Chương 1: Diêm Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Khói lửa bao phủ Bà Sa thành.

Ngọn lửa như con sóng dữ hừng hực liếm lên tận trời, sáng rực giữa bầu trời đêm. Tàn lửa và tro bụi mịt mù khắp cả một dặm, tiếng gỗ cháy lép bép vang vọng như tiếng da tróc thịt bong, mùi dầu hỏa gay mũi và mùi than cháy khét xộc thẳng vào 5 giác quan.

Trình Nguy cảm thấy dạ dày chao đảo, cổ họng lên lên xuống xuống, muốn nôn lắm mà vẫn phải cố tỏ ra là mình ổn, không dám thể hiện một chút khác lạ nào. Hắn sợ bản thân vừa để lộ sự hoảng loạn thì cái mạng này cũng bay luôn vào tay Diêm Vương. May mà Diêm Vương không quay đầu lại. Bàn tay với khớp xương rõ ràng nắm chặt chén trà, tựa hồ đang áp chế tâm tình vui sướng của chủ nhân.

Chén trà này đã nguội lạnh từ lâu nhưng không ai dám đổi.

Trình Nguy định mở miệng mới giật mình nhận ra cổ họng đã mất tiếng. Tay chân run rẩy với biên độ rất nhỏ, cổ họng khó khăn lắm mới phát ra được âm thanh, lại lục cục như tiếng gà mổ thóc.

"Đại, Đại nhân."

Xưng hô này vừa ra khỏi miệng đã khiến lão mềm cả chân, giọng lại càng run tợn: "Bình, Bình, Bình Vương đã đền tội, không, không, không bằng dừng, dừng, dừng ở đây thôi..." Con chữ quanh quẩn nơi đầu lưỡi chẳng thể tròn vành rõ chữ, dưới động tác đặt tách xuống bàn của Diêm Vương nhanh chóng tan thành mây khói, cơ thể mập mạp vội vàng quỳ xuống.

Một tiếng cười khe khẽ vang lên.

Ngón tay chậm rãi vuốt phẳng phần cổ tay trên bộ thường phục màu lam phớt hồng, để lộ một mảng da trắng nõn sau gáy, cũng để lộ một tiếng cười lạnh tanh. Người nọ vẫn quay lưng về phía Trình Nguy, giọng nói trầm trầm: "Trình đại nhân."

Trình Nguy cuống quít bò lại gần.

"Ngươi nói coi Tân Chấn Tiêu chết thế nào?"

Người nọ dám kêu thẳng tục danh của Bình Vương nhưng đánh chết Trình Nguy cũng không dám. Mồ hôi lạnh trên mặt lão chảy ròng ròng, lão không dám tiếp lời bừa bãi, lại càng không dám không trả lời, chỉ có thể kiên trì lắp bắp: "Mưu phản, là, là trọng tội, Bình, Bình Vương ra đi có hơi dễ dàng......"

"Ý là hắn chết không hay?"

Trình Nguy sợ phát khóc: "Không, không, không phải, hay, hay, chết hay."

Diêm Vương nhẹ nhàng 'à' một tiếng, đưa tay nhấc tách trà rồi ném mạnh về phía Trình Nguy: "Chết hay, nhưng ta không thích. Ta chỉ mới đến ngoài thành mà hắn đã phóng hỏa, ngay cả thánh dụ của Hoàng thượng cũng không thèm xem. Ta còn chưa đếm ngược đâu, chết kiểu này không tính!"

"Vậy, vậy..." Trình Nguy gấp đến độ mồ hôi tuôn như mưa, không biết phải trả lời người nọ như thế nào. Người này ở trong triều âm tình bất định có tiếng, lão vạn lần không dám đáp bừa.

"Hay là thế này đi." Diêm Vương cười nói: "Trình đại nhân lôi hắn từ trong biển lửa ra đây, rồi chúng ta giết thêm một lần nữa nhé?"

Cả người Trình Nguy co quắp, mặt cắt không còn giọt máu, kinh hãi nói: "Đại, Đại nhân, Bình Vương dẫu sao cũng là hoàng thân quốc thích, nếu, nếu Thánh Thượng truy cứu..." Cẩm Y Vệ hai bên tiến tới xách thân thể béo tròn của Trình Nguy kéo vào biển lửa. Lão sợ hết hồn, thân hình mập mạp quơ quắng loạn xạ, nước mắt nước mũi chảy dầm dề, vội vàng cầu xin: "Đại, Đại nhân! Đại nhân nói phải! Đại, Đại nhân xin tha cho ta, tha cho ta..."

Diêm Vương vẫn một bộ mắt điếc tai ngơ, chăm chú nhìn vào ngón tay sạch sẽ của bản thân, thở dài: "Trình đại nhân thân là ân khách của Bình vương, sao có thể thí chủ mà chạy được?"

Trình Nguy bị tha đi xa, miệng bị chặn lại, đường đường là tri phủ Bà Sa thành, quan viên tứ phẩm lại sợ tới mức ngất xỉu. Tạ Tịnh Sinh cau mày phất tay, để người nhanh chóng kéo lão ra xa một chút, miễn cho bẩn mắt đại nhân.

Không biết nhớ tới điều gì, Diêm Vương quay đầu nhìn về phía Tạ Tịnh Sinh. Nửa con mắt hẹp dài mà lạnh lẽo, bên môi xuất hiện nụ cười nhạt: "Người ở đâu?"

Tạ Tịnh Sinh gập eo, trả lời: "Đang ở trong lều." Bình Vương dùng một mồi lửa đốt cháy toàn bộ Bà Sa thành và chính bản thân lão, bọn họ không vào được thành, chỉ có thể hạ trại ở ngoài.

Diêm Vương đứng lên. Áo gấm màu lam phớt hồng bao lấy toàn thân, khi đứng thẳng, đôi chân trông có vẻ thật dài. Nhất phẩm thất lương, quan phát đoan chính*. Khuôn mặt vốn cực kỳ đẹp, chỉ là giữa mi mắt dày đậm sự lạnh lùng và áp bách khiến chủ nhân của nhan sắc ấy trông thật nguy hiểm.

* Nhất phẩm thất lương là một loại mũ dành cho quan nhất phẩm thời Minh với 7 cái sọc đằng trước, trang phục thượng triều là áo bào đỏ, đai sừng tê.

Quan phát đoan chính: Mũ tóc chỉnh tề.

Tạ Tịnh Sinh biết ý Đại nhân là muốn tới xem một chút, vì thế quay người đi phía trước dẫn đường. Hắn vốn xuất thân Cẩm Y Vệ, ngày hôm nay đã là Bố Chính Sứ một phương, nhưng trước mặt người nọ vẫn là cúi đầu sát đất.

Một đường tiến thẳng về phía màn trướng có hoa văn cá chuồn ở bốn góc. Tạ Tịnh Sinh không dám cùng vào, chỉ tiến lên vén màn, đợi Đại nhân đi vào thì thả xuống, đứng canh ở bên ngoài.

Người nọ vừa vào trướng, nâng mắt nhìn xung quanh, liếc một cái liền thấy một thiếu niên đang cuộn gối ngủ trên tháp.

Thiến niên này cuộn người cong như con tôm, thân hình gầy teo, thô y lam lũ. Cánh tay lộ ra ngoài chằng chịt vết roi, da bọc xương.

Hắn ngồi xuống bên tháp, nhìn thiếu niên trước mắt nửa ngày giời. Đôi mắt dài chẳng chút gợn sóng, cũng chẳng có chút kinh ngạc nên có khi nhìn thấy con cháu của rồng rơi vào cảnh khốn cùng này. Hắn lấy tay gõ gõ một chút ở mép tháp, thiếu niên kia nhanh chóng bừng tỉnh, một đôi mắt đen láy mờ mịt mông lung, cơ thể càng cố gắng cuộn thành một vòng tròn.

"Ngồi dậy đi." Diêm Vương buông mi nhìn y.

Thiếu niên ôm chặt đầu gối, hướng về phía bóng tối mà cuộn tròn.

Diêm Vương trầm mặc nhìn, thong thả nói: "Ngươi là Yến vương thế tử."

Con ngươi đen láy của thiếu niên bị lông mi dài che khuất, không nhìn người nọ, chỉ nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân mình, cũng không lên tiếng trả lời.

Diêm Vương cũng không cần y trả lời.

Bởi vì Yến vương thế tử là người câm, đây là chuyện mà toàn bộ Đại Lam đều biết.

"Ta đến đưa ngươi về nhà." Giọng nói của người nọ không trầm thấp mà yên ả tĩnh lặng như mặt hồ, phối với nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng trông chẳng hợp chút nào, ấy thế mà lúc này lại đáng tin đến lạ.

Thiếu niên giật giật đầu vai, phảng phất như nghe thấy chuyện gì đó thật khó lường. Đôi mắt trắng đen rõ ràng của y dừng ở cằm nam nhân, bị màu sắc trắng nõn của nơi đó làm cho hoa mắt. Lại hướng lên phía trên, qua cái mũi cao thẳng, rơi vào con mắt hẹp dài sâu thăm thẳm của người nọ.

Diêm Vương hơi cúi người, con ngươi dừng lại nơi mặt y, nhìn thật kỹ. Sau đó nụ cười trên môi tắt lịm, khiến người ta không rét mà run.

"Ngươi là Tiểu Diêm Vương, chúng ta có duyên."

_________

Mùa thu Hồng Hưng năm thứ 58, Bình Vương dấy binh tạo phản, từ đất phiên Sơn Âm vắt ngang qua Đại Lam, chiến hỏa tứ bề. Mùa xuân Hồng Hưng năm thứ 59, Bình Vương áp sát Bà Sa, ý đồ xuôi Nam. Ngày thứ 26 của mùa hè năm ấy, bị Hữu Tướng chặn lui về Bà Sa, phóng hỏa đốt thành, Bình Vương lấy cái chết tạ tội.

Kể từ đó Hữu Tướng lại vang danh khắp Đại Lam.

Ngày thứ 30 về Kinh, Hữu Tướng được phong làm Bình Định Vương, ban kim ngân, tài vật, quan phục nhất phẩm. Kể từ đó, nam nhân này liền trở thành vương gia khác họ của vương triều Đại Lam, đồng thời đảm nhiệm chức vụ Hữu Tướng, kiêm Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ.

Nhất thời, trong triều ngoài kinh đều náo loạn, Thái Thường tự khanh Lưu Thắng dẫn đầu dâng tấu, ngay sau đó Tham Tri chính sự Hạ An Thường, Đại Lý Tự khanh Tả Khải nhất loạt thượng tấu, thế nhưng Thánh Thượng đều không hồi đáp.

Cùng lúc này, giọt máu cuối cùng của Yến Vương, Tiểu Yến Vương 16 tuổi Tân Dịch hồi kinh. Người trong kinh thành bấm đốt ngón tay nhẩm tính, sau khi Yến Vương chết trận ở Bắc Dương 4 năm trước, đây là lần về Kinh đầu tiên của vị thế tử câm này.

Bốn năm trước, toàn gia Yến Vương trấn thủ biên cảnh Bắc Dương. Sau khi Yến Vương chết trận, thế tử nhỏ tuổi được Bình Vương thu nuôi. Hôm nay Bình Vương đã diệt, là hoàng thân quốc thích, theo lý thì y phải về kinh đô diện kiến Thánh Thượng.

Thế nhưng.

"Thương thay Yến Vương điện hạ cả đời tận trung, giờ chỉ còn sót lại một người câm."

Ông lão vuốt râu thưởng trà trong quán nghe vậy thì cười ha hả, rung đùi nhắm mắt thích chí nghe hí trên đài, rồi nói:

"Ngươi thì biết cái gì. Người câm thì cũng là con trai Yến Vương, chỉ cần người Bắc Dương vẫn gọi y một tiếng Tiểu Yến Vương thì y vẫn là chủ nhân của Tam tân Bắc Dương (Bắc Dương chia là Tam tân: Thượng Tân, Ly Tân, Hạ Tân). Huống hồ tình huống hôm nay đã khác xưa." Lão nhân lấy ra một đồng tiền đặt lên bàn, "Bách Cửu nếu đã dẫn y trở lại, sẽ không cho phép bất cứ ai động thủ. Nếu không có gì bất ngờ, ngươi ấy à, có thể đổi giọng gọi y một tiếng Tiểu Diêm Vương rồi đấy. Đại Diêm Vương dẫn theo Tiểu Diêm Vương, thú vị thú vị!" Nói đoạn vỗ tay cười to.

Lão lắc đầu với người trẻ tuổi ngồi đối diện, cảm khái: "Tứ tuy chi thần, khủng nan tương dữ." (Kẻ thần làm liều, khó mà dung hợp)

Không sai.

Bách Cửu hôm nay quyền khuynh triều dã, ngay cả Thánh Thượng cũng khó mà quản thúc được người này. Gọi hắn một tiếng Quyền thần cũng chẳng quá chút nào.

Chẳng qua người này bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, mang một thế tử bị câm trở lại để làm gì?

Làm gì?

______

* Diêm Vương là biệt danh của anh công Bách Cửu.

*Giải thích một chút về chức quan của couple phụ:

Bố Chính Sứ – chức quan của anh công Tạ Tịnh Sinh: Phụ trách các vấn đề tài chính, hành chính như thuế khóa, đinh điền, đê điều, hộ tịch lẫn trọng trách truyền đạt chính sách và chủ trương của triều đình ở huyện Thanh Bình.

Tham tri Chính sự (參知政事) – chức quan của bạn thụ Hạ An Thường: là chức quan Á tướng (Phó Tể tướng). Bạn này theo phái Tả, đối đầu với phái Hữu của anh Cửu và anh Sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro