn Mộ Chi Minh tươi cười tựa trăng sáng gió thoảng, bỗng nhiên nói: "Thiếu gia, người đối với ta thật tốt."

Mộ Chi Minh hoang mang Văn Hạc Âm sao lại nói ra lời này, bỗng nhiên tròng mắt chuyển động, nghiêm mặt nói: "Ta không thích ngươi."

Văn Hạc Âm: "......"

Mộ Chi Minh cười xấu xa, học ngữ khí Văn Hạc Âm năm đó: "Ai da, khí chất xuất chúng thực sự làm người ta buồn rầu, ngươi thích ta, ta cũng có thể lý giải, nhưng loại sự tình này đi, chú ý lưỡng tình tương duyệt"

Văn Hạc Âm: "... Thiếu gia người hảo mang thù a a a, đều là việc bao lâu rồi a a a"

Mộ Chi Minh ôm bụng cười cười đến ngã trái ngã phải: "Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!"

Băng tuyết tan là lúc đầu xuân, Hiền vương Phó Tế An đích thân tới Quỳnh Châu cứu tế, danh vọng không ai sánh bằng, ngay cả Thái Tử Đông Cung Phó Khải cũng không sánh được.

Xuân qua hạ đến tháng sáu, chiến sự Đông Bắc và Câu Cát bình định chưa quá nửa năm, Tây Bắc Tây Nhung tộc lại lần nữa cử binh tới xâm chiếm, Cố Hách Viêm dẫn Dung Diễm Quân cấp tốc từ Đông Bắc chạy tới Tây Bắc chống lại man di, lần này làm cho thiết kỵ bọn họ nửa tấc cũng không vào được ranh giới Đại Tấn.

Chiến sự giằng co một năm, nhờ vào đông lương thảo khó có thể cung ứng, Tây Nhung tộc không hề kiên cường chống lại, mang theo tàn binh bại tướng về.

Lại một năm nữa khi xuân ấm, một phong thư từ biên cương truyền đến hoàng cung kinh thành.

Tập thể mười sáu đại tướng Dung Diễm quân chờ lệnh, vì bên ngoài bão tuyết sương giá, thân thể chủ soái Cố Hách Viêm bị thương khó chữa lành, khẩn cầu thánh chỉ Hoàng Thượng triệu Cố Hách Viêm hồi kinh dưỡng bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro