Chương 6: Ngài Tới Cứu Chúng Ta Sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Ám dắt lừa đi dạo một vòng trong phố, cước bộ như cũ không nhanh không chậm. Cũng không biết qua đi bao lâu, y đột nhiên dừng lại bước chân, Sở Tư cho rằng y đi mệt, cúi đầu nhìn y hỏi.

“Làm sao vậy công tử?”

“Ngươi có muốn ăn hồ lô?” Lâm Ám không đầu không cuối đột nhiên hỏi.

Sở Tư tuy không biết y nghĩ cái gì, gật gật đầu, chờ mong nói: “Ta... chưa từng nếm qua.” Vậy nên ngài sẽ mua cho ta sao?

Đời trước hắn trải qua tuổi thơ trong côi nhi viện, bởi vì bản thân vô dụng yếu đuối, bánh kẹo đến tay đều bị người khác cướp đi, sau này lớn lên lại vì trong thẻ ngân hàng không có nhiều tiền mà luôn cố gắng làm việc, sáng đi tối về. Ở nhân sinh hơn hai mươi năm của hắn hoàn toàn mất đi nhân gian lạc thú.

Hiện tại sống lại tuy vẫn phải làm công cho người, nhưng cuộc sống tốt hơn nhiều. Trong thế giới thần quái, cái gì có thể thiếu chứ quỷ là không thể nào không có. Lại nói làm nghề âm dương sư, Lâm Ám đi theo sư phụ y bắt quỷ nhiều năm, thứ không thiếu nhất chính là tiền, có thể nói đi theo nam chủ được bao ăn bao ở, chính mình ngoại trừ làm ít việc vặt, về cơ bản vô cùng nhàn rỗi, đến cưỡi lừa còn có người dắt hộ... Khụ, trước không cần để ý tiểu tiết này... Nhưng được nam chủ dắt lừa thật sự là một loại hưởng thụ đáng rêu rao.

Trong lúc Sở Tư còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, Lâm Ám đi một chút liền quay lại, không những vậy trên tay còn mang theo năm sáu xiên hồ lô.

Sở Tư hai mắt sáng rực, đưa tay muốn tiếp nhận toàn bộ, lại bị Lâm Ám cảnh cáo nhìn một cái: “Chỉ có ngươi một xiên, còn lại ngươi qua bên kia cho bọn trẻ.”

“Hiểu được, hiểu được.”

Không thiếu phần hắn là được, Sở Tư cong cong hai mắt thầm nghĩ.

Lâm Ám hơi ngẩng đầu nhìn người trước mặt, một đường tiu nghỉu lúc này thế nhưng sẽ vì một chút đồ ăn không sạch sẽ bày bán bên ngoài làm cho vui sướng. Xem đôi mắt đối phương đơn thuần tỏa ra tinh quang vụn vặt kia, y không khỏi hơi nhăn lại đầu mày.

“Ta đi rồi, công tử.”

Biết rõ Lâm Ám làm việc tất thảy có dự tính của y, Sở Tư vô cùng phối hợp xuống lừa, theo lời Lâm Ám lân la đi đến bên cạnh đám trẻ con phía trước.

Chính là hắn càng đi gần về phía chúng càng cảm thấy nơi nào không đúng.

Đám trẻ con kia đứng trong một góc không bắt mắt, nếu không phải Lâm Ám chỉ, chỉ sợ ai cũng không để ý thấy được. Chúng quây với nhau thành một vòng, mặt mũi đen như than có, trắng như vôi có, xám xịt như cát bụi cũng có. Rốt cuộc là chúng nó cố tình bôi lên hay là vì nguyên nhân khác, Sở Tư không biết được, hơn nữa bước chân hắn dần trở nên do dự. Nghĩ đến mấy bộ phim ma quỷ là một nhóm trẻ con, chờ người tiếp cận liền tiến lên công kích người, mà nơi này là thế giới thần quái, dù là ban ngày, hắn cũng bắt đầu sợ. Trong khoảnh khắc đột nhiên có xúc động muốn bỏ gánh giữa chợ xoay người bỏ chạy.

Chỉ là nhớ đến vẻ mặt hàn lạnh của Lâm Ám, Sở Tư cũng không dám quay đầu, căng da đầu nhận mệnh làm nhiệm vụ.

“Mấy đứa ăn kẹo hồ lô không?”

Sở Tư cầm kẹo hồ lô trên tay, nụ cười bên khóe miệng có chút cứng đờ.

Đám trẻ con ngẩng đầu nhìn Sở Tư, con ngươi quả nhiên trống rỗng vô hồn. Hắn trộm nuốt nước miếng, cẩn thận nhìn, thậm chí thấy được nốt thi ban lốm đốm trên da bị lộ ra ngoài của chúng. Sở Tư trước sự trầm mặc của đám trẻ cười lại như khóc, thật sự muốn ném hồ lô đi ngay lập tức xoay người bỏ chạy. Chính là Lâm Ám muốn hắn tiếp xúc với mấy đứa nhỏ này, hắn bám đùi người ta bao lâu, cũng nên đến lúc thể hiện chính mình hữu dụng.

“Ăn...”

Không biết qua bao lâu, một đứa trong số những đứa bé có mặt ở đây đột nhiên nói.

Sở Tư sắc mặt có chút trắng, cố nặn ra một nụ cười thật tự nhiên: “Ăn là tốt, đến, chia các ngươi...”

“Ta muốn ăn ngươi!”

“Tỷ tỷ, cho chúng ta ăn!”

“Ăn nàng! Ăn nàng!”

Ngắt lời hắn, mấy hài tử trước mặt vốn dĩ yên tĩnh quỷ dị lại như chó bị giẫm đuôi điên cuồng lên, hướng hắn nhào tới!

Sở Tư bị dọa sợ, vốn nên dùng tốc độ ánh sáng rời khỏi nơi này, nhưng chân hắn không hiểu sao đột nhiên lại không nghe lời đóng đinh trên mặt đất. Hắn trơ mắt nhìn một đứa bé mặt trắng như sáp lao về phía mình ngoác mồm, lộ ra một hàm răng sắc như dã thú, giữa răng và răng đan xen nước dãi. Một ngụm cắn xuống, hắn ước chừng không chết cũng đau tới sống không bằng chết!

Mà chính tại lúc này, cánh tay Sở Tư bị người mạnh mẽ nắm lấy, hắn như búp bê vải bị người ôm vào ngực!

Hơi thở cam chanh nhàn nhạt bao phủ toàn bộ giác quan Sở Tư, hắn tâm thần kích động đột nhiên cảm thấy phá lệ an tâm.

Tiếng cắt gió vun vút, hắn quay đầu, chỉ thấy trên mặt đất “thi thể” đứa bé bị cắt làm đôi, ào ạt chảy ra chất lỏng đen thẫm, trong không khí nhanh chóng bốc lên mùi tanh tưởi hôi thối làm Sở Tư lập tức muốn phun ra toàn bộ bữa sáng.

Lâm Ám thấy vẻ mặt Sở Tư quá khó xem, một tay cầm đoản đao tay khác lợi dụng thân cao đem đầu hắn áp vào ngực mình, tránh hắn hít phải thứ không nên hít.

Sở Tư chúi đầu vào lồng ngực Lâm Ám, ngửi thấy cơ thể y mùi hương quá mức dễ ngửi, nhất thời không đứng im bất động.

Ba bốn đứa trẻ còn lại thấy thảm trạng của đồng bạn bắt đầu do dự tiến lên. Chúng nhìn nhau một chút, vẻ mặt đề phòng lùi về sau, miệng phát ra tiếng kêu cực kỳ chói tai. Sở Tư không hiểu vì sao chính mình thế nhưng lại có thể nghe hiểu.

Chúng đang nói: “Bọn ta trêu chọc đến các ngươi sao!? Các ngươi thật vô lý!”

“Rõ ràng là ngươi xông lên trước!”

“Đám người thành niên đều là một mồm dối trá!”

Lâm Ám nheo mắt, nhiệt độ không khí trong phút chốc giảm xuống cực kỳ thấp, “Các ngươi muốn ăn ‘nàng’.”

Không chất vấn cũng không giải đáp, chỉ đơn giản một câu khẳng định, đây là lý do vì sao y xuống tay.

Đám quỷ nhỏ giống như nhận ra khí thế của Lâm Ám có chút uy lực, một loạt đều nhắm lại miệng nhỏ không phát ra tiếng.

Này thật không hổ là nam chủ! Hình tượng Lâm Ám trong lòng Sở Tư giờ phút này trở nên quá mức khốc suất cuồng bá duệ, khiến hắn không thể ngừng vỗ tay hoan hô kêu gào y uy vũ.

Những “đứa trẻ” còn lại nghe được cũng biết chính mình đuối lý, nhưng thật ra càng khiến chúng phủ phục hơn là vì Lâm Ám năng lực quá mức cường đại. Chúng chỉ là tiểu quỷ mới tu luyện mấy năm, dù trong lòng không phục cũng hoàn toàn không dám mạo hiểm!

Mắt thấy đám tiểu quỷ muốn chuồn êm, Lâm Ám hai mắt lạnh xuống, đoản đao bị y ném ra, ở trên không trung bay lượn dùng tốc độ cực nhanh vẽ một trận pháp, đem toàn bộ đường lui của đám tiểu quỷ chặn lại.

Đám tiểu quỷ xem một màn này kinh ngạc đến nỗi mắt chữ A mồm chữ O, chỉ nghe Lâm Ám lành lạnh nói một câu: “Ta đồng ý các ngươi rời đi chưa?”

Đám tiểu quỷ nghe vậy liền phục hồi tinh thần, vội vàng quỳ xuống, trong miệng tiếp tục truyền đến những thanh âm chói tai, nội dung chủ yếu vẫn là cầu quý nhân tha mạng.

Lâm Ám lúc này mới rảnh tay, chú ý đến Sở Tư còn đang rúc ở trong lòng mình. Y niệm một cái pháp quyết bảo vệ hắn, hộ hắn ở phía sau chỉ về phía con lừa nói: “Ngươi đi bên kia đợi.”

Sở Tư liếc mắt nhìn đám quỷ đang om sòm khóc lóc tê tâm liệt phế tỏ vẻ đáng thương, chính là diện mạo quá mức doạ người nên không cách nào đạt được hiệu quả chúng muốn. Hắn rùng mình một cái, thuận theo ý Lâm Ám xoay đầu chạy đi.

Lâm Ám nhìn Sở Tư đi đến nơi an toàn liền quay đầu lại, từng bước bước đến trước mặt đám tiểu quỷ. Tiểu quỷ bị y tiếp xúc gần gũi mà cảm thấy toàn thân trầm trọng, là áp lực đến từ cường giả. Chúng càng thêm run rẩy, tiếng khóc cũng vì thế càng thêm lớn.

“Quý phủ ở nơi nào?”

Thời điểm đám tiểu quỷ cho rằng mình phải chết, lại nghe Lâm Ám hỏi một câu: “Bọn chúng đã làm những chuyện đồi bại gì?”

“Hu hu... Đạo trưởng......”

Một tiểu quỷ ngừng khóc, chợt nói: “Ngài là tới cứu chúng ta sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro