Chương 5: Mỹ Nhân Đỏ Mặt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn xin trước mặt đại khái là cô nương vừa đến tuổi cập kê, diện mạo thanh tú khá xinh đẹp, chính là tuổi nhỏ đã phải lang bạt đầu đường xó chợ, thật khiến người ta xót xa không thôi.

“Mạo phạm.”

“Tiểu nữ có thể biết tên các vị không?” Thấy Sở Tư nhìn mình không chớp mắt, ăn xin thẹn thùng hỏi.

Sở Tư ngoảnh đầu nhìn Lâm Ám ngồi phía sau, thấy y không nói gì liền giới thiệu danh tính của cả hai. Hắn nói: “Công tử nhà ta không thích tiếp xúc nhiều với người lạ, nhưng y rất tốt.”

Lâm Ám nghe được Sở Tư nói mình rất tốt liền nhướn mày, tầm mắt đảo quanh hắn một hồi. Sở Tư không hề phát giác vẫn cứ tiếp tục hàn huyên với người nọ.

“Tiểu nữ họ Hồ danh Tú, trong nhà chỉ có mình ta. Năm ngoái cả cha lẫn nương đều mất...” Hồ Tú nghẹn ngào nói, song ánh mắt thực sắc bén: “Tất cả là do người của Quỳ phủ, là bọn họ giở trò quỷ!”

“Quỳ phủ?” Sở Tư nghi hoặc: “Bọn họ làm sao thế?”

Hồ Tú nói: “Ta xem hai người là người từ phương xa đến, hẳn là không biết. Bất quá cả ngày hôm nay không ngừng một phụ nhân đến tìm ngươi gây rắc rối, ngươi hẳn đã đoán được.”

Sở Tư nghe vậy giật mình, lúc này mới cảm thấy sự tình xác thực không đúng. Nhưng không để hắn suy nghĩ lâu thêm, Hồ Tú tiếp tục nói: “Đó đều là người của Quỳ phủ! Quỳ phủ hơn một năm trước lên chức quan huyện Vĩnh Hưng, bởi vì vừa có tiền lại có quyền, bọn họ bắt đầu diễu võ dương oai. Phàm là cô nương có chút nhan sắc trong thôn, bất kể gả chồng hay chưa, đều bị bọn họ tìm cách lừa về trong phủ làm việc.”

“Nếu là làm việc bình thường không nói. Ta nghe hàng xóm nói, bọn họ có con cháu bị lừa đi nơi đó, khó khăn lắm mới thoát được ra, trở về mặt mũi trắng bệch nói người bị đưa vào đó đầu tiên là bị vũ nhục, sau lại bị ăn tươi nuốt sống. Ta cũng đã quan sát, xác thực những cô nương tới đó hoàn toàn không còn thấy trở ra nữa.” Hồ Tú bụm miệng khóc.

Sở Tư trầm mặc, hồi lâu mới hỏi: “Vậy chuyện cha nương cô là như thế nào?”

“Ta bị bọn họ nhìn trúng, ta không đồng ý đi, bọn họ liền giết cha nương ta. Ta là do cha ta bảo hộ một đường, đem ta giấu đi.”

“Nén bi thương.” Sở Tư thấy Hồ Tú khóc quá đau lòng, đưa khăn tay cho nàng: “Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn có việc của ngày mai.”

Hồ Tú nhận khăn tay, gật gật đầu không đáp.

Người đã an ủi xong, Sở Tư lúc này mới bắt đầu rối rắm. Trời đã hạ nhiệt độ, người ta thân là nữ nhi, hắn cùng Lâm Ám hai gã nam nhân sức dài vai rộng làm sao có thể ủy khuất nàng nằm trên đất lạnh? Giường của Lâm Ám tất nhiên không thể động, nhưng hắn cũng chỉ có một cái giường...

Cuối cùng, Sở Tư vẫn là đem giường của mình cho Hồ Tú ngủ. Hồ Tú thấy vậy liền ngượng ngùng nói: “Như vậy không tốt lắm đâu? Nhường ta ngủ nơi này, ngươi có thể ngủ nơi nào? Không bằng... chúng ta cùng nhau ngủ?” 

Nói đến đây, hai má Hồ Tú đỏ hồng. Nàng từ nhỏ đến lớn còn chưa thấy ai xinh đẹp lại có sức hút cả phái nữ như Sở Tư đâu. Nếu đối phương đồng ý, nàng cũng muốn ngủ cùng “nàng”.

Sở Tư sửng sốt, hé miệng định cự tuyệt, lại bị Lâm Ám từ đầu tới cuối không hé răng một chữ nhanh hơn một bước nói: “‘Nàng’ ngủ cùng ta.”

Sở Tư có chút không hiểu y đang nói là ai, lại thấy y nhìn mình chăm chú, có chút mơ hồ chỉ vào mình: “Ta... Ta sao, công tử?”

Lâm Ám ném cho Sở Tư một ánh mắt “Ngươi nói nhảm nhiều như vậy!” rồi kéo chăn nằm xuống trước. Sở Tư quay đầu thấy Hồ Tú hai mắt hâm mộ nhìn mình không hiểu sao có chút ngại ngùng, cùng nàng nói chúc ngủ ngon liền rón rén đi đến bên cạnh Lâm Ám, vén chăn chui vào trong.

Ổ chăn như cũ lạnh băng không chút ấm áp. Sở Tư thổn thức một chút, nề hà làm phiền giấc ngủ Hồ Tú, ghé bên tai Lâm Ám nhỏ tiếng hỏi: “Công tử lạnh không?”

Lâm Ám ngón tay giần giật, cảm nhận được độ ấm từ trên người Sở Tư trong ổ chăn, không nói gì. Lại thấy đối phương cẩn thận nắm tay mình, nóng cùng lạnh giao thoa, ngoài ý muốn cảm nhận được một sợi ôn hòa. Lâm Ám để yên bàn tay khô ráo ấm áp của Sở Tư bao lấy mình, chậm rãi tiến vào giấc ngủ.

Không gian trong chăn không đủ, Sở Tư âm thầm đem tay Lâm Ám đặt lên bụng mình, nằm cực sát y, cho chính mình một không gian thoải mái. Tất thảy xong xuôi liền nhanh chóng rơi vào mộng đẹp.

.

Buổi sáng ngày kế tiếp, Lâm Ám vẫn không có ý định rời đi. Hai người một lừa lại tiếp tục dạo quanh huyện nhỏ một vòng, quả nhiên phụ nhân đầu tiên ngày hôm qua lại xuất hiện.

“Công tử, lại dẫn tỷ tỷ đi chơi à?”

Nhác thấy bọn họ từ xa, phụ nhân đã vội vàng tiến tới hỏi. Rút kinh nghiệm từ ngày hôm trước, biết bọn họ không phải phu thê liền đổi xưng hô.

Lâm Ám không có giống hôm qua đi nhanh như lướt gió nữa, chỉ là mặt mũi vẫn có chút âm trầm. Phụ nhân cho rằng mình đúng rồi, nở nụ cười rạng rỡ khiến mặt mũi nhăn nheo lại như vỏ cây.

Sở Tư vờ như không thấy vẻ mặt bà ta đắc ý, không tiếp lời. Hôm nay hắn theo yêu cầu của Lâm Ám mặc nữ trang. Tuy lòng không muốn nhưng mệnh quân khó trái, hắn chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh. Tóc là do Hồ Tú giúp hắn đơn giản búi, xong xuôi Lâm Ám mới chịu dắt hắn ra ngoài đi dạo.

Phụ nhân thấy hai người từ đầu đến cuối đều trầm mặc, một chút cũng không tự giác bắt đầu giới thiệu về công tử nhà mình, xem dáng vẻ như học thuộc từ trước, nói một lèo trôi chảy thông suốt, người nghe đều bị dọa đến choáng váng.
Lâm Ám rốt cuộc chịu không nổi, lên tiếng chặn ngang: “Ta vì sao phải gả ‘nàng’?”

Phụ nhân bị ngắt lời cũng không tức giận, hiển nhiên nói: “Đều nói trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng nha! Tỷ tỷ của công tử xem tuổi tác đã không còn nhỏ nữa, đêm dài như vậy, chăn đơn gối chiếc mới cô đơn làm sao nha~”

Lâm Ám nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Sở Tư, vẻ mặt mê mang lại nghi hoặc: “Thật vậy sao?”

Rõ ràng biết là giả, tại sao nam chủ lại biểu hiện chân thực như vậy! Y sao có thể tin bà ta nói năng bậy bạ! Sở Tư có chút há không nổi miệng, mà loại vấn đề kia hắn đến chết còn là xử nam, chính mình lại không phải là nữ nhân, hoàn toàn không am hiểu. Cũng không ngờ tới chính là nguyên chủ da mặt mỏng, vừa đề cập đến má liền đỏ bừng lên.

Mặc dù không nghe được câu trả lời nhưng biểu hiện (thẹn thùng) trên mặt Sở Tư đã quá mức rõ ràng. Mỹ nhân quả thực là mỹ nhân, vừa e thẹn hai má liền nổi lên mạt phấn hồng, đôi mắt long lanh sóng nước quyến rũ như muốn câu hồn đoạt phách. Lâm Ám nhìn một chút liền rời mắt đi, âm thầm khiến lừa và Sở Tư cách xa phụ nhân một chút. Mà phụ nhân vẫn đang bị sắc đẹp của Sở Tư làm choáng ngợp chưa có phát hiện. Đợi đến khi bà bình tĩnh lại, “tỷ đệ” hai người đã sớm đi xa không thấy bóng dáng.

Phụ nhân bị lừa tức đến giậm chân, “Đừng để ta lại thấy được các ngươi, bằng không ta tuyệt không để các ngươi cứ đơn giản như vậy rời đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro