Chương 4: Kẻ Xin Ăn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Tư bệnh đến mau đi cũng mau. Có lẽ là thuốc đắng dã tật, hắn ngày hôm sau tỉnh lại cảm thấy tinh thần sảng khoái, toàn thân nhẹ nhõm. Chỉ là trên người giống như bị đè nặng... Sở Tư nghiêng đầu, thấy bên cổ thừa ra một cái đầu. Hắn biết mình lúc ngủ vô cùng nghiêm túc, ngược lại là Lâm Ám trong khi ngủ giống như có tật xấu, tay ôm hắn eo, đầu dụi trên cổ hắn cọ cọ.  

Lâm Ám ngủ đủ giấc theo lẽ thường thức dậy. Nhiều năm bởi vì thể chất quá lạnh mà chất lượng giấc ngủ kém, đêm qua là đêm đầu tiên ngủ ngon của y, sau khi tỉnh lại vô cùng có tinh thần.

Sở Tư đại khái thông qua một ít chi tiết vụn vặt còn ấn tượng khi xem nguyên thư mà biết được nguyên nhân nên vô cùng phối hợp làm một cái gối ôm hình người mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm không hỏi nhiều.

Bữa sáng hai người đơn giản ăn lương khô. Để tránh Sở Tư lao động mệt mỏi, Lâm Ám bắt hắn cưỡi lừa, chính mình đi bên cạnh dắt lừa đi.

Dưới chân núi Vĩnh Hưng có một cái huyện rất lớn, cần hai ngày đường bộ mới đi hết. Sở Tư ngồi trên lừa nhìn hàng quán bày bán kẹo hồ lô, hai mắt tỏa sáng, lại ngại Lâm Ám phiền phức từ đầu đến cuối không dám ho hoe câu nào.

Bọn họ đi nửa ngày êm đẹp, chợt có một phụ nhân đuổi theo gọi hai người. Lâm Ám dừng chân, Sở Tư quay đầu, nhìn thấy người tới thân hình mập mạp, tay nắm vài xiên kẹo hồ lô, dáng vẻ tự nhiên đưa tới trước mặt Sở Tư.

“Công tử, tiểu nương tử nhà ngươi giống như thực thích ăn xiên hồ lô nha. Ta chú ý nàng xem kẹo hồ lô cả một đường.” Phụ nhân tươi cười rạng rỡ nói.

Lâm Ám nghe vậy liền quay đầu nhìn Sở Tư, Sở Tư bị nhìn đến toàn thân phát mao, rụt rụt đầu, dáng vẻ tội nghiệp. Y mặt lạnh nói: “Người này không phải phu nhân của ta.”

“Thật vậy chăng?”

Phụ nhân giống như vì lời này mà vui mừng vô cùng, thái độ càng thêm thân thiết hòa ái: “Công tử nhà chúng ta vừa hay đến tuổi lấy vợ, chẳng hay cô nương đây có ý định kia...”

“Không có!” Lâm Ám quả quyết nói. Dứt lời liền dắt lừa rời đi, mặc kệ phụ nhân vẫn đang rốt rít đuổi theo. Chính là y thanh niên trai tráng thân cao chân dài, bước vài bước liền cách phụ nhân mập mạp một đoạn xa.

Phụ nhân trong miệng oán thầm, xoay người trở về tiếp tục xem người khác.
Đáng thương Sở Tư ở ngay bên cạnh Lâm Ám, từ sau khi gặp phụ nhân kia liền chịu đựng y mặt mũi lạnh lùng tỏa ra khí tràng khiếp người.

Hai người đi một hồi, Lâm Ám xem thời gian đã đến giữa trưa liền dẫn Sở Tư đến một quán ăn, lừa được người đem đi phía sau buộc lại.

Nam chủ nhìn xung quanh một cái, dẫn Sở Tư đi đến vị trí có chút vắng vẻ. Sở Tư trong lòng vỗ vỗ tay, tác phong quả nhiên giống đại hiệp trong sách miêu tả không sai, thường tìm góc ít người ngồi ngồi ăn.

Tiểu nhị đi tới tiếp đón nhìn thấy hai người mỹ mạo vô song liền giật mình, bị Lâm Ám nhìn một cái vội vàng xum xoe hỏi bọn họ ăn cái gì. Lâm Ám đối với đồ ăn yêu cầu không cao, Sở Tư lại là lần đầu đến quán ăn cổ đại dùng bữa, lòng nghĩ cũng không biết bọn họ có làm ra thứ gì kỳ quái hay không, quyết đoán lựa chọn một vài món quen thuộc. Tiểu nhị gật gù lắng nghe, ghi chép xong liền xoay người chạy.

Đồ ăn vừa đem lên, Sở Tư lấy khăn lau đũa, dùng nước tráng bát một vòng cho hai người, đến chén nước cũng không buông tha. Lâm Ám thấy vậy tuy không nói gì nhưng Sở Tư vẫn cười giải thích, “Ở bên ngoài ăn uống, tráng bát đũa như vậy sẽ yên tâm hơn.”

Lâm Ám liếc mắt nhìn hai người khác đi đến gọi cơm, lúc đồ ăn đem lên liền cầm đũa bắt đầu ăn luôn, hoàn toàn không có quá trình cọ rửa giống Sở Tư. Y hơi nhướn mày nhận lại bát đũa, trong lòng không rõ vì sao cảm thấy tương đối hài lòng cách hắn làm.

“Buổi trưa vui vẻ...”

Giữa chừng, đột nhiên có người sấn tới bàn hai người ăn. Sở Tư ngẩng đầu, không nghĩ đến là một ăn xin, quần áo trên người rách rưới, mặt mũi tuy đều là bùn đất lại không có mùi hôi thối. Thấy Sở Tư chú ý đến mình, ăn xin lệ nóng doanh tròng ngập ngừng nói: “Cô nương... Ta đã hai ngày chưa ăn cái gì...”

Nguyên do ngập ngừng chủ yếu vẫn là vì không phân biệt rõ giới tính của Sở Tư. Cảm thấy hắn giống nữ tử lại thoáng có chút tuấn tú của nam tử.

Sở Tư từ đời trước đã quen với chính mình nam sinh nữ tướng bị người hiểu lầm quá nhiều mà từ bỏ giải thích, hiện tại cũng không để ý tiểu cô nương xưng hô. Quan trọng là quyền quyết định bố thí hay không nào đến phiên hắn. Hắn nhìn về phía Lâm Ám, thấy y đến mí mắt đều lười nhấc. Dù y thái độ tùy ý nhưng Sở Tư vẫn biết, chỉ cần hắn đồng ý khất cái kia ngồi xuống cùng ăn, nhất định sẽ bị y dùng một đũa chọc chết!

Nhưng theo lý thấy người đáng thương lại không thể cứ thế bỏ mặc. Không ai so với hắn hiểu rõ hành hạ của cơn đói, vì vậy làm cho ăn mày kia một cái bát thật lớn đều là cơm cùng thức ăn, dặn nàng ăn xong nhớ đem bát trả trở về. Ăn mày nhận được đồ ăn như ý nguyện liền vui mừng gật đầu, ôm bát tông cửa chạy. Tiểu nhị nhác thấy bóng ăn xin, xông đến còn chưa kịp đuổi đã thấy đối phương này tự giác chạy, gãi gãi đầu lại tiếp tục làm việc của mình.

Làm xong Sở Tư trộm nhìn Lâm Ám, thấy y thờ ơ như không thấy liền khẽ thở phào, cầm đũa tiếp tục ăn.

Lại qua hồi lâu, đương khi hai người dự định rời đi, một phụ nhân nện bước đi đến, ở bên bàn Sở Tư dừng lại.

Sở Tư thấy đối phương chặn đường mình lại thật lâu cũng không có ý định rời đi, mắt thấy Lâm Ám đã muốn đi xa, trong lòng gấp gáp lên.

“Đại thẩm, ngài chặn đường của ta, phiền đi qua một chút.”

“Ai da, cô nương nha, phu quân nhà ngươi đã đi xa rồi nha~”

Phụ nhân cười nói, vén váy ngồi ngay sát cạnh Sở Tư, “Thật là, sao lại không đợi tiểu nương tử vậy chứ~”

Sở Tư lòng nghĩ người ở nơi này đều làm sao vậy, một đám cứ như đều hướng hắn mà đến. Lẽ nào thấy người xứ lạ dễ chọc nên bọn họ mới tích cực như vậy? Nhớ là vẻ mặt ban sáng của Lâm Ám, Sở Tư liền rùng mình, vội xua tay phủ nhận: “Y không phải phu quân của ta.”

Lời nói cùng việc làm cũng nên chuyên nghiệp một chút được không! Hắn mỹ mạo đến mấy cũng chỉ là ma ốm, làm sao có thể xứng với tuấn tú tuấn lãng như Lâm Ám, huống chi hắn còn là nam tử. Người như y... đại khái thích hợp với nữ nhân tính cách mạnh mẽ có cá tính. Dù sao công việc y làm cũng không phải người bình thường nào cũng có thể tiếp thu, một nửa của Lâm Ám sau này tốt nhất vẫn nên có mệnh cách cứng một chút.

Không đúng, lúc này còn rảnh phân tâm nghĩ đến việc Lâm Ám lấy vợ thật quá kỳ quái. Sở Tư vội vàng hồi thần, ánh mắt nghiêm túc khẳng định lời mình vừa nói.

“Xin lỗi, xin lỗi, là ta sai rồi.”

Phụ nhân hai mắt liền sáng lên, phất phơ khăn tay trước mặt Sở Tư lân la: “Ngươi từ đâu tới nha? Ta giống như chưa từng thấy qua ngươi trước đây.”

Mắt đã không thấy bóng dáng Lâm Ám, Sở Tư vô cùng sốt ruột hàm hồ trả lời, lại nói: “Phiền đại thẩm đứng dậy nhường đường, công tử nhà ta đã đi mất.”

Phụ nhân nghe vậy hai mắt xoẹt qua tia tính kế, Sở Tư một lòng nghĩ đến Lâm Ám nhưng không có phát hiện.

“Y mua ngươi bao tiền nha? Đừng gấp, ta ra giá chuộc ngươi.” Phụ nhân ôn hòa cười nói, “Công tử nhà ta cũng thiếu người làm nha, ngươi qua bên ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

Sở Tư há miệng, chưa kịp đáp lời đã nghe một tiếng lạnh như băng: “Cút!”

Hắn cùng phụ nhân đồng thời ngẩng đầu, lập tức thấy được Lâm Ám không biết từ khi nào đã quay trở lại. Sở Tư đáy lòng mừng như điên, phụ nhân mặt mũi xanh lét, vội vàng đứng dậy nhường đường.

Rốt cuộc cũng được giải thoát, Sở Tư trên mặt viết rõ hai chữ giải phóng, đối với Lâm Ám không giữa đường vứt bỏ mình vô cùng cảm động. Nam chủ hình như cũng không có như nguyên tác thị huyết máu lạnh, đúng không?

Hai người đi đến trời tối liền tìm tạm một miếu cũ nát ngủ qua đêm. Hành trình của bọn họ chẳng qua là lang bạt không có nơi đi nơi ở cố định, cũng không vì chịu người phó thác mà phải lên đường gấp gáp. Sở Tư đi theo Lâm Ám, thấy y càng đi càng chậm liền hiểu y giống như phát hiện huyện nhỏ này có vấn đề, cố tình nán lại hai ba ngày không rời đi, xem ra muốn tra xét thứ gì. Đối phương làm việc nghĩa Sở Tư rất ủng hộ, suốt hành trình chỉ nghe theo chứ không phàn nàn.

Sở Tư lại giống như hôm trước trải một lớp chăn mền lên trên lớp rơm rạ trước cho Lâm Ám, chính mình lại trải một lớp chăn mỏng khác nằm ở một bên. Lâm Ám từ bên ngoài xách kiếm đi vào thấy vậy hơi nhíu mày, chính là cái gì cũng không nói, yên lặng thêm củi lửa rồi chuẩn bị đi ngủ.

Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân loạt soạt, cửa miếu nhỏ bị lung lay hai cái liền bật mở, chính là người bên ngoài bồi hồi thật lâu không đi vào.

Sở Tư nhớ đến Lâm Ám trước khi đi ngủ đều bày trận pháp, có trận pháp liền không cần sợ người cũng không sợ quỷ tiến vào. Hắn vốn định ngủ một giấc, lại nghe bên ngoài tiếng động không đúng. Hắn lắng tai, loáng thoáng nghe được: “Bên ngoài gió lớn, xin ngài cho ta tiến vào!”

Sở Tư nhìn về phía Lâm Ám, Lâm Ám ngồi yên một chỗ gẩy than củi, dáng vẻ không chút nào để tâm. Hắn chỉ có thể đứng dậy đi qua xem xét, bên ngoài tối thui một mảnh, gió xác thật lớn.

“Cô nương, là cô sao? Xin cho ta vào với!”
Sở Tư đang định trở về, lại nghe có tiếng người gọi, hắn quay đầu, bóng dáng ở cửa càng thêm rõ ràng, chính là ăn xin ban ngày kia.

Lúc này nàng mặc dù vẫn một thân quần áo chắp vá nhưng trên má đã không còn cát bụi, chỉ là trời quá tối, hắn nhìn không rõ dung mạo vốn có của nàng.

Sở Tư quay đầu nhìn Lâm Ám, y vẫn như trước không thèm để ý, chút động tĩnh này y căn bản không để vào mắt.

“Công tử...” Sở Tư nhìn về phía y: “Chúng ta để nàng tiến vào?”

Lâm Ám lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Sở Tư, nhíu nhíu mày. Sở Tư bị nhìn đến có chút nghẹt thở. Hắn cho rằng Lâm Ám sẽ không đồng ý, thế nhưng cuối cùng y vẫn là đồng ý mở trận pháp cho người đi vào.

“Đa tạ ân công, đa tạ hai người!” người vừa tiến vào liền đối với Lâm Ám và Sở Tư liên tục cúi đầu cảm tạ.

Dưới ánh lửa, Sở Tư lúc này mới có thể quan sát được toàn bộ khuôn mặt của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro