Thế giới thứ nhất: Vườn trường (19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19


Sắc mặt Đoạn Du vẫn có chút lạnh, ngữ khí cũng nhàn nhạt.

Đoạn Cẩn ôm eo Đoạn Du, mặt vùi vào trong lồng ngực anh, nhỏ giọng giảo biện nói: “Em không có bắt nạt bạn học nha……”

Như là biết chính mình nói không có sức thuyết phục, lại bổ sung một câu: “Em là đang giúp cậu ấy……”

“Tiểu Cẩn bảo cậu ta quỳ, nói phải làm anh trai của cậu ta, thì ra là đang giúp đỡ bạn học à.”

Đoạn Cẩn chôn mặt ở trong ngực anh trai, không nhìn thấy sắc mặt anh, nhưng mà hai tay vẫn ôm eo em nói cho em biết Đoạn Du cũng không tức giận.

Vì thế cả người mềm như bông mà dựa vào trên người Đoạn Du, cằm tựa vào ngực Đoạn Du, ngửa đầu nhìn anh.

Đoạn Du không có cúi đầu nhìn em, từ góc độ này, Đoạn Cẩn chỉ có thể thấy đường cong duyên dáng của cằm cùng đầu mũi anh.

Em đột nhiên phát hiện trên cằm Đoạn Du có chút râu chưa cạo sạch, anh trai luôn luôn chú ý đến bề ngoài, tóc tai cùng quần áo đều xử lý đến không chút cẩu thả, bộ dáng lôi thôi lếch thếch đến như vậy vẫn là lần đầu tiên Đoạn Cẩn thấy. Nhưng mà nhìn vào cũng không có vẻ lôi thôi, ngược lại còn làm tan bớt vẻ lạnh băng cùng cảm giác xa cách trên ngoài Đoạn Du.

Em duỗi tay sờ sờ cằm Đoạn Du, râu chỉ có ngắn ngủn một đoạn, sờ lên giống giấy ráp, lại không thô ráp giống như giấy ráp.

Đoạn Cẩn một bên sờ một bên xuất thần, cằm em vẫn luôn trơn bóng, hai đời đều không cần phải cạo râu, thân thể sẽ không có vấn đề gì đi.

Tay đột nhiên bị một bàn tay to bao lấy, Đoạn Du bất đắc dĩ mà nhìn tiểu bảo bối ở trong ngực anh còn có thể thất thần này, nói: “Dỗ anh trai như vậy sao?”

“A, không phải…… Trình Uyên cậu ấy…… cha mẹ nuôi đối xử với cậu ấy không tốt lắm, ngày thường đều là trạng thái ghét bỏ, phiếu ý nguyện chơi thu cần phải có chữ ký của phụ huynh, Trình Uyên đi tìm bọn họ ký tên khẳng định sẽ bị trào ám phúng một phen, em liền nói em có thể giúp cậu ấy ký tên……”

Cha mẹ Trình Vĩ Bác cũng là người học vấn thấp, chữ viết như bò xới đất, em ký thay giáo viên cũng không nhìn ra được.

“Tiểu Cẩn đối với cậu ta rất để bụng. Cố ý điều tra qua cậu ta sao?”

Đoạn Du ngữ khí vẫn nhàn nhạt, Đoạn Cẩn lại cảm giác cùng vừa rồi không quá giống nhau.

“Ừm, tính toán nhận cậu ấy làm tuỳ tùng nhỏ, cho nên tìm hiểu một chút tình huống của cậu ấy.” Kỳ thật đều là hệ thống nói cho em biết cốt truyện thế giới này.

Đoạn Du không nói gì, tay đặt ở sau cổ Đoạn Cẩn, không nhanh không chậm mà nhéo khối thịt mềm sau cổ kia của em.

Tay anh vẫn còn mang theo nhiệt độ bên ngoài xe, Đoạn Cẩn bị lạnh đến rụt rụt cổ, thuận theo để cho Đoạn Du bóp.

Làn da dưới tay non mềm tinh tế, liền biết chủ nhân bề ngoài chẳng sợ lại quái đản, bên trong cũng là kiều quý mềm mại.

Đoạn Du kỳ thật không để bụng Đoạn Cẩn ở trường học đối đãi với bạn học khác như thế nào, thậm chí ác liệt mà hy vọng em đối xử với những người khác hư hỏng một chút.

Bộ dáng vừa ngoan vừa mềm chỉ để cho anh thấy là được.

Nhưng nếu em có hư hỏng hay độc ác, cũng vẫn có người khát cầu thì sao?

Càng đừng nói chi chỉ cần hơi tiếp cận, là có thể dễ dàng khai quật được bên trong mềm mại.

“Cậu ta thoạt nhìn rất khó xử.” Đoạn Du dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng ở sau cổ Đoạn Cẩn, Đoạn Cẩn bị anh trai dỗ đến cả người tê tê dại dại, cảm giác chính mình là một chú mèo con được vuốt lông, híp mắt, nghe anh trai tiếp tục nói, “Hay là anh tìm người cảnh cáo cậu ta một chút, để cậu ta ở trường học gọi Tiểu Cẩn là anh trai?”

Này sao mà được! Em là muốn sắm vai pháo hôi ác độc bị Trình Uyên chán ghét, nhưng anh trai trong cốt truyện không có cùng Trình Uyên xảy ra mâu thuẫn.

Làm như vậy toàn bộ Đoạn gia đều phải cùng Trình Uyên kết thù.

Hơn nữa tính tình Trình Uyên quật cường như vậy, khẳng định sẽ không thuận theo, đến lúc đó khẳng định sẽ bị đánh một trận.

Loại thủ đoạn bắt nạt bạo lực này tuyệt đối không thể thực hiện.

Đoạn Cẩn chống lên ngực Đoạn Du, mắt hoa đào hơi trợn to, tốc độ nói nhanh hơn: “Không, không cần anh giúp đâu ạ, cũng không phải là một hai phải làm anh trai của cậu ấy, chỉ là nhất thời xúc động thôi.”

Em đột nhiên nhớ tới mỗi lần Trình Uyên nhận mệnh lệnh của em, đều phải nửa quỳ trên mặt đất, tránh cho chênh lệch chiều cao sinh ra cảm giác áp bách, “Nhớ tới đột nhiên có chút xấu hổ…… Trình Uyên so với em còn cao hơn nửa cái đầu, em còn muốn cậu ấy kêu mình là anh trai. Vẫn là thôi đi ạ, đó chỉ là lời nói đùa nhất thời xúc động nói ra mà thôi.”

Đoạn Du điều chỉnh dáng ngồi một chút, một bàn tay vẫn ôm eo em, một bàn tay khác nhéo nhéo sau cổ em, vừa nghe Đoạn Cẩn nói như vậy, tâm tình hình như tốt hơn một chút.

Anh cúi đầu xuống, ánh mắt ôn nhu sủng nịch: “Hay là anh chuyển cậu ta sang trường khác học nhé? Tiểu Cẩn liền không cần lo lắng lại chạm mặt cậu ta mà xấu hổ.”

Đoạn Cẩn kinh ngạc nhìn về phía Đoạn Du, không biết vì cái gì lại đột nhiên muốn cho Trình Uyên chuyển trường.

“Không cần như phiền phức như vậy đâu, anh ơi.”

Em còn phải làm nhiệm vụ, hơn nữa Tạ Dật cùng Trình Vĩ Bác đều còn học ở trường này, chuyển công chính đi rồi, cốt truyện lúc sau làm sao bây giờ?

Đoạn Du nhìn Đoạn Cẩn, cẩn thận đánh giá biểu tình của em, giống như trên người Đoạn Cẩn có cái gì làm anh mê hoặc nhưng lại đặc biệt muốn biết đáp án.

Đoạn Du hơi hơi nheo mắt lại, lại hỏi một lần: “Cậu ta ở trong trường học không cách nào hòa nhập được với các em, anh trai có thể chuyển cậu ta qua Nhất Trung, cậu ta sẽ không lại bị bạn học xa lánh, Tiểu Cẩn cũng không cần lo lắng gặp mặt cậu ta sẽ xấu hổ.”

Trên xe bật điều hòa 30 độ, tính năng tốt đã sớm làm độ ấm bên trong xe tăng lên, trên cửa sổ xe bịt kín một tầng sương mù mỏng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mấy cái bóng người qua đường vặn vẹo ngoài xe.

Nhưng Đoạn Cẩn lại cảm giác được một tia lạnh lẽo.

Thấy Đoạn Cẩn không nói lời nào, Đoạn Du cũng không thúc giục, chậm rãi xoa bóp thịt mềm sau cổ em, tiếp tục nói: “Nếu Tiểu Cẩn muốn có tuỳ tùng, anh trai có thể an bài cho em mấy người.”

Biểu tình cùng ánh mắt của Đoạn Du khi nói chuyện đều không thay đổi, Đoạn Cẩn lại từ sâu bên trong đồng tử đen đặc của anh nhận thấy được một tia nguy hiểm.

Không phải hướng về phía em, nhưng nếu em tiếp tục nói lời cự tuyệt, anh trai sẽ đối với Trình Uyên……

Nhưng Trình Uyên nhất định không thể bị chuyển đi.

Lòng bàn tay Đoạn Cẩn hơi ẩm ướt, đột nhiên ôm lấy vai Đoạn Du, mặt dán lên mặt Đoạn Du, cọ cọ, ở bên tai Đoạn Du có chút buồn rầu lẩm bẩm: “Anh ơi, nếu mạnh mẽ bắt Trình Uyên chuyển qua trường khác học, bạn học khẳng định sẽ cảm thấy em là kẻ ác bá ỷ thế hiếp người, hơi không hài lòng liền bắt bạn học chuyển trường đi, hơn nữa chủ nhiệm lớp gần đây vừa khen ngợi em thời gian qua có tiến bộ…… Anh nè, em mới vừa vãn hồi được một chút hình tượng nha, anh không cần tức giận được không anh?”

Nói xong, lại lấy lòng mà cọ cọ mặt Đoạn Du.

Một khắc khi bị Đoạn Cẩn dán mặt lên kia, Đoạn Du liền cứng người rồi, tay nhéo sau cổ Đoạn Cẩn đều ngừng lại.

Từ khi về nước tới nay, em trai hoàn toàn khác với bộ dáng tùy hứng vô dụng trong ấn tượng trước kia của anh, càng cùng Tiểu Cẩn tiếp xúc, anh càng ngày càng thích em ấy hơn.

Nhưng nội tâm lại khát vọng, cũng chỉ giới hạn trong cái ôm của tình anh em, chưa bao giờ nghĩ tới mức thân mật da thịt thân cận như thế này.

Mặt Đoạn Cẩn vừa mềm vừa mịn, trên người cũng là hương thơm thanh đạm dễ ngửi, nhào vào trong ngực anh, tùy ý anh ôm. Ngữ khí Đoạn Cẩn mềm mại, tựa như làm nũng nói mớ, giữa môi răng đóng mở, hơi nóng phản phất qua tai trái anh.

Cảm giác tê dại từ tai trái khuếch tán đến gáy, cuối cùng nửa người anh đều tê rần, nào còn chút sức lực để tức giận.

Tim đập nhanh đến không bình thường.

Anh đột nhiên sinh ra một loại thống khổ bất đắc dĩ.

Anh biết, từ giờ khắc này về sau, anh rốt cuộc vô pháp đối với Đoạn Cẩn nói ra một chữ "không" nào, hay sinh ra một chút tức giận nào.

Nếu Đoạn Cẩn muốn lấy mạng của anh, anh sẽ đưa dao đến tay Đoạn Cẩn, nắm lấy tay em, đâm vào ngực chính mình.

Cha mẹ anh mất sớm, mười tuổi bị đưa đến Đoạn gia, hoàn cảnh lạ lẫm cũng không có làm anh cảm giác không được tự nhiên, sớm hiểu chuyện đã làm anh luôn an bài tốt cho bản thân từng bước đi một, anh chưa từng vì thứ gì mà lưu luyến, cũng chưa từng vì ai dừng chân lại.

Anh cho rằng bản thân sinh ra đã là kẻ cảm xúc nhạt nhẽo, tình cảm đạm bạc.

Nhưng bây giờ, cảm xúc trong ngực được lấp đầy đến mức tràn ra mãnh liệt nói cho anh biết, không phải như thế, anh là có nhược điểm.

Đoạn Cẩn chính là nhược điểm mềm mại nhất của anh.

“Được.” Anh nghe thấy mình nhàn nhạt đáp ứng, ngữ khí không nghe ra chút phập phồng.

Người trong ngực lại từ một chữ bình đạm này, biết anh không có khả năng lại tức giận, giúp anh cài chặt dây an toàn, sau đó bò về lại ghế phụ, cài dây an toàn cho mình, ngoan ngoãn ngồi, nhìn về phía trước.

—— nhược điểm của anh bắt chẹt anh.

Buổi chiều ngày mùa thu, mặt trời còn chưa xuống núi, nhưng ánh mặt trời đã phai nhạt.

Đoạn Cẩn quay đầu, đôi mắt hoa đào hắc bạch phân minh nhìn về phía Đoạn Du, cong cong, thanh âm mềm mại ngọt ngào: “Bây giờ về nhà hả anh?.”

Đồng tử phảng phất như có quang ảnh lấp lánh, tốt đẹp đến không chân thật.

Đoạn Du không nói chuyện, dẫm chân ga.

Lòng bàn tay nắm tay lái tràn đầy mồ hôi.

Trong lòng anh đột nhiên hiện lên một ý niệm.

Sau này chính là tháng ngày tự dâng lên trái tim mình, cầu thiếu niên coi trọng liếc mắt một cái.

Trường học đã sớm tan, bọn họ ở trên xe chậm trễ trong chốc lát cũng không gặp phải giờ tan tầm cao điểm, một đường thông thuận mà đi.

Nghe được tiếng mở cửa, bà Lý đi lên đón, thấy Đoạn Du tay mang cặp sách dẫn theo Đoạn Cẩn, vừa vào cửa liền giúp Đoạn Cẩn cởi áo khoác trước, vì quan hệ anh em thân mật hơn mà vui vẻ, cười ha hả tiếp nhận áo khoác treo lên, nói: “Đại thiếu gia xuống máy bay, trở về cất chút đồ liền vội vã ra cửa, một miếng nước cũng chưa kịp uống. Bà còn tưởng là có việc gì gấp, hóa ra là đi đón tiểu thiếu gia tan học.”

Đoạn Cẩn nghe vậy nhìn về phía Đoạn Du, trừ bỏ trên cằm có chút râu thì dưới mắt cũng có vầng thâm nhàn nhạt.

“Anh trai thật tốt qua đi.” Đoạn Cẩn nói.

Đoạn Du nhìn em ôn nhu cười cười, nhéo nhéo tay em, nói: “Đi rửa tay trước, bà Lý nấu cháo hải sản cho em.”

Cơm nước xong xuôi, Đoạn Cẩn cùng Đoạn Du nói về chuyện đi chơi thu, Đoạn Du bảo em chọn xong chỗ thì đưa anh ký tên là được.

Nếu Đoạn Cẩn muốn, chờ thêm một đoạn thời gian việc gấp trong công ty xong hết rồi, anh có thể mang theo Đoạn Cẩn qua tỉnh bên cạnh dạo bờ biển.

Nhưng mà trước tiên Đoạn Cẩn cần phải đến bệnh viện tư nhân của Đoạn trước một ngày để kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ đồng ý, em mới có thể đi.

Đoạn Cẩn đối với chuyện này không có dị nghị.

Đoạn Cẩn ngồi trước bàn học, nhìn những địa điểm trên phiếu ý nguyện đi chơi thu, hỏi 5654: “Chọn nơi nào mới tốt đây?”

5654 nói: “Chọn nơi ngài muốn đi là được.”

Phiếu ý nguyện viết ba cái hạng mục, cắm trại dã ngoại, biệt thự và Nông Gia Nhạc.

Nơi nào Đoạn Cẩn cũng chưa đi qua, Đoạn Cẩn muốn đi hết.

Đời trước thân thể em so với bây giờ còn muốn kém hơn, trước giờ không thể tham gia tụ hội cần phải qua đêm.

Mà cho dù là đi KTV, rạp chiếu phim, khu trò chơi điện tử các loại thì qua nửa ngày, các bạn học cũng vì bận tâm thân thể em mà bó tay bó chân không chơi thoải mái được.

Dần dà em cũng ngượng ngùng tham gia cùng bọn họ.

5654 nghĩ đến tình huống của em, phân tích nói: “Đầu tiên cắm trại dã ngoại không được. Địa điểm là núi Hoàng Long, leo đến đỉnh núi sau đó ở trên núi nấu cơm dã ngoại, nơi dừng chân là lều trại thuê. Lấy chỉ tiêu thể chất bây giờ của ngài, nhiều lắm chỉ có thể leo được một phần ba lộ trình. Hơn nữa liền tính ngồi cáp treo đi lên, ngủ cả đêm trong lều trại tỷ lệ ngài bị cảm mạo cao đến 83%, không kiến nghị ngài chọn nơi này.”

Đoạn Cẩn gật gật đầu, loại bỏ cắm trại dã ngoại .

Còn lại chính là biệt thự cùng Nông Gia Nhạc.

Biệt thự trừ bỏ có phòng trò chơi, rạp chiếu phim gia đình thường thấy, bên cạnh còn có công viên trò chơi; mà Nông Gia Nhạc thì có trại nuôi ngựa, có thể cưỡi ngựa.

Đoạn Cẩn tại hai cái này khó khăn lựa chọn, mở ra di động, tính toán tìm linh cảm từ bạn học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro