Chương 3: Phát Sốt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giống như đoán được Sở Tư tò mò, Lâm Ám ngẩng đầu nhìn y: “Muốn xem?”

Không chỉ muốn xem, ta còn muốn trộm đi...

Sở Tư chột dạ gật gật đầu, vì quá khẩn trương mà tay bất giác vò nát vạt áo. Chỉ nghe Lâm Ám vân đạm phong khinh nói: “Không cho ngươi xem.”

Nói xong liền nhanh chóng bỏ hết bùa chú đã vẽ xong vào một cái hộp, đậy nắp. Nếu Sở Tư không nhầm, nam chủ y còn bày một cái trận pháp nhỏ làm khóa.

Fuck!

Lâm Ám làm xong liền quay đầu nhìn Sở Tư, hắn vội vàng rụt đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.

Mỹ nhân cúi đầu rũ mắt vô cùng nhu thuận, thật là cảnh đẹp ý vui. Lâm Ám co lại ngón tay nắm thành quyền, che ở bên miệng thầm nghĩ.

Sở Tư trong lòng nghiến răng nghĩ, xem ra tuy rằng nam chủ tha hắn một mạng, đối với hắn vẫn là có tâm đề phòng cùng chán ghét. Chẳng qua Sở Tư hắn sau lưng chẳng có thế lực gì, cũng không phải gián điệp chuyên môn bị phái đi của ai khác, hắn không có lý do phản bội y. Cho nên thằng nhãi này làm như vậy hoặc là cố y trêu đùa hắn, hoặc là muốn nhắc nhở hắn chớ vì tò mò mà hại chết mèo.

Lâm Ám thấy Sở Tư tự giác liền quay mặt đi. Người này ngoại trừ diện mạo đẹp cùng với thức thời cũng không có gì đặc biệt. Việc của y là trừ ma vệ đạo, hắn lại dễ bị quỷ ám, mang theo bên mình chính là một phiền phức lớn.

Nghĩ tới đây, Lâm Ám xụ mặt nói: “Ngươi về sau có dự tính gì?”

Người là không thể mang theo, nếu hắn muốn, y về sau ngẫu nhiên sẽ tới giúp hắn xem bệnh một lần.

Ác quỷ tiểu Sở Tư đang thầm mắng Lâm Ám keo kiệt, lại mơ hồ nghe ra ý muốn ném hắn đi của y, lập tức nói: “Công tử, ta chỉ muốn đi theo ngươi!”

Tác giả đều nói hắn thể chất này dễ hút quỷ, hắn lại vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan, nói không biết chừng càng dễ hút quỷ. Mà nam chủ lại là khắc tinh của đám yêu ma kia, đi theo y tuy hung hiểm, nhưng hắn tin tưởng ít nhất còn có đường sống trong chỗ chết.

Sở Tư nghĩ đến cảnh chính mình vừa bị y vứt bỏ, mấy con quỷ đói lập tức lao đến cắn nuốt hắn liền rùng mình, thái độ càng thêm thành khẩn.

“Công tử, ta rất hữu dụng, ta có thể giúp ngài giặt đồ, nấu cơm, châm trà rót nước.”

Lâm Ám lại hỏi: “Ngươi vì sao không nghĩ rời đi?”

“...Ân trọng như núi.” Sở Tư suy tư nửa ngày mới nghẹn ra được bốn chữ. Cũng không thể nói thẳng ra muốn ôm đùi người ta, nói không cẩn thận còn bị cho là ý đồ bất chính, đánh một trận rồi ném ra khỏi cửa.

Lâm Ám nhìn sắc mặt hắn, tự nhiên không tin. Nhưng nghĩ tới đối phương thể chất dễ trêu chọc yêu ma quỷ quái, y lại là khắc tinh của chúng, Sở Tư muốn đi theo cũng là dễ lý giải.

Trên đường độc hành xác thực cô quạnh, không bằng đem thêm một người đi cùng, tuy rằng đối phương vướng víu tay chân, nhưng chỉ cần y có đủ năng lực liền có thể bảo vệ được hắn.

Lâm Ám vô thức nắm chặt tay đặt trên kỷ án. Gần mười năm học nghệ, y không tin mình tài nghệ không tinh.

.

Vốn dĩ kỳ hạn rời đi là hai ngày, nhưng đó là dành cho Sở Tư. Sau khi đạt được đồng ý ngầm của Lâm Ám, hắn liền ở bên người y không rời. Sau khi thu xếp ổn thỏa, năm ngày sau cả hai xách hành lý lên đường.

Hành lý của Lâm Ám không có nhiều, ba bộ quần áo còn lại tất cả đều là bùa chú. Sở Tư cảm thấy nam chủ là chủ tử không nên xách nặng, đem đồ của cả hai gộp vào một tay nải thuận tiện đi đường, bùa chú bị hắn nhét vào trong ngực áo.

Thời điểm Lâm Ám nhìn thấy Sở Tư, diện vô biểu tình đánh giá hắn trên dưới vài lượt. Sở Tư bị khí tràng lạnh trời sinh của đối phương làm cho sợ run, vội vàng mở miệng giải thích: “Đồ của công tử không nhiều lắm, ta cũng vậy, nên gộp hai làm một...” càng nói về sau ngữ khí càng yếu ớt.

Sở Tư chột dạ, sợ y không vui mà cúi đầu chờ nghe mắng. Thế nhưng ngoài ý muốn chỉ nghe đối phương lãnh đạm nói một câu: “Ngươi thấy hợp lý là được.” Song xoay người nhấc chân đi trước.

Sở Tư hồn bay phách lạc, đột nhiên cảm thấy nam chủ thế nhưng giống giai cấp tư bản — —“Ta không cần biết quá trình, ta chỉ nhìn đến kết quả ngươi làm.”

Không hổ là nam chủ, tư duy không chút nào trì trệ cổ hủ.

Trước kia Nhất Đăng đạo trưởng ở trong núi nuôi một đàn lừa cùng với gà, lừa con lừa mẹ đem bán hết, gà trống gà mái cùng trứng cũng không ngoại lệ. Lâm Ám nói lưu lại một con lừa đi đường. Sở Tư tính toán, xác thực đường xa cũng cần có thứ giúp bọn khuân vác đồ đạc, hơn nữa trong tiểu thuyết phim ảnh không phải cũng thường nói có lừa, ngựa, xe kéo, ... là cần thiết sao. Nghĩ như vậy, Sở Tư quyết định giữ lại một con lừa vừa thành niên, hắn cảm thấy nó so với những con lừa khác có linh khí hơn nhiều. Kỳ thực hành lý đi đường cũng không có gì nặng, ngoại trừ tay nải của bọn họ, cũng chỉ có chăn đệm cùng mực bút giấy bùa của Lâm Ám.

Lại nói, lừa vốn dĩ là để Lâm Ám cưỡi, nhưng y lại cảm thấy lừa trên lưng quá lỉnh kỉnh, không muốn ngồi lên. Ngược lại là Sở Tư đi nửa đường liền mệt đến thiếu chút tắt thở, Lâm Ám để hắn cưỡi lừa, chính mình dắt dây cương.

Sở Tư ngồi trên lưng lừa hít thở không khí mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nhưng trên đời lý nào có chủ tử dắt lừa hạ nhân ngồi, sau khi nghỉ ngơi đủ rồi, hắn gọi Lâm Ám đứng lại, tỏ ý muốn đi xuống.

Lâm Ám xụ mặt, “Ngươi ngại chính mình không đủ phiền?”

Sở Tư rụt đầu, cuối cùng vẫn là Lâm Ám dắt lừa, hắn ngồi hóng gió.

Thế nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Hiện tại thời tiết sắp vào đông, Sở Tư hứng gió không bao lâu liền thấy cái mũi nghẹt lại. Đêm đến hai người dừng chân trong miếu nhỏ, Sở Tư sau khi đốt lửa, nằm xuống vẫn cứ cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Lâm Ám lúc này trở vào, dáng vẻ giống như vừa mới đi tắm trở về, thấy chăn mềm trải trên rơm sạch sẽ khô ráo, Sở Tư lại co ro nằm trên cái áo mỏng manh rải trong góc, lưng mỏng ngẫu nhiên sẽ run rẩy một chút liền nhíu mày.

“Tỉnh.” Y vỗ vào má Sở Tư hai cái, phát hiện mặt hắn có chút nóng. Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt hắn điềm mỹ* mà tái nhợt. Lâm Ám nhíu mày, người nằm trên đất dần có dấu hiệu tỉnh lại.

(*) Điềm mỹ (甜美): ngọt ngào xinh đẹp.

“Công tử...” Sở Tư chớp chớp hai mắt mông lung, Lâm Ám chỉ thấy đôi con ngươi hoa đào của hắn sóng sánh nước, vô cùng hút hồn. Y ừ một tiếng, nhanh chóng cách xa người nọ.

Nam sinh nữ tướng, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn chính là nữ tử, nhìn kỹ lại phát hiện có chút anh tú, này thật không hợp lý. Ngày trước sư phụ mang hắn trở về, cả hai người đều cho rằng đối phương là nữ tử, sau mới biết chính mình đã lầm.
Quả thực nhân gian kỳ sự không thiếu, vẫn phải xem xem chính mình đã trải qua có phong phú hay không.

“Ta làm sao vậy?” Sở Tư vất vả nâng người ngồi dậy, mờ mịt hỏi.

Lâm Ám mặt không cảm xúc đáp: “Ngươi sốt.”

“Vậy à.” Sở Tư đưa tay sờ trán chính mình. Tuy rằng cả người mệt mỏi uể oải nhưng cái trán cũng không có nóng đâu?
Hắn đờ đẫn một chút, lại thấy Lâm Ám đang dùng ánh mắt “Ngươi quá ngốc!” nhìn mình.

“Ngươi đang sốt, nhiệt độ cơ thể chính ngươi làm sao sờ được.” Lâm Ám đứng dậy đi đến gần nhóm lửa, không tiếng động bắt đầu nấu thuốc cho Sở Tư.

Sở Tư phủng bát thuốc trên tay đầu tiên là thụ sủng nhược kinh, sau lại ngửi thấy mùi thuốc mà nhíu nhíu mày, không quá tình nguyện uống.

Lâm Ám mặt đen lại. Y lần đầu tiên bắc nước nấu thuốc, Sở Tư người này không những không cảm kích còn tỏ vẻ chê bai, thật là có phúc không biết hưởng.

Sở Tư nhìn thấy Lâm Ám hai mắt lạnh lùng liền rụt rụt người. Không hiểu vì sao hắn vẫn luôn thấy sợ Lâm Ám, có lẽ là quang hoàn của nam chủ quá mức cường đại, lại thêm với cảm mạo, vì vậy đối với cảm xúc lên xuống của y vô cùng nhạy cảm. Thấy y giống như mất hứng, vội vàng ngưng thở uống hết bát thuốc.

Đối mặt với hung thần tùy thời canh me, lúc uống hoàn toàn không có cảm giác gì, uống xong mới thấy đắng ngắt ở cuống họng. Sở Tư mặt mũi nhăn lại không thể xem là đẹp.

Lâm Ám thấy hắn uống xong thuốc liền đưa nước tới, “Uống xong đi bên kia nằm.”

Sở Tư nhìn theo tay Lâm Ám chỉ, vội vàng lắc đầu: “Đó là vì công tử chuẩn bị. Ta không tiện...”

Nói được một nửa lại gặp ánh mắt Lâm Ám nhìn mình. Tuy rằng không có cảm xúc, nhưng không hiểu sao vẫn cứ làm lòng người run rẩy. Chỉ nghe y lành lạnh nói: “Cùng nhau ngủ, không ngại.”

— —Cùng nhau ngủ, không ngại?!

Sở Tư không nghĩ tới nam chủ sẽ có một mặt gần người này, lập tức gật đầu đáp ứng. Nằm trên đất dù cách một lớp áo vẫn như cũ lạnh thực không thoải mái. Hơn nữa hắn phỏng chừng lại phun ra thêm một câu cự tuyệt nữa, chưa biết chừng còn bị đối phương trực tiếp ném ra khỏi miếu nhỏ cũng nên.

Sở Tư ngồi tại chỗ nhìn bóng lưng Lâm Ám bồi hồi một lúc, cuối cùng đánh không thắng được mệt nhọc, bò lên chăn nệm nằm xuống. Không lâu sau Lâm Ám cũng đi đến vén chăn nằm xuống. Tuy y mới chỉ là thiếu niên, nhưng quanh năm luyện quyền cước đã dần phát triển thành thân hình của người trưởng thành. Sở Tư tính tính, đại khái cũng phải từ mét tám lăm trở lên. Vì vậy cùng y chen trong một cái nệm, Sở Tư phát triển có hơi mảnh mai, chiếm không nhiều chỗ, ngược lại còn bị Lâm Ám chen đến suýt bị trôi ra ngoài. Lâm Ám lại như có cảm nhận được, nhấc tay kéo eo hắn về gần mình.

“Không ngại.” Lâm Ám vẫn lạnh tanh nói.

Sở Tư ngoan ngoãn gật đầu, xác thực không ngại. Cả hai đều là nam tử, hắn đời trước lúc nhỏ ở cô nhi viện thường xuyên chen chúc với một đám trẻ con xấp xỉ tuổi tác ngủ. Sau này lớn lên một thân một mình ngủ, hiện tại như vậy còn có chút hoài niệm.

Lâm Ám nhìn Sở Tư nhanh chóng rơi vào giấc ngủ liền nhíu mày, cứ như vậy liền ngủ, thật thiếu đề phòng. Chẳng qua cảm nhận hơi ấm trong ổ chăn từ người bên cạnh truyền sang, đầu mày y chậm rãi vuốt phẳng. Y thân thể khắc âm nhưng rất lạnh, mà Sở Tư thuần âm lại có nhiệt độ cơ thể ấm áp. Cùng hắn nằm trong một ổ chăn thật sự là một lựa chọn tuyệt đối tốt.

Miếu nhỏ đã sớm được Lâm Ám làm kết giới cẩn thận, y ôm “lò sưởi” nhỏ nhắm mắt cũng rơi vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro