Chương 4: TG1-Thi đình bị hủy (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit+Beta: Cà phê muối

Tửu phường, Chúc Thanh Thần nâng chiếc bát lên, cố gắng giữ vững.

Thật sự là quá nhiều, cậu chỉ có thể ăn trước một miếng ở trên cùng.

Bùi Tuyên ngồi xổm bên bếp lò, đem đồ ăn trong tay đưa cho Kính Vương trước, sau đó là các vị công tử khác.

Bùi Tuyên tận tâm đãi khách, lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, đứng dậy, nói: "Ta vào bếp nhìn xem thỏ hầm đã xong chưa, phu tử và các công tử chờ một lát."

"Được." Chúc Thanh Thần vẫn đang cố ăn những sợi bún.

Trong giờ ăn trưa, Bùi Tuyên và Trần nương tử rất bận rộn, cuối cùng còn không lấy tiền bọn họ, ngược lại còn đưa tiền cho bọn họ.

Bùi Tuyên nói: "Hôm nay nhận được chỉ điểm của phu tử, học sinh được lợi không ít, không dám lấy tiền của phu tử. Bất quá, những con mồi này đều là Kính Vương điện hạ cùng các vị công tử mang đến, ta cũng không thể mượn hoa hiến phật, đây là một ít tiền ......"

Chúc Thanh Thần xua tay, bảo cậu bé sai vặt đưa tiền cho hắn.

Kính Vương thấy thế, cũng cởi túi tiền xuống từ trên eo, đưa cho hắn: "Cầm đi, nhiều cũng cầm."

Bùi Tuyên nhận lấy túi tiền, chỉ cầm đúng số tiền của bữa ăn rồi trả lại túi tiền.

Bùi Tuyên tiễn bọn họ rời đi: "Phu tử đi thong thả, Vương gia đi thong thả, các vị đi thong thả."

Hắn đi theo sau Chúc Thanh Thần, giúp cậu vén rèm xe ngựa.

Chúc Thanh Thần lên xe, trong lòng vẫn cảm thấy bất an, thò đầu ra ngoài nói với hắn: "Sau Tết là đến kỳ thi mùa xuân, ở nhà chăm chỉ học tập, đừng để bị mù quáng bởi những điều không liên quan."

Bùi Tuyên nghiêm túc gật gật đầu: "Vâng."

"Làm bài có chỗ nào không hiểu thì cứ đến tìm ta. Nếu gặp chuyện gì, cũng có thể tới tìm ta. Người trong phủ phần lớn đều nhận ra ngươi, nếu không biết thì cứ tìm người hầu này của ta, bảo nó mang ngươi tới."

Thiếu niên gật đầu với hắn.

Bùi Tuyên cũng gật đầu: "Vâng, học sinh nhớ kỹ."

"Ừm." Chúc Thanh Thần suy nghĩ một chút, hẳn là không có gì muốn nói, cậu và Bùi Tuyên mới gặp, không tiện nói chuyện nhiều, cậu nói: "Ta về trước."

"Được." Bùi Tuyên hạ mành xuống, dùng môt vật chẹn vào để ngăn gió lạnh, "Phu tử đi thong thả."

Kính Vương và đoàn người cũng lên ngựa, cung cung kính kính mà đi theo bên cạnh xe ngựa.

Bùi Tuyên đứng trước tửu phường hành lễ, mãi cho đến khi xe ngựa khuất tầm mắt mới đứng dậy trở vào.

Trần nương tử đang thu dọn bát đũa, thấy hắn đã trở lại, vội hỏi: "Chúc phu tử có hài lòng không? Nhà của chúng ta chỉ có cơm canh đạm bạc...... Nếu con nói sớm cho mẹ là Chúc phu tử đến, mẹ đã sớm chuẩn bị."

Bùi Tuyên nhận lấy bát đũa trong tay mẹ, giúp nàng thu dọn: "Chúng ta tận tâm chiêu đãi, phu tử là người hiền lành, sẽ hài lòng."

"Thế này cũng quá thất lễ, trong nhà cái gì cũng không có." Trần nương tử dừng một chút, lại hỏi, "Kính Vương điện hạ cũng là học sinh của Chúc phu tử? Các vị công tử đó, tất cả đều là học sinh của Chúc phu tử?"

Bùi Tuyên thuận miệng đáp: "Vâng, phu tử dạy học ở học cung, học sinh đông đảo."

"Cái đó......"

Trần nương tử nhìn con trai mình mặc trên người mụn vá phá xiêm y, lại nghĩ đến đám học sinh kia, thân khoác cẩm tú, eo bội kim ngọc.

Khác biệt quá lớn.

Bùi Tuyên nhận thấy ánh mắt của mẹ, cúi đầu nhìn chính mình, cười trấn an nàng: "Chúc phu tử đã nói với con ngay từ đầu, học sinh không phân biệt cao thấp."

Trần nương tử vẫn áy náy mà nhìn hắn.

Bùi Tuyên lại nói: "Mẹ không cần tự trách, mặc dù con không thể so sánh chuyện ăn mặc với bọn họ, nhưng luận về tài văn chương, con chưa chắc đã thua kém họ."

Trần nương tử vẫn nhìn hắn: "Nhưng con kém bọn họ nhiều như vậy, sao Chúc phu tử có thể chú ý đến con?"

Bùi Tuyên cười cười, không giấu được sự vui vẻ: "Phu tử nói, ngài từng thấy con một bên tính sổ ở trên tủ, một bên đọc sách, nói con là người chăm chỉ, cho nên ngài cho con lời khuyên."

"Thật không? Phu tử đi qua tửu phường khi nào? Sao ngài không tiến vào nghỉ chân một chút?"

"Chắc là tình cờ đi ngang qua, nhìn qua một chút rồi rời đi."

Trần nương tử có chút khẩn trương, còn muốn hỏi lại, nhưng Bùi Tuyên lại cười cười, đưa nàng trở vào.

"Mẹ bận rộn cả ngày rồi, đi nghỉ một lát đi, để con thu dọn cho."

Trần nương tử trở về phòng nghỉ ngơi, Bùi Tuyên xắn ống tay áo, thu dọn bát đũa, đem đi rửa ở hậu viện.

Hắn ngồi trên ghế nhỏ, một bên rửa chén, một bên nhẹ giọng đọc thuộc lòng.

------

Chúc Thanh Thần đi xe ngựa trở về học quan phủ.

Kính Vương cưỡi ngựa, đi theo bên cạnh nói chuyện cùng cậu.

Chúc Thanh Thần mới vừa ăn no, ôm lò sưởi tay, dựa vào vách tường xe ngựa, mơ màng muốn ngủ, thỉnh thoảng đáp một tiếng.

Hệ thống nói: "Không tồi, Kính Vương hình như rất tôn kính với ngài, có ngài tạo áp lực, hắn hẳn là sẽ không làm chuyện xấu."

Chúc Thanh Thần "Hừ hừ" hai tiếng: "Hắn không phải là tôn kính ta, là hắn muốn mượn sức ta."

Không bao lâu, cậu bé sai vặt lái xe ngựa trở về học quan phủ, Kính Vương và đoàn người xuống ngựa, cúi người hành lễ, nhìn theo xe ngựa của cậu đi vào từ cửa hông.

Bằng hữu của Kính Vương rất bất mãn: "Chúc phu tử trẻ tuổi, bối phận không lớn, làm người cũng nhàn nhạt, Vương gia sao phải tất cung tất kính với hắn như vậy?"

Kính Vương thấp giọng nói: "Ngươi biết cái gì? Câm miệng."

Chúc Thanh Thần là học quan trẻ tuổi nhất học cung, chỉ cần hắn không làm quan, chỉ dạy học, sau này hơn phân nửa triều đình, đều sẽ là học sinh của hắn.

Mượn sức Chúc Thanh Thần, chẳng khác nào mượn sức những học sinh của hắn, đối với mình sau này trăm lợi không hại.

Này hữu dụng hơn nhiều so với việc chỉ đơn độc mượn sức của Bùi Tuyên.

Kính Vương kéo dây cương, xoay người lên ngựa, rời khỏi học quan phủ.

Bên kia, cậu bé sai vặt dừng xe, vén rèm lên: "Phu tử, tới rồi."

"Ừm." Chúc Thanh Thần ngơ ngẩn xuống xe ngựa, trở về phòng, ngả lưng liền ngủ.

Cậu bé sai vặt giúp cậu đốt chậu than sưởi ấm: "Phu tử ngủ một lát, nửa canh giờ sau ta lên gọi phu tử dậy, còn hai sọt rưỡi bài làm chưa đọc."

Chúc Thanh Thần ôm gối đầu, đem mặt chôn trong chăn, rầu rĩ mà lên tiếng: "Ừm, ta biết rồi."

Thiếu niên lặng lẽ ra ngoài, giúp cậu đóng cửa phòng lại.

Vừa đóng cửa lại, Chúc Thanh Thần ở trên giường khua tay múa chân: "A! Ta không làm nữa!"

Hệ thống bị cậu hù dọa bay xa ba trượng: "Ngài về với tổ tiên rồi à?"

-------

Một ngày nghỉ của Chúc phu tử ——

Sáng xem bài, chiều xem bài, tối nằm trên giường...... Xem bài.

Chúc Thanh Thần gặm đầu bút, đọc bài, mắt cậu bắt đầu hoa, một đống chữ đang nhảy nhót như những con bướm đêm, ở trước mặt cậu bay tới bay lui.

Cậu há mồm ngáp một cái, lại suýt chút nữa thọc cán bút vào cổ họng.

Cậu bé sai vặt thổi nến, nhắc nhở: "Phu tử, ngài vẫn là nên ngủ sớm đi, ngày mai còn phải vào học cung giảng bài."

Chúc Thanh Thần đẩy đống bài ra, ngã lên trên giường, đem mặt chôn ở trong chăn, bắt đầu biểu diễn "Đôi chân bơi lội".

Thiếu niên vẻ mặt phức tạp, yên lặng mà thu dọn đống giấy bút trước mặt cậu.

Chúc Thanh Thần lấy lại tinh thần, lấy một mảnh giấy trong tay thiếu niên: "Cái này ta giữ. Đây là bài của những học sinh bần hàn viết hay, khi nào rảnh ta muốn gặp bọn họ một chút."

"Vâng, phu tử nghỉ ngơi sớm đi." Cậu bé sai vặt giúp cậu kéo màn trước giường xuống.

Ban đêm, Chúc Thanh Thần ôm chăn, nằm trên giường, nhìn màn trên đỉnh đầu.

Hệ thống an ủi cậu: "Ngài nghĩ mà xem, hôm nay chúng ta đã trải qua một ngày vui vẻ, chúng ta đã gặp 'tối tăm thụ', còn gặp được 'tra công', khởi đầu thật tốt đẹp."

Chúc Thanh Thần trở mình, ôm đầu: "Nhưng ta rất mệt mỏi."

Chúc Thanh Thần bẹp bẹp miệng, lại ngã về phía trước, cả người vùi vào trong chăn.

Cậu thì thầm điều gì đó.

Hệ thống không nghe rõ: "Cái gì?"

Chúc Thanh Thần ôm gối, ủy khuất mà ngẩng đầu: "Ta muốn về nhà, ta nhớ Lý Việt."

Hệ thống hỏi: "Lý Việt là ai?"

Chúc Thanh Thần ngước mắt, nhìn lên đỉnh màn: "Bệ hạ, chính là người đã cầm bài vị của ta trong tang lễ. Chúng ta cùng nhau lớn lên, trừ khi hắn ra ngoài đánh trận, chúng ta chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy, suốt một ngày, ta nhớ hắn!"

Hệ thống chỉ có thể an ủi cậu: "Ngài kiên trì một chút, rất nhanh sẽ có thể sống lại, sống lại là có thể nhìn thấy hắn, ngài đã đánh bại 99% ký chủ, là một ký chủ tốt."

Chúc Thanh Thần lăn lộn trên giường, xoay trái xoay phải, xoay lên xoay xuống, xoay tiến xoay lùi, giống như một con quay nhỏ.

Hệ thống suýt chút nữa bị cậu đè lên, vội vàng bay đi: "Ngài thật sự là ký chủ tệ nhất ta từng thấy, mới một ngày liền nhớ nhà! Không có tiền đồ!"

Chúc Thanh Thần ngẩng đầu: "Ngươi vừa mới nói ta là ký chủ tốt nhất."

"Ngày mai ngài còn phải đi làm, đi ngủ nhanh lên. Trưa ngủ không phải rất ngon sao?"

"Buổi trưa ta không nhớ nhà, bây giờ ta mới nhớ nhà, nhớ nhà thì làm sao ngủ được?"

"Ngài có ngủ hay không? Ngài mà không ngủ, em sẽ đánh thuốc mê ngài!"

Hệ thống mở kho hàng ra, đích thân chọn thuốc ngủ cho ký chủ ngoan ngoãn không chịu ngủ.

Bởi vì nhớ nhà, Chúc Thanh Thần ở trên giường lăn qua lộn lại, trong lúc này, cậu ăn miếng bánh, uống miếng nước, còn lôi kéo hệ thống ra ngoài đi dạo.

Mãi đến tận khuya, cậu mới miễn cưỡng đi ngủ.

Quả cầu nhỏ dừng ở đầu giường, phát ra ánh sáng yếu ớt, nhìn Chúc Thanh Thần đang dang tay dang chân ngủ.

Hệ thống chưa bao giờ gặp qua ký chủ như thế này, khi làm nhiệm vụ thì là man nghiêm túc, không cần hệ thống phải nhọc lòng.

Kết quả sinh hoạt hằng ngày đều khiến người khác không bớt lo!

Dứt khoát bóp chết cậu đi!

Thống ca, quên đi, cậu đã chết một lần rồi.

Nhưng thế này thì quá phiền toái!

Thời buổi này tìm một Thái Tử thái phó không dễ, chỉ cần làm nhiệm vụ là được.

Đừng nói sau này mỗi ngày đều phải hống cậu ngủ đấy chứ?!

Làm hệ thống không thể quá tức giận, CPU bị cháy sẽ hỏng.

Hệ thống nhìn Chúc Thanh Thần đang ngủ say, bất tri bất giác, trên màn hình điện tử nho nhỏ lộ ra một nụ cười từ ái.

: )

Khi ngủ vẫn là làm người khác bớt lo.

Giây tiếp theo, ngủ Chúc Thanh Thần giương tay lên, đem nó đánh bay ra ngoài.

: (

Ba giây để rút về.

------

Chúc Thanh Thần cảm giác mình mới ngủ không bao lâu đã bị đánh thức.

Trời đã cuối đông, cậu bé sai vặt thắp nến, kéo rèm lên, nhẹ giọng kêu: "Phu tử? Phu tử? Đến giờ dậy rồi."

Chúc Thanh Thần mơ mơ màng màng mà ngồi dậy, xuống giường, xỏ giày, đi đến chỗ thau đồng phía trước, bắt đầu rửa mặt.

Toàn bộ quá trình cậu nhắm mắt lại.

Cậu bé sai vặt sợ đến ngây người, phu tử thật sự là thiên phú dị bẩm.

Chúc Thanh Thần rửa mặt, thanh tỉnh hơn một ít, cậu mở to mắt, đem quan phục khoác lên người.

Quan phục của triều đại này có màu đỏ tươi, thắt lưng bằng ngọc, trang trọng nghiêm túc.

"Đi thôi." Chúc Thanh Thần đỡ chiếc mũ quan cánh đen [1] của mình, đi ra ngoài cửa.

Cậu bé sai vặt chuẩn bị bữa sáng cho cậu, để cậu ăn trên xe ngựa.

Thời điểm tới học cung, vừa là lúc cậu bỏ chiếc bánh hoa quế cuối cùng vào miệng, còn trộm nhấp đầu ngón tay.

Chúc Thanh Thần vỗ vỗ tay, chuẩn bị xuống xe ngựa.

Các học sinh của học viện mặc xiêm y màu xanh lơ từ bên ngoài bước vào, thấy Chúc phu tử, họ đứng yên tại chỗ, cúi người hành lễ, hỏi thăm phu tử.

Chúc phu tử gật gật đầu, mỉm cười với bọn họ, mặt mày ôn hòa, dịu dàng như gió xuân: "Chào buổi sáng."

Hệ thống: ? Ngài giỏi giả vờ thật! Vừa nãy ngài rõ ràng không phải như thế!

Học cung Đô thành, là chuẩn mực cho tất cả các trường.

Học sinh khắp thiên hạ đều hội tụ tại đây.

Dưới sự dẫn dắt của hệ thống, Chúc Thanh Thần đi qua hành lang, xuyên qua hoa viên.

Rường cột chạm trổ [2], mái cong đấu củng [3], đại khí trang nghiêm.

Chúc Thanh Thần ôm lò sưởi tay, đi về phía trước, nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng thở dài với hệ thống: "Oa, cái học cung này thật xinh đẹp, chờ ta sống lại, bảo Lý Việt cũng làm cho ta một cái."

Hệ thống nói: "Được rồi, khi trở về em sẽ chuyển dữ liệu cho ngài."

Chúc Thanh Thần khịt khịt mũi.

Hệ thống như gặp đại địch: "Ngài ngài ngài...... Ngài sẽ không lại nhớ cái tên Lý Việt kia đó chứ?"

Chúc Thanh Thần xoa xoa mũi: "Không có mà, ta chỉ hơi sổ mũi thôi."

"Vậy là tốt rồi." Hệ thống nhẹ nhàng thở ra, "Em tưởng ngài lại không muốn làm nữa."

Chúc Thanh Thần giơ tay lên, dùng ống tay áo lau lau những giọt nước mắt không tồn tại: "Nhưng tại ngươi nhắc tới khởi Lý Việt, ta liền nhịn không được nhớ......"

"Không được! Chờ đã!" Hệ thống gấp đến mức muốn nhảy dựng lên.

Chúc Thanh Thần đi vào nơi mình dạy học, điện Văn Uyên, khi đó bọn học sinh đã tới rồi.

Trong điện truyền ra tiếng bọn họ thấp giọng nói chuyện.

"Các ngươi chưa nghe nói sao? Phu tử hôm qua nhận ba sọt bài làm từ học sinh bên ngoài đưa lên, thậm chí còn gặp một học sinh tên Bùi Tuyên."

"Chúng ta cũng sắp thi kỳ thi mùa xuân rồi, sao phu tử còn xem bài làm của người ngoài? Tận ba sọt, khi nào mới đến phiên chúng ta?"

"Liễu sư huynh, sao ngươi không nói lời nào?"

Học sinh được gọi là " Liễu sư huynh " giọng điệu lạnh lùng, nhàn nhạt nói: "Phu tử thiện tâm, đối với con chó con mèo bên ngoài tâm sinh thương hạt. Phu tử còn chưa nói gì, các ngươi lại biểu hiện ra sự ghen tị như vậy, thật sự là mất đi phong độ."

-----------

[1] Mũ quan:

[2] Rường cột chạm trổ:

[3] Mái cong đấu củng:

Editor nói:
Hệ thống chăm bé Chúc như mẹ chăm con vậy. :)))
Với tiến độ thế này thì chắc phải 2 ngày 1 chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro