Thế giới thứ nhất: Vườn trường (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

Biệt thự Đoạn gia.

Bóng đêm dần dần buông xuống, văn phòng tổng tài lại không bật đèn. Người đàn ông cao lớn đẹp trai ngồi trước bàn làm việc, nhìn dưới lầu ngựa xe như nước.

Ngoài cửa sổ ánh đèn rực rỡ chiếu lên mặt anh, làm ngũ quan vốn như dao khắc của anh càng thêm một phân cường thế.

Vài vị thư ký chuẩn bị báo cáo công việc đứng chờ ngoài cửa, ai cũng không dám gõ cửa, cũng không dám phát ra âm thanh, chỉ dùng ánh mắt ý bảo những người khác gõ cửa.

Tuy rằng có chút vấn đề nhỏ, nhưng lợi nhuận công ty so với quý trước cao hơn rất nhiều, cũng đấu thầu được nhiều hạng mục có giá trị lâu dài.

Nhưng không biết vì lý do gì, thiếu tổng vốn dĩ đã rất cuồng công tác so với trước kia cường độ làm việc còn dày đặc hơn, mệt bọn họ đều rụng một đống tóc. Tóc tổng tài tuy là không ít đi chút nào, nhưng khí áp lại càng ngày càng thấp.

Hai giờ trước nhận được điện thoại từ thành phố A, đấu thầu xảy ra vấn đề muốn anh đi qua xem xét, dăm ba câu đã mắng khóc chủ quản tổng bộ phụ trách cái hạng mục này.

Phải biết rằng cái vị chủ quản kia chính là một ông chú đã làm việc hơn hai mươi năm…… Hai năm trước mẹ ông bệnh nặng cũng chưa thấy ông rơi một giọt nước mắt.

Việc trong công ty quá nhiều, anh đã hai ngày không về nhà.

Làm việc từ sáng đến tối, cả hai ngày cộng lại cũng không ngủ được quá ba giờ, chính là vì để có thể về nhà bồi Tiểu Cẩn một buổi tối.

Kết quả thành phố A đấu thầu xảy ra vấn đề, cần anh phải chạy tới chủ trì đại cục ——

Ngay cả thời gian về nhà cùng Tiểu Cẩn ăn bữa cơm chiều đều không có.

Trong mắt tất cả đều là tơ máu, ngón tay thon dài nôn nóng gõ lên bàn.

Rốt cuộc, anh không nhẫn nại được nữa lấy di động ra ——

“Alo? Anh ạ.”

Trong nháy mắt nghe thấy thanh âm của thiếu niên, nội tâm nôn nóng cùng bất an của anh liền được vuốt phẳng.

Tựa như chim yến có chốn về.

“Tiểu Cẩn, đang làm cái gì đó?” Nam nhân tự nhiên mà thả nhẹ âm điệu, nhẹ nhàng hỏi.

“Dạ, em vừa mới tắm xong, hôm nay hơi mệt, định ngủ sớm chút ạ.”

Không biết có phải ảo giác của anh hay không, Đoạn Du mơ hồ cảm thấy thanh âm thiếu niên không réo rắt như trước, mà là hàm chứa chút mưa xuân mị ý.

Thanh âm Đoạn Du trầm trầm: “ Sáng nay Tiểu Cẩn đã làm cái gì thế?”

Thanh âm thiếu niên mang theo chút nghi hoặc: “Sáng nay em đi học nha.”

Đoạn Du truy hỏi nói: “Cùng bạn học ở chung thế nào?”

“Em ngoan ngoãn học tập lắm, anh ơi phương pháp giải đề anh dạy em dùng tốt lắm, hôm nay trong lớp trừ Tạ Dật ra cũng chỉ có em giải được thôi.”

Tạ Dật?

Lúc trước Tiểu Cẩn nháo chuyện muốn chuyển qua lớp 11-2 hình như chính là vì người này.

Đoạn Du bực bội đứng lên, nới lỏng cà vạt, mạnh mẽ áp xuống nôn nóng trong lòng: “Tiểu Cẩn…… Bây giờ em cùng Tạ Dật ở chung thế nào?”

“Cậu ấy hình như không thích em lắm, tuy là ngồi cùng bàn, nhưng không nói chuyện với em.” Thiếu niên dừng lại một chút, “Việc này có ảnh hưởng gì đến nhà chúng ta không anh?”

Nghe được “Ngồi cùng bàn” anh liền nhăn mày đến khi nghe thấy “Nhà chúng ta” mới giãn ra.

Đúng rồi, Tiểu Cẩn là em trai anh, bọn họ cùng chung huyết thống là người thân mật nhất.

Người đàn ông thanh âm lại khôi phục ôn nhu: “Không có việc gì, em không cần lo lắng cái này. Em ngồi cùng bàn với nó không thoải mái sao? Có muốn anh gọi cho chủ nhiệm lớp không, để Tiểu Cẩn giống như trước một mình ngồi một bàn? Như vậy ngủ trưa cũng thoải mái hơn chút.”

“Không cần không cần đâu ạ, em mà ngồi như trước, chủ nhiệm lớp khẳng định sẽ trừng chết em.”

Người đàn ông nghe em ngoan ngoãn trả lời như vậy, khẽ nở nụ cười, truyền qua điện thoại, so với ngày thường còn muốn trầm thấp hơn chút.

Đoạn Cẩn cảm thấy lỗ tai lại nóng lên.

Em đổi điện thoại qua tai khác tiếp tục nghe: “Anh ơi khi nào anh về nhà thế?”

“Mấy ngày nay anh phải đi công tác, ba ngày sau là có thể về rồi, Tiểu Cẩn nhớ anh hả?”

Đoạn Cẩn từ nhỏ đã nhận giáo dục phương đông hàm súc, cho dù là đối với người nhà, nói chút nhớ chút thương, cũng sẽ ngại ngùng, ngại ngùng xoắn xít thay đổi lý do thoái thác: “Thầy dạy toán lại nói quá trời kiến thức mới nha……”

Tiếng cười trầm thấp tê dại từ trong ống nghe truyền đến, “Nhóc vô lương tâm, xem anh trai thành công cụ giảng đề, cũng không quan tâm anh công tác có mệt hay không, đúng là bé hư mà.”

Nghe thấy thiếu niên vội vàng phủ nhận, anh cười càng vui vẻ, lại nói vài câu với Đoạn Cẩn, dụ dỗ thiếu niên nói “ Thật nhớ anh”, còn một tấc lại muốn tiến một thước muốn thiếu niên nói “Muốn anh trai về nhà sớm một chút” mới cảm thấy mỹ mãn ngắt điện thoại.

Nhìn đồng hồ, đã đến giờ ra sân bay. Đoạn Du sửa sang lại cà vạt, đẩy cửa văn phòng đi ra ngoài.

Thấy các cấp dưới đứng ở cửa, vẻ mặt ngốc lăng nhìn anh, tâm tình thực tốt không cùng bọn họ so đo. Nhanh chóng an bài công việc cho bọn họ, liền đi thang máy xuống lầu.

“Thật hay giả thế…… Đại thiếu gia sao lại lộ ra vẻ mặt…… như vậy” Một nam thư ký trung niên mặt mày vặn vẹo trong chớp mắt, không dám nói ra cái từ kia.

Nữ thư ký mới tới nghĩ sao nói vậy: “Vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo.”

Thư ký trưởng một phen bịt kín miệng cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Việc riêng của đại thiếu gia không được nghị luận, làm tốt công việc của mình là được.”

Rồi sau đó lại thả lỏng thở hắt ra, cũng không đứng thẳng như trước nữa, “Cuối cùng cũng thoát khỏi áp lực đến mức thở mạnh cũng không dám kia nữa.”

Tuy ngày hôm qua ngủ sớm, nhưng lúc Đoạn Cẩn b·ị đ·ánh thức vẫn cảm thấy mê mang  .

Trên đường đến trường học, dù xe chạy rất vững vàng, em vẫn cảm thấy đầu thật nặng.

Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn vẻ mặt khó chịu của em, đau lòng nói: “Tiểu thiếu gia ngủ một chút đi, đến trường học tôi gọi cậu. Học tập rất quan trọng, nhưng đừng làm chính mình quá mệt mỏi nha……”

Đoạn Cẩn cảm thấy nên đáp lại lời quan tâm của bác tài xế một chút, nhưng em thật sự quá mệt mỏi, không đợi bác tài xế nói hết câu, liền ngủ mất.

Ngủ cũng không ngon, vẫn cứ trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, xe dừng lại, không đợi tài xế gọi, em liền mở bừng mắt.

Tài xế giúp em mở cửa xe, thấy Đoạn Cẩn hai mắt vẫn mê mang, bộ dáng không có tinh thần, trong lòng lo lắng em có phải sinh bệnh hay không.

“Tiểu thiếu gia, nếu không hôm nay xin nghỉ một ngày được không? Thân thể cậu không chịu mệt được.”

Đoạn Cẩn thanh âm có chút ách: “Bác ơi, cháu chỉ là ngày hôm qua ngủ không ngon thôi, xin nghỉ một ngày sẽ không theo kịp tiến độ đâu.”

Em vừa vươn chân, còn chưa chạm đất, đã bị ngăn lại. Trình Uyên đứng đợi bên cạnh xe từ sớm duỗi tay muốn bế em lên.

Đoạn Cẩn đẩy tay hắn ra, tuy đầu choáng váng, nhưng còn nhớ rõ chính mình phải sắm vai pháo hôi ác độc bắt nạt hắn.

“Ngày hôm qua không phải đã nói rồi sao, cậu không được tự chủ trương như vậy, hay là cậu tính quỳ xuống để tôi cưỡi vào phòng học?”

Yết hầu Trình Uyên giật giật lên xuống, nếu không phải có tài xế Đoạn gia ở đây, hắn sẽ nói cho tiểu thiếu gia, hắn rất vui lòng được em cưỡi……

Hắn có thể chở tiểu thiếu gia, để mông nhỏ vừa mềm vừa mẩy của tiểu thiếu gia ngồi trên lưng hắn, hai chân vừa thẳng vừa tinh tế kẹp lấy eo hắn. Tiểu thiếu gia bảo hắn đi nơi nào, hắn liền mang theo tiểu thiếu gia đi nơi đó.

Nhưng mà so với cái này, hắn càng quan tâm thân thể của Đoạn Cẩn hơn.

Tiểu thiếu gia thanh âm hơi ấm ách, hơn nữa còn rầu rĩ.

Trình Uyên nửa quỳ, nhìn kỹ thiếu niên.

Trên mặt vết đỏ đã tiêu, khôi phục vẻ trắng nõn non nớt. Nhưng hai mắt vô thần, chóp mũi cũng hồng hồng.

Trình Uyên sờ trán Đoạn Cẩn: “Đoạn thiếu, em sinh bệnh phải không?”

Giọng nói Trình Uyên trầm thấp lại ôn nhu, Đoạn Cẩn vừa nghe thấy, liền nhớ tới ngày hôm qua hắn cứng rắn ôm mình, một bên hôn tai em, một bên dán vào lỗ tai thấp giọng nói chuyện, cái gáy lại nổi lên một trận tê dại.

Trừng mắt nhìn Trình Uyên một cái, người này lại muốn dụ em làm chuyện kỳ quái gì đây, làm thân thể em có cảm giác kỳ quái. Nhưng Trình Uyên xác thật là bị mình bắt nạt, em cũng không biết nên làm thế nào nữa.

Đoạn Cẩn buồn bực hỏi hệ thống: “Ta không thích bắt nạt người khác đâu.”

Hệ thống dỗ dành nói: “Chuyến chơi thu sắp đến không sai biệt lắm là đi xong cốt truyện, sau khi hoàn thành một nhiệm vụ sẽ có ngày nghỉ, ngài có thể ở không gian Chủ Thần nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa nếu không có ngài, Trình Uyên mỗi ngày đều sẽ b·ị đ·ánh, ngài cũng coi như che chở hắn, hơn nữa Trình Uyên sẽ bởi vì những mài giũa này, trở nên đặc biệt xuất sắc.”

Áy náy trong lòng tiêu tan một ít, nhưng Đoạn Cẩn vẫn không hiểu, vì cái gì muốn giỏi lên liền nhất định phải chịu những trắc trở này. Hơn nữa bản thân Trình Uyên cũng không phải bởi vì bị bắt nạt mà trở nên xuất sắc, vốn dĩ hắn đã có tiềm lực sẵn rồi.

Em nhìn Trình Uyên, chỉ thấy hắn ngẩn ngơ nhìn mình, không chớp mắt, áy náy trong lòng lại nổi lên.

Lời vừa mắng có phải quá đáng lắm không, giống như đả kích tới lòng tự trọng của Trình Uyên rồi.

Hôm nay tính tình mình sao lại lớn như vậy, không phân xanh đỏ đen trắng liền hung dữ với người ta……

Em nắm lấy ngón út Trình Uyên, quơ quơ.

“Tôi…… Tôi không phải có ý kia, chúng ta đi thôi.”

Trình Uyên nhanh chóng bao lấy tay Đoạn Cẩn trong lòng bàn tay, ngón út không rút ra, vẫn để Đoạn Cẩn nắm.

“Ừm……”

Đoạn Cẩn cùng Trình Uyên tay nắm tay đi tới, dọc theo đường đi bạn học đều nhìn lại đây, ánh mắt làm em cảm thấy so với ngày hôm qua bị ôm đến phòng học không tốt hơn bao nhiêu.

Đặc biệt là em lùn hơn Trình Uyên một cái đầu, Trình Uyên lúc không ngồi xổm xuống hoặc là nửa quỳ, em phải ngửa đầu mới có thể nhìn thẳng, càng thêm cảm thấy chính mình giống như bạn nhỏ bị người lớn dắt qua đường……

Hơn nữa tay Trình Uyên vừa lớn vừa nóng, bao lấy toàn bộ tay em trong lòng bàn tay, em luôn lo lắng bàn tay mình bị nóng ra mồ hôi.

Nhão dính dính, rất không thoải mái, còn sẽ dính vào ngón út của Trình Uyên.

Nhưng Trình Uyên không có ý muốn buông ra, em cũng còn đang tự trách vì vừa rồi nói không lựa lời, thật sự vô pháp sai sử bảo Trình Uyên buông ra.

Thật vất vả tới cửa lớp, Đoạn Cẩn thấy chủ nhiệm lớp ở bên trong, nhỏ giọng cùng Trình Uyên thương lượng: “Hôm nay không cần đưa vào phòng học, chủ nhiệm lớp ở bên trong á.”

Trình Uyên nghe thấy em ngoan ngoãn cùng mình nói chuyện như vậy, vốn dĩ tim như chảy mật càng là mềm thành một bãi nước, nào còn cự tuyệt được.

Hắn mang cặp vào lưng cho tiểu thiếu gia xong, sờ sờ mặt em: “Thân thể không thoải mái liền xin nghỉ, đừng cố chống đỡ, có thì việc gọi điện cho tôi biết không, tôi đến liền với em.”

Sau khi Đoạn Cẩn xuống xe bị gió thu từ từ thổi một chút, hơn nữa còn đi đường hoạt động thân thể, đã không giống lúc vừa tỉnh mê mang như vậy nữa.

Em thở dài trong lòng, công chính đúng là người tốt mà, không chỉ không so đo với em, còn chủ động quan tâm sức khỏe của bạn học nữa.

“Tôi biết rồi, cậu cũng mau đi học đi.”

Trình Uyên đứng ở khúc cua bên ngoài lớp 11-2, ánh mắt lộ ra si mê nhìn Đoạn Cẩn đi vào phòng học, cùng chủ nhiệm lớp nói mấy câu, ngồi trên ghế, lấy ra sách giáo khoa……

Đến khi tiếng chuông vào lớp thứ hai vang lên, hắn mới ép bản thân đi về lớp của mình.

Tiết tự học qua đi, đầu óc Đoạn Cẩn lại bắt đầu hôn mê.

Em rầu rĩ ghé vào bàn, cảm thấy âm thanh bạn học như ẩn như hiện, cách em thật xa.

Đồ vật lành lạnh đắp ở trên trán em, thật thoải mái, em nheo mắt lại cọ cọ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro