Chương 46 - 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46 Trăm triệu lần không nghĩ tới là hắn

Thiên địa nhân sinh, bóng câu qua khe cửa, tháng năm năm này mưa mùa xuân, Mộ Chi Minh đã hai mươi, lễ cập quan, tế cáo thiên địa cùng tổ tiên ở từ đường Thái miếu.

Cũng là một năm này, Thải Vi ở phiến đá xanh của hẻm nhỏ vô tình va chạm, đâm vào lồng ngực một thư sinh thanh y, cũng đâm vào nhân duyên thiên định của mình.

Vẫn là một năm này, chiến sự ở bên ngoài đã bình, cánh tay phải Cố Hách Viêm trúng tên độc, thương thế lặp lại mấy tháng chưa lành, toàn bộ tướng sĩ Dung Diễm Quân khuyên hắn hảo hảo dưỡng thương, Cố Hách Viêm không nghe khuyên bảo, kiên trì mang thương thế đi xử lý quân vụ, vì thế mười sáu đại tướng dứt khoát trình thư Hoàng Thượng, cầu ban thánh chỉ, lấy thiên mệnh khó trái áp Cố Hách Viêm.

Hoàng Thượng vừa nghe: Này còn phải chờ, nhanh trở về cho trẫm!

Các tướng sĩ lãnh thánh chỉ, lanh lẹ mà nhét chủ soái bọn họ vào trong xe ngựa, suốt đêm chạy về kinh thành.


-

Mười lăm tháng sáu, đêm khuya, khi ô thước* mỏi mệt đậu lại, ánh sao thưa thớt chiếu vào cánh cửa đỏ thắm, vì lệnh giới nghiêm cấm đi lại vào ban đêm, kinh thành to như vậy lại an tĩnh không một tiếng động, một chiếc xe ngựa được mười mấy tướng sĩ mặc khôi giáp đen sẫm hộ tống vào trong thành, không ai dám ngăn cản.

(Chim ác là: ở Trung Quốc mang điềm báo may mắn)

Xe ngựa ngừng ở trước Cố phủ, tiểu tướng sĩ tiến lên vén rèm: "Tướng quân, chúng ta tới rồi."

Một người thanh niên mặc cẩm y màu trắng thò người ra, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn phi phàm, nhưng mặt lộ vẻ mỏi mệt, sắc môi trắng bệch, nhìn không có tinh thần, cánh tay phải hắn rõ ràng có thương tích, không tự nhiên mà ôm lấy để ở trong ngực, thấy hắn không thể dùng sức lực, có binh lính muốn tiến lên đỡ hắn xuống xe ngựa, bị Cố Hách Viêm lắc đầu cự tuyệt.

Cố Hách Viêm đứng phía trước cửa Cố phủ, ngẩng đầu nhìn tấm biển màu son kia, cảm khái vạn phần: Tuổi nhỏ rời nhà, đã được năm năm, nơi chốn quen thuộc, mọi chuyện lại xa lạ.

Một nhà Lương dì biết Cố Hách Viêm hôm nay về nhà, sớm chờ ở trước đường, cùng nhau gặp hắn, hành lễ gọi một tiếng thiếu gia, hốc mắt mấy người liền đỏ, cứng họng không biết nói gì.

Đi theo Dung Diễm Quân quân y Hạ Thiên Vô tiến lên: "Tướng quân, đường xá vất vả, canh giờ không còn sớm ta giúp ngài thay dược trên vết thương, ngài liền nhanh đi nghỉ ngơi."

Lương dì nghe thấy, biết hiện tại không phải là lúc thương xuân thu buồn, vội nói: "Thiếu gia, sương phòng người đều đã thu thập tốt, mau đi nghỉ ngơi đi."

Cố Hách Viêm ủy thác Lương dì dàn xếp cho tướng sĩ Dung Diễm Quân đồng hành, nói với Hạ Thiên Vô: "Đi thôi, đi sương phòng đổi dược."

"Cô nương, nhờ ngươi nấu bồn nước ấm mang tới được không." Hạ Thiên Vô chắp tay nói với Quyên Nương, Quyên Nương vội gật đầu làm theo.

Nàng tức tốc đi bưng bồn nước ấm đến sương phòng Cố Hách Viêm, đặt chậu nước ở trên giá gỗ, Quyên Nương vừa quay đầu, lập tức dùng tay che miệng lại.

Cố Hách Viêm đang ngồi ở mép giường đổi dược, hắn cởi bỏ nửa bên xiêm y, cánh tay phía bên phải lỏa lồ, từ cánh tay đến khuỷu tay mơ hồ một mảnh da thịt, miệng vết thương thối rữa thoạt nhìn cực kỳ đau đớn. Quyên Nương đau lòng đến hai mắt đều đỏ, thở ngắn than dài.

"Quyên Nương, ngươi đi nghỉ đi." Cố Hách Viêm ngước mắt, nhẹ giọng nói, "Bên này không cần chờ."

Quyên Nương gật gật đầu, đứng dậy rời khỏi sương phòng.

Hạ Thiên Vô giúp Cố Hách Viêm đắp xong dược cũng cáo lui đi nghỉ ngơi, Cố Hách Viêm mặc trung y nằm trên giường nhắm mắt, chỗ ở quen thuộc khi niên thiếu làm nhân tâm an bình, bên ngoài nếm đủ phong sương, nhiều năm chưa từng yên giấc tướng quân thiếu niên chỉ chốc lát liền ngủ say.

Trong mộng, vẫn là ở bên ngoài trời đầy cát vàng kia, hắn nhìn thấy chính mình người mặc khôi giáp bạc đấu tranh anh dũng, nhảy lên xích mã, mũi tên bắn lén của dị tộc gào thét hướng về hắn, thế gian hết thảy đều chậm chạp như vậy, một phút một giây một tia một sợi hắn đều nhìn rõ ràng.

Ngay cả nội tâm mình nghĩ gì muốn gì, cũng rõ ràng như vậy, không cách lảng tránh.

Kỳ thật mũi tên bắn lén kia hắn có thể tránh.

Kiếp trước hắn trúng độc tiễn, cho nên kiếp này đã sớm có phòng bị, rõ ràng hắn chỉ cần nghiêng người, liền có thể tránh khỏi độc tiễn miễn chịu đau đớn.

Nhưng trong nháy mắt kia, Cố Hách Viêm do dự.

Chỉ vì nghĩ đến kiếp trước mình bị thương hồi kinh, Mộ Chi Minh từng đến thăm hắn một lần.

Nếu như kiếp này không bị thương, Mộ Chi Minh không tới, thì làm sao bây giờ?

Trong một ý nghĩ, ván đã đóng thuyền, độc tiễn đâm thủng cánh tay hắn, máu tươi nhiễm đỏ ống tay áo, đau đến cả người Cố Hách Viêm run rẩy, cuồng phong cuốn theo mùi máu tươi nồng nặc có một tiếng cười mỉa mai, cười hắn tự làm tự chịu.

Khi Cố Hách Viêm từ trong mộng tỉnh lại, trời đã sáng ánh mặt trời đã lên cao.

Hiệu quả thảo dược tê liệt đã hết, miệng vết thương vô cùng đau đớn, nhưng Cố Hách Viêm ốm đau lâu như vậy sớm đã thành thói quen.

Ngoài cửa sổ tiếng chim tước minh hót líu lo, ánh nắng chan hòa, không nghe thấy tiếng chém giết cùng tiếng kèn bên tai làm Cố Hách Viêm cảm thấy thoáng như ở đang trong mộng, hắn mở to mắt cảm thụ yên lặng, sau đó đỡ cơ thể bị thương chuẩn bị đứng dậy, hắn biết hôm nay không được nhàn rỗi, lần đầu trở lại kinh thành, còn có một đống lớn đạo lý đối nhân xử thế chờ hắn đi xử lý.

Chính là lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng hai người nói chuyện, kỳ thật tiếng bọn họ nói cũng không lớn nhưng Cố Hách Viêm là người tập võ, sáu giác quan nhạy bén, liền nghe được đôi câu vài lời vào tai.

"Công tử, thiếu gia chúng ta tựa hồ còn chưa có tỉnh."

Là Lương dì đang nói chuyện.

Nhưng mà người còn lại là người Cố Hách Viêm vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới.

Ân, hắn đi xe mệt nhọc, ngủ nhiều một chút cũng tốt.

Thanh âm thương nhớ ngày đêm làm Cố Hách Viêm đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, bởi vậy tác động đến vết thương, đau đến mày hắn đột nhiên nhăn lại.

Nhưng Cố Hách Viêm căn bản không có tâm tư đi quản vết thương, hắn khiếp sợ mà nhìn chằm chằm cửa, tựa như muốn dùng ánh mắt xuyên thấu cửa gỗ khắc hoa kia, nhìn quang cảnh bên ngoài ra sao.

Mộ Chi Minh? Sao lại là hắn?


Chương 47 Biết tĩnh dưỡng là ý gì không

Cố Hách Viêm nhớ rõ ràng trong kiếp trước, Mộ Chi Minh là tháng sáu cùng Hiền vương Phó Tế An đến thăm hắn, cũng không phải là hôm nay.

Nhưng thanh âm kia, làm hắn hồn khiên mộng nhiễu*, Cố Hách Viêm sao có thể nghe lầm.

(*Hồn nhiên mộng nhiễu hình dung sự nhớ nhung vạn phần)

Ngoài cửa, hai người còn nhẹ giọng nói chuyện.

Mộ Chi Minh: "Nếu hắn còn chưa tỉnh, ta đây không tiện quấy rầy, rời đi trước." Cố Hách Viêm đột nhiên xốc lên đệm chăn trên người, chuẩn bị xuống giường.

Mộ Chi Minh: "Ngày mai lại đến gặp hắn."

Động tác Cố Hách Viêm dừng lại, lại yên lặng ngồi trở lại giường.

Lương dì nói: "Chờ thiếu gia tỉnh, ta kêu Chung Thành đi Yến quốc công phủ nói cho người một tiếng?

"Không cần." Mộ Chi Minh cùng Lương dì vừa nói chuyện vừa đi đến đình viện, "Các ngươi mấy ngày này có rất nhiều việc bận, không cần bận tâm đến ta"

Câu nói kế tiếp, Cố Hách Viêm nghe không rõ, hắn ngơ ngác mà ngồi ở trên giường, suy tư mình có phải còn ở trong mơ hay không.

Bất quá nghe ngữ khí Mộ Chi Minh với Lương dì nói chuyện thực sự thân thiết, cảm giác hai người có quan hệ quen thuộc.

Nguyên lai là 5 năm trước từ biệt ở ngoại ô, Mộ Chi Minh nói thay hắn chiếu cố một nhà Lương dì, cũng không phải là một câu nói suông.

-

Lúc này, Mộ Chi Minh cùng Lương dì đi đến đình viện, phiến ngô đồng ở viện giác kia xanh um tươi tốt, ôm lấy ánh sáng trong veo để lại bóng râm.

Mộ Chi Minh nói: "Cùng Cố tướng quân tới kinh có hơn hai mươi tướng sĩ Dung Diễm Quân, đều phải hảo hảo chiếu cố, ta chút nữa gọi vài nữ đầu bếp và gã sai vặt của Mộ phủ tới giúp đỡ các ngươi."

Lương dì cảm kích nói: "Đa tạ Mộ công tử, không có ngài, ba người chúng ta thật không hiểu làm sao cho phải."

Mộ Chi Minh nói: "Là Cố tướng quân quá đơn giản, nhiều năm chưa nghĩ tới tăng thêm gia phó, đúng rồi, mà nay Cố tướng quân vì nước lập hạ công lao lừng lẫy, thanh danh hiển hách, lại được Hoàng Thượng thưởng thức coi trọng, người đến tặng lễ làm thân nhiều đếm không xuể, còn phải cần các ngươi thay hắn bận trước bận sau, lưu tâm nhiều hơn. "

Lương dì thở dài: "Chúng ta là hận không thể vì thiếu gia phân ưu nhiều hơn, nhưng việc quan trường nhân tình thạo đời chúng ta nào có hiểu!"

Mộ Chi Minh nói: "Kỳ thật cũng không khó, nếu là người mở tiệc chiêu đãi hoặc muốn tới cửa bái phỏng Cố tướng quân, các ngươi liền nói vết thương Cố tướng quân chưa lành, cần tĩnh dưỡng không tiện gặp khách, nếu chỉ là tặng lễ, vậy nhận lấy, lưu lại danh mục quà tặng, chờ khi ta tới giúp các ngươi kiểm kê, lại hồi một phần lễ cho bọn họ. "

Lương dì nói: "Làm phiền người rồi, chờ thiếu gia vừa tỉnh, ta liền nói cho hắn, mấy ngày nay đều là ngài dụng tâm tương trợ."

"Không không không." Mộ Chi Minh vội vàng xua tay, "Ngàn vạn đừng nói cho hắn, ngươi chỉ nói là ba người các ngươi bận việc là được."

Lương dì khó hiểu: "Vì sao a?"

Mộ Chi Minh cười nói: "Ta với hắn mà nói chỉ là người ngoài, nhúng tay vào việc trong phủ của hắn như thế về tình về lý đều không ổn, huống chi hai ta vốn không phải là quan hệ bằng hữu thân cận, lại hơn hai năm không gặp, thật sự là xa lạ, cả gan làm thay việc bực này, ta sợ hắn biết sẽ không cao hứng. "

Lương dì vội nói: "Công tử, thiếu gia chúng ta không phải người nhỏ mọn như vậy "

Mộ Chi Minh cười nói: "Ta biết, chỉ là nay triều đình quan trường nhân tâm thật sự phức tạp, Thái Tử, Hiền vương, Túc Vương đảng tranh mới chỉ hiện manh mối, hắn tay cầm binh quyền, quan lớn hiển hách, là thế lực khắp nơi tranh sứt đầu mẻ trán đều muốn mượn sức, ta thân là ngoại thích quan hệ thân cận với Hiền vương, ta không muốn làm hắn cảm thấy ta vì đảng phái tranh chấp mà xum xoe với hắn. Huống hồ nói tốn nhiều tâm tư, ta cũng không tốn nhiều tâm, hắn thủ vệ núi sông bá tánh nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có thể hồi kinh tu dưỡng, có thể vì hắn phân ưu một vài thứ, cũng là chuyện may mắn của ta."

Lương dì thở dài: "Ai, thế sự gút mắt hỗn loạn, tâm tư các ngươi tỉ mỉ nghĩ nhiều, ta đây nghe Mộ công tử, sẽ không nói cho thiếu gia."

Mộ Chi Minh gật gật đầu, lại hỏi: "Đúng rồi, hắn thương thế như thế nào? Nghiêm trọng không?"

Lương dì sầu nói: "Ta không nhìn thấy, nhưng nghe Quyên Nhi nói, bị thương rất lợi hại, nàng cũng không dám mắt nhìn miệng vết thương kia đâu!"

Trái tim Mộ Chi Minh thắt lại, cảm thấy đau đớn không thể ngăn chặn được.

Hai người đối diện nhau thở ngắn than dài, Quyên Nương bước nhanh tới: "Trong cung phái thái y tới xem thương thế cho thiếu gia."

Mộ Chi Minh biết thái y này là Hoàng Thượng mệnh tới, thầm nghĩ hắn một ngoại nhân ở đây không tốt bị thấy sẽ khua môi múa mép, vì thế cáo biệt Lương dì và Quyên Nương, từ hậu viện rời đi.


-

Hôm sau, Cố phủ, khoảng sân đơn giản, tới đưa hạ lễ. Người nối liền không dứt, ngày thường sân yên tĩnh giờ đây trước cửa tăng thêm phần ồn ào náo nhiệt.

Lương dì nguyên bản muốn dựa theo lời Mộ Chi Minh nói, thu lễ lưu lại danh mục quà tặng sau đó lại tính toán, nào biết Cố Hách Viêm đã sớm có phân phó, những người tặng lễ đều bị tướng sĩ Dung Diễm Quân chặn ở ngoài cửa, ngạch cửa cũng không thể vào, chưa đến một ngày, lời nói Cố tướng quân bất cận nhân tình, cự tuyệt người ở ngoài đã truyền khắp ngàn dặm kinh thành.

Mà Cố tướng quân lạnh nhạt vô tình thiết huyết trong miệng thế nhân, sáng sớm hôm nay từ khi tỉnh lại liền bắt đầu thất thần, thường thường đi đến đình viện lâu lâu liếc mắt một cái ra ngoài cửa, còn hỏi Lương dì trong nhà có chuẩn bị trà xanh cùng điểm tâm hay không, Lương dì cho rằng hắn muốn ăn, mang vào sương phòng hắn lại một mực bất động, cong cánh tay phải bị thương còn bên trái thì thu dọn toàn bộ nơi đó, làm Hạ Thiên Vô gấp đến độ sốt ruột, vây xung quanh hắn: "Tướng quân ngươi biết cái từ "Tĩnh dưỡng" có ý gì không?"

Gần đến trưa, Ôn Chung Thành gõ vang cửa sương phòng Cố Hách Viêm: "Thiếu gia, có vị công tử tới bái phỏng ngài, ta đã dẫn vị này vào chính sảnh."

Cố Hách Viêm lập tức đi ra sương phòng, vội vội vàng vàng đi đến chính sảnh.

Một vị thanh niên người mặc quan phục võ bào đỏ thẫm, chân mang ủng đen như mực, đứng ở giữa sảnh chính, nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại.

Bùi Hàn Đường cười tiến lên:" Dục Dập, đã lâu không gặp! Năm năm từ biệt, mà nay cố nhân gặp lại, thời tiết thật là tốt!"

Cố Hách Viêm:"......"

Bùi Hàn Đường kinh ngạc: "... Hảo gia hỏa, ta cũng không trông cậy ngươi xông tới nhiệt tình hoan nghênh nhưng cũng không cần thiết lộ ra biểu tình thất vọng như vậy chứ!?"

Chương 48 Ngươi chẳng lẽ có người trong lòng

Khi còn nhỏ Bùi Hàn Đường ở Cố phủ tập võ nhiều năm, quan hệ với Cố Hách Viêm là trúc mã, thân như người thân, tự nhiên so với người khác rõ ràng tâm tư Cố Hách Viêm hơn, hắn nhướng một bên mày, tròng mắt chuyển động, hỏi Cố Hách Viêm che giấu không được sự mất mát: "Ngươi từ từ, có khách?"

Cố Hách Viêm không lời tiếp: ".......Ngồi"

"Ân, có khách." Bùi Hàn Đường ngón cái ngón trỏ chống cằm, tự hỏi tự đáp, cười nói "Xem ra là một vị khách cực kỳ khó tin, người trong lòng? Không phải chứ! Không thể nào! Ngươi xuất chinh cũng ở ngoài 5 năm, ở kinh thành thế nhưng có người trong lòng, chuyện lớn như vậy, ta sao có thể không biết?"

Cố Hách Viêm nói với Ôn Chung Thành đứng ở cửa chính sảnh: "Tiễn khách."

Bùi Hàn Đường: "Hắc! Không lương tâm, năm năm không gặp, liền đối đãi như này, thực quá mức mà."

Quyên Nương bưng trà xanh tới, châm trà cho hai người, vừa cười nói: "Bùi công tử, khi còn nhỏ người thích trêu chọc thiếu gia nhà chúng ta, sao hiện tại còn như thế?"

"Ta nào dám trêu hắn." Bùi Hàn Đường đĩnh đạc mà ngồi xuống ghế, mang trà lên uống, cười nói, "Hắn hiện tại chính là chủ soái Dung Diễm Quân, đại tướng quân, chính quan nhất phẩm, ta chỉ là Kinh Triệu thiếu Doãn nho nhỏ, nếu chọc hắn, những cái thiết kỵ huynh đệ như lang như hổ của hắn, không thể lấy đầu của ta sao?"

Quyên Nương che miệng cười nói: "Bùi công tử, xem lời người nói này, ngày nay có bao nhiêu cuộc ẩu đả gây chuyện, đánh nhau đả thương người, việc bắt gian trừ ác, đều là các ngươi xử lý, trật tự an bình của kinh thành này, đều dựa vào Kinh Triệu Phủ."

Bùi Hàn Đường nói: "Ngươi không đề cập tới còn tốt, nhắc tới ta lại sầu, trước đó vài ngày đông phường có phi tặc, kẻ cắp kia khinh công rất tốt, như thế nào cũng đều bắt không được, Dục Dập thủ hạ của ngươi có huynh đệ nào khinh công tốt không, ta mượn dùng chút?"

Cố Hách Viêm nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không có."

"Ai." Bùi Hàn Đường phát sầu.

Quyên Nương thay hai người rót xong trà đứng dậy cáo lui, Bùi Hàn Đường tiếp tục nhắc mãi: "Nếu tay ngươi không bị thương, ta liền túm ngươi đi giúp ta bắt phi tặc, đúng rồi, thương thế của ngươi như thế nào?"

Cố Hách Viêm nói: "Không trở ngại."

Bùi Hàn Đường nhìn cánh tay phải hắn cong lên ôm lấy để ở giữa ngực, liền biết cái "không trở ngại" này cũng không phải là ý này, nhưng hắn cũng biết Cố Hách Viêm không phải là người yêu cầu an ủi, chỉ nói "Hiện giờ kinh thành cùng 5 năm trước khác nhau rất lớn, khắp nơi ám lưu dũng động, ta tuy quan phẩm danh xa không bằng ngươi, nhưng ít ra người quen so với ngươi nhiều hơn, ngày thường có yêu cầu giúp đỡ gi, cứ việc mở miệng."

Cố Hách Viêm gật gật đầu: "Đa tạ."

"Nói đạ tạ quá khách khí." Bùi Hàn Đường cười nói, "Nói như thế nào, ta cũng được coi như là đại ca của ngươi đã chắp tay kết nghĩa, ai da, ngươi đừng có bày bản mặt này, đây chính là việc Cố Mâu bá bá gật đầu đồng ý."

Cố Hách Viêm:"......"

Chính lúc này, Ôn Chung Thành bước nhanh vào, hành lễ với hai người, đi đến trước mặt Cố Hách Viêm nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, Mộ công tử tới chơi, ngài có gặp không?"

Cố Hách Viêm khẩn trương tay nắm chặt ghế ngồi, lúc này mới không đột ngột mà đứng lên, hắn hoãn mấy giây mới nói: "Ân, thỉnh hắn tới chính sảnh, đúng rồi, kêu Quyên Nương đem điểm tâm chuẩn bị đưa tới."

Ôn Chung Thành gật gật đầu đi.

Bùi Hàn Đường nghi hoặc: "Mộ công tử? Mộ công tử nào, không phải là Lễ Bộ thị lang, con trai Yến Quốc Công chứ? Từ từ, điểm tâm, ta ngồi đây đã nửa ngày, sao ta không có điểm tâm ăn"

Cố Hách Viêm nói: "Ngươi không thích ăn điểm tâm."

"Thôi đi, ta xem như là ngươi đối với ta không phải người ngoài." Bùi Hàn Đường tự mình an ủi, "Vấn đề trước ngươi còn chưa có trả lời ta đâu, Mộ công tử này, sẽ không phải là Yến Quốc Công thế tử Mộ Chi Minh chứ?"

Cố Hách Viêm: "........Đúng"

"Cái gì?" Bùi Hàn Đường kinh ngạc, "Thật sự là hắn? Hắn tới tìm ngươi làm gì? Ngươi với hắn cũng không phải là người chung đường."

Cố Hách Viêm: "Tại sao lại nói ra lời như vậy?"

Bùi Hàn Đường nói: "Ngược lại không phải nói nhân phẩm hắn như thế nào, hắn làm người thông tuệ đối xử thân thiện với mọi người, cũng không cậy tài khinh người, xác thật đáng giá thâm giao, nhưng hắn hiện tại chính là người trong vũng nước đục kia."

Cố Hách Viêm nhíu mày: "Nước đục?"

"Đúng vậy." Bùi Hàn Đường chụp đùi, "Lúc ta tới cũng nghe nói, nói ngươi sau khi hồi kinh ai đưa lễ cũng đều không lấy, càng không tính toán kết giao cùng người khác, ngươi không phải cái đồ bo bo giữ mình bên tai thanh tịnh sao?"

Cố Hách Viêm nói: "Đúng"

Cố Hách Viêm kỳ thật so với ai khác rõ ràng nhấy, binh quyền trong tay hắn quá nặng, danh dự trên người quá lớn, từ xưa công cao cái chủ không được chết tử tế, tuy Hoàng Thượng đương triều chưa bao giờ tâm sinh hiềm khích với hắn, nhưng chính mình không thể không kiêng dè.

"Vậy phải rồi." Bùi Hàn Đường nói, "Thế gia Mộ Chi Minh ngươi lại không phải không biết Yến Quốc đương triều là huynh trưởng của sủng phi, hắn thân là ngoại thích quyền quý, hiện giờ quyền cao chức trọng lại thân cận với Hiền vương, nói rõ ra là người của Hiền vương, ngươi giao hảo với hắn, không sợ bị Thái Tử theo dõi sao?"

"Hắn? Quyền cao chức trọng?" Cố Hách Viêm nhíu mày.

"Tất nhiên không bằng ngươi, nhưng hắn hiện tại chính là người được ứng cử chức Lễ Bộ thượng thư." Bùi Hàn Đường nói, "Ngươi không ở kinh thành không biết, người này, lòng dạ thâm trầm tâm tư nặng nề, mấy năm nay ôm quyền thế mọi chuyện, bị rất nhiều người coi là cái đinh trong mắt, lần này tới bái phỏng ngươi, không phải cũng là tới vì binh quyền trong tay ngươi sao?"

Cố Hách Viêm nghe thấy phen nói chuyện này càng thêm nghi hoặc.

Hắn nhớ rõ đời trước khi hắn hồi kinh, đảng tranh giữa Thái Tử và Hiền vương khí thế hừng hực, đương kim Hoàng Thượng thiên vị Hiền vương cực độ, nhưng lễ chế như thiên mệnh, mà Phó Khải thân là đích trưởng tử Hoàng Hậu, việc sinh ra đã là Thái Tử là không cản được.

Mộ Chi Minh vì tránh đảng tranh, dứt khoát từ quan bãi chức, rời xa miếu đường, làm một người nhàn tản phú quý.

Khi đó Mộ Chi Minh chính là cái công tử ca vô lo vô nghĩ, yêu thích nghiên cứu cơ quan xảo thuật, tìm kiếm kỳ nhân dị sự, phóng ngựa giang hồ, tận hưởng cuộc sống.

Mà nay, Mộ Chi Minh trong miệng Bùi Hàn Đường cùng kiếp trước hắn biết Mộ Chi Minh thật sự khác xa.

Cố Hách Viêm bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó.

Mộ Chi Minh cũng trọng sinh.

Chẳng lẽ..... Hắn kiếp trước sau khi chết đã xảy ra chuyện gì, cho nên Mộ Chi Minh mới có sự lật trời chuyển họa thành phúc?

Kiếp trước, khi Cố Hách Viêm còn trẻ đã chết ở trên sa trường chống lại Câu Cát tộc, trước khi hắn được liệm trong da ngựa, từng nghe nói Thánh Thượng bệnh nặng liệt giường, Thái Tử giám quốc, nhưng thân là võ tướng đối với việc đảng phái tranh chấp cũng không hiểu biết, cho nên chưa từng nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Hiền vương phía sau có Quý Phi nương nương cùng thế lực bực này của gia tộc Yến Quốc Công, lại có các trọng thần trong triều ưu ái nâng đỡ, nếu đảng tranh thất bại thảm nhất bất quá là rời khỏi kinh thành, đổi khối đất phong vinh hoa phú quý trải qua quãng đời còn lại thôi.

Mà Mộ Chi Minh đã sớm không hỏi thị phi, chỉ lo thân mình, cũng sẽ không chịu ảnh hưởng. Huống chi hắn cùng Túc Vương Phó... Hẳn là đã nhất sinh nhất thế nhất song nhân... Nếu Mộ Chi Minh chịu liên lụy, Phó Nghệ sẽ không che chở hắn sao?

Nhưng mà vì sao Mộ Chi Minh muốn hao hết tâm tư ôm quyền như vậy?

Chẳng lẽ.... Là vì Túc Vương Phó Nghệ?

"Nghĩ cái gì vậy? Hoàn hồn chưa."

Thanh âm Bùi Hàn Đường đánh gãy suy nghĩ Cố Hách Viêm, cũng là lúc này, ở ngoài chính sảnh truyền tới tiếng bước chân.

Cố Hách Viêm ngẩng đầu nhìn, ánh sáng chói chang trong veo nhất trong ngày, ngày đẹp trời tình cảnh tốt, cố nhân mặc một bộ bạch y trắng hơn tuyết, tóc đen ngọc quan, thế gian này vạn dặm núi sông, thác chảy ba ngàn dặm, thế nhưng không thể sánh bằng khuôn mặt mỉm cười của hắn.

Chương 49 Ngươi thế nhưng thân mật gọi danh của hắn

"Cố huynh." Mộ Chi Minh cười tiến lên chắp tay thi hành lễ.

"Tái ngoại từ biệt, đã hai năm không gặp, tới khi nghe nói Cố huynh vô luận là ai đưa hạ lễ cũng cự tuyệt, trong lòng ta thấp thỏm, lo lắng Cố huynh không muốn có người tới bái phỏng, cũng may Cố huynh rộng lượng, không làm ta bị đóng sập cửa vào mặt."

Cố Hách Viêm nhàn nhạt nói: "Ngồi."

Mộ Chi Minh nói cảm tạ sau đó ngồi xuống, ánh mắt hắn dừng ở trên người mà khi hắn bước vào chính sảnh liền chú ý tới, ánh mắt hắn cùng ánh mắt đánh giá của Bùi Hàn Đường chạm vào nhau, Mộ Chi Minh chắp tay thi lễ cười nói: "Bái kiến Bùi đại nhân, không nghĩ tới Bùi đại nhân hôm nay cũng ở chỗ này, không biết ta có quấy rầy nhị vị hàn huyên hay không?"

"Đương nhiên là không." Bùi Hàn Đường vội đáp lễ, "Bất quá nếu Mộ đại nhân có việc tìm Dục Dập, ta đây rời đi trước, ngày khác lại đến."

Nghe được Bùi Hàn Đường nói, chân mày Mộ Chi Minh không dễ phát hiện mà run một chút. Hắn thế nhưng gọi thẳng danh của Cố Hách Viêm?

Tự nhiên thân mật gọi danh "Dục Dập" của hắn như thế?

Mộ Chi Minh quay đầu nhìn về phía Cố Hách Viêm, thấy thần sắc hắn như bình thường, đối với xưng hô của Bùi Hàn Đường không để ý chút nào, xem ra quan hệ hai người rất là thân mật.

"Dục Dập, ta đi rồi, ngươi tiễn ta đi." Bùi Hàn Đường đứng lên, chỉnh ống tay áo đưa mắt ra hiệu cho Cố Hách Viêm.

Cố Hách Viêm xem không hiểu mặt quỷ hắn làm, nhưng Bùi Hàn Đường phải đi, hắn tự nhiên sẽ tiễn, vì thế đứng lên nói với Mộ Chi Minh: "Chờ một lát."

Sau đó dẫn Bùi Hàn Đường rời khỏi chính sảnh.

Khi đi đến chỗ không người, Bùi Hàn Đường nói với Cố Hách Viêm: "Yến quốc thế tử này cũng không biết vì sao mà đến, ta nói nhiều cũng vậy, chính ngươi tự lưu tâm, qua mấy ngày nữa ta lại đến xem ngươi."

"Ân, đi thong thả." Cố Hách Viêm nói.

Bùi Hàn Đường ôm quyền cáo từ rời đi, đi đến cửa sân, bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu niên mặc y phục thị vệ màu chàm hai tay thiếu niên khoanh lại, dựa vào góc tường có bóng râm đánh ngáp.

Bùi Hàn Đường nhìn hắn một cái, thu hồi ánh mắt nghĩ nửa ngày, nhịn không được lại quay đầu nhìn hắn một cái, cảm thấy quen mắt lại không biết từng gặp qua ở đâu, suy tư rời khỏi Cố phủ, bỗng nhiên giật mình một cái, đi vòng vèo trở về, bước nhanh về hướng thiếu niên kia....


-

Mà lúc này ở chính sảnh, khi một mình Mộ Chi Minh ngồi im chờ, Quyên Nương đưa điểm tâm tới, Mộ Chi Minh cười nói đa tạ, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: "Quyên Nương, Cố tướng quân cùng Bùi đại nhân, quan hệ ra sao?"

Quyên Nương đáp: "Thiếu gia nhà ta cùng Bùi thiếu gia là bạn thân thời niên thiếu, kim lan chi giao (anh em kết nghĩa)."

"Kim lan chi....." Mộ Chi Minh nhẹ giọng lặp lại, trong mắt tất cả đều là hâm mộ, "Có thể cùng Cố tướng quân kết thành kim lan chi giao......."


Quyên Nương nói: "Tính tình thiếu gia nhà ta ngài cũng biết, buồn vui không thể hiện ra ngoài, khiến người khác cảm thấy khó có thể thân cận, người khác nhìn hắn như vậy, sẽ kính trọng nhưng mà xa cách, cũng may Bùi thiếu gia tấm lòng rộng lượng, hành sự cũng không xem sắc mặt người khác, cả ngày trêu chọc thiếu gia, dẫn hắn đi chơi đùa trong đám người khắp nơi, bất quá may mà thiếu gia gặp Bùi thiếu gia, bằng không khi còn nhỏ chắc chắn sẽ thiếu nhiều lạc thú."

Mộ Chi Minh trên mặt mang ý cười lẳng lặng nghe, trong lòng cảm thấy có điểm hụt hẫng, hắn cẩn thận: "Như vậy, nói ra, Cố tướng quân thoạt nhìn lạnh như băng, kỳ thật thích cảnh sắc náo nhiệt?"

"Thiếu gia khi đó mới có bao lớn, hài đồng đều có tâm vui chơi, còn hiện tại...." Quyên Nương nghĩ lại, "Hiện tại ta không biết, nhưng Mộ công tử ngươi nhàn rỗi liền đến gặp thiếu gia nhà ta nhiều một chút, ngoài biên cương quân sự bận rộn, hắn hồi kinh đột nhiên rảnh rỗi, hẳn là thập phần không thích ứng được."

Mộ Chi Minh như suy tư cái gì đó, nhẹ nhàng gật đầu.

Quyên Nương để điểm tâm xuống sau cáo lui, Cố Hách Viêm cũng về tới chính sảnh, hai người nhìn nhau, hai năm không gặp, thật sự có chút xa lạ.

Ánh mắt Mộ Chi Minh rơi trên cánh tay phải đang gập lại của hắn, lo lắng nói: "Cố tướng quân, thương thế của ngươi."

"Không có việc gì." Cố Hách Viêm nói, "Dưỡng mấy ngày là được."

"Mấy ngày?" Mộ Chi Minh bất đắc dĩ nói, "Không dối gạt tướng quân, ta hôm qua đi Thái Y Viện, nghe thái y xem qua vết thương cho ngươi nói, ngươi trúng chính là kỳ độc Câu Cát, Đại Tấn tìm không thấy giải dược, mà nếu không có giải dược, phải tĩnh dưỡng mấy tháng mới có thể hảo."

Cố Hách Viêm không nghĩ tới Mộ Chi Minh biết rõ thương thế của mình như vậy, hơi hơi giật mình sau đó "Ân" một tiếng, không hề tiếp tục chuyện vết thương: "Ngươi hôm nay tới tìm ta, vì cái gì mà đến?"

"Vì cái gì mà đến?" Vừa hỏi như vậy ngược lại làm Mộ Chi Minh bối rối, khó hiểu mà lặp lại câu hỏi.

Cố Hách Viêm bình tĩnh hỏi: "Ngươi là thay Hiền vương tới, hay là thay Túc Vương tới?"

Mộ Chi Minh:"......"

Nghe hỏi chuyện, hai mắt Mộ Chi Minh tối xuống vài phần, hắn trầm mặc không nói gì, sau một lúc lâu cười khổ nhìn về phía Cố Hách Viêm: "Chưa từng nghĩ rằng tướng quân đã ở lâu trên biên cương, thế nhưng cũng nghe thấy việc đảng tranh ở kinh thành."

Cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, hắn ở trong mắt Cố Hách Viêm, là người nịnh nọt bực này.

"Cho nên tướng quân cảm thấy ta hôm nay tới, là bởi vì trong tay tướng quân có binh quyền?" Mộ Chi Minh hỏi lại.

Cố Hách Viêm nhíu mày.

Hắn sở dĩ hỏi như vậy, kỳ thật là muốn hiểu rõ vì sao kiếp này Mộ Chi Minh muốn tiến vào vũng nước đục của đảng tranh, vô lo vô nghĩ làm tiểu tử phú quý không tốt sao?

Mà Mộ Chi Minh trả lời lại làm hắn càng thêm hoang mang.

Nếu không vì Hiền vương hoặc Túc Vương, Mộ Chi Minh vì sao lại tìm hắn?

Tâm tư hai người khác nhau cùng trầm mặc, bỗng nhiên ngoài cửa có một người vọt nhanh vào, làm hai người trong chính sành bị dọa nhảy dựng.

Văn Hạc Âm bắt lấy cánh tay Mộ Chi Minh: "Thiếu gia, không tốt! Đi mau đi mau đi mau! Có ma quỷ ám !!!"

Bùi Hàn Đường cười đi nhanh từ bên ngoài vào: "Vật nhỏ, kêu ai là ma ám vậy?"

Chương 50 Cái miệng nhỏ này thật bá đạo

Văn Hạc Âm la hét oa oa "Không phải ta" với Bùi Hàn Đường lải nhải "Chính là ngươi", cuối cùng không hiểu ra làm sao Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm hiểu rõ tiền căn hậu quả.

Nghiệt duyên bắt đầu từ 5 năm trước, Văn Hạc Âm bị thủ vệ phát hiện truy đuổi khi ở bên ngoài trong giờ giới nghiêm, cùng với chiêu thanh tâm quả kia kia thiếu chút nữa đá vào hạ bộ của Bùi Hàn Đường.

Mộ Chi Minh:......

Hắn cũng nhớ ra.

"Mộ đại nhân, hắn là thị vệ của ngươi?" Bùi Hàn Đường như là bắt được chuyện thú vị, cười hỏi.

"Đúng vậy." Mộ Chi Minh gật đầu.

"Hảo, ta đây cũng không khách sao với Mộ đại nhân, hắn tuy là thị vệ của ngươi, nhưng triều ta có luật pháp, trong thời gian giới nghiêm đi lại bên ngoài, sẽ bị nhốt trong nhà lao một ngày, Mộ đại nhân thân là Lễ Bộ thị lang, hẳn là nhớ rất rõ luật, đối với việc này không hề có dị nghị đi?" Từng câu của Bùi Hàn Đường đều có lý, từng bước một ép sát.

Văn Hạc Âm đang muốn mở miệng biện minh, Mộ Chi Minh vỗ nhẹ hai cái vào mu bàn tay hắn, Văn Hạc Âm hiểu ý, lập tức câm miệng.

"Bùi đại nhân." Mộ Chi Minh cười hành lễ, "Ngươi nói rất đúng, luật pháp Đại Tấn ta nghiêm minh, mặc kệ thân phận là tôn hay là ti, đối xử bình đẳng, phạm sai lầm, đương nhiên phải phạt!"

Bùi Hàn Đường không nghĩ tới Mộ Chi Minh sẽ dễ nói chuyện như vậy, cười nhìn về phía Văn Hạc Âm: "Vật nhỏ, nghe thấy không? Ngoan ngoãn đi theo ta đi?"

Nói xong, Bùi Hàn Đường liền tiến lên bắt Văn Hạc Âm, Mộ Chi Minh nghiêng người chắn lại, cười nói: "Bùi đại nhân đừng nóng vội, lời ta nói còn chưa hết đâu."

Bùi Hàn Đường trong lòng lộp bộp.

"Phạm sai lầm tất nhiên là phải phạt." Mộ Chi Minh tuy cười, lại có chút giấu ý đao ở trong bông, "Nhưng nếu không phạm sai lầm lại bị phạt, chẳng phải đồng dạng là coi khinh luật pháp triều ta, Bùi đại nhân tuy là thiếu Doãn Kinh Triệu Phủ, nhưng cũng không thể oan uổng cho người tốt đi?"

Bùi Hàn Đường bị trả đũa, có chút ngốc: "Oan uổng? Ta không xử oan hắn."

Mộ Chi Minh cười nói: "Vậy Bùi đại nhân có chứng cứ không? Chứng cứ chứng minh thị vệ ta năm năm trước phạm lệnh giới nghiêm."

Bùi Hàn Đường nóng nảy: "Cũng đã năm năm, lấy đâu ra chứng cứ?"

Mộ Chi Minh "Ai nha" một tiếng, kéo dài âm chậm rì rì nói: "Không có chứng cứ."

Bùi Hàn Đường nói: "Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng ta nhớ rõ là hắn!"

"Cũng đã năm năm." Mộ Chi Minh cười hỏi lại, "Bùi đại nhân liền như vậy khẳng định người ngày ấy gặp chính là thị vệ của ta sao? Ngươi dám chắc chắn mình không nhận sai người không?"

Bùi Hàn Đường khí thế yếu xuống: "Ta..... vậy, vậy nếu hắn không phạm sai lầm, vừa rồi sao lại chạy, không phải là chột dạ sao?"

Mộ Chi Minh nói: "Bùi đại nhân, thị vệ ta từ nhỏ nhát gan, ngươi hùng hổ xông tới như vậy, hắn đó là sợ hãi, làm sao có thể nói là chột dạ được?"

Bùi Hàn Đường: "....."

Bùi Hàn Đường xin giúp đỡ nhìn về phía Cố Hách Viêm.

Cố Hách Viêm: "......"

Nội tâm Bùi Hàn Đường thê thê thảm thảm thiết thiết: Quên đi, trông cậy vào Cố Hách Viêm mở miệng, còn không bằng trông cậy vào cục đá mở miệng.


Hắn nghiến răng nghiến lợi, hạ quyết tâm: "Nếu ta nói, xác định người ngày ấy phạm lệnh giới nghiêm chính là thị vệ của ngươi thì sao? Nếu ta nói, ta chắc chắn mình không nhận sai?"

Mộ Chi Minh hơi giật mình.

Việc này cũng đã qua năm năm, hơn nữa phạm lệnh cấm đi lại không phải sai lầm lớn, nơi nào đáng giá để Bùi Hàn Đường dây dưa như vậy, ở tướng quân phủ giằng co với hắn như vậy, chẳng lẽ là có ẩn tình gì?

Cố Hách Viêm thấy Mộ Chi Minh không nói lời nào, nhìn về phía Bùi Hàn Đường, mở miệng nói: "Ôn Quỳnh"

"Cố Dục Dập, ngươi đừng có mà khuỷu tay quẹo ra ngoài, hiện tại đảm đương làm khách đi." Bùi Hàn Đường đánh gãy lời Cố Hách Viêm nói, "Việc này hôm nay ta thế nào cũng phải làm rõ ràng!"

Mộ Chi Minh: "......"

Cố Hách Viêm thế nhưng cũng gọi danh Bùi Hàn Đường!

Mộ Chi Minh cười lạnh: "Hảo, Bùi đại nhân ngươi muốn làm rõ ràng như thế nào? Không hề có chứng cứ ngay trước mặt ta trói người sao? Nơi này chính là tướng quân phủ, ngươi nháo như vậy, thật đúng là không xa lạ với Cố tướng quân."

Ngữ khí Mộ Chi Minh vừa nghe liền biết là tức giận.

Không khí trong lúc nhất thời có chút giương cung bạt kiếm, Bùi Hàn Đường nghĩ nghĩ, ôm quyền nói: "Mộ đại nhân đừng trách tội, ta cũng không muốn có xích mích với ngươi, chỉ là muốn làm việc này thành nhược điểm cầu tương trợ, nào biết ngươi nhanh mồm dẻo miệng như vậy, nói đến nỗi ta á khẩu không trả lời được."

Mộ Chi Minh xưa nay ăn mềm không ăn cứng, thấy Bùi Hàn Đường lui một bước, thái độ cũng hòa hoãn xuống dưới: "Bùi đại nhân không cần như thế, có cái gì ta có thể giúp, ngươi cứ việc mở miệng."

Bùi Hàn Đường nghiêng đầu nhìn về phía Văn Hạc Âm: "Vật nhỏ, ta nhớ rõ khinh công của ngươi không tồi, có phải hay không?"

Văn Hạc Âm bĩu môi: "Dù sao khẳng định so với ngươi tốt hơn."

Bùi Hàn Đường cũng không buồn bực, cười nói: "Được, so với ta tốt hơn là được, Mộ đại nhân, là chuyện này, gần đây đông thành xuất hiện một phi tặc, kẻ kia cực kỳ giảo hoạt, ta và các huynh đệ khinh công không bằng người, bắt giữ nhiều lần không có kết quả, muốn vị tiểu huynh đệ thị vệ này giúp đỡ"

Mộ Chi Minh bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về phía Văn Hạc Âm, hỏi ý kiến.

Văn Hạc Âm nói: "Người không cần nhìn ta, người kêu ta đi ta khẳng định đi, ta đều nghe người."

Bùi Hàn Đường: "Ô?"

Mộ Chi Minh suy tư một lát: "Bùi đại nhân, có thể ra ngoài nói chuyện một chút không?"

"Ân? Hảo." Bùi Hàn Đường hoang mang, cùng Mộ Chi Minh đi mấy bước ea ngoài chính sảnh, hắn bỗng nhiên cảm thấy một đạo ánh mắt nóng rực, vừa quay đầu lại, phát hiện Cố Hách Viêm đang nhìn chằm chằm hai người.

Bùi Hàn Đường: "......"

Mộ Chi Minh: "Bùi đại nhân".

"Ai ai, đang nghe, ngươi nói." Bùi Hàn Đường quay đầu lại, nhìn về phía Mộ Chi Minh.

"Xin hỏi, mấy ngày gần đây phụ cận kinh thành có vụ án vứt xác nào không?" Mộ Chi Minh hỏi.

Bùi Hàn Đường nghi hoặc: "Vứt xác?"

Mộ Chi Minh gật gật đầu: "Đúng, người chết là nữ tử quần áo bất chỉnh cả người đều là vết roi và vết máu bầm."

Bùi Hàn Đường kinh ngạc mà nhìn về phía Mộ Chi Minh: "Ngươi hỏi cái này làm cái gì?"

Mộ Chi Minh nói: "Thứ ta không thể giải thích."

Bùi Hàn Đường nghĩ nghĩ: "Nghĩ lại thì, kinh thành những năm gần đây an bình, ta vẫn chưa gặp được án tử nào nghe rợn cả người như thế."

"Vậy...." Mộ Chi Minh nghĩ nghĩ, "Có tiểu quan hoặc nữ tử thanh lâu nào chết trong vụ án ở phủ của đại quan quý nhân nào không?"

Bùi Hàn Đường giật mình nhìn Mộ Chi Minh, hồi lâu mới nói: "Chưa từng nghe thấy."

Mộ Chi Minh lại nói: "Nếu về sau có người chết như vậy xuất hiện, thỉnh cầu Bùi đại nhân báo cho ta một tiếng được không? Nếu Bùi đại nhân đáp ứng, ta sẽ cho A Âm giúp ngươi bắt phi tặc."

Bùi Hàn Đường sờ sờ cằm, trầm ngâm: "Ân..... Thật ra cũng không phải không được."

"Vậy một lời đã định." Mộ Chi Minh hành lễ.

Hai người đi trở về chỗ cũ, Mộ Chi Minh tiến nói với Văn Hạc Âm: "A...."

"Ta đã biết." Văn Hạc Âm liếc mắt nhìn thần sắc Mộ Chi Minh một cái liền biết hắn muốn nói gì, "Hỗ trợ bắt phi tặc đúng không, không thành vấn đề."

"Ngươi thật sảng khoái." Bùi Hàn Đường cười nói.

Văn Hạc Âm ngẩng đầu: "Đây là tự nhiên, dù sao cũng là thiếu gia nhà ta mở miệng nói, vượt lửa qua sông, chết muôn lần cũng không chối từ!"

Bùi Hàn Đường trong nội tâm thì nói: Cái miệng nhỏ này, thật bá đạo, ngoài miệng lại nói: "Vậy thì tốt rồi, giờ Dần ngươi tới Kinh Triệu Phủ tìm ta."

Văn Hạc Âm: "Nga, đã biết."

Bùi Hàn Đường ôm quyền nhìn quanh một vòng: "Quấy nhiễu các vị, đã đắc tội nhiều, các ngươi từ từ nói chuyện, ta cáo từ."

"Ta tiễn ngươi." Cố Hách Viêm đứng lên.

"Không có việc gì, không cần tiễn, nhìn thương tay của ngươi một cái, ngồi đi, vừa rồi đã tiễn một lần lần không cần giữ lễ tiết." Bùi Hàn Đường duỗi tay đè lại bả vai Cố Hách Viêm.

"Ta tiễn ngươi." Cố Hách Viêm kiên trì.

Bùi Hàn Đường không lay chuyển được hắn, chỉ phải để hắn tiễn.

Mộ Chi Minh nhìn thương tay Cố Hách Viêm muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ ngồi ở trên ghế, nhìn theo hai người bọn họ đi ra chính sảnh, lại lần nữa yên tĩnh chờ Cố Hách Viêm trở về.

Cố Hách Viêm và Bùi Hàn Đường chân trước mới vừa bước ra chính sảnh, Cố Hách Viêm lập tức mở miệng hỏi: "Vừa rồi Mộ Chi Minh nói với ngươi chuyện gì?"

Bùi Hàn Đường kinh ngạc: "Tóm lại ngươi tiễn ta ra cửa, chính là vì hỏi cái này?"

Cố Hách Viêm: "......"

"Huynh đệ." Hai tay Bùi Hàn Đường bỗng nhiên từ trên xuống dưới, chuyện lạ trịnh trọng mà chụp vai Cố Hách Viẻm, kéo sát người vào hỏi, "Ngươi thành thật nói với ta, ngươi đối với Yến Quốc Công thế tử, có phải có điểm ý kia hay không? Ân?"

Cố Hách Viêm: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro