Thế giới thứ nhất: Vườn trường (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18

Kết quả mãi cho đến khi tan học, Tạ Dật cũng không về lớp.

Đoạn Cẩn đành phải đặt phiếu ý nguyện chơi thu ở trong ngăn kéo của Tạ Dật, còn để lên thêm một tờ giấy nhỏ “Anh Tạ, cái này cần phải được người nhà ký tên nha”.

Trình Uyên đã sớm chờ ở cửa, thuận tay lấy cặp sách của Đoạn Cẩn qua, hỏi: “Em muốn chọn đi nơi nào?”

Lúc nãy ở lớp học, bạn học xung quanh đã hỏi Đoạn Cẩn rất nhiều lần là muốn chọn đi chỗ nào, Đoạn Cẩn lặp lại câu trả lời với bạn học một lần nữa: “Còn chưa có nghĩ xong, hơn nữa tôi phải cùng anh trai thương lượng nữa đã.”

Khi nhắc tới anh trai, ngữ khí trở nên vừa ngoan vừa mềm, hoàn toàn khác với ngày thường cùng những người khác nói chuyện tuy lễ phép lại mang theo chút xa cách.

“À……”

Cách lúc lâu, Trình Uyên đột nhiên rầu rĩ à một tiếng, Đoạn Cẩn sửng sốt một chút mới hiểu được đây là đáp lại lời em nói.

Trình Uyên sắc mặt đen kịt, bộ dáng rất không vui.

Cũng phải, cha mẹ Trình Uyên đều đã mất, thân nhân duy nhất còn lại lại đối đãi với hắn như vậy, đụng tới những lúc cần người nhà ký tên như này rất khó tránh khỏi thương tâm khổ sở.

Đoạn Cẩn không chỉ được ba mẹ em cưng chiều, còn có thể ỷ lại vào anh trai, Trình Uyên bởi vì hâm mộ mà tâm tình sa sút cũng thực bình thường.

Đổi vị trí tự hỏi, nếu làm vai chính phải trải qua những thống khổ này, chẳng sợ lúc sau địa vị có cao như thế nào, trên tay nắm giữ tiền tài nhiều bao nhiêu, Đoạn Cẩn cũng không vui.

Nếu có thể lựa chọn, Trình Uyên hẳn là càng nguyện ý lớn lên ở bên cạnh cha mẹ, trải qua một đời bình phàm nhưng hạnh phúc.

Đoạn Cẩn nghĩ như vậy, tâm đều mềm đi, đột nhiên nghĩ tới phương pháp không OOC lại có thể an ủi Trình Uyên.

Em giữ chặt tay Trình Uyên, kéo xuống, Trình Uyên rất biết điều mà nửa quỳ gối, ngước nhìn Đoạn Cẩn.

Đoạn Cẩn nói: “Hay là tôi làm anh trai của cậu đi.”

Trình Uyên:?
5654:……

Đoạn Cẩn thấy vẻ mặt hắn ngốc lăng, bổ sung nói: “Tôi có thể che chở cậu, giúp cậu ký tên lên. Cậu vẫn giống như trước làm đàn em của tôi nghe theo lời tôi nói, nhưng có thể kêu tôi……”

Hai chữ anh trai hai còn chưa nói ra, Đoạn Cẩn đột nhiên cảm thấy phía sau ngứa ngứa, quay lại nhìn, Đoạn Du ăn mặc một thân tây trang, tóc vuốt không chút cẩu thả, đang đứng ở phía sau em.

Đoạn Cẩn hết hồn thiếu chút nữa chết đứng luôn.

“Anh ơi…… Anh tới đón em hả?” Đoạn Cẩn rụt rè nói.

Đoạn Du nhìn Đoạn Cẩn một cái, không đáp lời, mà nhìn Trình Uyên đã đứng lên nói: “Tôi là anh trai của Tiểu Cẩn, tới đón em ấy về nhà, cảm ơn cậu ở trường đã chăm sóc em ấy.”

“Chăm sóc tiểu thiếu gia là việc tôi nên làm.” Trình Uyên bất động thanh sắc mà đánh giá phục sức sang quý trên người Đoạn Du một vòng, chậm rãi trả lời.

Bất đồng với khi đối mặt những người khác âm trầm lạnh nhạt, bất đồng với khi đối mặt Tạ Dật hung lệ ác khí, càng bất đồng với khi đối mặt Đoạn Cẩn lấy lòng si mê.

Lúc này Trình Uyên giống một con sói sắp thành niên, có lễ lại cường thế, nóng lòng ở trước mặt phụ huynh triển lãm năng lực chính mình đã đủ để bảo vệ tốt cho bạn đời.

Đoạn Du nhìn hắn như vậy, ánh mắt trầm trầm, không cùng Trình Uyên hàn huyên, mỉm cười nói: “Chúng tôi đi về trước, Tiểu Cẩn, cùng bạn học nói tạm biệt đi.”

Đoạn Cẩn có chút ủ rũ cụp đuôi, ngoan ngoãn nói: “Ngày mai gặp nha……”

Nói rồi bèn duỗi tay phải về phía cặp sách của mình.

Trình Uyên lợi dụng cặp sách che chắn gãi gãi lòng bàn tay Đoạn Cẩn, cảm giác vừa nhột vừa ngứa, từ lòng bàn tay truyền thẳng tới xương cùng của Đoạn Cẩn.

Toàn bộ tay phải của Đoạn Cẩn đều đã tê rần, không bắt được cặp sách, khuôn mặt trắng nõn nhiễm một tầng ửng hồng, trừng mắt nhìn Trình Uyên.

Trình Uyên nhìn em, yết hầu lên xuống lăn lộn, điều chỉnh lại một chút tâm tư.

“Tiểu Cẩn, về nhà.” Đoạn Du trực tiếp lấy cặp sách qua, dắt tay Đoạn Cẩn, nhàn nhạt nói một câu, mang theo Đoạn Cẩn lên xe.

Đoạn Cẩn từ những lời anh nói nghe ra tư thế mưa gió sắp đến, mới nhớ tới vừa rồi còn bắt nạt bạn học bị anh trai bắt được nguyên hình. Không lại quản Trình Uyên, vội vàng lắc lắc tay Đoạn Du, lấy lòng mà nói: “Anh ơi! Công tác xong rồi ạ?”

Đoạn Du lạnh mặt, mắt nhìn thẳng.

Đoạn Cẩn sờ sờ cái mũi bị gió lạnh thổi hồng hồng, duỗi tay đi lấy cặp sách: “Anh đi làm vất vả, em tự mình mang cặp sách được.”

Đoạn Du đi ra ngoài một bước, không để Đoạn Cẩn đụng tới cặp sách.

Đoạn Cẩn lại sờ sờ cái mũi, không biết nên làm cái gì bây giờ, đành phải ngoan ngoãn mà đi theo phía sau Đoạn Du.

Hôm nay Đoạn Du tự mình lái xe tới, cho tài xế nghỉ nửa ngày. Đoạn Du mở cửa xe, nhét Đoạn Cẩn vào ghế phụ, sau đó lạnh lùng trương ra khuôn mặt tuấn tú vòng qua ghế lái.

Đoạn Cẩn nhìn Đoạn Du lạnh mặt, cảm thấy chua xót ê ẩm.

Anh trai khẳng định là cho rằng em đã hối cải để làm người mới, là người đoàn kết với bạn học, là em trai ngoan nghiêm túc học tập, mới có thể vừa trở về liền tự mình đến đón em.

Không nghĩ tới lại nhận được một cái đại lễ, đương trường nhìn thấy em trai hai mặt ở trường bắt nạt bạn học.

Bây giờ anh hẳn là rất thất vọng về em đi……

Thấy Đoạn Du đóng cửa xe, Đoạn Cẩn đỡ phía sau lưng, nghiêng người tìm được trước ngực Đoạn Du, ủy khuất nói: “Để em giúp anh cài dây an toàn.”

Đầu ngón tay vừa mới đụng tới khóa kim loại trên dây an toàn, Đoạn Cẩn liền nghe thấy trên đầu truyền đến một tiếng thở dài bất đắc dĩ lại sủng nịch, sau đó bị chế trụ dưới cánh tay, ôm tới ngồi trên ghế lái.

Không gian nhỏ hẹp, Đoạn Cẩn chỉ có thể tách ra hai chân, ngồi quỳ ở trên đùi Đoạn Du, dưới mông là cơ bắp cứng rắn, cảm giác so với Trình Uyên còn muốn cứng hơn một chút, ngồi không quá thoải mái.

Nhưng Đoạn Cẩn không dám lộn xộn, chống lên ngực Đoạn Du, ủy khuất lại đáng thương mà nhìn anh trai hung dữ với em từ nãy đến giờ.

Đoạn Du dọc theo đường đi bị em mềm mại lấy lòng cũng đã tâm viên ý mã, giờ phút này càng là bị câu đến tức giận trong lòng, mím môi, chụp một cái tát lên mông Đoạn Cẩn.

Đoạn Du khống chế lực đạo rất tốt, lại cách lớp quần, Đoạn Cẩn cũng không có cảm thấy đau.

Nhưng người đã lớn như vậy, làm sai việc không nói, còn bị ca ca đét mông dạy giỗ.

Đoạn Cẩn cảm thấy thẹn mà đỏ đuôi mắt, nhìn qua càng đáng thương.

Đoạn Du rũ mắt xuống, ôm lấy bảo bối thơm tho mềm mại đáng thương vào trong ngực, nhéo nhéo cái mũi bị đông lạnh hồng hồng của em, nói: “Lúc Tiểu Cẩn bắt nạt bạn học không phải nói rất nhiều sao, như thế nào lúc dỗ anh trai liền ăn nói vụng về như thế.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro