Chương 24: Khổ nhục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Khổ nhục

Mắt thấy Kinh vệ đã lôi người xuống, Sát Hợp Đài vội giơ tay ngăn cản: "Tiêu đại nhân làm gì vậy, đây cũng chỉ là trầy da xước thịt thôi mà, còn chưa phân thắng bại, sao có thể dừng như thế?"
Tiêu Cấm đã xuống ngựa tự mình đè người lại, nghe vậy liền cười lạnh, nói với Sát Hợp Đài: "Vui như vậy thì Tứ Vương tử cũng vào chơi luôn đi?"

"Tiêu Cấm vô lễ!" Tần Vương ở trên ngựa cũng cười lạnh, "Tứ Vương tử là vị khách quan trọng của quốc gia, nếu có vấn đề gì xảy ra, ngươi có chịu trách nhiệm được không?"

Tiêu Cấm tức đau cả phổi, thầm nghĩ muốn mắng người này một trận máu chó đầy đất, nhưng ngại với hoàn cảnh, chỉ có thể đạp tên thị vệ dám đả thương người mấy đạp, mắng: "Đồ vô liêm sỉ!"

Sát Hợp Đài cũng chẳng buồn bực, chỉ nói: "Tiểu Vương tuy vô duyên với trò này nhưng Sư Vương có thể bồi chư vị chơi một lúc." Gã vừa dứt lời, quả nhiên liền thấy A Nhĩ Tư Lăng giục ngựa trở lại từ bên kia, gã nói: "Huống hồ năm đó phụ thân, huynh trưởng của Dịch thế tử đều từng giao thủ với Sư Vương, hôm nay để Sư Vương tiếp Thế tử chơi cho thỏa, coi như là Tiểu Vương bồi lễ."

Này thì bồi lễ cái gì? Có mà mượn cớ để xử Tân Dịch thêm lần nữa thì có! Tiêu Cấm kéo tay áo muốn tranh luận một phen với Sát Hợp Đài, Tân Dịch liền vỗ vai hắn một cái. Trên tay Tân Dịch đã thấy máu đỏ, y phủi bụi trên áo choàng, trấn an ngựa rồi leo lên.

Tiêu Cấm nóng nảy, giữ lấy giáp đầu ngựa, hỏi: "Ngươi làm gì vậy? Thật sự muốn chơi với hắn hả?"

Tân Dịch thấy A Nhĩ Tư Lăng đã đến cách đó không xa, lắc đầu với Tiêu Cấm ý bảo không ngại. Tiêu Cấm trông bộ dạng của y thật đúng là muốn cùng A Nhĩ Tư Lăng so một phen, muốn ngăn người lại nhưng thấy y không cười, dáng vẻ bình tĩnh ấy khiến người ta không cách nào khuyên cản. Tiêu Cấm sững sờ, Tân Dịch liền kéo dây cương, quay đầu ngựa.

Ngựa của A Nhĩ Tư Lăng đã đến trước mặt, Sát Hợp Đài nói: "Sư Vương đã đến Kinh đô, nếu không cùng Dịch thế tử tỉ thí một hồi thì khó tránh khỏi tiếc nuối. Nhưng thế tử còn trẻ, không bằng giảm đi việc bắt dê, chỉ so cung tiễn thôi?"

"Tứ Vương tử thật là săn sóc, Tân Dịch, vậy ngươi bồi Sư Vương chơi một chút đi." Tần Vương cười nói: "Năm đó không nói đến tài cưỡi ngựa của Yến Vương như thế nào, ngay cả các ca ca ngươi cũng vô cùng đáng gờm, hôm nay may mắn, coi như để Bổn vương mở mang tầm mắt."

A Nhĩ Tư Lăng nhìn Tân Dịch, Tân Dịch đã ruổi ngựa tiến lên. Ngựa của hai người cùng đứng dưới vạch, đồng thời kéo cung. A Nhĩ Tư Lăng cuối cùng vẫn là nhường Tân Dịch vài phần, không dùng cung của mình. Hắn kéo cung, mắt nghiêm nghị, thân thẳng tắp vững vàng như núi Thái Sơn. Chỉ tính riêng khí thế, không phải là kẻ mới ra đời như Tân Dịch có thể so được. Hơn nữa người Đại Uyển thường xuyên cưỡi ngựa trên thảo nguyên, chỉ cần lên ngựa, toàn dân đều là binh, hán tử giống như A Nhĩ Tư Lăng khi lên chiến trường thích dùng cung cứng, lực ngón cái và cánh tay rèn luyện trong nhiều năm tuyệt không phải cung của Đại Lam có thể luyện ra được. Cát Bạch Việt có thể xưng là 'Phá Phong Tiễn' cũng có liên quan chặt chẽ tới cây cung có dây cung được cải tạo từ gân bò mang tới sức bật cực lớn.

A Nhĩ Tư Lăng bắn trước, tên rời cung găm trúng hồng tâm, 'phanh' một tiếng, bia ngắm lay động không ngừng, lực đạo khiến người ta phải sợ hãi. Nhưng ngay sau đó mũi tên trên tay Tân Dịch cũng rời cung, mũi tên xé gió đuổi theo mũi tên của A Nhĩ Tư Lăng, đâm thẳng vào đuôi tên!

Thân tên vỡ ra, nhưng lại chưa thể xuyên hết tên này, thua một chiêu!

A Nhĩ Tư Lăng cười rộ lên, ném trả cung tên cho một người gần đó, nói với Tân Dịch: "Tuy không bằng Cát Bạch Việt nhưng cũng coi như xuất sắc." Cuối cùng lắc đầu: "Đáng tiếc ngươi lưu tại Kinh đô."

Tân Dịch mất tự nhiên cười cười, lại lấy thêm một tên, thân thể vốn đối diện bia ngắm đột nhiên xoay lại, mũi tên thẳng hướng Tần Vương.

Tần Vương thấy con mắt y lạnh lẽo, thực sự mang chút sát ý, cuống cuồng ở trên ngựa trách mắng: "Tân Dịch ngươi đây là..."

Tên đột nhiên bắn ra!

Thị vệ ở bên cạnh cũng không ngờ tên thật sự được bắn ra, dĩ nhiên không thể ngăn trở kịp thời, Tần Vương ở trên ngựa xanh mặt nhìn chằm chằm mũi tên đã gần ngay trước mắt, âm thanh còn nghẹn trong cổ họng, mũi tên đã xẹt qua thái dương, ghim vào thân cây gần đó.

Tiêu Cấm đứng ở một bên âm thầm ủng hộ, còn kém không vỗ tay hoan hô, nhưng trên mặt đã lập tức tỏ vẻ nôn nóng: "Độ chính xác của Thế tử thật không ổn chút nào."

Tân Dịch thu cung, mắt lạnh nhìn Tần Vương run run rẩy rẩy bị đỡ xuống ngựa, đôi môi mím chặt đầy sắc bén và cố chấp, khác xa với dáng vẻ mỉm cười như gió xuân lúc thường ngày.

Sát Hợp Đài tựa hồ còn muốn quấy cho nước thêm đục, chỉ là A Nhĩ Tư Lăng bên cạnh không có ý hát đệm, gã thấy ổn liền thôi, không mở miệng nữa.

Tần Vương bị người đỡ xuống ngựa, hai chân hãy còn run rẩy, chỉ là không muốn mất mặt ở đây, tay chỉ về phía Tân Dịch, lời nói đã đến bên môi vẫn là nuốt xuống.  Hồ Dung vẫn yên lặng đứng ở một bên cuối cùng cũng có đất dụng võ, hắn vội vàng nâng Tần Vương, nói: "Điện hạ bớt giận, điện hạ bớt giận, mấy hôm nay Thế tử gia đều đi cùng sứ đoàn, hôm nay mặt trời quá chói, hoa mắt cũng là chuyện thường, chuyện thường thôi. Hạ quan đưa điện hạ hồi phủ nghỉ ngơi, trời nóng thế này, điện hạ đừng để bị cảm nắng nha." Dứt lời liền sai người nhanh chóng nâng người đi, một đầu mồ hôi đều không kịp lau.

Thẳng tới khi Tiêu Cấm giục ngựa đến, Tân Dịch mới thả lỏng bàn tay nắm cung, lòng bàn tay ướt một mảnh.

Lúc hồi phủ liền sầu não, cánh tay y tuy đã băng bó sơ qua, nhưng áo choàng không đổi được, bộ dạng mặt xám mày tro thế này, khó tránh khỏi làm người lo lắng.

Tân Dịch đứng ở cửa do dự một lúc mới đi vào. Vào viện thì thấy Khúc lão đang xem một cái lồng trúc, nhìn gần, đúng là mấy con gà cảnh.

"Thế tử gia về đúng lúc lắm." Khúc lão đùa với gà, vốn định bảo y chọn mấy con để thả cạnh ao, lại gần liền thấy vết còn vương máu trên áo y, cả kinh: "Đây là làm sao?"

Tân Dịch vòng vo: "Đi trường nuôi ngựa bị xây xát, không sao cả, đã ổn rồi." Thấy Khúc lão muốn đi mời đại phu, vội nói: "Đã nhờ đại phu ở Kinh Vệ ti xem qua cho rồi, đại phu nói không có gì đáng lo."

"Đại phu ở ngoài sao tốt bằng đại phu trong phủ được?" Khúc lão phủi phủi bụi bẩn trên tay áo y, nói: "Đại nhân còn ở bên trong chờ Thế tử về dùng bữa đó."

"Đại nhân không ra......" Nhớ đến hôm nay có lẽ là ngày nghỉ của Bách Cửu, liền không nói nữa. Tân Dịch sờ cánh tay, lẩm bẩm: "Thật không phải chuyện gì to tát mà......"

Người bên trong sớm nghe thấy tiếng, y vẫn không tiến vào, người đợi có vẻ không còn kiên nhẫn, nghe tiếng chén trà lách cách đặt xuống bàn, Tân Dịch liền thò đầu vào, Bách Cửu quét mắt nhìn y, bật cười.

"Đứng bên cửa đợi đại phu hả?" Bách Cửu đẩy chén trà sang một bên, nói với y: "Còn không qua đây cho ta xem."

Tân Dịch lề mề đi vào, nói: "Bị trầy da thôi, vài ngày là khỏi."

Bách Cửu nhìn đống vải băng bó loạn xạ nửa ngày, nhận xét: "Tay nghề của Tiêu Cấm thật sự là 'kiếm tẩu thiên phong' (không theo quy tắc thông thường)."

Bách Cửu thấy áo choàng của y dính không ít bụi đất, bảo y thay ra, gọi người mang một chiếc áo sạch tới. Tân Dịch lo lắng đứng một bên, sau khi thay áo xong xuôi, người lui hết, Bách Cửu lại nâng tay y lên xem, thấy ngón cái hằn một vết đỏ tím, mắt hẹp bí hiểm nhìn y, nói: "Này là thừa sức quá nên phải phát tiết lên chính bản thân hả?"

Tân Dịch buông mi, nói: "Trong lòng bực bội."

"Kinh đô cũng chỉ có mấy người như vậy, ai khiến ngươi khó chịu ngươi cứ xả hết lên mặt hắn cho ta." Đôi môi Bách Cửu mím chặt, thấy dáng vẻ cụp mắt nghe lời hết sức đáng thương của y liền dừng lại, vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn chút. Nâng tay vuốt ve tóc mái người kia, thấp giọng bảo: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, có người làm chỗ dựa cho ngươi, tự mình chống đỡ làm cái gì." Tân Dịch không rõ trong lòng rốt cuộc là cảm giác gì, vừa chua xót lại ngọt ngào, giơ tay lên ôm hắn. Bách Cửu cũng ôm lại, phiền muộn mà rằng: "Ngươi lại học xấu rồi."

Khiến người ta thật đau lòng.

Đại phu nhanh chóng có mặt, phí một phen công phu mới tháo được hết nút chết trên đống vải thưa trên cánh tay Tân Dịch, đổ thêm thuốc rồi mới băng lại.

Buổi tối khi Tân Dịch sắp yên giấc, đầu ngón tay kia lại bóp nhẹ ngón tay y, có người ghé vào lỗ tai y hỏi: "Nhớ chưa?"

Tân Dịch đã sắp gặp được Chu công, thình lình có câu hỏi rơi xuống thì còn suy nghĩ được gì nữa, mắt nhắm tịt nhanh chóng gật đầu, liên thanh nói 'vâng'.

Bách Cửu tựa hồ 'hừ' nhẹ một tiếng, bao lấy năm ngón tay của y, cho người gối lên vai mình yên ổn mà ngủ.

Ngày hôm sau, Tần Vương gửi thư vào cung, nói mình nhiễm phong hàn xin nghỉ vài ngày. Thế nhưng tiết trời chỉ mới chuyển lạnh, mấy hôm nay còn nóng phát ngất, như thế nào lại nhiễm phong hàn cho được. Hoàng Đế tự nhiên phải hỏi han một phen, phía Tần Vương không nói gì, trái lại có người đưa tin nói là hôm qua Dịch thế tử xảy ra tranh chấp cùng đoàn ngoại giao ở mã trường, thương đến Tần Vương. Bảo rằng Tần Vương vì một tiếng 'hoàng thúc' của Tân Dịch nên mới cho qua việc này.

Thái độ của Hoàng Đế đối với Tân Dịch vốn đáng giá cân nhắc, Tần Vương lại là người con thường xuyên xuất hiện trước mặt Bệ hạ, lại thêm Tân Văn vừa mới chết trước đó vài ngày, trong lòng tất cảm thấy thiệt thòi cho Tần Vương, quay đầu liền gọi Khang Phúc tự mình tới phủ Tần Vương hỏi xem thế nào. Khang Phúc đi một chuyến trở về nói là nhìn không giống nhiễm phong hàn, trên vai không biết bị vật gì sắc nhọn làm bị thương, Tần Vương đang phải nằm dưỡng thương ở trên giường.

"Vật sắc nhọn làm bị thương" Hoàng Đế ném sổ con, liền muốn đứng dậy đi ra ngoài, đi được một nửa thì nhíu mày nói: "Hắn là Thân vương, ai dám đả thương hắn?!"

Khang Phúc đuổi phía sau khom lưng cười nói: "Chuyện này nô tài cũng không rõ, Điện hạ luôn sống thiện lành, Thế tử lại vừa mới.... Sao lại bị tội thế này."

Lão vừa nhắc tới Tân Văn, Hoàng Đế liền nghĩ ngay đến Tân Dịch, mày nhăn càng sâu, nói: "Trẫm đi xem hắn."

Khi Hoàng Đế tới Tần Vương phủ, Tần Vương đang được hạ nhân nâng ra ngoài, Hoàng Đế thấy hắn mặt mày tái nhợt, lập tức kêu người mau nâng vào trong, cho miễn lễ. Vừa vào phòng liền hỏi Tần Vương sao lại bị thương.

Tần Vương tựa lên gối lắc đầu với Hoàng Đế, chỉ nói: "Nhi thần bị ngộ thương, không có chuyện gì cả."

Hoàng Đế thấy hắn vừa cử động một chút, băng vải trên vai đã nhuốm đỏ, chau mày, ngữ khí càng trở nên cứng rắn, nói: "Khang Phúc, sai người gọi Hồng Viện sử* tới đây." Khang Phúc khom lưng lui ra ngoài, Hoàng Đế mới nói: "Vết thương như vậy há có thể là ngộ thương? Ngươi lại còn nói với Trẫm là nhiễm phong hàn!"

*Viện sử: Chức quan tương đương với Thái y

Tần Vương thở dài một tiếng, nhắm mắt nói: "Phụ hoàng không biết...... Phụ hoàng đã lâu chưa tới phủ nhi thần."

"Ngày nào chẳng gặp trên triều." Hoàng Đế thấy khuôn mặt bệnh trạng của hắn bèn dừng lời, sửa lại: "Đúng là ít đến thật."

"Ở trên triều thì là quân thần." Tần Vương chậm rãi nói: "Từ lúc Văn nhi không còn, nhi thần thường mơ về thời gian còn ở trong cung. Khi đó ngoại trừ Hoàn vương đại ca, Thái tử và Yến Vương cũng ở đó, sáu huynh đệ chúng ta cưỡi ngựa bắn tên, mọi thứ đều do Phụ hoàng tự tay dạy bảo." Thanh âm mang chút tang thương, nói rằng: "Lúc đó tốt biết bao nhiêu...... Nhi thần còn muốn bồi Phụ hoàng thêm vài năm nữa."

Hoàng Đế trầm mặc nửa ngày, nói: "Ai nói ngươi không bồi Trẫm được, Trẫm cắt lưỡi kẻ đó."

Tần Vương lại nói: "Nhi thần không nên thân."

"Nói bậy bạ gì đó!" Hoàng Đế thấy hắn không chỉ tang thương hơn xưa, còn có hơi hướm tâm như tro tàn, liền nói: "Ngươi ở Kinh thành mười mấy năm nay vẫn luôn an phận thủ thường. Trong triều đình còn có ai thật lòng thật dạ hơn nhi tử nhà mình chứ."

Tần Vương yên lặng, hốc mắt đỏ bừng, nói: "Hoàn Vương mất sớm, Thành Vương bênh tật, Yến Vương bất chính, Bình Vương mưu loạn, hiện nay Đường Vương định cư lâu năm nơi sông Tiền Đường, Thái tử thường làm bạn bên cạnh Hoàng Thái Hậu, chỉ còn kẻ bất tài là nhi thần còn ở Kinh. Các huynh đệ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cảnh còn người mất. Nhi thần đã tang thê, không muốn đi thêm bước nữa. Nhi tử vô liêm sỉ, tự làm tự chịu. Ngoại trừ Phụ hoàng, hôm nay nhi thần đã không còn mối bận tâm. Phụ hoàng, nếu nhi thần không còn, ngài phải lưu lại Thái tử trong Kinh. Trong triều quyền thế phân lập, nhi thần không thể tin tưởng người ngoài, chỉ có Thái tử, chỉ có thể là Thái tử!" Hắn giãy dụa đứng lên, chống ở mép giường, bi thương nói: "Có thần tử làm liều ở bên, nhi thần sợ là, sợ là chết không nhắm mắt!"

"Vớ vẩn!" Hoàng Đế đột nhiên cao giọng, đứng dậy ấn hắn xuống, trách mắng: "Miệng nói vớ vẩn! Ngươi đang lúc tráng niên, cũng là lúc khỏe mạnh nhất, sau lại nói mấy lời như di ngôn, ngươi muốn làm Trẫm khó chịu?"

"Nhi thần tự biết thân thể mình ra sao." Tần Vương nuốt lệ vào trong, "Văn nhi rơi vào kết cục này là đáng, nhưng nhi thần cũng chỉ là người làm cha, trong lòng đớn đau, đớn đau lắm."

Sắc mặt Hoàng Đế đỏ lên một cách bất thường, tay cũng run rẩy, nói: "Trẫm sao có thể không hiểu." Hoàng Đế chậm rãi, trầm giọng nói: "Yến Vương và Bình Vương đều mất, Trẫm sao có thể không hiểu!"

Tần Vương nắm chặt tay Hoàng Đế, nức nở: "Phụ hoàng, gọi Tam ca trở về đi. Nhi thần đã quá mệt mỏi với triều đình này rồi, không còn tâm sức đâu nữa."

Hoàng Đế ấn ấn tấm thân nghẹn ngào của hắn, chỉ nói: "Trở về, Trẫm lập tức gọi Thái tử về."

Bên ngoài, Hồng Viện sử đã đến, Hoàng Đế lập tức truyền người vào, mà nhìn lại Tần Vương, dáng vẻ đã không được ổn cho lắm, nghẹn ngào đến ngất xỉu. Hoàng đế kinh hãi, vội hô: "Hồng Tương Liên! Mau gọi Hồng Tương Liên vào đây!"

Hồng Viện sử chạy bước nhỏ vào trong, Khang Phúc cũng đi theo phía sau, thấy Hoàng Đế run lẩy bẩy liền 'ai u' một tiếng rội vội tiến lên đỡ, vuốt lưng: "Bệ hạ! Bệ hạ từ từ mà nói! Hồng Viện sử đến, đã đến!"

Hoàng đế vịn lấy tay lão, sắc mặt dữ tợn, bảo: "Ngươi đi truyền tin, gọi Thái tử hồi kinh, gọi Thái tử hồi kinh!"

Khoái mã vừa ra kinh, Bách Cửu bên trong thư phòng đã nhận được tin. Hắn ở bên cửa sổ ngắm cành liễu đong đưa bên bờ ao, uống cạn chén trà. Trong miệng ngậm lá trà đắng chát, khóe môi lại lộ ra một nụ cười thanh lãnh.

Tần Vương ra một chiêu này được lắm.

Thái tử là muốn tự mình tới giải quyết hắn đây mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro