Chương 51 - 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51 Ngươi thích hắn việc này

Bùi Hàn Đường "Tấm tắc" ra tiếng: "Ta nhìn thấy, thời điểm vừa rồi ta nói chuyện với hắn, mắt ngươi vẫn luôn dính ở trên người hắn."

Cố Hách Viêm:"....."

Bùi Hàn Đường: "Hơn nữa với tính tình của ngươi, chỗ nào sẽ lo chuyện bao đồng, việc hắn tại sao lại nói chuyện với ta, ngươi liền tha thiết mong chờ lại đây hỏi ư? Ngươi nói ta đoán đúng hay không đi, ngươi không nói cũng được, ngươi gật gật đầu, thông báo cho ta một tiếng ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không lấy việc này nói bậy thân là huynh đệ kết nghĩa của ngươi, trong lòng ta có tính toán a."

Cố Hách Viêm trầm mặc một lát, gật gật đầu.

Bùi Hàn Đường hét lên: "Con mẹ nó?! Ngươi thật sự thích!!!"

Cố Hách Viêm một phen che lại miệng hắn.

Bùi Hàn Đường: ".....Ngô ngô ngô....."

Cố Hách Viêm buông ra, lạnh nhạt mà lắc lắc tay.

"Được rồi." Bùi Hàn Đường cảm thấy hồn mình đã chu du cửu thiên, chứng kiến những biến đổi lớn của núi trời sông suối biển cả, thế cho nên bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, "Ngươi thật mẹ nó hắn, ta thật mẹ nó không nghĩ tới, thuận miệng nói, thật sự là mẹ nó nói đúng."

"Hắn mới vừa nói với ngươi cái gì?" Cố Hách Viêm hỏi.

Bùi Hàn Đường ôm lấy Cố Hách Viêm, đem việc mình nói cùng Mộ Chi Minh, kể hết cho Cố Hách Viêm.

"Án mạng có thi thể cả người đều là vết roi cùng vết bầm?" Cố Hách Viêm nhíu mày, "Tiểu quan ca vũ nữ chết trong phủ của đại quan quý nhân?"

"Ta cũng kinh ngạc, không nghĩ tới Mộ công tử sẽ cảm thấy hứng thú đối với hình sự bực này." Bùi Hàn Đường nói, "Hơn nữa hắn miêu tả kỹ càng tỉ mỉ như vậy, thật giống như chắc chắn việc này sẽ phát sinh, suy nghĩ cẩn thận lại, còn rất là tà ma nữa, ssisss." Bùi Hàn Đường xoa xoa cánh tay.

Cố Hách Viêm: "......"

Bùi Hàn Đường: "Nói mới nhớ a, ngươi thích hắn việc này... Lầm? Uy? Ngươi đừng đi a, không phải nói tiễn ta sao? Cố Dục Dập! Hảo gia hỏa, thật vô tình, muốn hỏi đến liền quay đầu đi."

Khi Cố Hách Viêm trở lại chính sảnh, Văn Hạc Âm đã rời đi, Mộ Chi Minh ngồi ngay ngắn ở trên ghế thái sư nâng chung trà xanh bằng sứ men xanh lên chậm rãi nhấp, hắn nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, đối mắt với Cố Hách Viêm.

Hai người đều không nói nên lời, mới vừa rồi nói chuyện cũng không vui vẻ, mà giờ lại muốn mở miệng, liền không biết nói từ đâu.

Đúng lúc trầm mặc, quân y Hạ Thiên Vô từ ngoài cửa đi vào, chắp tay thi hành lễ: "Tướng quân, vết thương trên tay ngươi nên đổi dược."

Mộ Chi Minh nghe vậy đứng lên: "Nếu thương bệnh của tướng quân chưa lành, ta không ở lâu quấy rầy, ngày khác lại tới bái phỏng."

Cố Hách Viêm: "... Hảo."

Hai người hành lễ từ biệt, Mộ Chi Minh ngồi trên xe ngựa rời Cố phủ, thở dài một hơi, đầu dựa vào bên cửa sổ ngơ ngác mở mắt.

Hắn cũng không quái lạ chuyện Cố Hách Viêm chất vấn mình là vì Hiền vương tới hay là Túc Vương tới. Kiếp này hắn đã hãm sâu trong phong vân của đảng tranh quỷ quyệt, không thể thoát ra.

"Nếu là trước kia....." Mộ Chi Minh xuất thần lẩm bẩm, "Ta chỉ là một người rãnh rỗi rời xa miếu đường, có thể thân cận với ngươi hơn một chút sao."

"Thiếu gia người lầm bầm lầu bầu cái gì vậy?" Một bên Văn Hạc Âm hỏi, "Sao có cảm giác người hưng phấn mà tới, héo úa mà về vậy?"

Mộ Chi Minh cười cười với Văn Hạc Âm, không nói chuyện.

"Thiếu gia." Văn Hạc Âm do dự một lát, vẫn nói, "Ta luôn cảm thấy người giống như rất mỏi mệt vậy."

"Có thể là hôm nay thức dậy sớm." Mộ Chi Minh xoa bóp giữa mày.

"Không, ta không phải nói hôm nay." Văn Hạc Âm nói, "Ta là nói hai ba năm nay."

Mộ Chi Minh ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn Văn Hạc Âm.

Văn Hạc Âm nói: "Ngươi giống như vẫn luôn đang sợ hãi cái gì đó, ban đêm thường thường sẽ đột nhiên bừng tỉnh, hôm qua cũng vậy, kỳ thật đêm qua ngươi bừng tỉnh sau đó khoác áo viết những lời đó, ta đều thấy, kêu cái gì mà ước định hôn nhân kết minh với cấm quân, nói cái gì mà chiến trận Bạch thành, không sợ lấy võ mồm chắn lưỡi rìu sắc bén để bảo vệ quốc gia, hắn sẽ không chết trận trên sa trường; cái gì mà kẻ xấu vu hãm, kêu phụ thân mẫu thân lấy cớ dưỡng bệnh sớm ngày rời xa kinh thành, cho bọn họ sau này không ưu lo, buông tay đi ; ngươi viết lặp đi lặp lại câu thiên địa rung chuyển chính biến hoàng thành lại là ý tứ gì?"

Mộ Chi Minh bất đắc dĩ nói: "Những cái giấy đó ta không phải đều thiêu hủy rồi sao? Ngươi sao có thể thấy, thấy thì thấy đi, cũng không thể nói cho người khác."

Văn Hạc Âm: "Thiếu gia ngươi rốt cuộc..."

Mộ Chi Minh cười đánh gãy: "Đừng hỏi, quá khó giải thích."

Văn Hạc Âm: "... Hảo đi."

Mộ Chi Minh: "Không cho nói ra ngoài."

Văn Hạc Âm: "Thiếu gia ngươi yên tâm."

Xe ngựa cán qua phiến đá xanh đi đến trước Mộ phủ, Mộ Chi Minh mới vừa xuống xe ngựa, lập tức có gã sai vặt bước nhanh đến báo: "Thiếu gia, người đã trở lại, Túc Vương điện hạ tìm người, nghe người không ở trong phủ cũng không chịu đi, liền chờ ở sảnh ngoài, đã yên lặng chờ nãy giờ! Người mau đi xem một chút đi!"

Chương 52 Ta chỉ là muốn gặp ngươi

Mộ Chi Minh nghe gã sai vặt nói, mày hơi chau: "Túc Vương điện hạ?"

"Đúng như vậy." Gã sai vặt khom lưng chạy bước nhỏ dến bên cạnh người Mộ Chi Minh, "Lão gia phu nhân hôm nay đi Vạn Phật Tự dâng hương, trong phủ không có chủ tử, còn may thiếu gia người đã trở về, bằng không chúng ta thật không biết phải làm thế nào mới tốt."

Thần sắc Mộ Chi Minh vững vàng, đi nhanh đến trước sảnh.

Mấy năm nay, hắn với Phó Nghệ nước giếng không phạm nước sông, chỉ chạm mặt một ít ở trong sinh nhật Quý Phi nương nương hoặc là trong yến hội, vì sao hôm nay Phó Nghệ đột nhiên tới cửa bái phỏng.

Mới đến dưới mái hiên của sảnh ngoài, liền thấy hắc y thị vệ của Phó Nghệ đồng thời đứng ở cửa, Mộ Chi Minh sải bước vào, giữa thính đường, trước tấm bình phong phúc lộc thọ hỉ bằng ngọc, Phó Nghệ người mặc áo choàng gấm màu đen, ngồi ngay ngắn ở trên ghế thái sư, phẩm trà trong tay, khí định thần nhàn.

Mộ Chi Minh tiến lên chắp tay thi hành lễ, ngữ khí xa cách: "Không biết Túc Vương điện hạ hôm nay đến thăm không từ xa tiếp đón, khiến điện hạ đợi lâu, mong điện hạ thứ lỗi."

"Ly Chu." Phó Nghệ cười nói, "Không cần khách khí với ta như thế, nếu chờ ngươi, ta đây chờ bao lâu cũng không có vấn đề gì?"

Mộ Chi Minh kéo khóe miệng cười, ý cười rất lãnh đạm: "Không nghĩ rằng, ta ở trong lòng Túc Vương điện hạ lại có phân lượng bực này."

Phó Nghệ bất đắc dĩ lắc đầu: "Vẫn luôn như vậy, chẳng qua ngươi không tin tưởng thôi." Mộ Chi Minh hỏi: "Xin hỏi Túc Vương điện hạ đại giá quang lâm có gì chỉ giáo? Thời gian điện hạ quý giá như thế, lãng phí nửa ngày chẳng lẽ chỉ là tới nói chuyện phiếm với ta sao?"

Phó Nghệ cười hỏi: "Nếu ta gật đầu nói là đúng? Nếu ta nói ta tới Mộ phủ chỉ là muốn gặp ngươi thì sao?"

Mộ Chi Minh:"....."

Phó Nghệ bỗng nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm vào mắt Mộ Chi Minh, từng bước đi đến trước mặt hắn, duỗi tay khẽ vuốt tóc mai hắn, nhẹ giọng nỉ non nói: "Khi còn nhỏ, ngươi rõ ràng luôn cười với ta, ngươi cười, giống như."

"Túc Vương điện hạ!" Mộ Chi Minh không thể nhịn được nữa, tàn nhẫn nắm lấy tay Phó Nghệ chặn lại động tác của hắn, "Thỉnh ngài tự trọng."

Phó Nghệ bỗng dưng phục hồi lại tinh thần, khóe miệng lộ ra một cái ý cười châm chọc, thu hồi tay lui hai bước, ngữ khí nhàn nhạt: "Thất lễ."

Mộ Chi Minh nói: "Nếu như Túc Vương điện hạ hôm nay đến chỉ là nói chuyện phiếm, thứ ta bận rộn, không thể phụng bồi."

"Ly Chu." Thần sắc Phó Nghệ tự nhiên mà một lần nữa ngồi trở lại ghế thái sư, "Ngươi mới vừa đi phủ Cố tướng quân, đúng không?"

Mộ Chi Minh hài hước nói: "Túc Vương điện hạ thật đúng là tin tức linh thông, nhưng phủ binh Mộ phủ ta cũng không thiếu người, không nhọc Túc Vương điện hạ lại xếp nhân thủ vào."

"Ngươi luôn hiểu lầm ta như vậy." Phó Nghệ cười nói, "Bất quá người trong phủ, xác thực nên tra, Yến quốc phủ to như vậy, sao lại không có mấy con chuột trốn trong đây chứ, huống chi Ly Chu ngươi gần đây gió lớn thế đại, ngay cả Thái Tử Phó Khải thấy, cũng phải cảm khái vài câu."

Mộ Chi Minh nhíu mày.

"Nhân tiện, thương thế Cố tướng quân như thế nào?" Phó Nghệ cười hỏi, hắn tựa hồ cũng không trông cậy Mộ Chi Minh sẽ trả lời mình. Tiếp tục nói, "Cố Hách Viêm, Vũ Lâm đại tướng quân, chủ soái của mười vạn tinh nhuệ tướng sĩ Dung Diễm Quân, niên thiếu anh tài, vì nước huyết chiến sa trường nhiều năm, quyền cao chức trọng, bất quá Cố tướng quân xưa nay xem xét thời thế, ta nghe nói, hắn lần này trở lại kinh thành, thứ nhất ai đưa lễ cũng đều không thu, thứ hai đóng cửa dưỡng bệnh không hỏi thị phi, thật là làm cho Hoàng Thượng kia kê cao gối mà ngủ trong kim điện, ngươi lần này thay Tế An đi kết giao, sợ rằng cũng không được cho sắc mặt tốt đi"

Mộ Chi Minh tự giễu cười một tiếng: "Là không có được sắc mặt tốt."

Thế nhân, bao gồm cả Cố Hách Viêm, đều cho rằng hắn vì leo lên quyền thế mới đi thăm Cố tướng quân.

Chỉ có Mộ Chi Minh biết tâm mình, hắn bất quá chỉ là..... Muốn gặp Cố Hách Viêm mà thôi. Nghe thấy Mộ Chi Minh nói, Phó Nghệ chậm rãi giương mắt, cười nói: "Ly Chu, ta có một thứ, nói không chừng Cố tướng quân nguyện ý lấy, ngươi muốn hay là không muốn?"

Mộ Chi Minh nghe vậy, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm xem Phó Nghệ, hắn trầm tư một lát, hỏi lại: "Nếu thực sự có vật như vậy, vì sao Túc Vương điện hạ không tự mình đi đưa, muốn cho ta đi đưa?"

"Hiện nay đảng tranh của Hiền vương Tế An với Thái Tử kịch liệt, ta từ nhỏ nhận được ơn của Quý Phi nương nương cho nên muốn vì hắn ra một phần lực." Phó Nghệ thần thái tự nhiên, "Tất cả quan lại triều đình đều biết ngươi là người của Hiền vương, ngươi một khi giao hảo với Cố tướng quân, đã nói lên Hiền vương giao hảo với hắn, Cố tướng quân tuy không chọn cây để sống, nhưng chỉ cần có thể thân cận nửa phần với hắn, trong triều kia sẽ có ít nhiều cỏ đầu tường tránh lạnh tìm nóng, lo lắng gì bọn họ không hướng vè phía Tế An."

"Túc Vương cao kiến." Mộ Chi Minh cười ôm quyền.

Phó Nghệ cho rằng hắn tiếp thu tặng lễ, đang chuẩn bị gọi thủ hạ mang lên, ai ngờ Mộ Chi Minh lại lạnh lùng nói: "Bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ núp sau tính kế, thật sự là cao kiến, chờ Hiền vương cùng Thái Tử lưỡng bại câu thương, ngươi ngồi hưởng ngư ông đắc lợi sao?"

Phó Nghệ dừng lại nhìn về phía Mộ Chi Minh, thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Ly Chu ngươi vì sao nghĩ ta tồi tệ như thế, đảng tranh mấy năm nay, ta chưa bao giờ tham dự qua."

Mộ Chi Minh không kiêu ngạo không siểm nịnh mà đối diện với hắn: "Nga? Túc Vương điện hạ không khỏi khiêm tốn quá mức, năm trước chủ động xin giúp Thánh Thượng đi dò hỏi trận thế Tây Bắc, biên cảnh thành trấn Đông Bắc, sau đó lại không tiếc hao phí số tiền lớn mua kiếm thanh danh lừng lẫy từ nhân sĩ giang hồ, chỉ vì tặng cho thống lĩnh cấm quân, mọi chuyện đều làm điện hạ rất lo lắng đi."

Phó Nghệ cười cười, bưng lên chén trà sứ men xanh, nhẹ nhấp ngụm trà xanh đã lạnh: "Ngươi thế nhưng quan tâm ta như vậy, biết rõ ta đang làm cái gì, thực sự khiến ta vui vẻ, bất quá ngươi, thật sự không muốn biết ta chuẩn bị lễ vật gì cho Cố tướng quân sao?"

Nói xong, Phó Nghệ ho nhẹ một tiếng, ngoài cửa lập tức có thị vệ bước nhanh vào thính đường, tất cung tất kính mà giao một cái hộp gỗ đàn hương cho Phó Nghệ.

Trong lòng Mộ Chi Minh cười lạnh.

Vô luận là cái gì, hắn đều sẽ không lấy.

Phó Nghệ mở ra hộp gỗ đàn đưa cho Mộ Chi Minh xem, chỉ thấy trong hộp có hai mươi tư chiếc lọ cao sứ men xanh nhỏ ước chừng cỡ đồng tiền và cao bằng một lóng tay, Phó Nghệ nói: "Đây là vật ta mấy năm trước thay Hoàng Thượng thăm dò biên thành Đông Bắc, ngẫu nhiên có được dược từ trong tay Câu Cát tộc, giải độc trên miệng vết thương cánh tay của Cố tướng quân, thoa ngoài da hai mươi bốn ngày, đảm bảo hắn khỏi hẳn, miễn hắn chịu đau đớn."

Mộ Chi Minh bỗng dưng mở to hai mắt, bên tai không ngừng quanh quẩn câu Phó Nghệ nói.

Đảm bảo hắn khỏi hẳn, miễn hắn chịu đau đớn.



Hôm sau, Thái Y Viện, Mộ Chi Minh ghé vào bên người Khuông đại phu, liên thanh hỏi: "Ngài xác định dược này không có vấn đề? Không có bị cái gì?"

Khuông đại phu cũng phiền: "Ly Chu a, ta cũng đã nói với ngươi ba lần, không có vấn đề, xác thật có thể giải độc miệng vết thương của Cố tướng quân."

"Thế nhưng thật sự không có vấn đề."

Sau khi Mộ Chi Minh nói cảm tạ, mang thuốc một lần nữa về Mộ phủ.

Hắn ôm hộp gỗ đàn kia, nghĩ thầm: Nếu đưa vật này đến Cố phủ, vậy chính là thuận theo tâm ý của Phó Nghệ, làm theo việc hắn nói, thật sự muốn đưa sao?

Nhưng mà ý niệm này mới vừa nảy ra, hắn đã ôm hộp gỗ đàn kia trên đường đi đến Cố phủ.

Đùa giỡn cái gì vậy, dược này có thể trị thương cho Cố Hách Viêm!! Nơi nào còn tâm tư quản việc khác!!!

Mộ Chi Minh ra khỏi cửa lớn Mộ phủ chưa tới một lát, lại nhảy xuống xe ngựa chạy chậm về sương phòng mình, đặt hộp gỗ đàn xuống, chỉ lấy ra một lọ thuốc nhỏ trong đó, còn lại đềuđem giấu, lúc này một lần nữa mới ra phủ.

Chương 53 Tướng quân ngươi liền cởi áo đi

Cố phủ, trời xanh mây trắng, chim hót véo von gõ vào cửa sổ, một mình Cố Hách Viêm ở trong thư phòng chuyên nghiên cứ binh pháp, bỗng nhiên Ôn Chung Thành nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào: "Thiếu gia, Mộ công tử tới."

Cố Hách Viêm bỗng dưng đứng dậy: "Mộ Chi Minh?"

"Đúng vậy." Ôn Chung Thành nói.

Cố Hách Viêm mặt lộ vẻ hoảng loạn: "Trà xanh cùng điểm tâm...."

Ôn Chung Thành cười nói: "Thiếu gia yên tâm, Quyên Nương đã chuẩn bị"

Cố Hách Viêm gật gật đầu, dùng tay không bị thương sửa sang lại vạt áo cùng tay áo, lúc này mới đi đến chính sảnh.

Hắn đi đến chính sảnh, Mộ Chi Minh nghe tiếng đứng lên, chắp tay thi hành lễ: "Bái kiến Cố tướng quân."

Cố Hách Viêm gật đầu: "Ân."

Mộ Chi Minh nói: "Hai ngày liên tiếp quấy rầy Cố tướng quân đúng là không nên, nhưng ta hôm qua ngẫu nhiên có một vật, muốn sớm chút tặng cho tướng quân, cho nên hôm nay lỗ mãng đến thăm, mong rằng tướng quân bao dung." Cố Hách Viêm nghi hoặc: "Cái gì?"

Mộ Chi Minh từ trong lồng ngực cẩn thẩn lấy ra một lọ thuốc sứ men xanh nhỏ: "Thuốc giải này, có thể giải độc miệng vết thương trên cánh tay Cố tướng quân."

Lọ thuốc sứ men xanh nhỏ tinh xảo kia đặt trong lòng bàn tay Mộ Chi Minh, cơ hồ trong nháy mắt nó làm đau mắt Cố Hách Viêm.

Bởi vì, lọ thuốc này cùng lọ thuốc kiếp trước Phó Nghệ phái người đưa tới giống nhau như đúc!

Cố Hách Viêm hết lòng tin rằng mình không nhận sai.

Cho nên Mộ Chi Minh là thay Túc Vương Phó Nghệ làm việc sao?

Mà kiếp này hắn chuyển biến, hắn làm người khó hiểu ôm quyền, quả thực cũng là vì Túc Vương Phó Nghệ sao?

Mộ Chi Minh thấy sắc mặt Cố Hách Viêm trong chớp mắt khẽ biến, cho rằng hắn không muốn thu lễ, lo lắng nói thẳng: "Cố tướng quân, nếu ta đưa chính là vàng bạc đồ cổ tranh chữ, ngươi cự tuyệt không chịu lấy cũng được thôi nhưng dược này có thể trị thương thế của ngươi, ngươi liền nhận lấy đi, cho dù bị người khác biết ngươi lấy vật ấy, cũng sẽ không quá khua môi múa mép, tướng quân, thân thể quan trọng!"

Cố Hách Viêm trầm mặc không nói gì, ánh mắt ảm đạm, tựa như âm thầm kháng cự.

Mộ Chi Minh bỗng nhiên tiến lên một bước, đem lọ sứ men xanh nhỏ kia nhét vào trong tay không bị thương của Cố Hách Viêm, hai tay nắm chặt không chịu bương, năn nỉ nói: "Hách Viêm, nhận lấy đi."

Cố Hách Viêm hoảng sợ: "Ngươi... Kêu ta là cái gì?"

"Hách Viêm." Mộ Chi Minh hai mắt trong veo sáng ngời, hắn gằn từng chữ một nói, "Ta Mộ Chi Minh ở đây thề với trời đất, ta đưa cho ngươi dược này, chỉ vì coi ngươi là bằng hữu, báo đáp ân cứu mang năm đó của ngươi, không có tâm tư khác, nếu ta nói dối, thiên lôi đánh, muôn đời chết không được tử tế."

Cố Hách Viêm cúi đầu, không dám đối diện với Mộ Chi Minh: "Ta đã biết, ta sẽ giao dược này cho Hạ Thiên Vô."

Hắn muốn thu hồi tay, nhưng Mộ Chi Minh vẫn nắm chặt không muốn buông, tiểu thế tử nghiêm mặt nói: "Đắp dược này cần rất nhiều hiểu biết, chỉ sợ Hạ đại phu không biết đắp."

Cố Hách Viêm ngẩn người.

Kiếp trước hắn cũng đã đắp qua dược này, sao không nghe nói có cái gì, hiểu biết.

"Cho nên." Tiểu thế tử lời lẽ chính đáng, "Ta sẽ bôi thuốc cho tướng quân!"

Cố Hách Viêm:"....."

Quân yDung Diễm Quân Hạ Thiên Vô, hành nghề y mười mấy năm, diệu thủ hồi xuân, nhưng mà hôm nay gặp phải cú vấp ngã đầu tiên trong đời.

Mộ Chi Minh: "Hạ đại phu, ngài đừng nhìn."

Mộ Chi Minh: "Ngài học không được."

Hạ Thiên Vô: "??"

Mộ Chi Minh: "Ta sẽ đắp thật tốt dược cho tướng quân, ngài cứ yên tâm đi, mau đi nghỉ ngơi đi." Nói xong Mộ Chi Minh đẩy Hạ Thiên Vô ra khỏi sương phòng, còn đóng cửa phòng lại.

Hạ Thiên Vô: "???"

Đắp dược có thể có bao nhiêu khó!? Hắn sao có thể học không được!?

Hạ đại phu rất thương tâm, đi ra sau bếp một hơi ăn hết hai đĩa bánh củ cải, sau đó nửa đêm chạy đến nhà xí ba lần, cái này thật sự muốn học cũng học không được.

Trong sương phòng, Mộ Chi Minh dùng nước ấm rửa sạch hai tay sau đó lau khô, vừa quay đầu thấy Cố Hách Viêm trầm mặc đứng ở bên giường, không biết suy nghĩ cái gì.

Cửa sổ khép hờ, gió nhẹ thổi qua, Cố Hách Viêm không mặc áo giáp, chỉ mặc cẩm y màu trắng đơn thuần thường ngày, mày kiếm lãng mục, mặt nghiêng chung lệ, so với ánh sáng màu đỏ của trời mùa hạ còn đáng chú ý hơn ba phần.

Mộ Chi Minh cầm lọ thuốc sứ men xanh nhỏ đi vài bước đến bên cạnh người Cố Hách Viêm, cong mắt cười nói với hắn "Tướng quân, cởi áo đi."

Cố Hách Viêm: "...."

Chương 54 Thật sự thoát y

"Tướng quân, cởi áo đi."

Mộ Chi Minh nói xong lời này, Cố Hách Viêm đứng ở mép giường lại ngoảnh mặt làm ngơ, lưng hắn thẳng tắp như cây tùng, quay đầu nghiêng sang một bên nhìn chằm chằm ngưỡng cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì, có lẽ cái gì cũng không nhìn.

Mộ Chi Minh chỉ phải gọi một tiếng nữa: "Tướng quân?"

Cố Hách Viêm phục hồi tinh thần, liếc mắt nhìn Mộ Chi Minh một cái, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu dùng tay không bị thương cởi y phục.

"A....." Mộ Chi Minh phản ứng lại, vội duỗi tay tiến lên hỗ trợ, "Là ta ngu ngốc, không nhận ra tay tướng quân bị thương, không tiện cởi áo, ta tới giúp tướng quân cởi áo đi."

Cố Hách Viêm:"......."

Mộ Chi Minh: "Tướng quân, làm ơn để tay trái sang một bên."

Tay trái Cố Hách Viêm cứng đờ đến mức dịch sang bên cạnh người, treo ở giữa không trung, không biết nên đặt như thế nào.

Mộ Chi Minh cười nói: "Tướng quân không cần khẩn trương như thế, ta dù chưa hầu hạ cho người khác, nhưng cũng không đến nông nỗi cởi áo cũng làm không tốt, sẽ không đụng tới miệng vết thương của ngươi."

Cố Hách Viêm:"...."

Mộ Chi Minh giúp hắn cởi áo ngoài, đặt ở trên giá gỗ bên cạnh giường, lại giúp hắn cởi bỏ đai lưng trung y, động tác rất  cẩn thận chậm rãi mà cởi bỏ nửa xiêm y bên phải, cảnh lúc này, Cố Hách Viêm ngồi ở trên giường, trần trụi một nửa bên ngực và eo bụng, cánh tay phải quấn đầy băng gạc gập lại vô lực để ở trong ngực, mà băng gạc kia sớm đã bị máu của miệng vết thương nhiễm đến không thấy màu trắng ban đầu.

Ngày thường dáng người hắn đĩnh đạc có vẻ mảnh khảnh, nếu cầm trong tay một cái quạt như bức tranh thủy mặc lịch sự tao nhã, ai cũng sẽ nhịn không được mà than nhẹ một câu công tử hà tư nguyệt vận*, hiện giờ cởi bỏ y phục, mới hiện sơn lộ thủy**, nhiều năm tập võ khí phách hiên ngang thu hút sự chú ý của người khác.

*(thành ngữ nói về vẻ đẹp trai, cách cư xử, phong thái, lịch lãm)

**(thành ngữ ẩn dụ về bộc lộ tài năng của một người hoặc thể hiện bản thân)

Nhưng trên thân thể trắng nõn này, chỗ nào cũng có vết thương.

Kiếm thương, đao thương, trúng tên, còn có vết thương Mộ Chi Minh nhận không ra.

Vết thương chồng chất, là những gian khổ mà Cố Hách Viêm chịu đựng trong năm năm nay, đau khổ, mà sử sách cũng không thể ghi lại hết tất cả máu xương và lòng trung nghĩa của hắn.

Mặt Mộ Chi Minh lộ vẻ không đành lòng, trong lòng thở dài, ngồi xuống bên cạnh Cố Hách Viêm, cẩn thận nâng cánh tay phải Cố Hách Viêm lên, giúp hắn cởi bỏ băng gạc được tẩm đầy dược, đã lâu không khỏi, máu thịt miệng vết thương mơ hồ bị lụa trắng quấn lại, dính liền rất khó gỡ ra, Mộ Chi Minh nhìn chằm chằm, xé một chút, xé mất nửa ngày.

Cố Hách Viêm mở miệng nói: "Không cần như thế."

Vừa nói hắn đưa tay trái qua, muốn một phen xé băng gạc xuống.

Mộ Chi Minh nhanh chóng nắm lấy tay Cố Hách Viêm, ngăn cản động tác của hắn: "Tướng quân, ngươi có thể không thương tiếc mình, nhưng ta không thể."

Cố Hách Viêm: "......"

Mộ Chi Minh kéo tay trái Cố Hách Viêm ra, tiếp tục thật cẩn thận mà giúp hắn gỡ băng gạc vết thương trên cánh tay phải, không bao lâu, băng gạc rốt cuộc cũng bị kéo ra, Mộ Chi Minh thở phào, sau đó cầm lấy lọ sứ men xanh nhỏ, đổ thuốc mỡ ra, cẩn thận đắp ở trên miệng vết thương cánh tay phải của Cố Hách Viêm.

Động tác của hắn rất nhẹ, giống như che chở trân bảo dễ vỡ, làm Cố Hách Viêm thập phần không thích ứng được.

Cố Hách Viêm chưa bao giờ được người khác chiếu cố như vậy, từ nhỏ hắn tập bị thương bong gân, trước nay đều là tự mình dán thuốc dán cho mình, sau đó lại đi tòng quân, càng thêm không chú ý, trên người trúng tên cũng dám trực tiếp lấy nước lạnh tắm rửa.

Đang là một người có thói quen chịu khổ, đột nhiên được người khác đối đãi ôn nhu, liền sẽ cảm thấy khó xử.

Cố Hách Viêm hiện tại cảm thấy rất khó xử, hắn chần chờ một lát, nói: "Không cần cẩn thận như vậy ta không đau."

Động tác Mộ Chi Minh cứng lại, hắn ngước mắt liếc nhìn Cố Hách Viêm một cái, bỗng nhiên bất đắc dĩ mà cười ra tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục bôi thuốc cho hắn, động tác vẫn rất nhẹ như cữ.

Cố Hách Viêm đang hoang mang hắn vì sao bật cười, Mộ Chi Minh câu môi nói: "Năm ấy ta sáu tuổi mồng một tết, cùng cha mẹ đi Vạn Phật Tự thắp hương bái Phật, đi đến trước cửa miếu bị ngạch cửa vướng ngã, cả người ngã thật mạnh xuống đất, đầu gối chảy ra máu, làm mẫu thân và Thải Vi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, một đám người vây quanh ta, ôm ta dỗ."

Mộ Chi Minh nói, đã đem toàn bộ thuốc trong lọ sứ men xanh nhỏ đắp trên miệng vết thương của Cố Hách Viêm, hắn đứng dậy lấy lụa trắng sạch sẽ tới, tiếp tục nói: "Cha ta xưa nay tính tình nghiêm khắc, thấy ta khóc nhè, liền mắng, ngươi nha ngươi nha, mệnh tốt như vậy, suốt ngày được người khác che chở sủng ái, còn khóc lóc cái gì."

"Khi đó tuổi còn nhỏ, không biết lễ nghĩa, nghĩ đến cái gì liền nói cái đó." Mộ Chi Minh đem miếng lụa trắng cẩn cẩn thận thận mà quấn miệng vết thương Cố Hách Viêm, "Ta liền nói với cha ta, chính là cho dù có người cưng chiều che chở, miệng vết thương kia cũng đích đích xác xác ở trên người ta, chính là đang chảy máu, chính là rất đau nha!"

Yến Quốc Công tiểu thế tử ngước mắt, ý cười sáng trong nếu chín thu nguyệt, chấn động cửu hoa lưu nhân gian: "Tướng quân, có người cưng chiều che chở ta cũng biết đau, không ai che chở ngươi, sao có thể không đau chứ?"

Gió nhẹ thổi quanh ngô đồng, mây trắng quấn quanh oanh yến, Cố Hách Viêm nhìn vào con mắt sáng ngời của Mộ Chi Minh, thở dài rằng quãng đời còn lại của mình một ngày chắc sẽ dài bằng ba thu.

Mộ Chi Minh đang đỡ tay Cố Hách Viêm giúp hắn buộc băng gạc, nghe thấy hắn bỗng nhiên mở miệng nói: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó?" Mộ Chi Minh nghi hoặc.

Cố Hách Viêm hỏi: "Ngươi té ngã, sau đó thì sao?"

Mộ Chi Minh không nghĩ tới Cố Hách Viêm sẽ cảm thấy hứng thứ với việc khi hắn còn nhỏ, phỏng đoán hai người đều không nói một lời thì thật sự quá buồn chán, trò chuyện còn có thể dời đi sự đau xót của cánh tay, vì thế nói: "Sau đó a.... Ta ngẫm lại... Sau đó cha mẹ ta đi bái phật dâng hương, ta vì đầu gối té bị thương hoạt động không tiện, vì thế ngồi ở thiện phòng nghỉ ngơi, được Thải Vi bồi, Thải Vi sợ ta bị đói, dặn dò ta không cần chạy loạn, đi ra ngoài mua hồ lô ngào đường cho ta ăn, sau đó trong thiện phòng có một lão hòa thượng tới, khuôn mặt hòa ái dễ gần, hắn cười nói, hài tử, là ngươi sao. Ta nghi hoặc hỏi hắn, ngài biết ta sao?"

Khi nói chuyện, Mộ Chi Minh đã giúp Cố Hách Viêm băng bó xong vết thương cánh tay, hắn nhấc cánh tay Cố Hách Viêm lên hai mắt nhìn xung quanh, vừa lòng gật gật đầu, nghĩ thầm: Còn may theo Khuông đại phu học hai chiêu, nếu băng xấu hề hề, thì quá mất mặt.

"Hắn biết ngươi?" Thanh âm Cố Hách Viêm đột nhiên vang lên, Mộ Chi Minh vừa ngẩng đầu, phát hiện Cố Hách Viêm đang trông mong nhìn mình, chờ hắn tiếp tục nói tiếp.

".... Đúng." Mộ Chi Minh vội tiếp tục nói, "Lão hòa thượng nói, ta thấy ngươi té ngã ở cửa chùa, thật nhiều người vây quanh ngươi. Ta liền đắc ý dào dạt mà nói, đúng vậy, mọi người đều rất tốt với ta, lão hòa thượng liền nói, hài tử, cũng không thể đem việc tốt của người khác, làm như là việc bọn họ phải làm a."

"Ta lúc ấy cái hiểu cái không, liền gật gật đầu. Lão hòa thượng lại nói, phải cảm kích những người tốt đó đối xử thiệt tình với ngươi."

"Ta liền hỏi hắn, ta sao có thể biết người khác có phải thiệt tình đối tốt với ta hay không?"

"Lão hòa thượng nghĩ nghĩ, nói, ngươi sẽ biết, những tình cảm sâu nặng đó ẩn giấu trong tháng đổi năm dời, chung quy sẽ bị ngươi tìm thấy."

"Nói xong." Mộ Chi Minh cười nói, "Tướng quân, ta giúp ngươi mặc quần áo."

Cố Hách Viêm hoảng hốt phục hồi tinh thần, nhẹ gật đầu: "Làm phiền."

Mộ Chi Minh trước giúp Cố Hách Viêm buộc đai lưng trung y, lại cầm áo đặt ở trên giá gỗ bên giường lên. Trên áo ngoài, hắn nắm lấy cổ áo kéo ống tay áo, mở ra cho Cố Hách Viêm mặc vào.

Trong lúc này Cố Hách Viêm không nói một lời, Mộ Chi Minh kêu hắn duỗi tay liền duỗi tay, kêu hắn ngẩng đầu liền ngẩng đầu, Mộ Chi Minh giúp hắn buộc đai ngọc quanh hông nhịn không được nghĩ thầm: Sao lại cảm thấy hắn ngoan ngoãn như vậy?

Không không không, Mộ Chi Minh ngươi điên rồi, thế nhưng lại dùng hai chữ "ngoan ngoãn" hình dung Cố Hách Viêm. Thật nên kêu Khuông đại phu châm cho mình mấy châm trên đầu!

"Hảo." Mộ Chi Minh giúp Cố Hách Viêm mặc xiêm y, tự hào mà hai tay qua lại vuốt nhẹ "Thu thập không phải quá thỏa đáng, tướng quân nếu cảm thấy chỗ nào không thoải mái, còn phải làm phiền Quyên Nương giúp ngươi sửa."

Cố Hách Viêm lẩm bẩm: "Khá tốt."

"Nếu thật sự tốt, ta đây liền công thành lui thân." Mộ Chi Minh cười ôm quyền hành lễ, "Ngày mai lại đến quấy rầy tướng quân."

Cố Hách Viêm hỏi: ".... Ngày mai còn đến sao?"

Mộ Chi Minh nói: "Dược này phải đắp 24 ngày, cho nên mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày ta sẽ tới cửa bái phỏng, nếu như tướng quân phiền chán ta...."

Cố Hách Viêm thanh âm hơi không thể nghe thấy: "Không có."

Mộ Chi Minh cười tiếp tục nói: "Không có chuyện gì liền tốt, bất quá cho dù có, cũng chỉ có thể thỉnh tướng quân nhẫn nhịn, rốt cuộc thân thể vẫn quan trọng nhất."


Chương 55 Thiếu gia nhà ngươi thích ai

Đêm đó, vì có lệnh cấm đi lại ban đêm, đường phố kinh thành không có một bóng người, trăng ẩn sao thưa, tiếng ve kêu vo ve bên tai, phố đông phường nóc nhà ẩn hiện trong bóng đêm, nếu không lắng nghe, thật sự không nghe thấy tiếng hít thở như có như không kia

Nhưng kỳ thật nơi này, đã sớm bị thị vệ Kinh Triệu Phủ bao vây.

Tất cả mọi người đều quyết định hôm nay phải bắt được phi tặc.

Mà lúc này, Văn Hạc Âm và Bùi Hàn Đường cùng giấu mình ẩn nấp ở hẻm nhỏ chỗ cực kỳ khuất, chờ kẻ cắp xuất hiện thật sự rất nhàm chán, Bùi Hàn Đường nhịn không được đè thấp tiếng hỏi Văn Hạc Âm: "Năm năm trước người nọ, xác thật là ngươi phải không?"

Văn Hạc Âm hỏi: "Nói chuyện bị phát hiện làm  sao bây giờ?"

Bùi Hàn Đường nói: "Không sao, vừa rồi huynh đệ chúng ta đã nhìn thấy kẻ cắp kia vào phủ Tuyên Bình Hầu, hiện giờ chúng ta đây là bắt ba ba ở trong rọ."

Văn Hạc Âm nghi hoặc: "Vì sao, không đồng nhất thấy hắn vào phủ liền đi bắt?"

Bùi Hàn Đường nói: "Ngươi không hiểu đi, chờ khi hắn rời phủ, trên người sẽ nhét đầy vàng bạc bảo vật, thân mình nặng khinh công tự nhiên liền khó dùng, như vậy dễ bắt."

Văn Hạc Âm: "Nga, còn rất thông minh."

"Đừng có đánh trống lảng a." Bùi Hàn Đường không thuận theo không buông tha, "Năm năm trước người nọ, rốt cuộc có phải ngươi hay không?"

Văn Hạc Âm bĩu môi, nhưng mà không trả lời.

Bùi Hàn Đường nghĩ nghĩ lại hỏi: "Sao Lễ Bộ thị lang đại nhân nói cái gì thì ngươi nghe cái đó?"

Văn Hạc Âm không hề nghĩ ngợi liền đáp: "Ta là người của thiếu gia nhà ta a."

Bùi Hàn Đường: "Khụ khụ khụ!!"

Quần chúng thị vệ Kinh Triệu Phủ: "Xuỵt!"

Bùi Hàn Đường oán giận: "Thế phong nhật hạ*, nhân tâm bất cổ**, không nghĩ tới Mộ Chi Minh thế nhưng là loại người này, hừ."

*Thế phong nhật hạ:phong khí (phong tục lề thói) xã hội ngày càng bại hoại, ngày một xấu đi.

**Nhân tâm bất cổ:chỉ phong khí của xã hội ngày xưa; câu này có ý là lòng người gian trá, bạc bẽo, không được đôn hậu chất phác.

Thế phong nhật hạ và Nhân tâm bất cổ thường được dùng liền với nhau, cảm khái người đọc sách trong xã hội khí chất xấu đi, mất đi sự đôn hậu hiền lương mà trở nên xảo trá giả dối, tâm địa không còn được đôn hậu.

Cố Dục Dập ngươi thật mẹ nó mắt bị mù! Coi trọng loại người này!

"Ngươi đang nói cái gì vậy, ngươi dựa vào cái gì mắng thiếu gia nhà ta." Văn Hạc Âm không vui.

Bùi Hàn Đường ôm cánh tay cười lạnh: "Hừ, là hắn quân tử làm xằng làm bậy."

Văn Hạc Âm: "Thiếu gia nhà ta sao lại là quân tử làm xằng làm bậy?"

Bùi Hàn Đường cả giận nói: "Hắn dưỡng ngươi ở phủ đệ, làm như nam sủng, thật là không chịu nổi!"

Văn Hạc Âm dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc nhìn Bùi Hàn Đường: "Cái gì mà nam sủng, ngươi sao có thể xấu xa như vậy a."

Bùi Hàn Đường dậm chân: "Ta xấu xa?! Là ngươi nói ngươi là người của hắn!"

Văn Hạc Âm bĩu môi: "Là người của hắn thì làm sao? Huynh đệ Kinh Triệu Phủ, không phải cũng đều là người của ngươi sao?"

Quần chúng thị vệ Kinh Triệu Phủ:"......"

Là cái rắm á! Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy!

Bùi Hàn Đường phục hồi tinh thần, nghi hoặc hỏi: "Ý của ngươi là, ngươi nói ngươi là người của hắn, ý chỉ là ngươi là thị vệ của hắn?"

Văn Hạc Âm: "Đúng vậy, bằng không thì là gì."

Bùi Hàn Đường: "......"

Văn Hạc Âm lại nói: "Thiếu gia nhà ta rất tốt với ta, suy bụng ta ra bụng người, cho nên ta nghe hắn"

Bùi Hàn Đường trầm ngâm:"Là đạo lý này."

"Đúng rồi, thiếu gia nhà ta hôm nay còn nhắc tới ngươi với ta." Văn Hạc Âm nhớ tới Mộ Chi Minh giấu hộp gỗ đàn đi, khi nói với hắn chỉ lấy trong đó ra một lọ sứ men xanh nhỏ.

"Nhắc tới ta?" Bùi Hàn Đường kinh ngạc, "Như thế nào, sẽ nhắc tới ta?"

Văn Hạc Âm: "Hắn nói hắn từ trên người của ngươi học được một đạo lý. "

Bùi Hàn Đường nói liên thanh: "Cái gì? Đạo lý gì?"

Là hắn soái khí cách nói chuyện còn có phẩm chất cao khiết hấp dẫn Yến Quốc Công tiểu thế tử sao? Ai hắc hắc.

Văn Hạc Âm nghiêm trang mà nói: "Thiếu gia nhà ta nói, người này a, có đôi khi vẫn cần mặt dày mày dạn một ít."

Bùi Hàn Đường: ".... Ta nơi nào mặt dày mày dạn?!"

Văn Hạc Âm nhún nhún vai, tỏ vẻ không biết.

Lặng im một lát, Bùi Hàn Đường lại không chịu ngồi yên, thò lại gần ôm lấy bả vai Văn Hạc Âm: "Vật nhỏ, ngươi có phải từ nhỏ đã đi theo thiếu gia nhà ngươi hay không? "

Văn Hạc Âm gật gật đầu: "Đúng vậy. "

Bùi Hàn Đường: "Vậy chuyện của thiếu gia nhà ngươi, ngươi đều biết đúng hay không? "

Văn Hạc Âm: "Đúng vậy."

Bùi Hàn Đường cười xấu xa nói: "Ta hỏi ngươi một vấn đề a, một cái vấn đề phi thường trọng yếu, ngươi nhất định phải trả lời ta đúng sự thật"

"Cái vấn đề gì?"

Bùi Hàn Đường hỏi: "Thiếu gia nhà ngươi, có thích ai hay không? "

Văn Hạc Âm không hề nghĩ ngợi, chắc chắn mà nói.

"Vậy khẳng định là có a!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro